Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội Đan
Chương 48: Giải Quyết Xong, Về Thôn 2
Hắc Nguyên Bạch
21/01/2023
Vương Thăng nghe vậy thì nói: “Vậy đã kiểm tra xong hết chưa?”
Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó Lý Bằng lên tiếng: “Thật ra có một vấn đề, đó là gần đây có khá nhiều thú hoang dã. Chúng ta phải điều tra rõ tình huống bên đó đã thì mới tránh nguy hiểm được. Nhưng mà chuyện này đành nhờ Vương Thăng ngươi trợ giúp.”
“Thú hoang dã mạnh lắm à?”
Vương Thăng hiểu, dù sao trong thôn không phải ai cũng là võ giả, vậy nên phải đánh dấu những chỗ nguy hiểm lại để hạ thấp tỉ lệ nguy hiểm.
Tuy nhiên đây cũng là việc phức tạp nhất, tốn rất nhiều thời gian.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, vỗ vỗ sơn quân.
Sơn quân mở mắt, thầm nghĩ mình đánh không thắng người trước mặt nên cố nén cơn giận.
“Ta hỏi ngươi một chuyện, quanh đây trừ ngươi ra thì còn mãnh thú nào mạnh không?”
Hỏi có vậy mà cũng làm phiền lúc nó đang tiêu hóa à?
Nó lắc đầu, nơi có nó thì sẽ không có mãnh thú nào khác, trừ khi con thú đó còn mạnh hơn cả nó. Nếu xuất hiện thì có khác gì đang đánh vào mặt sơn quân là nó đâu?
Sau khi biết được đáp án, Vương Thăng gật đầu.
“Cảm ơn, lát nữa sẽ cho ngươi thêm một viên thuốc.”
Sơn quân đột nhiên cảm thấy có hỏi nhiều hơn cũng được.
Nhưng Vương Thăng đã không để ý tới nó nữa rồi. Hắn nhìn sang đám người Lý Bằng, nói: “Gần đây không có thú hoang dã nào mạnh đâu!”
“...”
Đám người Lý Bằng trợn mắt há mồm, đây là võ giả đấy hả?
Cách xử lý phiền phức cũng đơn giản như vậy.
Cuối cùng cứ vậy, chuyện thôn Thanh Sơn đã giải quyết xong. Hình như có thể về thôn rồi?
Tình hình bên thôn Thanh Sơn tốt hơn tưởng tượng nhiều.
Nhóm người kiểm tra hoàn cảnh nơi đây xong thì ngồi lên sơn quân quay về khu rừng cách thôn Thanh Sơn không xa.
Đám người Lý Bằng đi về trước, còn Vương Thăng ở lại trả tiền công.
Hắn lấy năm viên thập toàn đại bổ ra, đặt trước mặt sơn quân rồi xoa đầu hổ của nó, nói: “Làm tốt nên cho ngươi thêm một viên, sau này có việc ta sẽ lại tìm ngươi.”
Đi lại trong núi mà có “xe hổ” thì tiện hơn hẳn, không cần để ý mấy bụi cây vướng víu, cũng không phải sợ lạc đường.
“Gào~”
Sơn quân gào lên một tiếng, hiển nhiên là rất vui khi được cho thêm một viên thập toàn đại bổ.
Tuy nhiên nó cũng để ý điểm quan trọng trong lời Vương Thăng, còn tìm nó nữa á?
Đương nhiên là có thể, chỉ cần trả tiền công là mấy viên thuốc thần kỳ này tiếp thì dù là mười mấy người nó cũng có thể bảo vệ họ an toàn đến nơi đến chốn, chắc chắn không xảy ra sự cố gì.
Còn thứ gọi là niềm kiêu hãnh của sơn quân ấy hả, đặt trước thực lực của Vương Thăng thì nó chẳng đáng một đồng nữa rồi.
Có thực lực thì sợ gì mất mặt?
