Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)
Chương 21: Bẫy! Đều Là Cạm Bẫy!
Mạc Nhập Giang Hồ
26/08/2022
Kiến thức của hắn về các môn văn hóa đã nhanh chóng nâng cao, hiện giờ đưa một tờ giấy bài thi cho hắn, ước chừng có thể đạt được hơn sáu mươi điểm.
Này cũng quá khủng bố rồi!
Phải biết rằng điểm số trước đây của hắn đều được tính bằng các chữ số hàng đơn vị, đó là do hắn may mắn, đoán đúng đáp án trắc nghiệm.
Mặc dù Lâm Sơ Hàm không để ý đến Vương Đằng, nhưng dù sao cũng là bạn cùng bàn, Vương Đằng đang làm gì, nàng không thể không nhìn thấy được.
Trong lòng không khỏi có hơi ngạc nhiên.
“Tên này đổi tính rồi, lại đang đọc sách kìa, lẽ nào những lời của ta thật sự đã có tác dụng?”
“Tên khốn nạn này, không phải thích mình rồi chứ??”
Mặc dù Lâm Sơ Hàm chưa từng yêu đương, nhưng giữa bạn thân với nhau chắc chắn sẽ có thảo luận chủ đề về con trai, hơn nữa nàng cũng đã lén đọc qua một số tiểu thuyết tình yêu.
Trong tiểu thuyết không phải đều nói rằng, nếu một chàng trai thích một cô gái nào đó, sẽ đem lời nói của người kia để ở trong lòng, và thay đổi vì nàng ấy, muốn thể hiện những gì tốt nhất của bản thân cho đối phương...
Hơn nữa nghĩ đến những gì đã xảy ra vừa rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khác thường.
Tên này thật sự là quá khiến người khác tức giận mà!
Hắn lại thật sự buông tay ra như vậy, đỡ một cái thì chết hả, quả thực là trai thẳng như thép!
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Sơ Hàm đột nhiên giật mình tỉnh lại, đầu lắc như trống bỏi, lỗ tai bất giác đỏ bừng lên.
“Mình đang nghĩ lung tung cái gì vậy!”
Trong đầu Lâm Sơ Hàm hoàn toàn là cuộc chiến giữa lẽ trời và ham muốn cá nhân, các loại suy nghĩ thiếu nữ đều lộn xộn thành nồi cháo, cả khuôn mặt nóng như nồi hấp.
Nàng của lúc này, cho dù tâm trí kiên định hơn bạn đồng lứa một chút, nhưng dù sao vẫn là tâm tính thiếu nữ, cũng sẽ có tâm tư màu hồng như vậy.
Sau một hồi lâu, Lâm Sơ Hàm chán nản thở dài.
“Đều tại tên kia, làm phiền sự thanh tịnh của ta!”
Vương Đằng thấy nàng nào là lắc đầu lia lịa, nào là thở dài không hiểu, dấu chấm hỏi lập tức tràn đầy trong đầu hắn.
“Phát điên gì đây?”
Hắn không nhịn được, mở miệng nói,
“Lớp trưởng Lâm, đã tan học rồi, đi ăn trưa, nghỉ ngơi một chút đi, hay là ta mời ngươi? Coi như là xin lỗi vì những gì đã xảy ra vào buổi sáng.”
Trong lòng Lâm Sơ Hàm giật mình, khuôn mặt tràn đầy cảnh giác.
“Kịch bản! Đều là kịch bản hết! Tên này chắc chắn là có ý đồ gì đó với ta!”
Vương Đằng ngốc luôn.
Vẻ mặt cảnh giác của ngươi lại là chuyện gì nữa đây?
Người không biết, còn cho rằng ta là kẻ buôn người lừa bán gì đó nữa!
Lâm Sơ Hàm hung hăn trừng mắt nhìn Vương Đằng, lạnh lùng nói:
“Không đi!”
Nói xong, xách cặp đứng dậy, bạch bạch bạch chạy ra khỏi lớp, cứ như ở với hắn lâu thêm một lúc, sẽ có chuyện không may xảy ra vậy.
“Không hiểu gì hết trơn!”
Vương Đằng lắc lắc đầu không nói gì.
Bản thân đáng sợ đến vậy sao?
Lại khiến cô nàng này tránh né như tránh rắn rết vậy.
“Vương Đằng ca, đi ăn cơm nào!”
Lúc này, giọng nói của Hứa Kiệt từ ngoài phòng học vọng vào.
Vương Đằng đứng dậy, bước ra ngoài.
Hứa Kiệt cũng là học sinh lớp 12, nhưng hắn học lớp 12 - 12, không cùng lớp với Vương Đằng.
Còn Bạch Vi và Dư Hạo là học sinh lớp 11 của trường Đông Hải số 1, kém hai người họ một tuổi.
Bình thường, buổi trưa bọn họ không về nhà, phần lớn là họ đều đối phó cho qua một bữa trong căng tin của trường học, đôi khi cũng đến ăn ở quán ăn bên ngoài trường.
Khi Vương Đằng và Hứa Kiệt đến căng tin, căng tin đã kín người hết chỗ, tiếng ồn gần như muốn lật tung cả mái nhà ra.
Lúc này, tiếng tin nhắn WeChat trong di động của Hứa Kiệt vang lên.
Hắn lấy ra xem, nói:
“Chúng ta trực tiếp lên tầng hai, đám người Bạch Vi đang đợi chúng ta ở đó.”
Tầng hai rộng rãi hơn tầng một rất nhiều.
Đi lên đến tầng hai, máy lạnh mát rượi, cũng không có nhiều người, trông không có vẻ đông đúc chật chội gì cả.
Mức chi tiêu ở tầng hai cao hơn tầng một rất nhiều, học sinh bình thường sẽ không đến ăn ở tầng hai.
Bọn họ vừa lên tới, ánh mắt nhìn liếc qua thì đã thấy hai người Bạch Vi và Dư Hạo ngồi ở mé trên sát bên phải,
Thức ăn đã gọi xong, vẫn còn bốc khói nghi ngút, rõ ràng là vừa mới ra khỏi nồi cách đây không lâu.
Đây cũng là đặc điểm của tầng hai, thức ăn không chỉ tinh xảo ngon miệng, hơn nữa còn gọi món xong rồi mới làm.
Không giống như tầng một, các món ăn đã được chuẩn bị bỏ sẵn vào đĩa, các bạn học sinh gọi món gì, thì dì ở căng tin sẽ múc cho món đó.
Muôi múc thức ăn hầu như đều là dùng chung, múc xong món này là múc luôn sang món khác, mùi vị các món trộn lẫn với nhau, gọi là vị chua.
Ngươi đã nếm thử hương vị của món cà chua xào trứng thêm thịt lợn nấu hai lần thêm cà tím xào,… chưa?
Đã thử một lần, đảm bảo ngươi sẽ không muốn thử lại lần thứ hai.
Hơn nữa, có khi đến hơi muộn một chút, ăn đều là cơm thừa thức ăn thừa, một đống thức ăn lạnh như băng không nói, còn đều là cơm canh cuối nồi.
Bốn người vừa ăn cơm, vừa nói cười vui vẻ.
Ăn được một nửa, Dư Hạo đột nhiên chỉ về một phía nói
“Đó không phải là Viên Chính Hoa sao?”
Hứa Kiệt và Bạch Vi lập tức nhìn theo hướng ngón tay của hắn ta.
“Ôi, đúng là thằng nhóc này rồi!”
Hứa Kiệt cười lạnh nói.
“Cái đầu heo bên cạnh kia ... Là Lý Vinh Thành à?”
Bạch Vi đột nhiên mở to mắt, nghi ngờ nói.
“Đầu heo gì cơ?”
Hứa Kiệt và Dư Hạo đồng thời sững sờ, sau đó nhìn kỹ hơn.
“Hí, haha, thật sự là Lý đại thiếu gia Lý Vinh Thành, sao hắn lại trông như ma thé kia?”
Hai người lập tức lấy làm kinh hãi, sau đó không nhịn được cười lớn lên.
“Chắc không phải là…”
Bạch Vi vừa nói, Hứa Kiệt và Dư Hạo cũng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt kỳ lạ nhìn sang Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn nhìn bộ dáng của Lý Vinh Thành, bỗng nhớ tới tối hôm đó ở quán bar Tường Vi, hình như bản thân để đối phương chịu tội thay mình, bèn ho khan một tiếng, nói:
“Chuyện không có chứng cớ, các ngươi đừng có nói bậy!”
Vương Đằng bày ra vẻ mặt vô tội như thể mọi việc chẳng liên quan gì đến mình cả khiến Hứa Kiệt và Dư Hạo lại cười ầm lên.
Bạch Vi đang ra sức nhịn cười, nhịn vô cùng vất vả.
Này cũng quá khủng bố rồi!
Phải biết rằng điểm số trước đây của hắn đều được tính bằng các chữ số hàng đơn vị, đó là do hắn may mắn, đoán đúng đáp án trắc nghiệm.
Mặc dù Lâm Sơ Hàm không để ý đến Vương Đằng, nhưng dù sao cũng là bạn cùng bàn, Vương Đằng đang làm gì, nàng không thể không nhìn thấy được.
Trong lòng không khỏi có hơi ngạc nhiên.
“Tên này đổi tính rồi, lại đang đọc sách kìa, lẽ nào những lời của ta thật sự đã có tác dụng?”
“Tên khốn nạn này, không phải thích mình rồi chứ??”
Mặc dù Lâm Sơ Hàm chưa từng yêu đương, nhưng giữa bạn thân với nhau chắc chắn sẽ có thảo luận chủ đề về con trai, hơn nữa nàng cũng đã lén đọc qua một số tiểu thuyết tình yêu.
Trong tiểu thuyết không phải đều nói rằng, nếu một chàng trai thích một cô gái nào đó, sẽ đem lời nói của người kia để ở trong lòng, và thay đổi vì nàng ấy, muốn thể hiện những gì tốt nhất của bản thân cho đối phương...
Hơn nữa nghĩ đến những gì đã xảy ra vừa rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khác thường.
Tên này thật sự là quá khiến người khác tức giận mà!
Hắn lại thật sự buông tay ra như vậy, đỡ một cái thì chết hả, quả thực là trai thẳng như thép!
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Sơ Hàm đột nhiên giật mình tỉnh lại, đầu lắc như trống bỏi, lỗ tai bất giác đỏ bừng lên.
“Mình đang nghĩ lung tung cái gì vậy!”
Trong đầu Lâm Sơ Hàm hoàn toàn là cuộc chiến giữa lẽ trời và ham muốn cá nhân, các loại suy nghĩ thiếu nữ đều lộn xộn thành nồi cháo, cả khuôn mặt nóng như nồi hấp.
Nàng của lúc này, cho dù tâm trí kiên định hơn bạn đồng lứa một chút, nhưng dù sao vẫn là tâm tính thiếu nữ, cũng sẽ có tâm tư màu hồng như vậy.
Sau một hồi lâu, Lâm Sơ Hàm chán nản thở dài.
“Đều tại tên kia, làm phiền sự thanh tịnh của ta!”
Vương Đằng thấy nàng nào là lắc đầu lia lịa, nào là thở dài không hiểu, dấu chấm hỏi lập tức tràn đầy trong đầu hắn.
“Phát điên gì đây?”
Hắn không nhịn được, mở miệng nói,
“Lớp trưởng Lâm, đã tan học rồi, đi ăn trưa, nghỉ ngơi một chút đi, hay là ta mời ngươi? Coi như là xin lỗi vì những gì đã xảy ra vào buổi sáng.”
Trong lòng Lâm Sơ Hàm giật mình, khuôn mặt tràn đầy cảnh giác.
“Kịch bản! Đều là kịch bản hết! Tên này chắc chắn là có ý đồ gì đó với ta!”
Vương Đằng ngốc luôn.
Vẻ mặt cảnh giác của ngươi lại là chuyện gì nữa đây?
Người không biết, còn cho rằng ta là kẻ buôn người lừa bán gì đó nữa!
Lâm Sơ Hàm hung hăn trừng mắt nhìn Vương Đằng, lạnh lùng nói:
“Không đi!”
Nói xong, xách cặp đứng dậy, bạch bạch bạch chạy ra khỏi lớp, cứ như ở với hắn lâu thêm một lúc, sẽ có chuyện không may xảy ra vậy.
“Không hiểu gì hết trơn!”
Vương Đằng lắc lắc đầu không nói gì.
Bản thân đáng sợ đến vậy sao?
Lại khiến cô nàng này tránh né như tránh rắn rết vậy.
“Vương Đằng ca, đi ăn cơm nào!”
Lúc này, giọng nói của Hứa Kiệt từ ngoài phòng học vọng vào.
Vương Đằng đứng dậy, bước ra ngoài.
Hứa Kiệt cũng là học sinh lớp 12, nhưng hắn học lớp 12 - 12, không cùng lớp với Vương Đằng.
Còn Bạch Vi và Dư Hạo là học sinh lớp 11 của trường Đông Hải số 1, kém hai người họ một tuổi.
Bình thường, buổi trưa bọn họ không về nhà, phần lớn là họ đều đối phó cho qua một bữa trong căng tin của trường học, đôi khi cũng đến ăn ở quán ăn bên ngoài trường.
Khi Vương Đằng và Hứa Kiệt đến căng tin, căng tin đã kín người hết chỗ, tiếng ồn gần như muốn lật tung cả mái nhà ra.
Lúc này, tiếng tin nhắn WeChat trong di động của Hứa Kiệt vang lên.
Hắn lấy ra xem, nói:
“Chúng ta trực tiếp lên tầng hai, đám người Bạch Vi đang đợi chúng ta ở đó.”
Tầng hai rộng rãi hơn tầng một rất nhiều.
Đi lên đến tầng hai, máy lạnh mát rượi, cũng không có nhiều người, trông không có vẻ đông đúc chật chội gì cả.
Mức chi tiêu ở tầng hai cao hơn tầng một rất nhiều, học sinh bình thường sẽ không đến ăn ở tầng hai.
Bọn họ vừa lên tới, ánh mắt nhìn liếc qua thì đã thấy hai người Bạch Vi và Dư Hạo ngồi ở mé trên sát bên phải,
Thức ăn đã gọi xong, vẫn còn bốc khói nghi ngút, rõ ràng là vừa mới ra khỏi nồi cách đây không lâu.
Đây cũng là đặc điểm của tầng hai, thức ăn không chỉ tinh xảo ngon miệng, hơn nữa còn gọi món xong rồi mới làm.
Không giống như tầng một, các món ăn đã được chuẩn bị bỏ sẵn vào đĩa, các bạn học sinh gọi món gì, thì dì ở căng tin sẽ múc cho món đó.
Muôi múc thức ăn hầu như đều là dùng chung, múc xong món này là múc luôn sang món khác, mùi vị các món trộn lẫn với nhau, gọi là vị chua.
Ngươi đã nếm thử hương vị của món cà chua xào trứng thêm thịt lợn nấu hai lần thêm cà tím xào,… chưa?
Đã thử một lần, đảm bảo ngươi sẽ không muốn thử lại lần thứ hai.
Hơn nữa, có khi đến hơi muộn một chút, ăn đều là cơm thừa thức ăn thừa, một đống thức ăn lạnh như băng không nói, còn đều là cơm canh cuối nồi.
Bốn người vừa ăn cơm, vừa nói cười vui vẻ.
Ăn được một nửa, Dư Hạo đột nhiên chỉ về một phía nói
“Đó không phải là Viên Chính Hoa sao?”
Hứa Kiệt và Bạch Vi lập tức nhìn theo hướng ngón tay của hắn ta.
“Ôi, đúng là thằng nhóc này rồi!”
Hứa Kiệt cười lạnh nói.
“Cái đầu heo bên cạnh kia ... Là Lý Vinh Thành à?”
Bạch Vi đột nhiên mở to mắt, nghi ngờ nói.
“Đầu heo gì cơ?”
Hứa Kiệt và Dư Hạo đồng thời sững sờ, sau đó nhìn kỹ hơn.
“Hí, haha, thật sự là Lý đại thiếu gia Lý Vinh Thành, sao hắn lại trông như ma thé kia?”
Hai người lập tức lấy làm kinh hãi, sau đó không nhịn được cười lớn lên.
“Chắc không phải là…”
Bạch Vi vừa nói, Hứa Kiệt và Dư Hạo cũng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt kỳ lạ nhìn sang Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn nhìn bộ dáng của Lý Vinh Thành, bỗng nhớ tới tối hôm đó ở quán bar Tường Vi, hình như bản thân để đối phương chịu tội thay mình, bèn ho khan một tiếng, nói:
“Chuyện không có chứng cớ, các ngươi đừng có nói bậy!”
Vương Đằng bày ra vẻ mặt vô tội như thể mọi việc chẳng liên quan gì đến mình cả khiến Hứa Kiệt và Dư Hạo lại cười ầm lên.
Bạch Vi đang ra sức nhịn cười, nhịn vô cùng vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.