Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 698
B6
09/12/2021
“Lúc trước có người muốn cản trở chuyện làm ăn của anh, anh trực tiếp ném bom vào thuyền người ta, dọa đối phương bỏ chạy, cướp lại mối làm ăn. Bây giờ anh như này tôi thấy có chút không quen.”
Vẻ mặt của cô có chút không vui, không phải vì giận Ngu Sâm mà là không ngờ Mộ Bắc Ngật nhanh chóng như vậy đã tạo điều kiện hợp tác giữa hai công ty, thậm chí còn gọi đích danh cô.
“Cố Tiểu Mạch, đây là cái mà tôi gọi là thủ đoạn thương trường”
Ngu Sâm thấy mặt mũi Cố Tiểu Mạch vẫn như cũ không hài lòng liền nghiệm giọng: “Tổng giám đốc Mộ xem trọng cô, đề bạc cô, xem trong cô cũng không phải chuyện xấu. Chúng ta nhìn việc không nhìn người.”
“Anh ta đã cho anh bao nhiêu lợi ích rồi?” – Cố Tiểu Mạch biểu môi, hỏi thẳng.
Ngu Sâm mặt không đổi sắt, nghĩ tới những điều kiện mà Mộ Bắc.
Ngật đã cho mình, đúng là khiến người ta phải kinh hãi. Bất quá anh cũng thấy bình thường, nhún vai nói: “Mộ thị chấp nhận giảm tám phần lợi ích”
Cố Tiểu Mạch coi như hiểu rõ, vụ hợp tác này nhất định phải làm.
Cô không phải người không hiểu chuyện, theo Ngu Sâm lăn lộn hơn nửa năm, cũng biết được nhiều chuyện. Trước nay cô chưa từng cự tuyệt Ông chủ, lần này cũng sẽ không, hơn nữa lần này bọn họ còn lời lớn.
Chỉ là nghĩ tới phải đối mặt với Một Bắc Ngật thì cô liềm muốn trốn tránh, cái người đó vừa lưu manh lại cưỡng đại. Cô thật lòng đấu không lại.
Ngu Sâm không nói thêm gì nữa coi như chuyện này đã định. Mấy ngày sau bọn họ liền bay tới Kinh Đô. Mộ Bắt Ngật có cuộc họp nên không thể đích thân đi đón hai người kia. Chỉ mới mấy ngày không gặp, anh cảm thấy mình nhớ cô tới cực điểm rồi.
Tin tức Cố Tiểu Mạch lần nữa về Kinh Đô rất nhanh đã truyền tới tai Hứa Nhân Nhân, khóe môi cô ta nhếch lên, những lời truyền vào điện thoại vừa tàn nhẫn lại lạnh lẽo. Xem chừng cô ta lại muốn hãm hại Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch đứng giữa sân bay, nhiều dòng người qua lại tấp nập cảm thấy có chút khó chịu, có lẽ cô chưa sẵn sàng chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho chuyến công tác này. Cô vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh hất lên mạnh muốn cho mình một chút thanh tỉnh.
Cùng lắm thì gắng gượng làm cho xong dự án, làm không nổi thì lại năn nỉ Ông chủ cho về, cô nghĩ thầm. Cố Tiểu Mạch không hề biết rằng nguy hiểm đang cận kề bên cạnh mình. Không biết từ bao giờ sau lưng cô đã xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen.
Cố Tiểu Mạch xoay người chuẩn bị rời đi thì bắt gặp hắn ta, cô nhìn gương mặt dữ tợn của hắn liền đưa tay lên phòng vệ. Nhưng tên này hoàn toàn có chuẩn bị mà đến, hắn cầm một chiếc khăn có sẵn thuốc mê bịt miệng.
Cố Tiểu Mạch dùng hết sức để chống trả nhưng vô dụng, trước mắt cô tối sầm, ý thức dần không còn rõ ràng. Hắn ta ngay lập tức đỡ lấy cô, cười nham hiểm mang cô đi ra ngoài.
Ngu Sâm nhìn đồng hồ cau mày nói với Tiểu Bất Điểm: “Gọi cho Tiểu Mạch đi”
“Không phải cô ấy bỏ chạy rồi đó chứ?”
“Cậu hy vọng vậy lắm à?” – Ngu Sâm lườm cậu.
“Tôi đâu có nghĩ vậy, tôi chỉ đang lo cô ấy chậm trễ chuyện làm ăn của anh” – Tiểu Bất Điểm cười.
Cố Tiểu Mạch hiện tại bị nhét vào ghế sau xe, cả người bị trói chặt, miệng cũng bị nhét một miếng vai thô to. Lúc cô còn đang mơ màng thì chiếc xe đã chạy đi ngày càng xa.
Mộ Bắc Ngật sau khi kết thúc cuộc họp không kịp chuẩn bị gì đã vội lái xe đến sân bay. Ở sân bay Ngu Sâm và Tiểu Bất Điểm cũng đang cuối cùng đi tìm cô, Ngu Sâm cho người đến nhà vệ sinh xem thử.
“Mau gọi cho tổng giám đốc Mộ đi” – Ngu Sâm ra lệnh cho Tiểu Bất Điểm.
Ngu Sâm nhìn sân bay một vòng, chắc chắn Cố Tiểu Mạch không có giữa đường chạy trốn, nếu vậy thì cô đâu rồi?
Tiểu Bất Điểm chưa kịp gọi đã thấy Mộ Bắc Ngật vội vã chạy đến, anh nhìn hai người sắc mặt cực kì kém hỏi: “Cố Tiểu Mạch đâu?”
“Không thấy” – Ngu Sâm thành thực đáp.
“Cái gì?” – Trong ánh mắt của anh mang theo vài tia lãnh khốc.
“Cô ấy không bỏ chạy” – Ngu Sâm lần nữa nói ra suy nghĩ của mình với Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật gật đầu, tuy tính cách của cô hiện giờ đã có nhiều biến đổi so với trước nhưng anh tin tưởng cô không phải là người nửa đường nuốt lời. Tuy nhiên, suy nghĩ này lại khiến Mộ Bắc Ngật và Ngu Sâm không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Vẻ mặt của cô có chút không vui, không phải vì giận Ngu Sâm mà là không ngờ Mộ Bắc Ngật nhanh chóng như vậy đã tạo điều kiện hợp tác giữa hai công ty, thậm chí còn gọi đích danh cô.
“Cố Tiểu Mạch, đây là cái mà tôi gọi là thủ đoạn thương trường”
Ngu Sâm thấy mặt mũi Cố Tiểu Mạch vẫn như cũ không hài lòng liền nghiệm giọng: “Tổng giám đốc Mộ xem trọng cô, đề bạc cô, xem trong cô cũng không phải chuyện xấu. Chúng ta nhìn việc không nhìn người.”
“Anh ta đã cho anh bao nhiêu lợi ích rồi?” – Cố Tiểu Mạch biểu môi, hỏi thẳng.
Ngu Sâm mặt không đổi sắt, nghĩ tới những điều kiện mà Mộ Bắc.
Ngật đã cho mình, đúng là khiến người ta phải kinh hãi. Bất quá anh cũng thấy bình thường, nhún vai nói: “Mộ thị chấp nhận giảm tám phần lợi ích”
Cố Tiểu Mạch coi như hiểu rõ, vụ hợp tác này nhất định phải làm.
Cô không phải người không hiểu chuyện, theo Ngu Sâm lăn lộn hơn nửa năm, cũng biết được nhiều chuyện. Trước nay cô chưa từng cự tuyệt Ông chủ, lần này cũng sẽ không, hơn nữa lần này bọn họ còn lời lớn.
Chỉ là nghĩ tới phải đối mặt với Một Bắc Ngật thì cô liềm muốn trốn tránh, cái người đó vừa lưu manh lại cưỡng đại. Cô thật lòng đấu không lại.
Ngu Sâm không nói thêm gì nữa coi như chuyện này đã định. Mấy ngày sau bọn họ liền bay tới Kinh Đô. Mộ Bắt Ngật có cuộc họp nên không thể đích thân đi đón hai người kia. Chỉ mới mấy ngày không gặp, anh cảm thấy mình nhớ cô tới cực điểm rồi.
Tin tức Cố Tiểu Mạch lần nữa về Kinh Đô rất nhanh đã truyền tới tai Hứa Nhân Nhân, khóe môi cô ta nhếch lên, những lời truyền vào điện thoại vừa tàn nhẫn lại lạnh lẽo. Xem chừng cô ta lại muốn hãm hại Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch đứng giữa sân bay, nhiều dòng người qua lại tấp nập cảm thấy có chút khó chịu, có lẽ cô chưa sẵn sàng chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho chuyến công tác này. Cô vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh hất lên mạnh muốn cho mình một chút thanh tỉnh.
Cùng lắm thì gắng gượng làm cho xong dự án, làm không nổi thì lại năn nỉ Ông chủ cho về, cô nghĩ thầm. Cố Tiểu Mạch không hề biết rằng nguy hiểm đang cận kề bên cạnh mình. Không biết từ bao giờ sau lưng cô đã xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen.
Cố Tiểu Mạch xoay người chuẩn bị rời đi thì bắt gặp hắn ta, cô nhìn gương mặt dữ tợn của hắn liền đưa tay lên phòng vệ. Nhưng tên này hoàn toàn có chuẩn bị mà đến, hắn cầm một chiếc khăn có sẵn thuốc mê bịt miệng.
Cố Tiểu Mạch dùng hết sức để chống trả nhưng vô dụng, trước mắt cô tối sầm, ý thức dần không còn rõ ràng. Hắn ta ngay lập tức đỡ lấy cô, cười nham hiểm mang cô đi ra ngoài.
Ngu Sâm nhìn đồng hồ cau mày nói với Tiểu Bất Điểm: “Gọi cho Tiểu Mạch đi”
“Không phải cô ấy bỏ chạy rồi đó chứ?”
“Cậu hy vọng vậy lắm à?” – Ngu Sâm lườm cậu.
“Tôi đâu có nghĩ vậy, tôi chỉ đang lo cô ấy chậm trễ chuyện làm ăn của anh” – Tiểu Bất Điểm cười.
Cố Tiểu Mạch hiện tại bị nhét vào ghế sau xe, cả người bị trói chặt, miệng cũng bị nhét một miếng vai thô to. Lúc cô còn đang mơ màng thì chiếc xe đã chạy đi ngày càng xa.
Mộ Bắc Ngật sau khi kết thúc cuộc họp không kịp chuẩn bị gì đã vội lái xe đến sân bay. Ở sân bay Ngu Sâm và Tiểu Bất Điểm cũng đang cuối cùng đi tìm cô, Ngu Sâm cho người đến nhà vệ sinh xem thử.
“Mau gọi cho tổng giám đốc Mộ đi” – Ngu Sâm ra lệnh cho Tiểu Bất Điểm.
Ngu Sâm nhìn sân bay một vòng, chắc chắn Cố Tiểu Mạch không có giữa đường chạy trốn, nếu vậy thì cô đâu rồi?
Tiểu Bất Điểm chưa kịp gọi đã thấy Mộ Bắc Ngật vội vã chạy đến, anh nhìn hai người sắc mặt cực kì kém hỏi: “Cố Tiểu Mạch đâu?”
“Không thấy” – Ngu Sâm thành thực đáp.
“Cái gì?” – Trong ánh mắt của anh mang theo vài tia lãnh khốc.
“Cô ấy không bỏ chạy” – Ngu Sâm lần nữa nói ra suy nghĩ của mình với Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật gật đầu, tuy tính cách của cô hiện giờ đã có nhiều biến đổi so với trước nhưng anh tin tưởng cô không phải là người nửa đường nuốt lời. Tuy nhiên, suy nghĩ này lại khiến Mộ Bắc Ngật và Ngu Sâm không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.