Nó vốn định sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ rời khỏi khu vực này, dù gì mình cũng không đánh thắng được người kia. Hơn nữa nó còn phát hiện hình như người kia rất thích da hổ của nó, khả năng cao nó sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng giờ xem ra người kia cũng không tệ lắm, ít nhất là biết giữ lời hứa, lại còn có thuốc, có thể ở lại được.
Sơn quân vừa nghĩ vừa nuốt năm viên thập toàn đại bổ vào vụng, sau đó lại gào lên một tiếng ý bảo “Lần sau cứ tới tìm ta”. Nó còn chẳng quan tâm Vương Thăng có nghe hiểu hay không thì đã rời đi luôn.
Lần này thu hoạch được kha khá, nó phải tìm một chỗ yên tĩnh để tiêu hóa hết những thứ vừa hấp thụ, có lẽ thực lực sẽ tiến thêm một bước nữa.
Vương Thăng nhìn theo sơn quân rời đi, sau đó quay về nhà mình.
Tuy rằng thời gian vào núi ngắn ngủi nhưng hắn đã thu hoạch được khá nhiều.
Đầu tiên đó là xác nhận được thực lực của mình.
Sơn quân tương đương với một võ giả cấp 3, chuyện này đã được công nhận.
Hắn có thể đánh bại sơn quân ngay cả khi không cần liều mạng, chứng tỏ thực lực của hắn còn mạnh hơn sơn quân, có lẽ là võ giả cấp 4 rồi.
Tuy vậy phương pháp tấn công của sơn quân chỉ có một, ngoại trừ tấn công tinh thần thì đa số đều dùng chính thân thể mình. Hơn nữa nó không khác hắn là bao, vẫn chưa trải qua thực chiến nhiều nên không đủ kinh nghiệm chiến đấu.
Những điểm này khiến cấp bậc của sơn quân trong lòng hắn hạ thấp một bậc.
Còn hắn lại mạnh hơn sơn quân một chút, nếu vậy thực lực sẽ trong khoảng...
“Cao nhất là võ giả cấp 3, khả năng cao là võ giả cấp 2.”
Vương Thăng đưa ra một phán đoán mơ hồ về thực lực của mình.
Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó Lý Bằng lên tiếng: “Thật ra có một vấn đề, đó là gần đây có khá nhiều thú hoang dã. Chúng ta phải điều tra rõ tình huống bên đó đã thì mới tránh nguy hiểm được. Nhưng mà chuyện này đành nhờ Vương Thăng ngươi trợ giúp.”
“Thú hoang dã mạnh lắm à?”
Vương Thăng hiểu, dù sao trong thôn không phải ai cũng là võ giả, vậy nên phải đánh dấu những chỗ nguy hiểm lại để hạ thấp tỉ lệ nguy hiểm.
Tuy nhiên đây cũng là việc phức tạp nhất, tốn rất nhiều thời gian.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, vỗ vỗ sơn quân.
Sơn quân mở mắt, thầm nghĩ mình đánh không thắng người trước mặt nên cố nén cơn giận.
“Ta hỏi ngươi một chuyện, quanh đây trừ ngươi ra thì còn mãnh thú nào mạnh không?”
Hỏi có vậy mà cũng làm phiền lúc nó đang tiêu hóa à?
Nó lắc đầu, nơi có nó thì sẽ không có mãnh thú nào khác, trừ khi con thú đó còn mạnh hơn cả nó. Nếu xuất hiện thì có khác gì đang đánh vào mặt sơn quân là nó đâu?
Sau khi biết được đáp án, Vương Thăng gật đầu.
“Cảm ơn, lát nữa sẽ cho ngươi thêm một viên thuốc.”
Sơn quân đột nhiên cảm thấy có hỏi nhiều hơn cũng được.
Nhưng Vương Thăng đã không để ý tới nó nữa rồi. Hắn nhìn sang đám người Lý Bằng, nói: “Gần đây không có thú hoang dã nào mạnh đâu!”
“...”
Đám người Lý Bằng trợn mắt há mồm, đây là võ giả đấy hả?
Cách xử lý phiền phức cũng đơn giản như vậy.
Cuối cùng cứ vậy, chuyện thôn Thanh Sơn đã giải quyết xong. Hình như có thể về thôn rồi?
Tình hình bên thôn Thanh Sơn tốt hơn tưởng tượng nhiều.
Nhóm người kiểm tra hoàn cảnh nơi đây xong thì ngồi lên sơn quân quay về khu rừng cách thôn Thanh Sơn không xa.
Đám người Lý Bằng đi về trước, còn Vương Thăng ở lại trả tiền công.
Hắn lấy năm viên thập toàn đại bổ ra, đặt trước mặt sơn quân rồi xoa đầu hổ của nó, nói: “Làm tốt nên cho ngươi thêm một viên, sau này có việc ta sẽ lại tìm ngươi.”
Đi lại trong núi mà có “xe hổ” thì tiện hơn hẳn, không cần để ý mấy bụi cây vướng víu, cũng không phải sợ lạc đường.
“Gào~”
Sơn quân gào lên một tiếng, hiển nhiên là rất vui khi được cho thêm một viên thập toàn đại bổ.
Tuy nhiên nó cũng để ý điểm quan trọng trong lời Vương Thăng, còn tìm nó nữa á?
Đương nhiên là có thể, chỉ cần trả tiền công là mấy viên thuốc thần kỳ này tiếp thì dù là mười mấy người nó cũng có thể bảo vệ họ an toàn đến nơi đến chốn, chắc chắn không xảy ra sự cố gì.
Còn thứ gọi là niềm kiêu hãnh của sơn quân ấy hả, đặt trước thực lực của Vương Thăng thì nó chẳng đáng một đồng nữa rồi.
Có thực lực thì sợ gì mất mặt?
Nó vốn định sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ rời khỏi khu vực này, dù gì mình cũng không đánh thắng được người kia. Hơn nữa nó còn phát hiện hình như người kia rất thích da hổ của nó, khả năng cao nó sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng giờ xem ra người kia cũng không tệ lắm, ít nhất là biết giữ lời hứa, lại còn có thuốc, có thể ở lại được.
Sơn quân vừa nghĩ vừa nuốt năm viên thập toàn đại bổ vào vụng, sau đó lại gào lên một tiếng ý bảo “Lần sau cứ tới tìm ta”. Nó còn chẳng quan tâm Vương Thăng có nghe hiểu hay không thì đã rời đi luôn.
Lần này thu hoạch được kha khá, nó phải tìm một chỗ yên tĩnh để tiêu hóa hết những thứ vừa hấp thụ, có lẽ thực lực sẽ tiến thêm một bước nữa.
Vương Thăng nhìn theo sơn quân rời đi, sau đó quay về nhà mình.
Tuy rằng thời gian vào núi ngắn ngủi nhưng hắn đã thu hoạch được khá nhiều.
Đầu tiên đó là xác nhận được thực lực của mình.
Sơn quân tương đương với một võ giả cấp 3, chuyện này đã được công nhận.
Hắn có thể đánh bại sơn quân ngay cả khi không cần liều mạng, chứng tỏ thực lực của hắn còn mạnh hơn sơn quân, có lẽ là võ giả cấp 4 rồi.
Tuy vậy phương pháp tấn công của sơn quân chỉ có một, ngoại trừ tấn công tinh thần thì đa số đều dùng chính thân thể mình. Hơn nữa nó không khác hắn là bao, vẫn chưa trải qua thực chiến nhiều nên không đủ kinh nghiệm chiến đấu.
Những điểm này khiến cấp bậc của sơn quân trong lòng hắn hạ thấp một bậc.
Còn hắn lại mạnh hơn sơn quân một chút, nếu vậy thực lực sẽ trong khoảng...
“Cao nhất là võ giả cấp 3, khả năng cao là võ giả cấp 2.”
Vương Thăng đưa ra một phán đoán mơ hồ về thực lực của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.