Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)
Chương 22: Tan Học Đừng Về
Mạc Nhập Giang Hồ
26/08/2022
Kết quả bọn họ vừa cười là nàng không nhịn nổi nữa, phì một tiếng rồi ba người cùng lăn ra cười.
Hai hôm nay tâm trạng Lý Vinh Thành rất tệ.
Hôm qua hắn đến quán bar Tường Vi chơi, nhân tiện tán tỉnh hai chị gái xã hội, đi khách sạn hàn huyên đời người, tâm sự lý tưởng.
Mắt thấy sắp tán được hai chị gái kia rồi thì một đám lưu manh phá cửa xông vào, hô to một tiếng.
“Thằng nào là Lý Vinh Thành? Có gan thì lăn ra đây!”
Lý Vinh Thành lúc ấy tức đến mức đứng dậy cái rầm, mắng to: “Bố mày là Lý Vinh Thành đấy, nhà ai xích chó không chặt, thả mấy con chó điên các ngươi ra vậy.”
Đám người kia cũng giận sôi máu, bất chấp tất cả xông lên trùm bao tải Lý Vinh Thành.
Có lẽ Lý Vinh Thành không ngờ đám người này lại đều là Võ Đồ sơ cấp hoặc trung cấp.
Tuy hắn là một Võ Đồ cao cấp, nhưng đối mặt với một đám người Võ Đồ sơ cấp với trung cấp thì hai tay cũng khó địch lại bốn tay.
Vả lại hắn không ngờ đối phương dám trực tiếp động thủ thật nên không kịp đề phòng, đồng thời cũng thiếu kinh nghiệm, chỉ trong nháy mắt đã mắc bẫy.
Đám người kia đánh ngất Lý Vinh Thành, mang hắn tới một nhà kho bỏ hoang.
Thanh niên nham hiểm Triệu Cương Báo đang chờ sẵn ở đó, vừa thấy Lý Vinh Thành bị trói lại, bao tải còn chưa mở bèn lập tức gọi đám đàn em đến đánh cho hắn một trận tơi tả.
Đánh xong mới mở bao tải ra.
Nhìn vào mới thấy không phải người này!
Cả đám hai mặt nhìn nhau, Triệu Cương Báo càng tức tới mức chửi ầm lên, sau đó xả hết cơn tức lên người Lý Vinh Thành.
Tiếp đó lại là một trận đòn thảm không nỡ nhìn.
Khoảnh khắc ấy, Lý Vinh Thành hoàn toàn ngơ ngác.
Ta là ai? Đây là đâu? Ta phải đi đâu về đâu?
Đám người Triệu Cương Báo trút giận xong bèn bỏ đi, bỏ lại Lý Vinh Thành nằm ngửa trên nền đất nhà kho bỏ hoang, những giọt nước mắt tủi thân và bất lực lặng lẽ rơi.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau đó tay hắn run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi 120, lúc này hắn mới được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
May mà chỉ là vết thương ngoài da, hơn nữa Lý Vinh Thành là Võ Đồ cao cấp, thể chất mạnh gấp mấy lần người bình thường nên vết thương cũng mau lành.
Thế nên hôm nay hắn mới có thể vui vẻ tới trường đi học.
Nhưng trong lòng hắn hừng hực lửa giận, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Một buổi sáng trôi qua, mỗi bạn học nhìn thấy bộ dạng của hắn đều vẻ mặt quái dị, buồn cười nhưng không dám cười.
Mấy bạn học cười trộm đều bị hắn tẩn cho một trận.
Lúc này hắn đến canteen ăn cơm, kết quả vừa lên lầu đã nghe thấy một tràng cười, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
Hắn tức đến mức xanh mặt.
“Đù má! Cười cái gì mà cười!” Lý Vinh Thành hùng hổ xông về phía mấy người Vương Đằng.
Hứa Kiệt cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, đứng lên cãi lại: “Tao cười tao đấy, liên quan quái gì đến mày!”
Mọi người đều biết rõ ngọn nguồn, mặc dù Lý gia mạnh hơn Hứa gia bọn họ không ít, nhưng việc trong nhà không thể nào vì mâu thuẫn giữa hai tiểu bối mà đánh nhau đến mức một mất một còn được.
Chuyện giữa tiểu bối với nhau thì tự giải quyết.
Đây là quy tắc mọi người mặc định.
Nếu trưởng bối nhúng tay vào thì chính là tự vứt mặt mũi xuống đất rồi giẫm lên.
Bọn họ đều là người có máu mặt, coi trọng nhất là thể diện, không đến mức tổn hại danh dự vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nếu là lúc trước, có thể Hứa Kiệt còn có chút sợ hãi khi đối mặt với Võ Đồ cao cấp như Lý Vinh Thành, nhưng giờ hắn tự nhận đã có Vương Đằng làm chỗ dựa rồi, nên đương nhiên là hắn chẳng sợ nữa.
“Hứa Kiệt, mày to gan nhỉ, dám nói chuyện kiểu đấy với tao à?”
Lý Vinh Thành cười gằn một tràng, đột nhiên nhắm thẳng mặt Hứa Kiệt mà ra quyền.
Hứa Kiệt hậm hực.
Lý Vinh Thành lại ra đòn không theo lẽ thường!
Giữa cậu ấm cô chiêu với nhau chẳng phải là nên dọa dẫm hai câu trước đã sao?
Ngươi vừa lên là đánh, đặt thể diện của cậu ấm cô chiêu chúng ta ở đâu vậy hả?
Hắn nào biết, Lý Vinh Thành cáu cả ngày hôm nay rồi, hơi kích thích một chút là bùng nổ ngay.
Sức của một đấm này không nhỏ, kình phong khiến hai gò má Hứa Kiệt đau nhức.
Hắn tin chắc rằng một quyền này mà đánh xuống thật thì mũi hắn chỉ có nát bét.
“Xong phim!”
Hứa Kiệt nhắm mắt lại.
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện, hắn khẽ hé mắt ra bèn nhìn thấy một bàn tay đang nắm chặt cổ tay Lý Vinh Thành khiến hắn không thể ra sức.
“Lý thiếu gia, nóng giận hại thân!” Vương Đằng chậm rãi nói.
“Vương Đằng!”
Lý Vinh Thành mặt đầy khiếp sợ, ai cũng biết Vương Đằng dốt có tiếng, nhưng giờ đối phương lại thể hiện thực lực võ đạo không hề tầm thường.
Viên Chính Hoa cũng đứng cạnh Lý Vinh Thành, lúc này hai mắt hắn trợn tròn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trước kia hắn cũng làm bạn với đám Vương Đằng.
Chỉ có điều sau này hắn quay sang chơi với Lý Vinh Thành, chặt đứt quan hệ với mấy người Vương Đằng.
Nhưng bao lâu nay, hắn cũng không phát hiện ra Vương Đằng lại có thực lực tới vậy.
Hứa Kiệt lấy lại tinh thần, lòng vẫn còn sợ hãi đứng sau lưng Vương Đằng, đắc ý trừng Viên Chính Hoa một cái, cười nhạo hắn có mắt không tròng.
Lý Vinh Thành dùng sức giãy dụa, phát hiện dù có dùng sức thế nào thì tay Vương Đằng cũng chẳng khác gì sắt thép bóp chặt lấy cổ tay hắn, bất luận kiểu gì cũng không thể giãy ra nổi.
“Buông tay!”
Sắc mặt Lý Vinh Thành xanh mét, thấp giọng quát.
Lúc này Vương Đằng mới buông tay.
Lý Vinh Thành còn đang ra sức rút tay về, lập tức dập mông ngã ngồi ra đất.
“Lý thiếu gia, sao lại không cẩn thận thế? Mau đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm!” Vương Đằng quan tâm nói.
“Ngươi!”
Lý Vinh Thành chỉ vào Vương Đằng, tức đến không nói lên lời.
Hắn bò dậy từ trên mặt đất, hung hăng nói: “Vương Đằng, không ngờ ngươi lại che giấu thực lực! Bất kể là vì nguyên nhân gì, hôm nay hai người chúng ta coi như đã kết thành thù, có gan đánh với ta một trận không.”
“Được thôi!” Vương Đằng thu hồi nụ cười, nhìn thẳng hắn đáp.
“Tốt, buổi chiều sau khi tan học quyết phân thắng bại tại sân vận động!” Lý Vinh Thành nói xong, xoay người đi xuống lầu.
Viên Chính Hoa liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái, nhưng lại không dám đối mắt với hắn, vội vàng đuổi theo Lý Vinh Thành.
Hai hôm nay tâm trạng Lý Vinh Thành rất tệ.
Hôm qua hắn đến quán bar Tường Vi chơi, nhân tiện tán tỉnh hai chị gái xã hội, đi khách sạn hàn huyên đời người, tâm sự lý tưởng.
Mắt thấy sắp tán được hai chị gái kia rồi thì một đám lưu manh phá cửa xông vào, hô to một tiếng.
“Thằng nào là Lý Vinh Thành? Có gan thì lăn ra đây!”
Lý Vinh Thành lúc ấy tức đến mức đứng dậy cái rầm, mắng to: “Bố mày là Lý Vinh Thành đấy, nhà ai xích chó không chặt, thả mấy con chó điên các ngươi ra vậy.”
Đám người kia cũng giận sôi máu, bất chấp tất cả xông lên trùm bao tải Lý Vinh Thành.
Có lẽ Lý Vinh Thành không ngờ đám người này lại đều là Võ Đồ sơ cấp hoặc trung cấp.
Tuy hắn là một Võ Đồ cao cấp, nhưng đối mặt với một đám người Võ Đồ sơ cấp với trung cấp thì hai tay cũng khó địch lại bốn tay.
Vả lại hắn không ngờ đối phương dám trực tiếp động thủ thật nên không kịp đề phòng, đồng thời cũng thiếu kinh nghiệm, chỉ trong nháy mắt đã mắc bẫy.
Đám người kia đánh ngất Lý Vinh Thành, mang hắn tới một nhà kho bỏ hoang.
Thanh niên nham hiểm Triệu Cương Báo đang chờ sẵn ở đó, vừa thấy Lý Vinh Thành bị trói lại, bao tải còn chưa mở bèn lập tức gọi đám đàn em đến đánh cho hắn một trận tơi tả.
Đánh xong mới mở bao tải ra.
Nhìn vào mới thấy không phải người này!
Cả đám hai mặt nhìn nhau, Triệu Cương Báo càng tức tới mức chửi ầm lên, sau đó xả hết cơn tức lên người Lý Vinh Thành.
Tiếp đó lại là một trận đòn thảm không nỡ nhìn.
Khoảnh khắc ấy, Lý Vinh Thành hoàn toàn ngơ ngác.
Ta là ai? Đây là đâu? Ta phải đi đâu về đâu?
Đám người Triệu Cương Báo trút giận xong bèn bỏ đi, bỏ lại Lý Vinh Thành nằm ngửa trên nền đất nhà kho bỏ hoang, những giọt nước mắt tủi thân và bất lực lặng lẽ rơi.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau đó tay hắn run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi 120, lúc này hắn mới được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
May mà chỉ là vết thương ngoài da, hơn nữa Lý Vinh Thành là Võ Đồ cao cấp, thể chất mạnh gấp mấy lần người bình thường nên vết thương cũng mau lành.
Thế nên hôm nay hắn mới có thể vui vẻ tới trường đi học.
Nhưng trong lòng hắn hừng hực lửa giận, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Một buổi sáng trôi qua, mỗi bạn học nhìn thấy bộ dạng của hắn đều vẻ mặt quái dị, buồn cười nhưng không dám cười.
Mấy bạn học cười trộm đều bị hắn tẩn cho một trận.
Lúc này hắn đến canteen ăn cơm, kết quả vừa lên lầu đã nghe thấy một tràng cười, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
Hắn tức đến mức xanh mặt.
“Đù má! Cười cái gì mà cười!” Lý Vinh Thành hùng hổ xông về phía mấy người Vương Đằng.
Hứa Kiệt cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, đứng lên cãi lại: “Tao cười tao đấy, liên quan quái gì đến mày!”
Mọi người đều biết rõ ngọn nguồn, mặc dù Lý gia mạnh hơn Hứa gia bọn họ không ít, nhưng việc trong nhà không thể nào vì mâu thuẫn giữa hai tiểu bối mà đánh nhau đến mức một mất một còn được.
Chuyện giữa tiểu bối với nhau thì tự giải quyết.
Đây là quy tắc mọi người mặc định.
Nếu trưởng bối nhúng tay vào thì chính là tự vứt mặt mũi xuống đất rồi giẫm lên.
Bọn họ đều là người có máu mặt, coi trọng nhất là thể diện, không đến mức tổn hại danh dự vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nếu là lúc trước, có thể Hứa Kiệt còn có chút sợ hãi khi đối mặt với Võ Đồ cao cấp như Lý Vinh Thành, nhưng giờ hắn tự nhận đã có Vương Đằng làm chỗ dựa rồi, nên đương nhiên là hắn chẳng sợ nữa.
“Hứa Kiệt, mày to gan nhỉ, dám nói chuyện kiểu đấy với tao à?”
Lý Vinh Thành cười gằn một tràng, đột nhiên nhắm thẳng mặt Hứa Kiệt mà ra quyền.
Hứa Kiệt hậm hực.
Lý Vinh Thành lại ra đòn không theo lẽ thường!
Giữa cậu ấm cô chiêu với nhau chẳng phải là nên dọa dẫm hai câu trước đã sao?
Ngươi vừa lên là đánh, đặt thể diện của cậu ấm cô chiêu chúng ta ở đâu vậy hả?
Hắn nào biết, Lý Vinh Thành cáu cả ngày hôm nay rồi, hơi kích thích một chút là bùng nổ ngay.
Sức của một đấm này không nhỏ, kình phong khiến hai gò má Hứa Kiệt đau nhức.
Hắn tin chắc rằng một quyền này mà đánh xuống thật thì mũi hắn chỉ có nát bét.
“Xong phim!”
Hứa Kiệt nhắm mắt lại.
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện, hắn khẽ hé mắt ra bèn nhìn thấy một bàn tay đang nắm chặt cổ tay Lý Vinh Thành khiến hắn không thể ra sức.
“Lý thiếu gia, nóng giận hại thân!” Vương Đằng chậm rãi nói.
“Vương Đằng!”
Lý Vinh Thành mặt đầy khiếp sợ, ai cũng biết Vương Đằng dốt có tiếng, nhưng giờ đối phương lại thể hiện thực lực võ đạo không hề tầm thường.
Viên Chính Hoa cũng đứng cạnh Lý Vinh Thành, lúc này hai mắt hắn trợn tròn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trước kia hắn cũng làm bạn với đám Vương Đằng.
Chỉ có điều sau này hắn quay sang chơi với Lý Vinh Thành, chặt đứt quan hệ với mấy người Vương Đằng.
Nhưng bao lâu nay, hắn cũng không phát hiện ra Vương Đằng lại có thực lực tới vậy.
Hứa Kiệt lấy lại tinh thần, lòng vẫn còn sợ hãi đứng sau lưng Vương Đằng, đắc ý trừng Viên Chính Hoa một cái, cười nhạo hắn có mắt không tròng.
Lý Vinh Thành dùng sức giãy dụa, phát hiện dù có dùng sức thế nào thì tay Vương Đằng cũng chẳng khác gì sắt thép bóp chặt lấy cổ tay hắn, bất luận kiểu gì cũng không thể giãy ra nổi.
“Buông tay!”
Sắc mặt Lý Vinh Thành xanh mét, thấp giọng quát.
Lúc này Vương Đằng mới buông tay.
Lý Vinh Thành còn đang ra sức rút tay về, lập tức dập mông ngã ngồi ra đất.
“Lý thiếu gia, sao lại không cẩn thận thế? Mau đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm!” Vương Đằng quan tâm nói.
“Ngươi!”
Lý Vinh Thành chỉ vào Vương Đằng, tức đến không nói lên lời.
Hắn bò dậy từ trên mặt đất, hung hăng nói: “Vương Đằng, không ngờ ngươi lại che giấu thực lực! Bất kể là vì nguyên nhân gì, hôm nay hai người chúng ta coi như đã kết thành thù, có gan đánh với ta một trận không.”
“Được thôi!” Vương Đằng thu hồi nụ cười, nhìn thẳng hắn đáp.
“Tốt, buổi chiều sau khi tan học quyết phân thắng bại tại sân vận động!” Lý Vinh Thành nói xong, xoay người đi xuống lầu.
Viên Chính Hoa liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái, nhưng lại không dám đối mắt với hắn, vội vàng đuổi theo Lý Vinh Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.