Chương 40: Thảm Tao Bị Cầm 3
Nghịch Thương Thiên
31/03/2023
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
- Ngô trưởng lão chớ động thủ, nếu muốn giết hắn thì bổn cô nương đã chẳng dẫn hắn đến. Chỉ là do chẳng biết thân phận hắn, nhờ vạn nhất liên quan trọng đại mà giết chóc ngược lại còn làm lỡ sự tình. Hay là ta khảo vấn kỹ rồi giết cũng không muộn!
Nữ tử thấy mấy người kia muốn động thủ nên vội vàng ngăn cản.
- Tiểu thư suy nghĩ cẩn thận khiến lão phu bội phục, vậy tạm thời lưu mạng hắn nửa khắc, sau đó cho hắn biết thủ đoạn của lão phu. Dám thương tổn tiểu thư sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong!
Thấy lão không động thủ nữa, nữ tử từ trong trữ vật giới chỉ xuất ra Nghịch Thiên Ma Kiếm đưa cho lão giả họ Ngô.
- Ngô trưởng lão tu luyện nhiều năm, chu du qua cả Huyền Thiên đại lục, có biết vật này là của môn phái nào không? Xem nó không giống phàm vật, lúc nãy trong tay hắn có thể phát huy uy lực cực đại nhưng ta lấy nó sử dụng lại không có tác dụng gì, không biết nguyên nhân vì sao!
Lão vừa nghe nữ tử nói, bỗng nhiên cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu quá mà sợ hãi, ở đây nên hiểu là được tin tưởng), luôn miệng không dám rồi cầm Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay vuốt ve một lát, vẻ mặt càng ngày càng nghi hoặc.
- Thứ cho lão phu ngu dốt, kiếm này lão phu chưa bao giờ gặp qua. Nhìn màu đen của nó cùng hình dáng cực đại khác với bảo kiếm bình thường đã thấy. Lão phu kiến thức nông cạn thật sự chẳng biết kiếm này xuất xứ từ đâu! Mong tiểu thư hiểu cho.
- Ôi, Ngô trưởng lão nghiêm trọng hóa rồi, nhưng cả Ngô trưởng lão cũng không biết thì xem ra kiếm này nhất quyết là vật phi phàm, chỉ có thể chờ thương thế của hắn tốt hơn, có thể mở miệng rồi hỏi sau!
Nữ tử nói.
Lúc này Đinh Hạo rốt cuộc đã nhớ ra nữ tử này là người phương nào, trong lòng liền hít một ngụm lãnh khí. Hắn từng nghe Hồ Thạc miêu tả qua các kỳ nhân, những nhân vật khó dây vào trong Đoạn Hồn sơn thì nữ tử này bài danh đệ nhất.
Nữ tử này tên Phùng Tinh Nhiên, là con gái của Phùng Ngạo Thiên, tông chủ Luyện Ngục Ma Tông, tại Đoạn Hồn sơn nàng chính là thiên chi kiều nữ. Phùng Ngạo Thiên đối với nàng cực kì yêu thương nên đem pháp bảo cùng tài liệu quý nhất cho nàng sử dụng. Nữ tử này cũng cực kì tranh khí, ngắn ngủi trăm năm đã vọt tới Nguyên Anh hậu kì, thêm nữa các kiện pháp bảo trên người nàng cũng đều là vật phi phàm nên tại Đoạn Hồn sơn trong lớp trẻ tuổi không có ai là đối thủ. Các đệ tử ưu tú của môn phái khác với nàng cũng ái mộ không thôi, ai mà có được nàng lập tức danh lợi song thu.
Trong lòng hắn đang cảm thấy không hay thì đột nhiên phát hiện khuôn mặt nàng chợt biến, nói:
- Các vị trưởng lão chú ý, có người xông vào trận, hơn nữa thực lực đều bất phàm!
Đinh Hạo kinh ngạc, có ai lớn mật dám làm cái việc nhổ răng hổ như thế?
Lời này của Phùng Tinh Nhiên vừa nói ra thì sắc mặt của mấy người đột ngột thay đổi, Ngô trưởng lão nhìn nàng nói:
- Tiểu thư lần này xuống núi ngoại trừ ta, ngươi cùng mấy người kia thì còn có ai biết việc này? Vì sao chúng ta vừa xuống chân núi thì có người tìm đến? Việc này vô cùng cổ quái.
Nghe hắn nói xong Phùng Tinh Nhiên sắc mặt cũng biến đổi theo, phảng phất như đang nghĩ đến ai đó nhưng vẫn không trả lời. Nàng ngồi xếp bằng trên một ngọc bồ ở cung điện, hai tay liên tiếp biến hóa tạo thành các loại thủ ấn phức tạp, Đinh Hạo biết Phùng Tinh Nhiên đang sử dụng bí pháp để điều khiển trận này.
Một lát sau nữ nhân này đứng dậy nói:
- Đang tới có năm người, bốn người Phân Thần trung kỳ, một người Phân Thần hậu kỳ. Tại Đoạn Hồn Sơn ngoại trừ bổn tông ra, các tông phái khác căn bản cũng không có thực lực, xem công pháp sử dụng của chúng cũng không phải là người của bổn tông. Ba vị trưởng lão hãy chuẩn bị sẵn sàng, trận này không được hoàn chỉnh, tuy có thể vây khốn Phân Thần trung kỳ cao thủ nhưng còn hậu kỳ cao thủ nếu cường hành công trận thì ta cũng chỉ có thể kiên trì nửa canh giờ. Ba vị trưởng lão đều là Phân Thần trung kỳ, xem ra trận chiến này lành ít dữ nhiều, đến lúc đó nếu kiên trì không được thì ngừng, mọi người chia nhau chạy tới tông môn cầu viện!
Lúc này thiếu phụ ba mươi tuổi hướng tới Phùng Tinh Nhiên nói:
Ly Tông Tiền ta từng cam đoan với Tông chủ sẽ bảo hộ tiểu thư an toàn, chờ mấy người kia công nhập thì tiểu thư không cần phải quan tâm tới sự sống chết của ta mà hãy phá vòng vây. Tiểu thư mặc dù thiên tư bất phàm nhưng thời gian tu luyện lại ngắn ngủi, mới đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ nên lưu lại cũng vô dụng. Hơn nữa mục tiêu của bọn họ dám chắc là tiểu thư nên ta cùng Tương Phệ Tử sẽ chống đỡ còn tiểu thư hãy tranh thủ thời gian mà trốn đi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
- Ngô trưởng lão chớ động thủ, nếu muốn giết hắn thì bổn cô nương đã chẳng dẫn hắn đến. Chỉ là do chẳng biết thân phận hắn, nhờ vạn nhất liên quan trọng đại mà giết chóc ngược lại còn làm lỡ sự tình. Hay là ta khảo vấn kỹ rồi giết cũng không muộn!
Nữ tử thấy mấy người kia muốn động thủ nên vội vàng ngăn cản.
- Tiểu thư suy nghĩ cẩn thận khiến lão phu bội phục, vậy tạm thời lưu mạng hắn nửa khắc, sau đó cho hắn biết thủ đoạn của lão phu. Dám thương tổn tiểu thư sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong!
Thấy lão không động thủ nữa, nữ tử từ trong trữ vật giới chỉ xuất ra Nghịch Thiên Ma Kiếm đưa cho lão giả họ Ngô.
- Ngô trưởng lão tu luyện nhiều năm, chu du qua cả Huyền Thiên đại lục, có biết vật này là của môn phái nào không? Xem nó không giống phàm vật, lúc nãy trong tay hắn có thể phát huy uy lực cực đại nhưng ta lấy nó sử dụng lại không có tác dụng gì, không biết nguyên nhân vì sao!
Lão vừa nghe nữ tử nói, bỗng nhiên cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu quá mà sợ hãi, ở đây nên hiểu là được tin tưởng), luôn miệng không dám rồi cầm Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay vuốt ve một lát, vẻ mặt càng ngày càng nghi hoặc.
- Thứ cho lão phu ngu dốt, kiếm này lão phu chưa bao giờ gặp qua. Nhìn màu đen của nó cùng hình dáng cực đại khác với bảo kiếm bình thường đã thấy. Lão phu kiến thức nông cạn thật sự chẳng biết kiếm này xuất xứ từ đâu! Mong tiểu thư hiểu cho.
- Ôi, Ngô trưởng lão nghiêm trọng hóa rồi, nhưng cả Ngô trưởng lão cũng không biết thì xem ra kiếm này nhất quyết là vật phi phàm, chỉ có thể chờ thương thế của hắn tốt hơn, có thể mở miệng rồi hỏi sau!
Nữ tử nói.
Lúc này Đinh Hạo rốt cuộc đã nhớ ra nữ tử này là người phương nào, trong lòng liền hít một ngụm lãnh khí. Hắn từng nghe Hồ Thạc miêu tả qua các kỳ nhân, những nhân vật khó dây vào trong Đoạn Hồn sơn thì nữ tử này bài danh đệ nhất.
Nữ tử này tên Phùng Tinh Nhiên, là con gái của Phùng Ngạo Thiên, tông chủ Luyện Ngục Ma Tông, tại Đoạn Hồn sơn nàng chính là thiên chi kiều nữ. Phùng Ngạo Thiên đối với nàng cực kì yêu thương nên đem pháp bảo cùng tài liệu quý nhất cho nàng sử dụng. Nữ tử này cũng cực kì tranh khí, ngắn ngủi trăm năm đã vọt tới Nguyên Anh hậu kì, thêm nữa các kiện pháp bảo trên người nàng cũng đều là vật phi phàm nên tại Đoạn Hồn sơn trong lớp trẻ tuổi không có ai là đối thủ. Các đệ tử ưu tú của môn phái khác với nàng cũng ái mộ không thôi, ai mà có được nàng lập tức danh lợi song thu.
Trong lòng hắn đang cảm thấy không hay thì đột nhiên phát hiện khuôn mặt nàng chợt biến, nói:
- Các vị trưởng lão chú ý, có người xông vào trận, hơn nữa thực lực đều bất phàm!
Đinh Hạo kinh ngạc, có ai lớn mật dám làm cái việc nhổ răng hổ như thế?
Lời này của Phùng Tinh Nhiên vừa nói ra thì sắc mặt của mấy người đột ngột thay đổi, Ngô trưởng lão nhìn nàng nói:
- Tiểu thư lần này xuống núi ngoại trừ ta, ngươi cùng mấy người kia thì còn có ai biết việc này? Vì sao chúng ta vừa xuống chân núi thì có người tìm đến? Việc này vô cùng cổ quái.
Nghe hắn nói xong Phùng Tinh Nhiên sắc mặt cũng biến đổi theo, phảng phất như đang nghĩ đến ai đó nhưng vẫn không trả lời. Nàng ngồi xếp bằng trên một ngọc bồ ở cung điện, hai tay liên tiếp biến hóa tạo thành các loại thủ ấn phức tạp, Đinh Hạo biết Phùng Tinh Nhiên đang sử dụng bí pháp để điều khiển trận này.
Một lát sau nữ nhân này đứng dậy nói:
- Đang tới có năm người, bốn người Phân Thần trung kỳ, một người Phân Thần hậu kỳ. Tại Đoạn Hồn Sơn ngoại trừ bổn tông ra, các tông phái khác căn bản cũng không có thực lực, xem công pháp sử dụng của chúng cũng không phải là người của bổn tông. Ba vị trưởng lão hãy chuẩn bị sẵn sàng, trận này không được hoàn chỉnh, tuy có thể vây khốn Phân Thần trung kỳ cao thủ nhưng còn hậu kỳ cao thủ nếu cường hành công trận thì ta cũng chỉ có thể kiên trì nửa canh giờ. Ba vị trưởng lão đều là Phân Thần trung kỳ, xem ra trận chiến này lành ít dữ nhiều, đến lúc đó nếu kiên trì không được thì ngừng, mọi người chia nhau chạy tới tông môn cầu viện!
Lúc này thiếu phụ ba mươi tuổi hướng tới Phùng Tinh Nhiên nói:
Ly Tông Tiền ta từng cam đoan với Tông chủ sẽ bảo hộ tiểu thư an toàn, chờ mấy người kia công nhập thì tiểu thư không cần phải quan tâm tới sự sống chết của ta mà hãy phá vòng vây. Tiểu thư mặc dù thiên tư bất phàm nhưng thời gian tu luyện lại ngắn ngủi, mới đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ nên lưu lại cũng vô dụng. Hơn nữa mục tiêu của bọn họ dám chắc là tiểu thư nên ta cùng Tương Phệ Tử sẽ chống đỡ còn tiểu thư hãy tranh thủ thời gian mà trốn đi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.