Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Chương 17

Mục Yên

03/11/2016

Có thể là sống thời gian dài, có một số việc cũng đã thấy được, có vài người bạn coi người ta là người nhà, người ta cũng chưa chắc xem ngươi trở thành người nhà, giống như chú hai Diệp vậy, cho tới bây giờ đều chỉ biết đội ích lợi ở trên đầu cũng không để ý tình thân gì đó, Diệp Bội thật sự là biết rõ điểm này.

Đời trước nhà mình tuy rằng không có lăn lộn quá kém, nhưng cũng không phải là tốt lắm, có lúc xảy ra việc gấp còn cần xin người giúp một tay, mà chú hai này chính là nhân vật điển hình bỏ đá xuống giếng, khiến lúc Diệp Bội đối mặt với ông cũng sẽ không có vẻ mặt tốt.

"Ba." Nhìn ba Diệp, Diệp Bội lộ ra một khuôn mặt tươi cười, "Ba vừa cực khổ trở về, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Chuyện chú hai quả thật làm cho Diệp Bội rất bất mãn, nhưng đó dù sao cũng là "Người ngoài", chờ khoảng thời gian này qua đi sau này chỉ sợ cũng sẽ không có quá nhiều liên hệ với nhà mình, cần gì vì ông ta mà ầm ĩ nhà mình không vui.

Ba Diệp vốn đúng là định nổi giận, nhưng khi thấy khuôn mặt tươi cười của con gái thì những thứ tức giận kia cũng như không thấy, ôm lấy Diệp Bội đặt vào trên đùi của mình: "Con đó, thật là không có biện pháp đối với con, chỉ là nhớ kỹ một chút, sau này dù sao cũng không được nói như vậy với chú hai nữa, biết không?"

"Con biết rồi, ba."

Lúc này mẹ Diệp mới đi ra từ bên trong, trên tay cũng không cầm ly trà, có lẽ cũng nghe được lời nói mới rồi: "Tôi thấy bọn họ cũng không phải là tới uống trà, nên tôi không pha trà, chúng ta vẫn tiếp tục ăn cơm, không ăn nữa sẽ nguội lạnh."

Mẹ Diệp lên tiếng, ba Diệp cũng không tiện nói gì, chào hỏi với Diêu Cẩn: "Tới đây, ăn nhiều một chút, còn có Bội Bội, muốn ba đút cho con ăn sao?" Tức giận đi rồi, ba Diệp vẫn là ba Diệp kia.

"Không cần, tự con ăn." Tuổi đã lớn như vậy, nếu còn để ba đút, Diệp Bội có thể khẳng định về sau chuyện này nhất định sẽ bị Diêu Cẩn nhắc tới làm chuyện cười.

Diêu Cẩn nhìn dáng vẻ người một nhà hòa thuận lập tức nở nụ cười, nhưng trong lòng càng thêm cố chấp đối với chuyện lúc nào thì có thể cùng Diệp Bội sinh một đứa con. Trước kia không biết, hiện tại phát hiện có lẽ có một đứa con thì cuộc sống sẽ càng thêm thú vị, càng thêm tràn đầy sức sống hơn so với cuộc sống của hai người.

Nghĩ tới đây, Diêu Cẩn nhìn mặt của Diệp Bội một chút, non nớt, anh chỉ có thể nói như vậy, hết than lại thở, hết cách rồi, dựa theo lời Diệp Bội, hai người đều còn nhỏ, cho dù muốn sinh cũng là không sinh ra được.

Theo hai người chú hai Diệp và thím hai Diệp rời đi, thì ra là căn nhà tràn đầy mùi lửa trong nháy mắt lại biến thành ấm áp, Diêu Cẩn cười cười, mở miệng nói: "Chú ơi, chú muốn uống rượu không?"

"Uống rượu?" Mắt ba Diệp sáng rực lên, lúc trước kia ông chính là hút thuốc lá lại uống rượu, nhưng sau lại suy tính đến trong nhà có trẻ con thì hút thuốc lá không tốt lắm, cho nên đã cai thuốc rồi, nhưng mà ông lại vẫn duy trì uống rượu. Hôm nay ông vội vã trở về, không đi mua rượu, miệng mới vừa thèm, cho nên hiện tại nghe thấy Diêu Cẩn nói có rượu uống mới có thể kích động như thế.

"Đúng vậy." Diêu Cẩn đi tới trong một đống đồ kia của ba Diệp, đẩy một chút, quả nhiên lấy ra mấy bình rượu, "Bởi vì chú cầm đồ giùm con, con cũng thiếu chút nữa đã quên mất con còn có đồ cầm tới." Trên tay Diêu Cẩn cầm không chỉ là rượu, còn có thứ khác.

Diệp Bội nhìn trên tay Diêu Cẩn giống như làm ảo thuật biến ra nhiều đồ như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn lại một chút đống đồ kia của ba Diệp, trong lòng hiểu rõ rồi, không trách được mới vừa rồi chú hai Diệp và thím hai Diệp không phát hiện, bởi vì bọn họ biết ba Diệp mang về chắc không phải là đồ tốt, cũng không quan sát quá mức.

Mấy bình rượu, một chút thuốc bổ, phía trên ký hiệu cho phụ nữ có thai ăn, còn có một chồng thư, những thứ này dĩ nhiên là thuộc về Diệp Bội.



"Chú, chỗ rượu này là cố ý mang cho chú, những thứ thuốc bổ này là cho cô bổ sung vào rất tốt đối với sự sinh trưởng của đứa bé, mẹ con còn nói sau này vẫn sẽ liên tục gửi ít thứ tới đây, nhưng mà bởi vì không biết trong bụng cô là con trai hay là con gái, cho nên quần áo gì đó thì nói sau." Đồ lần này không tính là nhiều lắm, nhưng mỗi một loại cũng nhìn ra được là người mua đồ có lòng.

"Như vậy quá tốn kém rồi, chúng ta. . . . . ."

"Cô à, ba mẹ con nói rồi, đây là một phần tấm lòng của bọn họ, hi vọng cô chú đừng từ chối, sau này bọn họ còn hi vọng sau khi cô sinh con xong có thể đến thành phố H phát triển đấy." Mặt Diêu Cẩn thản nhiên, tiền những thứ này có một phần đúng là anh ra, coi như là sớm lấy lòng ba mẹ vợ thôi.

Ba Diệp và mẹ Diệp cũng vẫn khách sáo, chỉ có bộ dạng Diệp Bội rất bình thường, thúc giục: "Hay là trước ăn cơm đi, lạnh thì ăn không ngon." Đời sau thịt cá, Diệp Bội đã ăn cơm ngon thức ăn ngon rồi, lúc này cô cũng không cảm thấy món ăn trong nhà có gì không đúng, cô đều luôn luôn không chọn lựa, chỉ có không phải đặc biệt khó ăn thì không liên quan.

Một bữa cơm ăn thật sự là khách hết sức vui mừng, hành động của Diêu Cẩn khiến ấn tượng của ba Diệp và mẹ Diệp đối với anh tốt hơn không chỉ một chút, cậu bé mới chín tuổi có thể có phong thái như thế thật sự là rất tốt, cho dù là có một số người trưởng thành cũng chưa chắc có thể làm được như Diêu Cẩn vậy.

Buổi tối lúc đi ngủ ba Diệp và mẹ Diệp ngủ giường lớn, Diêu Cẩn và Diệp Bội ngủ giường nhỏ, vừa bắt đầu ba Diệp vẫn không đồng ý lắm, nhưng sau khi lướt qua lại xuống Diêu Cẩn bèn gật đầu đồng ý, cũng chỉ là trẻ con mà thôi, cho dù xem như trưởng thành đi nữa cũng chỉ là con nít.

Đóng cửa lại, Diệp Bội nhéo mặt của Diêu Cẩn: "Anh đừng cười nữa, gian kế được như ý thì muốn khoe khoang chứ, có cái gì tốt đáng để vui mừng." Làm vợ chồng thời gian dài như vậy rồi, sao Diệp Bội có thể không hiểu trong lòng Diêu Cẩn đang suy nghĩ gì, một loạt chuyện vừa mới xảy ra cũng chỉ là vì để cho ba Diệp buông xuống lòng đề phòng mà thôi.

"Bà xã." Diêu Cẩn ôm chặt lấy Diệp Bội, "Anh khổ sở cực nhọc mới có thể làm cho hai chúng ta có thể ở ngủ chung, nói chuyện phiếm, em lại không thể khen thưởng anh một chút sao?"

Sau đó.

Hai người do người cao hơn kém một cái đầu, cũng được coi là một cặp rất xứng đôi, nhưng lúc này bởi vì còn chưa đến thời kỳ trổ mã, cho nên chiều cao gần như không kém nhiều, cũng không cần cúi đầu, Diêu Cẩn đã hôn một cái ở ngoài miệng Diệp Bội: "Bà xã, đời này nụ hôn đầu của em cũng là của anh, chỉ là sự khác biệt giữa mùi vị bà xã khi còn bé và mùi vị bà xã trưởng thành thật đúng là lớn."

"Anh thiệt là." Không có xấu hổ, cũng không có ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì thói quen, ngay cả có một chút cũng không quen thuộc lắm, số tuổi hai người đều quá nhỏ.

"Đúng rồi." Diêu Cẩn giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở cửa chạy xuống lầu, một lát sau lại chạy tới, trên tay cầm một bộ quần áo, là quần áo mặc vào mùa Thu Đông, nhưng cái loại hình dạng kia cũng là quần áo điển hình của bé gái, ngực là con vịt nào đó rất khác, chỗ góc viền còn có Lace (viền tơ) mờ ảo, "Đây là mẹ anh đặc biệt chọn quần áo cho em, bà xã em cảm thấy như thế nào?"

Trong chốc lát Diệp Bội có một loại cảm giác không biết nên đi đâu để nổi giận, nén lửa giận xuống cuối cùng chỉ cắn răng nói một câu: "Anh cứ nói đi?"

"Anh cảm thấy không tệ, chắc rất thích hợp cho bà xã mặc." Diêu Cẩn đứng đắn gật đầu.



Diệp Bội cau mày: "Ánh mắt mẹ chồng chọn quần áo vẫn là đặc biệt trước sau như một nhỉ, nhưng anh cảm thấy loại quần áo này là em có thể mặc sao, anh cũng không suy nghĩ là em mấy tuổi."

"Làm sao anh có thể không biết bà xã bao nhiêu tuổi chứ, dieenddafnleequysddoon anh chính là đếm ngày từng ngày, mới tám tuổi không phải sao? Mặc quần áo như thế mới thích hợp." Diêu Cẩn cười ha hả nói, anh rất ít gặp lúc Diệp Bội xuất hiện vẻ mặt như thế.

Đúng vậy, tám tuổi, Diệp Bội nâng trán, chính là vì mới tám tuổi, mẹ chồng mới có thể làm không biết mệt như vậy, nhưng cô còn nhớ khi đó bà luôn hi vọng mình và Diêu Cẩn sinh một bé gái cho bà chăm. Nhưng bà cũng biết tình hình ở trong nhà, cũng không có cưỡng cầu, không ngờ đời này lại bị mình vấp phải.

"Không phải là anh còn có một muội muội thanh mai trúc mã sao? Mẹ chồng không chọn quần áo cho cô ấy?" Diệp Bội đột nhiên nói ra những lời này, trong giọng nói mang theo giễu cợt rõ ràng.

"Ôi," Diêu Cẩn thở dài, "Hình tượng của cô ấy ở trong lòng mẹ anh gần như là cố định, rất khó thay đổi, nhưng mà em yên tâm, anh nhất định sẽ không để cho chuyện của kiếp trước xảy ra lần nữa, em cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa, chuyện của kiếp trước qua đi cũng đã qua, đời này chúng ta nên cố gắng sống hạnh phúc không phải sao?"

"Em biết rồi." Cô liếc nhìn Diêu Cẩn, biết anh cũng không có cách nào, Diệp Bội cũng biết không nói thêm gì nữa, "Anh quay đầu đi, em thay quần áo, mẹ chồng mua, nếu em không mặc cũng quá không nể mặt bà rồi."

"Cần gì xoay người chứ, thân thể bà xã chỗ nào anh chưa từng thấy, hơn nữa hiện tại em còn chưa tới thời kỳ trổ mã, nhìn một chút có gì ghê gớm đâu." Diêu Cẩn lẩm bẩm, không ngờ sống lại một lần lại cũng không có phúc lợi như vậy, đây cũng quá hỏng việc rồi đó.

"Hả? Không đồng ý?" Diệp Bội xoi mói cao giọng, "Dĩ nhiên, nếu như anh muốn làm sói háo sắc nhỏ thì em có thể miễn cưỡng đồng ý để cho anh nhìn em thay quần áo." Diệp Bội cho là cô nói như vậy Diêu Cẩn sẽ quay đầu đi, chỉ không ngờ là chẳng những Diêu Cẩn không quay đầu, ngược lại cặp mắt càng thêm lấp lánh có hồn.

"Không sao, bà xã, anh chỉ biết háo sắc một mình em." Nói xong câu này, Diêu Cẩn ngẩng đầu lại thấy được vẻ mặt khủng bố trên mặt Diệp Bội, vội vàng xoay người qua, hết cách rồi, sợ vợ là không sửa đổi được, "Ôi, thôi rồi, thật là quá đáng thương, bà xã em nói chúng ta cũng là vợ chồng già rồi, em còn ngượng ngùng cái gì chứ, ở trước mặt anh hoàn toàn là không cần thiết mà."

Diêu Cẩn lẩm bẩm một mình, đợi đến sau khi anh xoay người lần nữa Diệp Bội đã thay quần áo xong, quần áo màu hồng khiến Diệp Bội có vẻ càng đáng yêu hơn, Diêu Cẩn đưa tay đội cái mũ ở sau lưng Diệp Bội lên trên đầu cô, chốc lát hai lỗ tai thỏ đã lộ rõ lên, kéo đứng thẳng ở trên đầu Diệp Bội.

"Bà xã, em thật đáng yêu nha, thật đúng là anh rất ít thấy lúc em lại đáng yêu như vậy." Sau khi nói xong Diêu Cẩn lại không nhịn được hôn một cái ở trên mặt Diệp Bội, trong lòng tiếc nuối, mới vừa rồi tại sao mình lại nghe lời xoay người sang chỗ khác như vậy.

"Đáng yêu cái gì chứ." Diệp Bội giật nhẹ hai lỗ tai này, "Em cảm thấy nhìn thế nào cũng thấy ngốc, đã trưởng thành rồi, còn là cái bộ dạng này, thật là không chịu nổi." Trong lòng số tuổi khá lớn khiến Diệp Bội thật sự không chịu nổi bộ dáng này.

Diêu Cẩn cười đẩy Diệp Bội tới trước gương, trang bubble trong gương Diệp Bội mặc quần áo màu hồng, lại thêm cái mũ trên đầu, chỉ còn lại khuôn mặt Diệp Bội lộ ra bên ngoài. Hơn nữa cũng không biết là có phải là vì nhiệt độ trong phòng có chút cao hay không, mặt của Diệp Bội hiện ra màu phấn hồng, như vậy vừa nhìn giống như là một búp bê. Ở sau lưng cô, Diêu Cẩn mặc khéo léo, đôi tay khoác lên trên vai Diệp Bội, nụ cười trên mặt có thể nhìn ra được là tản mát ra từ trong đáy lòng, xem ra là cả người giống như một hoàng tử bé ôm thật chặt món đồ chơi yêu thích.

Thấy tình hình như vậy, Diệp Bội cũng lộ ra nụ cười, giống như, cũng không tệ lắm.

Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp " Là vai phụ hay là nhân vật chính mỗi người một ý thì phải?! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook