Vinh Quang Là Em

Chương 28: Say rượu

Hoàng PhươngAnh

05/05/2023

"Chúng ta là gì cơ?"

"Dù gì anh cũng là chồng của em nên em phải có trách nhiệm thông báo chứ! Nếu anh không đồng ý thì em đâu còn cách nào"

"Chính vì anh là chồng của em nên anh mới không đồng ý đấy. Vậy nên chúng ta đừng bàn về vấn đề này nữa có được không?"

Ánh Dương mặc dù không còn cách nào nữa, chỉ còn cách ngậm ngùi mà đồng ý. Thực ra Steven với Ánh Dương chỉ đăng kí kết hôn trên danh nghĩa để có thể lo cho việc điều trị của Ánh Dương tại Singapore, vì thời điểm đó cô cần có người giám hộ trong khi bố mẹ cô đã mất, lại không có anh chị em gì cả, chỉ còn có bà nội thì đã già yếu nên trước tình hình đó cả hai đã trở về Việt Nam đăng kí kết hôn rồi lại bay sang Singapore tiếp tục điều trị. Hơn nữa Steven cũng từng hứa rằng, nếu sau này Ánh Dương vẫn không có tình cảm với anh thì anh sẵn sàng li hôn. Nhưng Steven vẫn không hay biết rằng mãi đến sau này anh cũng không thể làm được điều đó.

Cả hai nói chuyện thêm một lúc thì Ánh Dương nhận được tin nhắn của chị Diệp báo có liên hoan nên bảo cô hãy đến nhà hàng.

Bữa tiệc liên hoan đó diễn ra vô cùng sôi nổi và cũng đã lâu lắm rồi Ánh Dương chưa được uống nhiều đến vậy. Cô cứ uống liên tục khiến chị Diệp ngồi đối diện cũng cảm thấy lo lắng thay, cứ tình hình này chắc cô ấy gục sớm mất. Hết cách cô đành gọi điện cho Tuấn Anh đến vác Ánh Dương về.

Tuấn Anh vốn đã thay đồ chuẩn bị đi ngủ rồi thì nhận được điện thoại của chị Diệp, anh vội vã thay quần áo rồi lái xe đến đó. Vừa hay lúc anh đến cũng là lúc mà tiệc tàn, mọi người đang bắt xe ra về. Nhìn Ánh Dương đang say mèn dựa vào người chị Diệp với một nữ đồng nghiệp khác, miệng thì không ngừng hò hét "Tiếp đê, em còn uống được mà...", Tuấn Anh thực sự muốn gõ cho cô một cái ghê.

Đỡ lấy cô từ chỗ chị Diệp, Tuấn Anh liền đưa Ánh Dương lên xe rồi chào tạm biệt mọi người và lái xe về nhà. Ở trên xe, Ánh Dương cũng nào có chịu ở yên. Hết hò hét rồi lại rủ anh đi uống rượu, xong rồi lại quay sang ôm lấy hộp khăn giấy rút lấy rút để miệng gào khóc nức nở cái gì mà ghét anh rồi thề rằng cả đời không yêu anh nữa. Tuấn Anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm mong có thể nhanh chóng giải thoát khỏi cô nàng ngổ ngáo này.

Chiếc xe sau một khoảng thời gian vật lộn trên đường cuối cùng cũng đã về đến nhà. Tuấn Anh mở cửa xe bảo Ánh Dương xuống nhưng cô nàng đã nằm im từ lúc nào, có vẻ như quậy một hồi đã khiến Ánh Dương cảm thấy mệt rồi.

Tuấn Anh mở cửa xe bước xuống vòng sang bên kia mở cửa xe tính đỡ cô vào nhà nhưng đời đâu như là mơ. Ánh Dương bỗng dưng tỉnh lại ôm chặt lấy cổ của anh "Lương Tuấn Anh, anh là một tên đại ngốc. Sao anh có thể vô tình như vậy chứ! Chuyện đó em cũng đâu có muốn xảy ra đâu, tất cả chỉ là tai nạn thôi mà. Tại sao anh lại đổ hết lên đầu em như vậy?"

