Chương 11: Ngủ đông
Đặng Thu Thảo
14/04/2021
Cô bật cười rồi cốc đầu Hoàng Anh một cái mà nựng :
- Gớm, ông cứ làm trò.
- Mẹ không phải sợ cô ta. Cứ để con, trông cô ta đã thấy chả ưa nổi rồi á.
Ừ thì có ai ưa nổi cô ta đâu mà xoắn lên thế. Nó nói xong rồi chạy lon ton đi học bài tập về nhà. Nay nó lại khoe được điểm mười rồi được cô giáo tuyên dương, nó phổng cả mũi, cười khanh khách. Bà ngoại với ông ngoại nay lại rảnh, thay cô dạy kèm thằng Cu. Nó tính nhanh đáo để cơ, không biết thừa hưởng được cái đầu óc thiên phú của ai mà tính siêu dễ sợ luôn ấy.
Hôm sau cô sắp xếp công việc tan làm sớm rồi tiện đường tới thăm anh. Cô chuyện trò đủ thứ trên đời, cứ ngồi độc thoại một mình. Cô lúc vui lúc lại thấy buồn, tận sâu trong lòng Như Nguyệt là bóng dáng người đàn ông đáng ghét ấy. Ánh mắt căm hận vì cô đã bước vào cuộc đời anh.
Một sự căm phẫn khi cô lại ngủ với anh và có thai với anh. Bắt anh phải kết hôn với Như Nguyệt. Đúng ba tháng ở bên anh cứ như ở một mình, anh bỏ mặt cô, anh chán ghét cô. Bởi, Như Nguyệt đã phá vỡ cuộc sống vốn có ấy của anh. Cái gì cũng đầy rẫy những sự hiểu lầm. Nếu như ngày hôm ấy anh tin lời thanh minh của cô là thật, có lẽ chẳng tới mức như thế này.
Nhưng nói đi lại nói lại, mười năm anh bỏ mặt cô, cô cũng không thể bỏ qua. Dù sao là mẹ của anh đặt bẫy, là mẹ của anh sắp xếp hết tất thảy. Cô oan, chỉ thế thôi.
- Kiệt, anh không bao giờ chịu tin lời tôi kể từ khi cô ta xuất hiện và bám víu lấy anh.
- Anh thấy anh ngu ngốc hay chưa ? Bây giờ anh nằm đây lâu như thế rồi đấy, anh nhìn xem cô ta đã tới thăm anh lần nào chưa ?
- Tôi đang tò mò không biết khi anh nhìn cô ta ăn nằm với tên đàn ông khác, cớ sao anh lại bình thản tới vậy ? Tôi đang thầm mong rằng hôm ấy anh phải tức sôi máu cơ, có như thế kịch đó mới thêm phần thú vị. Anh thật biết cách khiến cho tôi thất vọng.
Nói đoạn, cô trầm ngâm suy một lúc. Ánh mắt cô bỗng trùng xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn ấy của anh mà nói khẽ :
- Mau tỉnh lại đi, tôi còn muốn trả đũa anh nữa cơ mà...
Cứ hôm nào rảnh là Như Nguyệt lại tới thăm anh, chuyện trò với anh. Kể lại những thứ anh đã đối xử với cô như thế nào, kể lại bảy năm qua cô thân trọi một mình ra sao, kể về quãng thời gian huy hoàng thuở nhỏ. Anh ấy vẫn nằm đấy, ngực anh vẫn phập phồng hơi thở đều đặn, lông mi cong vút đẹp hơn cả con gái.
Chín tháng sau.
- Mẹ, mau lên, trễ bây giờ.
- Từ thôi Hoàng Anh. Đi đâu mà vột mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây.
Hoàng Anh kéo lấy tay cô, chạy đi thật nhanh. Đến chỗ ngồi nó lại ngoan ngoãn trở lại, trên miệng tắt ngấm nụ cười ấy, nó dửng dưng bỏ tay ra khỏi tay cô rồi đi lại chỗ ngồi.
Người gì mà lúc tính nọ, lúc tính kia như kiểu đa nhân cách đấy mọi người. Lúc không có ai nó như mấy thằng tăng động, quậy phá, nói những lời bá đạo trước tuổi thế mà lúc đông đông người lạ nó lại trở thành một thằng trầm tính, ra vẻ ngầu lòi, chẳng bận tâm tới thứ gì hết. Ừ, con cô nó đặc biệt thế đấy.
Chả là hôm ấy là hôm tổng kết năm học, nó được thủ khoa của khối lớp một. Gớm, trông cái mặt vô tình thôi rồi. Lên nhận giấy khen mà cũng tỏ vẻ ra kiểu thể nào anh đây chả được giấy khen. Tự tin phải biết.
Lúc trở về cô dẫn nó đi ăn kem, chú Tuấn cũng tham gia. Nó nghe vẻ khá thích chú Tuấn đấy nhé, người đâu mà đã đẹp trai lại còn dịu dàng với nó và mẹ nó nữa. Cũng chẳng biết mẹ nó có thích chú ấy không nhỉ ?
Lắm lúc nó cũng bán tín bán nghi, cứ ngỡ chú Tuấn là ba ruột của nó. Không...không thể nào, chú Tuấn không thể lại là một kẻ vô nhân tính như thế được.
- Chú Tuấn, cháu muốn lên cao.
- Được rồi.
Nói rồi hắn nhấc bổng nó lên không trung rồi cho Hoàng Anh ngồi trên cổ mình. Nó cười tít cả mắt lại, một tay cầm que kem một tay nghịch nghịch mái tóc hắn, nó rít :
- Úi chà, chú Tuấn có tóc trắng rồi đây này. Chết dở. Già mất tiêu rồi thế mà lại ế chổng vó, haha...
- Hoàng Anh, hư !
Thấy mẹ nó liếc xéo nó liền câm nín. Hôm nay mẹ nó tự dưng lại dắt nó vào bệnh viện thăm cái chú đáng ghét ấy, nó khó chịu phản bác nhưng bất thành nên đành thuận theo ý mẹ đi vào.
Một năm rồi anh ta chẳng thèm đoái hoài mở mắt, trông anh ta hiện dịu đi trông thấy. Giá mà anh cứ dùng cái mặt ấy thì tốt rồi, có phải ai ai cũng thích không. Lúc nào mặt cũng đằng đằng sát khí, cứ như muốn giết người diệt khẩu vậy đấy.
Trong khi mọi người đang nói chuyện rôm rả thì thấy có hiện tượng lạ lạ. Anh ta cuối cùng cũng chịu động đậy, cũng chịu mở mắt nhìn xung quanh. Anh ta đã chịu tỉnh dậy sau giấc ngủ đông thật dài.
Bà Lý rối hết cả lên, bà vui sướng nhìn cậu con trai, nắn nắn bóp bóp rồi gọi bác sĩ Trần tới gấp. Vâng, anh ta vừa mở mắt, đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì. Không thèm gọi mẹ, không thèm gọi anh trai, tý anh ta dừng mắt về phía Như Nguyệt, cười :
- Vợ đấy à, vợ tới rồi đấy à ?
- Gớm, ông cứ làm trò.
- Mẹ không phải sợ cô ta. Cứ để con, trông cô ta đã thấy chả ưa nổi rồi á.
Ừ thì có ai ưa nổi cô ta đâu mà xoắn lên thế. Nó nói xong rồi chạy lon ton đi học bài tập về nhà. Nay nó lại khoe được điểm mười rồi được cô giáo tuyên dương, nó phổng cả mũi, cười khanh khách. Bà ngoại với ông ngoại nay lại rảnh, thay cô dạy kèm thằng Cu. Nó tính nhanh đáo để cơ, không biết thừa hưởng được cái đầu óc thiên phú của ai mà tính siêu dễ sợ luôn ấy.
Hôm sau cô sắp xếp công việc tan làm sớm rồi tiện đường tới thăm anh. Cô chuyện trò đủ thứ trên đời, cứ ngồi độc thoại một mình. Cô lúc vui lúc lại thấy buồn, tận sâu trong lòng Như Nguyệt là bóng dáng người đàn ông đáng ghét ấy. Ánh mắt căm hận vì cô đã bước vào cuộc đời anh.
Một sự căm phẫn khi cô lại ngủ với anh và có thai với anh. Bắt anh phải kết hôn với Như Nguyệt. Đúng ba tháng ở bên anh cứ như ở một mình, anh bỏ mặt cô, anh chán ghét cô. Bởi, Như Nguyệt đã phá vỡ cuộc sống vốn có ấy của anh. Cái gì cũng đầy rẫy những sự hiểu lầm. Nếu như ngày hôm ấy anh tin lời thanh minh của cô là thật, có lẽ chẳng tới mức như thế này.
Nhưng nói đi lại nói lại, mười năm anh bỏ mặt cô, cô cũng không thể bỏ qua. Dù sao là mẹ của anh đặt bẫy, là mẹ của anh sắp xếp hết tất thảy. Cô oan, chỉ thế thôi.
- Kiệt, anh không bao giờ chịu tin lời tôi kể từ khi cô ta xuất hiện và bám víu lấy anh.
- Anh thấy anh ngu ngốc hay chưa ? Bây giờ anh nằm đây lâu như thế rồi đấy, anh nhìn xem cô ta đã tới thăm anh lần nào chưa ?
- Tôi đang tò mò không biết khi anh nhìn cô ta ăn nằm với tên đàn ông khác, cớ sao anh lại bình thản tới vậy ? Tôi đang thầm mong rằng hôm ấy anh phải tức sôi máu cơ, có như thế kịch đó mới thêm phần thú vị. Anh thật biết cách khiến cho tôi thất vọng.
Nói đoạn, cô trầm ngâm suy một lúc. Ánh mắt cô bỗng trùng xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn ấy của anh mà nói khẽ :
- Mau tỉnh lại đi, tôi còn muốn trả đũa anh nữa cơ mà...
Cứ hôm nào rảnh là Như Nguyệt lại tới thăm anh, chuyện trò với anh. Kể lại những thứ anh đã đối xử với cô như thế nào, kể lại bảy năm qua cô thân trọi một mình ra sao, kể về quãng thời gian huy hoàng thuở nhỏ. Anh ấy vẫn nằm đấy, ngực anh vẫn phập phồng hơi thở đều đặn, lông mi cong vút đẹp hơn cả con gái.
Chín tháng sau.
- Mẹ, mau lên, trễ bây giờ.
- Từ thôi Hoàng Anh. Đi đâu mà vột mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây.
Hoàng Anh kéo lấy tay cô, chạy đi thật nhanh. Đến chỗ ngồi nó lại ngoan ngoãn trở lại, trên miệng tắt ngấm nụ cười ấy, nó dửng dưng bỏ tay ra khỏi tay cô rồi đi lại chỗ ngồi.
Người gì mà lúc tính nọ, lúc tính kia như kiểu đa nhân cách đấy mọi người. Lúc không có ai nó như mấy thằng tăng động, quậy phá, nói những lời bá đạo trước tuổi thế mà lúc đông đông người lạ nó lại trở thành một thằng trầm tính, ra vẻ ngầu lòi, chẳng bận tâm tới thứ gì hết. Ừ, con cô nó đặc biệt thế đấy.
Chả là hôm ấy là hôm tổng kết năm học, nó được thủ khoa của khối lớp một. Gớm, trông cái mặt vô tình thôi rồi. Lên nhận giấy khen mà cũng tỏ vẻ ra kiểu thể nào anh đây chả được giấy khen. Tự tin phải biết.
Lúc trở về cô dẫn nó đi ăn kem, chú Tuấn cũng tham gia. Nó nghe vẻ khá thích chú Tuấn đấy nhé, người đâu mà đã đẹp trai lại còn dịu dàng với nó và mẹ nó nữa. Cũng chẳng biết mẹ nó có thích chú ấy không nhỉ ?
Lắm lúc nó cũng bán tín bán nghi, cứ ngỡ chú Tuấn là ba ruột của nó. Không...không thể nào, chú Tuấn không thể lại là một kẻ vô nhân tính như thế được.
- Chú Tuấn, cháu muốn lên cao.
- Được rồi.
Nói rồi hắn nhấc bổng nó lên không trung rồi cho Hoàng Anh ngồi trên cổ mình. Nó cười tít cả mắt lại, một tay cầm que kem một tay nghịch nghịch mái tóc hắn, nó rít :
- Úi chà, chú Tuấn có tóc trắng rồi đây này. Chết dở. Già mất tiêu rồi thế mà lại ế chổng vó, haha...
- Hoàng Anh, hư !
Thấy mẹ nó liếc xéo nó liền câm nín. Hôm nay mẹ nó tự dưng lại dắt nó vào bệnh viện thăm cái chú đáng ghét ấy, nó khó chịu phản bác nhưng bất thành nên đành thuận theo ý mẹ đi vào.
Một năm rồi anh ta chẳng thèm đoái hoài mở mắt, trông anh ta hiện dịu đi trông thấy. Giá mà anh cứ dùng cái mặt ấy thì tốt rồi, có phải ai ai cũng thích không. Lúc nào mặt cũng đằng đằng sát khí, cứ như muốn giết người diệt khẩu vậy đấy.
Trong khi mọi người đang nói chuyện rôm rả thì thấy có hiện tượng lạ lạ. Anh ta cuối cùng cũng chịu động đậy, cũng chịu mở mắt nhìn xung quanh. Anh ta đã chịu tỉnh dậy sau giấc ngủ đông thật dài.
Bà Lý rối hết cả lên, bà vui sướng nhìn cậu con trai, nắn nắn bóp bóp rồi gọi bác sĩ Trần tới gấp. Vâng, anh ta vừa mở mắt, đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì. Không thèm gọi mẹ, không thèm gọi anh trai, tý anh ta dừng mắt về phía Như Nguyệt, cười :
- Vợ đấy à, vợ tới rồi đấy à ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.