Chương 37
Mục Yên
06/01/2017
Khi Diệp Bội thấy
Trang Ninh, Trang Ninh cũng tương tự thấy được Diệp Bội, lúc này Trang
Ninh đứng ở trong đám người, trên mặt mang theo nụ cười hoàn mỹ và đáng
yêu, trên người mặc váy bồng bồng màu trắng, trên đầu chải kiểu tóc đáng yêu. Phải nói có gì khác biệt vậy cũng chỉ có thể nói là ánh mắt của cô ta thôi, ánh mắt chứa oán độc hoàn toàn khác biệt với toàn thân cô.
Diệp Bội cứ nhìn Trang Ninh từng bước một đi tới phía của bọn họ như vậy, ở chỗ cách một bước ngắn thì ngừng lại: "Chị, tôi thật sự là rất chán ghét chị đấy." Nghiêng đầu một chút, Trang Ninh nói ra những lời này, sau khi nói xong thì vẫn mím miệng.
Trang Ninh như vậy khiến Diệp Bội không rét mà run: "Tại sao phải chán ghét tôi, tôi tự hỏi cũng không làm chuyện gì thật có lỗi với cô." Đối thoại với Trang Ninh, nhưng tay Diệp Bội lại không rời khỏi người bên cạnh.
Ánh mắt Trang Ninh lứơt về phía hai người Diệp Bội và Diêu Cẩn nắm lấy tay nhau, nụ cười sâu hơn: "Chị xem một chút, đã đến lúc này mà tay của các người lại còn không tách ra. Bàn về thông minh tôi thông minh hơn so với chị, bàn về xinh đẹp tôi đẹp hơn chị, bàn về tuổi tác tôi cũng nhỏ hơn chị, tại sao lại là chị chứ?" Lúc Trang Ninh vừa nói câu nói sau cùng chính là cố ý tăng thêm âm thanh chữ chị kia, giống như là âm thanh lướt tới từ chỗ rất xa.
"Vấn đề này tôi nghĩ tôi sẽ càng có quyền lên tiếng hơn so với Bội Bội." Diêu Cẩn đột nhiên lên tiếng, cười nhìn Trang Ninh, "Nói thật, cô nói cũng đúng, Bội Bội cũng có thể không sánh bằng cô trên nhiều khía cạnh, chỉ riêng có một điểm cô không bằng cô ấy, cô muốn biết không?"
Lời nói của Diêu Cẩn không thể nghi ngờ là một điểm mà trong lòng Trang Ninh muốn biết nhất, vì vậy sau khi nghe lời Diêu Cẩn nói vội vàng gật đầu một cái: "Dĩ nhiên, em nghĩ điểm này rất nhiều năm."
"A, thật ra thì cũng không phải là chuyện gì rất quan trọng, tuy rằng có lúc tình yêu là không có lý do, nhưng tôi dám cam đoan Bội Bội có thể vì tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng có thể vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì, điểm này thì cô không làm được." Trang Ninh hôm nay, Trang Ninh đời trước, mặc kệ người nào đều đặc biệt khó giải quyết, mà tình huống thật ở đời trước chỉ là nửa câu phía trước mà thôi, chẳng qua hiện tại có thêm một điều phía sau kia.
"Em cũng có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô ta có thể làm được thì em có thể làm được." Trang Ninh chỉ vào Diệp Bội, mặt mày toàn là bất mãn.
Đối mặt Trang Ninh cố tình gây sự, Diêu Cẩn chỉ lắc đầu một cái, cũng không muốn nói cái gì, nói chuyện với một kẻ điên hoặc là nói người sắp biến thành kẻ điên hoàn toàn là nói không thông.
"Bội Bội," Diêu Cẩn cúi đầu nhìn Diệp Bội, "Chúng ta đi thôi."
"Đứng lại," Trang Ninh gọi hai người lại, "Các người không được đi, nói rõ cho tôi, bằng không. . . . . . Bằng không. . . . . ."
Không có đe doạ thực tế, vốn cũng sẽ không có người để ý, cuối cùng hai người Diệp Bội và Diêu Cẩn vẫn rời đi.
Trang Ninh đứng tại chỗ nhìn hai người đã rời đi, trong mắt hận ý sâu hơn, bèn lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại: "Alô, các người làm cho tôi một chuyện, bắt hai người, đúng, không nên hỏi nhiều, bảo các người làm thì đi làm đi."
Bên kia, trên mặt hai người vừa mới rời đi không hẹn mà cùng hiện lên mệt mỏi.
--- -------- đường phân cách --- --------
Trong một căn nhà bỏ hoang chất đầy hàng hóa, ánh sáng mặt trời loang lỗ chiếu vào từ chỗ cửa sổ có chút vỡ tan, có thể thấy một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi nằm trên mặt đất, có điều do đang bị tóc thật dài chặn lại, bởi vậy cũng không thấy rõ bộ dạng cô gái này.
"Ào", một chậu nước lạnh lẽo giội đến trên người nữ sinh trên đất, có lẽ là lập tức bị kích thích quá lớn, nữ sinh giẫy giụa tỉnh lại.
"Tỉnh rồi à" Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói dịu dàng, nếu như nghe giọng nói thì có thể sẽ cho rằng người này là một người vô cùng dịu dàng, dĩ nhiên, nếu như sau khi nghe trực tiếp những lời này thì cũng sẽ hiểu người này cũng không phải là dịu dàng như tưởng tượng vậy, "Tao còn tưởng rằng mày chết rồi đấy."
Người nằm trên đất cắn răng: "Coi như cô chết tôi cũng sẽ không chết, Diêu Cẩn đâu rồi, cô mang anh ấy đi đâu?" Người này dĩ nhiên là Diệp Bội, ngày đó hai người cô và Diêu Cẩn về nhà, nhưng vào lúc sắp về đến nhà thì bị người đánh ngất, cho dù hiện tại mới vừa tỉnh, Diệp Bội cũng biết người bắt bọn họ là ai.
"Thật đúng là thân thiết đấy." Trang Ninh đi tới bên cạnh Diệp Bội, nửa ngồi nửa quỳ, nắm tóc Diệp Bội, để cho Diệp Bội nhìn cô, "Không phải mày cảm thấy bản thân cũng tự thân khó bảo toàn ư, sao còn có tâm tình lo lắng anh ấy chứ?" Một tay Trang Ninh nắm tóc Diệp Bội, một tay khác chống cằm, trừng mắt nhìn giống như cố gắng tự hỏi gì đó.
Diệp Bội nhìn Trang Ninh một chút, lại phát hiện người ở trước mắt này hình như thật sự đang suy tư, cau mày nói: "Tôi lo lắng anh ấy mới là bình thường, nếu tôi không lo lắng mới là không bình thường đấy. Trang Ninh, cô không cần phải giả bộ đần như vậy, giống như theo lời cô nói, bàn về thông minh thì tôi không sánh bằng cô."
"Đúng không, mày cũng nói như vậy." Trang Ninh bĩu môi, sức nặng trên tay lại tăng thêm, giống như muốn kéo tất cả tóc Diệp Bội xuống, "Tao đã nói rồi, mày lại không có thông minh như tao, sao anh Diêu chỉ thích mày chứ."
"Xít. . . . . ." Giống như tay đứt ruột xót, tóc bị kéo đau đớn cũng không phải giống như nhau, Diệp Bội rên rỉ đau đớn lên tiếng vẫn không kềm hãm được phát ra.
"Ôi chao, làm đau mày à, thật sự là xin lỗi rồi, không phải tao cố ý. Mày cũng biết tao còn nhỏ cho nên động tác trên tay sẽ không nặng không nhẹ, nhưng tao có thể khẳng định tao tuyệt đối không phải cố ý." Áy náy của Trang Ninh là đạt tới trong mắt thật, dĩ nhiên, nếu như tay của cô ta cũng có thể theo ý nghĩ của cô ta mà buông tay thì không còn gì tốt hơn rồi.
Nhưng đối với Diệp Bội mà nói, những đau đớn này cũng không phải là một chút chỗ tốt cũng không có, ít nhất để cho cô bởi vì vừa mới tỉnh lại đầu còn có chút mơ hồ trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Về phần Trang Ninh sẽ không bỏ qua cho cô, độ khả năng của chuyện này thật sự chính là nhỏ nữa nhưng mà…
Chớp mắt như vậy, động tác trên tay Trang Ninh lại trở nên nặng nề, Diệp Bội cũng bởi vì sức mạnh này mà đầu ngẩng cao hơn, nhìn trên mặt Trang Ninh và động tác của cô ta hoàn toàn khác với vẻ mặt, Diệp Bội chỉ cảm thấy rất thú vị: "Trang Ninh, có người từng nói cho cô kỹ thuật diễn của cô thật sự rất tốt hay không, đúng rồi, tôi có người quen là người tham gia diễn kịch, giới thiệu cô qua có lẽ cô ấy sẽ rất vui vẻ, có một nhân vật cô nhất định có thể nắm bắt rất dễ dàng, thậm chí hoàn toàn là bản sắc biểu diễn."
"Nhân vật gì?" Tâm trí sâu sắc hơn, Trang Ninh cũng là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, nhưng hiện tại Diệp Bội còn đang dưới tay của cô ta, vì vậy cô ta cũng biểu hiện ra lòng hiếu kỳ thích hợp.
Thấy Trang Ninh bị lời mình nói nổi lên lòng hiếu kỳ, Diệp Bội cười lạnh: "Nhân vật nữ phụ ác độc đấy, còn là một loại nhân vật trong ngoài không như nhau đó, đối với cô mà nói lại thích hợp hết mức rồi, thậm chí cô còn có thể thử một chút nhân vật Thánh mẫu Bạch Liên hoa biến thân nữ phụ tà ác."
"Mày. . . . . ." Trang Ninh thật sự là bị lời Diệp Bội nói chọc tức, bèn nắm đầu Diệp Bội đập về phía trên đất, trong chốc lát thật sự là có vết máu chảy ra.
Diệp Bội cảm thấy trên trán truyền tới đau đớn âm ỷ, sau đó nhìn vết máu trên đất, cười khổ: "Tôi lại thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ." Sớm biết không có việc gì cũng đừng khiêu khích Trang Ninh rồi, đã sớm biết kẻ này là một bà điên không phải sao? Có điều suốt thời gian dài đè nén xuống như vậy, nếu không xả giận thật sự sẽ rất khó chịu.
Có lẽ là cảm thấy người trên tay vốn cũng không có chút năng lực phản kháng nào, Trang Ninh cũng dừng động tác lại, tay cũng buông ra, từ từ đứng lên, đi tới trước một máy vi tính gần đó: "Ôi chao, xem ở trên phần mày còn rất đáng thương, tao vẫn để cho mày xem một chút tình trạng của anh Diêu nhé."
Cả người Diệp Bội cũng bị trói, vốn là không động đậy được, nhưng sau khi nghe thấy lời Trang Ninh nói vẫn gắng gượng ngẩng đầu lên, đợi sau khi thấy tình trạng video được quay lại vẫn thở phào nhẹ nhõm. So sánh với tình trạng của cô thì bộ dạng Diêu Cẩn tốt hơn nhiều, ít nhất Diêu Cẩn là nằm ở trên giường, đây có lẽ là phúc lợi bị yêu thôi.
"Anh Diêu," Trang Ninh đưa ra một ngón tay phác họa bộ dạng Diêu Cẩn trong màn hình, nhẹ giọng nỉ non, "Em thật sự vô cùng thích anh, nhưng tại sao anh không thích em chứ, em vì anh mà bỏ ra nhiều như vậy. Em đã nghĩ thông suốt, nếu anh đã yêu người khác thì em cũng không thể miễn cưỡng anh, em quyết định buông tay."
Diệp Bội nghe được từ trong miệng Trang Ninh nói ra hai chữ buông tay, không chỉ không có thở phào một cái, ngược lại lòng nổi lên cảnh giác. Đối với Trang Ninh, nếu như dùng ý nghĩ của người bình thường để xem sợ rằng cũng sẽ không hiểu chính xác ý nghĩ của Trang Ninh, cho nên nếu Trang Ninh nói buông tay vậy khẳng định còn có đoạn sau.
Quả nhiên, còn không lâu lắm, Trang Ninh lại tiếp tục lên tiếng: "Nếu em không chiếm được anh, vậy người khác cũng đừng hòng lấy được nha."
"Trang Ninh, rốt cuộc cô muốn làm gì?" Trong lòng Diệp Bội căng thẳng.
"Thật ra thì cũng không có gì đâu, tao cũng không phải là người xấu gì, có điều chà, mới vừa rồi tao không cẩn thận đã thả hai trái bom, sau đó thì sao, trong đó ít nhất phải có một trái bom cần nổ tung mới được, thế là ừm dù sao cũng phải có một trái nổ tung có đúng hay không?"
"Không phải là cô hận tôi sao? Vậy thì nổ bên tôi đi." Diệp Bội nhìn Trang Ninh, không ngờ người này lại điên cuồng đến nước này.
"Tao mới sẽ không đấy." Trang Ninh bĩu môi, "Nếu để cho mày chết vậy anh Diêu nhất định sẽ hận tao, cho nên vẫn là để anh Diêu chết được rồi, cũng không đúng, anh Diêu chết thì không thể đi cùng với tao rồi. Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?"
"Làm thế nào?" Diệp Bội cũng ngây ngẩn cả người, đột nhiên sau đó nhớ ra gì đó, "Không bằng để cho Diêu Cẩn quyết định đi, cô gọi anh ấy tỉnh là được rồi. Anh ấy mới là người trong cuộc không phải sao?"
"Cũng đúng nhỉ." Trang Ninh là một người cực đoan, trang@dđlqđ@bubble editor lúc thông minh có thể rất thông minh, nhưng một khi đần đi lại rất dễ dàng bị lừa, cứ mỗi một lần Trang Ninh bị lừa đều có liên quan với Diêu Cẩn. Diệp Bội chính là bắt được một điểm này, "Nhanh lên một chút, kêu người đi đánh thức anh Diêu đi." Đôi tay Trang Ninh tạo thành chữ thập, nhìn Diêu Cẩn trong màn ảnh.
Mà rốt cuộc Diệp Bội cũng thở dài một hơi, có lẽ bọn họ đi tới nơi này, một điểm tốt nhất chính là Trang Ninh bắt được cũng không phải cha Diêu mẹ Diêu mà là hai người bọn họ. Cứ như vậy, cha Diêu mẹ Diêu cũng sẽ không có nửa đời sau vẫn luôn rất khổ sở giống đời trước vậy, mà nếu Diêu Cẩn như tỉnh lại là khích lệ tốt nhất đối với Diệp Bội.
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, dưới đây là cuộc toạ đàm của tác giả và nữ chính
Diệp Bội 【 căm tức nhìn, mắt lé 】: bà là mẹ ghẻ chứ? Còn dám nói tuyệt đối không ngược?
Tác giả: Hi, Hello, chào mọi người, bởi vì tôi đây là bút danh quá mức bình thường, cho nên gọi tôi rất không dễ dàng, ấy cho nên mọi người có thể gọi tôi Mục Mục hoặc là Yên Yên, thân thiết chút nhỉ, ôi, con gái, con có chuyện gì, ta nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó).
Diệp Bội 【 mồ hôi lạnh ⊙﹏⊙b】( lần đầu tiên cảm thấy mẹ này đã thế này mà còn quá dài dòng )【 gõ cái bàn 】: tôi nói, không phải là bà tự xưng là mẹ ruột sao? Không phải nói tuyệt đối không ngược sao? Hiện tại thế nào?
Tác giả 【 kinh ~~~】: Đây cũng là ngược? Vậy cũng là ngược? Tuyệt đối không phải mà, con gái, con không tin tưởng có thể đi xem một chút người khác, rồi sẽ biết ta đây tuyệt đối không tính là ngược, còn nữa, hỏi độc giả, họ đều có thể người biết chuyện, nhưng ta là mẹ ruột chân thật, không ngược thì không ngược! Ôi chao, ta còn có chuyện, đi trước đây, gặp lại, này một a, con gái bảo bối của ta. . . . . .
Diệp Bội: . . . . . . Lần đầu tiên thấy mẹ ruột không chịu trách nhiệm như vậy. 【 tác giả: một đời con cũng chỉ có thể do một mẹ ruột là ta! 】
Diệp Bội cứ nhìn Trang Ninh từng bước một đi tới phía của bọn họ như vậy, ở chỗ cách một bước ngắn thì ngừng lại: "Chị, tôi thật sự là rất chán ghét chị đấy." Nghiêng đầu một chút, Trang Ninh nói ra những lời này, sau khi nói xong thì vẫn mím miệng.
Trang Ninh như vậy khiến Diệp Bội không rét mà run: "Tại sao phải chán ghét tôi, tôi tự hỏi cũng không làm chuyện gì thật có lỗi với cô." Đối thoại với Trang Ninh, nhưng tay Diệp Bội lại không rời khỏi người bên cạnh.
Ánh mắt Trang Ninh lứơt về phía hai người Diệp Bội và Diêu Cẩn nắm lấy tay nhau, nụ cười sâu hơn: "Chị xem một chút, đã đến lúc này mà tay của các người lại còn không tách ra. Bàn về thông minh tôi thông minh hơn so với chị, bàn về xinh đẹp tôi đẹp hơn chị, bàn về tuổi tác tôi cũng nhỏ hơn chị, tại sao lại là chị chứ?" Lúc Trang Ninh vừa nói câu nói sau cùng chính là cố ý tăng thêm âm thanh chữ chị kia, giống như là âm thanh lướt tới từ chỗ rất xa.
"Vấn đề này tôi nghĩ tôi sẽ càng có quyền lên tiếng hơn so với Bội Bội." Diêu Cẩn đột nhiên lên tiếng, cười nhìn Trang Ninh, "Nói thật, cô nói cũng đúng, Bội Bội cũng có thể không sánh bằng cô trên nhiều khía cạnh, chỉ riêng có một điểm cô không bằng cô ấy, cô muốn biết không?"
Lời nói của Diêu Cẩn không thể nghi ngờ là một điểm mà trong lòng Trang Ninh muốn biết nhất, vì vậy sau khi nghe lời Diêu Cẩn nói vội vàng gật đầu một cái: "Dĩ nhiên, em nghĩ điểm này rất nhiều năm."
"A, thật ra thì cũng không phải là chuyện gì rất quan trọng, tuy rằng có lúc tình yêu là không có lý do, nhưng tôi dám cam đoan Bội Bội có thể vì tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng có thể vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì, điểm này thì cô không làm được." Trang Ninh hôm nay, Trang Ninh đời trước, mặc kệ người nào đều đặc biệt khó giải quyết, mà tình huống thật ở đời trước chỉ là nửa câu phía trước mà thôi, chẳng qua hiện tại có thêm một điều phía sau kia.
"Em cũng có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô ta có thể làm được thì em có thể làm được." Trang Ninh chỉ vào Diệp Bội, mặt mày toàn là bất mãn.
Đối mặt Trang Ninh cố tình gây sự, Diêu Cẩn chỉ lắc đầu một cái, cũng không muốn nói cái gì, nói chuyện với một kẻ điên hoặc là nói người sắp biến thành kẻ điên hoàn toàn là nói không thông.
"Bội Bội," Diêu Cẩn cúi đầu nhìn Diệp Bội, "Chúng ta đi thôi."
"Đứng lại," Trang Ninh gọi hai người lại, "Các người không được đi, nói rõ cho tôi, bằng không. . . . . . Bằng không. . . . . ."
Không có đe doạ thực tế, vốn cũng sẽ không có người để ý, cuối cùng hai người Diệp Bội và Diêu Cẩn vẫn rời đi.
Trang Ninh đứng tại chỗ nhìn hai người đã rời đi, trong mắt hận ý sâu hơn, bèn lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại: "Alô, các người làm cho tôi một chuyện, bắt hai người, đúng, không nên hỏi nhiều, bảo các người làm thì đi làm đi."
Bên kia, trên mặt hai người vừa mới rời đi không hẹn mà cùng hiện lên mệt mỏi.
--- -------- đường phân cách --- --------
Trong một căn nhà bỏ hoang chất đầy hàng hóa, ánh sáng mặt trời loang lỗ chiếu vào từ chỗ cửa sổ có chút vỡ tan, có thể thấy một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi nằm trên mặt đất, có điều do đang bị tóc thật dài chặn lại, bởi vậy cũng không thấy rõ bộ dạng cô gái này.
"Ào", một chậu nước lạnh lẽo giội đến trên người nữ sinh trên đất, có lẽ là lập tức bị kích thích quá lớn, nữ sinh giẫy giụa tỉnh lại.
"Tỉnh rồi à" Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói dịu dàng, nếu như nghe giọng nói thì có thể sẽ cho rằng người này là một người vô cùng dịu dàng, dĩ nhiên, nếu như sau khi nghe trực tiếp những lời này thì cũng sẽ hiểu người này cũng không phải là dịu dàng như tưởng tượng vậy, "Tao còn tưởng rằng mày chết rồi đấy."
Người nằm trên đất cắn răng: "Coi như cô chết tôi cũng sẽ không chết, Diêu Cẩn đâu rồi, cô mang anh ấy đi đâu?" Người này dĩ nhiên là Diệp Bội, ngày đó hai người cô và Diêu Cẩn về nhà, nhưng vào lúc sắp về đến nhà thì bị người đánh ngất, cho dù hiện tại mới vừa tỉnh, Diệp Bội cũng biết người bắt bọn họ là ai.
"Thật đúng là thân thiết đấy." Trang Ninh đi tới bên cạnh Diệp Bội, nửa ngồi nửa quỳ, nắm tóc Diệp Bội, để cho Diệp Bội nhìn cô, "Không phải mày cảm thấy bản thân cũng tự thân khó bảo toàn ư, sao còn có tâm tình lo lắng anh ấy chứ?" Một tay Trang Ninh nắm tóc Diệp Bội, một tay khác chống cằm, trừng mắt nhìn giống như cố gắng tự hỏi gì đó.
Diệp Bội nhìn Trang Ninh một chút, lại phát hiện người ở trước mắt này hình như thật sự đang suy tư, cau mày nói: "Tôi lo lắng anh ấy mới là bình thường, nếu tôi không lo lắng mới là không bình thường đấy. Trang Ninh, cô không cần phải giả bộ đần như vậy, giống như theo lời cô nói, bàn về thông minh thì tôi không sánh bằng cô."
"Đúng không, mày cũng nói như vậy." Trang Ninh bĩu môi, sức nặng trên tay lại tăng thêm, giống như muốn kéo tất cả tóc Diệp Bội xuống, "Tao đã nói rồi, mày lại không có thông minh như tao, sao anh Diêu chỉ thích mày chứ."
"Xít. . . . . ." Giống như tay đứt ruột xót, tóc bị kéo đau đớn cũng không phải giống như nhau, Diệp Bội rên rỉ đau đớn lên tiếng vẫn không kềm hãm được phát ra.
"Ôi chao, làm đau mày à, thật sự là xin lỗi rồi, không phải tao cố ý. Mày cũng biết tao còn nhỏ cho nên động tác trên tay sẽ không nặng không nhẹ, nhưng tao có thể khẳng định tao tuyệt đối không phải cố ý." Áy náy của Trang Ninh là đạt tới trong mắt thật, dĩ nhiên, nếu như tay của cô ta cũng có thể theo ý nghĩ của cô ta mà buông tay thì không còn gì tốt hơn rồi.
Nhưng đối với Diệp Bội mà nói, những đau đớn này cũng không phải là một chút chỗ tốt cũng không có, ít nhất để cho cô bởi vì vừa mới tỉnh lại đầu còn có chút mơ hồ trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Về phần Trang Ninh sẽ không bỏ qua cho cô, độ khả năng của chuyện này thật sự chính là nhỏ nữa nhưng mà…
Chớp mắt như vậy, động tác trên tay Trang Ninh lại trở nên nặng nề, Diệp Bội cũng bởi vì sức mạnh này mà đầu ngẩng cao hơn, nhìn trên mặt Trang Ninh và động tác của cô ta hoàn toàn khác với vẻ mặt, Diệp Bội chỉ cảm thấy rất thú vị: "Trang Ninh, có người từng nói cho cô kỹ thuật diễn của cô thật sự rất tốt hay không, đúng rồi, tôi có người quen là người tham gia diễn kịch, giới thiệu cô qua có lẽ cô ấy sẽ rất vui vẻ, có một nhân vật cô nhất định có thể nắm bắt rất dễ dàng, thậm chí hoàn toàn là bản sắc biểu diễn."
"Nhân vật gì?" Tâm trí sâu sắc hơn, Trang Ninh cũng là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, nhưng hiện tại Diệp Bội còn đang dưới tay của cô ta, vì vậy cô ta cũng biểu hiện ra lòng hiếu kỳ thích hợp.
Thấy Trang Ninh bị lời mình nói nổi lên lòng hiếu kỳ, Diệp Bội cười lạnh: "Nhân vật nữ phụ ác độc đấy, còn là một loại nhân vật trong ngoài không như nhau đó, đối với cô mà nói lại thích hợp hết mức rồi, thậm chí cô còn có thể thử một chút nhân vật Thánh mẫu Bạch Liên hoa biến thân nữ phụ tà ác."
"Mày. . . . . ." Trang Ninh thật sự là bị lời Diệp Bội nói chọc tức, bèn nắm đầu Diệp Bội đập về phía trên đất, trong chốc lát thật sự là có vết máu chảy ra.
Diệp Bội cảm thấy trên trán truyền tới đau đớn âm ỷ, sau đó nhìn vết máu trên đất, cười khổ: "Tôi lại thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ." Sớm biết không có việc gì cũng đừng khiêu khích Trang Ninh rồi, đã sớm biết kẻ này là một bà điên không phải sao? Có điều suốt thời gian dài đè nén xuống như vậy, nếu không xả giận thật sự sẽ rất khó chịu.
Có lẽ là cảm thấy người trên tay vốn cũng không có chút năng lực phản kháng nào, Trang Ninh cũng dừng động tác lại, tay cũng buông ra, từ từ đứng lên, đi tới trước một máy vi tính gần đó: "Ôi chao, xem ở trên phần mày còn rất đáng thương, tao vẫn để cho mày xem một chút tình trạng của anh Diêu nhé."
Cả người Diệp Bội cũng bị trói, vốn là không động đậy được, nhưng sau khi nghe thấy lời Trang Ninh nói vẫn gắng gượng ngẩng đầu lên, đợi sau khi thấy tình trạng video được quay lại vẫn thở phào nhẹ nhõm. So sánh với tình trạng của cô thì bộ dạng Diêu Cẩn tốt hơn nhiều, ít nhất Diêu Cẩn là nằm ở trên giường, đây có lẽ là phúc lợi bị yêu thôi.
"Anh Diêu," Trang Ninh đưa ra một ngón tay phác họa bộ dạng Diêu Cẩn trong màn hình, nhẹ giọng nỉ non, "Em thật sự vô cùng thích anh, nhưng tại sao anh không thích em chứ, em vì anh mà bỏ ra nhiều như vậy. Em đã nghĩ thông suốt, nếu anh đã yêu người khác thì em cũng không thể miễn cưỡng anh, em quyết định buông tay."
Diệp Bội nghe được từ trong miệng Trang Ninh nói ra hai chữ buông tay, không chỉ không có thở phào một cái, ngược lại lòng nổi lên cảnh giác. Đối với Trang Ninh, nếu như dùng ý nghĩ của người bình thường để xem sợ rằng cũng sẽ không hiểu chính xác ý nghĩ của Trang Ninh, cho nên nếu Trang Ninh nói buông tay vậy khẳng định còn có đoạn sau.
Quả nhiên, còn không lâu lắm, Trang Ninh lại tiếp tục lên tiếng: "Nếu em không chiếm được anh, vậy người khác cũng đừng hòng lấy được nha."
"Trang Ninh, rốt cuộc cô muốn làm gì?" Trong lòng Diệp Bội căng thẳng.
"Thật ra thì cũng không có gì đâu, tao cũng không phải là người xấu gì, có điều chà, mới vừa rồi tao không cẩn thận đã thả hai trái bom, sau đó thì sao, trong đó ít nhất phải có một trái bom cần nổ tung mới được, thế là ừm dù sao cũng phải có một trái nổ tung có đúng hay không?"
"Không phải là cô hận tôi sao? Vậy thì nổ bên tôi đi." Diệp Bội nhìn Trang Ninh, không ngờ người này lại điên cuồng đến nước này.
"Tao mới sẽ không đấy." Trang Ninh bĩu môi, "Nếu để cho mày chết vậy anh Diêu nhất định sẽ hận tao, cho nên vẫn là để anh Diêu chết được rồi, cũng không đúng, anh Diêu chết thì không thể đi cùng với tao rồi. Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?"
"Làm thế nào?" Diệp Bội cũng ngây ngẩn cả người, đột nhiên sau đó nhớ ra gì đó, "Không bằng để cho Diêu Cẩn quyết định đi, cô gọi anh ấy tỉnh là được rồi. Anh ấy mới là người trong cuộc không phải sao?"
"Cũng đúng nhỉ." Trang Ninh là một người cực đoan, trang@dđlqđ@bubble editor lúc thông minh có thể rất thông minh, nhưng một khi đần đi lại rất dễ dàng bị lừa, cứ mỗi một lần Trang Ninh bị lừa đều có liên quan với Diêu Cẩn. Diệp Bội chính là bắt được một điểm này, "Nhanh lên một chút, kêu người đi đánh thức anh Diêu đi." Đôi tay Trang Ninh tạo thành chữ thập, nhìn Diêu Cẩn trong màn ảnh.
Mà rốt cuộc Diệp Bội cũng thở dài một hơi, có lẽ bọn họ đi tới nơi này, một điểm tốt nhất chính là Trang Ninh bắt được cũng không phải cha Diêu mẹ Diêu mà là hai người bọn họ. Cứ như vậy, cha Diêu mẹ Diêu cũng sẽ không có nửa đời sau vẫn luôn rất khổ sở giống đời trước vậy, mà nếu Diêu Cẩn như tỉnh lại là khích lệ tốt nhất đối với Diệp Bội.
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, dưới đây là cuộc toạ đàm của tác giả và nữ chính
Diệp Bội 【 căm tức nhìn, mắt lé 】: bà là mẹ ghẻ chứ? Còn dám nói tuyệt đối không ngược?
Tác giả: Hi, Hello, chào mọi người, bởi vì tôi đây là bút danh quá mức bình thường, cho nên gọi tôi rất không dễ dàng, ấy cho nên mọi người có thể gọi tôi Mục Mục hoặc là Yên Yên, thân thiết chút nhỉ, ôi, con gái, con có chuyện gì, ta nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó).
Diệp Bội 【 mồ hôi lạnh ⊙﹏⊙b】( lần đầu tiên cảm thấy mẹ này đã thế này mà còn quá dài dòng )【 gõ cái bàn 】: tôi nói, không phải là bà tự xưng là mẹ ruột sao? Không phải nói tuyệt đối không ngược sao? Hiện tại thế nào?
Tác giả 【 kinh ~~~】: Đây cũng là ngược? Vậy cũng là ngược? Tuyệt đối không phải mà, con gái, con không tin tưởng có thể đi xem một chút người khác, rồi sẽ biết ta đây tuyệt đối không tính là ngược, còn nữa, hỏi độc giả, họ đều có thể người biết chuyện, nhưng ta là mẹ ruột chân thật, không ngược thì không ngược! Ôi chao, ta còn có chuyện, đi trước đây, gặp lại, này một a, con gái bảo bối của ta. . . . . .
Diệp Bội: . . . . . . Lần đầu tiên thấy mẹ ruột không chịu trách nhiệm như vậy. 【 tác giả: một đời con cũng chỉ có thể do một mẹ ruột là ta! 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.