Chương 1113: Chỉ Qua Vương. (1)
Ám Ma Sư
18/12/2015
- Ha ha ha! Tiểu tử, chuyện hôm nay cho ngươi biết áo giáp vương phẩm không phải vạn năng, tuy nó giúp ngươi ngăn cản đa số công kích của Vương giả nhưng trước lực lượng huyết mạch của ta tấn công, một chút thẩm thấu đủ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn cho ngươi.
La Kinh Thiên cười lạnh lùng:
- Sang năm ngày này là ngày giỗ của ngươi!
La Kinh Thiên dứt lời, lão biến thành luồng sấng bạc lại xông lên. Hai nắm đấm bạc như sao chổi quét trăng bay vút.
Mắt Lâm Tiêu bắn ra tia sáng sắc lạnh:
- Vậy sao?
Lâm Tiêu giơ tay phải, khí thế khủng khiếp dâng lên từ bàn tay hắn.
- Thiên Khung Ấn!
Thức thứ hai của Thiên Tinh Thần Khung Ấn đã sớm sẵn sàng phát động bị Lâm Tiêu đánh ra, pháp ấn to lớn cổ xưa đè xuống. Toàn bộ bầu trời hóa thành một phương đại ấn toát ra khí tức hỗn độn mông lung.
Uy hiếp cường đại từ Thiên Khung Ấn làm La Kinh Thiên giật mình kêu lên:
- Võ học gì vậy?
Sau đó La Kinh Thiên cười khẩy nói:
- Mặc kệ ngươi sử dụng võ học gì đều sẽ tan rã dưới lực lượng huyết mạch La thị ta!
Ầm ầm ầm!
Răng rắc! Răng rắc!
Trong tiếng gầm đầy tự tin của La Kinh Thiên, Thiên Khung Ấn đè mạnh xuống. Tiếng nổ lớn khó tả vang vọng thiên địa, giữa hư không xuất hiện một cái khe đen dài ngàn thước toát ra lực lượng không gì sánh bằng lan tràn bốn phương tám hướng. Hư không đóng băng như mặt hồ tan vỡ, bốn phía nứt rạn li ti.
Phập!
Hư không giam cầm chìm nổi, La Kinh Thiên trợn tròn mắt khó tin bay ngược ra, ánh sáng bạc như nước chảy dâng lên trên người lão. Vẻ mặt La Kinh Thiên đầy khó tin.
Bị chặn lại?
Các Vương giả Đế quốc Võ Linh đứng ở chân trời thầm giật mình, chỉ có Lâm Tiêu là nhíu mày. Lực lượng huyết mạch của La Kinh Thiên thật đáng sợ, Thiên Khung Ấn cũng không đủ sao?
La Kinh Thiên bình ổn nỗi lòng kinh hoàng, lão lạnh lùng cười:
- Hừ! Chỉ đánh lui ta, đòn công kích vừa rồi đã tiêu hao nhiều chân nguyên của ngươi đúng không? Để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?
Lực lượng huyết mạch của La Kinh Thiên không phải cấm thuật hay bí thuật gì mà là giải phóng lực lượng giấu trong huyết mạch. Tuy làm như vậy tiêu hao nhiều tinh thần của La Kinh Thiên nhưng không ảnh hưởng lớn đến thực lực bản thân. La Kinh Thiên cho rằng Lâm Tiêu vừa thi triển đại ấn tiêu hao nhiều chân nguyên của hắn, cứ tiếp tục mấy lần chắc chắn hắn sẽ không kiên trì nổi.
La Kinh Thiên nghĩ đến đây vận dụng ánh sáng bạc vô biên tăng vọt, lực lượng trong người giải phóng đến mức lớn nhất. La Kinh Thiên tấn công tới tấp.
Bên dưới, đám người Lam Du Vân ngừng chiến đấu từ lâu, mắt nhìn chằm chằm bầu trời phương xa. Nhân vật của trận chiến này là Lâm Tiêu và La Kinh Thiên, hai người này ai thắng thì đó là phe thắng cuối cùng. Trận chiến của đám người Lam Du Vân chỉ là chiến trường phụ không hề quan trọng.
- Nếu Thiên Khung Ấn không được vậy dùng chiêu này.
Lâm Tiêu giơ cao hai tay, Cửu Tinh Ngạo Thế quyết vận chuyển. Thật nhiều chân nguyên tinh thần như thủy triều điên cuồng ùa vào đôi tay Lâm Tiêu.
- Có chuyện gì?
Mọi người giật mình phát hiện hư không trong toàn thiên địa rung rinh. Một ngôi sao chậm rãi hiện ra trong hai tay Lâm Tiêu, ngôi sao ban đầu to cỡ trứng cút, sau khi rót vào chân nguyên tinh thần thì không ngừng trướng to, cuối cùng biến thành ngôi sao mấy chục trượng. Ngôi sao tỏa sáng rực rỡ, toát ra lực lượng vô tận.
- Thiên Tinh Thần Khung Ấn, Tinh Khung Ấn!
Ngôi sao khổng lồ chuyển động biến thành sao băng giáng xuống La Kinh Thiên.
Tiếng nổ khó tả vang vọng thiên địa, ánh sáng chói lòa che đậy phạm vi trăm dặm. Các ngọn núi xung quanh bị lực lượng kinh khủng đánh nát, ánh sáng chói mắt làm mọi người không thể mở mắt ra.
Phập phụt!
Trong ánh sáng rực rỡ Lâm Tiêu như con diều đứt dây chật vật văng ra ngoài, quần áo rách rưới. Ánh sáng bạc lấp lánh, miệng La Kinh Thiên phun máu như suối, lão đã bị thương rất nặng. Bộ dạng Lâm Tiêu cũng hơi chật vật nhưng tốt hơn La Kinh Thiên nhiều.
Lần đầu tiên Lâm Tiêu sử dụng thức thứ ba của Thiên Tinh Thần Khung Ấn, Tinh Khung Ấn, uy lực lớn hơn Lâm Tiêu dự đoán.
Đám người Lâm Tiêu ở bên dưới khó tin nhìn bầu trời, lẩm bẩm:
- Lão tổ thua.
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng chém mấy nhát đao nhanh như tia chớp vào La Kinh Thiên:
- La Kinh Thiên, ngươi năm lần bảy lượt xuống tay với ta và đại ca, tội ác có báo, hôm nay là ngày tàn của ngươi!
- Grao grao!
Rồng ảo khổng lồ quét qua thiên địa, phát ra tiếng gầm hung tợn táp La Kinh Thiên.
La Kinh Thiên gào thét:
- Muốn giết ta? Nằm mơ!
La Kinh Thiên liên tục ngăn cản. Uy lực cường đại của Tinh Khung Ấn đánh bay La Kinh Thiên trong trạng thái huyết mạch giải phóng làm lão giảm tập trung, sức chiến đấu tụt dốc. Lâm Tiêu tấn công dồn dập, La Kinh Thiên liên tục thụt lùi, ho ra máu.
- Chết đi!
Lâm Tiêu thừa thắng truy kích, điên cuồng để lại các vết thương trên người La Kinh Thiên đỡ trái hở phải.
Mọi người đứng trên trời trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đường đường là lão tổ La Sơn tông mà bị người truy sát chật vật như thế, cảnh tượng này làm người ta không tưởng tượng nổi.
La Kinh Thiên ánh mắt âm trầm gầm rống:
- Chết tiệt!
Cứ tiếp tục thế này lão rất có thể sẽ bị Lâm Tiêu đánh chết. La Kinh Thiên là lão tổ La Sơn tông, không thể bỏ lại đệ tử La Sơn tông một mình chạy trốn.
- Phải đi đến bước này sao?
La Kinh Thiên giãy dụa phút cuối:
- Nhưng thời cơ chưa chín muồi, nếu lộ ra nhanh quá chẳng những không cứu được mình rất có thể kéo La Sơn tông hoàn toàn rơi vào vực sâu.
Đang lúc La Kinh Thiên do dự băn khoăn thì hư không phương xa bị xé rách, một bóng người bước ra đi hướng chiến trường.
