Chương 25: Hai năm qua... đã có chuyện gì?
Hoàng PhươngAnh
05/05/2023
Sau khi Minh Hiếu gặp bác sĩ và
nói về vấn đề của Ánh Dương thì vị bác sĩ ấy gật đầu bảo Minh Hiếu quay
về trước. Đi ra khỏi phòng bác sĩ, Minh Hiếu mở điện thoại vào mạng tra
xem Fluoxetine là gì, sau khi biết được đó là thuốc trầm cảm thì vô cùng bất ngờ. Tại sao... hai năm qua Ánh Dương lại phải dùng loại thuốc này?
Đến chiều tối ngày hôm sau cuối cùng Steven cũng đã có mặt tại bệnh viện. Vừa hay Ánh Dương cũng mới tỉnh lại được một lúc và đang ngồi nói chuyện cùng mọi người, thấy Steven chạy vào thì cô biết sắp bị ăn chửi rồi nhưnh Stevn không hề chửi mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói "Mới hơn một tháng thôi mà. Em vẫn ổn chứ?"
Ánh Dương nhìn thấy Steven thì đưa tay ra ôm lấy anh khẽ rơi nước mắt nghẹn ngào "Không ổn chút nào. Em thấy mệt lắm"
"Chẳng phải anh nói rồi sao? Nếu em mệt thì hãy nghỉ ngơi không thì phải gọi cho anh hoặc chị Tina mà. Tại sao lại sử dụng thuốc chứ? Cũng may lần này em không sao"
Ánh Dương không trả lời mà chỉ im lặng ôm lấy Steven mà thôi. Lần này cô thực sự đã làm sai, cô cứ nghĩ rằng nếu sử dụng thuốc thì cũng không sao cả nhưng có lẽ cô đã quên mất đi tác dụng phụ của loại thuốc này rồi thì phải.
Sau khi Ánh Dương đã ngủ rồi mọi người ra một quán nước gần bệnh viện ngồi. Lúc này Tuấn Thành mới lên tiếng hỏi "Rốt cuộc hai năm qua đã có chuyện gì xảy ra"
"Sau khi đưa Ánh Dương qua Singapore sống, trong khoảng thời gian đầu khi cô ấy chưa nhớ được ra bản thân mình là ai thì vô cùng sợ. Thời điểm đó em thường xuyên phải tăng ca để kiếm thêm sinh hoạt phí cho cả hai. Rồi đến một hôm khi em trở về nhà sau một ngày làm việc thì" Steven ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Em thấy Ánh Dương nằm trên sàn nhà giữa một vũng máu với cánh tay bị rạch. Lúc đó em thực sự rất sợ hãi, sau khi đưa em ấy vào cấp cứu cũng may mọi chuyện không quá đáng sợ. Lần đó sau khi Ánh Dương tỉnh lại, con bé trở nên sợ hại hơn, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng tối không tiếp xúc với ai kể cả em luôn. Lúc ấy em lo con bé sẽ lại nghĩ đến tự tử tiếp nên đã đưa đi gặp bác sĩ tâm lí. Sau vài buổi điều trị tâm lí thì cũng chẩn đoán được Ánh Dương đã mắc bệnh trầm cảm và chính xác hơn là chứng rối loạn lo âu sau chấn thương. Lúc đầu khi mới điều trị em ấy không chịu hợp tác, không chịu uống thuốc gì cả. Sau đấy khi em ấy dần nhớ ra mọi chuyện, nhớ ra được Tuấn Anh cũng như mọi người thì em ấy mới chịu tiếp nhận điều trị. Hơn một năm ròng rã nỗ lực cuối cùng em ấy cũng đã thoát ra khỏi chuyện trong quá khứ. Và hơn tất cả Ánh Dương mới chỉ ngưng sử dụng thuốc trầm cảm trước thời điểm Tuấn Anh qua Singapore tập huấn hơn một tháng"
Nghe Steven kể lại mọi chuyện, mọi người cảm thấy thương Ánh Dương hơn tất cả. Nếu Tuấn Anh cũng nghe được mọi chuyện thì sẽ phản ứng như thế nào? Liệu cậu ấy còn ghét Ánh Dương nữa hay không?
Trong khi đó tại bệnh viện, Ánh Dương lại lên cơn đau đầu. Cô nằm quằn quại trên giường, trong thời khắc cô muốn cầm lọ thuốc uống nhưng cô nghĩ đến những lời mà Steven nói thì lại với chiếc điện thoại bên cạnh "Anh Steven, em đau đầu quá. Em mệt lắm, em không muốn sống nữa"
Steven nhận được điện thoại của Ánh Dương thì vội vàng lao về. Anh chẳng biết phải làm gì ngoại trừ ôm chặt lấy cô mà thôi.
Ngày hôm sau, Steven muốn đưa Ánh Dương quay trở về Singapore cùng mình nhưng lúc này cô không đồng ý, cô muốn ở lại Việt Nam tiếp tục bù đắp cho Tuấn Anh. Steven lúc vô cùng tức giận, tại sao vậy chứ? Lúc nào cũng là Tuấn Anh, Tuấn Anh. Hai năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Hai lần thoát chết rồi vẫn chưa đủ hay sao? Và một lần nữa Steven lại hẹn Tuấn Anh ra để nói chuyện nhưng lần này Tuấn Anh lại không đến bởi vì anh phải bay đi thành phố F dự hội thảo từ sáng sớm rồi.
Sau khi từ bệnh viện về Ánh Dương lại lao đầu vào công việc. Steven mặc dù rất muốn ở lại nhưng do còn công việc ở Singapore nên buộc phải bay về đó làm việc tiếp.
Còn mọi người kể từ sau khi biết chuyện thì không dám để cho cô ở một mình nữa, hai mươi tư tiếng một ngày, một trăm sáu mươi tám giờ một tuần lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô. Họ sợ nếu như Ánh Dương xảy ra chuyện thì Steven sẽ về nước san bằng cả cái câu lạc bộ này mất. Đối với cựu quân nhân tốt nhất không nên động vào.
Trong khi đó thời gian để ngày khai mạc Đấu trường danh vọng mùa xuân năm nay đã kề gần. Ánh Dương cùng với ekip của mình lúc này vô cùng bận rồi. Phải kiểm tra danh sách các đội thi đấu, số lượng thành viên mỗi đội, trang phục thi đấu của họ đã phù hợp quy định chưa? Hồ sơ chuyển nhượng giữa các câu lạc bộ với nhau có hợp lí chưa? Đúng pháp luật chưa?...
Tại phòng họp. Ánh Dương mặc lên mình một chiếc áo phông trắng đơn giản, kế hợp với cùng quần Jean xanh và một chiếc áo blazer, mái tóc dài được búi gọn lên đồng thời cũng có vài sợi tóc mai rơi lõa xõa xuống khuôn mặt.
"Mọi người chú ý giùm em với ạ. Thời gian tới Đấu trường danh vọng mùa xuân sẽ được tổ chức. Và đây là kế hoạch cụ thể, mọi người xem rồi có bất kể vấn đề gì thắc mắc thì báo lại cho em với"
"Ngày mai là bên phía sân khẩu sẽ được lắp đặt rồi ý Dương. Vậy chúng ta phải làm gì?"
"Chị Lam, ngày mai chị giám sát kĩ cho em phần ánh sáng âm thanh. Anh Hậu giám sát bên phía kĩ thuật. Anh Long bên phía chỗ ngồi,..." Ánh Dương đứng phân công công việc của ngày mai cho mọi người. Sau khi xong việc thì cô đưa thẻ giám sát viên cho họ. Có thể nói ngày mai cuộc chiến thực sự sẽ bắt đầu rồi đây.
Ngày hôm sau từ sáng sớm Ánh Dương đã lái xe ra ngoài nhưng đích đến của cô lại chẳng phải là văn phòng. Hơn ba tiếng lái xe cuối cùng cô đã đến trước một nghĩa trang nằm ở ngoại thành.
Cầm theo bó hoa cúc trắng, Ánh Dương vào bên trong và dừng lại trước một phần mộ đề tên "Thái Mẫn Học". Đó chính là ngôi mộ của kẻ khiến cô ra nông nỗi này.
Cô ngồi xuống nhổ hết chỗ cỏ xung quanh ngôi mộ rồi cắm hoa vào lọ và thắp hương.
"Thái Mẫn Học, đã ba năm kể từ khi ông sát hại bố mẹ tôi. Tôi cứ ngỡ rằng bản thân cả đời này sẽ không thể tha thứ cho ông bởi những gì ông đã làm. Nhưng giờ đây, kể từ phút giây này tôi sẽ tha thứ cho ông bởi lẽ ông đã phải trả cái nghiệp mà mình tạo ra. Còn bây giờ hãy yên nghỉ đi!"
