Chương 88: Hãm hại.
Mộc Mộc Tầm Tầm
04/01/2021
Hạ Ninh đang đứng phía sau cánh gà hồi hợp chờ đến tiết mục của mình. Cô không ngờ lại đông người như vậy. Hàn Trì và Lãnh Nguyệt đi đến an ủi động viên cô.
Chiều nay Hàn Trì đã đến sân bây đón Lãnh Nguyệt một mình. Bởi vì cô còn phải chuẩn bị quần áo và trang điểm nhẹ. Nên không thể đi cùng Hàn Trì như đã hứa. Lãnh Nguyệt không giận cô. Ngược lại còn háo hức hối thúc Hàn Trì mau đến xem Hạ Ninh biểu diễn. Vì vậy hai người mới có mặt bên cạnh ủng hộ Hạ Ninh lúc này.
" Ninh Ninh,cố lên nhé". Hàn Trì mỉm cười cổ vũ cho Hạ Ninh đang lo lắng.
"Tiểu mỹ nhân, Trẫm biết nàng giỏi nhất. Cố lên nhé. Nói thật với bà,tui chưa nghe bà chơi đàn tranh bao giờ. Cố mà chơi cho hay để tui còn đi khoe với người khác.haha". Lãnh Nguyệt tươi cười trêu chọc Hạ Ninh.
Hạ Ninh trừng mắt với Lãnh Nguyệt. Rồi quay sang Hàn Trì mỉm cười nói mình sẽ cố gắng chơi thật tốt. Cô bạn hội trưởng ở bên cạnh cũng động viên cô. Nói cô đừng căng thẳng. Chỉ là biểu diễn bình thường không phải thi cử gì. Nên cứ thoải mái chơi đàn là được. Hạ Ninh gật đầu cảm ơn. Rồi định hỏi đàn đâu để cô thử tay một chút cho bớt căng thẳng. Nhưng kết quả lại không tìm được đàn.
" Hội trưởng. Làm sao bây giờ lúc nãy mình đặt đàn ở đây. Nhưng bây giờ không thấy nữa. Làm sao đây, gần đến tiết mục của nữ thần rồi". Một cô bạn chạy đến mếu máo nắm tay hội trưởng thông báo.
Cô bạn hội trưởng nghe vậy giật mình. Hoảng hốt kêu mọi người trong câu lạc bộ nhanh chóng đi tìm. Hủy tiết mục không những sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Hạ Ninh. Còn ảnh hưởng đến danh tiếng của câu lạc bộ. Nhưng nỗi sợ hãi nhất của mọi người đã lập tức xảy ra.
"Tìm được rồi. Nhưng... nhưng..". Cô bạn tìm được đàn ấp úng.
Hạ Ninh nhíu mày đưa tay nhận lấy cây đàn vừa tìm được.Kết quả cô phát hiện. Cây đàn đã bị đứt hết mấy giây. Dây đàn đã đứt,vậy làm sao đàn được nữa.
" Mẹ kiếp! Là ai dám phá đàn của tiểu mỹ nhân của trẫm. Trẫm mà tìm được kẻ đó. Trẫm xé sát kẻ đó ra. Bầm thịt làm bánh bao ăn cho hả giận". Lãnh Nguyệt tức giận chửi bậy.
Hàn Trì ở bên cạnh cũng nhíu mày. Rồi bước ra ngoài gọi điện thoại kêu người đều tra việc này. Anh cũng muốn biết kẻ nào dám hãm hại Hạ Ninh như vậy.
Hạ Ninh cũng hiểu việc này nhất định là có người cố ý hãm hại cô. Dây đàn không thể tự mình đứt được. Chỉ có thể là đã có kẻ động tay động chân vào. Người nào lại muốn cô mất mặt đây. Cô suy nghĩ một chút lại suy nghĩ đến một người. Cô đoán người này không ai khác chỉ có thể là Thái Vi Vi thôi. Vì cô ấy căm ghét cô thế mà.
"Bây giờ phải làm sao bây giờ. Hội trưởng không lẽ phải hủy tiết mục của nữ thần." Cô bạn kia đôi mắt đỏ lên.
Cô bạn hội trưởng cũng thở dài. Giờ chỉ có thể hủy tiết mục thôi. Chứ không có đàn thì biết làm sao đây.
Hạ Ninh nhìn về phía sân khấu. Vừa lúc thấy Đông Lam bước xuống. Bỗng trong đầu nghĩ ra một cách. Cô liền bước đến trước mặt Đông Lam.
" Đông Lam. Cậu có thể cho tôi mượn cây tiêu của cậu dùng một chút được không?".
Hạ Ninh chỉ còn cách mượn Đông Lam cây tiêu để thay đàn tranh. Mặc dù thổi tiêu cô không giỏi lắm. Nhưng thổi một bài đơn giản thì cô cũng có thể làm được.
Đông Lam nghe Hạ Ninh nói thì nhướng mày nhìn cô. Đông Lam định từ chối nhưng lại nghe các bạn bên cạnh nói. Cây đàn của Hạ Ninh đã bị ai đó phá hư rồi không chơi được nữa. Vì vậy Hạ Ninh mới định mượn tiêu của cô để thay thế sao. Cô ấy còn biết thổi tiêu à. Đông Lam liền bước đến tủ đồ của mình. Lấy từ balo ra cây tiêu đưa cho Hạ Ninh.
Đàn của Hạ Ninh hư. Đông Lam đã biết là ai làm rồi. Bởi vì lúc nãy cô có đi ngang qua phòng âm nhạc truyền thống. Cô thấy có một cô gái đang loay hoay bên cây đàn. Không ngờ cô ta đã động tay động chân vào cây đàn. Cô càng không ngờ. Bên ngoài tình cảm của hai người tốt như vậy. Nhưng sau lưng lại âm thầm hãm hại đối phương.
Nhận được tiêu từ tay Đông Lam. Hạ Ninh vui mừng cảm ơn. Nói mình dùng xong sẽ lập tức trả lại ngay.
Cầm cây tiêu trong tay. Hạ Ninh mỉm cười thê lương. Nhớ lại kiếp trước. Đúng vậy, người dạy cô thổi tiêu không ai khác chính là thái tử. Lúc ấy hắn từng thổi tặng cô một bài. Cô khen hắn thổi hay và bắt hắn dạy cho cô. Một lần nữa cầm cây tiêu trên tay. Cô mới thấy lòng người thật vô thường. Nhưng thời gian và không gian cũng đủ để cô sắp quên mất khuôn mặt hắn rồi. Bây giờ nhắm mắt lại trong đầu cô lại hiện ra khuôn mặt của một người. Cô mỉm cười lắc đầu.
" Hạ Ninh,cậu biết thổi tiêu nữa sao?". Cô bạn hội trưởng sáng mắt nhìn Hạ Ninh. Cô thầm nghĩ nữ thần đúng là nữ thần mà. Cái gì cũng không làm khó cô được.
Hạ Ninh ngượng ngùng nói mình chỉ biết một chút mà thôi. Cùng lúc tên của cô được nữ MC giới thiệu.
" Tiểu mỹ nhân,cố lên nhé. Làm cho tốt vào xuống sân khấu, trẫm sẽ tặng nàng ngàn nụ hôn.haha". Lãnh Nguyệt vẫn không quên trêu chọc cho Hạ Ninh bớt căng thẳng.
Hạ Ninh mỉm cười nói cảm ơn với những lời động viên cổ vũ của mọi người rồi lên sân khấu.
Ở một góc khác trong cánh gà. Có một cô gái đang nhìn Hạ Ninh với ánh mắt thâm độc.
" Vậy mà cô cũng có cách khắc phục. Hạ Ninh cô càng ngày càng khiến tôi tò mò rồi. Nhưng không sao. Tôi còn rất nhiều món quà ở phía trước. Sẵn sàng tặng cho cô bất cứ lúc nào."
Cô gái khẽ nắm chặt bàn tay vừa định xoay người đi. Thì có điện thoại gọi đến.
" Trò mèo của em thành công không?". Giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
" Anh đừng có xem thường em. Em chỉ muốn cô ta bị tất cả mọi người ghét,xa lánh trước. Sau đó mới trực tiếp sử dụng kế hoạch của anh". Cô gái không vui giải thích.
" Đừng nói nhiều. Nếu em không muốn. Trước khi kế hoạch của chúng ta còn chưa bắt đầu. Đã bị người khác phát hiện thì nhanh chóng hành động đi".
"Được. Em biết rồi. Nhưng người em muốn. Anh cũng nên cố mà nghỉ cách để người đó thuộc về em đi.". Cô gái cười nham hiểm.
Người đàn ông khẽ hừ lạnh. Rồi nói việc anh ta đã hứa thì nhất định sẽ không nuốt lời. Rồi cúp máy.
Cô gái nhìn điện thoại khẽ lẩm bẩm
" Lục Cảnh Phong, sớm muộn gì anh cũng thuộc về em"
Chiều nay Hàn Trì đã đến sân bây đón Lãnh Nguyệt một mình. Bởi vì cô còn phải chuẩn bị quần áo và trang điểm nhẹ. Nên không thể đi cùng Hàn Trì như đã hứa. Lãnh Nguyệt không giận cô. Ngược lại còn háo hức hối thúc Hàn Trì mau đến xem Hạ Ninh biểu diễn. Vì vậy hai người mới có mặt bên cạnh ủng hộ Hạ Ninh lúc này.
" Ninh Ninh,cố lên nhé". Hàn Trì mỉm cười cổ vũ cho Hạ Ninh đang lo lắng.
"Tiểu mỹ nhân, Trẫm biết nàng giỏi nhất. Cố lên nhé. Nói thật với bà,tui chưa nghe bà chơi đàn tranh bao giờ. Cố mà chơi cho hay để tui còn đi khoe với người khác.haha". Lãnh Nguyệt tươi cười trêu chọc Hạ Ninh.
Hạ Ninh trừng mắt với Lãnh Nguyệt. Rồi quay sang Hàn Trì mỉm cười nói mình sẽ cố gắng chơi thật tốt. Cô bạn hội trưởng ở bên cạnh cũng động viên cô. Nói cô đừng căng thẳng. Chỉ là biểu diễn bình thường không phải thi cử gì. Nên cứ thoải mái chơi đàn là được. Hạ Ninh gật đầu cảm ơn. Rồi định hỏi đàn đâu để cô thử tay một chút cho bớt căng thẳng. Nhưng kết quả lại không tìm được đàn.
" Hội trưởng. Làm sao bây giờ lúc nãy mình đặt đàn ở đây. Nhưng bây giờ không thấy nữa. Làm sao đây, gần đến tiết mục của nữ thần rồi". Một cô bạn chạy đến mếu máo nắm tay hội trưởng thông báo.
Cô bạn hội trưởng nghe vậy giật mình. Hoảng hốt kêu mọi người trong câu lạc bộ nhanh chóng đi tìm. Hủy tiết mục không những sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Hạ Ninh. Còn ảnh hưởng đến danh tiếng của câu lạc bộ. Nhưng nỗi sợ hãi nhất của mọi người đã lập tức xảy ra.
"Tìm được rồi. Nhưng... nhưng..". Cô bạn tìm được đàn ấp úng.
Hạ Ninh nhíu mày đưa tay nhận lấy cây đàn vừa tìm được.Kết quả cô phát hiện. Cây đàn đã bị đứt hết mấy giây. Dây đàn đã đứt,vậy làm sao đàn được nữa.
" Mẹ kiếp! Là ai dám phá đàn của tiểu mỹ nhân của trẫm. Trẫm mà tìm được kẻ đó. Trẫm xé sát kẻ đó ra. Bầm thịt làm bánh bao ăn cho hả giận". Lãnh Nguyệt tức giận chửi bậy.
Hàn Trì ở bên cạnh cũng nhíu mày. Rồi bước ra ngoài gọi điện thoại kêu người đều tra việc này. Anh cũng muốn biết kẻ nào dám hãm hại Hạ Ninh như vậy.
Hạ Ninh cũng hiểu việc này nhất định là có người cố ý hãm hại cô. Dây đàn không thể tự mình đứt được. Chỉ có thể là đã có kẻ động tay động chân vào. Người nào lại muốn cô mất mặt đây. Cô suy nghĩ một chút lại suy nghĩ đến một người. Cô đoán người này không ai khác chỉ có thể là Thái Vi Vi thôi. Vì cô ấy căm ghét cô thế mà.
"Bây giờ phải làm sao bây giờ. Hội trưởng không lẽ phải hủy tiết mục của nữ thần." Cô bạn kia đôi mắt đỏ lên.
Cô bạn hội trưởng cũng thở dài. Giờ chỉ có thể hủy tiết mục thôi. Chứ không có đàn thì biết làm sao đây.
Hạ Ninh nhìn về phía sân khấu. Vừa lúc thấy Đông Lam bước xuống. Bỗng trong đầu nghĩ ra một cách. Cô liền bước đến trước mặt Đông Lam.
" Đông Lam. Cậu có thể cho tôi mượn cây tiêu của cậu dùng một chút được không?".
Hạ Ninh chỉ còn cách mượn Đông Lam cây tiêu để thay đàn tranh. Mặc dù thổi tiêu cô không giỏi lắm. Nhưng thổi một bài đơn giản thì cô cũng có thể làm được.
Đông Lam nghe Hạ Ninh nói thì nhướng mày nhìn cô. Đông Lam định từ chối nhưng lại nghe các bạn bên cạnh nói. Cây đàn của Hạ Ninh đã bị ai đó phá hư rồi không chơi được nữa. Vì vậy Hạ Ninh mới định mượn tiêu của cô để thay thế sao. Cô ấy còn biết thổi tiêu à. Đông Lam liền bước đến tủ đồ của mình. Lấy từ balo ra cây tiêu đưa cho Hạ Ninh.
Đàn của Hạ Ninh hư. Đông Lam đã biết là ai làm rồi. Bởi vì lúc nãy cô có đi ngang qua phòng âm nhạc truyền thống. Cô thấy có một cô gái đang loay hoay bên cây đàn. Không ngờ cô ta đã động tay động chân vào cây đàn. Cô càng không ngờ. Bên ngoài tình cảm của hai người tốt như vậy. Nhưng sau lưng lại âm thầm hãm hại đối phương.
Nhận được tiêu từ tay Đông Lam. Hạ Ninh vui mừng cảm ơn. Nói mình dùng xong sẽ lập tức trả lại ngay.
Cầm cây tiêu trong tay. Hạ Ninh mỉm cười thê lương. Nhớ lại kiếp trước. Đúng vậy, người dạy cô thổi tiêu không ai khác chính là thái tử. Lúc ấy hắn từng thổi tặng cô một bài. Cô khen hắn thổi hay và bắt hắn dạy cho cô. Một lần nữa cầm cây tiêu trên tay. Cô mới thấy lòng người thật vô thường. Nhưng thời gian và không gian cũng đủ để cô sắp quên mất khuôn mặt hắn rồi. Bây giờ nhắm mắt lại trong đầu cô lại hiện ra khuôn mặt của một người. Cô mỉm cười lắc đầu.
" Hạ Ninh,cậu biết thổi tiêu nữa sao?". Cô bạn hội trưởng sáng mắt nhìn Hạ Ninh. Cô thầm nghĩ nữ thần đúng là nữ thần mà. Cái gì cũng không làm khó cô được.
Hạ Ninh ngượng ngùng nói mình chỉ biết một chút mà thôi. Cùng lúc tên của cô được nữ MC giới thiệu.
" Tiểu mỹ nhân,cố lên nhé. Làm cho tốt vào xuống sân khấu, trẫm sẽ tặng nàng ngàn nụ hôn.haha". Lãnh Nguyệt vẫn không quên trêu chọc cho Hạ Ninh bớt căng thẳng.
Hạ Ninh mỉm cười nói cảm ơn với những lời động viên cổ vũ của mọi người rồi lên sân khấu.
Ở một góc khác trong cánh gà. Có một cô gái đang nhìn Hạ Ninh với ánh mắt thâm độc.
" Vậy mà cô cũng có cách khắc phục. Hạ Ninh cô càng ngày càng khiến tôi tò mò rồi. Nhưng không sao. Tôi còn rất nhiều món quà ở phía trước. Sẵn sàng tặng cho cô bất cứ lúc nào."
Cô gái khẽ nắm chặt bàn tay vừa định xoay người đi. Thì có điện thoại gọi đến.
" Trò mèo của em thành công không?". Giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
" Anh đừng có xem thường em. Em chỉ muốn cô ta bị tất cả mọi người ghét,xa lánh trước. Sau đó mới trực tiếp sử dụng kế hoạch của anh". Cô gái không vui giải thích.
" Đừng nói nhiều. Nếu em không muốn. Trước khi kế hoạch của chúng ta còn chưa bắt đầu. Đã bị người khác phát hiện thì nhanh chóng hành động đi".
"Được. Em biết rồi. Nhưng người em muốn. Anh cũng nên cố mà nghỉ cách để người đó thuộc về em đi.". Cô gái cười nham hiểm.
Người đàn ông khẽ hừ lạnh. Rồi nói việc anh ta đã hứa thì nhất định sẽ không nuốt lời. Rồi cúp máy.
Cô gái nhìn điện thoại khẽ lẩm bẩm
" Lục Cảnh Phong, sớm muộn gì anh cũng thuộc về em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.