Chương 35: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay
Bán Lâu Yên Sa
24/11/2022
Huyết Tiên nằm trên những cánh hoa sen ngập trên giường, làn môi đỏ, hàm răng trắng, ánh mắt sáng ngời, khiến nàng trông không giống như thụ tinh mà lại như một hoa tinh chuyên mê hoặc những chàng trai trẻ.
Hai cánh tay và hai chân khẽ dùng lực, Huyết Tiên buộc Chu Vân Nghiên phải cong khuỷu tay xuống để cơ thể hắn dần dần áp sát vào nàng.
Cánh tay trắng nõn phảng phất hương thơm ôm vòng lấy cổ Chu Vân Nghiên, Huyết Tiên thở ra hơi ấm làm say lòng người như đóa hoa lan: “Chàng để ta cô quạnh trong phủ Tướng quân suốt một buổi chiều, đến khi về lại chẳng muốn gần gũi với ta sao?”
“Cô quạnh” được dùng như thế sao? Hơn nữa... một buổi chiều lâu lắm chắc?
Huyết Tiên đưa hai tay nâng lấy gương mặt đỏ bừng của Chu Vân Nghiên, để hắn không thể tránh ánh mắt được nữa. Nàng khe khẽ giọng: “Vân Nghiên.”
Chu Vân Nghiên dường như bị hút vào trong đôi mắt nhàn nhạt đó. Mấy điều không hợp lễ nghi với không biết xấu hổ trong đầu hắn dường như đã bị phai mờ đi vào giây phút này, tất thảy những điều mà một đấng quân tử phải làm đều đã bị diều tha quạ mổ.
Hai cánh tay hắn chống lên hai bên người Huyết Tiên, từ từ cúi thấp đầu xuống.
Mái tóc dài của hắn rũ xuống, hòa lẫn vào màu tóc đen tuyền của Huyết Tiên, tựa như con suối màu mực uốn lượn dòng chảy.
Thân nhiệt Chu Vân Nghiên tăng cao, ngay cả bờ môi cũng nóng ran lên. Hai bờ môi áp sát vào nhau trong phút chốc nóng bừng lên như vì sao vừa thắp lên đã rực sáng.
Cánh tay phải đang căng lên những bắp cơ dịu dàng vuốt ve cần cổ của Huyết Tiên. Hắn cảm thấy mình đang đắm chìm trong biển hoa.
Chốc sau, Chu Vân Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai mắt Huyết Tiên đang long lanh nhìn hắn, đôi môi đỏ khẽ bĩu lên: “Muốn nữa cơ.”
Chu Vân Nghiên: “...”
Hắn hắng giọng, vờ như không nghe thấy rồi nói: “Để ta đứng dậy đã.”
Trước khi quen biết Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên không biết rằng mình là người đàn ông không có chí kiên định đến thế.
Hắn nghĩ, nếu đã thành thân với Huyết Tiên thì có lẽ lúc này cũng nên buông tấm màn che xuống rồi.
Dĩ nhiên Huyết Tiên vẫn chưa nồng nhiệt đủ, nàng nói: “Vậy chàng để ta ngắm chút nữa đi.”
Nàng đưa tay ra sờ lên vết sẹo của Chu Vân Nghiên, bảo: “Sao lại ra thế này?”
Chu Vân Nghiên chống khuỷu tay lên giường, Huyết Tiên vừa chạm vào gương mặt thì hắn đã vô thức thu cổ lại.
Trên người hắn có quá nhiều vết sẹo, trên người võ tướng rất hiếm khi trơn láng mịn màng. Hắn nghĩ ngợi rồi bảo: “Là do lúc nhỏ ta luyện võ, thêm cả những lúc ta đánh trận hồi trước mà ra.”
Huyết Tiên mở to đôi mắt long lanh nhìn với vẻ vô cùng chăm chú.
Chu Vân Nghiên không để ý đến tướng mạo, nhưng khi bị người trong lòng nhìn như thế thì cũng thấy hơi dè dặt, liền bảo: “Cô đừng nhìn ta nữa.”
Huyết Tiên: “Vân Nghiên của ta khí phách nam nhân hừng hực như thế, sao lại không để ta ngắm chứ. Thế người khác thì có quyền ngắm à?”
Chu Vân Nghiên: “Người khác? Ai?” Tai hắn ù ù. Còn ai giống Huyết Tiên cứ ngày ngày dính sát vào hắn, nhìn hắn như đang quan sát dấu tích của một danh gia cơ chứ.
“Những binh lính tùy tùng, còn có Viên phó tướng xấu xí kia chẳng phải mỗi ngày đều được nhìn ngắm gương mặt của chàng tùy thích hay sao? Thời gian họ bên chàng có khi còn nhiều hơn thời gian chàng bên ta.” Huyết Tiên chầm chậm nói.
Chu Vân Nghiên: ... Chuyện này giống nhau được sao?
Lúc luyện binh, những người trong doanh trại tất thảy đều phải hướng mắt về phía hắn, Chu Vân Nghiên còn chẳng nhíu mày lấy một cái.
Người vẫn giữ tư thế thẳng tấp, không hề động đậy.
Chu Vân Nghiên thở dài, cười khổ bảo: “Cô và bọn họ đương nhiên không giống nhau.”
Huyết Tiên chỉ cần buông một ánh nhìn thì cả người hắn liền cứng đờ.
Huyết Tiên dường như nghe hiểu được ý vị trong lời nói đó của hắn. Chân nàng bám vào eo hắn, khẽ khàng cò cọ, Chu Thiếu tướng quân lại cứng đờ như một người gỗ.
Huyết Tiên thường nói hắn trông đầy khí phách nam nhi, Chu Vân Nghiên lại chẳng cảm thấy được ưu điểm ở ngoại hình của chính mình. Cũng có lẽ là vì trước giờ hắn chưa từng ngắm nghía kĩ càng chính bản thân hắn, nếu có thời gian dành cho việc đó thì để thời gian luyện võ còn hơn.
Trong mắt hắn, Huyết Tiên mới đúng thật là dáng hình tiên nữ thực thụ.
Hắn rất hiếm khi để tâm đến ngoại hình của nữ nhi, nhưng giờ hắn biết được rằng, chẳng ai bì được người trước mặt hắn bây giờ.
Bị một thụ tinh hoạt bát nồng nhiệt như thế vây quanh, Chu Vân Nghiên cũng chẳng phải sắt đá, nên chuyện phải lòng Huyết Tiên là chuyện quá đỗi dễ dàng.
Chu Vân Nghiên chợt thấy mờ mắt, một bóng hình vụt xuất hiện trong đầu hắn.
“... Ngươi mỹ miều đến nhường này, ắt hẳn là tiên của những tiên tử.”
Hai cánh tay và hai chân khẽ dùng lực, Huyết Tiên buộc Chu Vân Nghiên phải cong khuỷu tay xuống để cơ thể hắn dần dần áp sát vào nàng.
Cánh tay trắng nõn phảng phất hương thơm ôm vòng lấy cổ Chu Vân Nghiên, Huyết Tiên thở ra hơi ấm làm say lòng người như đóa hoa lan: “Chàng để ta cô quạnh trong phủ Tướng quân suốt một buổi chiều, đến khi về lại chẳng muốn gần gũi với ta sao?”
“Cô quạnh” được dùng như thế sao? Hơn nữa... một buổi chiều lâu lắm chắc?
Huyết Tiên đưa hai tay nâng lấy gương mặt đỏ bừng của Chu Vân Nghiên, để hắn không thể tránh ánh mắt được nữa. Nàng khe khẽ giọng: “Vân Nghiên.”
Chu Vân Nghiên dường như bị hút vào trong đôi mắt nhàn nhạt đó. Mấy điều không hợp lễ nghi với không biết xấu hổ trong đầu hắn dường như đã bị phai mờ đi vào giây phút này, tất thảy những điều mà một đấng quân tử phải làm đều đã bị diều tha quạ mổ.
Hai cánh tay hắn chống lên hai bên người Huyết Tiên, từ từ cúi thấp đầu xuống.
Mái tóc dài của hắn rũ xuống, hòa lẫn vào màu tóc đen tuyền của Huyết Tiên, tựa như con suối màu mực uốn lượn dòng chảy.
Thân nhiệt Chu Vân Nghiên tăng cao, ngay cả bờ môi cũng nóng ran lên. Hai bờ môi áp sát vào nhau trong phút chốc nóng bừng lên như vì sao vừa thắp lên đã rực sáng.
Cánh tay phải đang căng lên những bắp cơ dịu dàng vuốt ve cần cổ của Huyết Tiên. Hắn cảm thấy mình đang đắm chìm trong biển hoa.
Chốc sau, Chu Vân Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai mắt Huyết Tiên đang long lanh nhìn hắn, đôi môi đỏ khẽ bĩu lên: “Muốn nữa cơ.”
Chu Vân Nghiên: “...”
Hắn hắng giọng, vờ như không nghe thấy rồi nói: “Để ta đứng dậy đã.”
Trước khi quen biết Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên không biết rằng mình là người đàn ông không có chí kiên định đến thế.
Hắn nghĩ, nếu đã thành thân với Huyết Tiên thì có lẽ lúc này cũng nên buông tấm màn che xuống rồi.
Dĩ nhiên Huyết Tiên vẫn chưa nồng nhiệt đủ, nàng nói: “Vậy chàng để ta ngắm chút nữa đi.”
Nàng đưa tay ra sờ lên vết sẹo của Chu Vân Nghiên, bảo: “Sao lại ra thế này?”
Chu Vân Nghiên chống khuỷu tay lên giường, Huyết Tiên vừa chạm vào gương mặt thì hắn đã vô thức thu cổ lại.
Trên người hắn có quá nhiều vết sẹo, trên người võ tướng rất hiếm khi trơn láng mịn màng. Hắn nghĩ ngợi rồi bảo: “Là do lúc nhỏ ta luyện võ, thêm cả những lúc ta đánh trận hồi trước mà ra.”
Huyết Tiên mở to đôi mắt long lanh nhìn với vẻ vô cùng chăm chú.
Chu Vân Nghiên không để ý đến tướng mạo, nhưng khi bị người trong lòng nhìn như thế thì cũng thấy hơi dè dặt, liền bảo: “Cô đừng nhìn ta nữa.”
Huyết Tiên: “Vân Nghiên của ta khí phách nam nhân hừng hực như thế, sao lại không để ta ngắm chứ. Thế người khác thì có quyền ngắm à?”
Chu Vân Nghiên: “Người khác? Ai?” Tai hắn ù ù. Còn ai giống Huyết Tiên cứ ngày ngày dính sát vào hắn, nhìn hắn như đang quan sát dấu tích của một danh gia cơ chứ.
“Những binh lính tùy tùng, còn có Viên phó tướng xấu xí kia chẳng phải mỗi ngày đều được nhìn ngắm gương mặt của chàng tùy thích hay sao? Thời gian họ bên chàng có khi còn nhiều hơn thời gian chàng bên ta.” Huyết Tiên chầm chậm nói.
Chu Vân Nghiên: ... Chuyện này giống nhau được sao?
Lúc luyện binh, những người trong doanh trại tất thảy đều phải hướng mắt về phía hắn, Chu Vân Nghiên còn chẳng nhíu mày lấy một cái.
Người vẫn giữ tư thế thẳng tấp, không hề động đậy.
Chu Vân Nghiên thở dài, cười khổ bảo: “Cô và bọn họ đương nhiên không giống nhau.”
Huyết Tiên chỉ cần buông một ánh nhìn thì cả người hắn liền cứng đờ.
Huyết Tiên dường như nghe hiểu được ý vị trong lời nói đó của hắn. Chân nàng bám vào eo hắn, khẽ khàng cò cọ, Chu Thiếu tướng quân lại cứng đờ như một người gỗ.
Huyết Tiên thường nói hắn trông đầy khí phách nam nhi, Chu Vân Nghiên lại chẳng cảm thấy được ưu điểm ở ngoại hình của chính mình. Cũng có lẽ là vì trước giờ hắn chưa từng ngắm nghía kĩ càng chính bản thân hắn, nếu có thời gian dành cho việc đó thì để thời gian luyện võ còn hơn.
Trong mắt hắn, Huyết Tiên mới đúng thật là dáng hình tiên nữ thực thụ.
Hắn rất hiếm khi để tâm đến ngoại hình của nữ nhi, nhưng giờ hắn biết được rằng, chẳng ai bì được người trước mặt hắn bây giờ.
Bị một thụ tinh hoạt bát nồng nhiệt như thế vây quanh, Chu Vân Nghiên cũng chẳng phải sắt đá, nên chuyện phải lòng Huyết Tiên là chuyện quá đỗi dễ dàng.
Chu Vân Nghiên chợt thấy mờ mắt, một bóng hình vụt xuất hiện trong đầu hắn.
“... Ngươi mỹ miều đến nhường này, ắt hẳn là tiên của những tiên tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.