Dứt lời Ánh Dương liền quay lưng rời đi. Quả thực trước đây cô không cách nào có thể tha thứ cho ông ta nhưng cô giờ đã hiểu được một điều rằng cho dù cô có hận ông ta đến tận xương tủy thì bố mẹ cũng không thể sống lại. Vả lại việc cô hận ông ta như vậy thì chính bản thân cô cũng không thể nào hạnh phúc được. Những chuyện trong quá khứ bây giờ cô muốn cất nó đi, bắt đầu bước tiếp về tương lai.
Thăm mộ Thái Mẫn Học xong, Ánh Dương ghé qua một ngôi trường mẫu giáo dành cho trẻ mồ côi. Từ trong xe cô nhìn vào bên trong sân nơi các em nhỏ đang vui chơi, ánh mắt của cô chủ yếu tập trung vào một cô bé tết tóc hai bên đang lủi thủi trong góc sân. Đó chính là cháu ngoại của Thái Mẫn Học, năm đó sau khi ông ta tự vẫn ngay tại tòa án. Gia đình chồng của con gái ông ta không chấp nhận cô ta nữa, trong sự tuyệt vọng cô ta đã bỏ lại tất cả gieo mình xuống dòng sông lạnh giá, để lại cô con gái mới hơn ba tháng tuổi, còn cô bé ấy sau khi mất mẹ thì bị gia đình nội đưa vào đây ở. Thực ra cũng phải khó khăn lắm cô mới tìm được cô bé ấy, cô dự định sẽ nhận nuôi cô bé đó làm con nuôi, bởi lẽ con bé cũng là trẻ mồ côi giống như cô nhưng trước hết cô phải bàn với Steven trước đã.
Ngồi trong xe một lúc, Ánh Dương lại lái xe trở về thành phố.
Lúc này tại nhà thi đấu, mọi thứ đang diễn ra khá suông sẻ. Ánh Dương đeo thẻ giám sát viên trưởng vào cổ rồi cầm túi xách đi vào bên trong.
Ánh Dương bước đến bên cạnh anh giám sát viên lên tiếng hỏi tình hình "Anh Long, mọi thứ ổn chứ?"
"Ổn lắm, trong hôm nay và ngày mai sẽ xong. Thứ bảy là bắt đầu khai mạc được rồi"
"Tập trung hết sức, đừng để xảy ra chuyện đấy!"
Đến chiều tối ngày hôm sau cuối cùng Steven cũng đã có mặt tại bệnh viện. Vừa hay Ánh Dương cũng mới tỉnh lại được một lúc và đang ngồi nói chuyện cùng mọi người, thấy Steven chạy vào thì cô biết sắp bị ăn chửi rồi nhưnh Stevn không hề chửi mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói "Mới hơn một tháng thôi mà. Em vẫn ổn chứ?"
Ánh Dương nhìn thấy Steven thì đưa tay ra ôm lấy anh khẽ rơi nước mắt nghẹn ngào "Không ổn chút nào. Em thấy mệt lắm"
"Chẳng phải anh nói rồi sao? Nếu em mệt thì hãy nghỉ ngơi không thì phải gọi cho anh hoặc chị Tina mà. Tại sao lại sử dụng thuốc chứ? Cũng may lần này em không sao"
Ánh Dương không trả lời mà chỉ im lặng ôm lấy Steven mà thôi. Lần này cô thực sự đã làm sai, cô cứ nghĩ rằng nếu sử dụng thuốc thì cũng không sao cả nhưng có lẽ cô đã quên mất đi tác dụng phụ của loại thuốc này rồi thì phải.
Sau khi Ánh Dương đã ngủ rồi mọi người ra một quán nước gần bệnh viện ngồi. Lúc này Tuấn Thành mới lên tiếng hỏi "Rốt cuộc hai năm qua đã có chuyện gì xảy ra"
"Sau khi đưa Ánh Dương qua Singapore sống, trong khoảng thời gian đầu khi cô ấy chưa nhớ được ra bản thân mình là ai thì vô cùng sợ. Thời điểm đó em thường xuyên phải tăng ca để kiếm thêm sinh hoạt phí cho cả hai. Rồi đến một hôm khi em trở về nhà sau một ngày làm việc thì" Steven ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Em thấy Ánh Dương nằm trên sàn nhà giữa một vũng máu với cánh tay bị rạch. Lúc đó em thực sự rất sợ hãi, sau khi đưa em ấy vào cấp cứu cũng may mọi chuyện không quá đáng sợ. Lần đó sau khi Ánh Dương tỉnh lại, con bé trở nên sợ hại hơn, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng tối không tiếp xúc với ai kể cả em luôn. Lúc ấy em lo con bé sẽ lại nghĩ đến tự tử tiếp nên đã đưa đi gặp bác sĩ tâm lí. Sau vài buổi điều trị tâm lí thì cũng chẩn đoán được Ánh Dương đã mắc bệnh trầm cảm và chính xác hơn là chứng rối loạn lo âu sau chấn thương. Lúc đầu khi mới điều trị em ấy không chịu hợp tác, không chịu uống thuốc gì cả. Sau đấy khi em ấy dần nhớ ra mọi chuyện, nhớ ra được Tuấn Anh cũng như mọi người thì em ấy mới chịu tiếp nhận điều trị. Hơn một năm ròng rã nỗ lực cuối cùng em ấy cũng đã thoát ra khỏi chuyện trong quá khứ. Và hơn tất cả Ánh Dương mới chỉ ngưng sử dụng thuốc trầm cảm trước thời điểm Tuấn Anh qua Singapore tập huấn hơn một tháng"
Nghe Steven kể lại mọi chuyện, mọi người cảm thấy thương Ánh Dương hơn tất cả. Nếu Tuấn Anh cũng nghe được mọi chuyện thì sẽ phản ứng như thế nào? Liệu cậu ấy còn ghét Ánh Dương nữa hay không?
Trong khi đó tại bệnh viện, Ánh Dương lại lên cơn đau đầu. Cô nằm quằn quại trên giường, trong thời khắc cô muốn cầm lọ thuốc uống nhưng cô nghĩ đến những lời mà Steven nói thì lại với chiếc điện thoại bên cạnh "Anh Steven, em đau đầu quá. Em mệt lắm, em không muốn sống nữa"
Steven nhận được điện thoại của Ánh Dương thì vội vàng lao về. Anh chẳng biết phải làm gì ngoại trừ ôm chặt lấy cô mà thôi.
Ngày hôm sau, Steven muốn đưa Ánh Dương quay trở về Singapore cùng mình nhưng lúc này cô không đồng ý, cô muốn ở lại Việt Nam tiếp tục bù đắp cho Tuấn Anh. Steven lúc vô cùng tức giận, tại sao vậy chứ? Lúc nào cũng là Tuấn Anh, Tuấn Anh. Hai năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Hai lần thoát chết rồi vẫn chưa đủ hay sao? Và một lần nữa Steven lại hẹn Tuấn Anh ra để nói chuyện nhưng lần này Tuấn Anh lại không đến bởi vì anh phải bay đi thành phố F dự hội thảo từ sáng sớm rồi.
Sau khi từ bệnh viện về Ánh Dương lại lao đầu vào công việc. Steven mặc dù rất muốn ở lại nhưng do còn công việc ở Singapore nên buộc phải bay về đó làm việc tiếp.
Còn mọi người kể từ sau khi biết chuyện thì không dám để cho cô ở một mình nữa, hai mươi tư tiếng một ngày, một trăm sáu mươi tám giờ một tuần lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô. Họ sợ nếu như Ánh Dương xảy ra chuyện thì Steven sẽ về nước san bằng cả cái câu lạc bộ này mất. Đối với cựu quân nhân tốt nhất không nên động vào.
Trong khi đó thời gian để ngày khai mạc Đấu trường danh vọng mùa xuân năm nay đã kề gần. Ánh Dương cùng với ekip của mình lúc này vô cùng bận rồi. Phải kiểm tra danh sách các đội thi đấu, số lượng thành viên mỗi đội, trang phục thi đấu của họ đã phù hợp quy định chưa? Hồ sơ chuyển nhượng giữa các câu lạc bộ với nhau có hợp lí chưa? Đúng pháp luật chưa?...
Tại phòng họp. Ánh Dương mặc lên mình một chiếc áo phông trắng đơn giản, kế hợp với cùng quần Jean xanh và một chiếc áo blazer, mái tóc dài được búi gọn lên đồng thời cũng có vài sợi tóc mai rơi lõa xõa xuống khuôn mặt.
"Mọi người chú ý giùm em với ạ. Thời gian tới Đấu trường danh vọng mùa xuân sẽ được tổ chức. Và đây là kế hoạch cụ thể, mọi người xem rồi có bất kể vấn đề gì thắc mắc thì báo lại cho em với"
"Ngày mai là bên phía sân khẩu sẽ được lắp đặt rồi ý Dương. Vậy chúng ta phải làm gì?"
"Chị Lam, ngày mai chị giám sát kĩ cho em phần ánh sáng âm thanh. Anh Hậu giám sát bên phía kĩ thuật. Anh Long bên phía chỗ ngồi,..." Ánh Dương đứng phân công công việc của ngày mai cho mọi người. Sau khi xong việc thì cô đưa thẻ giám sát viên cho họ. Có thể nói ngày mai cuộc chiến thực sự sẽ bắt đầu rồi đây.
Ngày hôm sau từ sáng sớm Ánh Dương đã lái xe ra ngoài nhưng đích đến của cô lại chẳng phải là văn phòng. Hơn ba tiếng lái xe cuối cùng cô đã đến trước một nghĩa trang nằm ở ngoại thành.
Cầm theo bó hoa cúc trắng, Ánh Dương vào bên trong và dừng lại trước một phần mộ đề tên "Thái Mẫn Học". Đó chính là ngôi mộ của kẻ khiến cô ra nông nỗi này.
Cô ngồi xuống nhổ hết chỗ cỏ xung quanh ngôi mộ rồi cắm hoa vào lọ và thắp hương.
"Thái Mẫn Học, đã ba năm kể từ khi ông sát hại bố mẹ tôi. Tôi cứ ngỡ rằng bản thân cả đời này sẽ không thể tha thứ cho ông bởi những gì ông đã làm. Nhưng giờ đây, kể từ phút giây này tôi sẽ tha thứ cho ông bởi lẽ ông đã phải trả cái nghiệp mà mình tạo ra. Còn bây giờ hãy yên nghỉ đi!"
Dứt lời Ánh Dương liền quay lưng rời đi. Quả thực trước đây cô không cách nào có thể tha thứ cho ông ta nhưng cô giờ đã hiểu được một điều rằng cho dù cô có hận ông ta đến tận xương tủy thì bố mẹ cũng không thể sống lại. Vả lại việc cô hận ông ta như vậy thì chính bản thân cô cũng không thể nào hạnh phúc được. Những chuyện trong quá khứ bây giờ cô muốn cất nó đi, bắt đầu bước tiếp về tương lai.
Thăm mộ Thái Mẫn Học xong, Ánh Dương ghé qua một ngôi trường mẫu giáo dành cho trẻ mồ côi. Từ trong xe cô nhìn vào bên trong sân nơi các em nhỏ đang vui chơi, ánh mắt của cô chủ yếu tập trung vào một cô bé tết tóc hai bên đang lủi thủi trong góc sân. Đó chính là cháu ngoại của Thái Mẫn Học, năm đó sau khi ông ta tự vẫn ngay tại tòa án. Gia đình chồng của con gái ông ta không chấp nhận cô ta nữa, trong sự tuyệt vọng cô ta đã bỏ lại tất cả gieo mình xuống dòng sông lạnh giá, để lại cô con gái mới hơn ba tháng tuổi, còn cô bé ấy sau khi mất mẹ thì bị gia đình nội đưa vào đây ở. Thực ra cũng phải khó khăn lắm cô mới tìm được cô bé ấy, cô dự định sẽ nhận nuôi cô bé đó làm con nuôi, bởi lẽ con bé cũng là trẻ mồ côi giống như cô nhưng trước hết cô phải bàn với Steven trước đã.
Ngồi trong xe một lúc, Ánh Dương lại lái xe trở về thành phố.
Lúc này tại nhà thi đấu, mọi thứ đang diễn ra khá suông sẻ. Ánh Dương đeo thẻ giám sát viên trưởng vào cổ rồi cầm túi xách đi vào bên trong.
Ánh Dương bước đến bên cạnh anh giám sát viên lên tiếng hỏi tình hình "Anh Long, mọi thứ ổn chứ?"
"Ổn lắm, trong hôm nay và ngày mai sẽ xong. Thứ bảy là bắt đầu khai mạc được rồi"
"Tập trung hết sức, đừng để xảy ra chuyện đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.