Đây là cường giả mặc giáp của Đế quốc Võ Linh, lưng cõng cây trường thương, khí thế biến thành hùng hồn, vô cùng uy nghiêm.
Cường giả vừa xuất hiện liền quát ngăn Lâm Tiêu truy sát La Kinh Thiên:
- Dừng tay!
Đám người Cuồng Chiến Vương vẻ mặt rung động.
- Là Chỉ Qua Vương!
Chỉ Qua Vương là phó thống lĩnh quân đội Đế quốc Võ Linh, mười năm trước bước vào Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, xem như cường giả khá nổi tiếng của Đế quốc Võ Linh. Quả nhiên của Chỉ Qua Vương rất có thể đại biểu thái độ của đế quốc.
Nghe Chỉ Qua Vương quát nạt, Lâm Tiêu làm ngơ tiếp tục tấn công.
Chỉ Qua Vương hét lên:
- Lâm Tiêu, ta kêu ngươi dừng tay, không nghe thấy sao!?
Chỉ Qua Vương là tổng quản phụ trách tuần tra vòng ngoài. Vừa rồi Chỉ Qua Vương đang tu luyện trong phủ đệ, bị binh sĩ tuần tra chạy đến bẩm báo đánh thức. Chỉ Qua Vương nghe nói Lâm Tiêu dẫn theo nhiều Nửa Bước Vương giả đến La Sơn tông, biết tin này gã không hề sốt ruột. Không ai biết quan hệ của Chỉ Qua Vương và La Kinh Thiên hơi thân, từng cùng La Kinh Thiên xông pha cấm địa Vương giả. Cho nên Chỉ Qua Vương hiểu rõ La Sơn tông cường đại, gã chậm chạp đi tới. Không ngờ đến nơi, Chỉ Qua Vương thấy Lâm Tiêu truy sát La Kinh Thiên. Chỉ Qua Vương vội quát ngăn lại, ai ngờ Lâm Tiêu phớt lờ làm gã tức giận.
Chỉ Qua Vương là phó thống lĩnh quân đội Đế quốc Võ Linh, cường giả Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, quyền thế của gã cực lớn, đứng sau Vương giả hoàng thất như Võ Vương Bách Lý Chiến, gã tràn đầy kiêu ngạo.
La Kinh Thiên cười lạnh lùng:
- Sang năm ngày này là ngày giỗ của ngươi!
La Kinh Thiên dứt lời, lão biến thành luồng sấng bạc lại xông lên. Hai nắm đấm bạc như sao chổi quét trăng bay vút.
Mắt Lâm Tiêu bắn ra tia sáng sắc lạnh:
- Vậy sao?
Lâm Tiêu giơ tay phải, khí thế khủng khiếp dâng lên từ bàn tay hắn.
- Thiên Khung Ấn!
Thức thứ hai của Thiên Tinh Thần Khung Ấn đã sớm sẵn sàng phát động bị Lâm Tiêu đánh ra, pháp ấn to lớn cổ xưa đè xuống. Toàn bộ bầu trời hóa thành một phương đại ấn toát ra khí tức hỗn độn mông lung.
Uy hiếp cường đại từ Thiên Khung Ấn làm La Kinh Thiên giật mình kêu lên:
- Võ học gì vậy?
Sau đó La Kinh Thiên cười khẩy nói:
- Mặc kệ ngươi sử dụng võ học gì đều sẽ tan rã dưới lực lượng huyết mạch La thị ta!
Ầm ầm ầm!
Răng rắc! Răng rắc!
Trong tiếng gầm đầy tự tin của La Kinh Thiên, Thiên Khung Ấn đè mạnh xuống. Tiếng nổ lớn khó tả vang vọng thiên địa, giữa hư không xuất hiện một cái khe đen dài ngàn thước toát ra lực lượng không gì sánh bằng lan tràn bốn phương tám hướng. Hư không đóng băng như mặt hồ tan vỡ, bốn phía nứt rạn li ti.
Phập!
Hư không giam cầm chìm nổi, La Kinh Thiên trợn tròn mắt khó tin bay ngược ra, ánh sáng bạc như nước chảy dâng lên trên người lão. Vẻ mặt La Kinh Thiên đầy khó tin.
Bị chặn lại?
Các Vương giả Đế quốc Võ Linh đứng ở chân trời thầm giật mình, chỉ có Lâm Tiêu là nhíu mày. Lực lượng huyết mạch của La Kinh Thiên thật đáng sợ, Thiên Khung Ấn cũng không đủ sao?
La Kinh Thiên bình ổn nỗi lòng kinh hoàng, lão lạnh lùng cười:
- Hừ! Chỉ đánh lui ta, đòn công kích vừa rồi đã tiêu hao nhiều chân nguyên của ngươi đúng không? Để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?
Lực lượng huyết mạch của La Kinh Thiên không phải cấm thuật hay bí thuật gì mà là giải phóng lực lượng giấu trong huyết mạch. Tuy làm như vậy tiêu hao nhiều tinh thần của La Kinh Thiên nhưng không ảnh hưởng lớn đến thực lực bản thân. La Kinh Thiên cho rằng Lâm Tiêu vừa thi triển đại ấn tiêu hao nhiều chân nguyên của hắn, cứ tiếp tục mấy lần chắc chắn hắn sẽ không kiên trì nổi.
La Kinh Thiên nghĩ đến đây vận dụng ánh sáng bạc vô biên tăng vọt, lực lượng trong người giải phóng đến mức lớn nhất. La Kinh Thiên tấn công tới tấp.
Bên dưới, đám người Lam Du Vân ngừng chiến đấu từ lâu, mắt nhìn chằm chằm bầu trời phương xa. Nhân vật của trận chiến này là Lâm Tiêu và La Kinh Thiên, hai người này ai thắng thì đó là phe thắng cuối cùng. Trận chiến của đám người Lam Du Vân chỉ là chiến trường phụ không hề quan trọng.
- Nếu Thiên Khung Ấn không được vậy dùng chiêu này.
Lâm Tiêu giơ cao hai tay, Cửu Tinh Ngạo Thế quyết vận chuyển. Thật nhiều chân nguyên tinh thần như thủy triều điên cuồng ùa vào đôi tay Lâm Tiêu.
- Có chuyện gì?
Mọi người giật mình phát hiện hư không trong toàn thiên địa rung rinh. Một ngôi sao chậm rãi hiện ra trong hai tay Lâm Tiêu, ngôi sao ban đầu to cỡ trứng cút, sau khi rót vào chân nguyên tinh thần thì không ngừng trướng to, cuối cùng biến thành ngôi sao mấy chục trượng. Ngôi sao tỏa sáng rực rỡ, toát ra lực lượng vô tận.
- Thiên Tinh Thần Khung Ấn, Tinh Khung Ấn!
Ngôi sao khổng lồ chuyển động biến thành sao băng giáng xuống La Kinh Thiên.
Tiếng nổ khó tả vang vọng thiên địa, ánh sáng chói lòa che đậy phạm vi trăm dặm. Các ngọn núi xung quanh bị lực lượng kinh khủng đánh nát, ánh sáng chói mắt làm mọi người không thể mở mắt ra.
Phập phụt!
Trong ánh sáng rực rỡ Lâm Tiêu như con diều đứt dây chật vật văng ra ngoài, quần áo rách rưới. Ánh sáng bạc lấp lánh, miệng La Kinh Thiên phun máu như suối, lão đã bị thương rất nặng. Bộ dạng Lâm Tiêu cũng hơi chật vật nhưng tốt hơn La Kinh Thiên nhiều.
Lần đầu tiên Lâm Tiêu sử dụng thức thứ ba của Thiên Tinh Thần Khung Ấn, Tinh Khung Ấn, uy lực lớn hơn Lâm Tiêu dự đoán.
Đám người Lâm Tiêu ở bên dưới khó tin nhìn bầu trời, lẩm bẩm:
- Lão tổ thua.
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng chém mấy nhát đao nhanh như tia chớp vào La Kinh Thiên:
- La Kinh Thiên, ngươi năm lần bảy lượt xuống tay với ta và đại ca, tội ác có báo, hôm nay là ngày tàn của ngươi!
