Chương 241: Trường học
Trường Sinh Thiên Diệp
12/04/2022
Bởi vì Ngô Củ khẳng định chính mình bỏ tiền, bởi vậy nhóm sĩ phu phản đối cũng bình ổn lại, đều không nói nữa.
Khi tan triều, Ngô Củ nói:
"Triệu Bạch theo Quả nhân, những người khác đều tản đi thôi."
Mọi người lập tức lui ra khỏi Lộ Tẩm cung. Công tử Bạch chắp tay hành lễ, liền chuẩn bị đến tiểu tẩm cung.
Công tử Bạch mặc dù theo về Sở quốc làm con tin, Ngô Đao cũng đi cùng, bất quá Công tử Bạch đã không cho Ngô Đao ở bên cạnh. Ngô Củ cảm thấy thật vừa lúc, chính mình cần hộ vệ võ nghệ xuất chúng, liền để Ngô Đao làm hộ vệ.
Ngô Đao đang trực tại cửa tiểu tẩm cung, xa xa liền thấy một người cao to trẻ tuổi mặc quan bào Sở quốc đi tới.
Ngô Đao nhìn thấy Công tử Bạch, sắc mặt bất biến đột nhiên có chút kinh hỉ. Hắn vài ngày không gặp Công tử Bạch, từ khi đi vào Sở, liền chưa từng thấy. Ngô Đao lập tức nói:
"Công tử."
Công tử Bạch liếc mắt nhìn Ngô Đao, biểu tình nhàn nhạt, chắp tay nói:
"Ngô đại nhân."
Ngô Đao có chút nghẹn lời, cảm thấy cổ họng lạnh lẽo. Lúc này liền nghe có tiếng bước chân, Tử Thanh từ bên trong đi ra, nói:
"Vương thượng truyền Triệu đại phu."
Công tử Bạch theo sát Tử Thanh đi vào trong. Ngô Đao nhìn bóng lưng Công tử Bạch chậm rãi biến mất.
Công tử Bạch đi vào, liền nghe âm thanh như chuột cắn đồ vật.
"Rắc rắc rạo rạo!"
Thế nhưng Sở Vương là người ưa sạch sẽ, bởi vậy tiểu tẩm cung rất sạch sẽ, hẳn là sẽ không có con chuột.
Công tử Bạch sau khi đi vào mới phát hiện không phải con chuột, mà là Tề Hầu đang ăn.
Tề Hầu ngồi ở trên chiếu, trước mặt bày hai cái đĩa. Một đĩa chính là cơm cháy thơm phức. Một đĩa khác là bạch quả nướng, phía dưới là một lớp muối hạt. Vỏ màu trắng của bạch quả đã nứt, lộ ra bên trong là thịt màu vàng cùng tim màu xanh.
Tề Hầu ăn say sưa ngon lành. Cơm cháy được Ngô Củ tẩm ướp gia vị, có thêm thịt xé sợi, quả thực đã ăn muốn ngừng cũng không được. Bạch quả nướng lên, vừa ngọt ngào vừa thơm, dai dai mềm mềm, ngon vô cùng.
Hai món ăn vặt này, bất kể là đi kèm với rượu hay trà đều thích hợp.
Tề Hầu thừa dịp Ngô Củ vào triều, liền ở tiểu tẩm cung gặm đồ ăn vặt. Ngô Củ trở về nhìn thấy hỏi:
"Ngươi ăn bao nhiêu bạch quả rồi?"
Tề Hầu nháy mắt một cái, còn tỏ ra bán manh cùng Ngô Củ, nói:
"Cô cũng không biết, không đếm, cứ như vậy ăn."
Ngô Củ muốn lấy lại bạch quả từ trong tay Tề Hầu. Thế nhưng Tề Hầu lại ôm đĩa, vẻ mặt tội nghiệp, thật giống con chó cỡ lớn bị Ngô Củ vứt bỏ, nói:
"Nhị ca, ngươi cho Cô ăn một chút cũng đi."
Ngô Củ nhìn hắn giả đáng thương, vừa vặn lúc này Tử Thanh dẫn Công tử Bạch tới. Vì để tránh cho Công tử Bạch xem trò khôi hài, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là để Tề Hầu tiếp tục ăn.
Ngô Củ cũng không phải sợ Tề Hầu ăn nhiều, mà là bạch quả vốn có độc tính, sau khi chế biến chín độc tố giảm bớt rất nhiều, thế nhưng vẫn không thích hợp ăn nhiều. Người trưởng thành một ngày tốt nhất không ăn quá ba mươi hạt. Ngô Củ dám khẳng định, Tề Hầu đã ăn hơn ba mươi hạt bạch quả, hơn nữa còn ăn luôn cả tim xanh!
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là cười nói Công tử Bạch ngồi xuống. Ngô Củ đem đĩa bạch quả kéo qua một ít, Tề Hầu còn tưởng rằng Ngô Củ không cho hắn ăn. Bất quá không ngờ, Ngô Củ lột vỏ bạch quả, tách thành hai nửa, lấy tim xanh bên trong ra, sau đó liền đưa cho Tề Hầu.
Tề Hầu nhìn Nhị ca lột bạch quả đưa sang, nhanh chóng chân chó tiếp nhận, sau đó liền dồn vào trong miệng ăn hết sức vui vẻ.
Bạch quả tuy rằng không thể ăn nhiều, thế nhưng bỏ tim xanh vẫn có thể ăn nhiều hơn một chút. Ngô Củ thấy Tề Hầu thích ăn, giúp hắn bỏ đi tim xanh bên trong, cảm giác bản thân là một bạn trai chu đáo tăng cấp.
Công tử Bạch tiến vào hành lễ, lập tức ngồi xuống. Hắn nhìn Sở Vương cùng Tề Hầu "ân ái", không khỏi có chút ước ao. Dù sao Sở Vương cùng Tề Hầu, một là quốc quân Sở quốc, một là tiền nhiệm quốc quân Tề quốc, có lợi ích quốc gia ở giữa cản trở, mà hai người xử lý rất tốt, không có ảnh hưởng tới tình cảm.
Ngô Củ vừa lột bạch quả cho Tề Hầu, vừa nói:
"Triệu khanh, Quả nhân tìm ngươi tới, chắc chắn ý tứ ngươi cũng rõ ràng."
Công tử Bạch lập tức chắp tay nói:
"Vâng, Bạch rõ ràng."
Ngô Củ nói:
"Quả nhân biết ngươi vừa tới Sở quốc, cần phải cho ngươi quen dần công việc. Nhưng chuyện này, Quả nhân cảm thấy ngươi có thể đảm nhiệm được. Hơn nữa Quả nhân cũng biết, Triệu khanh nóng lòng đứng vững ở Sở quốc. Ngươi cũng không muốn bại bởi bất cứ người nào, không phải sao?"
Công tử Bạch cười, chắp tay nói:
"Vương thượng nói phải."
Công tử Bạch vừa chắp tay, vết sẹo trên cổ tay liền lộ ra. Bất quá tay so với lúc trước đã khá hơn nhiều. Trước mắt sinh hoạt không bị ảnh hưởng, chỉ là vẫn không cách nào nhấc lên vật nặng, vẫn còn phải điều dưỡng thêm. Đường Vu còn châm cứu khơi thông kinh mạch định kỳ. HunhHn786
Ngô Củ nói:
"Quả nhân sẽ đem tiền bạc giao cho ngươi, ngươi toàn quyền tiến hành. A đúng rồi... Quả nhân thiếu chút nữa đã quên, còn có một người muốn tiến cử cho ngươi. Quả nhân tin tưởng các ngươi có thể hợp tác rất tốt."
Ngô Củ nói, đối với Tử Thanh vẫy vẫy tay. Tử Thanh đi ra ngoài, dẫn vào một người. Công tử Bạch ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Đao.
Ngô Đao mặc xiêm y thị vệ Sở quốc đeo bảo đao, khí vũ hiên ngang. Sau khi đi vào, hắn trước tiên liếc mắt nhìn Công tử Bạch, lập tức làm lễ.
Công tử Bạch cũng liếc mắt nhìn Ngô Đao, thế nhưng trên mặt không có gì đặc biệt. Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Triệu khanh, Quả nhân tiến cử người này, cũng là người Triệu khanh quen biết từ lâu. Triệu khanh có ý kiến gì không?"
Công tử Bạch chần chờ một chút, liền nói:
"Tuân theo Vương thượng."
Ngô Củ gật gật đầu, tựa hồ rất hài lòng, liền nói với Ngô Đao.
"Ngô Đao, ngươi trước tiên đi làm việc cùng Triệu khanh, chờ làm xong trường học, lại về cung phục chức."
Ngô Đao có chút giật mình, biểu tình dĩ nhiên lộ ra một ít mừng rỡ, vội vã chắp tay nói:
"Tạ ơn Vương thượng, ti chức tất nhiên tận tâm tận lực."
Ngô Củ cười nói:
"Nếu Triệu khanh cùng Ngô Đao đều không có phản đối, thì như vậy đi, tất cả lui xuống."
Công tử Bạch cùng Ngô Đao đứng lên, chắp tay lui ra khỏi tiểu tẩm cung. Tề Hầu cười híp mắt ăn bạch quả, nói:
"Nhị ca, ngươi quản chuyện bao đồng vô bổ càng ngày càng trôi chảy nhỉ?"
Ngô Củ cười cười nói:
"Đây là lo chuyện bao đồng sao? Chuyện đại sự cả đời thị vệ bên cạnh Quả nhân, Quả nhân quản một chút thì có sao?"
Tề Hầu cười, nói:
"Cô nghe nói, Nhị ca muốn làm trường học, còn tự mình bỏ tiền, có thể dốc hết vốn liếng. Bất quá... Chuyện này e rằng không dễ dàng."
Đúng như Tề Hầu nói, cũng không phải Tề Hầu miệng xui xẻo, mà là bởi vì Tề Hầu nhìn thấy xa. Coi như Ngô Củ tự mình bỏ tiền xây trường học, thế nhưng không hề dễ dàng. Bởi vì bách tính chưa bao giờ đi học, căn bản chưa khai hóa, coi như mở ra lớp học miễn phí cũng không có người đến ghi danh.
Mười trường học tại thôn Sở quốc rất nhanh liền được tạo dựng, thế nhưng thu nhận học sinh đối mặt khó khăn. Có lớp tới giờ học không có học sinh. Có chỗ dùng biện pháp giăng lưới bắt chim, làm rất tốt, cũng chỉ có năm người đến lớp, qua ngày thứ ba chỉ còn hai người đến học.
Chuyện này lan truyền nhanh chóng, rất nhiều quý tộc sĩ phu chờ xem trò cười. Dù sao bọn họ biết Sở Vương làm chuyện vô ích. Xây trường cho một đám tiện ngu dốt, thật giống như đem thịt bò đút cho tiện dân, thật sợ bọn họ không phải chết no, chính là nghẹn chết. Trong mắt quý tộc, người dân thường căn bản không có tư cách ăn thịt bò.
Công tử Bạch thân là chủ sự nhiệm vụ lần này, cũng cảm giác áp lực. Ngô Củ nghe Công tử Bạch bẩm báo, cũng không có quá nhiều bất ngờ. Công tử Bạch nói:
"Bạch làm việc không tốt, xin Vương thượng trách phạt."
Ngô Củ rất thoải mái, nói:
"Đây là trong dự liệu của Quả nhân. Cũng không có thể một lần ăn là thành người mập mạp, mọi việc đều phải từ từ. Nếu không có bách tính nguyện ý vào học, như vậy đừng ngại làm chút hỗ trợ..."
Công tử Bạch ngờ vực nhìn về phía Ngô Củ. Ngô Củ nhíu mày, nhờ Tề Hầu hỗ trợ ghi chép. Dù sao Tề Hầu không chỉ võ nghệ xuất chúng, hơn nữa viết chữ cũng đẹp.
Ngô Củ nghĩ ra mấy biện pháp hỗ trợ.
Người dân thường cảm thấy nữ tử không cần biết chữ, nam tử đi học lãng phí nhân lực. Trong thôn thu nhận nam sinh từ tám tuổi trở lên. Ở thôn trẻ em tám tuổi đã bắt đầu ra đồng làm việc, bởi vậy không ai nguyện ý đem người có sức lao động trong nhà đi học.
Ngô Củ liền lệnh Công tử Bạch phát ra thông cáo. Chỉ cần đem con trong nhà đi học, có thể nhận lương thực, hơn nữa nam nữ không hạn chế.
Lớp học mỗi tháng đều có sát hạch, chỉ cần thông qua sát hạch là có thể tiếp tục học miễn phí, có thể ăn cơm trưa miễn. Còn có chọn lựa người xuất sắc phát "học bổng". Cứ như vậy đi học cũng có thể kiếm tiền, chỉ cần đủ ưu tú.
Sẽ có tổ chức khoa thi tuyển chọn người, không xét thân phận, đậu cao có thể tiến vào triều Sở quốc làm quan. Cứ như vậy, bách tính cũng có thể bay lên đậu cành cao, hoàn thành chí lớn.
Công tử Bạch lập tức đem công văn ban phát xuống. Trải qua một tháng thí điểm, người đến học đông như mắc cửi.
Rất nhiều quý tộc sĩ phu đang chuẩn bị xem trò vui, kết quả lớp học đột nhiên trở nên chật ních. Đi học kết hợp vật chất, có thể kiếm tiền, mỗi ngày ăn ngon. Người dân thường không có kế hoạch lớn chí lớn vì có cơm ăn liều mạng đọc sách, mà người có kế hoạch lớn chí lớn càng không cần phải nói.
Nhóm sĩ phu không thể nhìn thấy trò cười, tựa hồ có hơi không cam lòng. Thế nhưng bọn họ cũng xác định trường học thôn tồn tại không lâu, dù sao tiện dân chính là tiện dân, không thể bay lên trời.
Trong khi quý tộc sĩ phu còn đang cay cú, trường học đã mở ra, tổng cộng mười trường, đưa vào hoạt động vô cùng thuận lợi, học sinh cũng càng ngày càng nhiều. Trong số các học viên, không thiếu người thông minh hiếu học. Trước đây bởi vì cùng khổ, bị che giấu trong bùn đất, không có cơ hội phát sáng, bây giờ có được cơ hội, đương nhiên phải lộ tài năng.
Trường học phát triển, hơn nữa phát triển cấp tốc. Quý tộc sĩ phu tuy rằng vẫn cảm thấy không thể được, thế nhưng cũng không có cách nào. Dù sao Ngô Củ cũng đã nói, nếu như trường học đưa vào hoạt động tốt, liền dùng quốc khố, cũng không thể luôn dựa vào tiền riêng của Sở Vương duy trì hoạt động.
Bành Trọng Sảng là Nhạc Doãn, lại có công tác mới, bắt đầu đốc xúc xây dựng thêm điểm trường mới.
Công tử Bạch vẫn quản lý mười trường ban đầu, đồng thời trao đổi cùng Bành Trọng Sảng kinh nghiệm tâm đắc.
Mọi người đang ở chính sự đường trao đổi vấn đề trường học thôn, Đấu Kỳ đột nhiên vội vã đi tới, sắc mặt hết sức khó coi nói:
"Hai vị đại nhân, có chút việc gấp, mời hai vị đại nhân theo Kỳ đi Lộ Tẩm cung một chuyến."
Công tử Bạch cùng Bành Trọng Sảng nhìn nhau một cái, không biết là chuyện gì. Phàn Sùng vừa vặn đi ngang qua, nghe có việc gấp, liền nói:
"Mạc Ngao đại nhân, có chuyện gì gấp? Không biết Sùng có thể giúp được gì?"
Đấu Kỳ vừa nghe, nói:
"Việc này e rằng Vương thượng cũng sẽ tìm Đại Tư Mã thương nghị, không bằng cùng nhau đi Lộ Tẩm cung."
Mọi người không biết là chuyện gì, Đấu Kỳ vội vã mang theo ba người tiến vào Lộ Tẩm cung. Tử Thanh đi mời Ngô Củ.
Ngô Củ rất nhanh liền đến, nhìn thấy mọi người, nói:
"Đấu khanh, chuyện gì xảy ra?"
Đấu Kỳ vội vàng làm lễ, lập tức nói:
"Vương thượng, Kỳ tiếp nhận cấp báo, phía nam phát sinh thiên tai. Nước lũ gây tổn hại đất ruộng, phát hủy nhà cửa, đồng thời..."
Đấu Kỳ nói, dừng một chút. Ngô Củ nhíu nhíu mày, nói:
"Đồng thời cái gì?"
Đấu Kỳ chần chờ nói:
"Đồng thời lớp học sụp đổ, có người bị thương, thương vong không ít..."
Ngô Củ vừa nghe, khiếp sợ, tức giận nói:
"Cái gì!? Sập lớp học? Tình huống bây giờ ra sao? Quan địa phương có phái người giải nguy?"
Đấu Kỳ nói:
"Quan địa phương đã phái người giải nguy. Chỉ có điều nước lũ thế tới hung mãnh, địa phương tổn thất nặng nề, không đủ nhân lực, đã gửi báo cáo đến Dĩnh thành thỉnh cầu viện trợ... Vương thượng, Kỳ kiến nghị Vương thượng điều khiển binh mã đi giải nguy."
Ngô Củ nhíu mày, lo lắng đi tới đi lui mấy lần, nói:
"Phàn Sùng, chuyện điều khiển binh mã giao cho ngươi. Nhanh chóng huy động quân Sở ở ấp lân cận đi giải nguy."
Phàn Sùng lập tức chắp tay nói:
"Vâng, Sùng đi ngay!"
Hắn nói, lập tức quay người đi ra khỏi Lộ Tẩm cung. Bởi vì không có thời gian chờ, Phàn Sùng cũng không lo đến lễ phép, lập tức chạy đi.
Ngô Củ trầm giọng còn nói:
"Đấu khanh, trong triều liền tạm thời giao cho ngươi."
Đấu Kỳ hơi kinh ngạc, liền vội vàng nói:
"Vương thượng, tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể! Phía nam còn chưa yên ổn, mưa to liên miên, vẫn còn xảy ra lũ lớn, Vương thượng thân phận tôn quý, ngàn vạn lần không thể mạo hiểm, vẫn là nên tọa trấn Dĩnh thành, chỉ huy từ xa. Nếu Vương thượng không yên lòng, Đấu Kỳ nguyện ý đi đến tiểu ấp, đại diện Vương thượng tra rõ sự việc."
Ngô Củ giơ tay lên, ngăn lại Đấu Kỳ, nói:
"Đấu khanh không cần nhiều lời, Quả nhân đã quyết. Lần này không chỉ là thiên tai, hơn nữa còn về lớp học bị sập. Nhiều đứa trẻ gặp nạn như vậy, Quả nhân phải có trách nhiệm. Quả nhân nhất định phải đi."
Đấu Kỳ muốn ngăn lại, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Sở Vương, không biết nói cái gì cho phải. Hắn không thể làm gì khác hơn là đem lời nuốt vào bụng.
Vào lúc này Công tử Bạch chấp tay nói:
"Vương thượng, Bạch nguyện chờ lệnh đi theo!"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Triệu khanh đi chuẩn một chút vật tư. Việc này không nên chậm trễ, sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát."
"Dạ!"
Ngô Củ chuẩn bị đi một chuyến thị sát. Tuy rằng Đấu Kỳ không muốn để cho Ngô Củ đi, dù sao bây giờ còn lũ lụt mưa to. Ngô Củ đi thực sự quá nguy hiểm. Nhưng mà Đấu Kỳ không khuyên nổi Ngô Củ. Ngô Củ cũng không phải xuất thân từ quý tộc, bởi vậy phong cách làm việc không phải như quý tộc. Theo quan điểm của Ngô Củ, đã xảy ra thương vong nhiều trẻ em như vậy, mà chính mình làm Sở Vương cứ ngồi ở triều đình, chỉ huy từ xa, hối thúc cấp dưới bận rộn, quả thực làm người ta căm phẫn, cũng không thể nói là người lãnh đạo tốt.
Ngô Củ liền trở về tiểu tẩm cung, để Công tử Bạch đi chuẩn bị vật tư, sáng sớm ngày mai liền xuất phát.
Tề Hầu mặc dù ở tiểu tẩm cung, bất quá cũng nghe nói sự tình. Dù sao chuyện này giấy không gói được lửa, trường học bị nước lũ làm sập, thương vong không ít. Tại niên đại chiến loạn, ngoại trừ thanh niên cường tráng, bé trai cũng quan trọng. Dù sao trẻ con đại biểu dân số quốc gia, quốc gia muốn trở nên mạnh mẽ, một mặt cần tiền tài, ở một phương diện khác cần người đông. Chỉ có dân số đông mới có quân đội hùng hậu.
Xảy ra thương vong nhiều học viên, hơn nữa quý tộc sĩ phu đều cực lực phản đối xây trường lớp, cứ như vậy, tin tức lan truyền nhanh chóng. Tử Thanh nghe tin tức, đương nhiên phải bẩm báo cho Tề Hầu.
Tề Hầu nghe, sắc mặt hết sức khó coi, rất nhanh liền nhìn thấy Ngô Củ từ bên ngoài đi vào.
Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu, liền nói:
"Quả nhân có thể phải ra ngoài vài ngày..."
Ngô Củ còn chưa nói hết, liền bị Tề Hầu cắt ngang. Tề Hầu nghe ra tựa hồ Nhị ca không muốn mang theo hắn. Tề Hầu trong lòng cũng rõ ràng, nơi đó là khu vực xảy ra thiên tai, hắn thân là tiền nhiệm quốc quân Tề quốc, nếu ở Sở quốc có mệnh hệ gì quan hệ hai nước sẽ lại xấu đi.
Tề Hầu nói:
"Nhị ca, ngươi đi Cô không yên lòng. Hoặc là mang theo Cô, hoặc là Cô không cho ngươi đi."
Ngô Củ vừa nghe, bật cười, nói:
"Ngươi thật to gan, còn dám uy hiếp Quả nhân?"
Tề Hầu nhíu mày, nói:
"Cô không chỉ dám uy hiếp Nhị ca, Cô còn có thể khiến Nhị ca khóc nhè."
Phút chốc Ngô Củ liền nhớ đến đã khóc nhè trên xe. Đó cũng là tự làm tự chịu, đều do tự mình uống thuốc. Phản ứng của hai người sao khác nhau một trời một vực như vậy. Sau sự việc, Ngô Củ cũng chất vấn Đường Vu, hỏi hắn có phải là đưa sai thuốc rồi không.
Đường Vu thân là một y sư, thề với trời nói mình không phạm loại sai lầm cấp thấp này. Ngô Củ uyển chuyển hỏi tại sao phản ứng của chính mình cùng Tề Hầu không giống nhau. Đường Vu nghe liền hiểu rõ. Đây không phải là do thể lực khác nhau?
Ngô Củ thể lực làm sao có thể so cùng Tề Hầu. Tuy rằng loại thuốc kia xác thực có thể khiến người ta sinh hưng phấn, nhưng tốc độ hấp thu vào máu mỗi người sẽ khác nhau. Ngô Củ còn chưa có đề thương ra trận đã hóa thành ngón tay mềm. Cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Ngô Củ không có cách nào, nói:
"Lần này phải đi nơi xảy ra thiên tai, chỉ có thể mang theo lương thực, khả năng rất gian khổ, đến đó cũng sẽ không có ăn ngon..."
Ngô Củ nói lại bị Tề Hầu cắt ngang. Tề Hầu đi tới, ôm lấy Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, lẽ nào Cô trong suy nghĩ Nhị ca chỉ biết ăn?"
Ngô Củ cười. Tuy rằng không khẳng định, bất quá cũng không khác biệt lắm. Tề Hầu cúi đầu cắn vành tai Ngô Củ một cái, nói:
"Nhị ca chờ đi, việc này xong, Cô liền ăn ngươi. Cô ăn Nhị ca là tuyệt nhất."
Ngô Củ có chút không tự nhiên, đẩy Tề Hầu một cái. Vào lúc này vừa vặn có sĩ phu đến cầu kiến, Tề Hầu liền buông Ngô Củ.
Công Chính Khuất Trọng cầu kiến. Ngô Củ định tìm hắn, Khuất Trọng lại tự mình đến, Ngô Củ liền nói:
"Mau mời Khuất đại phu tiến vào."
Khuất Trọng từ bên ngoài đi vào, làm lễ nói:
"Bái kiến Vương thượng, bái kiến Tề Công."
Ngô Củ nói:
"Không cần đa lễ. Khuất đại phu chắc chắn cũng nghe nói sự tình."
Khuất Trọng gật đầu nói:
"Trọng chính là vì việc này mà đến, cũng nghe nói Vương thượng chuẩn bị đi tới đó. Xin Vương thượng cho Trọng cùng đi. Đây cũng là trong phạm vi Công Chính, Trọng cũng muốn xem xét điều tra tình huống tại địa phương."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Quả nhân cũng có ý đó. Sáng sớm ngày mai liền xuất phát, Công Chính cũng về chuẩn bị đi."
Khuất Trọng vội vã chắp tay nói:
"Vâng, Trọng lĩnh chiếu!"
Ngô Củ nói:
"Trước nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sáng sớm ngày mai liền xuất phát. Những ngày tới có khả năng không có thanh nhàn."
Khuất Trọng rất nhanh liền lui ra. Sau đó Phàn Sùng đến bẩm báo về điều binh khiển tướng. Đã truyền lệnh xuống, điều khiển trú binh, còn có binh mã khu vực bên cạnh đi giải nguy cứu tế.
Phàn Sùng vốn cũng muốn cùng đi. Thế nhưng hắn là Đại Tư Mã, vấn đề Vân quốc vẫn chưa có giải quyết, mấy ngày tới sứ thần đi Vân quốc sẽ trở về. Cứ như vậy, Phàn Sùng còn phải ở trong triều tọa trấn, chờ tin tức lại bẩm báo cho Ngô Củ.
Phàn Sùng không thể đi, liền giao quyền cho Hữu Tư Mã Yển Cưu. Hữu Tư Mã mang theo binh lễ tùy cơ ứng biến. Nếu người không đủ, liền điều khiển binh mã khu vực chung quanh. Ở một phương diện khác cũng là để Yển Cưu bảo vệ an toàn cho đội ngũ, vì trong đội ngũ còn có Sở Vương.
Trời tờ mờ sáng đội ngũ liền phải lên đường. Ngô Củ cũng không dám lười biếng ngủ nướng, nhanh chóng rời giường. Tử Thanh cùng Đường Vu giúp rửa mặt, thay xiêm y. Tề Hầu đã xong xuôi, thời điểm trở lại đúng dịp thấy Ngô Củ đang thay y phục.
Ngô Củ vẻ mặt mê man, đôi mắt híp lại. Tử Thanh cùng Đường Vu tròng quần áo, mí mắt Ngô Củ vẫn dính lại, bất quá cố gắng nhướng lên. Dáng dấp kia thực sự là đáng yêu vô cùng.
Tề Hầu đi tới, thừa dịp Ngô Củ chưa tỉnh ngủ, hôn môi hai lần. Ngô Củ gật gù sau đó liền vội vàng che miệng mình, nói:
"Quả nhân... Quả nhân còn chưa có rửa mặt."
Tề Hầu cười, nói:
"Nhị ca thơm ngát."
Mọi người vội vàng sửa sang xong, đội ngũ cũng chuẩn bị sẵn sàng. Yển Cưu điều khiển một đội binh mã đợi Ngô Củ xuất phát. Ngô Củ tại cửa cung leo lên truy xe, đồng hành có Công tử Bạch, Khuất Trọng, còn có thị vệ Ngô Đao.
Ngô Củ truyền lệnh, đội ngũ liền xuất phát.
Đội ngũ cố gắng càng nhanh càng tốt, trong mấy ngày đến ấp gặp nạn.
Quan chức địa phương nhận được tin tức Sở Vương tự mình đến đây trợ giúp liền chuẩn bị nghênh đón thánh giá.
Bất quá bọn họ không tính tới Ngô Củ đến nhanh như vậy, còn tưởng rằng phải thêm vài ngày mới đến. Dù sao tất cả mọi người cảm thấy Sở Vương thân phận tôn quý, sẽ không gấp rút ngày đêm lên đường.
Tâm trí Ngô Củ chỉ có vấn đề thiên tai lũ lụt, còn có bọn trẻ gặp tai hoạ. Không biết sau lũ lụt bọn nhỏ được dàn xếp ra sao, lớp học thành thế nào. Những chuyện này nếu không phải tận mắt thấy, căn bản không biết quan chức cấp dưới sẽ nói thành dạng gì.
Ngô Củ trước đây ở Tề quốc đã từng theo Tề Hầu giúp nạn thiên tai một lần, từng trải qua uy lực nước lũ, không thể tưởng tượng lớp học bị phá hủy đến mức độ nào.
Nhóm của Ngô Củ tách ra khỏi đội ngũ vận chuyển đồ quân nhu gấp rút lên đường. Bởi vì mang theo lương thực cùng vật tư giải nguy, đội ngũ cứu trợ không có cách nào đi quá nhanh. Ngô Củ trong lòng sốt ruột, bởi vậy đi trước.
Quan địa phương tính kỳ thực không sai, sau hai ngày đội ngũ vận chuyển đồ quân nhu mới có thể tới. Bất quá nhóm của Ngô Củ đã đến phụ cận. Bởi vậy quan chức địa phương không có nghênh tiếp.
Cửa thành trống trải, không có người trông coi thành, các binh sĩ cũng không thấy tăm hơi.
Ngô Củ lệnh người đi hỏi thăm. Yển Cưu rất nhanh liền báo cáo.
"Bẩm báo Vương thượng, bách tính nói binh lính thủ thành đều bị phái đi giải nguy, đã vài ngày không người trông coi cửa thành."
Mặc dù là đi cứu hiểm, thế nhưng cửa thành không có ai trông giữ, nếu có kẻ xấu tấn công thì làm sao?
Sắc mặt Ngô Củ âm trầm, phất phất tay, ra hiệu mọi người vào thành.
Đội ngũ tiến vào thành, trong thành rất âm u. Không biết có phải vì hợp với tình hình hay không, trời bắt đầu mưa. Ban đầu chỉ là tí tách rơi xuống, đột ngột ầm ầm. Mưa to gió lớn trong nháy mắt bao phủ.
"Đùng! Đùng."
Mưa trút xuống nóc xe, tựa hồ nháy mắt sẽ xuyên thủng.
Mọi người chuẩn bị đi phủ quan địa phương ngủ lại, dù sao mưa này cũng quá lớn.
Bởi vì đột nhiên mưa to, ngựa cũng có chút không chịu được nữa, truy xe đi rất chậm.
Ngô Củ xốc lên màn xe nhìn ra ngoài. Trong thành một mảnh tiêu điều, có chỗ đất cát thành đống cao. Có lẽ nước lũ tràn thẳng vào nhấn chìm thành, khi nước rút ra chỉ còn dư lại một mảnh hoang tàn.
Ngô Củ nhìn mảnh thê thảm, trong lòng khó chịu. Vừa lúc đó, xe đang đi đột nhiên ngừng lại, Ngô Củ hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Ngô Đao đội mưa. Hắn tuy rằng mặc áo tơi, thế nhưng vẫn ướt đẫm, tóc dài tán xuống dưới thoạt nhìn có chút chật vật.
Ngô Đao mở miệng, nước mưa liền tiến vào trong miệng. Bởi vì mưa bên ngoài quá lớn, giọng Ngô Đao hô to khàn khàn bẩm báo.
"Vương thượng, phía trước có thân cây lớn cản đường đi. Nhóm thị vệ đang dời cây, mong Vương thượng chờ chốc lát."
Ngô Củ gật gật đầu, cũng không có cách nào, chỉ ngồi ở trong xe đợi.
Ngô Củ đợi, liền vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài. Mưa to như trút nước, nước mưa như sợi dài gắn kết bầu trời và mặt đất. Mưa không ngừng rơi xuống dưới, đánh gục toàn bộ thành nhỏ.
Bốn phía vắng vẻ, bởi vì đột nhiên trời mưa, cả dân chạy nạn cũng không nhìn thấy, phảng phất là thành trống không, một toà quỷ thành.
Vừa lúc đó, Ngô Củ lại nghe được có âm thanh nho nhỏ trong mưa. Ngô Củ lập tức ló đầu nhìn. Tề Hầu thấy tóc của Ngô Củ bị nước mưa giội ướt, liền vội vàng kéo người, nói:
"Nhị ca, sẽ cảm lạnh, mau thả mành xuống."
Bất quá Ngô Củ lại không có buông rèm xe xuống, liền vội vàng nói:
"Mau nhìn! Có trẻ con!"
Mọi người lập tức nhìn sang hướng Ngô Củ chỉ. Xuyên qua màn nước mờ mờ thấy không rõ lắm chỗ kia có thân hình nho nhỏ.
Đứa bé chỉ khoảng ba tuổi ngồi dưới đất, phía dưới một mái hiên tránh mưa, ngậm ngón tay của chính mình. Đôi mắt to đen ngơ ngác nhìn nhóm người, cùng truy xe xa xa.
Nước mưa xối xả xuống căn nhà rách nát. Ngô Củ vội vã xuống xe, nói:
"Nhà kia không chắc chắn, lập tức sẽ sụp, đứa bé một mình phải làm sao?"
Ngô Củ nhảy xuống xe, phút chốc xiêm y cũng ướt đẫm, ngọc quan bị mưa dội rớt xuống lăn trên đất. Tề Hầu vội vã nhảy xuống xe ngựa, nói:
"Nhị ca, để Cô đi."
Tề Hầu không cho Ngô Củ động, chạy nhanh tới. Đứa bé kia ngồi dưới đất, mưa to như trút nước, mái hiên rách nát trên đỉnh đầu không chịu được muốn sụp.
"Răng rắc!"
Tề Hầu chạy rất nhanh đến dưới mái hiên, cùng lúc đó vang lên một tiếng đứt gãy vang giòn, tiếp theo là âm thanh đổ sụp.
"Ầm ầm!!!!"
Ngô Củ sợ đến tim nhảy lên tới cuống họng. Tề Hầu vội vã xông tới ôm chặt lấy đứa bé. Căn nhà giống như là thú hoang há miệng rộng, đột nhiên khép hàm răng lại.
Ngô Củ hô to một tiếng, tim như nhảy ra khỏi cuống họng, nhanh chóng chạy qua. Ngô Củ cũng không nhìn nhiều, vội vã dùng tay không bào gỗ vụn, thật giống điên rồi. Nước mưa từ trên mặt chảy xuống, cả người ướt sũng, Ngô Củ giơ cánh tay lên lau mắt đã nhìn không rõ, tiếp tục dùng hai tay đào.
Mọi người nhanh chóng tụ lại đào bới, liền nghe tiếng "rắc" lập tức là tiếng khóc. Mọi người cả kinh, vội vã hướng về tiếng khóc đào bới. Có một thanh gỗ lớn đè ở phía trên khung cửa, tựa hồ rất nặng, mọi người hợp lại nhấc thanh gỗ lên.
Thanh gỗ được nâng lên, lập tức phát ra âm thanh rắc rắc, đất và mảnh vụn dồn dập rơi xuống, một bóng người màu đen từ bên trong chui ra.
Là Tề Hầu!
Cánh tay cùng hai má Tề Hầu đều bị trầy, trong lồng ngực ôm đứa bé. Đứa bé nhỏ vô cùng, vừa gầy vừa đáng thương, được Tề Hầu ôm vào trong lòng. Tề Hầu thân hình cao lớn, đứa bé rất nhỏ, cơ hồ không nhìn thấy. Bởi vì được bảo vệ, đứa bé rất an toàn không thiếu một sợi tóc.
Tề Hầu lau vết máu cùng bùn bẩn trên mặt, Ngô Củ vội vã xông lại, nói:
"Nơi nào bị thương?!"
Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ tóc tai bù xù, cả người ướt đẫm, khả năng chưa bao giờ có chật vật như vậy, đương nhiên ngoại trừ lúc trên giường.
Tề Hầu liền đem đứa bé giao cho Đường Vu bên cạnh, nói:
"Nhanh xem đứa bé."
Đường Vu tay chân cứng ngắc kẹp đứa bé ở trong lòng. Đứa bé kia khóc lên, tự hồ bị kinh hãi. Miệng mếu máo, hai gò má hõm sâu, đôi mắt hiện ra càng lớn hơn, dáng dấp đứa bé rất đáng thương.
Đường Vu thấy đứa bé khóc, càng không biết làm sao. Lúc này Khuất Trọng tiếp nhận, ôm đứa bé vào trong ngực, tư thế rất chuyên nghiệp, ôn nhu dỗ dành.
"Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc, không có chuyện gì."
Yển Cưu nhìn Khuất Trọng dỗ đứa bé, không biết sao mơ hồ nhớ tới tình cảnh khi còn bé. Năm ấy hắn mới năm tuổi, vốn không thể nhớ được chuyện gì, thế nhưng năm ấy hắn bắt đầu lưu vong, đã làm cho hắn không thể không nhớ kỹ, một số sự việc ghi lòng tạc dạ.
Hắn mơ hồ nhớ tới có một thúc thúc tuổi còn trẻ, đem chính mình ôm vào trong ngực, cũng ôn nhu nhẹ nhàng an ủi như vậy.
Tề Hầu giao đứa bé, lúc này mới đem hai tay dính bùn cùng máu cọ cọ lên áo, rồi ôm chầm Ngô Củ, nói:
"Nhị ca sao vậy? Cô không có chuyện gì, nhìn ngươi mắt đỏ hoe, là khóc sao?"
Ngô Củ lúc này mới chú ý tới đôi mắt có chút cay cay, vội vã chà chà. Tề Hầu cười nói:
"Thì ra Nhị ca lo lắng cho Cô như vậy, hả?"
Ngô Củ thấy hắn còn có thể nói đùa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói
"Ngươi chảy máu, nhanh để Đường Vu xem một chút."
Mọi người nhanh chóng trở lại xe ngựa, cũng không để ý trên người dính bùn đất. Đường Vu băng bó cho Tề Hầu, kỳ thực đều là trầy da, không có quá nghiêm trọng. HunhHn786
Khuất Trọng dỗ đứa bé kia. Đứa bé bởi vì suy yếu, khóc cũng rất yếu, không nói được một câu đầy đủ. Khuất Trọng liền vội vàng nói:
"Vương thượng, đứa nhỏ này phát sốt."
Đường Vu nhanh chóng xem đứa bé. Xác thực đứa bé bị sốt, hơn nữa còn không nhẹ. Hắn vội vã mở hòm lấy thuốc bột hòa vào chút nước cho đứa bé uống.
Khuất Trọng vốn tưởng rằng phải dụ dỗ đứa trẻ mới uống thuốc. Dù sao không đứa nhỏ nào thích uống. Nhưng mà đứa bé kia lại thái độ khác thường. Tựa hồ rất khát, rất đói, hai tay nhỏ khô quắt nắm lấy chén thuốc uống ừng ực, hận không thể víu chén thuốc uống thêm nữa.
Ngô Củ nhìn thấy cảnh này trong lòng khó chịu, liền vội vàng nói:
"Lấy cho đứa nhỏ chút thức ăn."
Tử Thanh nhanh đi lấy thức ăn. Bọn họ đi gấp bởi vậy trên xe không có gì tốt, chỉ là bánh bột ngô.
Tử Thanh đem một cái bánh bột ngô ra. Đứa bé nhìn thấy bánh lớn, lập tức mở to đôi mắt, đưa tay bắt lấy.
Đứa bé vẻ mặt khát vọng đem bánh ôm vào trong ngực. Tất cả mọi người nhìn đứa bé kia, chờ nó ăn bánh. Nhưng đứa bé ôm bánh lại không ăn. Vừa mới uống thuốc hăng say, hiện tại rõ ràng nuốt nước miếng, cũng không ăn bánh bột ngô, chỉ là ôm vào trong ngực.
Bánh bột ngô thật sự rất lớn, đứa bé ôm, tội nghiệp ngẩng đầu lên nói:
"Mẫu... thân..."
Ngô Củ cho là đứa bé bị sốt hồ đồ rồi, liền vội vàng nói:
"Mau ăn một ít. Ăn đi, ngươi không phải đói bụng sao? Vì sao không ăn?"
Đứa bé nghe Ngô Củ nói chuyện ôn nhu, mím miệng, ôm bánh, nói:
"Không... Không ăn... Không ăn, muốn cho mẫu thân..."
Ngô Củ vừa nghe càng đau lòng, liền vội vàng nói:
"Mẫu thân ở nơi nào?"
Đứa bé chỉ bên ngoài. Ngô Củ nói:
"Dẫn chúng ta đi tìm mẫu thân của ngươi, được không?"
Đứa bé lập tức gật gật đầu, vẫn cứ ôm chặt bánh lớn, thế nhưng không chịu ăn một miếng. Cho dù đói gần chết, nó cũng không ăn một miếng, nhất định phải cho mẫu thân ăn.
Ngô Củ theo chỉ dẫn của đứa bé đi tìm mẹ của nó.
Xe đi trong thành một vòng, lại ra khỏi thành. Ra khỏi thành càng là hoang vu, vùng ngoại thành đâu đâu cũng có bùn, có cây ngã ngang dọc tứ tung.
Yển Cưu liền vội vàng nói:
"Vương thượng, phía trước xe ngựa không thể tiến lên."
Ngô Củ vén rèm xe lên nhìn, thoạt nhìn vô cùng tàn tạ, truy xe không có cách nào tiến tới. Ngô Củ dặn dò mọi người xuống xe, chuẩn bị đi tới.
Khuất Trọng ôm đứa bé. Mưa vẫn còn to, Yển Cưu từ phía sau chạy tới đem áo ngoài che trên đầu Khuất Trọng cùng đứa bé.
Khuất Trọng có chút giật mình liếc mắt nhìn Yển Cưu. Yển Cưu thân hình cao lớn, thật giống như đem Khuất Trọng cùng đứa bé kia ôm vào trong ngực. Động tác kia ôn nhu cẩn thận, làm Khuất Trọng thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Yển Cưu cúi đầu nhìn, liền thấy Khuất Trọng nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười, nói:
"Khuất thúc thúc, ta đẹp như vậy sao?"
Khuất Trọng nghe hắn gọi như thế sợ hết hồn. Bởi vì năm đó Khuất Trọng cứu tiểu Công tử Thư quốc, tiểu Công tử chính là gọi hắn như vậy. Đã qua hai mươi năm, đột nhiên nghe Yển Cưu gọi như vậy, đặc biệt là bọn họ đã từng đã xảy ra quan hệ kỳ quái, nhất thời hắn mặt đỏ tới mang tai.
Mọi người đi về phía trước, quả nhiên đi không bao xa liền thấy một ngôi nhà bị sập xuống một nửa. Một nửa kia cũng không có trần nhà, nước mưa ào ào tàn phá ngôi nhà.
Ngô Củ sợ nhà kia sụp xuống, liền vội vàng nói:
"Đi mau, đi đón mẫu thân của đứa bé, chúng ta đi phủ quan tá túc."
Mọi người liền vội vàng gật đầu, tất cả đều đi tới. Tới cửa nhà đứa bé tuột xuống dưới, trong lòng ôm bánh ướt đẫm chạy về phía trước. Nó chạy lảo đảo, bởi vì không có khí lực, đói bụng đến không chạy nổi, lại thật vui v.
Đứa bé vừa chạy vừa hô to:
"Mẫu thân! Bánh... Bánh lớn đến, nhanh ăn sẽ không đói bụng... Thật lớn, thật lớn... bánh rất lớn!"
Mọi người theo đứa bé đi vào căn nhà rách nát không ra hình thù gì. Đi vào, nhất thời ngửi thấy mùi mốc meo mục nát, liền thấy một nữ tử ngã trên mặt đất. Nữ tử kia gầy trơ xương, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.
Đứa bé chạy tới, ngồi chồm hỗm xuống lắc lắc nữ tử. Nữ tử đương nhiên không thể mở mắt ra, không thể đáp lại, bởi vì đã không còn sống.
Ngô Củ trong lòng "lộp bộp". Mọi người cũng đều giật mình nhìn tình cảnh này. Đứa bé ngồi chồm hỗm xuống, cầm bánh, lắc nữ tử, nói:
"Mẫu thân... mẫu thân mau đứng lên, có bánh lớn... bánh lớn! Thật là lớn thật ngon, mẫu thân nhất định có thể ăn no!"
Nói chuyện không thấy mẫu thân trả lời, đứa bé nhăn lông mày, mím miệng nhỏ, nghẹn ngào nói:
"Mẫu thân, người sao không để ý tới Tư. Hu hu, mẫu thân, cho người bánh lớn. Người đừng giận, Tư đi tìm thức ăn, bên ngoài mưa thật lớn, cho nên mới trở về chậm như vậy."
Đứa bé nói, đem bánh hướng trong miệng nàng nhét, vừa nhét vừa nói:
"Mẫu thân ăn, ăn đi mà."
Ngô Củ đột nhiên nghĩ đến chính mình đời trước, cũng mất mẹ như vậy. Ngô Củ loạng choạng một cái, suýt nữa ngã trên mặt đất. Tề Hầu tiếp được, nói:
"Nhị ca?!"
Ngô Củ trong đầu một mảnh tối đen, rất mau đã tìm lại ý thức. Đứa bé kia vẫn cứ khóc, đem bánh bột ngô cho mẫu thân ăn. Ngô Củ nhìn không nổi nữa, nhắm mắt lại, nói:
"Đem đứa bé đi thôi, đem mẫu thân... chôn đi."
Tất cả mọi người có chút trầm mặc, gật gật đầu. Khuất Trọng đi qua ôm đứa bé, hỏi:
"Ngoan, con tên là gì?"
Đứa bé ôm cổ Khuất Trọng, nhìn nữ tử trên đất, nói:
"Con là Tư, con muốn mẫu thân..."
Khuất Trọng vô cùng không đành lòng, thế nhưng không dám buông đứa trẻ ra, không thể làm gì khác hơn là đem nó đi ra ngoài. Đứa bé trong nháy mắt liền khóc lên, ném bánh rơi trên mặt đất, nghẹn ngào nói:
"Tư... muốn mẫu thân. Mẫu thân tại sao không để ý tới Tư, là đang tức giận sao?"
Khuất Trọng không biết làm sao trả lời, chỉ biết ôm đứa trẻ đi ra ngoài. Ngô Củ vào lúc này đi vào bên trong mấy bước, liền thấy nữ tử kia trong tay nắm đồ vật. Ngồi chồm hỗm xuống mở bàn tay của nàng, Ngô Củ thấy một cái ngọc bội.
Nói ngọc bội cũng không đúng lắm, hẳn là một mặt dây chuyền bằng đá. Mặt trên khắc hai chữ Tư Phủ.
Ngô Củ nhìn thấy hai chữ này, lại nhớ đến vừa nãy đứa bé tự xưng là Tư, nhất thời có chút trố mắt ngoác mồm.
Tư Phủ?
Đây không phải là tục danh của Tống Tương Công sao?
Tống Công Ngự Thuyết có đứa con thứ gọi là Tư Phủ. Bất quá bây giờ Ngự Thuyết chỉ có một đứa con là Tiểu Tử Ngư hay còn gọi là Mục Di. Bởi vì Ngự Thuyết đã hàn gắn quan hệ với Triển Hùng, bởi vậy cho tới bây giờ vẫn không có thành hôn, cho nên đừng nói con thứ, cả thứ nữ cũng không có.
Ngô Củ cầm ngọc bội, lúc này mới quay đầu đi ra.
Tư Phủ còn khóc, sặc nước mưa. Khuất Trọng dỗ dành như thế nào cũng không được. Mọi người luân phiên dỗ dành đều vô dụng, mọi người cũng vô cùng khổ não.
Ngô Củ đi ra, liền ôm Tư Phủ vào trong ngực. Tư Phủ khóc khóc thút thít nói:
"Muốn... mẫu thân... Tư muốn tìm mẫu thân."
Ngô Củ không nói gì, chỉ là ôm Tư Phủ lên xe, sau đó đem ngọc bội đeo vào cổ Tư Phủ.
Tư Phủ cúi đầu nhìn, nói:
"Mẫu thân."
Ngô Củ nói:
"Bắt đầu từ hôm nay vật này là của ngươi mang theo để nhớ về mẫu thân."
Tư Phủ tựa hồ nghe không hiểu, chơp mắt to, đã không còn khóc, nằm nhoài trong lòng Ngô Củ chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ngô Củ sờ soạng trán Tư Phủ, nói:
"Còn sốt, trước đi đến phủ quan, việc này không nên chậm trễ."
Mọi người lập tức đánh xe đi phủ quan địa phương. Quan đia phương không nghĩ hôm nay Ngô Củ đã đến, vẫn chưa có chuẩn bị. Xe đến cửa phủ, gõ cửa hồi lâu, không có ai đến mở cửa.
Chờ một lúc lâu, Tư Phủ đã sốt đến hôn mê, Ngô Củ cũng lạnh không chịu được. Tề Hầu hận không thể một cước đá văng cửa. Ngô Đao vỗ cửa đến mấy lần, bên trong lúc này mới có người trả lời, đi ra là quản gia.
Quản gia mở cửa, không biết bọn họ là ai. Ngô Đao vội vã lấy ra thẻ bài. Bất quá quản gia kiến thức không nhiều, nơi này là thâm sơn cùng cốc, quản gia không quen biết người kinh đô, không cho bọn họ vào cửa. Quản gia nói đội ngũ Sở Vương hai ngày sau mới tới, bọn họ không phải.
Yển Cưu không thể nhịn được nữa đi tới, từ trong ngực lấy ra binh lễ. Quản gia coi như thiếu kiến thức cũng biết binh lễ. Bởi vì trước đó vài ngày, trú quân ấp bên cạnh lại đây viện trợ giải nguy cầm vật như thế.
Quản gia sợ đến hồn, vội vã mời bọn họ tiến vào, làm lễ nói:
"Vương thượng chớ trách! Vương thượng chớ trách! Tiểu nhân có mắt không tròng!"
Tề Hầu lạnh lùng nói:
"Đại nhân các ngươi ở đâu?"
Quản gia liền vội vàng nói:
"Đại nhân đi khu gặp nạn cứu trợ. Trời chưa sáng đã đi, bây giờ còn chưa trở về, để tiểu nhân đi mời đại nhân về."
Ngô Củ ôm Tư Phủ hôn mê, nghe quan viên địa phương đang đi cứu trợ, trong lòng cũng giảm giận một ít, nói:
"Không cần, trước tiên cho Quả nhân mấy gian phòng nghỉ."
"Vâng vâng vâng!"
Quản gia chưa từng gặp qua tình huống này, vội vã cho người chuẩn bị phòng ở.
Quan địa phương cao nhất họ Tào, gọi là Tào Hiếu. Ấp nhỏ này vô cùng cằn cỗi, không có trú quân, cũng không tính là trọng địa.
Tào phủ cũng không lớn, toàn bộ phủ chỉ có một sân, thoạt nhìn vô cùng đơn sơ.
Quản gia đưa bọn họ vào trong sân, chuẩn bị mấy gian phòng tốt nhất, đương nhiên cũng chỉ tương đối. Động tác rất mau lẹ, rất nhanh liền mời bọn họ vào phòng nghỉ.
Ngô Củ đi vào, đem Tư Phủ đặt ở trên giường, nhanh chóng để Đường Vu trị liệu. Đường Vu mang theo thuốc cũng coi như là đầy đủ. Dù sao bọn họ muốn tới cứu trợ, lũ lụt gây tai hoạ đều sẽ kèm theo bệnh tật, bởi vậy Đường Vu mang theo không ít thuốc.
Đường Vu vội vã phối thuốc. Tử Thanh đem thuốc đi nấu. Những người khác bận rộn thay y phục, để tránh phát sốt cảm mạo hỏng việc.
Ngô Củ vừa mới hôn mê một chút, Tề Hầu không biết Ngô Củ là thấy cảnh đau lòng, còn tưởng rằng thân thể không tốt. Hắn vội vàng giúp Ngô Củ thay y phục khô, lau tóc cho Ngô Củ. Ngô Củ hết thảy đều làm thỏa đáng, Tề Hầu vẫn tóc tai bù xù, cả người ướt nhẹp. Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Ngươi cũng nhanh đi rửa mặt thay y phục, xong Quả nhân bôi thuốc vết thương trên mặt ngươi một lần nữa."
Tề Hầu liền đi rửa mặt thay y phục. Tư Phủ vẫn còn đang hôn mê, Đường Vu trông coi, quan sát bệnh tình. Ngô Củ cũng không giúp đỡ được, cầm thuốc mỡ, trở về phòng.
Tề Hầu rất nhanh đã rửa mặt thay y phục. Tóc tai ướt nhẹp trực tiếp xõa xuống. Ngô Củ trở về, để hắn ngồi ở chiếu, tận tâm bôi thuốc vết thương trên mặt trên cánh tay hắn.
Mặc dù là bị thương ngoài da, thế nhưng vết thương trên mặt là bầm tím nhìn thấy mà giật mình. Ngô Củ sợ hắn lưu vết sẹo ở trên mặt không tốt.
Tề Hầu thấy Nhị ca ôn nhu tỉ mỉ bôi thuốc, nắm lấy tay Ngô Củ hôn một cái, nói:
"Nhị ca, không có chuyện gì, chỉ thương tổn nhỏ, mấy ngày nữa là tốt rồi."
Ngô Củ đem thuốc mỡ để một bên, nói:
"Thật sự không nên mang ngươi đến."
Tề Hầu ôm Ngô Củ, nói:
"Khiến Nhị ca bị sợ hãi, là Cô không đúng."
Ngô Củ thở dài. Tề Hầu thấy, thấp giọng nói:
"Nhị ca, làm sao vậy?"
Ngô Củ nói:
"Quả nhân nhớ chuyện Tư Phủ."
Nói tới Tư Phủ, Tề Hầu tự nhiên cũng biết. Dù sao Tư Phủ cũng coi như là vãn bối. Ở đời trước, con thứ của Tống Công Ngự Thuyết là người nho nhã lễ độ, bất quá kỳ thực dã tâm không nhỏ, muốn tiếp nhận bá nghiệp Xuân Thu của Tề Hầu.
Bất quá Tư Phủ hiện tại tuổi quá nhỏ, bởi vậy Tề Hầu hoàn không nhận ra rốt cuộc có phải Tư Phủ kia hay không.
Tề Hầu nói:
"Không có gì phải suy nghĩ, giữ nó ở bên là tốt rồi."
Ngô Củ nói:
"Mưa bên ngoài tựa hồ muốn ngừng. Một chốc Quả nhân ra ngoài xem xét, đi xem trường học tình huống thế nào."
Tề Hầu gật đầu nói:
"Cô đi cùng Nhị ca."
Mưa tới nhanh, đi cũng nhanh, nhưng mưa chưa hết hẳn, sắc trời vẫn âm trầm mây đen đầy trời.
Ngô Củ dự định đi hỏi thăm tình hình. Đường Vu lưu lại trong trông coi Tư Phủ. Công tử Bạch, Ngô Đao, Khuất Trọng, Yển Cưu cùng đi. Mọi người từ Tào phủ đi ra ngoài.
Bởi vì bên ngoài mưa đã ngừng, dần dần có dân chạy nạn đi ra. Mấy người Ngô Củ đổi xiêm y sạch sẽ, đi ở trên đường phố, nhóm dân chạy nạn nhìn bọn họ như thấy quái vật. Ngô Củ cảm thấy mình như động vật trong vườn thú, mà các du khách thì lại dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn.
Ngô Củ không biết cụ thể trường học ở nơi nào, chỉ có thể đi hỏi thăm. Công tử Bạch đi tìm một nhóm dân chạy nạn. Nhóm dân chạy nạn căn bản không nhìn hắn, đối với Công tử Bạch sạch sẽ chỉnh tề không liếc mắt một cái. Công tử Bạch đem lương khô ra, phân cho dân chạy nạn. Ánh mắt dân chạy nạn đột nhiên loé sáng, dồn dập tranh giành. Lương khô trong tay Công tử Bạch có hạn, dân chạy nạn nhiều ngày không ăn, đều vô cùng điên cuồng.
Ngô Đao thấy thế, chạy tới ngăn chặn. Tay Công tử Bạch tuy rằng đã khá hơn một chút, thế nhưng vẫn vô cùng "yếu ớt". Ngô Đao sợ dân chạy nạn tranh giành, tổn thương Công tử Bạch.
Ngô Đao nhanh chóng ngăn dân chạy nạn, mu bàn tay bị cào mấy đường. Rõ ràng vóc người cũng không cao lớn, hắn lại che chắn cho Công tử Bạch cao lớn ở phía sau. Công tử Bạch nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn Ngô Đao, nói:
"Ngươi không cần như vậy."
Ngô Đao cứng đờ, dùng khàn khàn thấp giọng nói:
"Đây là ti chức muốn làm, không quản Công tử có đồng ý hay không."
Công tử Bạch tựa hồ giật mình, liếc mắt nhìn Ngô Đao.
Dân chạy nạn có được lương thực, bắt đầu ăn như hùm như sói. Ngô Củ đi tới, nói:
"Ta muốn hỏi thăm các ngươi một ít chuyện."
Dân chạy nạn ăn, đôi mắt liền khôi phục một mảnh hỗn độn. Ngô Củ hỏi, bọn họ cũng không có phản ứng.
Ngô Củ nói tiếp:
"Chung quanh đây có phải là có trường học hay không? Nơi dạy chữ cho bọn nhỏ."
Vừa nghe nói như thế, dân chạy nạn đột nhiên kích động lên. Ngô Củ đứng gần, suýt nữa bị đụng phải. Tề Hầu vội vã ngăn cản, che chắn cho Ngô Củ.
Dân chạy nạn đột nhiên kích động, đôi mắt câm phẫn, có người gào thét:
"Trường học gì?! Chó má!"
Ngô Củ vừa nghe, nói:
"Ta muốn hỏi thăm các ngươi sự việc trường học gặp nạn. Xem ra các ngươi biết, có thể nói cho ta hay không?"
Dân chạy nạn rất kích động, có người khóc lên, tựa hồ trong trường học có con bọn họ.
"Trường học gì?! Đó đều là lều thô! Căn bản không cần lũ lụt, mưa to cũng sập."
"Chết thật là nhiều người..."
"Đều là trẻ nhỏ, nghiệp chướng!"
"Còn có sư phó!"
"Đúng đúng, những sư phó kia cũng đáng thương."
Ngô Củ vừa nghe, trong lòng chấn động, lửa giận xẹt vọt lên.
Lều thô sao?
Nơi này cũng không phải là trường học do Ngô Củ dùng tiền riêng xây dựng thí điểm. Nơi này là dùng quốc khố xây dựng trường. Ngô Củ sững sờ không biết sẽ thành như vậy.
Ngô Củ cho chi ra nhiều tiền, nhưng dân chạy nạn nói lớp học chính là lều thô. Mưa mấy trận đã xảy ra tai họa lũ lụt gây sụp đổ. Có điều lều thô kia trước khi gặp lũ lụt đã bị hư hại. Không chỉ là học viên, còn có lão sư cũng gặp nguy.
Khi tan triều, Ngô Củ nói:
"Triệu Bạch theo Quả nhân, những người khác đều tản đi thôi."
Mọi người lập tức lui ra khỏi Lộ Tẩm cung. Công tử Bạch chắp tay hành lễ, liền chuẩn bị đến tiểu tẩm cung.
Công tử Bạch mặc dù theo về Sở quốc làm con tin, Ngô Đao cũng đi cùng, bất quá Công tử Bạch đã không cho Ngô Đao ở bên cạnh. Ngô Củ cảm thấy thật vừa lúc, chính mình cần hộ vệ võ nghệ xuất chúng, liền để Ngô Đao làm hộ vệ.
Ngô Đao đang trực tại cửa tiểu tẩm cung, xa xa liền thấy một người cao to trẻ tuổi mặc quan bào Sở quốc đi tới.
Ngô Đao nhìn thấy Công tử Bạch, sắc mặt bất biến đột nhiên có chút kinh hỉ. Hắn vài ngày không gặp Công tử Bạch, từ khi đi vào Sở, liền chưa từng thấy. Ngô Đao lập tức nói:
"Công tử."
Công tử Bạch liếc mắt nhìn Ngô Đao, biểu tình nhàn nhạt, chắp tay nói:
"Ngô đại nhân."
Ngô Đao có chút nghẹn lời, cảm thấy cổ họng lạnh lẽo. Lúc này liền nghe có tiếng bước chân, Tử Thanh từ bên trong đi ra, nói:
"Vương thượng truyền Triệu đại phu."
Công tử Bạch theo sát Tử Thanh đi vào trong. Ngô Đao nhìn bóng lưng Công tử Bạch chậm rãi biến mất.
Công tử Bạch đi vào, liền nghe âm thanh như chuột cắn đồ vật.
"Rắc rắc rạo rạo!"
Thế nhưng Sở Vương là người ưa sạch sẽ, bởi vậy tiểu tẩm cung rất sạch sẽ, hẳn là sẽ không có con chuột.
Công tử Bạch sau khi đi vào mới phát hiện không phải con chuột, mà là Tề Hầu đang ăn.
Tề Hầu ngồi ở trên chiếu, trước mặt bày hai cái đĩa. Một đĩa chính là cơm cháy thơm phức. Một đĩa khác là bạch quả nướng, phía dưới là một lớp muối hạt. Vỏ màu trắng của bạch quả đã nứt, lộ ra bên trong là thịt màu vàng cùng tim màu xanh.
Tề Hầu ăn say sưa ngon lành. Cơm cháy được Ngô Củ tẩm ướp gia vị, có thêm thịt xé sợi, quả thực đã ăn muốn ngừng cũng không được. Bạch quả nướng lên, vừa ngọt ngào vừa thơm, dai dai mềm mềm, ngon vô cùng.
Hai món ăn vặt này, bất kể là đi kèm với rượu hay trà đều thích hợp.
Tề Hầu thừa dịp Ngô Củ vào triều, liền ở tiểu tẩm cung gặm đồ ăn vặt. Ngô Củ trở về nhìn thấy hỏi:
"Ngươi ăn bao nhiêu bạch quả rồi?"
Tề Hầu nháy mắt một cái, còn tỏ ra bán manh cùng Ngô Củ, nói:
"Cô cũng không biết, không đếm, cứ như vậy ăn."
Ngô Củ muốn lấy lại bạch quả từ trong tay Tề Hầu. Thế nhưng Tề Hầu lại ôm đĩa, vẻ mặt tội nghiệp, thật giống con chó cỡ lớn bị Ngô Củ vứt bỏ, nói:
"Nhị ca, ngươi cho Cô ăn một chút cũng đi."
Ngô Củ nhìn hắn giả đáng thương, vừa vặn lúc này Tử Thanh dẫn Công tử Bạch tới. Vì để tránh cho Công tử Bạch xem trò khôi hài, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là để Tề Hầu tiếp tục ăn.
Ngô Củ cũng không phải sợ Tề Hầu ăn nhiều, mà là bạch quả vốn có độc tính, sau khi chế biến chín độc tố giảm bớt rất nhiều, thế nhưng vẫn không thích hợp ăn nhiều. Người trưởng thành một ngày tốt nhất không ăn quá ba mươi hạt. Ngô Củ dám khẳng định, Tề Hầu đã ăn hơn ba mươi hạt bạch quả, hơn nữa còn ăn luôn cả tim xanh!
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là cười nói Công tử Bạch ngồi xuống. Ngô Củ đem đĩa bạch quả kéo qua một ít, Tề Hầu còn tưởng rằng Ngô Củ không cho hắn ăn. Bất quá không ngờ, Ngô Củ lột vỏ bạch quả, tách thành hai nửa, lấy tim xanh bên trong ra, sau đó liền đưa cho Tề Hầu.
Tề Hầu nhìn Nhị ca lột bạch quả đưa sang, nhanh chóng chân chó tiếp nhận, sau đó liền dồn vào trong miệng ăn hết sức vui vẻ.
Bạch quả tuy rằng không thể ăn nhiều, thế nhưng bỏ tim xanh vẫn có thể ăn nhiều hơn một chút. Ngô Củ thấy Tề Hầu thích ăn, giúp hắn bỏ đi tim xanh bên trong, cảm giác bản thân là một bạn trai chu đáo tăng cấp.
Công tử Bạch tiến vào hành lễ, lập tức ngồi xuống. Hắn nhìn Sở Vương cùng Tề Hầu "ân ái", không khỏi có chút ước ao. Dù sao Sở Vương cùng Tề Hầu, một là quốc quân Sở quốc, một là tiền nhiệm quốc quân Tề quốc, có lợi ích quốc gia ở giữa cản trở, mà hai người xử lý rất tốt, không có ảnh hưởng tới tình cảm.
Ngô Củ vừa lột bạch quả cho Tề Hầu, vừa nói:
"Triệu khanh, Quả nhân tìm ngươi tới, chắc chắn ý tứ ngươi cũng rõ ràng."
Công tử Bạch lập tức chắp tay nói:
"Vâng, Bạch rõ ràng."
Ngô Củ nói:
"Quả nhân biết ngươi vừa tới Sở quốc, cần phải cho ngươi quen dần công việc. Nhưng chuyện này, Quả nhân cảm thấy ngươi có thể đảm nhiệm được. Hơn nữa Quả nhân cũng biết, Triệu khanh nóng lòng đứng vững ở Sở quốc. Ngươi cũng không muốn bại bởi bất cứ người nào, không phải sao?"
Công tử Bạch cười, chắp tay nói:
"Vương thượng nói phải."
Công tử Bạch vừa chắp tay, vết sẹo trên cổ tay liền lộ ra. Bất quá tay so với lúc trước đã khá hơn nhiều. Trước mắt sinh hoạt không bị ảnh hưởng, chỉ là vẫn không cách nào nhấc lên vật nặng, vẫn còn phải điều dưỡng thêm. Đường Vu còn châm cứu khơi thông kinh mạch định kỳ. HunhHn786
Ngô Củ nói:
"Quả nhân sẽ đem tiền bạc giao cho ngươi, ngươi toàn quyền tiến hành. A đúng rồi... Quả nhân thiếu chút nữa đã quên, còn có một người muốn tiến cử cho ngươi. Quả nhân tin tưởng các ngươi có thể hợp tác rất tốt."
Ngô Củ nói, đối với Tử Thanh vẫy vẫy tay. Tử Thanh đi ra ngoài, dẫn vào một người. Công tử Bạch ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Đao.
Ngô Đao mặc xiêm y thị vệ Sở quốc đeo bảo đao, khí vũ hiên ngang. Sau khi đi vào, hắn trước tiên liếc mắt nhìn Công tử Bạch, lập tức làm lễ.
Công tử Bạch cũng liếc mắt nhìn Ngô Đao, thế nhưng trên mặt không có gì đặc biệt. Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Triệu khanh, Quả nhân tiến cử người này, cũng là người Triệu khanh quen biết từ lâu. Triệu khanh có ý kiến gì không?"
Công tử Bạch chần chờ một chút, liền nói:
"Tuân theo Vương thượng."
Ngô Củ gật gật đầu, tựa hồ rất hài lòng, liền nói với Ngô Đao.
"Ngô Đao, ngươi trước tiên đi làm việc cùng Triệu khanh, chờ làm xong trường học, lại về cung phục chức."
Ngô Đao có chút giật mình, biểu tình dĩ nhiên lộ ra một ít mừng rỡ, vội vã chắp tay nói:
"Tạ ơn Vương thượng, ti chức tất nhiên tận tâm tận lực."
Ngô Củ cười nói:
"Nếu Triệu khanh cùng Ngô Đao đều không có phản đối, thì như vậy đi, tất cả lui xuống."
Công tử Bạch cùng Ngô Đao đứng lên, chắp tay lui ra khỏi tiểu tẩm cung. Tề Hầu cười híp mắt ăn bạch quả, nói:
"Nhị ca, ngươi quản chuyện bao đồng vô bổ càng ngày càng trôi chảy nhỉ?"
Ngô Củ cười cười nói:
"Đây là lo chuyện bao đồng sao? Chuyện đại sự cả đời thị vệ bên cạnh Quả nhân, Quả nhân quản một chút thì có sao?"
Tề Hầu cười, nói:
"Cô nghe nói, Nhị ca muốn làm trường học, còn tự mình bỏ tiền, có thể dốc hết vốn liếng. Bất quá... Chuyện này e rằng không dễ dàng."
Đúng như Tề Hầu nói, cũng không phải Tề Hầu miệng xui xẻo, mà là bởi vì Tề Hầu nhìn thấy xa. Coi như Ngô Củ tự mình bỏ tiền xây trường học, thế nhưng không hề dễ dàng. Bởi vì bách tính chưa bao giờ đi học, căn bản chưa khai hóa, coi như mở ra lớp học miễn phí cũng không có người đến ghi danh.
Mười trường học tại thôn Sở quốc rất nhanh liền được tạo dựng, thế nhưng thu nhận học sinh đối mặt khó khăn. Có lớp tới giờ học không có học sinh. Có chỗ dùng biện pháp giăng lưới bắt chim, làm rất tốt, cũng chỉ có năm người đến lớp, qua ngày thứ ba chỉ còn hai người đến học.
Chuyện này lan truyền nhanh chóng, rất nhiều quý tộc sĩ phu chờ xem trò cười. Dù sao bọn họ biết Sở Vương làm chuyện vô ích. Xây trường cho một đám tiện ngu dốt, thật giống như đem thịt bò đút cho tiện dân, thật sợ bọn họ không phải chết no, chính là nghẹn chết. Trong mắt quý tộc, người dân thường căn bản không có tư cách ăn thịt bò.
Công tử Bạch thân là chủ sự nhiệm vụ lần này, cũng cảm giác áp lực. Ngô Củ nghe Công tử Bạch bẩm báo, cũng không có quá nhiều bất ngờ. Công tử Bạch nói:
"Bạch làm việc không tốt, xin Vương thượng trách phạt."
Ngô Củ rất thoải mái, nói:
"Đây là trong dự liệu của Quả nhân. Cũng không có thể một lần ăn là thành người mập mạp, mọi việc đều phải từ từ. Nếu không có bách tính nguyện ý vào học, như vậy đừng ngại làm chút hỗ trợ..."
Công tử Bạch ngờ vực nhìn về phía Ngô Củ. Ngô Củ nhíu mày, nhờ Tề Hầu hỗ trợ ghi chép. Dù sao Tề Hầu không chỉ võ nghệ xuất chúng, hơn nữa viết chữ cũng đẹp.
Ngô Củ nghĩ ra mấy biện pháp hỗ trợ.
Người dân thường cảm thấy nữ tử không cần biết chữ, nam tử đi học lãng phí nhân lực. Trong thôn thu nhận nam sinh từ tám tuổi trở lên. Ở thôn trẻ em tám tuổi đã bắt đầu ra đồng làm việc, bởi vậy không ai nguyện ý đem người có sức lao động trong nhà đi học.
Ngô Củ liền lệnh Công tử Bạch phát ra thông cáo. Chỉ cần đem con trong nhà đi học, có thể nhận lương thực, hơn nữa nam nữ không hạn chế.
Lớp học mỗi tháng đều có sát hạch, chỉ cần thông qua sát hạch là có thể tiếp tục học miễn phí, có thể ăn cơm trưa miễn. Còn có chọn lựa người xuất sắc phát "học bổng". Cứ như vậy đi học cũng có thể kiếm tiền, chỉ cần đủ ưu tú.
Sẽ có tổ chức khoa thi tuyển chọn người, không xét thân phận, đậu cao có thể tiến vào triều Sở quốc làm quan. Cứ như vậy, bách tính cũng có thể bay lên đậu cành cao, hoàn thành chí lớn.
Công tử Bạch lập tức đem công văn ban phát xuống. Trải qua một tháng thí điểm, người đến học đông như mắc cửi.
Rất nhiều quý tộc sĩ phu đang chuẩn bị xem trò vui, kết quả lớp học đột nhiên trở nên chật ních. Đi học kết hợp vật chất, có thể kiếm tiền, mỗi ngày ăn ngon. Người dân thường không có kế hoạch lớn chí lớn vì có cơm ăn liều mạng đọc sách, mà người có kế hoạch lớn chí lớn càng không cần phải nói.
Nhóm sĩ phu không thể nhìn thấy trò cười, tựa hồ có hơi không cam lòng. Thế nhưng bọn họ cũng xác định trường học thôn tồn tại không lâu, dù sao tiện dân chính là tiện dân, không thể bay lên trời.
Trong khi quý tộc sĩ phu còn đang cay cú, trường học đã mở ra, tổng cộng mười trường, đưa vào hoạt động vô cùng thuận lợi, học sinh cũng càng ngày càng nhiều. Trong số các học viên, không thiếu người thông minh hiếu học. Trước đây bởi vì cùng khổ, bị che giấu trong bùn đất, không có cơ hội phát sáng, bây giờ có được cơ hội, đương nhiên phải lộ tài năng.
Trường học phát triển, hơn nữa phát triển cấp tốc. Quý tộc sĩ phu tuy rằng vẫn cảm thấy không thể được, thế nhưng cũng không có cách nào. Dù sao Ngô Củ cũng đã nói, nếu như trường học đưa vào hoạt động tốt, liền dùng quốc khố, cũng không thể luôn dựa vào tiền riêng của Sở Vương duy trì hoạt động.
Bành Trọng Sảng là Nhạc Doãn, lại có công tác mới, bắt đầu đốc xúc xây dựng thêm điểm trường mới.
Công tử Bạch vẫn quản lý mười trường ban đầu, đồng thời trao đổi cùng Bành Trọng Sảng kinh nghiệm tâm đắc.
Mọi người đang ở chính sự đường trao đổi vấn đề trường học thôn, Đấu Kỳ đột nhiên vội vã đi tới, sắc mặt hết sức khó coi nói:
"Hai vị đại nhân, có chút việc gấp, mời hai vị đại nhân theo Kỳ đi Lộ Tẩm cung một chuyến."
Công tử Bạch cùng Bành Trọng Sảng nhìn nhau một cái, không biết là chuyện gì. Phàn Sùng vừa vặn đi ngang qua, nghe có việc gấp, liền nói:
"Mạc Ngao đại nhân, có chuyện gì gấp? Không biết Sùng có thể giúp được gì?"
Đấu Kỳ vừa nghe, nói:
"Việc này e rằng Vương thượng cũng sẽ tìm Đại Tư Mã thương nghị, không bằng cùng nhau đi Lộ Tẩm cung."
Mọi người không biết là chuyện gì, Đấu Kỳ vội vã mang theo ba người tiến vào Lộ Tẩm cung. Tử Thanh đi mời Ngô Củ.
Ngô Củ rất nhanh liền đến, nhìn thấy mọi người, nói:
"Đấu khanh, chuyện gì xảy ra?"
Đấu Kỳ vội vàng làm lễ, lập tức nói:
"Vương thượng, Kỳ tiếp nhận cấp báo, phía nam phát sinh thiên tai. Nước lũ gây tổn hại đất ruộng, phát hủy nhà cửa, đồng thời..."
Đấu Kỳ nói, dừng một chút. Ngô Củ nhíu nhíu mày, nói:
"Đồng thời cái gì?"
Đấu Kỳ chần chờ nói:
"Đồng thời lớp học sụp đổ, có người bị thương, thương vong không ít..."
Ngô Củ vừa nghe, khiếp sợ, tức giận nói:
"Cái gì!? Sập lớp học? Tình huống bây giờ ra sao? Quan địa phương có phái người giải nguy?"
Đấu Kỳ nói:
"Quan địa phương đã phái người giải nguy. Chỉ có điều nước lũ thế tới hung mãnh, địa phương tổn thất nặng nề, không đủ nhân lực, đã gửi báo cáo đến Dĩnh thành thỉnh cầu viện trợ... Vương thượng, Kỳ kiến nghị Vương thượng điều khiển binh mã đi giải nguy."
Ngô Củ nhíu mày, lo lắng đi tới đi lui mấy lần, nói:
"Phàn Sùng, chuyện điều khiển binh mã giao cho ngươi. Nhanh chóng huy động quân Sở ở ấp lân cận đi giải nguy."
Phàn Sùng lập tức chắp tay nói:
"Vâng, Sùng đi ngay!"
Hắn nói, lập tức quay người đi ra khỏi Lộ Tẩm cung. Bởi vì không có thời gian chờ, Phàn Sùng cũng không lo đến lễ phép, lập tức chạy đi.
Ngô Củ trầm giọng còn nói:
"Đấu khanh, trong triều liền tạm thời giao cho ngươi."
Đấu Kỳ hơi kinh ngạc, liền vội vàng nói:
"Vương thượng, tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể! Phía nam còn chưa yên ổn, mưa to liên miên, vẫn còn xảy ra lũ lớn, Vương thượng thân phận tôn quý, ngàn vạn lần không thể mạo hiểm, vẫn là nên tọa trấn Dĩnh thành, chỉ huy từ xa. Nếu Vương thượng không yên lòng, Đấu Kỳ nguyện ý đi đến tiểu ấp, đại diện Vương thượng tra rõ sự việc."
Ngô Củ giơ tay lên, ngăn lại Đấu Kỳ, nói:
"Đấu khanh không cần nhiều lời, Quả nhân đã quyết. Lần này không chỉ là thiên tai, hơn nữa còn về lớp học bị sập. Nhiều đứa trẻ gặp nạn như vậy, Quả nhân phải có trách nhiệm. Quả nhân nhất định phải đi."
Đấu Kỳ muốn ngăn lại, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Sở Vương, không biết nói cái gì cho phải. Hắn không thể làm gì khác hơn là đem lời nuốt vào bụng.
Vào lúc này Công tử Bạch chấp tay nói:
"Vương thượng, Bạch nguyện chờ lệnh đi theo!"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Triệu khanh đi chuẩn một chút vật tư. Việc này không nên chậm trễ, sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát."
"Dạ!"
Ngô Củ chuẩn bị đi một chuyến thị sát. Tuy rằng Đấu Kỳ không muốn để cho Ngô Củ đi, dù sao bây giờ còn lũ lụt mưa to. Ngô Củ đi thực sự quá nguy hiểm. Nhưng mà Đấu Kỳ không khuyên nổi Ngô Củ. Ngô Củ cũng không phải xuất thân từ quý tộc, bởi vậy phong cách làm việc không phải như quý tộc. Theo quan điểm của Ngô Củ, đã xảy ra thương vong nhiều trẻ em như vậy, mà chính mình làm Sở Vương cứ ngồi ở triều đình, chỉ huy từ xa, hối thúc cấp dưới bận rộn, quả thực làm người ta căm phẫn, cũng không thể nói là người lãnh đạo tốt.
Ngô Củ liền trở về tiểu tẩm cung, để Công tử Bạch đi chuẩn bị vật tư, sáng sớm ngày mai liền xuất phát.
Tề Hầu mặc dù ở tiểu tẩm cung, bất quá cũng nghe nói sự tình. Dù sao chuyện này giấy không gói được lửa, trường học bị nước lũ làm sập, thương vong không ít. Tại niên đại chiến loạn, ngoại trừ thanh niên cường tráng, bé trai cũng quan trọng. Dù sao trẻ con đại biểu dân số quốc gia, quốc gia muốn trở nên mạnh mẽ, một mặt cần tiền tài, ở một phương diện khác cần người đông. Chỉ có dân số đông mới có quân đội hùng hậu.
Xảy ra thương vong nhiều học viên, hơn nữa quý tộc sĩ phu đều cực lực phản đối xây trường lớp, cứ như vậy, tin tức lan truyền nhanh chóng. Tử Thanh nghe tin tức, đương nhiên phải bẩm báo cho Tề Hầu.
Tề Hầu nghe, sắc mặt hết sức khó coi, rất nhanh liền nhìn thấy Ngô Củ từ bên ngoài đi vào.
Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu, liền nói:
"Quả nhân có thể phải ra ngoài vài ngày..."
Ngô Củ còn chưa nói hết, liền bị Tề Hầu cắt ngang. Tề Hầu nghe ra tựa hồ Nhị ca không muốn mang theo hắn. Tề Hầu trong lòng cũng rõ ràng, nơi đó là khu vực xảy ra thiên tai, hắn thân là tiền nhiệm quốc quân Tề quốc, nếu ở Sở quốc có mệnh hệ gì quan hệ hai nước sẽ lại xấu đi.
Tề Hầu nói:
"Nhị ca, ngươi đi Cô không yên lòng. Hoặc là mang theo Cô, hoặc là Cô không cho ngươi đi."
Ngô Củ vừa nghe, bật cười, nói:
"Ngươi thật to gan, còn dám uy hiếp Quả nhân?"
Tề Hầu nhíu mày, nói:
"Cô không chỉ dám uy hiếp Nhị ca, Cô còn có thể khiến Nhị ca khóc nhè."
Phút chốc Ngô Củ liền nhớ đến đã khóc nhè trên xe. Đó cũng là tự làm tự chịu, đều do tự mình uống thuốc. Phản ứng của hai người sao khác nhau một trời một vực như vậy. Sau sự việc, Ngô Củ cũng chất vấn Đường Vu, hỏi hắn có phải là đưa sai thuốc rồi không.
Đường Vu thân là một y sư, thề với trời nói mình không phạm loại sai lầm cấp thấp này. Ngô Củ uyển chuyển hỏi tại sao phản ứng của chính mình cùng Tề Hầu không giống nhau. Đường Vu nghe liền hiểu rõ. Đây không phải là do thể lực khác nhau?
Ngô Củ thể lực làm sao có thể so cùng Tề Hầu. Tuy rằng loại thuốc kia xác thực có thể khiến người ta sinh hưng phấn, nhưng tốc độ hấp thu vào máu mỗi người sẽ khác nhau. Ngô Củ còn chưa có đề thương ra trận đã hóa thành ngón tay mềm. Cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Ngô Củ không có cách nào, nói:
"Lần này phải đi nơi xảy ra thiên tai, chỉ có thể mang theo lương thực, khả năng rất gian khổ, đến đó cũng sẽ không có ăn ngon..."
Ngô Củ nói lại bị Tề Hầu cắt ngang. Tề Hầu đi tới, ôm lấy Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, lẽ nào Cô trong suy nghĩ Nhị ca chỉ biết ăn?"
Ngô Củ cười. Tuy rằng không khẳng định, bất quá cũng không khác biệt lắm. Tề Hầu cúi đầu cắn vành tai Ngô Củ một cái, nói:
"Nhị ca chờ đi, việc này xong, Cô liền ăn ngươi. Cô ăn Nhị ca là tuyệt nhất."
Ngô Củ có chút không tự nhiên, đẩy Tề Hầu một cái. Vào lúc này vừa vặn có sĩ phu đến cầu kiến, Tề Hầu liền buông Ngô Củ.
Công Chính Khuất Trọng cầu kiến. Ngô Củ định tìm hắn, Khuất Trọng lại tự mình đến, Ngô Củ liền nói:
"Mau mời Khuất đại phu tiến vào."
Khuất Trọng từ bên ngoài đi vào, làm lễ nói:
"Bái kiến Vương thượng, bái kiến Tề Công."
Ngô Củ nói:
"Không cần đa lễ. Khuất đại phu chắc chắn cũng nghe nói sự tình."
Khuất Trọng gật đầu nói:
"Trọng chính là vì việc này mà đến, cũng nghe nói Vương thượng chuẩn bị đi tới đó. Xin Vương thượng cho Trọng cùng đi. Đây cũng là trong phạm vi Công Chính, Trọng cũng muốn xem xét điều tra tình huống tại địa phương."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Quả nhân cũng có ý đó. Sáng sớm ngày mai liền xuất phát, Công Chính cũng về chuẩn bị đi."
Khuất Trọng vội vã chắp tay nói:
"Vâng, Trọng lĩnh chiếu!"
Ngô Củ nói:
"Trước nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sáng sớm ngày mai liền xuất phát. Những ngày tới có khả năng không có thanh nhàn."
Khuất Trọng rất nhanh liền lui ra. Sau đó Phàn Sùng đến bẩm báo về điều binh khiển tướng. Đã truyền lệnh xuống, điều khiển trú binh, còn có binh mã khu vực bên cạnh đi giải nguy cứu tế.
Phàn Sùng vốn cũng muốn cùng đi. Thế nhưng hắn là Đại Tư Mã, vấn đề Vân quốc vẫn chưa có giải quyết, mấy ngày tới sứ thần đi Vân quốc sẽ trở về. Cứ như vậy, Phàn Sùng còn phải ở trong triều tọa trấn, chờ tin tức lại bẩm báo cho Ngô Củ.
Phàn Sùng không thể đi, liền giao quyền cho Hữu Tư Mã Yển Cưu. Hữu Tư Mã mang theo binh lễ tùy cơ ứng biến. Nếu người không đủ, liền điều khiển binh mã khu vực chung quanh. Ở một phương diện khác cũng là để Yển Cưu bảo vệ an toàn cho đội ngũ, vì trong đội ngũ còn có Sở Vương.
Trời tờ mờ sáng đội ngũ liền phải lên đường. Ngô Củ cũng không dám lười biếng ngủ nướng, nhanh chóng rời giường. Tử Thanh cùng Đường Vu giúp rửa mặt, thay xiêm y. Tề Hầu đã xong xuôi, thời điểm trở lại đúng dịp thấy Ngô Củ đang thay y phục.
Ngô Củ vẻ mặt mê man, đôi mắt híp lại. Tử Thanh cùng Đường Vu tròng quần áo, mí mắt Ngô Củ vẫn dính lại, bất quá cố gắng nhướng lên. Dáng dấp kia thực sự là đáng yêu vô cùng.
Tề Hầu đi tới, thừa dịp Ngô Củ chưa tỉnh ngủ, hôn môi hai lần. Ngô Củ gật gù sau đó liền vội vàng che miệng mình, nói:
"Quả nhân... Quả nhân còn chưa có rửa mặt."
Tề Hầu cười, nói:
"Nhị ca thơm ngát."
Mọi người vội vàng sửa sang xong, đội ngũ cũng chuẩn bị sẵn sàng. Yển Cưu điều khiển một đội binh mã đợi Ngô Củ xuất phát. Ngô Củ tại cửa cung leo lên truy xe, đồng hành có Công tử Bạch, Khuất Trọng, còn có thị vệ Ngô Đao.
Ngô Củ truyền lệnh, đội ngũ liền xuất phát.
Đội ngũ cố gắng càng nhanh càng tốt, trong mấy ngày đến ấp gặp nạn.
Quan chức địa phương nhận được tin tức Sở Vương tự mình đến đây trợ giúp liền chuẩn bị nghênh đón thánh giá.
Bất quá bọn họ không tính tới Ngô Củ đến nhanh như vậy, còn tưởng rằng phải thêm vài ngày mới đến. Dù sao tất cả mọi người cảm thấy Sở Vương thân phận tôn quý, sẽ không gấp rút ngày đêm lên đường.
Tâm trí Ngô Củ chỉ có vấn đề thiên tai lũ lụt, còn có bọn trẻ gặp tai hoạ. Không biết sau lũ lụt bọn nhỏ được dàn xếp ra sao, lớp học thành thế nào. Những chuyện này nếu không phải tận mắt thấy, căn bản không biết quan chức cấp dưới sẽ nói thành dạng gì.
Ngô Củ trước đây ở Tề quốc đã từng theo Tề Hầu giúp nạn thiên tai một lần, từng trải qua uy lực nước lũ, không thể tưởng tượng lớp học bị phá hủy đến mức độ nào.
Nhóm của Ngô Củ tách ra khỏi đội ngũ vận chuyển đồ quân nhu gấp rút lên đường. Bởi vì mang theo lương thực cùng vật tư giải nguy, đội ngũ cứu trợ không có cách nào đi quá nhanh. Ngô Củ trong lòng sốt ruột, bởi vậy đi trước.
Quan địa phương tính kỳ thực không sai, sau hai ngày đội ngũ vận chuyển đồ quân nhu mới có thể tới. Bất quá nhóm của Ngô Củ đã đến phụ cận. Bởi vậy quan chức địa phương không có nghênh tiếp.
Cửa thành trống trải, không có người trông coi thành, các binh sĩ cũng không thấy tăm hơi.
Ngô Củ lệnh người đi hỏi thăm. Yển Cưu rất nhanh liền báo cáo.
"Bẩm báo Vương thượng, bách tính nói binh lính thủ thành đều bị phái đi giải nguy, đã vài ngày không người trông coi cửa thành."
Mặc dù là đi cứu hiểm, thế nhưng cửa thành không có ai trông giữ, nếu có kẻ xấu tấn công thì làm sao?
Sắc mặt Ngô Củ âm trầm, phất phất tay, ra hiệu mọi người vào thành.
Đội ngũ tiến vào thành, trong thành rất âm u. Không biết có phải vì hợp với tình hình hay không, trời bắt đầu mưa. Ban đầu chỉ là tí tách rơi xuống, đột ngột ầm ầm. Mưa to gió lớn trong nháy mắt bao phủ.
"Đùng! Đùng."
Mưa trút xuống nóc xe, tựa hồ nháy mắt sẽ xuyên thủng.
Mọi người chuẩn bị đi phủ quan địa phương ngủ lại, dù sao mưa này cũng quá lớn.
Bởi vì đột nhiên mưa to, ngựa cũng có chút không chịu được nữa, truy xe đi rất chậm.
Ngô Củ xốc lên màn xe nhìn ra ngoài. Trong thành một mảnh tiêu điều, có chỗ đất cát thành đống cao. Có lẽ nước lũ tràn thẳng vào nhấn chìm thành, khi nước rút ra chỉ còn dư lại một mảnh hoang tàn.
Ngô Củ nhìn mảnh thê thảm, trong lòng khó chịu. Vừa lúc đó, xe đang đi đột nhiên ngừng lại, Ngô Củ hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Ngô Đao đội mưa. Hắn tuy rằng mặc áo tơi, thế nhưng vẫn ướt đẫm, tóc dài tán xuống dưới thoạt nhìn có chút chật vật.
Ngô Đao mở miệng, nước mưa liền tiến vào trong miệng. Bởi vì mưa bên ngoài quá lớn, giọng Ngô Đao hô to khàn khàn bẩm báo.
"Vương thượng, phía trước có thân cây lớn cản đường đi. Nhóm thị vệ đang dời cây, mong Vương thượng chờ chốc lát."
Ngô Củ gật gật đầu, cũng không có cách nào, chỉ ngồi ở trong xe đợi.
Ngô Củ đợi, liền vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài. Mưa to như trút nước, nước mưa như sợi dài gắn kết bầu trời và mặt đất. Mưa không ngừng rơi xuống dưới, đánh gục toàn bộ thành nhỏ.
Bốn phía vắng vẻ, bởi vì đột nhiên trời mưa, cả dân chạy nạn cũng không nhìn thấy, phảng phất là thành trống không, một toà quỷ thành.
Vừa lúc đó, Ngô Củ lại nghe được có âm thanh nho nhỏ trong mưa. Ngô Củ lập tức ló đầu nhìn. Tề Hầu thấy tóc của Ngô Củ bị nước mưa giội ướt, liền vội vàng kéo người, nói:
"Nhị ca, sẽ cảm lạnh, mau thả mành xuống."
Bất quá Ngô Củ lại không có buông rèm xe xuống, liền vội vàng nói:
"Mau nhìn! Có trẻ con!"
Mọi người lập tức nhìn sang hướng Ngô Củ chỉ. Xuyên qua màn nước mờ mờ thấy không rõ lắm chỗ kia có thân hình nho nhỏ.
Đứa bé chỉ khoảng ba tuổi ngồi dưới đất, phía dưới một mái hiên tránh mưa, ngậm ngón tay của chính mình. Đôi mắt to đen ngơ ngác nhìn nhóm người, cùng truy xe xa xa.
Nước mưa xối xả xuống căn nhà rách nát. Ngô Củ vội vã xuống xe, nói:
"Nhà kia không chắc chắn, lập tức sẽ sụp, đứa bé một mình phải làm sao?"
Ngô Củ nhảy xuống xe, phút chốc xiêm y cũng ướt đẫm, ngọc quan bị mưa dội rớt xuống lăn trên đất. Tề Hầu vội vã nhảy xuống xe ngựa, nói:
"Nhị ca, để Cô đi."
Tề Hầu không cho Ngô Củ động, chạy nhanh tới. Đứa bé kia ngồi dưới đất, mưa to như trút nước, mái hiên rách nát trên đỉnh đầu không chịu được muốn sụp.
"Răng rắc!"
Tề Hầu chạy rất nhanh đến dưới mái hiên, cùng lúc đó vang lên một tiếng đứt gãy vang giòn, tiếp theo là âm thanh đổ sụp.
"Ầm ầm!!!!"
Ngô Củ sợ đến tim nhảy lên tới cuống họng. Tề Hầu vội vã xông tới ôm chặt lấy đứa bé. Căn nhà giống như là thú hoang há miệng rộng, đột nhiên khép hàm răng lại.
Ngô Củ hô to một tiếng, tim như nhảy ra khỏi cuống họng, nhanh chóng chạy qua. Ngô Củ cũng không nhìn nhiều, vội vã dùng tay không bào gỗ vụn, thật giống điên rồi. Nước mưa từ trên mặt chảy xuống, cả người ướt sũng, Ngô Củ giơ cánh tay lên lau mắt đã nhìn không rõ, tiếp tục dùng hai tay đào.
Mọi người nhanh chóng tụ lại đào bới, liền nghe tiếng "rắc" lập tức là tiếng khóc. Mọi người cả kinh, vội vã hướng về tiếng khóc đào bới. Có một thanh gỗ lớn đè ở phía trên khung cửa, tựa hồ rất nặng, mọi người hợp lại nhấc thanh gỗ lên.
Thanh gỗ được nâng lên, lập tức phát ra âm thanh rắc rắc, đất và mảnh vụn dồn dập rơi xuống, một bóng người màu đen từ bên trong chui ra.
Là Tề Hầu!
Cánh tay cùng hai má Tề Hầu đều bị trầy, trong lồng ngực ôm đứa bé. Đứa bé nhỏ vô cùng, vừa gầy vừa đáng thương, được Tề Hầu ôm vào trong lòng. Tề Hầu thân hình cao lớn, đứa bé rất nhỏ, cơ hồ không nhìn thấy. Bởi vì được bảo vệ, đứa bé rất an toàn không thiếu một sợi tóc.
Tề Hầu lau vết máu cùng bùn bẩn trên mặt, Ngô Củ vội vã xông lại, nói:
"Nơi nào bị thương?!"
Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ tóc tai bù xù, cả người ướt đẫm, khả năng chưa bao giờ có chật vật như vậy, đương nhiên ngoại trừ lúc trên giường.
Tề Hầu liền đem đứa bé giao cho Đường Vu bên cạnh, nói:
"Nhanh xem đứa bé."
Đường Vu tay chân cứng ngắc kẹp đứa bé ở trong lòng. Đứa bé kia khóc lên, tự hồ bị kinh hãi. Miệng mếu máo, hai gò má hõm sâu, đôi mắt hiện ra càng lớn hơn, dáng dấp đứa bé rất đáng thương.
Đường Vu thấy đứa bé khóc, càng không biết làm sao. Lúc này Khuất Trọng tiếp nhận, ôm đứa bé vào trong ngực, tư thế rất chuyên nghiệp, ôn nhu dỗ dành.
"Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc, không có chuyện gì."
Yển Cưu nhìn Khuất Trọng dỗ đứa bé, không biết sao mơ hồ nhớ tới tình cảnh khi còn bé. Năm ấy hắn mới năm tuổi, vốn không thể nhớ được chuyện gì, thế nhưng năm ấy hắn bắt đầu lưu vong, đã làm cho hắn không thể không nhớ kỹ, một số sự việc ghi lòng tạc dạ.
Hắn mơ hồ nhớ tới có một thúc thúc tuổi còn trẻ, đem chính mình ôm vào trong ngực, cũng ôn nhu nhẹ nhàng an ủi như vậy.
Tề Hầu giao đứa bé, lúc này mới đem hai tay dính bùn cùng máu cọ cọ lên áo, rồi ôm chầm Ngô Củ, nói:
"Nhị ca sao vậy? Cô không có chuyện gì, nhìn ngươi mắt đỏ hoe, là khóc sao?"
Ngô Củ lúc này mới chú ý tới đôi mắt có chút cay cay, vội vã chà chà. Tề Hầu cười nói:
"Thì ra Nhị ca lo lắng cho Cô như vậy, hả?"
Ngô Củ thấy hắn còn có thể nói đùa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói
"Ngươi chảy máu, nhanh để Đường Vu xem một chút."
Mọi người nhanh chóng trở lại xe ngựa, cũng không để ý trên người dính bùn đất. Đường Vu băng bó cho Tề Hầu, kỳ thực đều là trầy da, không có quá nghiêm trọng. HunhHn786
Khuất Trọng dỗ đứa bé kia. Đứa bé bởi vì suy yếu, khóc cũng rất yếu, không nói được một câu đầy đủ. Khuất Trọng liền vội vàng nói:
"Vương thượng, đứa nhỏ này phát sốt."
Đường Vu nhanh chóng xem đứa bé. Xác thực đứa bé bị sốt, hơn nữa còn không nhẹ. Hắn vội vã mở hòm lấy thuốc bột hòa vào chút nước cho đứa bé uống.
Khuất Trọng vốn tưởng rằng phải dụ dỗ đứa trẻ mới uống thuốc. Dù sao không đứa nhỏ nào thích uống. Nhưng mà đứa bé kia lại thái độ khác thường. Tựa hồ rất khát, rất đói, hai tay nhỏ khô quắt nắm lấy chén thuốc uống ừng ực, hận không thể víu chén thuốc uống thêm nữa.
Ngô Củ nhìn thấy cảnh này trong lòng khó chịu, liền vội vàng nói:
"Lấy cho đứa nhỏ chút thức ăn."
Tử Thanh nhanh đi lấy thức ăn. Bọn họ đi gấp bởi vậy trên xe không có gì tốt, chỉ là bánh bột ngô.
Tử Thanh đem một cái bánh bột ngô ra. Đứa bé nhìn thấy bánh lớn, lập tức mở to đôi mắt, đưa tay bắt lấy.
Đứa bé vẻ mặt khát vọng đem bánh ôm vào trong ngực. Tất cả mọi người nhìn đứa bé kia, chờ nó ăn bánh. Nhưng đứa bé ôm bánh lại không ăn. Vừa mới uống thuốc hăng say, hiện tại rõ ràng nuốt nước miếng, cũng không ăn bánh bột ngô, chỉ là ôm vào trong ngực.
Bánh bột ngô thật sự rất lớn, đứa bé ôm, tội nghiệp ngẩng đầu lên nói:
"Mẫu... thân..."
Ngô Củ cho là đứa bé bị sốt hồ đồ rồi, liền vội vàng nói:
"Mau ăn một ít. Ăn đi, ngươi không phải đói bụng sao? Vì sao không ăn?"
Đứa bé nghe Ngô Củ nói chuyện ôn nhu, mím miệng, ôm bánh, nói:
"Không... Không ăn... Không ăn, muốn cho mẫu thân..."
Ngô Củ vừa nghe càng đau lòng, liền vội vàng nói:
"Mẫu thân ở nơi nào?"
Đứa bé chỉ bên ngoài. Ngô Củ nói:
"Dẫn chúng ta đi tìm mẫu thân của ngươi, được không?"
Đứa bé lập tức gật gật đầu, vẫn cứ ôm chặt bánh lớn, thế nhưng không chịu ăn một miếng. Cho dù đói gần chết, nó cũng không ăn một miếng, nhất định phải cho mẫu thân ăn.
Ngô Củ theo chỉ dẫn của đứa bé đi tìm mẹ của nó.
Xe đi trong thành một vòng, lại ra khỏi thành. Ra khỏi thành càng là hoang vu, vùng ngoại thành đâu đâu cũng có bùn, có cây ngã ngang dọc tứ tung.
Yển Cưu liền vội vàng nói:
"Vương thượng, phía trước xe ngựa không thể tiến lên."
Ngô Củ vén rèm xe lên nhìn, thoạt nhìn vô cùng tàn tạ, truy xe không có cách nào tiến tới. Ngô Củ dặn dò mọi người xuống xe, chuẩn bị đi tới.
Khuất Trọng ôm đứa bé. Mưa vẫn còn to, Yển Cưu từ phía sau chạy tới đem áo ngoài che trên đầu Khuất Trọng cùng đứa bé.
Khuất Trọng có chút giật mình liếc mắt nhìn Yển Cưu. Yển Cưu thân hình cao lớn, thật giống như đem Khuất Trọng cùng đứa bé kia ôm vào trong ngực. Động tác kia ôn nhu cẩn thận, làm Khuất Trọng thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Yển Cưu cúi đầu nhìn, liền thấy Khuất Trọng nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười, nói:
"Khuất thúc thúc, ta đẹp như vậy sao?"
Khuất Trọng nghe hắn gọi như thế sợ hết hồn. Bởi vì năm đó Khuất Trọng cứu tiểu Công tử Thư quốc, tiểu Công tử chính là gọi hắn như vậy. Đã qua hai mươi năm, đột nhiên nghe Yển Cưu gọi như vậy, đặc biệt là bọn họ đã từng đã xảy ra quan hệ kỳ quái, nhất thời hắn mặt đỏ tới mang tai.
Mọi người đi về phía trước, quả nhiên đi không bao xa liền thấy một ngôi nhà bị sập xuống một nửa. Một nửa kia cũng không có trần nhà, nước mưa ào ào tàn phá ngôi nhà.
Ngô Củ sợ nhà kia sụp xuống, liền vội vàng nói:
"Đi mau, đi đón mẫu thân của đứa bé, chúng ta đi phủ quan tá túc."
Mọi người liền vội vàng gật đầu, tất cả đều đi tới. Tới cửa nhà đứa bé tuột xuống dưới, trong lòng ôm bánh ướt đẫm chạy về phía trước. Nó chạy lảo đảo, bởi vì không có khí lực, đói bụng đến không chạy nổi, lại thật vui v.
Đứa bé vừa chạy vừa hô to:
"Mẫu thân! Bánh... Bánh lớn đến, nhanh ăn sẽ không đói bụng... Thật lớn, thật lớn... bánh rất lớn!"
Mọi người theo đứa bé đi vào căn nhà rách nát không ra hình thù gì. Đi vào, nhất thời ngửi thấy mùi mốc meo mục nát, liền thấy một nữ tử ngã trên mặt đất. Nữ tử kia gầy trơ xương, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.
Đứa bé chạy tới, ngồi chồm hỗm xuống lắc lắc nữ tử. Nữ tử đương nhiên không thể mở mắt ra, không thể đáp lại, bởi vì đã không còn sống.
Ngô Củ trong lòng "lộp bộp". Mọi người cũng đều giật mình nhìn tình cảnh này. Đứa bé ngồi chồm hỗm xuống, cầm bánh, lắc nữ tử, nói:
"Mẫu thân... mẫu thân mau đứng lên, có bánh lớn... bánh lớn! Thật là lớn thật ngon, mẫu thân nhất định có thể ăn no!"
Nói chuyện không thấy mẫu thân trả lời, đứa bé nhăn lông mày, mím miệng nhỏ, nghẹn ngào nói:
"Mẫu thân, người sao không để ý tới Tư. Hu hu, mẫu thân, cho người bánh lớn. Người đừng giận, Tư đi tìm thức ăn, bên ngoài mưa thật lớn, cho nên mới trở về chậm như vậy."
Đứa bé nói, đem bánh hướng trong miệng nàng nhét, vừa nhét vừa nói:
"Mẫu thân ăn, ăn đi mà."
Ngô Củ đột nhiên nghĩ đến chính mình đời trước, cũng mất mẹ như vậy. Ngô Củ loạng choạng một cái, suýt nữa ngã trên mặt đất. Tề Hầu tiếp được, nói:
"Nhị ca?!"
Ngô Củ trong đầu một mảnh tối đen, rất mau đã tìm lại ý thức. Đứa bé kia vẫn cứ khóc, đem bánh bột ngô cho mẫu thân ăn. Ngô Củ nhìn không nổi nữa, nhắm mắt lại, nói:
"Đem đứa bé đi thôi, đem mẫu thân... chôn đi."
Tất cả mọi người có chút trầm mặc, gật gật đầu. Khuất Trọng đi qua ôm đứa bé, hỏi:
"Ngoan, con tên là gì?"
Đứa bé ôm cổ Khuất Trọng, nhìn nữ tử trên đất, nói:
"Con là Tư, con muốn mẫu thân..."
Khuất Trọng vô cùng không đành lòng, thế nhưng không dám buông đứa trẻ ra, không thể làm gì khác hơn là đem nó đi ra ngoài. Đứa bé trong nháy mắt liền khóc lên, ném bánh rơi trên mặt đất, nghẹn ngào nói:
"Tư... muốn mẫu thân. Mẫu thân tại sao không để ý tới Tư, là đang tức giận sao?"
Khuất Trọng không biết làm sao trả lời, chỉ biết ôm đứa trẻ đi ra ngoài. Ngô Củ vào lúc này đi vào bên trong mấy bước, liền thấy nữ tử kia trong tay nắm đồ vật. Ngồi chồm hỗm xuống mở bàn tay của nàng, Ngô Củ thấy một cái ngọc bội.
Nói ngọc bội cũng không đúng lắm, hẳn là một mặt dây chuyền bằng đá. Mặt trên khắc hai chữ Tư Phủ.
Ngô Củ nhìn thấy hai chữ này, lại nhớ đến vừa nãy đứa bé tự xưng là Tư, nhất thời có chút trố mắt ngoác mồm.
Tư Phủ?
Đây không phải là tục danh của Tống Tương Công sao?
Tống Công Ngự Thuyết có đứa con thứ gọi là Tư Phủ. Bất quá bây giờ Ngự Thuyết chỉ có một đứa con là Tiểu Tử Ngư hay còn gọi là Mục Di. Bởi vì Ngự Thuyết đã hàn gắn quan hệ với Triển Hùng, bởi vậy cho tới bây giờ vẫn không có thành hôn, cho nên đừng nói con thứ, cả thứ nữ cũng không có.
Ngô Củ cầm ngọc bội, lúc này mới quay đầu đi ra.
Tư Phủ còn khóc, sặc nước mưa. Khuất Trọng dỗ dành như thế nào cũng không được. Mọi người luân phiên dỗ dành đều vô dụng, mọi người cũng vô cùng khổ não.
Ngô Củ đi ra, liền ôm Tư Phủ vào trong ngực. Tư Phủ khóc khóc thút thít nói:
"Muốn... mẫu thân... Tư muốn tìm mẫu thân."
Ngô Củ không nói gì, chỉ là ôm Tư Phủ lên xe, sau đó đem ngọc bội đeo vào cổ Tư Phủ.
Tư Phủ cúi đầu nhìn, nói:
"Mẫu thân."
Ngô Củ nói:
"Bắt đầu từ hôm nay vật này là của ngươi mang theo để nhớ về mẫu thân."
Tư Phủ tựa hồ nghe không hiểu, chơp mắt to, đã không còn khóc, nằm nhoài trong lòng Ngô Củ chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ngô Củ sờ soạng trán Tư Phủ, nói:
"Còn sốt, trước đi đến phủ quan, việc này không nên chậm trễ."
Mọi người lập tức đánh xe đi phủ quan địa phương. Quan đia phương không nghĩ hôm nay Ngô Củ đã đến, vẫn chưa có chuẩn bị. Xe đến cửa phủ, gõ cửa hồi lâu, không có ai đến mở cửa.
Chờ một lúc lâu, Tư Phủ đã sốt đến hôn mê, Ngô Củ cũng lạnh không chịu được. Tề Hầu hận không thể một cước đá văng cửa. Ngô Đao vỗ cửa đến mấy lần, bên trong lúc này mới có người trả lời, đi ra là quản gia.
Quản gia mở cửa, không biết bọn họ là ai. Ngô Đao vội vã lấy ra thẻ bài. Bất quá quản gia kiến thức không nhiều, nơi này là thâm sơn cùng cốc, quản gia không quen biết người kinh đô, không cho bọn họ vào cửa. Quản gia nói đội ngũ Sở Vương hai ngày sau mới tới, bọn họ không phải.
Yển Cưu không thể nhịn được nữa đi tới, từ trong ngực lấy ra binh lễ. Quản gia coi như thiếu kiến thức cũng biết binh lễ. Bởi vì trước đó vài ngày, trú quân ấp bên cạnh lại đây viện trợ giải nguy cầm vật như thế.
Quản gia sợ đến hồn, vội vã mời bọn họ tiến vào, làm lễ nói:
"Vương thượng chớ trách! Vương thượng chớ trách! Tiểu nhân có mắt không tròng!"
Tề Hầu lạnh lùng nói:
"Đại nhân các ngươi ở đâu?"
Quản gia liền vội vàng nói:
"Đại nhân đi khu gặp nạn cứu trợ. Trời chưa sáng đã đi, bây giờ còn chưa trở về, để tiểu nhân đi mời đại nhân về."
Ngô Củ ôm Tư Phủ hôn mê, nghe quan viên địa phương đang đi cứu trợ, trong lòng cũng giảm giận một ít, nói:
"Không cần, trước tiên cho Quả nhân mấy gian phòng nghỉ."
"Vâng vâng vâng!"
Quản gia chưa từng gặp qua tình huống này, vội vã cho người chuẩn bị phòng ở.
Quan địa phương cao nhất họ Tào, gọi là Tào Hiếu. Ấp nhỏ này vô cùng cằn cỗi, không có trú quân, cũng không tính là trọng địa.
Tào phủ cũng không lớn, toàn bộ phủ chỉ có một sân, thoạt nhìn vô cùng đơn sơ.
Quản gia đưa bọn họ vào trong sân, chuẩn bị mấy gian phòng tốt nhất, đương nhiên cũng chỉ tương đối. Động tác rất mau lẹ, rất nhanh liền mời bọn họ vào phòng nghỉ.
Ngô Củ đi vào, đem Tư Phủ đặt ở trên giường, nhanh chóng để Đường Vu trị liệu. Đường Vu mang theo thuốc cũng coi như là đầy đủ. Dù sao bọn họ muốn tới cứu trợ, lũ lụt gây tai hoạ đều sẽ kèm theo bệnh tật, bởi vậy Đường Vu mang theo không ít thuốc.
Đường Vu vội vã phối thuốc. Tử Thanh đem thuốc đi nấu. Những người khác bận rộn thay y phục, để tránh phát sốt cảm mạo hỏng việc.
Ngô Củ vừa mới hôn mê một chút, Tề Hầu không biết Ngô Củ là thấy cảnh đau lòng, còn tưởng rằng thân thể không tốt. Hắn vội vàng giúp Ngô Củ thay y phục khô, lau tóc cho Ngô Củ. Ngô Củ hết thảy đều làm thỏa đáng, Tề Hầu vẫn tóc tai bù xù, cả người ướt nhẹp. Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Ngươi cũng nhanh đi rửa mặt thay y phục, xong Quả nhân bôi thuốc vết thương trên mặt ngươi một lần nữa."
Tề Hầu liền đi rửa mặt thay y phục. Tư Phủ vẫn còn đang hôn mê, Đường Vu trông coi, quan sát bệnh tình. Ngô Củ cũng không giúp đỡ được, cầm thuốc mỡ, trở về phòng.
Tề Hầu rất nhanh đã rửa mặt thay y phục. Tóc tai ướt nhẹp trực tiếp xõa xuống. Ngô Củ trở về, để hắn ngồi ở chiếu, tận tâm bôi thuốc vết thương trên mặt trên cánh tay hắn.
Mặc dù là bị thương ngoài da, thế nhưng vết thương trên mặt là bầm tím nhìn thấy mà giật mình. Ngô Củ sợ hắn lưu vết sẹo ở trên mặt không tốt.
Tề Hầu thấy Nhị ca ôn nhu tỉ mỉ bôi thuốc, nắm lấy tay Ngô Củ hôn một cái, nói:
"Nhị ca, không có chuyện gì, chỉ thương tổn nhỏ, mấy ngày nữa là tốt rồi."
Ngô Củ đem thuốc mỡ để một bên, nói:
"Thật sự không nên mang ngươi đến."
Tề Hầu ôm Ngô Củ, nói:
"Khiến Nhị ca bị sợ hãi, là Cô không đúng."
Ngô Củ thở dài. Tề Hầu thấy, thấp giọng nói:
"Nhị ca, làm sao vậy?"
Ngô Củ nói:
"Quả nhân nhớ chuyện Tư Phủ."
Nói tới Tư Phủ, Tề Hầu tự nhiên cũng biết. Dù sao Tư Phủ cũng coi như là vãn bối. Ở đời trước, con thứ của Tống Công Ngự Thuyết là người nho nhã lễ độ, bất quá kỳ thực dã tâm không nhỏ, muốn tiếp nhận bá nghiệp Xuân Thu của Tề Hầu.
Bất quá Tư Phủ hiện tại tuổi quá nhỏ, bởi vậy Tề Hầu hoàn không nhận ra rốt cuộc có phải Tư Phủ kia hay không.
Tề Hầu nói:
"Không có gì phải suy nghĩ, giữ nó ở bên là tốt rồi."
Ngô Củ nói:
"Mưa bên ngoài tựa hồ muốn ngừng. Một chốc Quả nhân ra ngoài xem xét, đi xem trường học tình huống thế nào."
Tề Hầu gật đầu nói:
"Cô đi cùng Nhị ca."
Mưa tới nhanh, đi cũng nhanh, nhưng mưa chưa hết hẳn, sắc trời vẫn âm trầm mây đen đầy trời.
Ngô Củ dự định đi hỏi thăm tình hình. Đường Vu lưu lại trong trông coi Tư Phủ. Công tử Bạch, Ngô Đao, Khuất Trọng, Yển Cưu cùng đi. Mọi người từ Tào phủ đi ra ngoài.
Bởi vì bên ngoài mưa đã ngừng, dần dần có dân chạy nạn đi ra. Mấy người Ngô Củ đổi xiêm y sạch sẽ, đi ở trên đường phố, nhóm dân chạy nạn nhìn bọn họ như thấy quái vật. Ngô Củ cảm thấy mình như động vật trong vườn thú, mà các du khách thì lại dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn.
Ngô Củ không biết cụ thể trường học ở nơi nào, chỉ có thể đi hỏi thăm. Công tử Bạch đi tìm một nhóm dân chạy nạn. Nhóm dân chạy nạn căn bản không nhìn hắn, đối với Công tử Bạch sạch sẽ chỉnh tề không liếc mắt một cái. Công tử Bạch đem lương khô ra, phân cho dân chạy nạn. Ánh mắt dân chạy nạn đột nhiên loé sáng, dồn dập tranh giành. Lương khô trong tay Công tử Bạch có hạn, dân chạy nạn nhiều ngày không ăn, đều vô cùng điên cuồng.
Ngô Đao thấy thế, chạy tới ngăn chặn. Tay Công tử Bạch tuy rằng đã khá hơn một chút, thế nhưng vẫn vô cùng "yếu ớt". Ngô Đao sợ dân chạy nạn tranh giành, tổn thương Công tử Bạch.
Ngô Đao nhanh chóng ngăn dân chạy nạn, mu bàn tay bị cào mấy đường. Rõ ràng vóc người cũng không cao lớn, hắn lại che chắn cho Công tử Bạch cao lớn ở phía sau. Công tử Bạch nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn Ngô Đao, nói:
"Ngươi không cần như vậy."
Ngô Đao cứng đờ, dùng khàn khàn thấp giọng nói:
"Đây là ti chức muốn làm, không quản Công tử có đồng ý hay không."
Công tử Bạch tựa hồ giật mình, liếc mắt nhìn Ngô Đao.
Dân chạy nạn có được lương thực, bắt đầu ăn như hùm như sói. Ngô Củ đi tới, nói:
"Ta muốn hỏi thăm các ngươi một ít chuyện."
Dân chạy nạn ăn, đôi mắt liền khôi phục một mảnh hỗn độn. Ngô Củ hỏi, bọn họ cũng không có phản ứng.
Ngô Củ nói tiếp:
"Chung quanh đây có phải là có trường học hay không? Nơi dạy chữ cho bọn nhỏ."
Vừa nghe nói như thế, dân chạy nạn đột nhiên kích động lên. Ngô Củ đứng gần, suýt nữa bị đụng phải. Tề Hầu vội vã ngăn cản, che chắn cho Ngô Củ.
Dân chạy nạn đột nhiên kích động, đôi mắt câm phẫn, có người gào thét:
"Trường học gì?! Chó má!"
Ngô Củ vừa nghe, nói:
"Ta muốn hỏi thăm các ngươi sự việc trường học gặp nạn. Xem ra các ngươi biết, có thể nói cho ta hay không?"
Dân chạy nạn rất kích động, có người khóc lên, tựa hồ trong trường học có con bọn họ.
"Trường học gì?! Đó đều là lều thô! Căn bản không cần lũ lụt, mưa to cũng sập."
"Chết thật là nhiều người..."
"Đều là trẻ nhỏ, nghiệp chướng!"
"Còn có sư phó!"
"Đúng đúng, những sư phó kia cũng đáng thương."
Ngô Củ vừa nghe, trong lòng chấn động, lửa giận xẹt vọt lên.
Lều thô sao?
Nơi này cũng không phải là trường học do Ngô Củ dùng tiền riêng xây dựng thí điểm. Nơi này là dùng quốc khố xây dựng trường. Ngô Củ sững sờ không biết sẽ thành như vậy.
Ngô Củ cho chi ra nhiều tiền, nhưng dân chạy nạn nói lớp học chính là lều thô. Mưa mấy trận đã xảy ra tai họa lũ lụt gây sụp đổ. Có điều lều thô kia trước khi gặp lũ lụt đã bị hư hại. Không chỉ là học viên, còn có lão sư cũng gặp nguy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.