Chương 34: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay
Bán Lâu Yên Sa
24/11/2022
Mặt trời lặn về tây, dần dần khoác lên bên trong căn phòng màu trầm ấm một lớp bóng ngả ấm áp.
Nửa thân người Chu Vân Nghiên ngã trên mặt giường, Huyết Tiên nhẹ tênh đang đè trên người hắn, nhoẻn miệng cười với hắn và nói: “Nếu hôm nay chàng không ra ngoài thì chi bằng chúng ta nghỉ sớm chút đi.”
Chu Vân Nghiên không nhìn vào mắt Huyết Tiên, ánh mắt nhìn chằm chặp lên trần nhà, yết hầu cuộn lên một nhịp, hắn nói: “Nếu đã về Quan Thành rồi thì từ giờ ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”
Huyết Tiên nghe thấy thế thì bảo: “Tại sao phải ngủ riêng phòng chứ?”
Trên đường trở về, hai người họ đều sống chung ở trong lều, sao đến nhà của hắn lại phải chia phòng ra ngủ chứ?
Chu Vân Nghiên định nói lý với nàng: “Trên đường về mỗi đêm đều ngủ ngoài nơi đất hoang, ta không an tâm để cô một mình ở ngoài, không còn cách nào khác nên chỉ đành cùng nghỉ ngơi trong lều.”
Giờ đã quay về rồi, hai người vẫn chưa thành thân, hắn nghiễm nhiên không thể để Huyết Tiên ở cùng với hắn.
Nàng thụ tinh ngốc nghếch, không hiểu gì cả, làm khó một chàng trai tràn đầy sức trai như Chu Vân Nghiên ngày ngày phải kiểm soát giới hạn của bản thân.
Huyết Tiên nghe thế thì tất nhiên vẫn không thuận theo.
Chu Vân Nghiên nghe những tiếng “sột soạt” khẽ vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn ra thì thấy bên trong chốt cửa đã bị những vô số nhánh cây mềm ngoặt quấn quanh, khóa chặt cửa lại.
Huyết Tiên từ từ hạ thấp đầu xuống, mái tóc đẹp tựa tơ phớt ngang mặt Chu Vân Nghiên. Ánh mắt nàng thả trôi trên gương mặt hắn.
Nàng khẽ giọng nói: “Nếu chàng khăng khăng muốn đi ra thì những nhánh cây đó sẽ quấn giữ lấy chàng. Chúng đều được biến ra từ phần cơ thể của ta, nếu chúng bị giằng đứt thì sẽ như thế nào, ta nghĩ chàng cũng biết rõ.”
Huyết Tiên lừa Chu Thiếu tướng quân mà không có chút gánh nặng tâm lý nào hết.
Hắn vốn mềm lòng, nên chắc chắn sẽ không nhẫn tâm nhìn nàng chịu đau đớn.
Chu Vân Nghiên thực sự đã tin lời nàng, hắn khẽ chau mày nhìn ra cửa rồi lại nhìn Huyết Tiên. Sau một chốc suy ngẫm, cuối cùng hắn trút ra một hơi thở dài: “Cô thu lại đi, ta không đi là được chứ gì.”
Huyết Tiên ở phía trên vươn vai tựa như một chú mèo lười. Chỉ khổ thay cho Chu Vân Nghiên, giờ hắn chỉ chận không tài nào chui tọt mình vào trong chăn để khỏi phải đụng chạm vào Huyết Tiên.
“Buổi tối chàng cứ việc an tâm say giấc, ta đã nói là không hút dương khí của chàng rồi, chắc chắn không cưỡng ép chàng.” Huyết Tiên đảm bảo nói.
Chu Vân Nghiên muốn tuân theo những phong tục này của thế gian này, vậy thì nàng sẽ đợi cùng hắn.
Chu Vân Nghiên: “... Cô bớt nói những lời như thế đi.”
Cái gì mà hút dương khí chứ, cưỡng ép gì chứ. Chu Vân Nghiên nghe đến mà đầu nóng lên hừng hực.
Huyết Tiên: “Chàng đúng lạ thật đấy. Lúc ở trong lều, chúng ta còn nồng nhiệt thường xuyên thế cơ mà. Sao giờ đến bờ cõi của chàng rồi thì chàng lại nhẫn nhịn thế chứ?”
Chu Vân Nghiên: “...”
Đó mà gọi là nồng nhiệt sao? Huyết Tiên nói nhào đến là nhào đến, ấn hắn xuống mà úp người lên mà hôn, mà cắn.
Chu Vân Nghiên nói như thể đã hạ huyết tâm: “Ngày mai ta phải viết thư gửi về kinh thành để thông báo cho trưởng bối trong nhà biết chuyện của hai chúng ta.”
Cứ để Huyết Tiên chủ động mãi thế này thì thành ra hắn bị lâm vào cảnh yếu thế. Cứ sớm ngày quyết định đi vậy, hắn cũng được thoát khỏi những nỗi dày vò này.
Huyết Tiên chớp mắt: “Thật sao?”
Chu Vân Nghiên gật đầu ngượng ngùng. Ban đầu chỉ có Huyết Tiên nóng lòng, nhưng giờ đây chẳng biết vì cớ gì mà hắn cũng đã thấy lòng mình sốt sắng.
Huyết Tiên: “Gửi thư qua lại như thế thì mất mấy ngày?”
Trên đường trở về, Chu Vân Nghiên và nàng đều cưỡi trên vó ngựa phi nước đại, tốc độ của thư từ không tài nào sánh kịp, nên lượt đi lần về phải mất gấp đôi thời gian.
“Chắc phải mấy tháng.”
Huyết Tiên không có bất cứ khái niệm nào về thời gian, dù sao nàng cũng đã sống một nghìn năm nay rồi, độ nhạy cảm về thời gian không nhạy bén được, với nàng thì mấy tháng cũng như cái chớp mắt.
Chu Thiếu tướng quân bị đè xuống chiếc giường ngập trong những cánh hoa bất thình lình cảm thấy một lực mạnh mẽ, hắn bị Huyết Tiên lật người lại, trở thành tư thế hắn úp ở trên người Huyết Tiên.
Chu Vân Nghiên lúng ta lúng túng đứng dậy, Huyết Tiên như thể biết rằng hắn sẽ định trốn đi, liền dùng chân cản eo hắn lại, bày ra một nét mặt tựa như “Nếu như chàng dám trốn, ta sẽ biểu diễn chặt chân tuyệt mệnh cho chàng xem.”
Chu Vân Nghiên: “...”
Hắn bất lực chỉ đành hạ đầu gối xuống giường, cứng đờ úp người mình lên người Huyết Tiên.
Nửa thân người Chu Vân Nghiên ngã trên mặt giường, Huyết Tiên nhẹ tênh đang đè trên người hắn, nhoẻn miệng cười với hắn và nói: “Nếu hôm nay chàng không ra ngoài thì chi bằng chúng ta nghỉ sớm chút đi.”
Chu Vân Nghiên không nhìn vào mắt Huyết Tiên, ánh mắt nhìn chằm chặp lên trần nhà, yết hầu cuộn lên một nhịp, hắn nói: “Nếu đã về Quan Thành rồi thì từ giờ ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”
Huyết Tiên nghe thấy thế thì bảo: “Tại sao phải ngủ riêng phòng chứ?”
Trên đường trở về, hai người họ đều sống chung ở trong lều, sao đến nhà của hắn lại phải chia phòng ra ngủ chứ?
Chu Vân Nghiên định nói lý với nàng: “Trên đường về mỗi đêm đều ngủ ngoài nơi đất hoang, ta không an tâm để cô một mình ở ngoài, không còn cách nào khác nên chỉ đành cùng nghỉ ngơi trong lều.”
Giờ đã quay về rồi, hai người vẫn chưa thành thân, hắn nghiễm nhiên không thể để Huyết Tiên ở cùng với hắn.
Nàng thụ tinh ngốc nghếch, không hiểu gì cả, làm khó một chàng trai tràn đầy sức trai như Chu Vân Nghiên ngày ngày phải kiểm soát giới hạn của bản thân.
Huyết Tiên nghe thế thì tất nhiên vẫn không thuận theo.
Chu Vân Nghiên nghe những tiếng “sột soạt” khẽ vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn ra thì thấy bên trong chốt cửa đã bị những vô số nhánh cây mềm ngoặt quấn quanh, khóa chặt cửa lại.
Huyết Tiên từ từ hạ thấp đầu xuống, mái tóc đẹp tựa tơ phớt ngang mặt Chu Vân Nghiên. Ánh mắt nàng thả trôi trên gương mặt hắn.
Nàng khẽ giọng nói: “Nếu chàng khăng khăng muốn đi ra thì những nhánh cây đó sẽ quấn giữ lấy chàng. Chúng đều được biến ra từ phần cơ thể của ta, nếu chúng bị giằng đứt thì sẽ như thế nào, ta nghĩ chàng cũng biết rõ.”
Huyết Tiên lừa Chu Thiếu tướng quân mà không có chút gánh nặng tâm lý nào hết.
Hắn vốn mềm lòng, nên chắc chắn sẽ không nhẫn tâm nhìn nàng chịu đau đớn.
Chu Vân Nghiên thực sự đã tin lời nàng, hắn khẽ chau mày nhìn ra cửa rồi lại nhìn Huyết Tiên. Sau một chốc suy ngẫm, cuối cùng hắn trút ra một hơi thở dài: “Cô thu lại đi, ta không đi là được chứ gì.”
Huyết Tiên ở phía trên vươn vai tựa như một chú mèo lười. Chỉ khổ thay cho Chu Vân Nghiên, giờ hắn chỉ chận không tài nào chui tọt mình vào trong chăn để khỏi phải đụng chạm vào Huyết Tiên.
“Buổi tối chàng cứ việc an tâm say giấc, ta đã nói là không hút dương khí của chàng rồi, chắc chắn không cưỡng ép chàng.” Huyết Tiên đảm bảo nói.
Chu Vân Nghiên muốn tuân theo những phong tục này của thế gian này, vậy thì nàng sẽ đợi cùng hắn.
Chu Vân Nghiên: “... Cô bớt nói những lời như thế đi.”
Cái gì mà hút dương khí chứ, cưỡng ép gì chứ. Chu Vân Nghiên nghe đến mà đầu nóng lên hừng hực.
Huyết Tiên: “Chàng đúng lạ thật đấy. Lúc ở trong lều, chúng ta còn nồng nhiệt thường xuyên thế cơ mà. Sao giờ đến bờ cõi của chàng rồi thì chàng lại nhẫn nhịn thế chứ?”
Chu Vân Nghiên: “...”
Đó mà gọi là nồng nhiệt sao? Huyết Tiên nói nhào đến là nhào đến, ấn hắn xuống mà úp người lên mà hôn, mà cắn.
Chu Vân Nghiên nói như thể đã hạ huyết tâm: “Ngày mai ta phải viết thư gửi về kinh thành để thông báo cho trưởng bối trong nhà biết chuyện của hai chúng ta.”
Cứ để Huyết Tiên chủ động mãi thế này thì thành ra hắn bị lâm vào cảnh yếu thế. Cứ sớm ngày quyết định đi vậy, hắn cũng được thoát khỏi những nỗi dày vò này.
Huyết Tiên chớp mắt: “Thật sao?”
Chu Vân Nghiên gật đầu ngượng ngùng. Ban đầu chỉ có Huyết Tiên nóng lòng, nhưng giờ đây chẳng biết vì cớ gì mà hắn cũng đã thấy lòng mình sốt sắng.
Huyết Tiên: “Gửi thư qua lại như thế thì mất mấy ngày?”
Trên đường trở về, Chu Vân Nghiên và nàng đều cưỡi trên vó ngựa phi nước đại, tốc độ của thư từ không tài nào sánh kịp, nên lượt đi lần về phải mất gấp đôi thời gian.
“Chắc phải mấy tháng.”
Huyết Tiên không có bất cứ khái niệm nào về thời gian, dù sao nàng cũng đã sống một nghìn năm nay rồi, độ nhạy cảm về thời gian không nhạy bén được, với nàng thì mấy tháng cũng như cái chớp mắt.
Chu Thiếu tướng quân bị đè xuống chiếc giường ngập trong những cánh hoa bất thình lình cảm thấy một lực mạnh mẽ, hắn bị Huyết Tiên lật người lại, trở thành tư thế hắn úp ở trên người Huyết Tiên.
Chu Vân Nghiên lúng ta lúng túng đứng dậy, Huyết Tiên như thể biết rằng hắn sẽ định trốn đi, liền dùng chân cản eo hắn lại, bày ra một nét mặt tựa như “Nếu như chàng dám trốn, ta sẽ biểu diễn chặt chân tuyệt mệnh cho chàng xem.”
Chu Vân Nghiên: “...”
Hắn bất lực chỉ đành hạ đầu gối xuống giường, cứng đờ úp người mình lên người Huyết Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.