Chương 12: Bám lấy như sam
Đặng Thu Thảo
14/04/2021
Khi nghe anh gọi mình là vợ mà cô giật nảy mình, vừa tỉnh dậy đã bị chập mạch rồi sao ?
- Anh Hùng, anh ta bị gì thế ?
- Để anh xem nào.
Anh Hùng kiểm tra tổng quát cho anh, mắt anh nhìn cô sáng như pha ô tô, long lanh rồi chớp chớp tỏ vẻ ngây ngô. Cô lùi lại vài bước, kinh hãi. Cũng chẳng phải mất trí nhớ, anh Hùng thấy vậy. Ai ai ở đây anh ta đều nhớ ra hết, khi Hùng đi lại gần, đưa tay ra phép tính đơn giản mà nghi hoặc hỏi nhỏ :
- Này Kiệt, 8 + 9 bằng mấy ?
- Anh Hùng cứ đùa em, dĩ nhiên là bằng 17 rồi. Em học phép tính này mấy năm trước rồi mà.
Kiệt lại chớp mắt ngây thơ vô số tội. Cái gì mà học mấy năm trước, nói chuẩn xác ra mà phải hơn hai chục năm rồi ấy chứ. Mọi người lo lắng quây quần lại xung quanh anh ta, khó hiểu. Còn cô thì cô lại lùi ra phía cửa mà kinh ngạc. Trông cái ánh mắt này của anh ta làm Như Nguyệt lại nhớ tới Lý Kiệt thuở trước, ngây ngô và hay cười.
Hùng thấy Kiệt tự dưng gọi anh xưng em như thế, cũng ngờ ngợ. Đã hơn chục năm rồi, chục năm rồi Kiệt chưa gọi thân mật với anh như thế. Hùng nghĩ anh ta có khi bị hỏng não rồi cũng nên. Hoàng Anh nhăn mặt nhìn ông chú đang điên điên khùng khùng trên giường bệnh, không biết chú ta tính giở trò quỷ gì.
- Ờm...em nhiêu tuổi rồi Kiệt ?
- Anh lại đùa em, em 9 tuổi rồi đấy ! Anh thấy em lớn chưa nè. Mà Nguyệt này, vợ bớt mũm mĩm rồi ý nhỉ, xinh thế !
Nói rồi anh ta bò xuống khỏi giường rồi bám lấy cánh tay Nguyệt, mừng rối rít. Mọi người cứ mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc. Như Nguyệt thì khủng hoảng tinh thần thôi rồi, đừng nói là anh ta ngốc luôn rồi đấy nhé ?
Từng cử chỉ và hành động của anh ta đều khiến cho người ta choáng ngợp bởi vẻ ngơ ngơ ngác ngác của anh ta. Anh ta bám lấy tay Nguyệt, nũng nịu :
- Vợ, về nhà thôi, ở đây hơi kinh khủng luôn ấy.
Cô chưa kịp định hình thì con trai cô lôi anh ta ra khỏi, nó nhăn mặt : Chú dở hơi à ? Đừng có bám vào mẹ cháu hoài thế !
Kiệt khom lưng đứng thẳng, rồi lại nhìn thấy Hoàng Anh đang bấu víu lấy vợ mình, anh hốt hoảng : Vợ, thằng này là thằng nào ?
Chẳng nhẽ cô lại nói " Con anh chứ ai ", anh ta tự nhiên quay 180 độ, cô né tránh ánh mắt của anh ta rồi tính rời đi. Anh chẳng chẳng chịu buông, bám lấy cô như sam. Một bên Hoàng Anh một bên Lý Kiệt thi nhau giằng co. Cuối cùng cô tức quá, đẩy cả hai ra khỏi người mình.
Anh Hùng lắc dầu phán : Lý Kiệt bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Bây giờ cứ ở đây quan sát vài hôm, ổn định rồi xuất viện. Còn về khoản lấy lại trí nhớ thì cháu bó tay thưa Lý phu nhân.
Ừ thì mất trí nhớ, sao anh ta không quên sạch luôn đi lại nhớ có từ năm 9 tuổi trở về. Đầu bị úng nước rồi hay sao ? Thế là từ đấy anh ta cứ bám lấy Như Nguyệt như hồi còn bé, í ới gọi vợ. Ra gọi vợ vào lại gọi vợ, cô sốt ruột :
- Anh câm mồm ngay vào cho tôi. Há mồm thêm câu nào nữa tôi liền vả rụng răng anh ra bây giờ.
- Dạ !
Anh ta nghe thấy vậy buồn thiu như cơm chiều. Hoàng Anh vẫn khó chịu. Tự dưng mấy hôm nay chú ta cứ bám lấy mẹ nó hoài luôn đấy, bực mình hà. Bị chửi liền ngoan ngoãn ngồi nhìn mẹ nó, tý tý lại dính lấy mẹ nó, mè nheo đủ thứ trên đời. Nó chưa thấy từng thấy một ai phiền toái như chú này. Tức mình, nó đập ta xuống bàn :
- Chú đừng làm phiền mẹ cháu nữa.
Anh ta tự ái luôn nhé, mặt đỏ lừ rồi ngước lên nhìn Như Nguyệt một cái. Thấy cô chẳng phản ứng, anh ta cau mày lại, nói : Kệ chứ !
Được đà cả hai lao vào quyết chiến một trận sinh tử. Hôm nào cũng thế, ngày nào hai người này chẳng cãi lộn cũng thành quen. Ồn ào và phiền phức. Hôm sau anh ta được ra viện, trông cái mặt anh ta có vẻ hạnh phúc lắm, cười toe toét. Lúc ra viện anh ta chẳng thèm về nhà luôn, Kiệt ngoan ngoãn chào bố mẹ một tiếng rồi chạy theo về phía Như Nguyệt. Ông bà Lý chỉ biết cười đùa. Trông chúng nó bám lấy nhau như thế kể ra cũng là kinh hỉ. Lý phu nhân cứ cười mãi mà chẳng mấy bận tâm tới khuôn mặt cô đang đen như đít nồi.
- Vợ, về nhà thôi. Về nhà vợ hay về nhà anh ?
- Anh biến ngay cho khuất mắt tôi. Bám lấy tôi làm gì, phiền hà quá !
- Ứ ừ, anh muốn ở cùng vợ cơ.
Mấy hôm nay cô nhịn tới phát bực, hôm nay cô tức quá liền quát vào mặt anh ta. Anh ta trai mặt theo cô về tận nhà, cười hớn ha hớn hở. Đúng là bề ngoài người lớn nhưng tâm hồn lại trẻ nhỏ. Tức mình cô đẩy anh ta ra xa khỏi người mình, lớn tiếng :
- Cút về nhà anh đi.
Vừa trở về nhà, cô vừa bước xuống khỏi xe, Hoàng Anh liền chạy xộc lại nhảy lên người Như Nguyệt thơm lên má mẹ nó kể lể mọi chuyện với mẹ nó. Đang cười nói với mẹ tự nhiên nó thấy lạnh sống lưng, một ánh mắt đang lườm nguýt nó. Nó ngó xuống nhìn, đập vào mặt nó là bóng dáng của người nào đó, người đó đang...lườm nó.
Anh trông phát ghen tỵ. với nó, tức khắc anh liền bám lấy chân Như Nguyệt rớm rớm : Vợ, vớ cũng ôm lấy anh đi. Anh cũng muốn được ôm.
Như Nguyệt thấy vậy liền giơ chân hất anh ta ra xa, chau mày : Buông ra, phiền quá !
- Anh là bệnh nhân đấy. Vợ lại đẩy anh, anh đau quá !
- Lêu lêu.
Nó lè lưỡi nhìn cái chú vừa bị mẹ bó hất ra. Ngày trước có gặp, chú ta khó tính lắm lại đáng ghét nữa, trông đã bực cả mình. Nay lật ngược thế cờ quả nhiên rất đã mắt.
- Chú mà cả gan bám lấy mẹ cháu nữa, cháu sẽ đánh gãy chân.a
- Anh Hùng, anh ta bị gì thế ?
- Để anh xem nào.
Anh Hùng kiểm tra tổng quát cho anh, mắt anh nhìn cô sáng như pha ô tô, long lanh rồi chớp chớp tỏ vẻ ngây ngô. Cô lùi lại vài bước, kinh hãi. Cũng chẳng phải mất trí nhớ, anh Hùng thấy vậy. Ai ai ở đây anh ta đều nhớ ra hết, khi Hùng đi lại gần, đưa tay ra phép tính đơn giản mà nghi hoặc hỏi nhỏ :
- Này Kiệt, 8 + 9 bằng mấy ?
- Anh Hùng cứ đùa em, dĩ nhiên là bằng 17 rồi. Em học phép tính này mấy năm trước rồi mà.
Kiệt lại chớp mắt ngây thơ vô số tội. Cái gì mà học mấy năm trước, nói chuẩn xác ra mà phải hơn hai chục năm rồi ấy chứ. Mọi người lo lắng quây quần lại xung quanh anh ta, khó hiểu. Còn cô thì cô lại lùi ra phía cửa mà kinh ngạc. Trông cái ánh mắt này của anh ta làm Như Nguyệt lại nhớ tới Lý Kiệt thuở trước, ngây ngô và hay cười.
Hùng thấy Kiệt tự dưng gọi anh xưng em như thế, cũng ngờ ngợ. Đã hơn chục năm rồi, chục năm rồi Kiệt chưa gọi thân mật với anh như thế. Hùng nghĩ anh ta có khi bị hỏng não rồi cũng nên. Hoàng Anh nhăn mặt nhìn ông chú đang điên điên khùng khùng trên giường bệnh, không biết chú ta tính giở trò quỷ gì.
- Ờm...em nhiêu tuổi rồi Kiệt ?
- Anh lại đùa em, em 9 tuổi rồi đấy ! Anh thấy em lớn chưa nè. Mà Nguyệt này, vợ bớt mũm mĩm rồi ý nhỉ, xinh thế !
Nói rồi anh ta bò xuống khỏi giường rồi bám lấy cánh tay Nguyệt, mừng rối rít. Mọi người cứ mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc. Như Nguyệt thì khủng hoảng tinh thần thôi rồi, đừng nói là anh ta ngốc luôn rồi đấy nhé ?
Từng cử chỉ và hành động của anh ta đều khiến cho người ta choáng ngợp bởi vẻ ngơ ngơ ngác ngác của anh ta. Anh ta bám lấy tay Nguyệt, nũng nịu :
- Vợ, về nhà thôi, ở đây hơi kinh khủng luôn ấy.
Cô chưa kịp định hình thì con trai cô lôi anh ta ra khỏi, nó nhăn mặt : Chú dở hơi à ? Đừng có bám vào mẹ cháu hoài thế !
Kiệt khom lưng đứng thẳng, rồi lại nhìn thấy Hoàng Anh đang bấu víu lấy vợ mình, anh hốt hoảng : Vợ, thằng này là thằng nào ?
Chẳng nhẽ cô lại nói " Con anh chứ ai ", anh ta tự nhiên quay 180 độ, cô né tránh ánh mắt của anh ta rồi tính rời đi. Anh chẳng chẳng chịu buông, bám lấy cô như sam. Một bên Hoàng Anh một bên Lý Kiệt thi nhau giằng co. Cuối cùng cô tức quá, đẩy cả hai ra khỏi người mình.
Anh Hùng lắc dầu phán : Lý Kiệt bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Bây giờ cứ ở đây quan sát vài hôm, ổn định rồi xuất viện. Còn về khoản lấy lại trí nhớ thì cháu bó tay thưa Lý phu nhân.
Ừ thì mất trí nhớ, sao anh ta không quên sạch luôn đi lại nhớ có từ năm 9 tuổi trở về. Đầu bị úng nước rồi hay sao ? Thế là từ đấy anh ta cứ bám lấy Như Nguyệt như hồi còn bé, í ới gọi vợ. Ra gọi vợ vào lại gọi vợ, cô sốt ruột :
- Anh câm mồm ngay vào cho tôi. Há mồm thêm câu nào nữa tôi liền vả rụng răng anh ra bây giờ.
- Dạ !
Anh ta nghe thấy vậy buồn thiu như cơm chiều. Hoàng Anh vẫn khó chịu. Tự dưng mấy hôm nay chú ta cứ bám lấy mẹ nó hoài luôn đấy, bực mình hà. Bị chửi liền ngoan ngoãn ngồi nhìn mẹ nó, tý tý lại dính lấy mẹ nó, mè nheo đủ thứ trên đời. Nó chưa thấy từng thấy một ai phiền toái như chú này. Tức mình, nó đập ta xuống bàn :
- Chú đừng làm phiền mẹ cháu nữa.
Anh ta tự ái luôn nhé, mặt đỏ lừ rồi ngước lên nhìn Như Nguyệt một cái. Thấy cô chẳng phản ứng, anh ta cau mày lại, nói : Kệ chứ !
Được đà cả hai lao vào quyết chiến một trận sinh tử. Hôm nào cũng thế, ngày nào hai người này chẳng cãi lộn cũng thành quen. Ồn ào và phiền phức. Hôm sau anh ta được ra viện, trông cái mặt anh ta có vẻ hạnh phúc lắm, cười toe toét. Lúc ra viện anh ta chẳng thèm về nhà luôn, Kiệt ngoan ngoãn chào bố mẹ một tiếng rồi chạy theo về phía Như Nguyệt. Ông bà Lý chỉ biết cười đùa. Trông chúng nó bám lấy nhau như thế kể ra cũng là kinh hỉ. Lý phu nhân cứ cười mãi mà chẳng mấy bận tâm tới khuôn mặt cô đang đen như đít nồi.
- Vợ, về nhà thôi. Về nhà vợ hay về nhà anh ?
- Anh biến ngay cho khuất mắt tôi. Bám lấy tôi làm gì, phiền hà quá !
- Ứ ừ, anh muốn ở cùng vợ cơ.
Mấy hôm nay cô nhịn tới phát bực, hôm nay cô tức quá liền quát vào mặt anh ta. Anh ta trai mặt theo cô về tận nhà, cười hớn ha hớn hở. Đúng là bề ngoài người lớn nhưng tâm hồn lại trẻ nhỏ. Tức mình cô đẩy anh ta ra xa khỏi người mình, lớn tiếng :
- Cút về nhà anh đi.
Vừa trở về nhà, cô vừa bước xuống khỏi xe, Hoàng Anh liền chạy xộc lại nhảy lên người Như Nguyệt thơm lên má mẹ nó kể lể mọi chuyện với mẹ nó. Đang cười nói với mẹ tự nhiên nó thấy lạnh sống lưng, một ánh mắt đang lườm nguýt nó. Nó ngó xuống nhìn, đập vào mặt nó là bóng dáng của người nào đó, người đó đang...lườm nó.
Anh trông phát ghen tỵ. với nó, tức khắc anh liền bám lấy chân Như Nguyệt rớm rớm : Vợ, vớ cũng ôm lấy anh đi. Anh cũng muốn được ôm.
Như Nguyệt thấy vậy liền giơ chân hất anh ta ra xa, chau mày : Buông ra, phiền quá !
- Anh là bệnh nhân đấy. Vợ lại đẩy anh, anh đau quá !
- Lêu lêu.
Nó lè lưỡi nhìn cái chú vừa bị mẹ bó hất ra. Ngày trước có gặp, chú ta khó tính lắm lại đáng ghét nữa, trông đã bực cả mình. Nay lật ngược thế cờ quả nhiên rất đã mắt.
- Chú mà cả gan bám lấy mẹ cháu nữa, cháu sẽ đánh gãy chân.a
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.