Chương 58: Khiến em bị thương
Thanh Thanh
14/07/2021
Hàn Thiên Sư im lặng đứng một bên, ánh mắt không rời khỏi lưng Tĩnh Sam dù chỉ một giây, trong lòng cảm thấy hơi đau.
Tĩnh Sam rất nhanh đã tắm xong, Hàn Thiên Sư dùng khăn tắm bọc cô lại, sau đó bế cô vào phòng ngủ.
Vừa bỏ Tĩnh Sam vào trong chăn thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tĩnh Sam khẩn trương nhìn về phía Hàn Thiên Sư, không ngờ muộn như vậy mà vẫn có người đến. Nhà mới của bọn họ cũng chỉ có người nhà họ Hàn biết địa chỉ...
"Đừng sợ. Là bác sĩ tư nhân của ông nội, bà ấy là người tốt, anh nhờ bà ấy đến xem vết thương cho em." Hàn Thiên Sư trấn an.
Tĩnh Sam nắm chặt chăn, lắc đầu cự tuyệt: "Em không cần!"
Hàn Thiên Sư xoa xoa mấy ngón tay đang nắm lấy chăn của Tĩnh Sam, dịu dàng nói: "Đừng sợ. Dì Cầm là phụ nữ."
Nói xong anh đi ra mở cửa.
Lúc Hàn Thiên Sư quay lại đã thấy trên tay mang thêm hòm thuốc, đi sau là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi. Bà mang theo gọng kính viền vàng, trên môi là nụ cười ôn hòa.
"Tĩnh Sam, đây là dì Cầm." Hàn Thiên Sư nói với Tĩnh Sam, sau đó quay qua giới thiệu với dì Cầm: "Dì Cầm, đây là Tĩnh Sam, dì chưa gặp qua cô ấy đâu."
Dì Cầm gật đầu, đi đến giường, thương tiếc nói với Tĩnh Sam: "Mợ chủ chịu khổ rồi."
Một câu đơn giản nhưng lại khiến Tĩnh Sam rơm rớm nước mắt.
"Để dì Cầm xem vết thương trên đầu con. Có thể sẽ hơi đau, con nhịn một chút." Dì Cầm ôn nhu nói, tay nhẹ nhàng để lên đầu Tĩnh Sam, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra.
Bà xoa chỗ này, ấn cho kia, Tĩnh Sam đau đớn cắn chặt môi, im lặng rơi nước mắt.
Hàn Thiên Sư đứng bên cạnh thấy Tĩnh Sam cắn môi khóc, trong lòng không khỏi buồn bực. Anh cũng không rõ tại sao mình lại cảm thấy bực bội như vậy.
Yêu cô rồi? Hình như... có chút.
Một lúc sau dì Cầm buông tay ra trấn an: "Không sao! Không tổn thương đến não bộ, không có gì đáng ngại cả. Nhưng bị thành như vậy không biết có chấn động đến não không."
Dừng một chút lại nói: "Bị thương như vậy, dì nghĩ nên dùng thuốc tiêu viêm. Giảm sưng nhanh cũng giúp quá trình khép vết thương lại nhanh hơn, còn giảm đau nữa."
Tĩnh Sam gật đầu, mềm mại nói cảm ơn: "Cảm ơn dì Cầm, muộn như vậy còn phiền dì qua đây."
Dì Cầm cười lắc đầu: "Mợ chủ đừng khách khí. Con và con gái dì cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, dì thấy con rất giống con gái dì."
Lúc bà nói chuyện cũng nhanh chóng mở hòm thuốc ra, lấy thuốc tiêu viêm và nước muối để truyền cho Tĩnh Sam.
Sau khi truyền xong, dì Cầm xử lí vết thương trên đầu cho cô.
Bà kiên nhẫn dặn dò Tĩnh Sam: "Thuốc này phải xoa vào buổi tối, sau khi vết thương đóng vảy thì nên mua thêm chút vitamin C và vitamin E, ép lấy dầu thoa mỗi ngày hai lần, như vậy sẽ không để lại sẹo. Đừng ngại phiền, có sẹo thì người xấu là con đó."
Cô liên tục vâng dạ, trong lòng ghi nhớ kĩ.
Dì Cầm ở lại nói chuyện một lúc rồi rời đi. Đến cửa cũng không quên dặn Hàn Thiên Sư xử lí tốt những vết thương trên người Tĩnh Sam.
Lúc Hàn Thiên Sư quay lại phòng ngủ thì thấy Tĩnh Sam đang chỉnh dây truyền nước, một tay lau nước mắt.
"Kim chọc đau lắm sao?" Hàn Thiên Sư ngồi ở mép giường, khẩn trương nhìn về dây truyền trên tay Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam lắc đầu: "Không có. Chỉ là đầu hơi đau."
Hàn Thiên Sư lấy thuốc đã mua lúc nãy ra, mở lọ oxy già rồi nói với Tĩnh Sam: "Anh giúp em xử lí qua mấy vết thương khác. Chắc sẽ rất đau, em chịu một chút."
Tĩnh Sam gật đầu, nằm im để Hàn Thiên Sư làm mọi việc.
Hàn Thiên Sư thấm ướt tăm bông bằng oxy già, nhẹ chấm vào khóe miệng cô. Tĩnh Sam bị đau, khóe miệng hơi co lại. Hàn Thiên Sư mím môi, lực trên tay càng nhẹ hơn.
Thái độ của anh cẩn thận mà nghiêm túc, ngồi xử lí vết thương trên khóe miệng Tĩnh Sam xong thì thoa thuốc lên, sau đó bôi thuốc lên gương mặt sưng đỏ của cô.
Làm xong anh nâng chăn lên, ánh mắt nhìn về mấy vết cào trên vai Tĩnh Sam. Bởi vì vết thương kia quá sâu nên còn có thể nhìn thấy thịt hồng hồng.
Hàn Thiên Sư thấy vậy càng đau lòng hơn, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa thuốc lên đó. Trong nháy mắt tăm bông đã bị nhuộm máu đó.
Mà Tĩnh Sam thì đau đến mức người run bần bật.
"Làm đau em rồi sao? Người bán thuốc nói cái này không thể dùng miệng thổi, như vậy rất mất vệ sinh." Hàn Thiên Sư không biết nên trấn an Tĩnh Sam như thế nào, chỉ có thể vụng về giải thích, giọng nói đầy tình cảm.
Tĩnh Sam nghe vậy không hiểu sao lại cay cay sống mũi.
Cô nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói: "Cũng không quá đau. Anh làm được."
Hàn Thiên Sư "ừ" một cái, tiếp tục xử lí vết thương trên người Tĩnh Sam. Anh không ngờ rằng người lạnh lùng ngạo mạn như mình lại sẽ có một ngày cảm thấy thất bại như vậy.
Giờ phút này anh cầm tăm bông tẩm thuốc bôi lên vết thương máu chảy đầm đìa của Tĩnh Sam. Mỗi khi người cô căng lên hoặc run rẩy, lòng anh... giống như có thứ gì đó sụp đổ vậy.
Lúc Hàn Thiên Sư xử lí xong vết thương trên vai và tay Tĩnh Sam xong cả người mới nhẹ hẳn đi, lúc này anh mới cảm nhận được mồ hôi trên trán mình.
Không ngờ... anh vì lo Tĩnh Sam đau mà đã căng thẳng đến mức này.
Thở dài một hơi, Hàn Thiên Sư đưa tay tiếp tục nâng chăn lên.
Tĩnh Sam thấy vậy lấy tay không phải truyền nước kéo chăn quấn người mình lại.
"..." Hàn Thiên Sư hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên thấy hai mắt Tĩnh Sam đỏ bừng, trong lòng mềm nhũn, bình tĩnh nhìn cô.
Anh nhẹ nhàng dụ dỗ: "Đừng quấy. Em buông tay ra trước đi, trên người em vẫn còn nhiều chỗ chưa xử lí. Anh sẽ làm rất nhẹ, em buông tay ra trước đi, nhé?"
Tĩnh Sam không tình nguyện, quay đầu nhìn chỗ khác, giọng nói khàn khàn: "Không muốn làm!"
Hàn Thiên Sư day day huyệt thái dương, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Em đang trách anh sao? Trách anh không đến sớm, khiến em bị thương, bị hoảng sợ?"
Nghe vậy Tĩnh Sam quay đầu lại nhìn Hàn Thiên Sư, nghẹn ngào phủ nhận: "Không có. Anh có thể đến, em... rất vui."
Hít sâu một hơi, cô tiếp tục nức nở nói: "Em cho rằng anh tức giận, sẽ không nghe điện thoại của em... Anh sẽ không đến. Thế nhưng, anh đã đến..."
Cô nói ngắt quãng, tiếng khóc ngày càng lớn, Hàn Thiên Sư nghe vậy thì cảm thấy trong lòng chua xót.
"Được rồi, đừng khóc." Hàn Thiên Sư vừa dỗ cô vừa đưa tay nâng chăn lên.
Lần này Tĩnh Sam buông chăn ra.
Hàn Thiên Sư nâng chăn lên, Tĩnh Sam theo bản năng rùng mình một cái.
"..." Hàn Thiên Sư bỏ chăn ra, sau đó chuyên tâm xử lí vết thương bên dưới người cô.
Nửa người dưới của Tĩnh Sam không có nhiều vết thương, chủ yếu là từ đầu gối trở lên. Nhưng những vết thương kia không thể so được với vết thương trên vai cô, hơn nữa vị trí lại đặc biệt, lúc xử lí... Hàn Thiên Sư cảm thấy đau cả trứng!
Bởi vì ánh mắt anh không thể khống chế được mà nhìn vào nơi không nên nhìn.
Đúng là muốn mạng anh mà!
"Khụ khụ!" Hàn Thiên Sư ho nhẹ hai tiếng, cố gắng khiến mình tập trung hơn.
Bây giờ không phải là lúc anh có suy nghĩ khác, may thay Tĩnh Sam rất phối hợp với anh, cũng rất ngoan ngoan, cô không kêu đau hay tạo tiếng ồn khiến anh khẩn trương.
Nhưng dù vậy thì sau khi Hàn Thiên Sư xử lí vết thương xong cũng cảm thấy lưng áo ướt đẫm. Loại cảm giác này không phải người nào cũng chịu được.
Tĩnh Sam rất nhanh đã tắm xong, Hàn Thiên Sư dùng khăn tắm bọc cô lại, sau đó bế cô vào phòng ngủ.
Vừa bỏ Tĩnh Sam vào trong chăn thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tĩnh Sam khẩn trương nhìn về phía Hàn Thiên Sư, không ngờ muộn như vậy mà vẫn có người đến. Nhà mới của bọn họ cũng chỉ có người nhà họ Hàn biết địa chỉ...
"Đừng sợ. Là bác sĩ tư nhân của ông nội, bà ấy là người tốt, anh nhờ bà ấy đến xem vết thương cho em." Hàn Thiên Sư trấn an.
Tĩnh Sam nắm chặt chăn, lắc đầu cự tuyệt: "Em không cần!"
Hàn Thiên Sư xoa xoa mấy ngón tay đang nắm lấy chăn của Tĩnh Sam, dịu dàng nói: "Đừng sợ. Dì Cầm là phụ nữ."
Nói xong anh đi ra mở cửa.
Lúc Hàn Thiên Sư quay lại đã thấy trên tay mang thêm hòm thuốc, đi sau là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi. Bà mang theo gọng kính viền vàng, trên môi là nụ cười ôn hòa.
"Tĩnh Sam, đây là dì Cầm." Hàn Thiên Sư nói với Tĩnh Sam, sau đó quay qua giới thiệu với dì Cầm: "Dì Cầm, đây là Tĩnh Sam, dì chưa gặp qua cô ấy đâu."
Dì Cầm gật đầu, đi đến giường, thương tiếc nói với Tĩnh Sam: "Mợ chủ chịu khổ rồi."
Một câu đơn giản nhưng lại khiến Tĩnh Sam rơm rớm nước mắt.
"Để dì Cầm xem vết thương trên đầu con. Có thể sẽ hơi đau, con nhịn một chút." Dì Cầm ôn nhu nói, tay nhẹ nhàng để lên đầu Tĩnh Sam, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra.
Bà xoa chỗ này, ấn cho kia, Tĩnh Sam đau đớn cắn chặt môi, im lặng rơi nước mắt.
Hàn Thiên Sư đứng bên cạnh thấy Tĩnh Sam cắn môi khóc, trong lòng không khỏi buồn bực. Anh cũng không rõ tại sao mình lại cảm thấy bực bội như vậy.
Yêu cô rồi? Hình như... có chút.
Một lúc sau dì Cầm buông tay ra trấn an: "Không sao! Không tổn thương đến não bộ, không có gì đáng ngại cả. Nhưng bị thành như vậy không biết có chấn động đến não không."
Dừng một chút lại nói: "Bị thương như vậy, dì nghĩ nên dùng thuốc tiêu viêm. Giảm sưng nhanh cũng giúp quá trình khép vết thương lại nhanh hơn, còn giảm đau nữa."
Tĩnh Sam gật đầu, mềm mại nói cảm ơn: "Cảm ơn dì Cầm, muộn như vậy còn phiền dì qua đây."
Dì Cầm cười lắc đầu: "Mợ chủ đừng khách khí. Con và con gái dì cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, dì thấy con rất giống con gái dì."
Lúc bà nói chuyện cũng nhanh chóng mở hòm thuốc ra, lấy thuốc tiêu viêm và nước muối để truyền cho Tĩnh Sam.
Sau khi truyền xong, dì Cầm xử lí vết thương trên đầu cho cô.
Bà kiên nhẫn dặn dò Tĩnh Sam: "Thuốc này phải xoa vào buổi tối, sau khi vết thương đóng vảy thì nên mua thêm chút vitamin C và vitamin E, ép lấy dầu thoa mỗi ngày hai lần, như vậy sẽ không để lại sẹo. Đừng ngại phiền, có sẹo thì người xấu là con đó."
Cô liên tục vâng dạ, trong lòng ghi nhớ kĩ.
Dì Cầm ở lại nói chuyện một lúc rồi rời đi. Đến cửa cũng không quên dặn Hàn Thiên Sư xử lí tốt những vết thương trên người Tĩnh Sam.
Lúc Hàn Thiên Sư quay lại phòng ngủ thì thấy Tĩnh Sam đang chỉnh dây truyền nước, một tay lau nước mắt.
"Kim chọc đau lắm sao?" Hàn Thiên Sư ngồi ở mép giường, khẩn trương nhìn về dây truyền trên tay Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam lắc đầu: "Không có. Chỉ là đầu hơi đau."
Hàn Thiên Sư lấy thuốc đã mua lúc nãy ra, mở lọ oxy già rồi nói với Tĩnh Sam: "Anh giúp em xử lí qua mấy vết thương khác. Chắc sẽ rất đau, em chịu một chút."
Tĩnh Sam gật đầu, nằm im để Hàn Thiên Sư làm mọi việc.
Hàn Thiên Sư thấm ướt tăm bông bằng oxy già, nhẹ chấm vào khóe miệng cô. Tĩnh Sam bị đau, khóe miệng hơi co lại. Hàn Thiên Sư mím môi, lực trên tay càng nhẹ hơn.
Thái độ của anh cẩn thận mà nghiêm túc, ngồi xử lí vết thương trên khóe miệng Tĩnh Sam xong thì thoa thuốc lên, sau đó bôi thuốc lên gương mặt sưng đỏ của cô.
Làm xong anh nâng chăn lên, ánh mắt nhìn về mấy vết cào trên vai Tĩnh Sam. Bởi vì vết thương kia quá sâu nên còn có thể nhìn thấy thịt hồng hồng.
Hàn Thiên Sư thấy vậy càng đau lòng hơn, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa thuốc lên đó. Trong nháy mắt tăm bông đã bị nhuộm máu đó.
Mà Tĩnh Sam thì đau đến mức người run bần bật.
"Làm đau em rồi sao? Người bán thuốc nói cái này không thể dùng miệng thổi, như vậy rất mất vệ sinh." Hàn Thiên Sư không biết nên trấn an Tĩnh Sam như thế nào, chỉ có thể vụng về giải thích, giọng nói đầy tình cảm.
Tĩnh Sam nghe vậy không hiểu sao lại cay cay sống mũi.
Cô nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói: "Cũng không quá đau. Anh làm được."
Hàn Thiên Sư "ừ" một cái, tiếp tục xử lí vết thương trên người Tĩnh Sam. Anh không ngờ rằng người lạnh lùng ngạo mạn như mình lại sẽ có một ngày cảm thấy thất bại như vậy.
Giờ phút này anh cầm tăm bông tẩm thuốc bôi lên vết thương máu chảy đầm đìa của Tĩnh Sam. Mỗi khi người cô căng lên hoặc run rẩy, lòng anh... giống như có thứ gì đó sụp đổ vậy.
Lúc Hàn Thiên Sư xử lí xong vết thương trên vai và tay Tĩnh Sam xong cả người mới nhẹ hẳn đi, lúc này anh mới cảm nhận được mồ hôi trên trán mình.
Không ngờ... anh vì lo Tĩnh Sam đau mà đã căng thẳng đến mức này.
Thở dài một hơi, Hàn Thiên Sư đưa tay tiếp tục nâng chăn lên.
Tĩnh Sam thấy vậy lấy tay không phải truyền nước kéo chăn quấn người mình lại.
"..." Hàn Thiên Sư hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên thấy hai mắt Tĩnh Sam đỏ bừng, trong lòng mềm nhũn, bình tĩnh nhìn cô.
Anh nhẹ nhàng dụ dỗ: "Đừng quấy. Em buông tay ra trước đi, trên người em vẫn còn nhiều chỗ chưa xử lí. Anh sẽ làm rất nhẹ, em buông tay ra trước đi, nhé?"
Tĩnh Sam không tình nguyện, quay đầu nhìn chỗ khác, giọng nói khàn khàn: "Không muốn làm!"
Hàn Thiên Sư day day huyệt thái dương, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Em đang trách anh sao? Trách anh không đến sớm, khiến em bị thương, bị hoảng sợ?"
Nghe vậy Tĩnh Sam quay đầu lại nhìn Hàn Thiên Sư, nghẹn ngào phủ nhận: "Không có. Anh có thể đến, em... rất vui."
Hít sâu một hơi, cô tiếp tục nức nở nói: "Em cho rằng anh tức giận, sẽ không nghe điện thoại của em... Anh sẽ không đến. Thế nhưng, anh đã đến..."
Cô nói ngắt quãng, tiếng khóc ngày càng lớn, Hàn Thiên Sư nghe vậy thì cảm thấy trong lòng chua xót.
"Được rồi, đừng khóc." Hàn Thiên Sư vừa dỗ cô vừa đưa tay nâng chăn lên.
Lần này Tĩnh Sam buông chăn ra.
Hàn Thiên Sư nâng chăn lên, Tĩnh Sam theo bản năng rùng mình một cái.
"..." Hàn Thiên Sư bỏ chăn ra, sau đó chuyên tâm xử lí vết thương bên dưới người cô.
Nửa người dưới của Tĩnh Sam không có nhiều vết thương, chủ yếu là từ đầu gối trở lên. Nhưng những vết thương kia không thể so được với vết thương trên vai cô, hơn nữa vị trí lại đặc biệt, lúc xử lí... Hàn Thiên Sư cảm thấy đau cả trứng!
Bởi vì ánh mắt anh không thể khống chế được mà nhìn vào nơi không nên nhìn.
Đúng là muốn mạng anh mà!
"Khụ khụ!" Hàn Thiên Sư ho nhẹ hai tiếng, cố gắng khiến mình tập trung hơn.
Bây giờ không phải là lúc anh có suy nghĩ khác, may thay Tĩnh Sam rất phối hợp với anh, cũng rất ngoan ngoan, cô không kêu đau hay tạo tiếng ồn khiến anh khẩn trương.
Nhưng dù vậy thì sau khi Hàn Thiên Sư xử lí vết thương xong cũng cảm thấy lưng áo ướt đẫm. Loại cảm giác này không phải người nào cũng chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.