Chương 1114: Chỉ Qua Vương. (2)
Ám Ma Sư
18/12/2015
Lâm Tiêu không thèm nhìn Chỉ Qua Vương, quát lại:
- Ngươi là thứ gì?
Chỉ Qua Vương vừa lên đã ra lệnh cho Lâm Tiêu, rõ ràng là đứng về phe La Sơn tông. Hôm nay đừng nói một Chỉ Qua Vương bình thường, dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản Lâm Tiêu giết La Kinh Thiên tại đây.
Ầm!
Lâm Tiêu dung nhập vô tận, tuyệt vọng đao hồn vào Long Văn đao, hắn chém một nhát, bỏ thêm một phần áo nghĩa lôi điện. Thoáng chốc đao quang bạc quét ngang thiên địa, để lại vết thương sâu trên người La Kinh Thiên, lôi quang tí tách bò trên miệng vết thương khét đen.
Chỉ Qua Vương tức giận quát:
- Càn rỡ!
Kình khí bừng bừng, Chỉ Qua Vương la lên:
- Lâm Tiêu, còn không dừng tay thì đừng trách ta không khách sáo!
La Kinh Thiên chật vật cao giọng quát:
- Chỉ Qua Vương, nói nhảm với hắn làm gì? Người này giết tứ hoàng tử của đế quốc trong Sinh Tử Quỳnh Lâu, là đối tượng bị đế quốc truy nã. Ngươi là thống lĩnh quân đội của đế quốc còn không mau bắt hắn lại giao cho bệ hạ xử lý?
- Nói bậy bạ!
Lâm Tiêu lạnh lùng chém một nhát, La Kinh Thiên vội đỡ đòn.
Chỉ Qua Vương giận thật:
- Muốn chết!
Tay phải Chỉ Qua Vương nắm cán thương, trường thương đâm ra nhanh như chớp thẳng hướng Lâm Tiêu.
Vù vù vù!
Tia sáng xanh xẹt qua không trung, nơi trường thương đi qua hư không đông lại, mọi thứ tĩnh lặng. Mây trên trời, gió nhẹ thổi, tất cả đứng lặng.
Lâm Tiêu quát to:
- Cút về đi!
Lâm Tiêu chém nhát đao, thi triển lực lượng đến cực độ.
Ầm ầm ầm!
Chỉ Qua Vương chật vật bay ngược ra ngoài. Chỉ một kích, áo giáp trên người Chỉ Qua Vương nứt rạn, tóc rối xù, khóe môi tràn máu.
Sao tiểu tử này mạnh vậy?
Biểu tình Chỉ Qua Vương kinh sợ. Chỉ Qua Vương vừa đột phá Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, gã tràn đầy tự tin, hếch mặt nhìn người. Hư không nhất thương của Chỉ Qua Vương kết hợp vận dụng đặc biệt với áo nghĩa không gian, không ngờ bị Lâm Tiêu dễ dàng một đao chém vỡ, trong lòng gã không cách nào chấp nhận được.
Mặt Chỉ Qua Vương đỏ rần, vừa xấu hổ vứa tức giận đâm thương ra:
- Chết tiệt!
- Tốc không nhất thương!
Thương đâm ra không gian như bị tăng tốc, mây trắng bay trên trời, gió nhẹ thổi như tăng tốc độ chảy nhanh hơn.
Áo nghĩa không gian thật đặc biệt, Lâm Tiêu giật mình. Phải công nhận Chỉ Qua Vương lĩnh ngộ áo nghĩa không gian đã đến trình độ cực kỳ thâm sâu, gã hoàn toàn dung nhập áo nghĩa không gian vào công kích của mình, vận dụng lực lượng không gian tinh diệu hơn nhiều.
Tiếc rằng Chỉ Qua Vương có vận dụng áo nghĩa không gian xảo diệu đến mấy cũng không thể thay đổi kết quả gã vừa đột phá Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng.
- Không gian phong bạo!
Dùng áo nghĩa không gian đấu với áo nghĩa không gian, mắt Lâm Tiêu lạnh băng đánh ra chiêu Không gian phong bạo.
Răng rắc!
Không gian phong bạo trong bia đá viễn cổ ảo diệu biết bao, Lâm Tiêu mới nắm giữ sơ chiêu này nhưng đủ dùng. Hư không đằng trước tựa tấm gương tan vỡ, hóa thành mảnh nhỏ không gian rậm rạp dài mấy trượng bay tứ tán, Phá tốc không nhất thương của Chỉ Qua Vương.
Mảnh nhỏ không gian cường đại xẹt qua cơ thể Chỉ Qua Vương, đánh bay gã ra ngoài, để lại vết máu và vết thương đầy rẫy.
Thanh âm lạnh lùng vang vọng thiên địa:
- Còn dám xen vào nữa thì ta giết luôn ngươi!
Sát khí đậm đặc tràn ngập, Lâm Tiêu bỏ qua Chỉ Qua Vương tiếp tục rượt theo La Kinh Thiên.
Chỉ Qua Vương sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi . . .!
Mặt Chỉ Qua Vương lúc xanh lúc trắng, nhưng gã không dám xen vào nữa. Mặc dù cá tính Chỉ Qua Vương kiêu ngạo, nóng nảy nhưng không ngu, cú va chạm ngắn ngủi vừa rồi rõ ràng Lâm Tiêu dễ dàng phá hai tuyệt chiêu của gã, khiến gã bị thương nặng, hắn thì bình yên vô sự. Thực lực của Lâm Tiêu hơn xa Chỉ Qua Vương.
Tuy Chỉ Qua Vương không nhúng tay vào nhưng gã không chịu nhận thua, thân phận của gã có thể áp chế Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu, ngươi định chống đối mệnh lệnh của đế quốc sao?
Khiến Chỉ Qua Vương không ngờ là Lâm Tiêu phớt lờ tiếng gầm của gã.
Bùm bùm bùm!
Người La Kinh Thiên nứt vỡ mưa máu, chật vật không chịu nổi, đã đến bờ vực nguy hiểm.
La Kinh Thiên cố chống lâu như vậy vì nắm giữ diễn sinh máu thịt, nhưng muốn dùng chiêu này phải tiêu hao khí huyết, chém giết thời gian dài khiến khí huyết trong cơ thể La Kinh Thiên tiêu hao gần hết.
La Kinh Thiên sắc mặt khó xem nói:
- Sao Lâm Tiêu đáng sợ quá vậy?
Nếu cứ tiếp tục thì không lâu sau La Kinh Thiên sẽ chết vào tay Lâm Tiêu.
Thanh âm vang dội cất lên:
- Lâm Tiêu, dừng tay đi.
Một cường giả cao to vạm vỡ phát ra khí thế đáng sợ bước ra từ hư không.
Thấy người đến, Chỉ Qua Vương sửng sốt sau đó mừng như điên nói:
- Võ Vương đại nhân đến vừa lúc, người này làm trái luật pháp của đế quốc, đại khai sát giới trong La Sơn tông, công khai hành hung, càng không nghe theo lệnh đế quốc. Xin Võ Vương đại nhân hãy bắt giữ hắn ngay!
Vẻ mặt La Kinh Thiên vui mừng hét to:
- Bách Lý Chiến, ngươi đến vừa lúc, mau ngăn Lâm Tiêu lại!
Người đến là Võ Vương Bách Lý Chiến.
- Võ Vương tiền bối.
Lâm Tiêu nheo mắt nói:
- Tiền bối cũng muốn ngăn cản ta sao?
Lâm Tiêu có chút kính nể Võ Vương Bách Lý Chiến. Trong đại tái bảng Phong Vân, rèn luyện ở Sinh Tử Quỳnh Lâu Bách Lý Chiến đều biểu hiện công bằng, không thiên vị. Trong chuyến đi Sinh Tử Quỳnh Lâu nếu không có Võ Vương Bách Lý Chiến một mình dụ mấy Vương giả khác đuổi theo thì đám thiên tài Đế quốc Võ Linh Lâm Tiêu dã không một người sống sót quay về.
Nhưng kính nể thì kính nể, hôm nay La Kinh Thiên phải chết, không ai có thể ngăn cản Lâm Tiêu quyết tâm giết lão, tiêu diệt La Sơn tông, dù là Võ Vương Bách Lý Chiến cũng vậy.
Bách Lý Chiến lắc đầu, nói:
- Không phải ta bắt buộc ngăn cản ngươi mà vì thú triều ngay trước mắt, các nơi trên đại lục không ổn định. Tuy La Sơn tông làm nhiều chuyện sai nhưng cũng là một thành viên Đế quốc Võ Linh, ta không thể để ngươi công khai trái pháp luật giết người, không thì đế quốc làm sao yên ổn? Sẽ rơi vào hỗn loạn.
Võ Vương Bách Lý Chiến đã bày tỏ thái độ rõ ràng.
La Kinh Thiên lau máu dính khóe môi, hung tợn quát to:
- Ha ha ha! Tiểu tử, Võ Vương có mặt ở đây, mau lui về cho ta, nếu không chỉ bằng vào chuyện ngươi giết Bách Lý Huyền trong Sinh Tử Quỳnh Lâu thì Võ Vương sẽ không tha cho ngươi!
La Kinh Thiên giận điên nhưng không có chỗ rút, nếu không phải e ngại thứ kia thì Lâm Tiêu còn lâu mới sống đến bây giờ. Nhưng thế này cũng tốt, miễn Lâm Tiêu tạm rút lui, không lâu sau giờ chết của hắn sẽ tới. Không chỉ Lâm Tiêu, người thân, Quận Hiên Dật đều sẽ phải trả giá đắt vì hành động hôm nay của hắn.
Kế hoạch báo thù độc ác nảy ra trong lòng La Kinh Thiên.
Võ Vương Bách Lý Chiến biểu tình bình thản, cảnh cáo trừng La Kinh Thiên:
- La Kinh Thiên, đế quốc sẽ điều tra về cái chết của Bách Lý Huyền, ta không hy vọng ngươi lại nói lời đồn như vậy.
Võ Vương Bách Lý Chiến không muốn nói nhiều về vấn đề Bách Lý Huyền, gã nhìn Lâm Tiêu.
Đánh hay lui toàn do Lâm Tiêu quyết định.
- Ngươi là thứ gì?
Chỉ Qua Vương vừa lên đã ra lệnh cho Lâm Tiêu, rõ ràng là đứng về phe La Sơn tông. Hôm nay đừng nói một Chỉ Qua Vương bình thường, dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản Lâm Tiêu giết La Kinh Thiên tại đây.
Ầm!
Lâm Tiêu dung nhập vô tận, tuyệt vọng đao hồn vào Long Văn đao, hắn chém một nhát, bỏ thêm một phần áo nghĩa lôi điện. Thoáng chốc đao quang bạc quét ngang thiên địa, để lại vết thương sâu trên người La Kinh Thiên, lôi quang tí tách bò trên miệng vết thương khét đen.
Chỉ Qua Vương tức giận quát:
- Càn rỡ!
Kình khí bừng bừng, Chỉ Qua Vương la lên:
- Lâm Tiêu, còn không dừng tay thì đừng trách ta không khách sáo!
La Kinh Thiên chật vật cao giọng quát:
- Chỉ Qua Vương, nói nhảm với hắn làm gì? Người này giết tứ hoàng tử của đế quốc trong Sinh Tử Quỳnh Lâu, là đối tượng bị đế quốc truy nã. Ngươi là thống lĩnh quân đội của đế quốc còn không mau bắt hắn lại giao cho bệ hạ xử lý?
- Nói bậy bạ!
Lâm Tiêu lạnh lùng chém một nhát, La Kinh Thiên vội đỡ đòn.
Chỉ Qua Vương giận thật:
- Muốn chết!
Tay phải Chỉ Qua Vương nắm cán thương, trường thương đâm ra nhanh như chớp thẳng hướng Lâm Tiêu.
Vù vù vù!
Tia sáng xanh xẹt qua không trung, nơi trường thương đi qua hư không đông lại, mọi thứ tĩnh lặng. Mây trên trời, gió nhẹ thổi, tất cả đứng lặng.
Lâm Tiêu quát to:
- Cút về đi!
Lâm Tiêu chém nhát đao, thi triển lực lượng đến cực độ.
Ầm ầm ầm!
Chỉ Qua Vương chật vật bay ngược ra ngoài. Chỉ một kích, áo giáp trên người Chỉ Qua Vương nứt rạn, tóc rối xù, khóe môi tràn máu.
Sao tiểu tử này mạnh vậy?
Biểu tình Chỉ Qua Vương kinh sợ. Chỉ Qua Vương vừa đột phá Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, gã tràn đầy tự tin, hếch mặt nhìn người. Hư không nhất thương của Chỉ Qua Vương kết hợp vận dụng đặc biệt với áo nghĩa không gian, không ngờ bị Lâm Tiêu dễ dàng một đao chém vỡ, trong lòng gã không cách nào chấp nhận được.
Mặt Chỉ Qua Vương đỏ rần, vừa xấu hổ vứa tức giận đâm thương ra:
- Chết tiệt!
- Tốc không nhất thương!
Thương đâm ra không gian như bị tăng tốc, mây trắng bay trên trời, gió nhẹ thổi như tăng tốc độ chảy nhanh hơn.
Áo nghĩa không gian thật đặc biệt, Lâm Tiêu giật mình. Phải công nhận Chỉ Qua Vương lĩnh ngộ áo nghĩa không gian đã đến trình độ cực kỳ thâm sâu, gã hoàn toàn dung nhập áo nghĩa không gian vào công kích của mình, vận dụng lực lượng không gian tinh diệu hơn nhiều.
Tiếc rằng Chỉ Qua Vương có vận dụng áo nghĩa không gian xảo diệu đến mấy cũng không thể thay đổi kết quả gã vừa đột phá Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng.
- Không gian phong bạo!
Dùng áo nghĩa không gian đấu với áo nghĩa không gian, mắt Lâm Tiêu lạnh băng đánh ra chiêu Không gian phong bạo.
Răng rắc!
Không gian phong bạo trong bia đá viễn cổ ảo diệu biết bao, Lâm Tiêu mới nắm giữ sơ chiêu này nhưng đủ dùng. Hư không đằng trước tựa tấm gương tan vỡ, hóa thành mảnh nhỏ không gian rậm rạp dài mấy trượng bay tứ tán, Phá tốc không nhất thương của Chỉ Qua Vương.
Mảnh nhỏ không gian cường đại xẹt qua cơ thể Chỉ Qua Vương, đánh bay gã ra ngoài, để lại vết máu và vết thương đầy rẫy.
Thanh âm lạnh lùng vang vọng thiên địa:
- Còn dám xen vào nữa thì ta giết luôn ngươi!
Sát khí đậm đặc tràn ngập, Lâm Tiêu bỏ qua Chỉ Qua Vương tiếp tục rượt theo La Kinh Thiên.
Chỉ Qua Vương sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi . . .!
Mặt Chỉ Qua Vương lúc xanh lúc trắng, nhưng gã không dám xen vào nữa. Mặc dù cá tính Chỉ Qua Vương kiêu ngạo, nóng nảy nhưng không ngu, cú va chạm ngắn ngủi vừa rồi rõ ràng Lâm Tiêu dễ dàng phá hai tuyệt chiêu của gã, khiến gã bị thương nặng, hắn thì bình yên vô sự. Thực lực của Lâm Tiêu hơn xa Chỉ Qua Vương.
Tuy Chỉ Qua Vương không nhúng tay vào nhưng gã không chịu nhận thua, thân phận của gã có thể áp chế Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu, ngươi định chống đối mệnh lệnh của đế quốc sao?
Khiến Chỉ Qua Vương không ngờ là Lâm Tiêu phớt lờ tiếng gầm của gã.
Bùm bùm bùm!
Người La Kinh Thiên nứt vỡ mưa máu, chật vật không chịu nổi, đã đến bờ vực nguy hiểm.
La Kinh Thiên cố chống lâu như vậy vì nắm giữ diễn sinh máu thịt, nhưng muốn dùng chiêu này phải tiêu hao khí huyết, chém giết thời gian dài khiến khí huyết trong cơ thể La Kinh Thiên tiêu hao gần hết.
La Kinh Thiên sắc mặt khó xem nói:
- Sao Lâm Tiêu đáng sợ quá vậy?
Nếu cứ tiếp tục thì không lâu sau La Kinh Thiên sẽ chết vào tay Lâm Tiêu.
Thanh âm vang dội cất lên:
- Lâm Tiêu, dừng tay đi.
Một cường giả cao to vạm vỡ phát ra khí thế đáng sợ bước ra từ hư không.
Thấy người đến, Chỉ Qua Vương sửng sốt sau đó mừng như điên nói:
- Võ Vương đại nhân đến vừa lúc, người này làm trái luật pháp của đế quốc, đại khai sát giới trong La Sơn tông, công khai hành hung, càng không nghe theo lệnh đế quốc. Xin Võ Vương đại nhân hãy bắt giữ hắn ngay!
Vẻ mặt La Kinh Thiên vui mừng hét to:
- Bách Lý Chiến, ngươi đến vừa lúc, mau ngăn Lâm Tiêu lại!
Người đến là Võ Vương Bách Lý Chiến.
- Võ Vương tiền bối.
Lâm Tiêu nheo mắt nói:
- Tiền bối cũng muốn ngăn cản ta sao?
Lâm Tiêu có chút kính nể Võ Vương Bách Lý Chiến. Trong đại tái bảng Phong Vân, rèn luyện ở Sinh Tử Quỳnh Lâu Bách Lý Chiến đều biểu hiện công bằng, không thiên vị. Trong chuyến đi Sinh Tử Quỳnh Lâu nếu không có Võ Vương Bách Lý Chiến một mình dụ mấy Vương giả khác đuổi theo thì đám thiên tài Đế quốc Võ Linh Lâm Tiêu dã không một người sống sót quay về.
Nhưng kính nể thì kính nể, hôm nay La Kinh Thiên phải chết, không ai có thể ngăn cản Lâm Tiêu quyết tâm giết lão, tiêu diệt La Sơn tông, dù là Võ Vương Bách Lý Chiến cũng vậy.
Bách Lý Chiến lắc đầu, nói:
- Không phải ta bắt buộc ngăn cản ngươi mà vì thú triều ngay trước mắt, các nơi trên đại lục không ổn định. Tuy La Sơn tông làm nhiều chuyện sai nhưng cũng là một thành viên Đế quốc Võ Linh, ta không thể để ngươi công khai trái pháp luật giết người, không thì đế quốc làm sao yên ổn? Sẽ rơi vào hỗn loạn.
Võ Vương Bách Lý Chiến đã bày tỏ thái độ rõ ràng.
La Kinh Thiên lau máu dính khóe môi, hung tợn quát to:
- Ha ha ha! Tiểu tử, Võ Vương có mặt ở đây, mau lui về cho ta, nếu không chỉ bằng vào chuyện ngươi giết Bách Lý Huyền trong Sinh Tử Quỳnh Lâu thì Võ Vương sẽ không tha cho ngươi!
La Kinh Thiên giận điên nhưng không có chỗ rút, nếu không phải e ngại thứ kia thì Lâm Tiêu còn lâu mới sống đến bây giờ. Nhưng thế này cũng tốt, miễn Lâm Tiêu tạm rút lui, không lâu sau giờ chết của hắn sẽ tới. Không chỉ Lâm Tiêu, người thân, Quận Hiên Dật đều sẽ phải trả giá đắt vì hành động hôm nay của hắn.
Kế hoạch báo thù độc ác nảy ra trong lòng La Kinh Thiên.
Võ Vương Bách Lý Chiến biểu tình bình thản, cảnh cáo trừng La Kinh Thiên:
- La Kinh Thiên, đế quốc sẽ điều tra về cái chết của Bách Lý Huyền, ta không hy vọng ngươi lại nói lời đồn như vậy.
Võ Vương Bách Lý Chiến không muốn nói nhiều về vấn đề Bách Lý Huyền, gã nhìn Lâm Tiêu.
Đánh hay lui toàn do Lâm Tiêu quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.