Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1310: Lão tiền bối. (1)

Ám Ma Sư

17/01/2016

- Đi thôi, trước thu không gian giới chỉ của chúng lại, đợi một lát thì Thiên Thực Man Tôn đại nhân trở về.

Đại Tế Ti đạm mạc mở miệng, rồi sau đó lao ra khỏi thạch điện, hắn có thể cảm ứng được không gian giới chỉ của mình nằm sâu trong thông đạo.

- Đại Tế Ti, ta không thể cảm ứng không gian giới chỉ của ta.

Đột ngột Ma Nhãn kêu lên sợ hãi.

- Ta cũng không cảm ứng được không gian giới chỉ ở đâu cả.

Ngay sau đó Cương Đạc cũng trừng to mắt.

- Không thể cảm ứng không gian giới chỉ?

Đại Tế Ti nhíu mày, vừa muốn nói gì, nhưng lại kinh hãi phát hiện cảm ứng không gian giới chỉ lúc nãy giờ phút này cũng biến mất, hoàn toàn không cảm giác được.

- Làm sao có thể?

Trên mặt Đại Tế Ti khủng hoảng, trong không gian giới chỉ của hắn có linh hồn ấn ký của hắn, cho dù ở nơi nào cũng sẽ cảm ứng được, bây giờ đã biến mất.

- Tìm, nhanh tìm cho ta.

Đại Tế Ti gấp lên, không gian giới chỉ của đám người Ma Nhãn không thấy cũng không sao, đồ vật bên trong nhiều nhất chỉ có giá tị mấy ngàn vạn cực phẩm nguyên thạch, nhưng mà trong không gian giới chỉ của hắn là truyền thừa đạt được trong chí bảo đại điện, truyền thừa này có tất cả bí pháp và tri thức của Man tộc, căn bản là vật báu vô giá, truyền thừa mất đi không phải bảo vật gì có thể đổi được.

Trong nháy mắt Đại Tế Ti sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

- Ở đâu, rốt cuộc là ở đâu?

- Không gian giới chỉ của ta ở đâu?

Trong thông đạo, khắp nơi đều là đá vụn và các thứ khác bị tàn phá, đám người Đại Tế Ti không ngừng tìm kiếm, nhưng không có tìm thấy không gian giới chỉ, không gian giới chỉ tìm không thấy, ngay cả không gian giới chỉ của cường giả Nhân tộc cùng Yêu tộc vẫn lạc cũng không thấy.

- Ân? Đó là cái gì?

Đại Tế Ti ba người nhanh chóng tiến lên phía trước, đột nhiên nhìn thấy trên đất có giáp tay phong cách cổ xưa, vừa mới chuẩn bị nhặt lên.

- Ha ha ha...

Trống rỗng xuất hiện một đạo thân ảnh, đúng là Lâm Tiêu, trên người mặc tam tinh man vương sáo trang, đồng thời Thương Long Tí ẩn vào man vương sáo trang, biến mất không thấy gì nữa.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Đại Tế Ti ba người ánh mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mặt, đồng thời cầm Hạo Thiên Kính ngăn cản ở trước ngực, ánh mắt lăng lệ.

Hạo Thiên Kính đã là bảo vật duy nhất còn sót lại của Đại Tế Ti.

Nhưng cũng chính là bảo vật này đám người Đại Tế Ti mới nhặt về một cái mạng, Lâm Tu nhìn qua ba người, không có ra tay, mà là kêu gọi Long gia trong Thương Long Tí.

Đánh chết đám người Đại Tế Ti có Hạo Thiên Kính cần hao phí thời gian nhất định, mà Thiên Thực Man Tôn tùy thời có thể trở về, Lâm Tiêu không thể bốc lên nguy hiểm như thế.



- Tốt, tiểu tử Lâm Tiêu, ngươi đừng phản kháng.

Trong Thương Long Tí, giọng Long gia truyền ra, ngay sau đó một đạo năng lượng quỷ dị bao trùm Lâm Tiêu.

Sau một khắc --

Thân hình Lâm Tiêu tiêu thất trong thông đạo hư không.

- Là Lâm Tiêu!

- Tiểu tử này sao lại không chế?

- Đáng chết, hắn lấy đi không gian giới chỉ của chúng ta.

Đại Tế Ti ba người đều mở to mắt kinh hãi, đặc biệt là Đại Tế Ti, trong không gian giới chỉ có truyền thừa cầu, rõ ràng cũng bị Lâm Tiêu mang đi.

- Không có khả năng, hắn làm sao còn sống, hắn chỉ là vương giả nhị trọng, làm sao có thể...

- Đại Tế Ti, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Ma Nhãn cũng gấp lên.

- Không vội, không vội!

Đại Tế Ti hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn làm bản thân bình tĩnh lại, nói:

- Còn có Thiên Thực Man Tôn đại nhân, đúng rồi, chỉ cần chờ đại nhân trở về, Lâm Tiêu trốn không được, dùng thực lực đại nhân muốn đuổi theo tiểu tử kia là dễ dàng, đến lúc đó nhất định có thể tìm được truyền thừa chi cầu.

Đại Tế Ti cố tình đuổi theo, nhưng hắn cũng biết, mình có thể còn sống sót đã là vận khí, chỉ có thể cố nén lo lắng, yên tĩnh chờ đợi.

Ước chừng một lát.

Đuổi giết phân thân Toản Địa Giáp không công mà lui Thiên Thực Man Tôn xuất hiện trong thông đạo.

- Thiên Thực Man Tôn đại nhân!

Nhìn thấy Thiên Thực Man Tôn, Đại Tế Ti lập tức lo lắng đi lên nói rõ tình hình xảy ra lúc nãy.

- Cái gì? Có gia hỏa Nhân tộc không chết, còn cướp đi không gian giới chỉ?

Sắc mặt Thiên Thực Man Tôn trầm xuống, trong đôi mắt bắn ra hào quang làm người ta khiếp sợ.

Lúc trước hắn đuổi giết phân thân Toản Địa Giáp không công mà lui, để cho hai yêu tộc bỏ trốn, vốn trong nội tâm còn nghẹn một bụng tức giận, không nghĩ tới sau khi trở về càng nghe được tin tức như thế!

- Đây là Hạo Thiên Kính? Đưa cho ta.

Thiên Thực Man Tôn nhìn thấy Hạo Thiên Kính trong tay Đại Tế Ti, nhẹ nhàng điểm một chiêu, cầm Hạo Thiên Kính trong tay, thời không chi lực cường đại thẩm thấu vào trong đó, trong hư không lập tức hiển hiện tất cả.



- Ân? Tiểu tử này dĩ nhiên là trốn vào trong bao tay phong cách cổ xưa, lúc này mới tránh thoát Yêu Hoàng tinh huyết nổ tung, bao tay có thể dung nạp người sống chẳng lẽ là thánh khí?

Thiên Thực Man Tôn vừa mừng vừa sợ.

- Bảo bối bực này đáng ra phải thuộc về Thiên Thực Man Tôn ta.

- Đám các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi một lát rồi sẽ trở về.

Thiên Thực Man Tôn khẽ quát một tiếng, thân hình nhoáng một cái lập tức biến mất trong thông đạo.

Giờ phút này...

Bên ngoài phế tích cổ thần, một đạo bạch quang hiện lên, thân ảnh Lâm Tiêu xuất hiện trong hư không, chính là nơi đám người Lâm Tiêu đi vào phế tích cổ thần.

- Lâm Tiêu tiểu tử, ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây, thực lực của ta còn chưa có khôi phục, không cách nào truyền tống cự ly xa.

Long gia nói ra.

Gật gật đầu, Lâm Tiêu cũng không nói nhảm, hắn phá vỡ hư không lướt đi.

Vù vù!

Rất nhiều không gian loạn lưu đảo qua người của hắn Lâm Tiêu nhanh chóng lao vào trong.

- Không tốt, Lâm Tiêu tiểu tử, coi chừng.

Đột nhiên Long gia kinh hô một tiếng.

Rầm rầm.

Sau một khắc, hư không nghiền nát, một lực lượng khủng bố trấn áp xuống, trực tiếp đánh bay Lâm Tiêu từ trong hư không ra.

- Tiểu tử, thật không nghĩ tới, trên người của ngươi còn có một kiện thánh khí, bản Man Tôn thật sự là nhìn lầm.

Tiếng nói vang vọng thiên địa, Thiên Thực Man Tôn bước ra khỏi hư không, sắc mặt dữ tợn.

- Lại bị đuổi theo.

Trong lòng Lâm Tiêu trầm xuống.

- Đáng tiếc, bảo bối như vậy, hôm nay sẽ thuộc về ta ta!

Thiên Thực Man Tôn cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Tiêu thò bàn tay ra, bàn tay màu đen khủng bố như mây đen che phủ tất cả, bao phủ Lâm Tiêu vào bên trong.

Cường giả Man Tôn khống chế thời không, cứ như vậy thò tay tìm tòi, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân như bị giam cầm, khó có thể nhúc nhích, cảm giác đó giống như phân thân Toản Địa Giáp lúc đối mặt với Khôi Đấu lão tổ.

- Thiên Thực Man Tôn đúng không? Một tiểu Man Tôn cũng không soi gương xem mình là thế nào, lão phu mà ngươi có thể đánh chủ ý sao?

Vào lúc nguy cấp, trong Thương Long Tí có một đạo uy áp khiến người ta sợ hãi sinh ra, hư ảnh một đầu Thương Long hiện ra ngăn cản một chưởng khủng bố của Thiên Thực Man Tôn, uy áp này kinh thiên động địa, Thiên Thực Man Tôn cũng giật mình biến sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook