Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Chương 932
Phong Giật
16/11/2022
Vốn dĩ Khương Mạn muốn làm một chuyện lớn! Kết quả là khi anh ba gọi đến đến khiến cô đã trút được một chút tức giận.
Đối mặt với Bạc yêu tinh, đột nhiên cô cảm thấy không nỡ xuống tay.
"Thôi vậy, dù sao anh cũng là của em, “ăn” muộn một chút cũng chẳng sao."
Advertisement
"Nghe nói anh cả đã quản anh hai và anh ba rất nghiêm khắc, nếu anh ấy biết em làm nhục anh thì anh ấy nhất định sẽ phạt em."
Cô nằm ở trên giường, than ngắn thở dài nhìn mỹ nam bên cạnh, khó có thể không động lòng.
Bạc Hạc Hiên không ngừng xoa xoa giữa lông mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Advertisement
Có phải... đã cầm ngược kịch bản rồi không?
Có phải... bản thân mình đang bị xem thường không? Sao lại cảm thấy giống như mình thực sự đã trở thành một tên được bao nuôi vậy?
“Dựa theo logic của em thì đêm nay chúng ta nên ngủ riêng.” Anh nghiêng đầu cười lạnh với Khương Mạn.
Khương Mạn trợn to hai mắt: "Tàn nhẫn như vậy à? Em sẽ bảo đảm sự trong trắng cho anh, em tuyệt đối sẽ không làm bừa."
Bạc Hạc Hiên: Đừng cướp lời thoại của anh có được không.
Anh nhắm mắt lại, vô cùng đau đầu, quay sang một bên và quay lưng lại với cô. Người nào đó còn muốn dính lấy anh, ôm anh từ phía sau ôm mà không nói lời nào, cái chân không yên phận gác lên biến anh thành cái gối hình người.
"Bạc Yêu Nhi đang xấu hổ hay là đang tức giận vậy, ôi, làm đàn ông không thể nhỏ mọn như vậy được~"
Bạc Hạc Hiên nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nắm chặt tay cô, xoay người lại, đưa tay ấn vào một bên mặt của cô.
Mắt Khương Mạn mở to và bắt đầu cười khanh khách.
“Anh muốn làm gì?” Khóe mắt và lông mày của cô hiện lên ý cười, như có móc câu khiêu khích d ục vọng sâu xa nhất dưới đáy lòng người ta.
Sao có thể kiềm chế như vậy?
“Để khiến em im lặng.” Bạc Hạc Hiên bịt kín môi cô.
Ban đầu, thực sự anh chỉ muốn chấm dứt sự luyên thuyên của cô, nhưng sự đụng chạm này hình như đốt cháy cầu chì. Anh đã đánh giá quá cao ý chí của mình.
Anh chìm đắm trong hơi thở của cô. Khi anh định thìn lại thì đã nhìn thấy một cảnh tượng rất đẹp mà trước đây anh chưa từng thấy.
Đôi môi của Khương Mạn đỏ mọng giống như được nhuộm bằng nước ép hoa hồng, đôi mắt ướt át nhìn anh chằm chằm, giống như đang tự hỏi tại sao lại dừng lại?
Cô mặc áo sơ mi của anh, bên trong không có đường chỉ, áo ôm sát vào cơ thể nên ngay cả khi cô nằm xuống vẫn để lộ ra đường cong hấp dẫn.
Không biết từ bao giờ, cúc áo sơ mi đã được cởi ra chỉ còn lại hai chiếc, nửa kín nửa hở, làn da màu tuyết nhuốm những vết đỏ, giống như những cánh hoa mai đỏ bị nát trong tuyết.
Khương Mạn “ừ” một tiếng đầy nghi hoặc. Giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng mà bình thường không có.
Bạc Hạc Hiên kéo tấm ga trải giường lên một cách thô bạo, che cô lại, bất giác quấn cô thành một chiếc bánh ú, sau đó đứng dậy, quay lưng về phía cô, khàn giọng nói:
“Tập đoàn còn có một số tài liệu cần xử lý, em ngủ trước đi.” Nói xong, anh kéo áo ngủ lên rồi bước ra khỏi phòng.
Khương Mạn nhìn chằm chằm lên trần nhà, sững sờ hai phút mới định thần lại, môi đỏ mọng mấp máy:
"Mẹ kiếp!"
……
Ngày hôm sau.
Bạc Thiên Y cảm thấy bầu không khí giữa anh cả mình và chị dâu có gì đó không ổn.
Hai người... cãi nhau à?
Sắc mặt Khương Mạn khó coi còn Bạc Hạc Hiên vẫn như thường lệ, nhưng trong ánh mắt anh tỏ rõ sự chột dạ.
Một bữa ăn sáng, ba người mỗi người một suy nghĩ.
Bạc Thiên Y đã nhiều lần ra hiệu cho Bạc Hạc Hiên nhưng không có kết quả.
Nhân lúc đi vào nhà vệ sinh, cô hỏi Lý Mặc: "Anh tôi và chị dâu sao vậy?"
Đối mặt với Bạc yêu tinh, đột nhiên cô cảm thấy không nỡ xuống tay.
"Thôi vậy, dù sao anh cũng là của em, “ăn” muộn một chút cũng chẳng sao."
Advertisement
"Nghe nói anh cả đã quản anh hai và anh ba rất nghiêm khắc, nếu anh ấy biết em làm nhục anh thì anh ấy nhất định sẽ phạt em."
Cô nằm ở trên giường, than ngắn thở dài nhìn mỹ nam bên cạnh, khó có thể không động lòng.
Bạc Hạc Hiên không ngừng xoa xoa giữa lông mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Advertisement
Có phải... đã cầm ngược kịch bản rồi không?
Có phải... bản thân mình đang bị xem thường không? Sao lại cảm thấy giống như mình thực sự đã trở thành một tên được bao nuôi vậy?
“Dựa theo logic của em thì đêm nay chúng ta nên ngủ riêng.” Anh nghiêng đầu cười lạnh với Khương Mạn.
Khương Mạn trợn to hai mắt: "Tàn nhẫn như vậy à? Em sẽ bảo đảm sự trong trắng cho anh, em tuyệt đối sẽ không làm bừa."
Bạc Hạc Hiên: Đừng cướp lời thoại của anh có được không.
Anh nhắm mắt lại, vô cùng đau đầu, quay sang một bên và quay lưng lại với cô. Người nào đó còn muốn dính lấy anh, ôm anh từ phía sau ôm mà không nói lời nào, cái chân không yên phận gác lên biến anh thành cái gối hình người.
"Bạc Yêu Nhi đang xấu hổ hay là đang tức giận vậy, ôi, làm đàn ông không thể nhỏ mọn như vậy được~"
Bạc Hạc Hiên nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nắm chặt tay cô, xoay người lại, đưa tay ấn vào một bên mặt của cô.
Mắt Khương Mạn mở to và bắt đầu cười khanh khách.
“Anh muốn làm gì?” Khóe mắt và lông mày của cô hiện lên ý cười, như có móc câu khiêu khích d ục vọng sâu xa nhất dưới đáy lòng người ta.
Sao có thể kiềm chế như vậy?
“Để khiến em im lặng.” Bạc Hạc Hiên bịt kín môi cô.
Ban đầu, thực sự anh chỉ muốn chấm dứt sự luyên thuyên của cô, nhưng sự đụng chạm này hình như đốt cháy cầu chì. Anh đã đánh giá quá cao ý chí của mình.
Anh chìm đắm trong hơi thở của cô. Khi anh định thìn lại thì đã nhìn thấy một cảnh tượng rất đẹp mà trước đây anh chưa từng thấy.
Đôi môi của Khương Mạn đỏ mọng giống như được nhuộm bằng nước ép hoa hồng, đôi mắt ướt át nhìn anh chằm chằm, giống như đang tự hỏi tại sao lại dừng lại?
Cô mặc áo sơ mi của anh, bên trong không có đường chỉ, áo ôm sát vào cơ thể nên ngay cả khi cô nằm xuống vẫn để lộ ra đường cong hấp dẫn.
Không biết từ bao giờ, cúc áo sơ mi đã được cởi ra chỉ còn lại hai chiếc, nửa kín nửa hở, làn da màu tuyết nhuốm những vết đỏ, giống như những cánh hoa mai đỏ bị nát trong tuyết.
Khương Mạn “ừ” một tiếng đầy nghi hoặc. Giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng mà bình thường không có.
Bạc Hạc Hiên kéo tấm ga trải giường lên một cách thô bạo, che cô lại, bất giác quấn cô thành một chiếc bánh ú, sau đó đứng dậy, quay lưng về phía cô, khàn giọng nói:
“Tập đoàn còn có một số tài liệu cần xử lý, em ngủ trước đi.” Nói xong, anh kéo áo ngủ lên rồi bước ra khỏi phòng.
Khương Mạn nhìn chằm chằm lên trần nhà, sững sờ hai phút mới định thần lại, môi đỏ mọng mấp máy:
"Mẹ kiếp!"
……
Ngày hôm sau.
Bạc Thiên Y cảm thấy bầu không khí giữa anh cả mình và chị dâu có gì đó không ổn.
Hai người... cãi nhau à?
Sắc mặt Khương Mạn khó coi còn Bạc Hạc Hiên vẫn như thường lệ, nhưng trong ánh mắt anh tỏ rõ sự chột dạ.
Một bữa ăn sáng, ba người mỗi người một suy nghĩ.
Bạc Thiên Y đã nhiều lần ra hiệu cho Bạc Hạc Hiên nhưng không có kết quả.
Nhân lúc đi vào nhà vệ sinh, cô hỏi Lý Mặc: "Anh tôi và chị dâu sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.