- Grao grao!
Rồng ảo khổng lồ quét qua thiên địa, phát ra tiếng gầm hung tợn táp La Kinh Thiên.
La Kinh Thiên gào thét:
- Muốn giết ta? Nằm mơ!
La Kinh Thiên liên tục ngăn cản. Uy lực cường đại của Tinh Khung Ấn đánh bay La Kinh Thiên trong trạng thái huyết mạch giải phóng làm lão giảm tập trung, sức chiến đấu tụt dốc. Lâm Tiêu tấn công dồn dập, La Kinh Thiên liên tục thụt lùi, ho ra máu.
- Chết đi!
Lâm Tiêu thừa thắng truy kích, điên cuồng để lại các vết thương trên người La Kinh Thiên đỡ trái hở phải.
Mọi người đứng trên trời trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đường đường là lão tổ La Sơn tông mà bị người truy sát chật vật như thế, cảnh tượng này làm người ta không tưởng tượng nổi.
La Kinh Thiên ánh mắt âm trầm gầm rống:
- Chết tiệt!
Cứ tiếp tục thế này lão rất có thể sẽ bị Lâm Tiêu đánh chết. La Kinh Thiên là lão tổ La Sơn tông, không thể bỏ lại đệ tử La Sơn tông một mình chạy trốn.
- Phải đi đến bước này sao?
La Kinh Thiên giãy dụa phút cuối:
- Nhưng thời cơ chưa chín muồi, nếu lộ ra nhanh quá chẳng những không cứu được mình rất có thể kéo La Sơn tông hoàn toàn rơi vào vực sâu.
Đang lúc La Kinh Thiên do dự băn khoăn thì hư không phương xa bị xé rách, một bóng người bước ra đi hướng chiến trường.
Đây là cường giả mặc giáp của Đế quốc Võ Linh, lưng cõng cây trường thương, khí thế biến thành hùng hồn, vô cùng uy nghiêm.
Cường giả vừa xuất hiện liền quát ngăn Lâm Tiêu truy sát La Kinh Thiên:
- Dừng tay!
Đám người Cuồng Chiến Vương vẻ mặt rung động.
- Là Chỉ Qua Vương!
Chỉ Qua Vương là phó thống lĩnh quân đội Đế quốc Võ Linh, mười năm trước bước vào Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, xem như cường giả khá nổi tiếng của Đế quốc Võ Linh. Quả nhiên của Chỉ Qua Vương rất có thể đại biểu thái độ của đế quốc.
Nghe Chỉ Qua Vương quát nạt, Lâm Tiêu làm ngơ tiếp tục tấn công.
Chỉ Qua Vương hét lên:
- Lâm Tiêu, ta kêu ngươi dừng tay, không nghe thấy sao!?
Chỉ Qua Vương là tổng quản phụ trách tuần tra vòng ngoài. Vừa rồi Chỉ Qua Vương đang tu luyện trong phủ đệ, bị binh sĩ tuần tra chạy đến bẩm báo đánh thức. Chỉ Qua Vương nghe nói Lâm Tiêu dẫn theo nhiều Nửa Bước Vương giả đến La Sơn tông, biết tin này gã không hề sốt ruột. Không ai biết quan hệ của Chỉ Qua Vương và La Kinh Thiên hơi thân, từng cùng La Kinh Thiên xông pha cấm địa Vương giả. Cho nên Chỉ Qua Vương hiểu rõ La Sơn tông cường đại, gã chậm chạp đi tới. Không ngờ đến nơi, Chỉ Qua Vương thấy Lâm Tiêu truy sát La Kinh Thiên. Chỉ Qua Vương vội quát ngăn lại, ai ngờ Lâm Tiêu phớt lờ làm gã tức giận.
Chỉ Qua Vương là phó thống lĩnh quân đội Đế quốc Võ Linh, cường giả Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, quyền thế của gã cực lớn, đứng sau Vương giả hoàng thất như Võ Vương Bách Lý Chiến, gã tràn đầy kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.