Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1162: Không nên ép ta. (2)

Ám Ma Sư

26/12/2015

- Đi.

Bọn hắn liếc nhau, trong lòng cũng làm ra quyết định, thay vì ở chỗ này bị trấn áp, còn không bằng ngoan ngoãn rời đi thì hơn.

- Hừ, vừa rồi cho ngươi đi các ngươi không đi, hiện giờ muốn đi cũng không dễ dàng như vậy đâu.

Lâm Tiêu đạm mạc nói:

- Lưu lại bồi thường rồi cút.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng.

Phi Tà Vương thần sắc biến đổi, phẫn nộ quát.

- Nếu như ngươi muốn không bồi thường, cũng có thể, bất quá ta không bảo đảm ngươi có thể hoàn hảo đi ra ngoài đầu.

Một cổ uy vô hình từ trong cơ thể Lâm Tiêu phóng xuất ra ngoài, phảng phất một tòa núi lớn, hung hăng ép lên người Phi Tà Vương, cổ khí tức này so với lúc chiến đấu với Phi Tà Vương còn khủng bố hơn một phần.

Phi Tà Vương sắc mặt không khỏi thay đổi mấy lần.

- Tốt, ta bồi thường, đây là năm vạn khối cực phẩm nguyên thạch, ta có thể đi rồi chứ?

Phi Tà Vương do dự một phen, từ trên người lấy ra năm cái rương lớn, trong mỗi rương đều chứa một vạn khối cực phẩm nguyên thạch, vừa vặn năm vạn khối.

Phi Tà Vương hắn ở chỗ này cư ngụ ước chừng mười năm, căn cứ tiền thuê, một năm 5000 khối cực phẩm nguyên thạch, mười năm năm vạn khối cũng không kém bao nhiêu.

Lâm Tiêu nói:

- Năm vạn khối không đủ, giao ra mười vạn khối cực phẩm nguyên thạch, ngươi có thể cút, còn các ngươi nữa, mỗi người đều giao ra gấp đôi cực phẩm nguyên thạch phải trả, xong rồi cả đám đều cút đi.

Lâm Tiêu nhìn về phía mấy người sau lưng Phi Tà Vương.

- Ngươi không nên quá phận.

Mấy người sau lưng Phi Tà Vương quá sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu nói.

Lâm Tiêu nói:



- Không nên ép ta ra tay độc ác, thành Nhân Minh tuy rằng không thể giết người, cũng không thể phế người, nhưng ta có thể giày vò các ngươi một chút, chặt đi tay chân gì đó, ta dám cam đoan, vài năm còn lại các ngươi phải hao tổn càng nhiều cực phẩm nguyên thạch và sinh tử chi lực hơn nữa để khôi phục đấy, cho nên, không nên ép ta.

Lời Lâm Tiêu nói khiến trong lòng mấy người Phi Tà Vương nổi lên hàn ý.

- A, có chút ý tứ.

Đột ngột --

Một đạo thanh âm trầm trọng vang lên.

Đám người tản ra, từ trong khu vực Đế quốc Võ Linh đi ra một gã Vương giả thân hình khoan hậu, hai tay to chắc, đứng ở chỗ đó phảng phất như một trụ điện bằng sắt, mà sắc mặt của hắn lại đen kịt, giống như một miếng thép vậy.

- Thiết Diện Vương.

Bọn người Phi Tà Vương sắc mặt đại hỉ, Thiết Diện Vương là một gã Vương giả rất có uy danh ở thành Nhân Minh, cũng chiếm đoạt một tòa phủ đệ ở mặt bắc khu vực Đế quốc Võ Linh, tuy rằng trước kia không có liên quan gì đến bọn họ, nhưng trước mắt lại cùng một thuyền, có Thiết Diện Vương ở đây, Lâm Tiêu nà nhất định phải không công mà lui.

- Nghe nói ngươi đang khu trục chúng ta, có muốn ta cũng bồi thường luôn không.

Thiết Diện Vương đứng ở trước mặt Lâm Tiêu, khuôn mặt đen như một khối thiết bản, nói chuyện cũng không có nửa điểm tình cảm.

- Lâm Tiêu, Thiết Diện Vương này rất cường đại, theo ta được biết có lẽ khống chế hai mươi lăm đạo Không Gian Đạo Văn chi lực, tiến nhập cảnh giới Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong, hơn nữa bình thường cũng không khi nhục chúng ta, cường giả như vậy, chúng ta không nhất định phải khu trục hắn.

Cửu Long Vương ở một bên truyền âm nói.

Lâm Tiêu cầm lấy tư liệu, lật coi một chút:

- Thiết Diện Vương, chiếm lấy phủ đệ số bảy mươi ba của Đế quốc Võ Linh mười lăm năm, giao ra mười lăm vạn khối cực phẩm nguyên thạch, ngươi có thể đi.

- Ha ha ha.

Thiết Diện Vương phá lên cười, khuôn mặt như miếng sắt nổi lên nếp uốn như vỏ cây, khó coi đến cực điểm:

- Bảo Thiết Diện Vương ta bồi thường, tiểu tử, ngươi có gan, đáng tiếc, lá gan cũng cần thực lực chống đỡ mới được.

Một màn Lâm Tiêu đánh bại Phi Tà Vương hắn cũng thấy, một chiêu đánh bại Phi Tà Vương, tuyệt đối là cao thủ, nhưng cái này không có nghĩa là thực lực Lâm Tiêu vượt qua Phi Tà Vương bao nhiêu, Phi Tà Vương am hiểu chính là thân pháp, cho nên chỉ có thể nói kỹ xảo chiến đấu và nhãn lực Lâm Tiêu hơn xa Phi Tà Vương, bất quá, khi thực lực cách biệt quá lớn, kỹ xảo và nhãn lực cho dù có tốt cũng chỉ vô dụng, một quyền bao trùm tất cả của đối phương đánh úp lại, mặc cho kỹ xảo ngươi có cao cũng không thể ngăn được, kỹ xảo chỉ có ở tình huống chênh lệch không lớn mới có tác dụng nhất định thôi.

- Có thể ngăn được Cuồng Lan Thập Tam Quyền của ta, Thiết Diện Vương ta liền ngoan ngoãn giao nộp tiền bồi thường.

Thiết Diện Vương khẽ quát một tiếng, phi thân lên, một quyền đánh tới Lâm Tiêu, một quyền này đánh ra giống như biển gầm cuốn tới, lại như sóng biển lao nhanh, khiến người có loại ảo giác gặp phải tai nạn .



- Áo nghĩa mà Thiết Diện Vương này thi triển ra là thổ, thủy áo nghĩa, xem ra phương hướng chủ công của hắn là lực lượng và phòng ngự.

Lâm Tiêu liếc nhìn ra, trong võ học mà Thiết Diện Vương thi triển ẩn chứa hai loại áo nghĩa thổ và thủy, đương nhiên, thổ thủy áo kết nghĩa hợp, ý cảnh bất đồng thi triển ra hiệu quả cũng hoàn toàn bất đồng, mà ý cảnh Cuồng Lan Thập Tam Quyền chính là trầm trọng, như làn sóng lớn vô cùng vô tận.

Phanh!

Lâm Tiêu ngay cả chiến đao bên hông cũng chưa từng rút ra, đánh một quyền ra ngoài, Long Ảnh mờ ảo trên Ma Long Quyền Sáo phá nát bấy một quyền của Thiết Diện Vương.

- Ân? Chặn được, chẳng qua đây chỉ là bắt đầu thôi.

Thiết Diện Vương cười lạnh một tiếng, nắm đấm giống như sóng biển trên đại dương bao la, không ngừng trùng trùng điệp điệp cuốn tới, đây là chỗ đáng sợ của Cuồng Lan Thập Tam Quyền, một quyền mãnh liệt hơn một quyền, một quyền hung ác hơn một quyền, ngươi đã phá vỡ một quyền, uy lực quyền thứ hai sẽ tăng thêm công kích của quyền thứ nhất, cứ thế điệp gia, thẳng đến khi triệt để trấn áp, đánh chết đối phương mới thôi.

Thiết Diện Vương không tin Lâm Tiêu có thể thừa nhận trọng kích liên tiếp.

Rầm rầm rầm bang bang.

Từng đạo quyền ảnh mờ ảo tầng tầng lớp lớp, giống như từng đợt sóng biển nặng nề không ngừng điệp gia cùng một chỗ, thanh âm kình khí cường đại va chạm không ngớt không dứt.

- Vô cùng vô tận sao? Tầng tầng điệp gia sao? Đáng tiếc lại có khuyết điểm.

Lâm Tiêu mặt không biểu tình, nắm tay phải ngưng thế, rồi đột nhiên đánh ra ngoài.

Trong một quyền này, Lâm Tiêu dung hợp vào vô tận đao hồn của mình, một loại ý vị vô tận hoàn toàn bao trùm trên Cuồng Lan Thập Tam Quyền cuốn khắp Thiên Địa.

Oanh!

Quyền ảnh mờ ảo, thiết quyền màu đen của Lâm Tiêu quét ngang về phía trước, đơn giản nát bấy sóng biển ngập trời phía trước, rồi sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Thiết Diện Vương, hung hăng đánh lên ngực hắn.

PHỐC!

Một ngụm máu tươi phun ra, lồng ngực Thiết Diện Vương có chút lõm vào, có thanh âm cốt cách vỡ vụn truyền ra, hắn điên cuồng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt bay ra ngoài.

Từ khi ra tay đến khi thất bại chỉ có một lát, Cuồng Lan Thập Tam Quyền của Thiết Diện Vương còn đang không ngừng ngưng thế thì đã bại, cái gọi là thập tam quyền cũng chỉ ra được hai quyền đã sụp đổ.

- Ngay cả Thiết Diện Vương cũng thất bại?

- Tên này đến tột cùng là ai? Vì sao trước giờ chưa từng nghe qua?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook