Chương 1311: Lão tiền bối. (2)
Ám Ma Sư
18/01/2016
- Khí linh thánh khí?
Thiên Thực Man Tôn híp mắt, nói từng chữ một.
- Biết rõ là tốt rồi, gặp được lão phu, còn không mau mau cút đi, thời điểm lão phu tung hoành thiên hạ thì tiểu tử ngươi còn chưa ra đời đấy.
Long gia hiển hiện trong hư không, ánh mắt bế nghễ thiên hạ nhìn qua Thiên Thực Man Tôn, trong đầy đầy khinh thường.
Ánh mắt Thiên Thực Man Tôn hơi híp, trong nội tâm thay đổi thật nhanh, tự đánh giá.
Thánh khí đúng là có uy năng không thể tưởng tượng, một khi thả toàn bộ lực lượng ra ngoài, tuyệt đối có thể đánh chết cường giả Tôn cấp, nhưng cũng phải nhìn chủ nhân và trạng thái của nó, nếu như thời kỳ toàn thịnh, Thiên Thực Man Tôn tự nhiên dám động tay, nhưng bây giờ hắn vừa thức tỉnh, một thân thực lực còn chưa tới ba thành, tâm thần của hắn bất định không thôi.
Nhưng Thiên Thực Man Tôn là người thế nào, vào thời đại viễn cổ là cường nhân nổi danh, là một trong mấy Man Tôn cao cấp nhất của Man tộc, há lại bị mấy câu của Long gia hù sợ.
- Tiền bối đã có địa vị cao như thế, vậy thì mời chỉ điểm tại hạ một chút.
Lạnh lùng cười cười, Thiên Thực Man Tôn cầm búa bổ tới.
- Tiểu tử ngươi thật không biết trời cao đất rộng.
Long gia giận tím mặt, đồng thời truyền âm cho Lâm Tiêu:
- Lâm Tiêu tiểu tử, ra tay.
Long gia gầm lên, Lâm Tiêu cầm Thiên Phạt đao hóa thành lôi long đánh ra ngoài.
Trong nháy mắt Lâm Tiêu ra tay...
- Bạo!
Bên trong Thương Long Tí, Long gia khẽ quát một tiếng, man nguyên tinh phách chiếm được trong chí bảo điện, trong nháy mắt nổ tung hai mươi vạn khối, rất nhiều man nguyên Tôn cấp khủng bố giống như một đầu nước lũ thông qua Thương Long Tí tiến vào trong Thiên Phạt đao của Lâm Tiêu.
.
Vốn Thiên Phạt đao đã vô cùng dữ tợn, trong nháy mắt này càng dữ tợn hơn nữa, khí tức trấn áp muôn đời, một ánh đao ngập trời hiện ra, giống như Thiên Phạt, va chạm với chiến phủ của Thiên Thực Man Tôn, một lực lượng đủ hủy thiên diệt địa quét qua tất cả.
Rầm rầm!
Hư không phạm vi mười dặm trong nháy mắt sụp đổ, hình thành lỗ đen, không gian loạn lưu và mãnh vỡ không gian không ngừng sụp đổ, hóa thành không gian loạn lưu.
Trong hắc động, hai lực lượng kinh khủng không ngừng va chạm vào nhau, trong đó có một cái là ngọn nguồn, Thiên Phạt đao trên tay phải Lâm Tiêu tùy ý quét qua tất cả lực lượng, giống như một đạo lôi điện không ngừng quanh quẩn trong óc Lâm Tiêu.
- Đây là lực lượng Tôn cấp sao?
Tâm thần Lâm Tiêu kích động, tế bào trong cơ thể sôi trào lên, lực lượng cường đại tung hoành làm cho Lâm Tiêu không nhịn được run rẩy.
Luận võ khí, hai người đều là Chí Tôn khí, luận thực lực, một là Man Tôn, một chính là sinh tử nhị trọng, nhưng mà cả hai giao phong lại ngang tay, hết thảy đều bởi vì đối phương có thánh khí, làm cho Thiên Thực Man Tôn càng hiểu rõ về sự cường đại của thánh khí.
Giao phong qua đi, Lâm Tiêu đứng đối lập với Thiên Thực Man Tôn.
- Tiểu tử, còn không mau cút đi, thời điểm lão phu năm đó tung hoành thiên hạ thì có giao tình với Man tộc Vô Cực Man Thánh, xem mặt mũi của hắn hôm nay tha cho ngươi không chết, nếu như không cút, lão phu sẽ giết ngươi, làm ngươi biến mất khỏi thiên địa này.
Long gia khí diễm lớn lối nói.
- Vô Cực Man Thánh!
Thiên Thực Man Tôn ngẩn ngơ, Vô Cực Man Thánh là một trong mấy đại thánh giả của Man tộc thời viễn cổ, càng là tiền bối của Thiên Thực Man Tôn.
- Hừ.
Trong lòng Thiên Thực Man Tôn hừ lạnh, trong đôi mắt quang mang lập loè, thầm nghĩ: quản hắn khỉ gió cái gì Vô Cực Man Thánh, chỉ cần đạt được thánh khí, thực lực của ta lập tức sẽ tăng vọt, vì thánh khí, liều!
Tuy năm đó hắn là một trong những cường giả đỉnh cấp của Man tộc, nhưng không thuộc đứng đầu Man tộc, trên hắn còn có Man Thánh cường đại, bảo vật thánh khí như thế không phải hắn có thể ngấp nghé, hôm nay có một cơ hội, Thiên Thực Man Tôn tự nhiên không muốn dễ dàng buông tha.
Không để ý đến Long gia kêu gào, Thiên Thực Man Tôn huy động chiến phủ, dứt khoát kiên quyết xông lên.
- Mụ nội nó, dám đánh tiền bối, thằng ranh con ngươi thật không biết điều.
- Man tộc các ngươi thật không hiểu lễ nghĩa, dám động thủ với lão phu.
- Tức chết lão phu.
Trong chiến đấu, Long gia kêu to, làm Thiên Thực Man Tôn tức xanh mặt.
Mặc dù có Long gia trợ giúp, nhưng mà thực lực hai bên kém nhau quá xa, mấy lần giao phong Lâm Tiêu đã bị thương nghiêm trọng, chỉ sợ tiếp tục như vậy thì Lâm Tiêu sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng mà trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào, ánh mắt của hắn càng ngày càng hừng hực, loại chiến đấu vui vẻ đầm đìa này, tuy mượn nhờ lực lượng Long gia nhưng cũng giúp Lâm Tiêu nhìn trộm cảnh giới cao hơn.
Mà Thiên Thực Man Tôn càng đánh càng kinh hãi, tuy cấp bậc Lâm Tiêu không cao, nhưng mà khí thế chưa từng lùi bước, đao pháp khủng bố và khống chế áo nghĩa tinh diệu lại làm cho Thiên Thực Man Tôn âm thầm kinh hãi, chờ một thời gian hắn trưởng thành, nhất định sẽ là tồn tại chiến thần của nhân tộc.
- Thiên Thực Man Tôn, người này là người của Long tộc ta, ngươi lại dám ra tay với hắn, lão phu sẽ không khách khí!
Ngay thời điểm Thiên Thực Man Tôn chuẩn bị lại ra tay thì có một âm thanh vang vọng hư không, chợt trưởng lão Huyền Thịnh trong mộ địa Long tộc xuất hiện trong thiên địa.
- Long tộc!
Ánh mắt Thiên Thực Man Tôn ngưng tụ.
Thời đại viễn cổ, Man tộc cùng Long tộc cộng đồng sinh tồn trong Man Hoang cổ địa, biết rõ về nhau, tuy số lượng Long tộc không nhiều, nhưng số cường giả đỉnh phong còn hơn cả Man tộc, là một lực lượng không thể bỏ qua, luận thực lực tổng thể càng trên Man tộc, chuyện này làm cho Thiên Thực Man Tôn cảnh giác.
Trước đó Đại Tế Ti nói cho hắn biết cũng không có tin tức Long tộc hoàn toàn vẫn lạc, trận chiến viễn cổ xảy ra, thời điểm hắn ngủ say trong chí bảo điện, Long tộc vẫn tồn tại ở Man Hoang cổ địa, bởi vậy Huyền Thịnh xuất hiện lập tức làm cho Thiên Thực Man Tôn vô cùng kiêng kị.
- Thiên Thực Man Tôn, xem mặt mũi Vạn Phương Man Thánh năm đó, lão phu hôm nay không so đo hành vi của ngươi, nhanh chóng thối lui đi!
Huyền Thịnh trưởng lão quát, ngữ khí uy nghiêm, tuy hắn chỉ là một đám tàn hồn, nhưng năm đó dù sao cũng là long tộc Thánh giả, uy áp Thánh cấp tràn ngập ra làm Thiên Thực Man Tôn cảm thấy man nguyên trong người đông cứng, hô hấp cũng không thuận.
- Đáng chết, vốn là một đạo khí linh thánh khí, hiện tại lại là một cường giả Long tộc, tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Ta hiện tại vừa mới thức tỉnh, thực lực chưa đủ ba thành, thời điểm Yêu Hoàng tinh huyết nổ tung cũng bị thương, nếu vì một Nhân tộc nhị trọng vương giả mà vẫn lạc ở đây, vậy được không bù mất.
Trong nội tâm Thiên Thực Man Tôn suy nghĩ, sau khi Huyền Thịnh xuất hiện thì hắn trực tiếp trốn vào hư không, phút chốc biến mất không thấy gì nữa.
Hắn dù sao vừa mới thức tỉnh, tìm hiểu tình huống không nhiều, hơn nữa thực lực còn không có hoàn toàn khôi phục, không dám ham chiến.
- Lão già kia, ngươi cuối cùng đã đến.
Long gia thở dài một hơi, lúc trước Thiên Thực Man Tôn thức tỉnh thì Long gia cũng cảm giác được không ổn, trước tiên thông tri Huyền Thịnh.
Thiên Thực Man Tôn híp mắt, nói từng chữ một.
- Biết rõ là tốt rồi, gặp được lão phu, còn không mau mau cút đi, thời điểm lão phu tung hoành thiên hạ thì tiểu tử ngươi còn chưa ra đời đấy.
Long gia hiển hiện trong hư không, ánh mắt bế nghễ thiên hạ nhìn qua Thiên Thực Man Tôn, trong đầy đầy khinh thường.
Ánh mắt Thiên Thực Man Tôn hơi híp, trong nội tâm thay đổi thật nhanh, tự đánh giá.
Thánh khí đúng là có uy năng không thể tưởng tượng, một khi thả toàn bộ lực lượng ra ngoài, tuyệt đối có thể đánh chết cường giả Tôn cấp, nhưng cũng phải nhìn chủ nhân và trạng thái của nó, nếu như thời kỳ toàn thịnh, Thiên Thực Man Tôn tự nhiên dám động tay, nhưng bây giờ hắn vừa thức tỉnh, một thân thực lực còn chưa tới ba thành, tâm thần của hắn bất định không thôi.
Nhưng Thiên Thực Man Tôn là người thế nào, vào thời đại viễn cổ là cường nhân nổi danh, là một trong mấy Man Tôn cao cấp nhất của Man tộc, há lại bị mấy câu của Long gia hù sợ.
- Tiền bối đã có địa vị cao như thế, vậy thì mời chỉ điểm tại hạ một chút.
Lạnh lùng cười cười, Thiên Thực Man Tôn cầm búa bổ tới.
- Tiểu tử ngươi thật không biết trời cao đất rộng.
Long gia giận tím mặt, đồng thời truyền âm cho Lâm Tiêu:
- Lâm Tiêu tiểu tử, ra tay.
Long gia gầm lên, Lâm Tiêu cầm Thiên Phạt đao hóa thành lôi long đánh ra ngoài.
Trong nháy mắt Lâm Tiêu ra tay...
- Bạo!
Bên trong Thương Long Tí, Long gia khẽ quát một tiếng, man nguyên tinh phách chiếm được trong chí bảo điện, trong nháy mắt nổ tung hai mươi vạn khối, rất nhiều man nguyên Tôn cấp khủng bố giống như một đầu nước lũ thông qua Thương Long Tí tiến vào trong Thiên Phạt đao của Lâm Tiêu.
.
Vốn Thiên Phạt đao đã vô cùng dữ tợn, trong nháy mắt này càng dữ tợn hơn nữa, khí tức trấn áp muôn đời, một ánh đao ngập trời hiện ra, giống như Thiên Phạt, va chạm với chiến phủ của Thiên Thực Man Tôn, một lực lượng đủ hủy thiên diệt địa quét qua tất cả.
Rầm rầm!
Hư không phạm vi mười dặm trong nháy mắt sụp đổ, hình thành lỗ đen, không gian loạn lưu và mãnh vỡ không gian không ngừng sụp đổ, hóa thành không gian loạn lưu.
Trong hắc động, hai lực lượng kinh khủng không ngừng va chạm vào nhau, trong đó có một cái là ngọn nguồn, Thiên Phạt đao trên tay phải Lâm Tiêu tùy ý quét qua tất cả lực lượng, giống như một đạo lôi điện không ngừng quanh quẩn trong óc Lâm Tiêu.
- Đây là lực lượng Tôn cấp sao?
Tâm thần Lâm Tiêu kích động, tế bào trong cơ thể sôi trào lên, lực lượng cường đại tung hoành làm cho Lâm Tiêu không nhịn được run rẩy.
Luận võ khí, hai người đều là Chí Tôn khí, luận thực lực, một là Man Tôn, một chính là sinh tử nhị trọng, nhưng mà cả hai giao phong lại ngang tay, hết thảy đều bởi vì đối phương có thánh khí, làm cho Thiên Thực Man Tôn càng hiểu rõ về sự cường đại của thánh khí.
Giao phong qua đi, Lâm Tiêu đứng đối lập với Thiên Thực Man Tôn.
- Tiểu tử, còn không mau cút đi, thời điểm lão phu năm đó tung hoành thiên hạ thì có giao tình với Man tộc Vô Cực Man Thánh, xem mặt mũi của hắn hôm nay tha cho ngươi không chết, nếu như không cút, lão phu sẽ giết ngươi, làm ngươi biến mất khỏi thiên địa này.
Long gia khí diễm lớn lối nói.
- Vô Cực Man Thánh!
Thiên Thực Man Tôn ngẩn ngơ, Vô Cực Man Thánh là một trong mấy đại thánh giả của Man tộc thời viễn cổ, càng là tiền bối của Thiên Thực Man Tôn.
- Hừ.
Trong lòng Thiên Thực Man Tôn hừ lạnh, trong đôi mắt quang mang lập loè, thầm nghĩ: quản hắn khỉ gió cái gì Vô Cực Man Thánh, chỉ cần đạt được thánh khí, thực lực của ta lập tức sẽ tăng vọt, vì thánh khí, liều!
Tuy năm đó hắn là một trong những cường giả đỉnh cấp của Man tộc, nhưng không thuộc đứng đầu Man tộc, trên hắn còn có Man Thánh cường đại, bảo vật thánh khí như thế không phải hắn có thể ngấp nghé, hôm nay có một cơ hội, Thiên Thực Man Tôn tự nhiên không muốn dễ dàng buông tha.
Không để ý đến Long gia kêu gào, Thiên Thực Man Tôn huy động chiến phủ, dứt khoát kiên quyết xông lên.
- Mụ nội nó, dám đánh tiền bối, thằng ranh con ngươi thật không biết điều.
- Man tộc các ngươi thật không hiểu lễ nghĩa, dám động thủ với lão phu.
- Tức chết lão phu.
Trong chiến đấu, Long gia kêu to, làm Thiên Thực Man Tôn tức xanh mặt.
Mặc dù có Long gia trợ giúp, nhưng mà thực lực hai bên kém nhau quá xa, mấy lần giao phong Lâm Tiêu đã bị thương nghiêm trọng, chỉ sợ tiếp tục như vậy thì Lâm Tiêu sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng mà trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào, ánh mắt của hắn càng ngày càng hừng hực, loại chiến đấu vui vẻ đầm đìa này, tuy mượn nhờ lực lượng Long gia nhưng cũng giúp Lâm Tiêu nhìn trộm cảnh giới cao hơn.
Mà Thiên Thực Man Tôn càng đánh càng kinh hãi, tuy cấp bậc Lâm Tiêu không cao, nhưng mà khí thế chưa từng lùi bước, đao pháp khủng bố và khống chế áo nghĩa tinh diệu lại làm cho Thiên Thực Man Tôn âm thầm kinh hãi, chờ một thời gian hắn trưởng thành, nhất định sẽ là tồn tại chiến thần của nhân tộc.
- Thiên Thực Man Tôn, người này là người của Long tộc ta, ngươi lại dám ra tay với hắn, lão phu sẽ không khách khí!
Ngay thời điểm Thiên Thực Man Tôn chuẩn bị lại ra tay thì có một âm thanh vang vọng hư không, chợt trưởng lão Huyền Thịnh trong mộ địa Long tộc xuất hiện trong thiên địa.
- Long tộc!
Ánh mắt Thiên Thực Man Tôn ngưng tụ.
Thời đại viễn cổ, Man tộc cùng Long tộc cộng đồng sinh tồn trong Man Hoang cổ địa, biết rõ về nhau, tuy số lượng Long tộc không nhiều, nhưng số cường giả đỉnh phong còn hơn cả Man tộc, là một lực lượng không thể bỏ qua, luận thực lực tổng thể càng trên Man tộc, chuyện này làm cho Thiên Thực Man Tôn cảnh giác.
Trước đó Đại Tế Ti nói cho hắn biết cũng không có tin tức Long tộc hoàn toàn vẫn lạc, trận chiến viễn cổ xảy ra, thời điểm hắn ngủ say trong chí bảo điện, Long tộc vẫn tồn tại ở Man Hoang cổ địa, bởi vậy Huyền Thịnh xuất hiện lập tức làm cho Thiên Thực Man Tôn vô cùng kiêng kị.
- Thiên Thực Man Tôn, xem mặt mũi Vạn Phương Man Thánh năm đó, lão phu hôm nay không so đo hành vi của ngươi, nhanh chóng thối lui đi!
Huyền Thịnh trưởng lão quát, ngữ khí uy nghiêm, tuy hắn chỉ là một đám tàn hồn, nhưng năm đó dù sao cũng là long tộc Thánh giả, uy áp Thánh cấp tràn ngập ra làm Thiên Thực Man Tôn cảm thấy man nguyên trong người đông cứng, hô hấp cũng không thuận.
- Đáng chết, vốn là một đạo khí linh thánh khí, hiện tại lại là một cường giả Long tộc, tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Ta hiện tại vừa mới thức tỉnh, thực lực chưa đủ ba thành, thời điểm Yêu Hoàng tinh huyết nổ tung cũng bị thương, nếu vì một Nhân tộc nhị trọng vương giả mà vẫn lạc ở đây, vậy được không bù mất.
Trong nội tâm Thiên Thực Man Tôn suy nghĩ, sau khi Huyền Thịnh xuất hiện thì hắn trực tiếp trốn vào hư không, phút chốc biến mất không thấy gì nữa.
Hắn dù sao vừa mới thức tỉnh, tìm hiểu tình huống không nhiều, hơn nữa thực lực còn không có hoàn toàn khôi phục, không dám ham chiến.
- Lão già kia, ngươi cuối cùng đã đến.
Long gia thở dài một hơi, lúc trước Thiên Thực Man Tôn thức tỉnh thì Long gia cũng cảm giác được không ổn, trước tiên thông tri Huyền Thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.