Quyển 2 - Chương 31: Bọn họ không được, cô cũng đừng mong có.
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
“Không sao đâu, Tiểu Phương.” Lý Ngôn Hi ôm gấu Tiểu Hùng trong
lòng : “Nếu hai người đó thích nhau, tôi sẽ chúc phúc.” Cô nói xong,
trong mắt tràn ngập chua xót, lòng cô rất đau, cái loại đau này như có
một cây châm đâm vào từng phát từng phát, rấtchua xót.
“Cô Hai, cô không khó chịu sao? Cô cũng thích người đó mà.” Tiểu Phương không hiểu.
Lý Ngôn Hi ngẩng mặt lên, trong mắt như có cái gì đó muốn rơi xuống, hình như cô bị đánh đến đầu óc mê man rồi.
“Vui vẻ không nhất định không có là không vui vẻ,người tôi thích hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc. Tuy nhiên như vậy đúng là rất khó.”
Tiểu Phương càng không hiểu, hóa ra thích một người lại phức tạp như vậy, chỗ bọn cô chỉ lo cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nào có thời gian nói chuyện thích hay không, đương nhiên cũng không phiền não nhiều như vậy, thứ lỗi là cô không thể lý giải, bởi cô chưa từng trải qua.
Đứng trước cửa sổ, cô nhìn bên ngoài, nhìn chiếc xe bên ngoài, thấy Lý Nhiên đang mặc đầm màu trắng bạc rất quyến rũ, chị ngồi trong xe, bọn họ là gia đình ba người, một gia đình thực sự, chỉ có cô là người thừa mà thôi.
Cô nhìn chiếc xe đang rời đi, chỉ lưu lại chút khó bụi, cũng từ từ tiêu tán trong không khí, cô kéo rèm lại, nơi này cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ có một mình cô.
“Đường Mặc Vũ….” Cô dán lưng mình trên cửa sổ, Tiểu Hùng trên giường chặn ánh mắt tôi : “Anh quên tôi thật sao ? Nhưng tôi không quên được anh…. Thật sự không quên được….”
“Hơn nữa, chúng ta không được gặp nhau sao ?” Trong mắt cô rơi lệ, sau đó ngồi dậy.
Tiểu Phương mở cửa, bước vào, Lý Ngôn Hi vừa ngủ thiếp đi, mà cô đang cầm bộ quần áo đến. Cô để bộ quần áo của Lý Ngôn Hi ở một bên, rồi mới xoay người rời khỏi.
“Tiểu Phương, cô không cần để ý như vậy, tôi thức dậy rồi.” Lý Ngôn Hi cười khẽ một tiếng, khiến Tiểu Phương dừng cước bộ, hai tay chống nạnh, có chút tức giận : “Cô Hai, cô đừng như vậy, cô có biết đi kiểu này rất khó chịu không ? Giống như kẻ trộm í…”
Lý Ngôn Hi cẩn thận ngồi dậy : “Tôi cũng mới tỉnh, tôi không cố ý mà…”Tuy nhiên động tác của cô ấy vẫn rất nhẹ, gần đây cô rất hay mất ngủ, chỉ cần có động tĩnh nhỏ là không ngủ được, cho nên, không thể trách cô ấy, bởi vì cô không cố ý….
Tiểu Phương cầm lại bộ quần áo ôm trong lòng, vẫn trừng nhìn nhìn Lý Ngôn Hi một cái, đúng rồi, cô vội chạy đến,hình như nhớ ra chuyện gì đó.
“Cô Hai, cô Cả về rồi, sắc mặt của cô cả rất khó coi, nghe Tiểu Mỹ nói, người tên Đường Mặc Vũ căn bản không đến, cho nên lần này cô cả bị hớ, bây giờ trông cô cả rất bực bội, vừa rồi còn đập bể đồ, khiến Tiểu Mỹ sợ hãi đó.”
“Thế còn ….” Lý Ngôn Hi bắt đầu đùa giỡn con gấu Tiểu Hùng, với tính chị ấy, cho dù bị cự tuyệt, cũng không bỏ qua cơ hội này, chị ấy là loại người muốn thì nhất định phải đạt được, là người không ăn được thì đạp đổ. Trước kia không rõ, nhưng bây giờ đã hiểu rõ rồi.
Cô nhớ lại lúc Lý Chấn Ân đánh cô, chị ấy không đi ra, là Tiểu Phương ra cầu xin cho cô, nếu chị ấy xin hộ thì có lẽ cô không bị thương nặng như vậy, vì không xin mới khiến cô bị đánh lâu như vậy.
Tiểu Phương tự cốc đầu trừng phạt mình, không hiểu Lý Ngôn Hi đang nói gì, là cô Hai thành người thông minh, thành người dũng cảm, cô cũng không rõ nữa.
“Tiểu Phương, cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao lúc trước cô dặn tôi cẩn thận chị ấy rồi ?” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng rủ mắt, khi đó trông chị ấy như một người tốt, còn bây giờ mới biết được, có lẽ cái nhà này người ghét cô nhất chính là chị ấy.
Song quan hệ huyết thống không thể thay đổi, mà chị ấy lại sợ nhất ở điểm này….
Cô nhắm mắt lại, bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng chẳng liên quan đến cô.
Tiểu Phương nhìn bộ dạng Lý Ngôn Hi, muốn mở miệng định nói, nhưng sau cùng cô lại ôm quần áo đi ra ngoài.
“Mẹ…. Hôm nay con không thấy anh ấy, làm sao bồi dưỡng tình cảm với anh ấy được ?” Lý Nhiên không thoải mai gây ồn ào. Cho dù đã trưởng thành, nhưng trong mắt mẹ, cô vẫn là một đứa trẻ. Có thể tùy ý tức giận, bởi vì có hai bàn tay sẽ vĩnh viễn bao dung cô, yê thương cô. Ngay cả Hà Uyển Ngọc có tính tình không tốt, có lẽ là một phụ nữ không tốt, nhưng bà lại là một người mẹ tốt, bởi bà đem cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư nhà bà được đặt lên hàng đầu.
“Nhiên Nhiên, đừng lo lắng nữa, con xinh đẹp thế này, miễn là tên Đường Mặc Vũ kia đầu óc không có vấn đề, thì nhất định sẽ thích con, con đứa con riêng kia, nó không đủ sức đấu lại con.” Hà Uyển Ngọc nheo mắt lại, bà cũng không tin, con gái bà sẽ thua con gái của người đó.
“Nhưng mà mẹ, con lo lắm, tên Mặc Vũ đó rất lạnh lùng, cho tới giờ chưa từng đối xử người khác tốt như vậy, ngoại trừ Bạch Nặc, nhưng bây giờ Bạch Nặc đã bỏ đi, từ đó về sau, khiến anh ta đối xử khác lạ, cũng chỉ có Lý Ngôn Hi thôi.”
Nó, nhất định sẽ làm hỏng chuyện tốt của cô, chắc chắn vậy.
“Con gái, con nhất định phải nghĩ cách mới được, không thể để đứa con riêng đó có liên quan đến Đường Mặc Vũ.” Hà Uyển Ngọc nghe xong cũng có chút lo lắng, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, nói không chừng sau này tài sản Lý gia cũng không phải của họ. Bọn họ cố gắng lâu như vậy, nếu cái gì cũng không có, vậy phải làm sao ? Cho nên, nhất định không được để Lý Ngôn Hi quen người đó, nếu không bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ Lý Chấn Ân đang thương yêu Nhiên Nhiên như vậy, nhưng dĩ nhiên máu mủ tình thâm, ai biết về sau ông có thay đổi chủ ý hay không ? Cho nên bọn họ muốn có thế lực tốt, dĩ nhiên Đường Mặc Vũ là tốt tượng tốt nhất, quan trọng nhất là bọn họ Đường thị trưởng làm chỗ dựa vững chắc, đến lúc đó sẽ không có bất kì ai có thể khinh rẻ bọn họ rồi.
“Mẹ, con sẽ…..” Lý Nhiên ngồi xuống, ôm gối ôm, sau đó ném ra ngoài, mẹ lo lắng, cô cũng lo lắng….
“Mẹ, ngộ nhỡ là vậy.” Cô nheo mắt lại, không dám nghĩ như vậy, không muốn chuyện đó sẽ xảy ra, nếu thật sự xảy ra, vậy phải làm sao ?
“Không phải lo lắng, Nhiên Nhiên.” Hà Uyển Ngọc giương cằm lên : ” Chúng ta còn có lý do có thể lợi dụng, nếu chúng ta không chiếm được, nó cũng không có khả năng.”
“Cô Hai, cô không khó chịu sao? Cô cũng thích người đó mà.” Tiểu Phương không hiểu.
Lý Ngôn Hi ngẩng mặt lên, trong mắt như có cái gì đó muốn rơi xuống, hình như cô bị đánh đến đầu óc mê man rồi.
“Vui vẻ không nhất định không có là không vui vẻ,người tôi thích hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc. Tuy nhiên như vậy đúng là rất khó.”
Tiểu Phương càng không hiểu, hóa ra thích một người lại phức tạp như vậy, chỗ bọn cô chỉ lo cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nào có thời gian nói chuyện thích hay không, đương nhiên cũng không phiền não nhiều như vậy, thứ lỗi là cô không thể lý giải, bởi cô chưa từng trải qua.
Đứng trước cửa sổ, cô nhìn bên ngoài, nhìn chiếc xe bên ngoài, thấy Lý Nhiên đang mặc đầm màu trắng bạc rất quyến rũ, chị ngồi trong xe, bọn họ là gia đình ba người, một gia đình thực sự, chỉ có cô là người thừa mà thôi.
Cô nhìn chiếc xe đang rời đi, chỉ lưu lại chút khó bụi, cũng từ từ tiêu tán trong không khí, cô kéo rèm lại, nơi này cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ có một mình cô.
“Đường Mặc Vũ….” Cô dán lưng mình trên cửa sổ, Tiểu Hùng trên giường chặn ánh mắt tôi : “Anh quên tôi thật sao ? Nhưng tôi không quên được anh…. Thật sự không quên được….”
“Hơn nữa, chúng ta không được gặp nhau sao ?” Trong mắt cô rơi lệ, sau đó ngồi dậy.
Tiểu Phương mở cửa, bước vào, Lý Ngôn Hi vừa ngủ thiếp đi, mà cô đang cầm bộ quần áo đến. Cô để bộ quần áo của Lý Ngôn Hi ở một bên, rồi mới xoay người rời khỏi.
“Tiểu Phương, cô không cần để ý như vậy, tôi thức dậy rồi.” Lý Ngôn Hi cười khẽ một tiếng, khiến Tiểu Phương dừng cước bộ, hai tay chống nạnh, có chút tức giận : “Cô Hai, cô đừng như vậy, cô có biết đi kiểu này rất khó chịu không ? Giống như kẻ trộm í…”
Lý Ngôn Hi cẩn thận ngồi dậy : “Tôi cũng mới tỉnh, tôi không cố ý mà…”Tuy nhiên động tác của cô ấy vẫn rất nhẹ, gần đây cô rất hay mất ngủ, chỉ cần có động tĩnh nhỏ là không ngủ được, cho nên, không thể trách cô ấy, bởi vì cô không cố ý….
Tiểu Phương cầm lại bộ quần áo ôm trong lòng, vẫn trừng nhìn nhìn Lý Ngôn Hi một cái, đúng rồi, cô vội chạy đến,hình như nhớ ra chuyện gì đó.
“Cô Hai, cô Cả về rồi, sắc mặt của cô cả rất khó coi, nghe Tiểu Mỹ nói, người tên Đường Mặc Vũ căn bản không đến, cho nên lần này cô cả bị hớ, bây giờ trông cô cả rất bực bội, vừa rồi còn đập bể đồ, khiến Tiểu Mỹ sợ hãi đó.”
“Thế còn ….” Lý Ngôn Hi bắt đầu đùa giỡn con gấu Tiểu Hùng, với tính chị ấy, cho dù bị cự tuyệt, cũng không bỏ qua cơ hội này, chị ấy là loại người muốn thì nhất định phải đạt được, là người không ăn được thì đạp đổ. Trước kia không rõ, nhưng bây giờ đã hiểu rõ rồi.
Cô nhớ lại lúc Lý Chấn Ân đánh cô, chị ấy không đi ra, là Tiểu Phương ra cầu xin cho cô, nếu chị ấy xin hộ thì có lẽ cô không bị thương nặng như vậy, vì không xin mới khiến cô bị đánh lâu như vậy.
Tiểu Phương tự cốc đầu trừng phạt mình, không hiểu Lý Ngôn Hi đang nói gì, là cô Hai thành người thông minh, thành người dũng cảm, cô cũng không rõ nữa.
“Tiểu Phương, cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao lúc trước cô dặn tôi cẩn thận chị ấy rồi ?” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng rủ mắt, khi đó trông chị ấy như một người tốt, còn bây giờ mới biết được, có lẽ cái nhà này người ghét cô nhất chính là chị ấy.
Song quan hệ huyết thống không thể thay đổi, mà chị ấy lại sợ nhất ở điểm này….
Cô nhắm mắt lại, bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng chẳng liên quan đến cô.
Tiểu Phương nhìn bộ dạng Lý Ngôn Hi, muốn mở miệng định nói, nhưng sau cùng cô lại ôm quần áo đi ra ngoài.
“Mẹ…. Hôm nay con không thấy anh ấy, làm sao bồi dưỡng tình cảm với anh ấy được ?” Lý Nhiên không thoải mai gây ồn ào. Cho dù đã trưởng thành, nhưng trong mắt mẹ, cô vẫn là một đứa trẻ. Có thể tùy ý tức giận, bởi vì có hai bàn tay sẽ vĩnh viễn bao dung cô, yê thương cô. Ngay cả Hà Uyển Ngọc có tính tình không tốt, có lẽ là một phụ nữ không tốt, nhưng bà lại là một người mẹ tốt, bởi bà đem cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư nhà bà được đặt lên hàng đầu.
“Nhiên Nhiên, đừng lo lắng nữa, con xinh đẹp thế này, miễn là tên Đường Mặc Vũ kia đầu óc không có vấn đề, thì nhất định sẽ thích con, con đứa con riêng kia, nó không đủ sức đấu lại con.” Hà Uyển Ngọc nheo mắt lại, bà cũng không tin, con gái bà sẽ thua con gái của người đó.
“Nhưng mà mẹ, con lo lắm, tên Mặc Vũ đó rất lạnh lùng, cho tới giờ chưa từng đối xử người khác tốt như vậy, ngoại trừ Bạch Nặc, nhưng bây giờ Bạch Nặc đã bỏ đi, từ đó về sau, khiến anh ta đối xử khác lạ, cũng chỉ có Lý Ngôn Hi thôi.”
Nó, nhất định sẽ làm hỏng chuyện tốt của cô, chắc chắn vậy.
“Con gái, con nhất định phải nghĩ cách mới được, không thể để đứa con riêng đó có liên quan đến Đường Mặc Vũ.” Hà Uyển Ngọc nghe xong cũng có chút lo lắng, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, nói không chừng sau này tài sản Lý gia cũng không phải của họ. Bọn họ cố gắng lâu như vậy, nếu cái gì cũng không có, vậy phải làm sao ? Cho nên, nhất định không được để Lý Ngôn Hi quen người đó, nếu không bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ Lý Chấn Ân đang thương yêu Nhiên Nhiên như vậy, nhưng dĩ nhiên máu mủ tình thâm, ai biết về sau ông có thay đổi chủ ý hay không ? Cho nên bọn họ muốn có thế lực tốt, dĩ nhiên Đường Mặc Vũ là tốt tượng tốt nhất, quan trọng nhất là bọn họ Đường thị trưởng làm chỗ dựa vững chắc, đến lúc đó sẽ không có bất kì ai có thể khinh rẻ bọn họ rồi.
“Mẹ, con sẽ…..” Lý Nhiên ngồi xuống, ôm gối ôm, sau đó ném ra ngoài, mẹ lo lắng, cô cũng lo lắng….
“Mẹ, ngộ nhỡ là vậy.” Cô nheo mắt lại, không dám nghĩ như vậy, không muốn chuyện đó sẽ xảy ra, nếu thật sự xảy ra, vậy phải làm sao ?
“Không phải lo lắng, Nhiên Nhiên.” Hà Uyển Ngọc giương cằm lên : ” Chúng ta còn có lý do có thể lợi dụng, nếu chúng ta không chiếm được, nó cũng không có khả năng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.