Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Chương 36

Mục Yên

04/01/2017

"Dì Âm," Diệp Bội cúp điện thoại nhìn người đàn bà, cười đến rất vui vẻ, "Có chuyện con muốn hỏi một chút, không biết dì có thể cho con một câu trả lời hài lòng hay không?"

Tuy là Lưu Âm cảm thấy không hiểu ra sao đối với thái độ Diệp Bội, nhưng dì ta vẫn cảm thấy ở trước mặt dì ta cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, cũng không có gì đáng lo, cười nói: "Con nói, chỉ cần là dì có thể trả lời dì nhất định cố gắng trả lời con."

"Ha ha, dì Âm không cần khẩn trương, thật ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì đâu, chỉ là người của con điều tra được vào khoảng thời gian này trong tài khoản của dì có một khoản tiền bạc không rõ lai lịch, hơn nữa còn là mức không nhỏ, cho nên chỉ muốn hỏi một chút số tiền kia rốt cuộc là ai gửi tới trong tài khoản của dì?" Tay phải Diệp Bội chống cằm, trừng mắt nhìn đối phương.

Chẳng qua là Lưu Âm hiển nhiên không nghĩ Diệp Bội lại bình tĩnh như vậy, chỉ thấy dì ta vèo đứng lên, có thể là vì quá gấp còn không cẩn thận đụng đổ cái ghế sau lưng, con ngươi từ từ co rúc lại: "Con biết tin tức này từ nơi nào, không phải là giả chứ?"

"Làm sao có thể." Diệp Bội cười khẽ, "Dì Âm, năm nay con 16 rồi, không phải sáu tuổi, thiệt hay giả thì con còn phân rõ được. Vốn là con cũng sẽ không để ý khoản tiền kia của dì, nhưng lại là gửi tới vào trước lúc Vận Y gặp chuyện không may, dì cảm thấy con sẽ ngốc đến nổi không thèm để ý sao?"

"Ha ha, ha ha." Lưu Âm cười gượng, "Bội Bội, nguồn vốn ngân hàng không phải dễ tra như trong tưởng tượng của con, cho nên tin tức này nhất định là giả. Dì chính là người lâu năm của Vận Y, sao có thể làm chuyện hủy hoại danh dự công ty, cho nên không thể nào đâu."

Diệp Bội lắc đầu: "Xem ra dì chính là coi con như cô gái nhỏ sáu tuổi rồi, con có thể nói thiệt cho dì biết. Con có một em trai lại rất mạnh ở phương diện này, hơn nữa dì không biết thật ra thì có lúc sức mạnh của Internet là rất lớn." Diệp Bội trưởng thành, Điền Hạo Hạo cũng đã trưởng thành, nhưng mà bây giờ cậu đã không phải gọi là Điền Hạo Hạo rồi, mà gọi là Diệp Hạo. Không biết vì sao, kể từ sau khi đi theo đến Thành phố H cậu cũng rất thích nghiên cứu máy tính, đặc biệt là lập trình.

Bị vạch trần như vậy không chỉ có Lưu Âm, mấy người khác cũng có chút kinh ngạc toàn bộ. Lúc mới vừa rồi bọn họ vẫn còn đang lo lắng cô chủ nhỏ sẽ bị Lưu Âm mê hoặc, nhưng bây giờ tình huống lại hoàn toàn khác nhau, giống như là trái ngược với mọi người, bị hạn chế biến thành Lưu Âm.

Lưu Âm tiện tay cầm lấy một cây viết bên cạnh, nắm thật chặt, trong mắt lóe lên kinh ngạc và sợ hãi còn có chính là tàn nhẫn, nhìn Diệp Bội cười đến rất vui vẻ, trong lòng dì ta càng thêm không tốt, vừa đúng bên cạnh dì ta còn có một cặp sách, dùng đôi tay cầm đống sách kia lên, rồi nhanh chóng ném tới Diệp Bội bên cạnh, sau đó lại định xoay người mở cửa chạy ra khỏi phòng họp.

Sức phản ứng của Diêu Cẩn cũng coi như rất nhanh, đứng lên đẩy ra đống sách bay tới kia, nhưng mà bởi vì sách thật sự là quá nhiều, chỉ chốc lát là sắp đập vào trên người Diệp Bội, anh xoay người bèn bảo vệ Diệp Bội ở phía dưới, vèo vèo toàn bộ đống sách kia đến trên người Diêu Cẩn.

Diệp Bội đẩy Diêu Cẩn ra, tức giận nói: "Làm sao cái gì anh cũng chắn chứ, thật may đây là sách, nếu là cái khác anh làm sao bây giờ?"

"Được rồi, không nổi giận mà." Diêu Cẩn xoa tóc Diệp Bội, "Anh đây chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi, hơn nữa em cũng nói chỉ là sách mà thôi không phải sao, vẫn là đuổi theo người trước đi." Đối với Diêu Cẩn mà nói đây đúng là phản ứng theo bản năng, giống như lúc động đất đời trước, nếu không phải là khi đó đập xuống chính là cốt thép vậy thì khi đó chết đi cũng có thể chỉ là một mình Diêu Cẩn.

"Anh thật là tức chết em rồi." Thật sự là Diệp Bội không biết làm sao đối với Diêu Cẩn, "Em đã nói với anh bao nhiêu lần, không cần cắm đầu cắm cổ làm việc, xảy ra chuyện thì làm thế nào?" Nói xong nước mắt Diệp Bội liền rớt xuống, ngay cả chính cô cũng không hiểu cuối cùng là tại sao.

Diêu Cẩn vươn tay ôm lấy Diệp Bội, dịu dàng nói: "Không có chuyện gì, anh không sao, về sau cũng sẽ không có chuyện." Không kìm hãm được, sợ rằng tư tưởng bảo vệ Diệp Bội theo bản năng đã sớm thấm vào trong lòng của Diêu Cẩn rồi, cho nên nếu muốn thay đổi cũng thật sự là rất khó. Thế nhưng khi đối mặt với Diệp Bội, câu trả lời của anh chỉ có thể là như vậy.



"Cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa vẫn là vang lên tại một thời điểm như vậy, sau đó cửa bị mở ra, một người mặc đồng phục cảnh sát đẩy cửa ra: "Diệp tiểu thư, cô bảo tôi bắt là người này phải không." Lưu Âm vừa mới trốn chạy cứ vậy lại bị đẩy vào.

Mà cho dù dưới tình huống này, Lưu Âm vẫn là dáng vẻ không chịu thua, thậm chí con ngươi xoay chuyển thời cơ tính toán bước kế tiếp chạy trốn.

Diệp Bội lau nước mắt trên mặt, cười nói: "Chính là dì ta, làm phiền các vị mang dì ta đi trước, rất nhanh tôi sẽ đưa ra tố cáo lên tòa án."

"Tốt, Diệp tiểu thư, vậy chúng tôi đi trước đây." Những cảnh sát kia thật sự là tới cũng vội vã đi cũng vội vã, rất nhanh trong phòng họp cũng chỉ còn lại đám đội ngũ vốn có của Vận Y rồi.

Ở đây đều là nguyên lão, nếu nói tình huống như vậy mà vẫn không hiểu thì cũng không phải bọn họ rồi, một người trong đó giơ tay lên: "Diệp tiểu thư, chuyện này. . . . . ."

"A," Diệp Bội chợt hiểu, "Xin lỗi, quên nói cho các vị biết, hôm nay tôi tới nơi này chính là định làm chuyện này. Tôi nghĩ nếu không thật sự gặp sự cố thì những người đó cũng sẽ không quang minh chánh đại ra mặt như vậy, cho nên ở trong các vị nhất định là có người xảy ra vấn đề, thậm chí còn dùng quần áo chất lượng kém thay thế chính phẩm Vận Y. Có điểu, chuyện lần này cũng đi qua rồi, hi vọng các vị có thể cố gắng tiếp tục làm việc vì Vận Y, chờ sang năm sau tiền lương của các vị trên cơ bản cũng sẽ có nâng cao với lúc đầu."

Diệp Bội đã nói đến nước này rồi, bọn họ cũng không còn gì để nói nhiều, rối rít bày tỏ không có vấn đề.

"Đúng rồi, chuyện lần này cần giải thích một chút với quần chúng, những người mua phải sản phẩm chất lượng kém kia mọi người có thể lựa chọn lấy tiền bồi thường hoặc là lựa chọn quần áo thích hợp làm bồi thường. À, nếu quả như thật làm theo lời dì Âm vậy sau này Vận Y chúng ta sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị nhãn hiệu khác tranh nhau, tôi hi vọng các vị đừng phạm sai lầm như vậy." Ăn một trái táo ngọt trước, cho thêm một gậy, vậy thì cũng có hiệu quả nhỉ.

Rời khỏi Vận Y, lúc này Diệp Bội mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Diêu Cẩn đang ở bên cạnh cô, cười nói: "Em nói sao vẻ mặt anh như vậy chứ?" Lúc này gương mặt Diêu Cẩn than khóc thảm thiết, giống như ai thiếu nợ anh bao nhiêu tiền vậy.

Thấy Diệp Bội cười về phía anh, Diêu Cẩn cũng cười cười, nhưng bộ dáng này lại gần như là khóc, sau đó nhìn trời, thở dài: "Anh chỉ là đang suy nghĩ nếu như anh có thể làm một người chồng hợp lệ, cảm thấy dù anh làm chuyện gì cũng là sai."

"Sao lại như vậy?" Diệp Bội cảm thấy khó hiểu, sao hôm nay Diêu Cẩn giống như có gì đó không đúng, nghiêm mặt nói, "Em cảm thấy anh làm vô cùng tốt rồi, thật ra thì em yêu cầu cũng không cao, chỉ cần anh có thể lên được phòng khách, xuống được nhà bếp là được rồi."

"A, như vậy à." Diêu Cẩn vỗ tay một cái, "Cuối cùng anh coi như là hiểu, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp thì anh còn làm được đầy đủ. Chỉ là có một chuyện anh không làm được, thật là làm sao bây giờ?"

"Chuyện gì không làm được, anh nói đi?" Thấy nét mặt Diêu Cẩn giống như rất nghiêm túc, Diệp Bội cũng không khỏi trở nên nghiêm túc, dieenddafnleequysddoon cho là Diêu Cẩn thật sự có chuyện quan trọng gì.



"Việc đó ư, thật ra thì không phải việc khó đối với em, nhưng lại là việc khó đối với anh, bà xã đại nhân à, anh thật sự vô cùng muốn ôm con trai, chừng nào thì em mới có thể sinh cho anh một đứa con đây?" Nói xong cặp mắt Diêu Cẩn nhìn thẳng Diệp Bội.

"Anh. . . . . ." Diệp Bội đưa chân đá một phát ngay ở trên đùi Diêu Cẩn, tức giận nói, "Anh lại không thể nghiêm chỉnh chút ư, chẳng lẽ anh không cảm thấy em sinh con tuổi này vẫn còn quá nhỏ sao? Ngay cả chạm vào em cũng là quá sớm sao, anh cũng quá nôn nóng đấy?"

Phản ứng của Diệp Bội giống như đã sớm như trong đoán trước của Diêu Cẩn, anh cũng không phải sắc lang thật sự. Bản thân anh đương nhiên biết có một số việc vẫn còn cần xem thời cơ, chỉ là bộ dạng Diệp Bội suy sút làm cho anh thấy thật sự là đau lòng, cho nên mới phải có phát ra thế này.

"Ha ha ha." Diêu Cẩn cười lớn tiếng, "Vậy mới đúng chứ, đây mới là bà xã đại nhân của anh, được rồi, hiện tại thì tốt hơn chưa?"

"Ừ, tốt hơn nhiều, nhưng mà Diêu Cẩn, em đã nói với anh có một số việc chính anh cần phải biết rằng, sau này không cho phép quên an nguy bản thân mà che chở em." Đời trước có một lần, đời này lại có một lần, Diệp Bội thật sự là không biết nên nói gì đối với Diêu Cẩn, cô biết Diêu Cẩn là suy nghĩ cho mình, nhưng nếu một lần một lần đều là như vậy thì cô sẽ rất lo lắng.

"Những thứ khác cũng có thể, nhưng anh không làm được một điểm này. Thôi được rồi, Bội Bội, không phải tất cả chuyện xấu cũng sẽ để cho chúng ta gặp phải, chúng ta cũng sẽ không xui xẻo như vậy có đúng hay không."

"Nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết, Bội Bội, thật ra thì anh cảm thấy là ông trời quan tâm chúng ta, nếu không cũng sẽ không để chúng ta có một cơ hội làm lại, vậy thì nói rõ tương lai của chúng ta cũng sẽ không quá thảm không phải sao, quan tâm mù quáng thì sẽ không vui vẻ suốt có đúng hay không?"

Diệp Bội cũng nghe vào lời Diêu Cẩn nói, cũng cảm thấy đã hơi hiểu ra gì đó. Chính là không biết xảy ra chuyện gì, cô cảm giác trong lòng nóng đến hoảng, giống như rất nhanh sẽ có việc xảy ra, hơn nữa chuyện này sẽ không dễ dàng lắm. Đây là giác quan Thứ Sáu của nữ sinh.

Nói thật, nếu nói lấy đời này so với đời trước thì Diệp Bội cảm thấy đã kiếm lời, không chỉ có cuộc sống, cho dù là cái khác cũng xảy ra biến hóa rất lớn. Bọn họ cũng có thực lực nhất định đối đầu với Trang Ninh, nhưng có một số việc vẫn sẽ có một ít làm không tốt chút nào.

Ở rất nhiều thời điểm, Diệp Bội sẽ nghĩ rất nhiều, lần này vẫn là như vậy, nếu như nhìn theo trí nhớ của đời trước, nói Trang Ninh là kẻ điên mười phần đủ mười sợ rằng sẽ không ai phản đối. Mà một người điên làm ra chuyện thì người bình thường vốn không thể hiểu, cho dù Diêu Cẩn nói đã làm chuẩn bị chu đáo.

Đột nhiên, Diệp Bội dừng bước, kéo người bên cạnh: "Diêu Cẩn, em luôn cảm thấy phía sau có người đi theo em thế, làm thế nào bây giờ?"

"Phía sau có người đi theo?" Diêu Cẩn quay đầu, người đến người đi, hoàn toàn không nhìn ra cái gì khác thường, "Anh không cảm giác được, không phải là ảo giác của em chứ Bội Bội?"

"Không thể nào, em chính là cảm thấy phía sau có người đi theo, hơn nữa ánh mắt kia luôn khiến em không rét mà run." Diệp Bội cũng nghiêng đầu, sau đó khóe mắt lại liếc về bóng dáng quen thuộc kia, "Trang Ninh, Trang Ninh. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook