Vinh Quang Là Em

Chương 29: Ly Hôn?

Hoàng PhươngAnh

05/05/2023

Vẫn như mọi khi sau khi kết thúc công việc, Ánh Dương lại ở lại làm báo cáo công việc. Đối với cô dù là ở Singapore hay ở Việt Nam thì cũng đều như vậy. Mỗi khi có giải đấu diễn ra, việc đi sớm về khuya là chuyện rất đỗi bình thường. Có những khoảng thời gian, cô còn chẳng hề về nhà nữa.

"Ánh Dương à, xong việc chưa em?"

"Sắp xong rồi ạ"

"Vậy chị về trước nhé. Thu xếp rồi về đi" chị Diệp dứt lời liền cầm túi xách rời đi.

Ánh Dương ngồi làm việc thêm một lúc rồi cùng cất đồ về nhà. Vừa xuống đến cửa cô nhìn thấy anh Alvis đang đứng đấy nhìn cô.

"Anh Alvis?"

"Lâu rồi không gặp"

"Haha, gặp lại anh sao thấy hoang mang quá đi. Rốt cuộc có chuyện gì sao anh?"

"Lâu rồi không gặp, tìm em ăn bữa cơm cũng không được sao?"

"Được, đều được hết. Đúng lúc em đang định đi tìm cái gì ăn"

"Đùa chút thôi, anh tìm em có chút việc liên quan đến Steven"

"Steven?" Ánh Dương vô cùng ngạc nhiên khi Alvis nhắc đến Steven

"Đúng vậy, lên xe anh rồi nói"

Ánh Dương ngờ vực ngồi lên xe của Ánh Dương. Khoảng hai mươi phút sau, Ánh Dương bước xuống khỏi xe với ánh mắt thất thần. Cô cố lê từng bước chân nặng nề đến xe của mình. Lái xe rời đi, cô lái xe đến bờ sông ngồi nhìn. Bản thân cô bây giờ không biết phải làm gì nữa, cô thực sự rất rối. Cô không tin đó là sự thật, tại sao một người tốt bụng như Steven lại có thể làm ra chuyện đó được cơ chứ? Đánh cắp cơ mật quốc gia, tội này phải đi tù đấy.

Có thể sau mùa giải lần này, cô sẽ phải bay sang Singapore tìm Steven một chuyến. Cô phải đích thân xác nhận có đúng là anh ấy làm hay không!

Vừa về đến nhà, Hải An liền đưa cho cô một cái phong bì giấy. Cô vội mở ra mà quên mất Hải An đang đứng cạnh mình, đập vào mắt cô là ba chữ "ĐƠN LI HÔN"

Ánh Dương không thể tin nổi vào mắt mình nữa, vội vàng gọi điện cho Steven nhưng đều không được. "Phan Thành Long, anh mau bắt máy cho em"

Cuối cùng sau bao nỗ lực, Steven cũng đã chịu bắt máy. Vừa bắt máy, Ánh Dương liền hét lớn "Phan Thành Long! Anh muốn chết đó hả? Đang yên đang lành đòi li hôn?"



Nghe tiếng hét của Ánh Dương mọi người vội chạy ra xem có chuyện gì.

"Em nhận được rồi sao? Cũng nhanh thật đấy nhỉ?"

Ánh Dương run run hỏi anh "Trả lời em, tại sao lại đòi li hôn? Chỉ vì chuyện đó thôi sao? Tất cả chỉ đang là điều tra mà thôi mà"

"Anh Alvis nói với em rồi sao? Đó là sự thật, anh chính là người đã xâm nhập vào tổ chức. Anh xin lỗi"

"Em không quan tâm, anh mau về nước cho em. Nếu muốn li hôn thì trực tiếp về mà nói, đừng có mà đơn phương gửi đơn cho em" Dứt lời Ánh Dương liền trực tiếp cúp máy, cô ngồi xụp xuống sàn bật khóc nức nở. Cô không thể tin nổi vào tai mình nữa, tại sao anh ấy lại có thể làm như vậy được cơ chứ?

Hải An và Đình Dũng cũng chạy đến ngồi xuống an ủi Ánh Dương. Sau một hồi bình tĩnh lại, Ánh Dương ngồi cùng với mọi người "Hai năm trước, em và anh Steven đã kết hôn rồi"

"Em kết hôn rồi sao?"

"Đúng vậy nhưng có lẽ bây giờ sắp li hôn. Từ đầu đến cuối vẫn là anh ấy hi sinh vì em. Chấp nhận kết hôn để cho thế giúp em điều trị, chấp nhận li hôn để em không bị mang tiếng là có chồng đã bị đi tù"

Nhìn đôi mắt đang đỏ ửng lên vì khóc nhiều, đôi mắt đang chứa đựng đầy sự đau buồn của cô, Tuấn Anh cảm thấy chua xót trong lòng. Anh không thể tin được rằng mới có hai năm mà cô đã là vợ người ta rồi. Tại sao đến khi anh nhớ lại thì cô lại không thể về bên anh được nữa cơ chứ?

Không sai! Tuấn Anh đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện... kể cả vụ tai nạn đó, mặc dù anh biết đó là tai nạn nhưng anh lại không thể ngừng đổ mọi lỗi lầm lên đầu của cô. Anh biết làm như vậy thì bản thân anh chẳng khác gì một thằng hèn, chính vì vậy anh mới tìm mọi cách để đuổi cô đi. Nhưng mà... tại sao đến khi biết cô sắp sửa phải rời đi thì lòng anh đau vậy, anh không muốn cô phải đi nhưng anh lại chẳng biết làm cách nào để giữ cô ở lại cả.

Những ngày tháng sau đó mặc cho Ánh Dương có liên lạc thế nào thì Steven cũng không chịu đồng ý trở về. Sau hai tháng kiên trì không thành,, cuối cùng Ánh Dương chẳng còn cách nào ngoài trừ việc bay sang Singapore tìm anh.

Trở lại căn nhà đã gắn bó trong vòng hai năm, bao nhiêu cảm xúc ùa về, nhưng căn nhà ấy giờ đã đóng chặt cửa.

"Phan Thành Long! Anh mau mở cửa cho em! Tên đại ngốc kia, mở cửa ra nếu không em phá cửa đấy!"

Ánh Dương cứ đứng ngoài hò hét nhưng cánh cửa ấy vẫn đóng chặt im lìm. Đúng lúc Ánh Dương đang định đưa chân đạp cửa thì nghe tiếng gọi của cô nhà bên cạnh "Yang đó hả? Steven chồng cháu đã dọn ra khỏi đây được hai tháng rồi"

"Dọn đi rồi sao cô?"

"Đúng vậy, nó nhờ cô nếu có gặp lại cháu thì đưa cho cháu cái này"

Ánh Dương run run cầm lấy phong thư, ngồi bên chiếc ghế trong sân vườn, cô mở phong thư ra, bên trong có một bức thư và một chiếc chìa khóa, có lẽ đó là chìa khóa nhà.

[Công chúa nhỏ của anh, vậy là cô Bella đã đưa chiếc phong thư cho em rồi nhi? Ánh Dương à, chào mừng em trở về nhà. Có lẽ khi em quay về thì anh đã chẳng còn ở đây nữa rồi, anh Alvis từng dạy anh khi ở trong quân ngũ là: "phải chịu trách nhiệm cho những việc mà mình đã làm dù nó tốt hay xấu", với những lỗi lầm anh đã gây ra thì anh phải chịu hậu quả của nó. Có lẽ giờ này phiên xét xử của anh cũng đã được diễn ra rồi, em đừng tìm anh nữa. Hãy cứ vui vẻ mà kí vào đơn li hôn và bắt đầu một cuộc sống mới. Hãy quên đi người đàn ông không đem lại hạnh phúc cho em. Còn nữa mở lòng với Tuấn Anh thêm một lần nữa đi em nhé!]

Ánh Dương đọc những dòng thư của Steven gửi cho mình, cô bật khóc nức nở. Ngồi đó một lúc, cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên không mặt mình. Đứng dậy cầm chìa khóa đi vào bên trong mở cửa, vừa bước vào bên trong đập vào mặt cô là nhưng bức ảnh của cô và Steven chụp chung. Có những bức ảnh chụp lúc cô đi diễn cho đội nhảy, cũng có những ảnh là lúc cô được nhận vào làm việc ở Liên đoàn thể thao điện tử Đông Nam Á. Giờ đây nhìn đâu trong căn nhà cũng là hình bóng quá khứ, cô và anh chơi đùa, nấu ăn, cùng nhau đánh game.



Ánh Dương cầm điện thoại từ trong túi áo gọi điện cho Alvis để hỏi về tung tích của Steven nhưng Alvis nhất quyết không nói vì trước đó Steven từng bắt Alvis phải thề rằng không thể nói cho Ánh Dương biết chỗ mình bị giam.

Ánh Dương lúc này đã quá đau khổ rồi, cô nằm lên chiếc ghế sopha quen thuộc thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi tỉnh lại, Ánh Dương gọi điện cho một người mà đã rất lâu rồi không liên lạc.

"Thín út, cháu muốn sang Mĩ với thím... Càng sớm càng tốt ạ"

Trong khi đó ở Việt Nam, Tuấn Anh cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu. Anh nhớ lại những lời mà Ánh Dương từng nói với Vương San, trong lòng đau quặn lại. Từng cốc rượu lớn được anh uống liên tục. Nhìn căn phòng quen thuộc gọn gàng ngày nào giờ đây lại ngổn ngang những chai rượu lớn. Cũng may giải đấu đã kết thúc rồi nếu không thực sự Minh Hiếu sẽ không tha cho anh mất.

Cạch! Cánh cửa phòng được mở ra, Đình Dũng bước vào đi thẳng đến chỗ cửa sổ, đưa tay kéo rèm ra.

"Nhìn bản thân anh bây giờ xem, có khác gì con sâu rượu không?"

"Đóng cửa vào rồi ra ngoài"

"Ánh Dương sang đầu tháng sau sẽ qua Mĩ sống với cô nó, có thể sẽ không bao giờ quay trở lại Việt Nam nữa. Muốn cản nó thì anh chỉ còn một tháng thôi"

Nghe đến chuyện Ánh Dương chuẩn bị sang Mĩ trong lòng Tuấn Anh có chút rung động nhưng nghĩ đến việc cô rời đi là vì Steven thì anh lại cười lớn "Thì kệ chứ! Dù gì cô ấy rời đi là vì Steven thôi mà"

"Lương Tuấn Anh! Đừng để sau này phải hối hận"

Nói rồi Đình Dũng liền quay người rời đi. Sau khi Đình Dũng rời đi, Tuấn Anh không còn uống rượu nữa. Anh chỉ ngồi ở đó nhìn ra bên ngoài, đã mấy ngày rồi anh cũng không nhớ được nữa, chỉ nhớ rằng tấm rèm cửa đó đã đóng rất lâu và anh cũng đã uống rất nhiều, rất nhiều.

Ngay lúc này Tuấn Anh muốn đứng dậy nhưng cơ thể anh chẳng chịu nghe lời.

"Dũng! Đình Dũng! Vũ Đình Dũng!"

Đình Dũng đứng tựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, hờ hững nói "Gọi gì mà gọi cả họ tên người ta ra thế hả?"

"Gọi người vào dọn hết đống này cho anh!" Dứt lời Tuấn Anh liền dùng chút tỉnh táo cuối cùng leo lên giường ngủ.

Đình Dũng khẽ thở dài đưa tay ra hiểu, một đội vệ sinh nhanh chóng có mặt dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy.

Đối với Đình Dũng hay nói chính xác hơn là toàn thể thành viên của Eagle Gaming từ trước đến giờ đều giống hệt như những ông tơ bà mối đảm nhận công việc se duyên cho cặp đôi gà bông này. Nhưng mà... xem ra công việc này khó nhằn hơn rất nhiều so với họ tưởng, đặc biệt là khi Ánh Dương bất ngờ đã kết hôn với Steven.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vinh Quang Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook