Chương 464: Nữ thần đua xe
Tg Thiên Tâm
09/12/2022
Lạnh lùng bá đạo, rất hợp đi làm việc xấu.
Nam Mẫn đích thân lái xe, chở Lạc Ưu đến nơi ‘vừa thần bí vừa kích thích’, Lạc Ưu rất hào hứng, nhưng chiếc xe càng lúc càng chạy xa hơn.
Đi mãi cho đến cái cầu vượt nào đó mới dừng lại, màn đêm buông xuống, đèn lồng treo cao, đèn đường sáng trưng chiếu chiếc cầu vượt sáng như ban ngày, mấy chục chiếc xe đua đỗ thẳng hàng bên đường.
Lạc Ưu vừa lướt nhìn một cái liền hiểu ra, đây là trường đua xe.
Sắc mặt cô vẫn khá bình tĩnh: “Thì ra đây chính là nơi kích thích mà cô nói”.
“Nếu không thì cô nghĩ là ở đâu?”
“Tôi còn tưởng là…”
Lạc Ưu suýt nữa buột miệng nói ra, quay đầu nhìn Nam Mẫn, cười xấu xa.
Cô không nhịn được vỗ cô ấy một cái: “Cô chọc tôi hả!”
“Cô Lạc yêu quý”, Nam Mẫn cười nói: “Nếu tôi dám đưa cô đến nơi mà cô nghĩ, anh hai tôi còn không phải nuốt sống tôi, cô nghiêm túc đi, được chứ”.
Trong lúc nói, một bóng hình màu trắng cao gày từ nóc xe nhảy xuống, đi về phía chiếc xe của Nam Mẫn, gõ cửa kính.
Nam Mẫn hạ cửa kính, là anh nhỏ Bạch Lộc Dư.
Bạch Lộc Dư nói: “Anh vừa nghe người của cửa hàng 4S nói em đi lấy xe, thì đoán được em muốn đến trường đua xe ngầm, thế nào, ‘công tử’ định tái xuất giang hồ chăng?”
Nam Mẫn mỉm cười: “‘Công tử’ ở đâu ra, giang hồ là ở đâu, lấy đâu ra cách nói rút khỏi?”
Bạch Lộc Dư khẽ cười, giơ tay cho dẹp chướng ngại vật trên đường, cũng bảo mọi người tránh đường.
Nam Mẫn nói với Lạc Ưu: “Yên tâm đi, sẽ không để cô đến đây vô ích đâu”.
Cô lấy ra một chiếc mặt nạ nửa bên màu trắng từ trong xe đeo lên mặt, sau khi buộc lên, chỉ lộ ra cái miệng, sau đó ấn mấy nút trong xe, soạt một cái mui xe mở ra, đầu xe xuất hiện một biểu tượng.
Một biểu tượng vô cùng bắt mắt hình hoa hồng.
Biểu tượng vừa hiện ra, các tay đua vốn đang dựa trên xe và ngồi trên nóc xe đều chống người dậy, không dám tin vào mắt mình.
“Có phải tôi hoa mắt không? Không nhìn nhầm chứ, đúng là biểu tượng hoa hồng?”
“Là công tử sao? Công tử đến rồi?”
Liền sau đó, đèn rọi của chiếc siêu xe màu xanh ngọc soạt một cái mở ra như đôi mắt của con sói đói, mọi người giương mắt nhìn bóng xe màu xanh đó như chớp điện màu xanh vẽ một đường cong đẹp mắt và dứt khoát hình chữ S trên đường lớn, dường như chưa phản ứng lại, thân xe đã dừng vững vàng chính giữa đường lớn, sau đó, cửa xe được mở ra, một bóng hình thon nhỏ chậm rãi xuống xe.
Là một cô gái.
Cô đeo mặt nạ màu trắng, mặc một chiếc áo phông màu nhạt rất bình thường, quần bò rách màu đen, trên người không có trang sức, chỉ có trên cổ đeo vòng, ở giữa là mặt hoa hồng.
Đơn giản, phóng khoáng, ngầu.
Lạc Ưu phát hiện, những tay đua uể oải đó bất giác đều xuống xe, đứng thẳng như tư thế đứng của quân đội.
Vẻ mặt cung kính, dường như đang đợi đại lão dạy bảo.
Nhưng đại lão không dạy bảo.
Đại lão chỉ giơ ngón trỏ, chỉ vào màn đêm, thản nhiên nói: “Sắc trời đêm nay rất đẹp, ai có hứng thú đua với tôi một trận?”
Nhưng tất cả những tay đua ngầm, không có ai là chưa từng nghe danh hiệu ‘công tử’ này.
Không có ai không nhận ra biểu tượng ‘hoa hồng’.
Nếu không nhận ra, tiền bối sẽ không nói anh thiếu hiểu biết, mà họ sẽ lập tức dạy anh làm người, sau đó điên cuồng ấn đầu dập đầu nữ thần của họ!
Nữ tay đua vốn là bảo bối, nữ thần đua xe hàng năm chiếm vị trí trên bảng xếp hạng như Nam Mẫn, luôn bị theo đuổi nhưng chưa từng bị vượt qua, thì càng quý hiếm.
Phải được cung phụng như tiên nữ Hằng Nga!
“Là công tử!”
“Công tử quay lại rồi!”
“Công tử công tử, không ngờ trong cuộc đời tôi còn có thể gặp được cô, đúng là sống lâu việc gì cũng gặp được!”
Khác với sự vui mừng điên cuồng bên đó, bên này, có hai đám đông nhiều chuyện bàn tán to nhỏ.
“Không ngờ, Tiểu Mẫn rất ngầu, rất có phong cách”, Lạc Ưu nhìn mặt nạ trên mặt Nam Mẫn, cảm thấy thật siêu phàm, không nhịn được nói một câu.
Bạch Lộc Dư cho Lạc Ưu một nắm hạt dưa, cũng tự ăn: “Quen thì tốt, nhóc con tuổi còn nhỏ đã lợi hại, mấy ông anh chúng tôi, không ai vượt qua nó, hoàn toàn bị nó đàn áp”.
Nam Mẫn đích thân lái xe, chở Lạc Ưu đến nơi ‘vừa thần bí vừa kích thích’, Lạc Ưu rất hào hứng, nhưng chiếc xe càng lúc càng chạy xa hơn.
Đi mãi cho đến cái cầu vượt nào đó mới dừng lại, màn đêm buông xuống, đèn lồng treo cao, đèn đường sáng trưng chiếu chiếc cầu vượt sáng như ban ngày, mấy chục chiếc xe đua đỗ thẳng hàng bên đường.
Lạc Ưu vừa lướt nhìn một cái liền hiểu ra, đây là trường đua xe.
Sắc mặt cô vẫn khá bình tĩnh: “Thì ra đây chính là nơi kích thích mà cô nói”.
“Nếu không thì cô nghĩ là ở đâu?”
“Tôi còn tưởng là…”
Lạc Ưu suýt nữa buột miệng nói ra, quay đầu nhìn Nam Mẫn, cười xấu xa.
Cô không nhịn được vỗ cô ấy một cái: “Cô chọc tôi hả!”
“Cô Lạc yêu quý”, Nam Mẫn cười nói: “Nếu tôi dám đưa cô đến nơi mà cô nghĩ, anh hai tôi còn không phải nuốt sống tôi, cô nghiêm túc đi, được chứ”.
Trong lúc nói, một bóng hình màu trắng cao gày từ nóc xe nhảy xuống, đi về phía chiếc xe của Nam Mẫn, gõ cửa kính.
Nam Mẫn hạ cửa kính, là anh nhỏ Bạch Lộc Dư.
Bạch Lộc Dư nói: “Anh vừa nghe người của cửa hàng 4S nói em đi lấy xe, thì đoán được em muốn đến trường đua xe ngầm, thế nào, ‘công tử’ định tái xuất giang hồ chăng?”
Nam Mẫn mỉm cười: “‘Công tử’ ở đâu ra, giang hồ là ở đâu, lấy đâu ra cách nói rút khỏi?”
Bạch Lộc Dư khẽ cười, giơ tay cho dẹp chướng ngại vật trên đường, cũng bảo mọi người tránh đường.
Nam Mẫn nói với Lạc Ưu: “Yên tâm đi, sẽ không để cô đến đây vô ích đâu”.
Cô lấy ra một chiếc mặt nạ nửa bên màu trắng từ trong xe đeo lên mặt, sau khi buộc lên, chỉ lộ ra cái miệng, sau đó ấn mấy nút trong xe, soạt một cái mui xe mở ra, đầu xe xuất hiện một biểu tượng.
Một biểu tượng vô cùng bắt mắt hình hoa hồng.
Biểu tượng vừa hiện ra, các tay đua vốn đang dựa trên xe và ngồi trên nóc xe đều chống người dậy, không dám tin vào mắt mình.
“Có phải tôi hoa mắt không? Không nhìn nhầm chứ, đúng là biểu tượng hoa hồng?”
“Là công tử sao? Công tử đến rồi?”
Liền sau đó, đèn rọi của chiếc siêu xe màu xanh ngọc soạt một cái mở ra như đôi mắt của con sói đói, mọi người giương mắt nhìn bóng xe màu xanh đó như chớp điện màu xanh vẽ một đường cong đẹp mắt và dứt khoát hình chữ S trên đường lớn, dường như chưa phản ứng lại, thân xe đã dừng vững vàng chính giữa đường lớn, sau đó, cửa xe được mở ra, một bóng hình thon nhỏ chậm rãi xuống xe.
Là một cô gái.
Cô đeo mặt nạ màu trắng, mặc một chiếc áo phông màu nhạt rất bình thường, quần bò rách màu đen, trên người không có trang sức, chỉ có trên cổ đeo vòng, ở giữa là mặt hoa hồng.
Đơn giản, phóng khoáng, ngầu.
Lạc Ưu phát hiện, những tay đua uể oải đó bất giác đều xuống xe, đứng thẳng như tư thế đứng của quân đội.
Vẻ mặt cung kính, dường như đang đợi đại lão dạy bảo.
Nhưng đại lão không dạy bảo.
Đại lão chỉ giơ ngón trỏ, chỉ vào màn đêm, thản nhiên nói: “Sắc trời đêm nay rất đẹp, ai có hứng thú đua với tôi một trận?”
Nhưng tất cả những tay đua ngầm, không có ai là chưa từng nghe danh hiệu ‘công tử’ này.
Không có ai không nhận ra biểu tượng ‘hoa hồng’.
Nếu không nhận ra, tiền bối sẽ không nói anh thiếu hiểu biết, mà họ sẽ lập tức dạy anh làm người, sau đó điên cuồng ấn đầu dập đầu nữ thần của họ!
Nữ tay đua vốn là bảo bối, nữ thần đua xe hàng năm chiếm vị trí trên bảng xếp hạng như Nam Mẫn, luôn bị theo đuổi nhưng chưa từng bị vượt qua, thì càng quý hiếm.
Phải được cung phụng như tiên nữ Hằng Nga!
“Là công tử!”
“Công tử quay lại rồi!”
“Công tử công tử, không ngờ trong cuộc đời tôi còn có thể gặp được cô, đúng là sống lâu việc gì cũng gặp được!”
Khác với sự vui mừng điên cuồng bên đó, bên này, có hai đám đông nhiều chuyện bàn tán to nhỏ.
“Không ngờ, Tiểu Mẫn rất ngầu, rất có phong cách”, Lạc Ưu nhìn mặt nạ trên mặt Nam Mẫn, cảm thấy thật siêu phàm, không nhịn được nói một câu.
Bạch Lộc Dư cho Lạc Ưu một nắm hạt dưa, cũng tự ăn: “Quen thì tốt, nhóc con tuổi còn nhỏ đã lợi hại, mấy ông anh chúng tôi, không ai vượt qua nó, hoàn toàn bị nó đàn áp”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.