Vô Củ

Chương 240: Phong tình vạn chủng

Trường Sinh Thiên Diệp

30/03/2022

Mọi người đều rời đi, chỉ có Ngô Đao lưu lại trong lều. Hắn đứng yên lặng ở bên cạnh giường. Nhìn thấy Công tử Bạch trên trán đều là mồ hôi, hắn đi tới chậu nước làm ướt khăn, mang lại lau cho Công tử Bạch.

Nào có biết Ngô Đao vừa mới đụng tới, Công tử Bạch đột nhiên đánh. Ngô Đao phản ứng rất nhanh né tránh. Công tử Bạch cũng không có đánh trúng người, nhưng mà tay liền đau. Ngô Đao lấy làm kinh hãi, liền vội vàng nói:

"Công tử, không nên cử động. Vết thương sẽ nứt ra."

Ngô Đao vừa nói chuyện, Công tử Bạch càng phẫn nộ, mở mắt ra căm tức nhìn Ngô Đao, gào thét.

"Ngươi cút! Công tử của ngươi ở bên ngoài! Không phải ta! Ta không cần ngươi thương hại!"

Ngô Đao có chút nôn nóng, nói:

"Công tử..."

Công tử Bạch phi thường kích động, trên băng gạc liền có máu tươi, Ngô Đao nhìn hoảng sợ, vội vàng nói:

"Ti chức đi ra ngoài, xin Công tử đừng làm ảnh hưởng vết thương. Ti chức tạm ở bên ngoài, nếu Công tử có dặn dò, gọi là được."

Hắn nói, nhanh chóng lui ra. Không bao lâu, Đường Vu liền tới, mặt tối sầm băng bó cho Công tử Bạch, nói:

"Ngài nếu như không muốn sống, cũng đừng giày vò tay của mình, trực tiếp cắn lưỡi tự sát. Nhưng cắn lưỡi tự sát khả năng chết cũng chậm, không phải đau chết, thì chính là chảy khô máu mà chết. Thật ra cắn lưỡi không nguy hiểm đến tính mạng. HunhHn786 Không quản ngài chết như thế nào, đừng hỏng thanh danh của ta."

"Ngươi!"

Công tử Bạch trừng Đường Vu, Đường Vu nói:

"Tiểu thần đã gặp rất nhiều người tàn tật, bọn họ đều có một cái bệnh chung, chính là tính khí xấu. Bởi vì bọn họ đều... tự ti, tự mình nghĩ mình vô dụng, thiếu tự trọng."

Công tử Bạch thực sự nghe không nổi nữa, nói:

"Ngươi có thể lấy ra đi."

Đường Vu không nói gì thêm, nhấc lên hòm thuốc liền đi ra.

Ngô Củ kỳ thực không yên lòng, liền ở ngoài lều. Kết quả liền nghe được âm thanh bên trong, quay đầu nói với Tề Hầu.

"Đường Nhi nói chuyện cũng lợi hại như vậy?"

Tề Hầu cười cười, nói:

"Có thể là gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Đường Nhi theo Nhị ca cũng khá nhiều năm rồi."

"Coi như ngươi đang khen Quả nhân."

Ngô Củ trở lại lều của mình. Có người đang đợi lệnh, nhìn thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu, mọi người vội vã chắp tay nói:

"Bái kiến Vương thượng, bái kiến Tề Công."

Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi xuống, liền nói:

"Không cần đa lễ. Lư tướng quân!"

Tập Lê lập tức chắp tay nói:

"Có Tập Lê!"

Ngô Củ nói:

"Ngươi lại cực khổ đi một chuyến. Mang đầu tướng quân Vân quốc, cùng tù binh đi Vân quốc chất vấn quốc quân Vân quốc."

Lư Tập Lê vội vã chắp tay nói:

"Dạ!"

Lư Tập Lê đi nhanh ra khỏi lều, chuẩn bị điểm binh đi Vân quốc.

Ngô Củ còn nói:

"Bây giờ Đại Thứ Trưởng đã đền tội, hội minh cũng không thành vấn đề. Phong khanh, ngươi chuẩn bị cho hội minh, liền giở công phu sư tử ngoạm thôi."

Phong Thư chắp tay nói:

"Vâng, Phong Thư đã rõ."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Hôm nay tất cả mọi người mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Mọi người chuẩn bị rời đi, vào lúc này Triệu Gia có chút chần chờ, nói:

"Vương thượng, Công tử Bạch..."

"Ngươi yên tâm đi, Đường Vu trị bệnh cho hắn. Chỉ cần Công tử Bạch phối hợp, cũng không phải là vấn đề lớn lao gì. Trong hai năm qua, Công tử Bạch không ra chiến trường, không phải cũng sống rất tốt đó ư. Ai nói chỉ có đánh trận mới có thể an bang định quốc?"

Triệu Gia thở dài, hi vọng Công tử Bạch cũng có thể hiểu đạo lý này. Nhưng mà Triệu Gia là sợ Công tử Bạch không thoát khỏi vòng lẩn quẩn. Dù sao hắn là con trai duy nhất của Tần Bá, người thừa kế hợp pháp. Nhưng việc tàn phế bị lộ trước mặt văn võ bá quan, loại xấu hổ này Công tử Bạch không thể tiếp thu.

Công tử Bạch nằm ở trên giường, vẫn luôn im lặng. Hắn rất mệt, lại ngủ không được, trong lòng có rất nhiều ý niệm đối chọi.

Công tử Bạch vẫn cho là chính mình tuy rằng hai tay tàn phế nhưng tốt xấu có một con chó bán mạng. Lúc đầu nhìn thấy Ngô Đao, Công tử Bạch cảm thấy con chó lạnh lùng không có biểu cảm này thực sự là quá hợp tâm ý, bởi vì giống như nản lòng thoái chí.

Nhưng coi như là một con chó, nuôi thời gian dài cũng sẽ có tình cảm, chớ nói chi Ngô Đao là một người sống sờ sờ.

Xưa nay Ngô Đao đều là một bộ ẩn nhẫn thuận theo, dù Công tử Bạch cố tình gây sự, Ngô Đao vẫn luôn rất thuận theo. Vì Công tử Bạch, hắn cái gì cũng có thể hi sinh, thậm chí là thân thể của chính mình.

Công tử Bạch bắt đầu đắc chí vì có một con chó ngoan, trung thành tuyệt đối. Coi như chủ nhân muốn bỏ đói, bóp chết, vẫn là trung thành.

Dần dần, trong lòng Công tử Bạch sinh ra tình cảm kỳ quái, làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ kinh hãi. Bất quá Công tử Bạch nghĩ Ngô Đao vẫn luôn ở cùng hắn, vẫn luôn nhìn chăm chú vào hắn, cũng không có cái gì thay đổi.

Đại Thứ Trưởng tìm tới muốn Công tử Bạch phái người đi tiếp ứng quân Vân quốc. Công tử Bạch đồng ý để Ngô Đao đi. Nói thật ra, khi đó Công tử Bạch trong lòng đã có kế hoạch. Hắn biết Triệu Gia rời Tần quốc, quyền lực Đại Thứ Trưởng đã trải rộng khắp ngóc ngách Tần quốc. Hắn muốn thoát khỏi khống chế của Đại Thứ Trưởng, chỉ có một biện pháp... cá chết lưới rách.

Công tử Bạch muốn Ngô Đao đi xa, chờ thời điểm Ngô Đao trở lại tất cả sẽ kết thúc. Binh biến kết thúc, quyền lợi của Đại Thứ Trưởng cũng kết thúc, sinh mệnh hắn cũng kết thúc, khi đó Ngô Đao liền tự do.

Chỉ là Công tử Bạch không nghĩ tới Ngô Đao xác thực trung thành, nhưng không phải là hắn.

Công tử Bạch nằm ở trên giường, nghĩ tới rất nhiều thứ, tim từng trận đau nhói. Hắn cảm giác như là một trò đùa. Cuối cùng hắn không bằng Triệu Gia, bất kể là tài hoa, mưu lược, võ nghệ, hay là thuộc hạ trung thành.

Công tử Bạch lại nghĩ đến ánh mắt Tần Bá, cảm giác tựa hồ giải thoát rồi. Bởi vì ánh mắt kia rõ ràng nói cho hắn biết, hắn không có hi vọng. Hết thảy đều kết thúc, hắn đã bị từ bỏ, bị quốc gia, bị thần tử, bị chính phụ thân từ bỏ.

"Đùng đùng đùng đùng!"

"Ầm ầm!"

Ban đêm mưa như trút nước, mưa đến không có dấu hiệu báo trước. Tự nhân cung nữ vội vã chạy vào lều trú mưa. Ngoại trừ binh lính tuần tra, cơ hồ không có ai bước ra bên ngoài, nếu có cũng sẽ đi vội vã.

Trong đêm mưa như vậy, trước lều Công tử Bạch vẫn đứng một người. Ngô Đao một thân xiêm y màu đen, cả người đều ướt đẫm. Đứng ở trong mưa to, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào lều, phảng phất đang chờ cái gì.

Mưa cả một đêm, Ngô Đao một đêm không có rời đi. Bởi vì trời mưa, Công tử Bạch cũng thức cả đêm, mồ hôi từ đầu lăn xuống ướt đẫm xiêm y, hai tay run rẩy. Nằm trên giường, hắn nhìn chòng chọc đỉnh lều, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ nhẫn nại.

Mặt trời mọc, mưa cũng ngừng, không khí thoáng đãng mát mẻ. Bởi vì mặt trời mọc sớm, Ngô Củ cũng dậy sớm hơn một chút. Buổi trưa, Tần quốc cùng Sở quốc sẽ tiếp tục minh ước ở mộ phủ.

Ngô Củ dậy, ăn một chút, chuẩn bị đi minh hội. Thấy sắp đến giờ Ngô Củ đi ra khỏi lều, vừa ra tới liền thấy được Ngô Đao. Ngô Đao đứng ở cửa lều Công tử Bạch, người ướt đẫm, nước còn nhỏ giọt "tí tách" xuống đất. Ngô Củ lấy làm kinh hãi, nói:

"Ngươi ở nơi này đứng một buổi tối?"

Ngô Đao nhìn thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu đi tới, vội vã làm lễ nói:

"Bái kiến Sở Vương, bái kiến Tề Công. Thưa Sở Vương, ti chức đêm qua xác thực gác đêm."

Ngô Củ thở dài, lắc đầu nói:

"Một chốc tại mộ phủ có hội minh, ngươi đi rửa mặt đi. Ngươi dáng dấp này có thể vào không được mộ phủ."

Ngô Đao chắp tay nói:

"Dạ."

Hắn nói có chút chần chờ, còn nói:

"Sở Vương, đêm qua có mưa, vết thương của Công tử mỗi khi gặp trời âm u trời mưa đều sẽ đau đớn khó nhịn. Có thể mời y quan Đường Vu lại xem cho Công tử được không."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Quả nhân biết, ngươi đi đi."

Ngô Đao lập tức bái tạ, lúc này mới quay người đi.

Giữa trưa, hội minh liền bắt đầu. Người Sở quốc cùng Tần quốc đều tụ tập tại mộ phủ.

Bên phía Sở quốc, Lư Tập Lê đã đi Vân quốc, bởi vậy không có mặt, những người khác đều đến. Bên phía Tần quốc nhóm Thượng đại phu cũng đều ở đây, bao gồm Công tử Bạch. Hắn sắc mặt tái nhợt ngồi tại chỗ.

Tần Bá lần này không dám đến trễ, đã đến sớm đợi. Ngô Củ cùng Tề Hầu từ bên ngoài vừa tiến vào, Tần Bá lập tức chắp tay nói:

"Sở Vương, Tề Công, mời ngồi, mời ngồi."

Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi xuống.

"Tần Công, ngài quá khách khí."

"Không không không, nên làm."

Tần Bá cho người lấy ra bản đồ, mời Ngô Củ xem.

Tần Bá nói:

"Sở Vương xem, từ nơi này bắt đầu, phía bắc thuộc về Tần quốc, mặt nam thuộc về Sở quốc. Cứ như vậy, phần lớn lãnh thổ Dung quốc sẽ thuộc về Sở quốc, không biết Sở Vương cảm thấy thế nào?"

Phong Thư vừa nhìn bản đồ, lại nghe Tần Bá nói như vậy, nhất thời vui mừng. Bởi vì hắn không cần giở công phu sư tử ngoạm, Tần Bá tự mình mở miệng dâng lên. Thật sự là quá tốt, lần này hai phần ba lãnh thổ Dung quốc là của Sở quốc. Phân chia thế này "gian thần" Phong Thư cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ngô Củ cười, nói:

"Sao có thể để Tần Công tiêu pha như vậy chứ? Tần quốc cùng Sở quốc liên minh đánh hạ Dung quốc, đã nói mỗi bên một nửa. Không có công không nhận lộc. Tần Công đột nhiên hùng hồn hào phóng, Sở quốc cũng không dám thu nhận."

Tần Bá nghe ra Ngô Củ trêu chọc, chỉ là không thể nổi nóng, vẫn cứ cười nói:

"Sở Vương cùng Tề Công thay Cô bình định binh biến, trong lòng Cô rất cảm kích. Đây là chuyện phải làm. Sở quốc lẽ ra nên được phần lớn lãnh thổ Dung quốc. Kính xin Sở Vương vui lòng nhận, nhất định đừng chối từ."

Ngô Củ không nghĩ chối từ, liền cười híp mắt nhìn Phong Thư. Phong Thư lập tức lấy ra minh sách kê khai các điều khoản thỏa thuận phân chia, chuẩn bị ký kết. HunhHn786

Ngô Củ cùng Tần Bá ngồi cùng một chỗ, chuẩn bị ký kết minh ước. Vào lúc này Tần Bá nói:

"Trước khi ký kết minh ước, Cô còn có yêu cầu quá đáng."

"Ồ? Yêu cầu quá đáng? Đã nói rõ, Tần Công ý của ngài là... Nếu Quả nhân không đáp ứng yêu cầu quá đáng này, lẽ nào sẽ không ký minh ước?"

Tần Bá liền vội vàng nói:

"Không không không, chỉ là nói vấn đề khác, không liên quan minh ước phân chia."

Ngô Củ cười híp mắt nhìn Tần Bá. Tần Bá kiên trì nói:

"Là liên quan tới con tin Tần quốc..."

Ông ta vừa nói như thế, Triệu Gia ngẩng đầu lên nhìn Tần Bá.

Tần Bá cười híp mắt nói:

"Không dối gạt Sở Vương, Tần quốc muốn thương một chút, muốn dùng Công tử Bạch trao đổi Công tử Gia. Để Công tử Bạch thay thế Công tử Gia làm con tin, đi Sở quốc phát triển quan hệ bang giao. Không biết ý Sở Vương như thế nào?"

Ông ta vừa nói, tất cả mọi người lập tức nhìn Công tử Bạch. Ngô Đao cũng khiếp sợ nhìn Công tử Bạch, lại nhìn về phía Tần Bá.

Công tử Bạch tay còn đau, nghe Tần Bá nói, lại như một liều thuốc tê, một chút liền hết đau, vết thương không có cảm giác gì.

Công tử Bạch sớm đã có dự liệu. Bởi vì hắn hiểu quân phụ, quân phụ làm như thế cũng là vì Tần quốc phát triển. Ai sẽ để một người tàn tật kế thừa vị trí chứ?

Công tử Bạch biết mình đã bị vứt bỏ. Đem ra so sánh, Triệu Gia văn thao vũ lược, trước Tần Bá sợ hắn tạo phản, bây giờ tạo phản là Công tử Bạch. Tần Bá bắt đầu cảm thấy Triệu Gia càng tốt hơn Công tử Bạch, ít nhất không phải người tàn phế, còn là đệ đệ cùng phụ mẫu.

Công tử Bạch nhắm mắt lại, biểu tình cực kỳ bình tĩnh.

Triệu Gia có chút nóng nảy, nói:

"Quân huynh!"

Hắn còn chưa nói hết, Công tử Bạch đã mở miệng nói:

"Quân phụ có lệnh, con không dám không theo. Bạch... nguyện ý làm con tin Tần quốc đi tới Sở quốc."

"Công tử..."

Ngô Đao đứng ở phía sau, rốt cục không nhịn được mở miệng. Chỉ có điều Công tử Bạch cũng không để ý hắn. Thời khắc này, Công tử Bạch cuối cùng đã rõ ràng mình đánh mất tất cả. Hắn làm nhiều như vậy, tranh đoạt nhiều năm như vậy, cuối cùng hai tay trống không, rơi vào vực sâu vạn trượng, mãi mãi không có ngày vươn mình.

Ngô Củ cười vỗ tay một cái, nói:

"Được!"

Ngô Củ có thái độ kỳ quái, đặc biệt hưng phấn, trong khi người khác đều bi ai, hoặc là giận mà không dám nói gì. Thái độ Ngô Củ quá khó coi, thật giống cười trên sự đau khổ của người khác. Tề Hầu cũng không nhịn được kéo kéo tay áo của Ngô Củ.

Ngô Củ lại nói:

"Quả nhân đã sớm coi trọng lệnh Công tử. Tướng mạo đẹp đẽ khỏi bàn cãi, nghe đâu còn tài hoa xuất chúng. Sở quốc cần văn thần như vậy."

Công tử Bạch có chút giật mình, mở mắt ra nhìn Ngô Củ. Hắn không biết Sở Vương nói thật lòng, hay là cố ý chế nhạo hắn.

Tề Hầu nghe Nhị ca khen Công tử Bạch đẹp. Hắn thừa nhận, Công tử Bạch xác thực tướng mạo tuấn mỹ, thế nhưng còn kém hắn mười vạn tám ngàn dặm đó.

Ngô Củ nói như vậy, Tề Hầu uống lu dấm chua.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Tần Công, chúng ta một lời đã định, không thể đổi ý."



Tần Bá thấy thái độ Ngô Củ, có cảm giác mình bị mưu hại, bất quá vẫn là cười nói:

"Tất nhiên tất nhiên, một lời đã định, quân vô hí ngôn."

Ngô Củ liền cười nói:

"Tốt lắm, Triệu tướng quân, ngươi có thể nói một chút thái độ của mình."

Triệu Gia lúc này đứng lên, chắp tay nói:

"Quân huynh, Gia... không muốn về Tần quốc."

Tần Bá phút chốc giật mình mở to hai mắt, nói:

"Ngươi... Ngươi nói mê sảng gì đó?"

Triệu Gia thái độ lại hết sức hờ hững, bình tĩnh nói:

"Quân huynh, ngài còn nhớ hai năm trước ngài gấp gáp đuổi Gia đi không?"

Tần Bá nghe, biết Triệu Gia trong lòng có oán, liền thấp giọng trách cứ.

"Những thứ này là việc nhà, chờ trở về Tần quốc nói cùng Cô. Bây giờ không thích hợp nói cái này!"

Triệu Gia lại lập tức nói:

"Thích hợp. Vì sao không thích hợp!?"

Cũng không ai ngăn được Triệu Gia. Triệu Gia nhàn nhạt nói:

"Quân huynh, Gia là một con tin, Gia biết cảm giác con tin thế nào. Còn là con tin trung thành tuyệt đối, tâm tâm niệm niệm vì quê nhà! Công tử Bạch vì Tần quốc hi sinh hai tay, vì quân huynh không tiếc lộ yếu điểm trước quần thần. Gia cảm thấy không bằng. Qua nhiều năm như thế, Gia vẫn cho là mình ưu tú nhất Tần quốc. Nhưng bây giờ Gia mới hiểu được Gia bất quá là một mãng phu háo thắng tranh mạnh. Gia không bằng cháu trai của mình..."

Hắn dừng một chút, nhìn chăm chú vào Tần Bá, còn nói:

"Quân huynh nên tự hỏi bản thân. Nếu hôm nay Công tử Bạch không có tàn phế, như vậy Gia và Công tử Bạch, ngài sẽ chọn ai làm Thái tử? Gia trong quân huynh đã không phải là em trai của ngày xưa. Quân huynh hôm nay hoàn toàn bất đắc dĩ đưa Gia về Tần quốc, khó bảo đảm một ngày kia sẽ lại cảm thấy Gia uy hiếp, lại đưa Gia đi làm con tin... Gia cũng là người có tư tâm, nếu như lại có thêm một lần như thế, e rằng sẽ thật sự oán hận quân huynh, không biết sẽ làm ra chuyện gì..."

Tần Bá nghe, phía sau lưng lạnh lẽo, nói:

"Trước mặt khách quý phải giữ thể diện, ngươi nói mê sảng gì đó, nhanh im miệng!"

Triệu Gia nói:

"Gia nói, xin quân huynh nghe rõ. Gia cam nguyện ở Sở quốc làm con tin, vĩnh viễn không uy hiếp quân huynh."

Tần Bá nghe, xanh cả mặt. Triệu Gia đề cập thẳng về gai trong lòng Tần Bá nhiều năm. Cái gai chôn sâu ở trong thịt, đột nhiên bị mạnh mẽ kéo ra, sắc mặt Tần Bá sao không khó coi?

Tần Bá vừa nghe, mặt lúng túng nói với Ngô Củ.

"Chuyện này... Vậy..."

Ông ta quanh co vừa muốn mở miệng, Ngô Củ lại cười híp mắt nói:

"Ồ, đã nói xong rồi, quân vô hí ngôn. Bây giờ Công tử Bạch đã là người của Quả nhân. Triệu tướng quân nếu không muốn trở về Tần quốc, vậy Quả nhân không thể làm gì khác hơn là thu nhận. Trái ôm phải ấp, ngồi hưởng tốt đẹp, đây chính là việc quá..."

Lời còn chưa nói hết, Ngô Củ cảm giác Tề Hầu lén lút ngắt một cái. Tuy rằng không đau, thế nhưng tê tê, Ngô Củ giật mình, nhanh chóng ho khan một tiếng.

Ngô Củ nghiêm nghị nói:

"Tần Công yêu cầu quá đáng nói xong rồi, chúng ta không phải nên ký kết minh sách sao?"

Sắc mặt Tần Bá khó coi cực điểm. Thật sự là cực điểm, bởi vì ông ta mới vừa mất phần lãnh thổ Dung quốc, hiện tại hai người thừa kế cũng mất. Tần Bá vốn định chọn người tốt nhất, đối với mình không có uy hiếp, kết quả tất cả đều biến thành con tin đưa cho Sở quốc.

Tần Bá sắc mặt khó coi, thế nhưng đối với Triệu Gia cùng Công tử Bạch lại không có ý nghĩa gì. Công tử Bạch nản lòng thoái chí. Hắn bị tàn phế đã công khai, phụ thân thất vọng. Ngược lại một người ngoài như Sở Vương bởi vì hắn quy thuận mà mừng rỡ. Một con tin hoặc là một Công tử có cái gì khác biệt đâu.

Tần Bá tựa hồ không có biện pháp gì, Công tử Bạch cùng Triệu Gia đều không nói lời nào. Sắc mặt ông ta không tốt cùng Ngô Củ ký kết minh ước.

Ngô Củ cười nói:

"Đã nghe nói Tần Công hùng hồn hào phóng. Bây giờ Quả nhân xem như là lĩnh giáo, đa tạ Tần Công có ý tốt."

Tần Bá tức chết rồi, lại không có biện pháp gì. Hội minh xong, Ngô Củ liền phất phất tay, nói:

"Mời Công tử Bạch đến ở lều Sở quốc."

Phong Thư liền vội vàng nói:

"Vâng, Phong Thư đi sắp xếp."

Hội minh rất thuận lợi, chỉ một canh giờ liền giải tán, mọi người về lều của mình. Công tử Bạch từ mộ phủ đi ra, Phong Thư sắp xếp tự nhân cung nữ đổi lều cho Công tử Bạch. Kỳ thực đội ngũ Sở quốc chẳng mấy chốc sẽ khởi hành đi về, đổi hay không đổi lều đều như nhau. Nhưng Ngô Củ cố tình đổi nơi ở cho Công tử Bạch là làm thái độ cho Tần Bá xem.

Công tử Bạch đứng tại chỗ chờ, Ngô Đao cũng đứng ở phía sau hắn, không có lên tiếng, liền yên lặng đứng.

Ngô Đao vẫn luôn không có lên tiếng. Công tử Bạch đột nhiên nói:

"Ngươi đi đi, ngươi vốn là người của Công tử Gia, ngươi bây giờ có thể đi."

"Công tử..."

Ngô Đao muốn nói điều gì, Công tử Bạch lại nói:

"Ta không có trêu chọc, cũng không có nói lời vô ích. Ngươi đi đi, thứ không thuộc về ta, ta cũng không muốn."

Ngô Đao có chút nóng nảy, đi lên phía trước hai bước, nói:

"Công tử, ti..."

Hắn nói tới chỗ này, đột nhiên nói lắp.

"Bịch!"

Ngô Đao ngã trên mặt đất, Công tử Bạch kinh hãi, vội vã đưa tay đón. Thế nhưng tay Công tử Bạch không có khép lại được, hai người đồng thời ngã xuống.

"Ngô Đao!"

Ngô Đao mặt đỏ chót, người rất nóng, đã ngất đi. Công tử Bạch kinh sợ, vội vã hét lớn.

"Y quan! Y quan!"

Công tử Bạch ôm không được Ngô Đao, may mà bên cạnh có người tới giúp. Tề Hầu vội vã lại giúp nâng Ngô Đao lên mang vào lều gần nhất. Đường Vu mang theo hòm thuốc chạy tới, kiểm tra cho Ngô Đao.

Ngô Đao rất nóng bỏng, chính là đang sốt.

Đường Vu kiểm tra một chút, đột nhiên nói:

"Tiểu thần cả gan mời các vị lui ra."

Ngô Củ nhíu mày, phất tay nói:

"Đều đi ra ngoài trước, đừng gây trở ngại cho y quan."

Mọi người liền thối lui ra khỏi lều, bất quá Công tử Bạch không rời đi. Đường Vu liếc mắt nhìn hắn, cũng không có cưỡng cầu, duỗi tay mở áo Ngô Đao.

Ngô Đao hôn mê, không phản ứng, Đường Vu mở áo, tháo thắt lưng. Công tử Bạch nhìn thấy, lập tức nói:

"Dừng tay! Ngươi làm cái gì?!"

Đường Vu sắc mặt rất tự nhiên, cũng không xấu hổ nhìn thân thể đầy dấu hôn của Ngô Đao, lập tức nhàn nhạt nói:

"Thời điểm các người làm, hắn bị thương. Hắn lại đứng dưới mưa cả buổi tối, có khỏe như trâu cũng sẽ bị bệnh."

Công tử Bạch vừa nghe, nhất thời có chút lúng túng. Ngô Đao sống cùng hắn thời gian không ngắn, bọn họ làm qua rất nhiều lần. Mỗi lần Ngô Đao đều nhẫn nhục chịu đựng, Công tử Bạch là phát tiết khó chịu trong lòng, có lúc cực kỳ không nói lý. Ngô Đao chưa bao giờ có oán giận, hơn nữa mỗi lần đều là tự mình thanh lý, còn kéo thân thể uể oải hầu hạ Công tử Bạch. Công tử Bạch không biết săn sóc, không biết Ngô Đao khổ cực.

Ngô Đao lần trước đi vội vàng, một đường bôn ba, lại thêm gặp mưa, thân thể bằng sắt cũng sẽ bị bệnh. Huống hồ Ngô Đao vốn cũng không cường tráng.

Công tử Bạch thấy thế, liền vội vàng nói:

"Để ta."

Đường Vu ngờ vực nhìn hắn, nói:

"Được không?"

Công tử Bạch có chút chần chờ, bất quá vẫn gật đầu. Đường Vu liền đem một cái hộp nhỏ giao cho hắn, nói:

"Cái này để xoa giảm sưng. Nếu như muốn hành phòng, trước tiên dùng cái này, đừng lỗ mãng. Nếu không đủ, có thể tìm tiểu thần lấy thêm."

Công tử Bạch vốn mặt lãnh khốc, bị Đường Vu nói cho mất tự nhiên, ho khan một tiếng, lúng túng nói:

"Ta biết rồi."

Đường Vu đem hộp thuốc cao giao cho Công tử Bạch, liền đi ra khỏi lều.

Hội minh kết thúc, Ngô Củ dự định trở về Sở quốc. Dù sao Ngô Củ đăng cơ thời gian chưa dài, không có ở bên ngoài lâu, vẫn tính là tân vương, đương nhiên phải nhanh chóng về Sở quốc.

Tề Hầu không có ý kiến gì, chỉ cần ở cùng Nhị ca nhà hắn là tốt rồi. Còn nữa, lên đường sớm cũng là một chuyện tốt, bởi vì Nhị ca sẽ làm đồ ăn vặt đặt ở trong xe, để tránh khỏi đi đường buồn chán. Bởi vậy Tề Hầu thích nhất lên đường.

Lần này xuất hành, Ngô Củ quả thực thu hoạch lớn. Trợ giúp Tần quốc bình định binh biến, Tần Bá thiếu nợ một món nợ ân tình, còn lấy được phần lớn lãnh thổ Dung quốc. Quan trọng nhất là Ngô Củ thu nhận một nhân tài, chuyện tốt càng nhiều càng tốt. Tuy rằng Công tử Bạch hai tay tàn phế, không thể cầm đao múa thương, bất quá trí mưu vẫn còn, Ngô Củ đương nhiên phải thu để sử dụng.

Ngô Củ tâm tình rất tốt, bởi vậy đường về làm rất nhiều món ăn đặt ở trên xe, còn có món mới là cơm cháy.

Ngô Củ dùng cơm chiên lên, có rắt thêm gia vị ở trên mặt. Cắn vào giòn giòn, tỏa ra mùi gạo thơm phức, vào miệng liền tan, hơn nữa không dính răng, quả thực là ngon miệng.

Ngô Củ mới vừa lên truy xe, liền nghe âm thanh.

"Rộp rộp... Rạo rạo......"

Vừa nghe còn tưởng rằng có con chuột, bất quá Ngô Củ lập tức biết đây là con chuột trắng khổng lồ.

Ngô Củ xốc màn xe, quả nhiên thấy con chuột trắng khổng lồ ôm tô đựng cơm cháy ăn say sưa ngon lành. Không chỉ như vậy, hắn vừa ăn vừa uống rượu, phải nói là thích ý.

Tề Hầu ăn miệng dính đầy bụi cơm cháy, áo choàng cũng có cơm cháy rơi xuống. Hắn cười híp mắt uống chút rượu. Tóc không có buộc hết, ngửa đầu một cái tóc xõa về phía sau, nhìn đúng là... Phong tình vạn chủng.

Ngô Củ cảm giác con mắt của chính mình bị mù. Không phải thì sao cảm thấy Tề Hầu cao to phong tình vạn chủng?

Ngô Củ suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến thuốc Đường Vu cho vẫn chưa có dùng. Lần trước quả thực thất sách, đem thứ tốt cho Tề Hầu ăn, Tề Hầu biến thành mãnh thú, chịu thiệt ngược lại là chính mình.

Ngô Củ cười xấu xa, dự định lần này tự mình dùng thôi, sau đó có thể biến thành mãnh thú. Cứ như vậy có thể đem "tiểu yêu tinh phong tình vạn chủng" đánh bại trong một đòn.

Ngô Củ nghĩ như thế, cảm thấy truy xe không tệ. Xe rung lắc, hoàn cảnh tương đối chật chội, khẳng định càng có cảm giác.

Tề Hầu đang ăn cơm cháy, uống rượu, cảm giác phía sau lưng chợt lạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhị ca nhà hắn lên xe. Tề Hầu chẳng biết vì sao cảm thấy Nhị ca không có ý tốt, hình như đang tính toán làm cái gì đó xấu xa.

Tề Hầu vội vã vỗ tay phủi bụi, đặc biệt "ngoan ngoãn" đem tô cơm cháy đẩy sang bên. Vẻ mặt không làm gì cả, tuyệt đối không lấy cơm cháy ăn, là cơm cháy chủ động tìm hắn.

Ngô Củ liếc mắt nhìn tô cơm cháy. Đã nói là đồ ăn vặt, một tô lớn, chuẩn bị ăn trên đường, kết quả hiện tại còn không tới một nửa. Bất quá bởi vì Ngô Củ dự định một chốc ra tay "dạy dỗ" Tề Hầu, bởi vậy lúc này liền cười híp mắt, cũng không tức giận Tề Hầu tham ăn. Ngô Củ đến ngồi ở bên cạnh Tề Hầu, cười nói:

"Ăn ngon không? Gia vị có vừa miệng không?"

Tề Hầu có chút thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng nói:

"Ăn ngon! Ăn ngon! Nhị ca làm cái gì cũng ăn ngon."

Ngô Củ cười rất tươi. Tề Hầu nhìn nụ cười này nhất thời có chút choáng váng, bất quá lại cảm thấy nụ cười có chút "quỷ dị", cũng không biết có phải ảo giác hay không.

Đội ngũ khởi hành hướng về kinh đô Dĩnh thành Sở quốc.

Tề Hầu bởi vì nhịn không được món ngon mê hoặc, lại bắt đầu ăn.

"Rộp rộp rạo rạo!"

Hắn ăn tận hứng, Ngô Củ hôm nay bởi vì không có ý tốt, cũng không có ngăn hắn.

Ngô Củ rót cho mình một ly rượu, sau đó thừa dịp Tề Hầu đắc ý ăn cơm cháy, xoay người dùng tay áo bào rộng che, đem gói thuốc ra. Bộ mặt "cười nham hiểm" độc ác nhất, Ngô Củ đem cả gói thuốc bột bỏ vào ly rượu, sau đó lắc lắc, quyết đoán nâng ly một hơi uống cạn.

Thuốc quả nhiên có mùi khó ngửi, còn đắng, vô cùng khó nuốt. Ngô Củ cảm giác lần trước mình bỏ thuốc vào cơm cá chình mà Tề Hầu ăn say sưa ngon lành, chứng tỏ tài nấu nướng cũng thực sự là thượng thừa.

Ngô Củ buồn bực nuốt thuốc, liền nghe Tề Hầu nói:

"Nhị ca, ngươi cũng ăn cơm cháy đi."

Hắn nói, đưa cơm cháy lại đút cho Ngô Củ.

Ngô Củ sợ hết hồn, vội vàng vò bao không nhét vào tay áo, sau đó làm bộ không có gì xoay người lại.

Nếu ngày thường, Ngô Củ sẽ ghét bỏ tay Tề Hầu bẩn, bất quá hôm nay, cũng không câu nệ tiểu tiết.

Ngô Củ cười, đem cơm cháy trên tay Tề Hầu cắn một miếng. Tề Hầu nghĩ mình bị ảo giác, bởi vì Nhị ca hình như hôn tay hắn?

Tề Hầu cho là ảo giác, cười híp mắt đem cơm cháy còn lại đưa đến miệng, chuẩn bị ăn. Kết quả nào có biết vào lúc này, Ngô Củ đột nhiên nhào đè lên người Tề Hầu.

Tề Hầu kinh ngạc. Liền thấy Nhị ca nhà hắn nhíu mày nở nụ cười, dáng dấp kia như khiêu khích. Sau đó Ngô Củ cúi đầu ngậm cơm cháy bên miệng Tề Hầu.

Tề Hầu sững sờ, lập tức cười nói:

"Nhị ca, ngươi lại dám cướp đồ ăn của Cô? Hả?"

Ngô Củ lập tức nắm cằm Tề Hầu, ăn cơm cháy, còn duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi dưới của mình, cười nói:

"Quả nhân không chỉ dám cướp đồ ăn của ngươi, còn dám... ăn ngươi."

Tề Hầu sau khi nghe xong cười ha ha, nói:

"Nhị ca, ngươi có bản lãnh."

Ngô Củ vốn đã tự tăng lá gan, thế nhưng chậm rãi phát giác có chút... không đúng. Mặt càng ngày càng đỏ, càng ngày càng nóng, cả người cũng giống như bị ngọn lửa vây quanh, sắp cháy rụi.

Ngô Củ cảm thấy không đúng. Sắc mặt cứng đờ, muốn bò dậy, nghĩ mình có phải là dùng thuốc quá liều!?



Kết quả Tề Hầu cũng cảm giác được Ngô Củ biến hóa, vội ôm lấy người giữ lại. Ngô Củ vẫn là ở trên cao nhìn xuống, lại đặc biệt không tự nhiên, ho khan một tiếng, nói:

"Mau buông Quả nhân."

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Không buông. Là Nhị ca khiêu khích trước, Nhị ca phải chịu trách nhiệm."

Ngô Củ xấu hổ không đất dung thân. Cảm giác càng ngày càng không đúng, mồ hôi hột lăn xuống tí tách rơi lên trán Tề Hầu. Tề Hầu nghiêng người, đem Ngô Củ đè ở phía dưới.

Ngô Củ bị hắn xoay một cái, vật trong tay áo rơi ra. Tề Hầu cúi đầu nhìn, thấy kỳ quái, cầm lên xem kỹ. Là cái bao nhỏ trống không, còn bị vò lại, bên trong có mùi như thuốc.

Tề Hầu lập tức hiểu rõ, nở nụ cười, nhíu mày nói:

"Nhị ca, lần trước không có tiếp thu giáo huấn, hả?"

Ngô Củ nhanh chóng đẩy hắn, nói:

"Ngươi tránh ra, mau gọi Đường Nhi cho Quả nhân..."

"Nhị ca, ngươi bộ dáng này còn gọi nam nhân khác, thực sự là không ngoan. Cô cần phải trừng phạt ngươi."

Ngô Củ đầu đầy mồ hôi, lại khóc không ra nước mắt, gấp muốn chết. Tề Hầu cười híp mắt, chậm rãi thành thạo điêu luyện, nhỏ giọng nói:

"Nhị ca, khiêu khích Cô, hả?"

Ngô Củ muốn tìm khe nứt chui vào, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hả cái đầu ngươi!"

Tề Hầu cười, thổi khí vào Ngô Củ, nói:

"Hả? Nhị ca không ngoan nha."

Tử Thanh cùng Đường Vu vốn định lên xe, bất quá nghe động tĩnh bên trong, hai người vẫn là yên lặng thối lui. Không biết sao hôm nay Vương thượng thật nhiệt tình. Tử Thanh cùng Đường Vu đi theo bên cạnh xe, vẫn luôn lúng túng.

Ngô Củ lần thứ hai tự làm tự chịu, nhiệt tình không thể tả, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tựa hồ là thể lực không chống đỡ nổi.

Lúc Ngô Củ tỉnh lại đã ở trong lều. Đội ngũ đóng trại nghỉ ngơi, ngày mai đi tiếp. Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Nhị ca, tuy rằng Cô rất tán thưởng nhiệt tình của ngươi, thế nhưng Nhị ca thân thể không tốt, vẫn cần phải tiết chế."

Ăn cắp còn la làng!

Ngô Củ thật muốn vồ tới cắn hắn, bất quá thực sự không có sức lực.

Đội ngũ thuận lợi về tới Dĩnh thành, quần thần đều ra cửa thành nghênh đón Sở Vương.

Ngô Củ hồi cung, cũng không phải thanh nhàn. Tuy rằng Dung quốc đã giải quyết, thế nhưng Vân quốc còn chưa có giải quyết.

Lư Tập Lê trở về rất nhanh. Ngô Củ cố ý triệu tập thảo luận, bàn về Vân quốc.

Lư Tập Lê hồi bẩm thái độ Vân quốc. Vân Tử vô cùng kinh hoảng. Dù sao Dung quốc đã diệt vong, như vậy Vân quốc liền thành quốc gia ở giữa Sở quốc cùng Tần quốc. Hơn nữa Vân quốc vô cùng nhỏ yếu, căn bản không thể chống cự, chỉ lo cũng bị nuốt.

Lư Tập Lê nói:

"Vân Tử đã trảm phu nhân, thỉnh cầu Vương thượng cùng Tần Công tha thứ, đồng thời nguyện ý cắt đất, đưa tới tài bảo cầu hoà."

Mọi người vừa nghe, đều hả giận. Thời đại này có nữ nhân tài hoa hay loạn chính, hoặc là nữ tử xoay chuyển càn khôn nhiều không kể xiết. Bất quá phu nhân của Vân Tử là loại ánh mắt thiển cận lại sống rất tốt, Ngô Củ cũng là lần đầu thấy.

Bây giờ Vân Tử rốt cục quyết tâm chém phu nhân răn chúng, cũng coi như là hả hê lòng người.

Khanh đại phu vừa nghe, đều cảm thấy vô cùng hả giận, bất quá Đấu Kỳ lại nhíu nhíu mày. Dù sao Vân quốc phu nhân là mẹ ruột Trưởng Vân Cơ. Mà đại ca Đấu Bá Bỉ chuẩn bị kết hôn cùng Trưởng Vân Cơ. Hiện tại mẹ ruột bị trảm thủ, quốc gia đối mặt bị nuốt hết, Trưởng Vân Cơ đau buồn, quan hệ Vân quốc với Sở quốc căng thẳng không biết hôn sự này có bị hủy hay không.

Tất nhiên, Đấu Kỳ cau mày cũng không chỉ vì Trưởng Vân Cơ, còn có lý do khác.

Ngô Củ nói:

"Bây giờ Vân quốc dự định cầu hoà, chư vị ái khanh có cao kiến gì, rốt cuộc là hòa hay là đánh?"

Lộ Tẩm cung liền sôi trào lên, đa số muốn đánh đến cùng, còn có người chủ động xin đi giết giặc. Dù sao Vân quốc bây giờ bị bắt tù binh rất nhiều, chủ tướng bị chém đầu, cứ như vậy, Vân quốc không đủ lực chống đỡ. Sở quốc chỉ cần thổi một hơi, cũng có thể nuốt hết Vân quốc.

Rất nhiều sĩ phu đứng ra chủ chiến, Đấu Kỳ có chút lo lắng, cau mày. Lúc này Vĩ Lã Thần đứng ra, chắp tay nói:

"Vương thượng, Lã Thần muốn nói. Cũng không phải là bát bỏ ý kiến các vị Khanh đại phu, chỉ là không đánh Vân quốc sẽ tốt hơn."

Nhóm sĩ phu nhìn về phía Vĩ Lã Thần. Chủ chiến có rất nhiều người là Vĩ gia, bây giờ gia chủ Vĩ gia đứng ra vả mặt của bọn họ, trong nháy mắt sắc mặt nhiều người rất khó coi.

Vĩ gia nhiều người không phục tông chủ, bởi vì Vĩ Lã Thần tuổi trẻ, hơn nữa giống Bành Trọng Sảng không biết thời thế, còn là con mọt sách. Người Vĩ gia luôn xem thường hắn.

Ngô Củ nói:

"Ty Bại cứ nói thẳng."

Vĩ Lã Thần chắp tay nói:

"Vương thượng, bây giờ giữa Sở quốc cùng Tần quốc chỉ còn Vân quốc, mà Vân quốc nằm phía bắc địa giới Dung quốc. Nếu Sở quốc muốn tấn công Vân quốc, nhất định phải vượt qua phần địa giới Dung quốc đã chia cho Tần quốc. Phải mượn đường tấn công Vân quốc. Coi như có thể một trận đánh hạ Vân quốc nhưng địa bàn Vân quốc bị kẹp giữa Tần quốc cùng phần đất phía bắc Dung quốc. Cứ như vậy, Sở quốc cùng Tần quốc thổ địa đan xen phức tạp, không dễ dàng cho thống trị, còn có thể gây xung đột lợi ích cùng Tần quốc... Vương thượng, xa ban giao mà gần thì đánh. Bây giờ Tần quốc cùng Sở quốc cũng không phải giáp giới, chấp nhận quan hệ ban giao. Nếu một khi giáp giới, Tần quốc có tiếng là lang hổ, lập tức sẽ từ kết giao biến thành tiến công. Sở quốc đang trong thời kỳ củng cố thực lực, nội ưu chưa trừ, tuyệt không thể cùng Tần quốc trở mặt. Xin Vương thượng tam tư!"

Ngô Củ nghe Vĩ Lã Thần nói mạch lạc rõ ràng. Đây quả thực cũng nói ra tiếng lòng Đấu Kỳ. Đấu Kỳ một mặt lo lắng việc kết hôn của đại ca, ở mặt khác cũng là lo lắng như lời Vĩ Lã Thần nói.

Tần quốc mạnh mẽ, bọn họ cho luôn mở rộng về phương bắc, đối kháng Tây Nhung, Bắc Địch. Bây giờ Tần Bá bắt đầu đem dã tâm hướng đến Trung Nguyên, nếu cùng Tần quốc chính diện đối đầu, sợ rằng cũng không được tốt.

Còn có vấn đề quan trọng hơn, đó chính là... Tiền. Đánh trận phải dùng tiền. Coi như chỉ là đánh một Vân quốc nhỏ yếu cũng cần dùng tiền.

Vân quốc đối mặt diệt quốc, binh lính có thể không đem hết toàn lực sao? Trận chiến này tuy rằng như lấy vật trong túi, nhưng nhất định là một cuộc ác chiến.

Thời Xuân Thu Chiến Quốc đánh trận hoàn toàn dựa vào đấu tài lực cùng nhân lực. Đầu tiên phải có tài lực, không có tài lực căn bản không có cách nào đánh trận.

Sở dĩ có nhiều điều kiện bất bình đẳng như cắt đất cầu hoà, một mặt là bởi vì chính phủ vô năng hèn yếu. Ở một phương diện khác cũng là bởi vì vấn đề tiền. Coi như cầu hoà cần bỏ bạc trắng, còn phải cắt đất, thế nhưng so với đánh một trận chiến "tiện" hơn rất nhiều.

Có thể thấy được đánh trận hao tốn bao nhiêu, mà số tiền này đều là từ bách tính lấy ra.

Đấu Kỳ cũng đứng ra nói:

"Vương thượng, Kỳ cũng cho là trận chiến này có thể miễn thì miễn. Hay là tiếp thu Vân quốc quy hàng, đem Vân quốc biến thành nước lệ thuộc Sở quốc. Lệnh Vân quốc hàng năm tiến cống, hàng năm làm lễ, cũng có thể miễn đi nỗi khổ chinh chiến."

Ngô Củ biết, tuy rằng Sở quốc mạnh mẽ, nhưng bản thân đăng cơ chưa lâu, lại luôn đánh trận. Mặc dù có rất nhiều lần không thể tránh khỏi, thế nhưng tiền tài xác thực có tổn thất. Bây giờ Sở quốc đã làm kinh sợ chung quanh, chiếm được uy tín, cũng cần phát triển trong nước, trấn an bách tính, chấn hưng kinh tế, như vậy mới có thể yên ổn dưỡng sức.

Không chỉ là Đấu Kỳ cùng Vĩ Lã Thần, Bành Trọng Sảng cùng Phàn Sùng cũng đứng ra nói. Tuy rằng ban đầu bảy phần người chủ chiến, thế nhưng chủ hòa là Đại Tư Mã, Mạc Ngao, Ty Bại là nhân vật chức vị cao, nhóm sĩ phu nhóm liền ngã theo, cuối cùng chỉ còn ba phần chủ chiến.

Ngô Củ suy nghĩ một chút, liền nói:

"Chư vị ái khanh nói có lý. Trận chiến với Vân quốc, Quả nhân cũng cho là thôi đi. Phan Sùng."

Phan Sùng lập tức đứng ra, nói:

"Có Sùng!"

"Việc Vân quốc liền giao cho ngươi xử lý, cần phải cho Quả nhân một kết quả thoả mãn. Tuy rằng không đánh, thế nhưng cũng không thể để Vân quốc lại càn rỡ."

Phàn Sùng lập tức chắp tay nói:

"Vâng, Sùng lĩnh chiếu!"

Ngô Củ gật gật đầu, còn nói:

"Nếu nói đến vấn đề dân sinh, Quả nhân có một việc suy nghĩ đã lâu. Nhân dịp này cùng mọi người nói một chút."

Mọi người nhìn về phía Ngô Củ, không biết Sở Vương muốn nói gì. Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Bây giờ Sở quốc đã dương oai ngàn dặm, lại có quan hệ tốt cùng Chu quốc. Có thể nói là tạm thời bình định họa ngoại xâm, trong một thời gian quốc gia chung quanh cũng không dám chống lại Sở quốc. Vì thế Quả nhân nghĩ nên phát triển trong nội bộ Sở quốc... Quả nhân nghĩ..."

Ngô Củ dừng một chút, quét mắt nhìn mọi người, nói:

"Xây dựng mấy học đường."

Ngô Củ vừa nói như thế, mọi người còn tưởng rằng chuyện gì lớn, thì ra xây trường học. Rất nhiều sĩ phu nghĩ thầm, ai ở đây không qua trường lớp.

Kỳ thực hệ thống trường học đã sớm hoàn chỉnh từ thời Tây Chu. Chu Triều có Đại Tư Nhạc tương đương với Nhạc Doãn tại Sở quốc. Âm nhạc vào niên đại này còn có tác dụng dạy lễ nghĩa, bởi vậy Đại Tư Nhạc chính là chức vị cao nhất hệ thống học đường, tương đương với bộ trưởng giáo dục thời hiện đại.

Tây Chu có trường quý tộc, cũng có trường ở thôn, đương nhiên đều là nhằm vào người có tiền có quyền. Người dân thường không đi học, bởi vì đó là lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh. Có thời gian thì làm việc ngoài đồng, còn có thể tìm được cơm ăn.

Tây Chu trường học cũng hoàn chỉnh, chuyên môn dạy Lục Nghệ. Các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (toán).

Bất quá theo thời đại chuyển dời đến Đông Chu dần dần hao mòn hầu như không còn hoàn chỉnh.

Tại sao ư?

Tất nhiên là bởi vì liên tục chiến tranh. Tất cả tiền tài đều dùng cho chư hầu tranh bá, hơn nữa quyền uy Chu Thiên tử bị suy yếu, trường học cũng dần biến mất.

Đến giữa Xuân Thu căn bản không còn nhiều trường, giáo dục sa sút, tự học dần dần tăng lên. Tất nhiên cũng là nhằm vào người có tiền có quyền. Ví dụ như Sở Vương Hùng Dĩnh, sư phó của hắn là Bảo Thân mời tới từ Thân quốc. Đây cũng là tiêu biểu tự học.

Thế nhưng Ngô Củ nói tới cũng không phải là cách học này, cũng không phải là nhằm vào người có tiền có quyền.

Ngô Củ cười nói:

"Quả nhân nói tới trường học là dành cho người dân thường."

"Cái gì?"

"Dân thường?"

"Dân thường học làm cái gì?"

"Đều đi học, ai đi trồng trọt chăn nuôi?"

"Đúng vậy, không thể được..."

Ngô Củ vừa nói, Lộ Tẩm cung ồn ào lên. Mọi người nghi vấn quyết định của Ngô Củ.

Lời Ngô Củ nói không phù hợp niên đại chưa khai hóa này, cũng như nói nữ nhân biết chữ là mơ giữa ban ngày. Mà cũng không phải không thể học, nữ tử cũng có thể biết chữ, tỷ như Văn Khương, Tuyên Khương là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy, tỷ như Đào Hoa phu nhân cũng biết chữ. Thế nhưng điều kiện tiên quyết các nàng là quý tộc.

Chỉ có giới quý tộc mới có thể học, người dân bình thường muốn đi học là chuyện hoang đường, nói ra rất buồn cười.

Nhóm sĩ phu chấp niệm giai cấp rất sâu. Người dân thường phải cày ruộng, không cày ruộng ai nộp thuế cho bọn họ tiêu xài? Đọc sách học nghệ là dành cho những quý tộc. Nếu học giống nhau chẳng phải là khiến quý tộc hổ thẹn?

Ngô Củ nghe tiếng bàn luận, còn có người công khai cười nhạo Sở Vương, cảm thấy lời nói vô căn cứ.

Ngô Củ cười cười, cũng không tức giận. Đứng lên, Ngô Củ chậm rãi đi xuống bậc thang, đi tới giữa điện. Ngô Củ đi tới, nhóm sĩ phu liền không dám cười nhạo nữa. Dù sao nếu cười nhạo Sở Vương có thể rơi đầu, đây chính là đại bất kính.

Ngô Củ vừa đi, vừa nói:

"Quả nhân tha thứ cho một số sĩ phu... ngu xuẩn, vô tri, ánh mắt thiển cận."

Sĩ phu hai mặt nhìn nhau. Ngô Củ nói tiếp:

"Các vị Khanh đại phu, xin nhìn ra bên ngoài thiên hạ. Lẽ nào trong các nước chư hầu quyền thần đều là xuất thân quý tộc? Lẽ nào không có một ít minh châu bị thân phận bùn đất che giấu? Lẽ nào Sở quốc muốn tiếp tục phát triển lớn mạnh, chỉ dựa vào triều thần trên đại điện bây giờ. Có thể làm được sao?"

Mọi người đều không nói, im lặng nghe Ngô Củ nói.

Ngô Củ cười, nói:

"Quả nhân cảm thấy còn thiếu rất nhiều. Sở quốc muốn phát triển không thể giậm chân tại chỗ. Con không được dạy dỗ là sai lầm của phụ thân. Dân chúng không được dạy dỗ là sai lầm của người làm quân vương như Quả nhân đây."

Có sĩ phu nói:

"Vương thượng, bách tính ngu dốt, coi như cho bọn họ đi học, ngu dốt cuối cùng vẫn là ngu dốt, hà tất lãng phí tiền tài trên người bọn họ. Thực sự cái được không đủ bù đắp cái mất, xin Vương thượng cân nhắc!"

Ngô Củ nhíu mày, nói:

"Bách tính ngu dốt là bởi vì đại phu Sở quốc không làm gì. Không có ai sinh ra liền là thiên tài. Nếu các ngươi không phải may mắn sinh vào nhà quyền quý, bây giờ cũng là bách tính ngu dốt. Thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, các ngươi cam tâm ngu dốt không? Các ngươi cam tâm tầm thường không? Các ngươi cam tâm ngu dốt bị người khác hiếp đáp không?"

Sĩ phu bị Ngô Củ phản bác đến á khẩu không trả lời được, bất quá cảm thấy chuyện này thực sự vô căn cứ, cũng không tiết phản bác.

Ngô Củ cười cười, nói:

"Quả nhân biết, các ngươi có oán hận. Nhưng bởi vì Quả nhân là Vương thượng, các ngươi không thể phản bác, chỉ có thể lén lút bàn luận khắp mọi nơi. Nói Quả nhân là quân vương bảo thủ."

Ngô Củ xoay người lại, chậm rãi đi lên bậc thang. Vung tay áo bào một cái, Ngô Củ mở rộng hai tay, hơi nâng cằm, vẻ mặt ngạo mạn ngồi trở lại chỗ ngồi, cười híp mắt nói:

"Hôm nay, Quả nhân liền muốn làm... Bạo quân."

Trong lúc mọi người dồn dập bàn luận, Ngô Củ nói:

"Quả nhân đã quyết định, cũng không ai có thể thay đổi... Triệu Bạch."

Công tử Bạch nghe Sở Vương gọi tên của mình, lập tức đứng ra, nói:

"Có Bạch."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Ngươi mới vào Sở quốc, Quả nhân muốn đem chuyện này giao cho ngươi làm, ý của ngươi như thế nào?"

Công tử Bạch ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Ngô Củ. Cũng không phải bởi vì chuyện này rắc rối, mà là bởi vì chuyện này quần thần phản đối, Sở Vương giao cho hắn xử lý. Há không phải nói rõ hắn là thân tín của Sở Vương?

Công tử Bạch có chút giật mình, rất nhanh chắp tay nói:

"Bạch lĩnh chiếu!"

Nhóm sĩ phu nghe, nhất thời hỗn loạn lên, đều nói Sở Vương độc đoán. Rõ ràng nhiều người phản đối, đều cảm thấy tiện dân không thể giáo hóa.

Ngô Củ cười, nói:

"Các vị khanh đại phu đừng có gấp phản đối quyết định của Quả nhân. Đầu tiên chuẩn bị xây dựng trường ở mười thôn, tất cả chi phí do Quả nhân tự mình bỏ ra."

Mọi người vừa nghe rất kinh ngạc, giật mình nhìn Ngô Củ. Trường học mười thôn, tất cả chi phí là một khoản tiền rất lớn. Mọi người đều không có nghĩ đến, bất quá nghe Ngô Củ nói như vậy cũng đều yên tâm. Chỉ cần không phải do bọn họ bỏ vốn là được.

Ngô Củ xác thực có tiền riêng. Quán ăn ở Tề quốc kiếm được rất nhiều tiền. Trước đó tặng một phần cho Tề Hầu đánh trận, sau đó lại kiếm thêm không ít. Nói là giàu nứt vách tuyệt không quá đáng, xác thực có thể xây trường mười thôn. Bất quá mục đích của Ngô Củ là phổ cập kiến thức, bởi vậy ban đầu chỉ có mười trường. Khởi đầu phải tốt để ngăn chặn những phản đối, sau đó đương nhiên phải vận dụng quốc khố.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Củ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook