Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!
Chương 46: Tôi Sẽ Đợi
Lê My
07/09/2015
Còn cô, cô đã đặt vé về Việt Nam, cô về quê ở với bama, bama cô rất
cảm thông nên không trách mắng gì cô hết, ngược lại còn an ủi động viên cô…
-Con – mama cô
-Mẹ - cô
-Con buồn sao – mama cô
-Dạ chỉ buồn một chút thôi – cô cúi mặt xuống
-Con nhớ cậu ta nữa hả - mama cô quan tâm
-Dạ không – cô
-Đừng giấu mẹ, mẹ biết con nhớ cậu ta – mama cô
-Dạ con nhớ anh ấy – cô thừa nhận
-Con định giấu chuyện cậu ta là cha của đứa bé sao – mama cô
-Con không biết nữa – cô buồn
-Mẹ nghĩ con nên nói thật với cậu ấy biết đi, giấy cũng không gói được lửa, vả lại con muốn đứa bé khi sinh ra đời không có cha sao? Như vậy tội đứa bé lắm – mama cô
-Con…. – cô phân vân
-Con đừng như vậy, con nên nói đi, con muốn đứa bé khi sinh ra đã là đứa bé bất hạnh sao – mama cô
-Con không muốn – cô
-Ừ, vậy nói đi – mama cô
-Con biết rồi, mai con sẽ bay lại Hàn – cô
-Ừ - mama cô mỉm cười
***********************************************************
-Cô đang đứng trước nhà anh, lấy hết can đảm bấm chuông,.,….
-Chào con, con tìm ai – một người phụ nữa chừng 60 tuổi
-Dạ con tìm anh Phong – cô rụt rè
-Ờ, con vào đi – người đó cười
-Vâng – cô đi theo vào
-Con vào đi – người đó
-Vâng, à bác khỏi đem nước cho con nha – cô cười
-Ừ - người đó cười hiền hậu rồi bước vào trong, cô thu hết can đảm gõ cửa
-Cốc…cốc….
-Cút hết cho tôi – anh hét vọng ra, cô lắc đầu, rồi mở cửa bước vào
-Cạch….
-Đã bảo cút rồi, sao còn dám bước vào, muốn chết hả - anh lạnh lùng, nghiến răng nói
-Anh muốn đuổi em? – cô dựa vào cửa, lên tiếng, anh nghe cái giọng này, liền ngẩng mặt lên. Là cô, cô đang đứng trước mặt anh, anh vui mừng chạy lại ôm cô vào lòng
-Là em sao? Em về rồi hả, anh nhớ em lắm – anh ôm cô, giọng vui mừng
-Anh đó, làm gì vậy hả? nhìn phòng anh đi, như ổ chuột vậy – cô cười
-Anh nhớ em – anh cười
-Em cũng nhớ anh – cô cũng cười
-Một năm qua em đã đi đâu hả? – anh tức giận
-Em về quê ở với bama – cô
-Sao không nói với anh – anh gằn giọng
-Em chạy trốn mà, nói với anh thì chạy trốn chi nữa – cô cười
-Em dám – anh tức giận
-Đương nhiên – cô nhún vai
-Em nói lại – anh
-Đương…ưm…. – cô chưa nói hết câu, anh đã đặt môi mình lên môi cô, một nụ hôn mãnh liệt, đầy nhung nhớ…..
-Biến thái – cô mắng yêu
-Biến thái mà cũng có người thương – anh trêu
-Ai thèm thương anh, hứ - cô
-Anh đâu có nói là em – anh cười
-Xí, ghét – cô đánh nhẹ anh
-Con sao rồi – anh
-Con vẫn khỏe – cô ngưng rồi nói tiếp – em có chuyện muốn nói với anh
-Nói đi, anh nghe – anh
-Đứa con là……… của anh – cô nhẹ giọng nói
-……- anh im lặng
-Nếu anh không tin, khi em sinh ra có thể đi xét nghiệm ADN – cô nói
-Ngốc, anh biết lâu rồi – anh cười
-Sao anh biết – cô ngạc nhiên
-Từ khi anh hỏi bình, bình kể hết mọi chuyện, thì anh đã biết được đứa con này là của anh rồi, bởi vì em chỉ với anh – anh cười gian
-Xấu xa, anh quá xấu xa – cô hét đầy tức giận, mặt đỏ lên, nhưng trong lòng cô rất vui và hạnh phúc
-Từ nay em phải ở đây – anh ra lệnh
-Ơ, sao em ở đây – cô ngơ ngác
-Thì em và con đều là của anh, phải ở đây với anh rồi – anh nói
-Ai của anh hồi nào – cô phản bác
-Không của anh thì của ai chứ,, ở chung để anh tiện chăm sóc 2 mẹ con em – anh cười
-Ờ - cô cũng mỉm cười lại
*************************************************************
-Anh đi làm rồi, cô ở nhà một mình vô cùng chán, nên ngồi ở sofa xem tivi, vì cô vào bếp để phụ thì mọi người đuổi cô ra, không cho cô làm…. Đang ngồi xem thì có tiếng bấm chuông, bác quản gia ra mở cửa….
-Cô là? – cô tắt tv hỏi
-Câu này tôi hỏi cô mới đúng, cô là ai? Tại sao lại ở nhà anh Phong – trúc kiêu ngạo nói
-Tôi là Trân, vợ tương lai của anh phong – cô nói
-Vợ tương lai? – trúc nhướng mày
-Ừ - cô
-Hóa ra là cô – trúc khinh thường
-Là tôi thì sao – cô
-Tôi tưởng, người có thể làm anh Phong điên cuồng lên như vậy là một cô gái xinh đẹp, còn cô chỉ tầm thường – trúc mỉa mai
-Ồ tầm thường, còn đỡ hơn một số người là cáo già á, mà đội lốp thỏ con - trân mỉm cười nói
-Cô nói ai- trúc tức giận
-Tôi đâu nói cô, có tật giật mình à – cô cười
-Cô….được lắm, cô đừng đắc ý, anh Phong là của tôi, cô đừng mơ – trúc nghiến răng nghiến lợi
-Cô ảo tưởng à – cô cười mỉa, cô gái này nhìn thật hiền lành thế mà độc ác đến thế
-Tôi không ảo tưởng, cô đợi đấy – trúc hét
-Tôi sẽ đợi – anh lạnh lùng bước vào,, cắt ngang lời nói của cô, làm trúc kinh hãi lắp bắp
-A…nh… về…hồi…nà..o…vậy – trúc
-Từ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện – anh lạnh lùng nhìn trúc
-Em.,..em…. – trúc sợ hãi
-Biến đi – anh gằn giọng, trúc chạy ra, nhưng trước khi đi còn liếc cô bằng ánh mắt sắc lẹm, miệng lẩm bẩm “ cô sẽ phải chết”
-Vợ yêu – anh cười
-Vợ yêu của anh là kia kìa – cô giận dõi
-Em đừng giận, anh đuổi cô ta nhiều rồi, nhưng do cô ta mặt dày quá nên không biết nhục – anh cười
-Xí – cô
-Thôi ăn cơm nào, anh đói rồi – anh kéo tay cô đứng dậy
-Đi – cô cười, rồi cả 2 vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất vui vẻ, một bữa cơm ấm cúng và hạnh phúc
-Con – mama cô
-Mẹ - cô
-Con buồn sao – mama cô
-Dạ chỉ buồn một chút thôi – cô cúi mặt xuống
-Con nhớ cậu ta nữa hả - mama cô quan tâm
-Dạ không – cô
-Đừng giấu mẹ, mẹ biết con nhớ cậu ta – mama cô
-Dạ con nhớ anh ấy – cô thừa nhận
-Con định giấu chuyện cậu ta là cha của đứa bé sao – mama cô
-Con không biết nữa – cô buồn
-Mẹ nghĩ con nên nói thật với cậu ấy biết đi, giấy cũng không gói được lửa, vả lại con muốn đứa bé khi sinh ra đời không có cha sao? Như vậy tội đứa bé lắm – mama cô
-Con…. – cô phân vân
-Con đừng như vậy, con nên nói đi, con muốn đứa bé khi sinh ra đã là đứa bé bất hạnh sao – mama cô
-Con không muốn – cô
-Ừ, vậy nói đi – mama cô
-Con biết rồi, mai con sẽ bay lại Hàn – cô
-Ừ - mama cô mỉm cười
***********************************************************
-Cô đang đứng trước nhà anh, lấy hết can đảm bấm chuông,.,….
-Chào con, con tìm ai – một người phụ nữa chừng 60 tuổi
-Dạ con tìm anh Phong – cô rụt rè
-Ờ, con vào đi – người đó cười
-Vâng – cô đi theo vào
-Con vào đi – người đó
-Vâng, à bác khỏi đem nước cho con nha – cô cười
-Ừ - người đó cười hiền hậu rồi bước vào trong, cô thu hết can đảm gõ cửa
-Cốc…cốc….
-Cút hết cho tôi – anh hét vọng ra, cô lắc đầu, rồi mở cửa bước vào
-Cạch….
-Đã bảo cút rồi, sao còn dám bước vào, muốn chết hả - anh lạnh lùng, nghiến răng nói
-Anh muốn đuổi em? – cô dựa vào cửa, lên tiếng, anh nghe cái giọng này, liền ngẩng mặt lên. Là cô, cô đang đứng trước mặt anh, anh vui mừng chạy lại ôm cô vào lòng
-Là em sao? Em về rồi hả, anh nhớ em lắm – anh ôm cô, giọng vui mừng
-Anh đó, làm gì vậy hả? nhìn phòng anh đi, như ổ chuột vậy – cô cười
-Anh nhớ em – anh cười
-Em cũng nhớ anh – cô cũng cười
-Một năm qua em đã đi đâu hả? – anh tức giận
-Em về quê ở với bama – cô
-Sao không nói với anh – anh gằn giọng
-Em chạy trốn mà, nói với anh thì chạy trốn chi nữa – cô cười
-Em dám – anh tức giận
-Đương nhiên – cô nhún vai
-Em nói lại – anh
-Đương…ưm…. – cô chưa nói hết câu, anh đã đặt môi mình lên môi cô, một nụ hôn mãnh liệt, đầy nhung nhớ…..
-Biến thái – cô mắng yêu
-Biến thái mà cũng có người thương – anh trêu
-Ai thèm thương anh, hứ - cô
-Anh đâu có nói là em – anh cười
-Xí, ghét – cô đánh nhẹ anh
-Con sao rồi – anh
-Con vẫn khỏe – cô ngưng rồi nói tiếp – em có chuyện muốn nói với anh
-Nói đi, anh nghe – anh
-Đứa con là……… của anh – cô nhẹ giọng nói
-……- anh im lặng
-Nếu anh không tin, khi em sinh ra có thể đi xét nghiệm ADN – cô nói
-Ngốc, anh biết lâu rồi – anh cười
-Sao anh biết – cô ngạc nhiên
-Từ khi anh hỏi bình, bình kể hết mọi chuyện, thì anh đã biết được đứa con này là của anh rồi, bởi vì em chỉ với anh – anh cười gian
-Xấu xa, anh quá xấu xa – cô hét đầy tức giận, mặt đỏ lên, nhưng trong lòng cô rất vui và hạnh phúc
-Từ nay em phải ở đây – anh ra lệnh
-Ơ, sao em ở đây – cô ngơ ngác
-Thì em và con đều là của anh, phải ở đây với anh rồi – anh nói
-Ai của anh hồi nào – cô phản bác
-Không của anh thì của ai chứ,, ở chung để anh tiện chăm sóc 2 mẹ con em – anh cười
-Ờ - cô cũng mỉm cười lại
*************************************************************
-Anh đi làm rồi, cô ở nhà một mình vô cùng chán, nên ngồi ở sofa xem tivi, vì cô vào bếp để phụ thì mọi người đuổi cô ra, không cho cô làm…. Đang ngồi xem thì có tiếng bấm chuông, bác quản gia ra mở cửa….
-Cô là? – cô tắt tv hỏi
-Câu này tôi hỏi cô mới đúng, cô là ai? Tại sao lại ở nhà anh Phong – trúc kiêu ngạo nói
-Tôi là Trân, vợ tương lai của anh phong – cô nói
-Vợ tương lai? – trúc nhướng mày
-Ừ - cô
-Hóa ra là cô – trúc khinh thường
-Là tôi thì sao – cô
-Tôi tưởng, người có thể làm anh Phong điên cuồng lên như vậy là một cô gái xinh đẹp, còn cô chỉ tầm thường – trúc mỉa mai
-Ồ tầm thường, còn đỡ hơn một số người là cáo già á, mà đội lốp thỏ con - trân mỉm cười nói
-Cô nói ai- trúc tức giận
-Tôi đâu nói cô, có tật giật mình à – cô cười
-Cô….được lắm, cô đừng đắc ý, anh Phong là của tôi, cô đừng mơ – trúc nghiến răng nghiến lợi
-Cô ảo tưởng à – cô cười mỉa, cô gái này nhìn thật hiền lành thế mà độc ác đến thế
-Tôi không ảo tưởng, cô đợi đấy – trúc hét
-Tôi sẽ đợi – anh lạnh lùng bước vào,, cắt ngang lời nói của cô, làm trúc kinh hãi lắp bắp
-A…nh… về…hồi…nà..o…vậy – trúc
-Từ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện – anh lạnh lùng nhìn trúc
-Em.,..em…. – trúc sợ hãi
-Biến đi – anh gằn giọng, trúc chạy ra, nhưng trước khi đi còn liếc cô bằng ánh mắt sắc lẹm, miệng lẩm bẩm “ cô sẽ phải chết”
-Vợ yêu – anh cười
-Vợ yêu của anh là kia kìa – cô giận dõi
-Em đừng giận, anh đuổi cô ta nhiều rồi, nhưng do cô ta mặt dày quá nên không biết nhục – anh cười
-Xí – cô
-Thôi ăn cơm nào, anh đói rồi – anh kéo tay cô đứng dậy
-Đi – cô cười, rồi cả 2 vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất vui vẻ, một bữa cơm ấm cúng và hạnh phúc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.