"Ánh Dương, cô có ở im được không? Tôi đủ mệt rồi, ngày mai còn đi làm nữa"

Ánh Dương bất ngờ đẩy anh ra khiến cho Tuấn Anh bị đập đầu vào cửa đau điếng. Đẩy anh ra rồi, Ánh Dương bước xuống khỏi xe, cô lúc này đúng trong tình trạng chân nọ đã chân kia. Tuấn Anh muốn đỡ lấy Ánh Dương nhưng lại bị cô nàng gạt ra "Em tự đi được, không khiến anh phải lo"

Tuấn Anh bất lực thở dài trực tiếp đi đến bế cô lên tay đi thẳng vào nhà. Với cái tình hình này mà để cô ở phòng giặt thì không được, phòng cũ của cô thì chưa dọn. Hết cách anh đành đem cô bỏ vào phòng mình.

Ánh Dương nằm trên giường anh nào có yên, vừa đặt cô nằm xuống thì cô ngồi bật dậy "Nhậu đê anh em ơi!"

Dứt lời lại nằm xuống ngủ tiếp. Tuấn Anh đứng chống hông nhìn cô chỉ biết bật cười ngán ngẩm. Cô nhóc này uống rượu vào cũng đáng yêu ghê. Nhưng mà sự đáng yêu đấy chưa được bao lâu thì Ánh Dương lại ngồi bật dậy muốn nôn, Tuấn Anh vội vã kéo cô vào nhà vệ sinh miệng không ngừng "Đừng có mà nôn ra đây, tôi không muốn dọn đâu. Chờ chút đã"



Cũng may vừa kịp ném cô vào bên trong thì tất cả những gì có ở trong bụng, Ánh Dương cho ra bằng hết. Mà khổ nỗi nôn xong cô nàng nằm gục luôn ở đó bất tỉnh nhân sự, Tuấn Anh lại một lần nữa kéo cô dậy lau miệng cho cô rồi ném lại lên giường. Nhìn Ánh Dương sau một cơn quậy như vậy rồi lại nhìn lại bản thân ướt đẫm mồ hôi anh chỉ biết ngán ngẩm. Cầm bộ quần áo trên tay, Tuấn Anh đi vào bên trong tắm rửa.

Trước khi đi anh không quên để lại cho cô một câu "Tốt nhất sáng mai đừng có nhớ bất kì chuyện gì"

Vừa tắm xong đi ra thì một bóng người từ đâu lao đến ôm chặt lấy anh "Anh Tuấn Anh thơm thật đấy"

"Triệu Ánh Dương, buông tôi ra"

"Em không buông, mềm thật đấy" Ánh Dương vừa nói vừa đưa tay bóp ngực anh.

Khóe miệng của Tuấn Anh dựt dựt, mặt đã đen lại từ lúc nào không hay, anh hận lúc này không thể đem Ánh Dương ném ra ngoài đường. Sao mà có thể uống đến mức như vậy cơ chứ? Lại một lần nữa Tuấn Anh vật lộn với cô, sau khoảng mười lăm phút quậy phá cuối cùng Ánh Dương cũng chịu ở yên mà ngủ.

"Tuấn Anh, em xin lỗi" Ánh Dương lầm bẩm trong miệng rồi chìm vào giấc ngủ

Nhìn Ánh Dương ngủ say trên giường, Tuấn Anh ngồi đó khẽ vuốt mấy sợi tóc đang vương trên mặt cô "Đã nói em hãy rời đi rồi mà, tại sao lại cố chấp ở đây vậy? Anh đâu có muốn làm em tổn thương nữa đâu"

Ngày hôm sau, khi Ánh Dương tỉnh dậy cũng đã là hơn ba giờ chiều rồi. Cô sự nhớ ra hôm nay có lịch làm việc, vội vàng tìm điện thoại. Nhìn hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ chị Diệp, cô biết lần này mình toang thật rồi đây. Nhưng nhìn quanh một lượt, đây đâu có phải là phòng giặt đâu. Chẳng phải đây là phòng của Tuấn Anh hay sao? Rốt cuộc tối qua đã cho chuyện gì xảy ra cơ chứ?

Nhưng mà lúc này không còn thời gian để nghĩ nữa rồi, cô phải nhanh chóng đến sân vận động. Ánh Dương vội vàng tắm rửa thay quần áo rồi chạy xuống nhà, lúc này mọi người đã di chuyển đến sân vận động để chuẩn bị cho trận đấu rồi. Ánh Dương vội vã khóa cửa và nhanh chóng lái xe rời đi.

Vừa đến nơi cô vội vàng thay giày, đeo thẻ nhân viên, cột tạm mái tóc lên rồi lao vào bên trong.

"Đến rồi đó hả? Làm gì mà chị gọi em mãi không được thế?"

"Bất tỉnh nhân sự luôn rồi chị"

"Tối qua em có quậy Tuấn Anh lắm không mà lúc nãy chị thấy thần sắc của nó có vẻ không ổn cho lắm"



"Chị nói gì cơ? Sao lại liên quan đến anh ấy chứ?"

"Thì tối qua nó là người đưa em về mà. Còn bây giờ, đi tìm anh Hiếu với Tuấn Anh xác nhận danh sách thi đấu cho chị"

Ánh Dương bất lực nhìn chị Diệp rồi cầm biên bản đến phòng nghỉ của Eagle Gaming. Vừa thấy cô bước vào, Hải Đăng liền hỏi "Em đã uống canh giải rượu trên bàn chưa?"

"Dậy cái là chạy đến đây luôn, còn thời gian đâu cơ chứ?"

"Ai bảo cậu uống cho lắm thế làm gì chứ hả bốn mắt"

"Không nói với cậu nữa. Anh Hiếu xác nhận hộ em với"

Anh Hiếu cười cười rồi kí tên và đưa lại cho Ánh Dương. Cô lại cầm biên bản đưa đến chỗ Tuấn Anh "Kí hộ"

Tuấn Anh chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, tiếp tục luyện tốc độ tay.

"Anh kí cho em cái đi, đã bận việc thì chớ rồi!" Ánh Dương bực mình quát lớn khiến tất cả mọi người ngơ ngác nhìn.

"Nói tôi à? Thấy không có chủ ngữ nên đâu biết, tưởng nói cái bình hoa" Tuấn Anh nói rồi đưa lại biên bản cho cô

"Cảm ơn!" Dứt lời cô liền chạy thẳng ra ngoài.

Tuấn Dương ngồi đối diện hóng hớt "Vụ gì thế này? Làm lành rồi hả Tuấn Anh?"

Tuấn Anh cười nhẹ một cái rồi nói "Anh có thấy ai làm lành mà bị quát thẳng vào mặt như thế không?"

Mọi người thấy vậy nhìn nhau đầy ẩn ý, sắp lại vui nhà vui cửa rồi đây. Ngồi thêm một lúc thì đã đến giờ thi đấu, mọi người liền đứng dậy di chuyển ra bên ngoài.

Trận thi đấu ngày hôm nay là giữa Eagle Gaming và Pown Pown Esports. Cũng bởi Eagle Gaming là người ở kèo trên nên trận thi đấu này khá nhẹ nhàng đối với cả đội. Kết thúc với tỉ số 3-0 nghiêng về Eagle Gaming, mọi người cười nói đập tay ăn mừng. Ánh Dương ở bên trong hậu trường nhìn nụ cười của Tuấn Anh, cô cùng khẽ nở một nụ cười trên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vinh Quang Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook