Chương 21:
Tử Thanh Du
12/11/2022
Trình Vũ có rất nhiều tài năng, sở trường là đàn tranh, mà Giản Chu Nghiên giỏi dương cầm, đàn tranh cùng dương là hai loại nhạc cụ, nghe hợp tấu cảm thấy đặc biệt có ý tứ, hơn nữa hôm nay có không ít người lúc trước học chung trường, mà Trình Vũ và Giản Chu Nghiên năm đó đều là nhân vật nổi bật, hai đại mỹ nữ cùng chung đài biểu diễn, tựa hồ ai cũng có hứng thú.
Chỉ là năm đó Trình Vũ biết thân thế của cô thì không còn chạm qua đàn tranh, bởi vì ghét Trình gia nên đồ Trình gia cho cô đều không muốn đụng vào.
Mà Giản Chu Nghiên khác cô, mấy năm nay cô ta ở Bắc Thành nổi danh danh viện, nên càng thêm tỉ mỉ trau dồi bản thân, mặc kệ là bộ dáng hay là tài nghệ.
Nói văn mỹ là tặng bạn học nhưng rõ ràng là Giản Chu Nghiên muốn cùng Trình Vũ phân cao thấp.
Văn Hi cũng biết Trình Vũ đã lâu không chạm qua nhạc cụ, nghe Giản Chu Nghiên nói cô liền nói:
“Giản Chu Nghiên cô nói lời này không hay, chúng ta đều là khách nhân, nào có khách nào lại giúp khách khác trợ hứng chứ?”
Chủ buổi đấu giá cũng nói:
“Văn Hi nói đúng đấy, hôm nay mọi người đều là khách, mọi người tới tôi đã rất cao hứng, không cần đưa lễ vật gì đâu.” Hắn không phải kẻ ngốc, Trình Vũ hiện tại là Lục phu nhân, ai dám để cho vợ Lục Vân Cảnh trợ hứng cho chứ?
Trình Tư Mông bật cười:
“Vừa mới rồi không phải còn nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông hết sao? Vậy cho chúng ta chút kiến thức đi, nói một đóng đến khi lên sân khấu lại không dám?”
Ai cũng đều nghe được Trình Tư Mông trào phúng. Trình Vũ thấy Giản Chu Nghiên liếc mắt, lại thấy cô ta cong cong mắt nhìn cô cười, nhìn như hòa khí lại ngầm khiêu khích.
Trình Vũ còn nhớ lúc trước sau khi bị té gãy chân thì Giản Chu Nghiên nói những lời đó, cô có đi tìm Lục Thừa Duẫn chất vấn hắn vì sao ruồng bỏ cô.
Giản Chu Nghiên cong mắt cười cực đẹp, nói:
“ Cô xem cô hiện tại đi, cũng không phải là Trình gia đại tiểu thư, hơn nữa lại tàn phế, thì nên an phận thủ thường, cái không nên nghĩ cũng không cần suy nghĩ nữa.”
Không nên nghĩ cái gì? Dựa vào cái gì cô ta muốn cô an phận thủ thường không cần suy nghĩ?
Nếu là kiếp trước, đối mặt với sự khiêu khích của Giản Chu Nghiên có lẽ Trình Vũ sẽ lựa chọn lùi bước, chẳng sợ sẽ bị người khác nhạo báng, sẽ làm người ta xem thường, cô vẫn lựa chọn lùi bước, khi đó Trình Vũ cảm thấy mình đã mất tất cả, cô đã không có gì hay để tranh.
Đúng như Giản Chu Nghiên nói vậy, cô an phận thủ thường, nén chịu uất ức, hèn nhát cho xong nửa đời. Lưng đeo hèn kém xong hết nửa đời.
Nhân sinh sa sút vậy qua một lần là đủ rồi.
Cuộc đời này, Trình Vũ không muốn đem mình phủ đầy bụi bặm ở trong góc như trước, không phải là thiên kim tiểu thư thì thế nào, chỉ bằng việc là Trình Vũ, cô cũng muốn sống là một Trình Vũ xuất sắc.
Cho nên, cô nhẹ cười với Giản Chu Nghiên, so ra càng tươi đẹp càng ôn hòa, Trình vũ nhẹ giọng nói: “ Được thôi.”
Nếu muốn tranh cao thấp, cô sẽ phụng bồi!
Dương cầm có trong buổi đấu giá nhưng đàn tranh lại không dễ tìm, bất quá có Lục Vân Cảnh thì hết thảy đều không phải là việc khó, hắn lập tức cho người đi lấy đàn tranh.
Chỉ là khi đàn tranh được lấy tới Trình Vũ lại ngẩn người, đàn tranh này là quà sinh nhật mười hai tuổi cha nuôi tặng cho cô. Hai tuổi cha cho cô chọn lễ vật, trước mặt bày dương cầm, đàn tranh, violon, búp bê Barbie, thậm chí còn có bàn tính, lúc ấy Trình vũ cầm đàn tranh, cha nuôi cảm thấy cô có duyên với đàn tranh nên khi cô hơi lớn chút liền đưa cô đi học đàn tranh, mà xác thật Trình Vũ cũng rất có thiên phú.
Bất quá từ khi mười tám tuổi cô không dùng đàn tranh nữa, đàn này đặt ở Trình gia cũng phủ đầy tro bụi.
Trình Vũ không ngờ Lục Vân Cảnh cho người tới Trình gia lấy lại đây.
Trình Vũ tùy tay khảy một chút, cầm huyền chấn động, chỉ thấy bụi mù bay lên, vừa nhìn thấy liền biết chủ nhân đã để đó lâu không dùng đến, bất quá từ âm sắc có thể phán đoán, đàn tranh này vẫn tốt.
Giản Chu Nghiên ngồi xuống trước dương cầm, liền cười hỏi:
“Chúng ta chơi khúc gì?”
Trình Vũ mang hộ chỉ, cũng không có quá để ý:
“ Chọn sở trường nhạc nhẹ của cô đi.”
“Như vậy sao được?” Giản Chu Nghiên cười hàm súc:
“ Sở trường của tôi, nếu tôi thắng cũng không vẻ vang gì?”
Trình Vũ lại nhướng nhướng mày, ra vẻ khó hiểu:
“Thắng? Không phải nói chỉ là đàn một tặng bạn cũ sao? Hóa ra cô muốn một lần thi thố?”
Chỉ là năm đó Trình Vũ biết thân thế của cô thì không còn chạm qua đàn tranh, bởi vì ghét Trình gia nên đồ Trình gia cho cô đều không muốn đụng vào.
Mà Giản Chu Nghiên khác cô, mấy năm nay cô ta ở Bắc Thành nổi danh danh viện, nên càng thêm tỉ mỉ trau dồi bản thân, mặc kệ là bộ dáng hay là tài nghệ.
Nói văn mỹ là tặng bạn học nhưng rõ ràng là Giản Chu Nghiên muốn cùng Trình Vũ phân cao thấp.
Văn Hi cũng biết Trình Vũ đã lâu không chạm qua nhạc cụ, nghe Giản Chu Nghiên nói cô liền nói:
“Giản Chu Nghiên cô nói lời này không hay, chúng ta đều là khách nhân, nào có khách nào lại giúp khách khác trợ hứng chứ?”
Chủ buổi đấu giá cũng nói:
“Văn Hi nói đúng đấy, hôm nay mọi người đều là khách, mọi người tới tôi đã rất cao hứng, không cần đưa lễ vật gì đâu.” Hắn không phải kẻ ngốc, Trình Vũ hiện tại là Lục phu nhân, ai dám để cho vợ Lục Vân Cảnh trợ hứng cho chứ?
Trình Tư Mông bật cười:
“Vừa mới rồi không phải còn nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông hết sao? Vậy cho chúng ta chút kiến thức đi, nói một đóng đến khi lên sân khấu lại không dám?”
Ai cũng đều nghe được Trình Tư Mông trào phúng. Trình Vũ thấy Giản Chu Nghiên liếc mắt, lại thấy cô ta cong cong mắt nhìn cô cười, nhìn như hòa khí lại ngầm khiêu khích.
Trình Vũ còn nhớ lúc trước sau khi bị té gãy chân thì Giản Chu Nghiên nói những lời đó, cô có đi tìm Lục Thừa Duẫn chất vấn hắn vì sao ruồng bỏ cô.
Giản Chu Nghiên cong mắt cười cực đẹp, nói:
“ Cô xem cô hiện tại đi, cũng không phải là Trình gia đại tiểu thư, hơn nữa lại tàn phế, thì nên an phận thủ thường, cái không nên nghĩ cũng không cần suy nghĩ nữa.”
Không nên nghĩ cái gì? Dựa vào cái gì cô ta muốn cô an phận thủ thường không cần suy nghĩ?
Nếu là kiếp trước, đối mặt với sự khiêu khích của Giản Chu Nghiên có lẽ Trình Vũ sẽ lựa chọn lùi bước, chẳng sợ sẽ bị người khác nhạo báng, sẽ làm người ta xem thường, cô vẫn lựa chọn lùi bước, khi đó Trình Vũ cảm thấy mình đã mất tất cả, cô đã không có gì hay để tranh.
Đúng như Giản Chu Nghiên nói vậy, cô an phận thủ thường, nén chịu uất ức, hèn nhát cho xong nửa đời. Lưng đeo hèn kém xong hết nửa đời.
Nhân sinh sa sút vậy qua một lần là đủ rồi.
Cuộc đời này, Trình Vũ không muốn đem mình phủ đầy bụi bặm ở trong góc như trước, không phải là thiên kim tiểu thư thì thế nào, chỉ bằng việc là Trình Vũ, cô cũng muốn sống là một Trình Vũ xuất sắc.
Cho nên, cô nhẹ cười với Giản Chu Nghiên, so ra càng tươi đẹp càng ôn hòa, Trình vũ nhẹ giọng nói: “ Được thôi.”
Nếu muốn tranh cao thấp, cô sẽ phụng bồi!
Dương cầm có trong buổi đấu giá nhưng đàn tranh lại không dễ tìm, bất quá có Lục Vân Cảnh thì hết thảy đều không phải là việc khó, hắn lập tức cho người đi lấy đàn tranh.
Chỉ là khi đàn tranh được lấy tới Trình Vũ lại ngẩn người, đàn tranh này là quà sinh nhật mười hai tuổi cha nuôi tặng cho cô. Hai tuổi cha cho cô chọn lễ vật, trước mặt bày dương cầm, đàn tranh, violon, búp bê Barbie, thậm chí còn có bàn tính, lúc ấy Trình vũ cầm đàn tranh, cha nuôi cảm thấy cô có duyên với đàn tranh nên khi cô hơi lớn chút liền đưa cô đi học đàn tranh, mà xác thật Trình Vũ cũng rất có thiên phú.
Bất quá từ khi mười tám tuổi cô không dùng đàn tranh nữa, đàn này đặt ở Trình gia cũng phủ đầy tro bụi.
Trình Vũ không ngờ Lục Vân Cảnh cho người tới Trình gia lấy lại đây.
Trình Vũ tùy tay khảy một chút, cầm huyền chấn động, chỉ thấy bụi mù bay lên, vừa nhìn thấy liền biết chủ nhân đã để đó lâu không dùng đến, bất quá từ âm sắc có thể phán đoán, đàn tranh này vẫn tốt.
Giản Chu Nghiên ngồi xuống trước dương cầm, liền cười hỏi:
“Chúng ta chơi khúc gì?”
Trình Vũ mang hộ chỉ, cũng không có quá để ý:
“ Chọn sở trường nhạc nhẹ của cô đi.”
“Như vậy sao được?” Giản Chu Nghiên cười hàm súc:
“ Sở trường của tôi, nếu tôi thắng cũng không vẻ vang gì?”
Trình Vũ lại nhướng nhướng mày, ra vẻ khó hiểu:
“Thắng? Không phải nói chỉ là đàn một tặng bạn cũ sao? Hóa ra cô muốn một lần thi thố?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.