Chương 57: Đừng bỏ em lại một mình
Thanh Thanh
12/07/2021
"Cứ như vậy thôi sao?" Tĩnh Sam không dám tin.
Mặc dù cô không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra nhưng cô có thể nghe thấy tiếng thét chói tai thê lương đó. Cô còn tưởng rằng người của Hàn Thiên Sư... giết người!
Hàn Thiên Sư "ừ" một tiếng, kiên định đáp: "Cứ vậy thôi!"
Tĩnh Sam không nói nữa, im lặng ôm chặt Hàn Thiên Sư.
Một lúc sau ngoài cửa truyền đến giọng đàn ông vui cười: "Anh ba, đã giải quyết xong rồi! Có một chiếc điện thoại, tôi để ở trên bàn."
Hàn Thiên Sư trầm giọng đáp: "Biết rồi."
Ngoài cửa im lặng một chút rồi hậm hực nói: "Vậy chúng ta đi!"
Tiếng bước chân ngoài cửa ồn ào rời đi.
Hàn Thiên Sư kéo Tĩnh Sam đứng lên, tiện tay lấy cái chăn quấn cô vào rồi mới bế cô lên.
Ra phòng nghỉ, hai người thấy bộ phận thiết kế đã lại như cũ, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn không thấy dấu vết ẩu đả. Vết máu Tĩnh Sam đâm vào bàn làm việc cũng xử lí xong.
Hàn Thiên Sư ôm Tĩnh Sam đến trước bàn làm việc, ra hiệu cho cô cầm điện thoại di động lên. Tĩnh Sam cầm lấy điện thoại, Hàn Thiên Sư ôm cô nhanh chóng rời đi.
Ra công ty, Hàn Thiên Sư đặt Tĩnh Sam vào ghế phụ lái, quan tâm thắt dây an toàn cho cô.
Anh trấn an cô: "Kiên nhẫn một chút, anh đưa em đi bệnh viện."
"Không đi bệnh viện!" Lúc Hàn Thiên Sư khởi động xe, Tĩnh Sam thấp giọng nói.
Hàn Thiên Sư giống như không nghe thấy, tiếp tục lái xe.
Tĩnh Sam quay đầu nhìn Hàn Thiên Sư, ngữ khí quật cường lặp lại: "Em không đi bệnh viện!"
Hiện tại cô thành ra như vậy, thảm hại không chịu được. Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Nếu như đi bệnh viện, Hàn Thiên Sư kiểu gì cũng trở thành đối tượng bị chế giễu.
Hàn Thiên Sư rõ ràng biết suy nghĩ của Tĩnh Sam, anh âm thầm coi Tĩnh Sam là đồ ngốc. Nhưng đối với lựa chọn không đi bệnh viện của Tĩnh Sam, lần này anh hoàn toàn đồng ý.
Lần này không giống như lần mẹ Hàn đánh Tĩnh Sam, nếu như đến những nơi công cộng như bệnh viện anh cũng không sợ bị người khác chế nhạo. Anh chỉ lo người khác sẽ nghĩ sai về Tĩnh Sam, sẽ đưa câu chuyện đi theo một hướng khác.
Càng nghĩ càng thấy đi bệnh viện... là một chuyện không sáng suốt chút nào!
Khẽ thở dài, Hàn Thiên Sư nói: "Vậy anh đến hiệu thuốc mua thuốc về xử lí qua cho em. Nếu như chỉ bị thương ngoài da thì chăm sóc tốt là được.
Anh tương đối lo lắng về vết thương trên đầu Tĩnh Sam, nhìn qua cũng khiến người khác giật mình. Trong lòng hiểu rõ Tĩnh Sam không muốn để người khác biết chuyện đêm nay.
Anh thầm quyết định lát nữa mua thuốc xong sẽ gọi bác sĩ tư nhân đến kiểm tra kĩ hơn cho cô.
Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư không còn kiên trì muốn đưa cô đi bệnh viện thì trong lòng thở dài một hơi.
Một đường hai người không nói chuyện.
Hàn Thiên Sư dừng xe ở hiệu thuốc gần nhất, sau đó xuống xe mua thuốc.
Lúc xuống xe anh đi sang phía ghế phụ mở cửa, lấy điện thoại và ví trong áo khoác đang đắp trên người Tĩnh Sam.
Sau đó anh nhanh bước vào hiệu thuốc. Tĩnh Sam nắm chặt áo khoác trên người, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thiên Sư, không biết anh vừa mua thuốc vừa gọi cho ai.
Tĩnh Sam hít một hơn, toàn thân trên dưới đều đau, giống như bị xé nứt da thịt vậy.
Hàn Thiên Sư rất nhanh đã đi ra, trên tay cầm theo một túi thuốc lớn, cực kì khoa trương.
Tĩnh Sam mấp máy khóe môi rướm máu: "Sao... anh mua nhiều vậy?"
Hàn Thiên Sư đặt thuốc ở ghế sau, gật đầu nói: "Phải vậy mới đủ! Em bị thương rất nặng."
"..." Tĩnh Sam không nói thêm gì.
Về đến bãi đỗ xe dưới nhà, Hàn Thiên Sư dừng xe, xuống xe lấy túi thuốc đã mua kia ra.Tĩnh Sam tự mở dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Hàn Thiên Sư cầm túi thuốc vòng qua, mượn ánh đèn ở bãi đỗ xe thấy Tĩnh Sam bọc mình trong cái chăn thì nhịn không được mà nhíu mày.
Anh tiến lên, không nói lời nào bế Tĩnh Sam lên.
Tĩnh Sam yếu ớt giãy dụa, thấp giọng nói: "Em có thể tự đi!"
Giọng Hàn Thiên Sư lạnh lẽo không cho phép cô cự tuyệt: "Đã thành cái dạng này rồi còn có thể gì nữa?"
"..." Tĩnh Sam rũ mắt, hai tay ôm lấy cổ Hàn Thiên Sư, không biết bản thân mình đã thành cái dạng gì rồi.
Về đến nhà, Tĩnh Sam may mắn thấy được mình bây giờ.
Nhìn bản thân trong gương, Tĩnh Sam thiếu chút nữa đã gào lên.
Trán toàn máu, hai mắt đỏ bừng. Mặt bị tát sưng lên, khóe môi còn rướm máu.
Trên vai còn vết cào sâu đẫm máu.
"Nhìn đủ chưa?" Hàn Thiên Sư đi tới nhìn Tĩnh Sam chật vật trong gương.
Tĩnh Sam gục đầu xuống "ừ" một tiếng. Không phải nhìn đủ rồi mà là bị dọa thảm rồi. Vẻ ngoài như thế đến cô còn không nhận ra mình! May mắn người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo như Hàn Thiên Sư chưa xem cô như đầu lợn mà ném đi.
Hàn Thiên Sư dắt Tĩnh Sam vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Nhìn đủ rồi thì đi tắm đi!"
Theo lí mà nói, tình huống hiện tại của Tĩnh Sam không thể để dính nước được. Nhưng Hàn Thiên Sư đã gọi cho bác sĩ tư nhân của nhà họ Hàn hỏi thăm, đơn giản giải thích tình huống trước mắt, đối phương nói tốt nhất nên nhịn đau mà rửa sạch vết thương một chút.
Trước đó Tĩnh Sam bị nhân viên bảo trung niên đánh đập dã man, ông ta ấn cô trên mặt đất đánh nên toàn thân rất bẩn. Nếu không rửa sạch chỉ sợ dựa vào mình thuốc để xử lí vết thương là không được, sợ vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Tĩnh Sam ngoan ngoãn đi theo Hàn Thiên Sư vào phòng tắm, lúc Hàn Thiên Sư đưa tay định cởi quần áo trên người cô, cô hơi run run.
"Tự em... cởi." Giọng cô run run.
Hàn Thiên Sư gật đầu: "Được, vậy em tự tắm, anh đi ra trước."
Xem ra Tĩnh Sam không muốn anh ở đây. Anh có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, dù sao cô cũng vừa trải qua chuyện như vậy.
Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư thực sự muốn đi thì hoảng sợ túm lấy tay anh, giữ chặt không buông.
"..." Hàn Thiên Sư nhíu mày, không hiểu nhìn về phía cô, nét mặt nghi hoặc.
Chỉ thấy hai mắt Tĩnh Sam long lanh nước mắt, mếu máo tội nghiệp, nghẹn ngào nói: "Hàn Thiên Sư, anh... anh đừng đi, đừng bỏ em lại một mình, em... sợ!"
Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam bây giờ rất giống một đứa trẻ bị vứt bỏ, trong lòng không hiểu sao nhói lên như bị kim đâm. Mặc dù nhanh chóng qua đi nhưng lại không thể xem nhẹ.
Hít một hơi sâu, Hàn Thiên Sư nhẹ nhàng nói: "Anh không đi! Đừng sợ, anh ở chỗ này với em, không đi đâu cả."
Tĩnh Sam bán tin bán nghi gật đầu.
Hàn Thiên Sư không còn cách nào khách đành tiếp tục nhẹ nhàng khuyên: "Em ngoan ngoãn cởi quần áo tắm sơ qua đi. Lát nữa về phòng anh bôi thuốc cho em được không?"
Tĩnh Sam buông tay ra, im lặng xoay người. Chần chừ một lúc mới cẩn thận cởi quần áo trên người ra.
"..." Hàn Thiên Sư thấy vết thương trên lưng cô, lông mày không khỏi nhíu lại. Tay cũng nắm thành quyền.
Tĩnh Sam cởi sạch quần áo, đứng dậy vào bồn tắm đầy nước nóng, dùng vòi hoa sen dội từng chỗ bị thương.
"Không được gội đầu!" Hàn Thiên Sư bên cạnh nhắc nhở.
Tĩnh Sam đưa lưng về phía Hàn Thiên Sư, "ừ" nhẹ một tiếng, sau đó lấy vòi hoa sẽ rửa sạch thân thể toàn vết thương của mình.
Mặc dù cô không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra nhưng cô có thể nghe thấy tiếng thét chói tai thê lương đó. Cô còn tưởng rằng người của Hàn Thiên Sư... giết người!
Hàn Thiên Sư "ừ" một tiếng, kiên định đáp: "Cứ vậy thôi!"
Tĩnh Sam không nói nữa, im lặng ôm chặt Hàn Thiên Sư.
Một lúc sau ngoài cửa truyền đến giọng đàn ông vui cười: "Anh ba, đã giải quyết xong rồi! Có một chiếc điện thoại, tôi để ở trên bàn."
Hàn Thiên Sư trầm giọng đáp: "Biết rồi."
Ngoài cửa im lặng một chút rồi hậm hực nói: "Vậy chúng ta đi!"
Tiếng bước chân ngoài cửa ồn ào rời đi.
Hàn Thiên Sư kéo Tĩnh Sam đứng lên, tiện tay lấy cái chăn quấn cô vào rồi mới bế cô lên.
Ra phòng nghỉ, hai người thấy bộ phận thiết kế đã lại như cũ, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn không thấy dấu vết ẩu đả. Vết máu Tĩnh Sam đâm vào bàn làm việc cũng xử lí xong.
Hàn Thiên Sư ôm Tĩnh Sam đến trước bàn làm việc, ra hiệu cho cô cầm điện thoại di động lên. Tĩnh Sam cầm lấy điện thoại, Hàn Thiên Sư ôm cô nhanh chóng rời đi.
Ra công ty, Hàn Thiên Sư đặt Tĩnh Sam vào ghế phụ lái, quan tâm thắt dây an toàn cho cô.
Anh trấn an cô: "Kiên nhẫn một chút, anh đưa em đi bệnh viện."
"Không đi bệnh viện!" Lúc Hàn Thiên Sư khởi động xe, Tĩnh Sam thấp giọng nói.
Hàn Thiên Sư giống như không nghe thấy, tiếp tục lái xe.
Tĩnh Sam quay đầu nhìn Hàn Thiên Sư, ngữ khí quật cường lặp lại: "Em không đi bệnh viện!"
Hiện tại cô thành ra như vậy, thảm hại không chịu được. Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Nếu như đi bệnh viện, Hàn Thiên Sư kiểu gì cũng trở thành đối tượng bị chế giễu.
Hàn Thiên Sư rõ ràng biết suy nghĩ của Tĩnh Sam, anh âm thầm coi Tĩnh Sam là đồ ngốc. Nhưng đối với lựa chọn không đi bệnh viện của Tĩnh Sam, lần này anh hoàn toàn đồng ý.
Lần này không giống như lần mẹ Hàn đánh Tĩnh Sam, nếu như đến những nơi công cộng như bệnh viện anh cũng không sợ bị người khác chế nhạo. Anh chỉ lo người khác sẽ nghĩ sai về Tĩnh Sam, sẽ đưa câu chuyện đi theo một hướng khác.
Càng nghĩ càng thấy đi bệnh viện... là một chuyện không sáng suốt chút nào!
Khẽ thở dài, Hàn Thiên Sư nói: "Vậy anh đến hiệu thuốc mua thuốc về xử lí qua cho em. Nếu như chỉ bị thương ngoài da thì chăm sóc tốt là được.
Anh tương đối lo lắng về vết thương trên đầu Tĩnh Sam, nhìn qua cũng khiến người khác giật mình. Trong lòng hiểu rõ Tĩnh Sam không muốn để người khác biết chuyện đêm nay.
Anh thầm quyết định lát nữa mua thuốc xong sẽ gọi bác sĩ tư nhân đến kiểm tra kĩ hơn cho cô.
Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư không còn kiên trì muốn đưa cô đi bệnh viện thì trong lòng thở dài một hơi.
Một đường hai người không nói chuyện.
Hàn Thiên Sư dừng xe ở hiệu thuốc gần nhất, sau đó xuống xe mua thuốc.
Lúc xuống xe anh đi sang phía ghế phụ mở cửa, lấy điện thoại và ví trong áo khoác đang đắp trên người Tĩnh Sam.
Sau đó anh nhanh bước vào hiệu thuốc. Tĩnh Sam nắm chặt áo khoác trên người, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thiên Sư, không biết anh vừa mua thuốc vừa gọi cho ai.
Tĩnh Sam hít một hơn, toàn thân trên dưới đều đau, giống như bị xé nứt da thịt vậy.
Hàn Thiên Sư rất nhanh đã đi ra, trên tay cầm theo một túi thuốc lớn, cực kì khoa trương.
Tĩnh Sam mấp máy khóe môi rướm máu: "Sao... anh mua nhiều vậy?"
Hàn Thiên Sư đặt thuốc ở ghế sau, gật đầu nói: "Phải vậy mới đủ! Em bị thương rất nặng."
"..." Tĩnh Sam không nói thêm gì.
Về đến bãi đỗ xe dưới nhà, Hàn Thiên Sư dừng xe, xuống xe lấy túi thuốc đã mua kia ra.Tĩnh Sam tự mở dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Hàn Thiên Sư cầm túi thuốc vòng qua, mượn ánh đèn ở bãi đỗ xe thấy Tĩnh Sam bọc mình trong cái chăn thì nhịn không được mà nhíu mày.
Anh tiến lên, không nói lời nào bế Tĩnh Sam lên.
Tĩnh Sam yếu ớt giãy dụa, thấp giọng nói: "Em có thể tự đi!"
Giọng Hàn Thiên Sư lạnh lẽo không cho phép cô cự tuyệt: "Đã thành cái dạng này rồi còn có thể gì nữa?"
"..." Tĩnh Sam rũ mắt, hai tay ôm lấy cổ Hàn Thiên Sư, không biết bản thân mình đã thành cái dạng gì rồi.
Về đến nhà, Tĩnh Sam may mắn thấy được mình bây giờ.
Nhìn bản thân trong gương, Tĩnh Sam thiếu chút nữa đã gào lên.
Trán toàn máu, hai mắt đỏ bừng. Mặt bị tát sưng lên, khóe môi còn rướm máu.
Trên vai còn vết cào sâu đẫm máu.
"Nhìn đủ chưa?" Hàn Thiên Sư đi tới nhìn Tĩnh Sam chật vật trong gương.
Tĩnh Sam gục đầu xuống "ừ" một tiếng. Không phải nhìn đủ rồi mà là bị dọa thảm rồi. Vẻ ngoài như thế đến cô còn không nhận ra mình! May mắn người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo như Hàn Thiên Sư chưa xem cô như đầu lợn mà ném đi.
Hàn Thiên Sư dắt Tĩnh Sam vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Nhìn đủ rồi thì đi tắm đi!"
Theo lí mà nói, tình huống hiện tại của Tĩnh Sam không thể để dính nước được. Nhưng Hàn Thiên Sư đã gọi cho bác sĩ tư nhân của nhà họ Hàn hỏi thăm, đơn giản giải thích tình huống trước mắt, đối phương nói tốt nhất nên nhịn đau mà rửa sạch vết thương một chút.
Trước đó Tĩnh Sam bị nhân viên bảo trung niên đánh đập dã man, ông ta ấn cô trên mặt đất đánh nên toàn thân rất bẩn. Nếu không rửa sạch chỉ sợ dựa vào mình thuốc để xử lí vết thương là không được, sợ vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Tĩnh Sam ngoan ngoãn đi theo Hàn Thiên Sư vào phòng tắm, lúc Hàn Thiên Sư đưa tay định cởi quần áo trên người cô, cô hơi run run.
"Tự em... cởi." Giọng cô run run.
Hàn Thiên Sư gật đầu: "Được, vậy em tự tắm, anh đi ra trước."
Xem ra Tĩnh Sam không muốn anh ở đây. Anh có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, dù sao cô cũng vừa trải qua chuyện như vậy.
Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư thực sự muốn đi thì hoảng sợ túm lấy tay anh, giữ chặt không buông.
"..." Hàn Thiên Sư nhíu mày, không hiểu nhìn về phía cô, nét mặt nghi hoặc.
Chỉ thấy hai mắt Tĩnh Sam long lanh nước mắt, mếu máo tội nghiệp, nghẹn ngào nói: "Hàn Thiên Sư, anh... anh đừng đi, đừng bỏ em lại một mình, em... sợ!"
Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam bây giờ rất giống một đứa trẻ bị vứt bỏ, trong lòng không hiểu sao nhói lên như bị kim đâm. Mặc dù nhanh chóng qua đi nhưng lại không thể xem nhẹ.
Hít một hơi sâu, Hàn Thiên Sư nhẹ nhàng nói: "Anh không đi! Đừng sợ, anh ở chỗ này với em, không đi đâu cả."
Tĩnh Sam bán tin bán nghi gật đầu.
Hàn Thiên Sư không còn cách nào khách đành tiếp tục nhẹ nhàng khuyên: "Em ngoan ngoãn cởi quần áo tắm sơ qua đi. Lát nữa về phòng anh bôi thuốc cho em được không?"
Tĩnh Sam buông tay ra, im lặng xoay người. Chần chừ một lúc mới cẩn thận cởi quần áo trên người ra.
"..." Hàn Thiên Sư thấy vết thương trên lưng cô, lông mày không khỏi nhíu lại. Tay cũng nắm thành quyền.
Tĩnh Sam cởi sạch quần áo, đứng dậy vào bồn tắm đầy nước nóng, dùng vòi hoa sen dội từng chỗ bị thương.
"Không được gội đầu!" Hàn Thiên Sư bên cạnh nhắc nhở.
Tĩnh Sam đưa lưng về phía Hàn Thiên Sư, "ừ" nhẹ một tiếng, sau đó lấy vòi hoa sẽ rửa sạch thân thể toàn vết thương của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.