Chương 33: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay
Bán Lâu Yên Sa
24/11/2022
Chu Vân Nghiên bước theo lực kéo của nàng, hắn nhìn góc nghiêng của nàng rồi hỏi: “Huyết Tiên, bản thể của cô là cây hoa sen đất ở hậu viện phủ Tướng quân à?”
Huyết Tiên nán bước, xoay người lại với vẻ mặt thoáng có chút sửng sốt, bảo: “Chàng nhớ ra rồi sao?”
Chu Vân Nghiên lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng khi nhìn thấy cái cây trong viện, ta đã có suy nghĩ như thế. Huyết Tiên, cô có thể chính là cây hoa sen đất.”
Khi nghe thấy hắn bảo chưa nhớ ra, Huyết Tiên cũng chẳng thất vọng, nàng gật đầu một cái: “Đúng thế, ta chính là gốc sen đất kia. Không vội đâu, chàng cứ từ từ nhớ lại.”
Đây là một cảm giác rất diệu kỳ, Châu Vân Nghiên cảm thấy hắn và Huyết Tiên càng thân thuộc. Có những gương mặt càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu. Nhưng tới khi hắn nhìn kĩ vào thì trên gương mặt ấy đã mờ ảo đi, tựa như trải lên một tấm lụa mỏng.
Chu Vân Nghiên nhớ lại vào lần trước khi Huyết Tiên thi triển hai kỹ năng đặc biệt với hắn thì đã ngủ li bì suốt ngày.
Hắn ngầm đoán, tinh quái có lẽ cũng giống như con người, cũng không thể nào có nguồn năng lượng tràn đầy mãi mãi. Khi đã dùng nhiều sức lực thì có lẽ sẽ thấy mệt mỏi.
Thế là hắn bèn hỏi: “Huyết Tiên, cô biến ra những loài hoa cỏ trong viện, còn những quần áo chăn mền này nữa, cô sẽ không bị kiệt sức đấy chứ?”
Nếu bản thể của Huyết Tiên ở biên ải thì đừng nói là chỉ những chuyện nhỏ nhặt này, mà dù nàng có biến nơi này thành ốc đảo cũng chỉ là chuyện mười ngày nửa tháng. Nhưng giờ tinh hồn của nàng không vững, chỉ dùng một cành cây để định hồn nên thực sự so với trước kia thì rất dễ bị mệt mỏi.
Huyết Tiên xoay người, bước hai bước đến gần hắn. Khi nàng chỉ còn cách hắn bằng khoảng cách của hai ngón tay, nàng liền kiễng chân lên, ngước đầu nhìn vào mắt hắn.
Chu Vân Nghiên bị Huyết Tiên nhìn chằm chằm đến nỗi người đứng thẳng tắp, nửa thân trên hơi ngả ra sau: “Sao thế?”
Huyết Tiên nhìn chằm chằm Chu Vân Nghiên đang không ngừng tránh né ánh mắt của nàng, nàng hỏi: “Chàng đang quan tâm đến ta sao?”
Chu Vân Nghiên ngậm chặt đôi môi mỏng, hàm dưới căng cứng.
Bị một nữ tử, à không, một nữ thụ tinh thúc ép đến nỗi ánh mắt liên tục tránh né, thật sự hơi không được “nam nhân” cho lắm. Hắn vươn cổ lên, cố ép không được xoay đầu, rủ mắt xuống nhìn Huyết Tiên rồi bảo: “Phải.”
Huyết Tiên nhoẻn cười, khuôn mặt trở nên rạng rỡ, khẽ giọng bảo: “Ta không ngại.”
Huyết Tiên vê nặn bàn tay to rộng của hắn, tiếp tục kéo hắn đi về phía giường: “Chàng mau thay ra cho ta xem đi, để ta biến thêm cho chàng hai bộ nữa.”
Cũng may Chu Vân Nghiên không trắng lắm, nếu không mặt hắn nhất định đã chuyển sang màu đỏ.
Chu Vân Nghiên vai rộng chân dài, trời sinh ra đã có cơ thể hút mắt, mặc gì trông cũng đẹp.
Huyết Tiên bảo hắn thử hết bộ này đến bộ khác, Chu Vân Nghiên bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, ngập ngừng hỏi: “Bộ đồ của cô cũng là tự biến ra hay sao?”
Huyết Tiên biến cho góc áo của hắn một đóa hoa sen đất, trông như được thêu lên vậy, nho nhỏ, không quá diêm dúa.
“Phải, cả người ta đều được biến từ cây hoa sen đất, kể cả da thịt ta.”
“Cho dù là bao nhiêu bộ đồ thì cô cũng biến ra được sao?”
Huyết Tiên lắc lắc đầu, đáp: “Giờ bản thể của ta không ở đây, nên nếu biến ra liên tục thì chỉ được mười mấy bộ thôi.”
Chu Vân Nghiên nhìn chằm chằm nàng rồi hỏi: “Lúc ở trong lều, cô bảo ta đưa cho cô áo lót là... cô cố tình à?”
Chu Vân Nghiên giờ mới sực nhớ ra. Huyết Tiên vốn dĩ không định để hắn đưa áo lót cho mình, quần áo đều là do nàng tự biến ra, nàng còn có thể biến ra mười mấy bộ nữa là! Chẳng cần như loài người cứ mặc hết lớp này đến lớp kia lên người.
Huyết Tiên chẳng có lấy một ý có lỗi, nàng vô tư nói: “Hôm đó nhìn biểu cảm của chàng thú vị lắm. Đúng là ta lừa chàng đó.”
Chu Vân Nghiên: “...”
Huyết Tiên thấy sắc mặt Chu Vân Nghiên khó coi thì liền quẳng chiếc áo choàng ngoài của hắn sang một bên, khẽ vỗ tay: “Vân Nghiên, chàng xem.”
Sau một tiếng vỗ, chiếc áo lót đã nhảy “bốp” lên từ lòng bàn tay của nàng, chiếc áo lót trông như một chú thỏ trắng vậy.
Chu Vân Nghiên vội vã quay đầu sang chỗ khác: “Đừng đùa nữa, mau biến lại đi.”
Huyết Tiên trèo qua, ngước mặt lên. Chu Vân Nghiên ngồi trên chiếc ghế tựa gỗ bên giường, hắn định đứng dậy thì Huyết Tiên đã đi trước một bước ấn chặt hai chân của hắn.
Đôi chân rắn rỏi của hắn thoáng chốc trở nên căng cứng, Chu Vân Nghiên cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt Huyết Tiên long lanh lên, ngập tràn sự hào hức.
“Sao chàng lại không dám nhìn áo lót?”
Phải trả lời câu hỏi hiểm hóc như vậy của Huyết Tiên, quả thật làm khó một người chân chất chính trực như Chu Vân Nghiên rồi.
“Vật dính sát trên người nữ tử, sao có thể để nam tử nhìn được?”
Huyết Tiên: “Quan hệ giữa ta với chàng mà cũng không thể nhìn à?”
Chu Vân Nghiên vẫn kiên quyết lắc đầu: “Đương nhiên là không thể.”
“Bởi vì giờ ta chưa có danh phận sao?”
Điều này chẳng liên quan gì đến chuyện có danh phận hay không, cho dù hai người thành thân thì Chu Vân Nghiên thử tưởng tượng, hắn cũng chẳng thể nhìn áo lót của Huyết Tiên mà mặt không đổi sắc.
“Cũng không được.”
Huyết Tiên “ừm” dài một tiếng giàu ý vị sâu xa. Chu Vân Nghiên nghe được liền đổ mồ hôi lưng, hắn chợt có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó trong ánh mắt Huyết Tiên đã ánh lên vẻ ranh mãnh.
Hơn mười chiếc áo lót từ trên rơi úp vào mặt hắn, màu sắc phong phú, muốn màu nào cũng có.
Chu Vân Nghiên: “...”
Đấy vẫn chưa là gì, Huyết Tiên còn cầm lên một chiếc màu đỏ rồi ướm lên trước người, hỏi: “Vân Nghiên, chàng nói xem ta mặc chiếc này có đẹp không?”
Làn da Huyết Tiên trắng nõn nà đến phát sáng, mặc màu đỏ vào sẽ đẹp vô cùng, trông như một tản bơ hồng đỏ.
“Huyết Tiên!”
Một luồng khí nóng rực xộc thẳng lên đỉnh đầu, Chu Vân Nghiên dứt khoát nhắm nghiền mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền. Kết quả là khi hắn nhắm mắt lại, trong bóng tối trước mặt vẫn mờ mờ ảo ảo hiện lên dáng hình của Huyết Tiên.
Huyết Tiên uể oải tiến sát lại gần, nàng lướt nhẹ chóp mũi dọc bên cổ hắn, nói: “Lúc nhỏ chàng trèo trên nhánh cây của ta, vắt vẻo ngồi trên nhánh cây của ta vui biết bao nhiêu. Cành cây đó là chân của ta, là cánh tay của ta, là eo của ta đấy, chàng có biết không?”
Chu Vân Nghiên đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hình ảnh bản thân lúc nhỏ đã chơi đùa cùng nhánh cây.
Huyết Tiên đã cười vui thỏa lòng rồi, những chiếc áo lót kia liền khẽ phát ra tiếng “bụp”, tất thảy biến thành những cánh hoa đỏ thắm rực rỡ, rơi rãi đầy giường đầy nền đất.
“Chàng mở mắt ra đi, biến mất cả rồi.” Huyết Tiên bảo.
Chu Vân Nghiên không tin, khẽ khàng híp hờ đôi mắt. Khi thấy thật sự chúng đã biến mất hết mới mở to mắt ra. Ngay sau đó đã bị thụ tinh kéo mạnh lên giường, đè xuống đống cánh hoa kia.
Huyết Tiên nán bước, xoay người lại với vẻ mặt thoáng có chút sửng sốt, bảo: “Chàng nhớ ra rồi sao?”
Chu Vân Nghiên lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng khi nhìn thấy cái cây trong viện, ta đã có suy nghĩ như thế. Huyết Tiên, cô có thể chính là cây hoa sen đất.”
Khi nghe thấy hắn bảo chưa nhớ ra, Huyết Tiên cũng chẳng thất vọng, nàng gật đầu một cái: “Đúng thế, ta chính là gốc sen đất kia. Không vội đâu, chàng cứ từ từ nhớ lại.”
Đây là một cảm giác rất diệu kỳ, Châu Vân Nghiên cảm thấy hắn và Huyết Tiên càng thân thuộc. Có những gương mặt càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu. Nhưng tới khi hắn nhìn kĩ vào thì trên gương mặt ấy đã mờ ảo đi, tựa như trải lên một tấm lụa mỏng.
Chu Vân Nghiên nhớ lại vào lần trước khi Huyết Tiên thi triển hai kỹ năng đặc biệt với hắn thì đã ngủ li bì suốt ngày.
Hắn ngầm đoán, tinh quái có lẽ cũng giống như con người, cũng không thể nào có nguồn năng lượng tràn đầy mãi mãi. Khi đã dùng nhiều sức lực thì có lẽ sẽ thấy mệt mỏi.
Thế là hắn bèn hỏi: “Huyết Tiên, cô biến ra những loài hoa cỏ trong viện, còn những quần áo chăn mền này nữa, cô sẽ không bị kiệt sức đấy chứ?”
Nếu bản thể của Huyết Tiên ở biên ải thì đừng nói là chỉ những chuyện nhỏ nhặt này, mà dù nàng có biến nơi này thành ốc đảo cũng chỉ là chuyện mười ngày nửa tháng. Nhưng giờ tinh hồn của nàng không vững, chỉ dùng một cành cây để định hồn nên thực sự so với trước kia thì rất dễ bị mệt mỏi.
Huyết Tiên xoay người, bước hai bước đến gần hắn. Khi nàng chỉ còn cách hắn bằng khoảng cách của hai ngón tay, nàng liền kiễng chân lên, ngước đầu nhìn vào mắt hắn.
Chu Vân Nghiên bị Huyết Tiên nhìn chằm chằm đến nỗi người đứng thẳng tắp, nửa thân trên hơi ngả ra sau: “Sao thế?”
Huyết Tiên nhìn chằm chằm Chu Vân Nghiên đang không ngừng tránh né ánh mắt của nàng, nàng hỏi: “Chàng đang quan tâm đến ta sao?”
Chu Vân Nghiên ngậm chặt đôi môi mỏng, hàm dưới căng cứng.
Bị một nữ tử, à không, một nữ thụ tinh thúc ép đến nỗi ánh mắt liên tục tránh né, thật sự hơi không được “nam nhân” cho lắm. Hắn vươn cổ lên, cố ép không được xoay đầu, rủ mắt xuống nhìn Huyết Tiên rồi bảo: “Phải.”
Huyết Tiên nhoẻn cười, khuôn mặt trở nên rạng rỡ, khẽ giọng bảo: “Ta không ngại.”
Huyết Tiên vê nặn bàn tay to rộng của hắn, tiếp tục kéo hắn đi về phía giường: “Chàng mau thay ra cho ta xem đi, để ta biến thêm cho chàng hai bộ nữa.”
Cũng may Chu Vân Nghiên không trắng lắm, nếu không mặt hắn nhất định đã chuyển sang màu đỏ.
Chu Vân Nghiên vai rộng chân dài, trời sinh ra đã có cơ thể hút mắt, mặc gì trông cũng đẹp.
Huyết Tiên bảo hắn thử hết bộ này đến bộ khác, Chu Vân Nghiên bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, ngập ngừng hỏi: “Bộ đồ của cô cũng là tự biến ra hay sao?”
Huyết Tiên biến cho góc áo của hắn một đóa hoa sen đất, trông như được thêu lên vậy, nho nhỏ, không quá diêm dúa.
“Phải, cả người ta đều được biến từ cây hoa sen đất, kể cả da thịt ta.”
“Cho dù là bao nhiêu bộ đồ thì cô cũng biến ra được sao?”
Huyết Tiên lắc lắc đầu, đáp: “Giờ bản thể của ta không ở đây, nên nếu biến ra liên tục thì chỉ được mười mấy bộ thôi.”
Chu Vân Nghiên nhìn chằm chằm nàng rồi hỏi: “Lúc ở trong lều, cô bảo ta đưa cho cô áo lót là... cô cố tình à?”
Chu Vân Nghiên giờ mới sực nhớ ra. Huyết Tiên vốn dĩ không định để hắn đưa áo lót cho mình, quần áo đều là do nàng tự biến ra, nàng còn có thể biến ra mười mấy bộ nữa là! Chẳng cần như loài người cứ mặc hết lớp này đến lớp kia lên người.
Huyết Tiên chẳng có lấy một ý có lỗi, nàng vô tư nói: “Hôm đó nhìn biểu cảm của chàng thú vị lắm. Đúng là ta lừa chàng đó.”
Chu Vân Nghiên: “...”
Huyết Tiên thấy sắc mặt Chu Vân Nghiên khó coi thì liền quẳng chiếc áo choàng ngoài của hắn sang một bên, khẽ vỗ tay: “Vân Nghiên, chàng xem.”
Sau một tiếng vỗ, chiếc áo lót đã nhảy “bốp” lên từ lòng bàn tay của nàng, chiếc áo lót trông như một chú thỏ trắng vậy.
Chu Vân Nghiên vội vã quay đầu sang chỗ khác: “Đừng đùa nữa, mau biến lại đi.”
Huyết Tiên trèo qua, ngước mặt lên. Chu Vân Nghiên ngồi trên chiếc ghế tựa gỗ bên giường, hắn định đứng dậy thì Huyết Tiên đã đi trước một bước ấn chặt hai chân của hắn.
Đôi chân rắn rỏi của hắn thoáng chốc trở nên căng cứng, Chu Vân Nghiên cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt Huyết Tiên long lanh lên, ngập tràn sự hào hức.
“Sao chàng lại không dám nhìn áo lót?”
Phải trả lời câu hỏi hiểm hóc như vậy của Huyết Tiên, quả thật làm khó một người chân chất chính trực như Chu Vân Nghiên rồi.
“Vật dính sát trên người nữ tử, sao có thể để nam tử nhìn được?”
Huyết Tiên: “Quan hệ giữa ta với chàng mà cũng không thể nhìn à?”
Chu Vân Nghiên vẫn kiên quyết lắc đầu: “Đương nhiên là không thể.”
“Bởi vì giờ ta chưa có danh phận sao?”
Điều này chẳng liên quan gì đến chuyện có danh phận hay không, cho dù hai người thành thân thì Chu Vân Nghiên thử tưởng tượng, hắn cũng chẳng thể nhìn áo lót của Huyết Tiên mà mặt không đổi sắc.
“Cũng không được.”
Huyết Tiên “ừm” dài một tiếng giàu ý vị sâu xa. Chu Vân Nghiên nghe được liền đổ mồ hôi lưng, hắn chợt có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó trong ánh mắt Huyết Tiên đã ánh lên vẻ ranh mãnh.
Hơn mười chiếc áo lót từ trên rơi úp vào mặt hắn, màu sắc phong phú, muốn màu nào cũng có.
Chu Vân Nghiên: “...”
Đấy vẫn chưa là gì, Huyết Tiên còn cầm lên một chiếc màu đỏ rồi ướm lên trước người, hỏi: “Vân Nghiên, chàng nói xem ta mặc chiếc này có đẹp không?”
Làn da Huyết Tiên trắng nõn nà đến phát sáng, mặc màu đỏ vào sẽ đẹp vô cùng, trông như một tản bơ hồng đỏ.
“Huyết Tiên!”
Một luồng khí nóng rực xộc thẳng lên đỉnh đầu, Chu Vân Nghiên dứt khoát nhắm nghiền mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền. Kết quả là khi hắn nhắm mắt lại, trong bóng tối trước mặt vẫn mờ mờ ảo ảo hiện lên dáng hình của Huyết Tiên.
Huyết Tiên uể oải tiến sát lại gần, nàng lướt nhẹ chóp mũi dọc bên cổ hắn, nói: “Lúc nhỏ chàng trèo trên nhánh cây của ta, vắt vẻo ngồi trên nhánh cây của ta vui biết bao nhiêu. Cành cây đó là chân của ta, là cánh tay của ta, là eo của ta đấy, chàng có biết không?”
Chu Vân Nghiên đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hình ảnh bản thân lúc nhỏ đã chơi đùa cùng nhánh cây.
Huyết Tiên đã cười vui thỏa lòng rồi, những chiếc áo lót kia liền khẽ phát ra tiếng “bụp”, tất thảy biến thành những cánh hoa đỏ thắm rực rỡ, rơi rãi đầy giường đầy nền đất.
“Chàng mở mắt ra đi, biến mất cả rồi.” Huyết Tiên bảo.
Chu Vân Nghiên không tin, khẽ khàng híp hờ đôi mắt. Khi thấy thật sự chúng đã biến mất hết mới mở to mắt ra. Ngay sau đó đã bị thụ tinh kéo mạnh lên giường, đè xuống đống cánh hoa kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.