Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Chương 16

Mục Yên

31/10/2016

Ba Diệp thì khuất phục không thể làm gì, một mặt là vợ, mặt khác là con gái, còn có một người mà ông hoàn toàn cũng không biết chuyện, quan trọng nhất là cậu bé này và bản thân gặp nhau ở trên xe lại khéo như vậy là đến nhà mình.

Kế tiếp mẹ Diệp nói ngọn nguồn cho ba Diệp, đợi đến lúc nói xong thì thời gian đã hơn sáu giờ.

Nghe xong cả sự việc, ba Diệp nhíu nhíu mày, nhìn Diêu Cẩn: "Từ trong chuyện này có thể thấy được nhóc con quả thật không tệ, có can đảm, nhưng có một chút chú không thể chấp nhận, tại sao con luôn quấn quít lấy con gái của chú?"

Nghe được câu này, Diêu Cẩn thật sự là ngây ngẩn cả người, bởi vì kiếp trước ba Diệp cũng đã hỏi anh vấn đề tương tự này, chỉ là anh đã trả lời như thế nào nhỉ, đúng rồi, hình như anh nói mình nhất định có thể mang lại hạnh phúc đời sau cho Diệp Bội. Kết quả cuối cùng tuy là về mặt tiền tài cũng không làm được, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày lại làm được, chỉ là, Diêu Cẩn nhìn một chút tay của mình, quan trọng là hiện tại anh mới chỉ có chín tuổi, dù nói chuyện gì đều là nói suông.

Mẹ Diệp ở bên cạnh im lặng nở nụ cười, tình huống như thế giống như Diêu Cẩn đã là một đứa con rể chừng hai mươi tuổi tới nhà rồi, ba Diệp đang khảo nghiệm người con rể này rốt cuộc như thế nào, có xứng hay không xứng với con gái của mình. Qua một lúc lâu, mẹ Diệp cảm thấy cơ hội xấp xỉ rồi, đang định đổi chủ đề, đúng lúc này, Diêu Cẩn đột nhiên lên tiếng.

"Chú, bây giờ con còn nhỏ, không thể bảo đảm cái gì, con chỉ có thể nói chính là con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Bội Bội, tuyệt đối sẽ không để Bội Bội bị người khác bắt nạt, cho dù xuất hiện tình huống nguy hiểm như thế nào thì con đều sẽ bảo vệ Bội Bội ở phía sau, không để em ấy chịu một chút tổn thương." Những thứ khác có lẽ Diêu Cẩn vẫn không thể cho phép cam kết, nhưng điểm này thì anh nhất định có thể làm được, giống như kiếp trước vậy, dù khi đó mình cũng chưa thật sự che chở chu đáo cho Diệp Bội.

"Hi vọng con nói được làm được." Cuối cùng thì trên mặt ba Diệp lộ ra nụ cười.

"Kiến Quân." Mẹ Diệp ở bên cạnh đẩy ba Diệp một cái, "Được rồi, cười cái gì, thật sự giống như cho là đến lúc đó vậy, đến lúc đó con gái mình lấy chồng thật không biết mình lại nói cái gì, mình đừng quên trước mặt mình là hai đứa trẻ, tôi đói rồi, trước đi nấu cơm thôi."

"Ồ, hừ, tôi biết rồi, Ngọc Hi mình nghỉ đi, tôi đi nấu cơm." Nghe được lời mẹ Diệp nói, ba Diệp bèn vội vàng đứng lên rồi đi tới phòng bếp.

Diệp Bội vỗ vỗ vai Diêu Cẩn: "Có nhiều chỗ anh còn phải học tập với ba em, cho dù có lúc em cũng nhìn ông rất không vừa mắt, nhưng vẫn coi như là một người chồng tốt, có ít nhất một điểm, nếu ba em ở nhà thì mẹ em tuyệt đối sẽ không xuống bếp."

Ba Diệp và mẹ Diệp có lẽ càng được tính là vợ chồng già hơn so với Diêu Cẩn và Diệp Bội, ít nhất ở trong mắt hai người Diêu Cẩn và Diệp Bội là như vậy.

"Bà xã." Diêu Cẩn nhỏ giọng kháng nghị, "Lúc nào anh ở nhà từng để cho em xuống bếp, em còn chưa hài lòng sao?"



Diệp Bội ngẩn người, sau đó mới phát hiện hình như đúng là như vậy, khi đó bình thường Diêu Cẩn khá bận rộn, bình thường đều là Diệp Bội làm xong cơm chờ Diêu Cẩn trở lại, nhưng chỉ cần Diêu Cẩn ở nhà thì đều là Diêu Cẩn xuống bếp, tuyệt đối sẽ không để Diệp Bội chạm vào.

Nhớ lại chân tướng sự thật Diệp Bội không khỏi cúi đầu, khóe mắt lại thoáng liếc thấy ý cười trên khóe môi Diêu Cẩn, vươn tay véo véo cánh tay bên cạnh của người kia, cắn răng mở miệng: "Đúng vậy, anh rất tốt, em đương nhiên hài lòng, anh đúng là ông chồng hoàn mỹ."

"Úi úi, đau, bà xã đại nhân, anh sai rồi, anh không phải là ông chồng hoàn mỹ không được sao? Cũng không biết làm sao anh tìm được một bà xã bạo lực như vậy." Câu nói sau cùng Diêu Cẩn nói rất khẽ, chỉ là trong miệng tuy là oán trách, nụ cười lại cũng không kiềm chế vượt ra từ trong lòng.

Hình thức hai người chung đụng vẫn chính là như vậy, cũng không phải nói hoàn mỹ, hai người đều có khuyết điểm, nhưng mà quan trọng là bọn họ có thể bao dung khuyết điểm của đối phương. Hơn nữa có thể dưới thời gian dài chung đụng, điều này cũng cho thấy bọn họ đã sớm trải qua thời kỳ rèn luyện, sau này vấn đề nhỏ có thể sẽ xuất hiện, nhưng mà tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề lớn lao gì.

Hình thức kiếp trước, tình trạng kiếp này, đoạn thời gian trước bởi vì một số nguyên nhân bên ngoài khiến hai người đều có một chút gò bó, nhưng bây giờ động tác của Diệp Bội lại làm cho Diêu Cẩn cảm thấy cho dù mọi người thay đổi, chỉ cần lòng không thay đổi, như vậy vẫn có thể sống tiếp tục mãi, lần này nhất định có thể nắm tay lẫn nhau đến già.

Một bàn tràn đầy món ăn, tất cả đều đến từ tay ba Diệp, đều là món ăn gia đình, ăn cũng không đặc biệt mỹ vị, chỉ là đối với người ở chỗ này mà nói đều có một loại mùi vị khác biệt với người khác.

"Cốc cốc cốc." Cửa bị gõ được mở rộng ra, một đôi vợ chồng đứng ở cửa, người phụ nữ thấy trong phòng có vẻ vui vẻ hòa thuận không khỏi cười ra tiếng, "Ôi, em còn tưởng rằng là ai đó, thì ra là anh cả trở lại, lúc xế chiều chúng em còn tưởng rằng là chúng em nhìn lầm rồi đó, đúng không, Kiến Quốc."

"Đúng đấy." Đôi vợ chồng này dĩ nhiên là vợ chồng chú hai thấy nơi nào có ích lợi sẽ quên chui vào nơi đó, Diệp Kiến Quốc cảm thấy được thúc giục từ vợ vội vàng gật đầu, ông hèn nhát từ lâu đã quen với cuộc sống bị vợ ra lệnh, "Anh cả, trở lại cũng không nói một tiếng với chúng em, để chúng em đi đón anh chứ."

Ba Diệp gật đầu: "Ngọc Hi, trước đi lấy hai ly trà cho chú hai và em dâu." Dặn xong sau đó ông mới lại đối diện hai người, "Đừng đứng ở cửa ra vào, đi vào ngồi đi, đúng lúc chúng ta đang dùng cơm, không biết các em ăn xong chưa?" Về phần câu hỏi của chú hai Diệp, biết rõ chỉ là khách sáo, sao ba Diệp lại tiếp lời.

Vừa mới đầu thím hai nhà họ Diệp nghe thấy lời ba Diệp nói còn hưng phấn một lúc, sau khi duỗi cổ nhìn món ăn trên bàn lại thấy được mấy đĩa củ cải dưa muối rau cải kia, tiếp đó món ăn ngon nhất vẫn chỉ là chén thịt béo bị ăn gần hết kia thì ngay lập tức lại lắc đầu một cái, mặt lộ vẻ ghét bỏ: "Không, chúng em ăn rồi, chỉ là chị dâu cả," Thím hai Diệp lớn tiếng kêu mẹ Diệp đang pha trà cho bọn họ ở nơi xa, "Đây cũng quá keo kiệt đó, thật vất vả anh cả trở về một chuyến, hơn nữa còn có một người khách nhỏ ở đây, vậy mà chỉ làm có ít món ăn như vậy."

Chuyến này bọn họ tới đây cũng không phải là vì anh cả, mà là bởi vì vị khách nhỏ kia, lần trước vào lúc cậu bé tới cha mẹ cậu bé đã mang theo rất nhiều thứ, ngay cả mấy thứ bị bà lấy đi nghe nói cũng rất đáng tiền, lần này chỉ muốn biết còn có thể lấy thêm chút gì đó hay không, nhưng khi thấy tình hình thật có vẻ giống như không có thứ gì.

Mặt lộ vẻ thất vọng, thím hai Diệp cũng không chú ý tới nét mặt ba Diệp đã từ trời trong chuyển âm u.



"Kiến Quốc, không phải là anh nói chú, em dâu không hiểu chuyện, ngay cả chú cũng dính theo không hiểu chuyện ư, chuyện của Ngọc Hi là các em tùy tiện có thể sắp đặt sao, hoặc là nói anh không ở nhà thì các em đều đối xử với Ngọc Hi như vậy hay sao?" Ba Diệp làm anh cả, bình thường cũng coi là được mấy em út phía dưới e ngại, cho nên lời của ông vừa ra khỏi miệng thành công khiến chú hai Diệp rụt cổ một cái, cúi đầu không dám nói thêm câu nào nữa.

Thím hai Diệp duỗi ngón tay ra hung hăng chỉ chỉ màng tang của chú hai Diệp: "Cái ông này thiệt là, sao lại yếu đuối như vậy chứ, vừa gặp anh cả nên lời gì cũng không nói ra lời rồi, anh cả, mới vừa rồi lời của em nói cũng là có ý tốt, lúc anh không ở nhà, chị dâu cả ở nhà một mình. . . . . ." Lời đến đây thì kết thúc, nhưng ai cũng nghe ra ý trong lời nói của bà.

Diệp Bội mang cái ghế, từ từ đi tới trước mặt thím hai Diệp, sau đó nặng nề đặt dưới đất, trèo lên, nhìn thím hai Diệp từ trên cao xuống: "Thím hai, đừng tưởng rằng thím là thím hai nên lời gì cũng có thể nói, chuyện lần trước thím cầm đi bao nhiêu thứ từ nhà con thì không nói thím, người một nhà thôi, tuy là xưa nay thím lại cảm thấy chiếm tiện nghi của nhà con là đạo lý hiển nhiên, mà ngay cả nhà con đến nhà thím gọi điện thoại cũng không được, nhưng dù sao thì thím cũng đừng nói xấu mẹ con, nói xấu của mẹ con là thím có thể nói sao?!" Càng nói càng về sau, âm thanh và giọng nói của Diệp Bội lại càng có vẻ nghiêm nghị.

Thím hai Diệp đứng ở phía dưới, trong khoảng khắc mới vừa rồi kia cũng cảm thấy sợ, có điều rất nhanh đã ổn định lại, chỉ là không biết vì sao, chính là bà không nhìn thẳng Diệp Bội, mà là quay đầu nhìn ba Diệp, trên mặt tức giận: "Anh cả, đây chính là con gái mà chị dâu cả dạy dỗ được, lại dám nói với bề trên như vậy sao?"

"Thím đây có thể nói sai rồi, Bội Bội lại là con gái mà tôi dạy ra, lời của bé nói chính là tôi muốn nói, chuyện khác chúng tôi cũng có thể nhịn, nhưng mà thím lại dám sắp đặt Ngọc Hi, nói thật, nếu không phải là nhìn ở mặt mũi của chú hai, tôi nhất định cầm một cây chổi đánh thím ra ngoài." Bình thường ba Diệp hầu như đều không thế nào sẽ nổi giận, ôn hòa, tính tình tốt, gặp ai cũng có thể rất nhanh hoà mình, cũng mặc kệ là người tốt như thế nào, chắc chắn sẽ có một số tình huống thì không thể bị đụng vào, đó chính là người nhà.

Tính tình ba Diệp nổi giận là vì chuyện của người thân mình như vậy từ trong trí nhớ kiếp trước Diệp Bội cũng có thể thấy được vào lần đập TV đó.

Chỉ là ba Diệp thật sự là ngoại trừ nổi giận đối với trẻ con, thật ra thì Diệp Bội rất ít thấy ông nổi giận lớn như vậy, thấy hai người không biết ở đang nghĩ cái gì, cười lạnh một tiếng: "Chú hai, đừng trách con không nhắc nhở chú...Nếu chú tiếp tục như vậy nữa, sau này cũng đừng hòng bước vào cửa của nhà con, còn ở chỗ bà nội, chú cũng đừng hòng chiếm được thứ gì tốt ở chỗ của bà, người một nhà nếu chỉ dùng ích lợi duy trì như vậy hay là thôi đi."

"Bội Bội." Ba Diệp nghe lời Diệp Bội nói càng ngày càng quá mức, vội vàng ngăn cản, mỗi người đều có ranh giới cuối cùng, nói nhao nhao thì không thành vấn đề, muốn nói đến cắt đứt quan hệ nhưng cũng là quá lớn, quay đầu nhìn hai người: "Chú hai, thím hai, tôi hi vọng về sau chú thím đừng nói mấy thứ kỳ cục gì đó nữa, quan hệ người thân có thân thiết nữa cũng không thể dễ dàng tha thứ chú thím vẫn cố tình gây sự tiếp như vậy."

"Tôi biết rồi, anh cả." Lần này rốt cuộc thì chú hai Diệp mở miệng, sau đó kéo thím hai Diệp nhắm phía ngoài cửa đi tới, nhưng thím hai Diệp vừa đi lại còn vừa hô to, "Thật giống như ai thèm thuồng vậy, sau này nếu các người có chuyện đừng tới yêu cầu chúng ta, hừ, cho mặt mũi mà lên mặt."

"Bội Bội." Người ngoài đi rồi, cuối cùng ánh mắt của ba Diệp rơi xuống trên người Diệp Bội, "Sau này không cho phép lại nói lời như vậy, cái gì gọi là chớ bước vào cửa của nhà con, đều là người một nhà, nào có thể không vào cửa nhà." Nói cho cùng ba Diệp vẫn là người truyền thống, những thứ khác nói một chút không sao, nhưng nếu nói đến phần quan hệ người thân này thì ông tuyệt đối sẽ không nói tới tuyệt đối như vậy, dù sao cũng là người thân, luôn có đường lùi.

"Tùy cha thôi, con mới không cần lo nhiều như vậy, không có bất cứ quan hệ gì với con, nhưng có một số người thân thì có thể nhận, một số người thân kỳ hoa cá biệt vẫn là quên đi." Nói xong Diệp Bội cử động người, rất nhanh nhảy ngay xuống ghế, bước này khiến Diêu Cẩn và Ba Diệp giật nảy mình, thấy Diệp Bội không có việc gì hai người mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp " Diêu Cẩn: bà xã em thật đáng yêu. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook