Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội Đan
Chương 49: Phương Thuốc Mới
Hắc Nguyên Bạch
22/01/2023
Theo hắn thì lúc phán đoán thực lực của bản thân, tốt nhất là nên suy đoán thấp hơn một chút, không nên suy đoán cao hơn.
Nói tóm lại là lúc đối đầu với kẻ thù, nên tỏ ra như thực lực của mình thấp hơn đối phương, nhưng thật ra lại là cao hơn.
Làm vậy vừa giảm bớt chút phiền phức, vừa đánh lừa được kẻ thủ.
Mấy nhân vật chính trong truyện có thể giết ngược đối thủ đa số đều là vì vẻ ngoài trông yếu hơn thực lực thật sự.
Vương Thăng cảm thấy điểm này rất đáng học tập. Đương nhiên, nếu là mấy thói quen xấu thì không nên học.
Tuy vậy, hắn vẫn thấy mừng vì bản thân có thể thăng cấp lên võ giả cấp 2 trong vài tháng như vậy. Điều này chứng tỏ khả năng bảo vệ chính mình của hắn đã tăng lên khá nhiều.
Trong thời thế loạn lạc này, thực lực càng mạnh càng tốt.
Ngoài việc xác nhận được thực lực của mình ra, hắn còn tiến bộ về kỹ năng.
“Bát cực quyền cấp 8 (25%)”
Lúc trước bát cực quyền của hắn mới đến cấp 6.
Còn giờ mới có hai ngày mà đã lên hẳn cấp 8.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, Vương Thăng nghĩ tới một khả năng.
“Thực chiến quả nhiên là một cách tốt để rèn luyện kỹ năng!”
Bát cực quyền là một loại võ thuật truyền thống của Trung Quốc, cách tốt nhất để rèn luyện nó chính là thực chiến.
Nhưng Vương Thăng thật sự không ngờ tới, chỉ là một trận chiến chưa tới ba phút thôi cũng đủ khiến bát cực quyền thăng cấp nhiều như vậy.
“Tiếc là về thôn rồi mới phát hiện.”
Sau khi tạm biệt sơn quân để về nhà, hắn mới phát hiện bát cực quyền đã thăng cấp rất nhiều.
Nếu phát hiện sớm hơn thì hắn đã giữ sơn quân lại để luyện tập, làm đủ cách để đột phá giới hạn.
Nhưng mà cũng không sao, lần sau gặp lại vẫn còn cơ hội.
Sơn quân đang nằm trong một sơn động sâu trong núi rừng, bởi vì được ăn thập toàn đại bổ nên giờ đây cả người hừng hực khí thế, thậm chí còn hơi run rẩy theo bản năng. Nó cảm giác được có người đang nhớ thương mình.
Chẳng lẽ người nọ còn đang mong nhớ tấm da hổ của nó?
Không được, phải nhanh chóng nâng cao thực lực. Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì người nọ không thể làm gì nó nữa.
Nhân loại, ngươi sẽ phải hối hận khi “nối giáo cho giặc”.
Mất đi rồi mới muốn lấy lại!
...
Một người một hổ đều có tâm tư riêng, không ai rảnh tìm đến nhau. Vương Thăng lại khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.
Hắn thay phiên luyện tập tám đoạn cẩm và thuật nội đan, bệnh tình nhanh chóng được cải thiện.
Trong lúc nâng cao kỹ năng, hắn cũng không quên phải trồng dược liệu. Thậm chí bởi vì tiêu hao sức lực quá nhiều mà hắn còn dành nhiều thời gian chăm chút cho dược liệu hơn.
Không chỉ vậy, hắn còn dành thời gian nghiên cứu thuốc chữa bệnh.
Đây là do sơn quân gợi ý cho hắn.
Lúc dùng xuyên khung để giảm đau cho sơn quân hắn đã nghĩ sau này nếu mình bị thương, dù là ngoại thương hay nội thương thì cũng nên có cách chữa trị.
Nếu là ngoại thương thì hắn có nghĩ tới thuốc Kim Sáng tiếng tăm lừng lẫy.
Trong tiểu thuyết thường hay viết về loại thuốc này. Thật ra ngoài đời thật cũng có, chỉ là vì nhiều nguyên nhân nên đã thất truyền.
Vương Thăng nhớ lại phương thuốc được công khai. Phương thuốc này không nói cụ thể phải dùng dược liệu gì nên Vương Thăng đành phải tự nghiên cứu lại.
Nhưng thật ra cũng là nhờ may mắn. Hắn không phải thần, đâu thể nhớ hết tất cả phương thuốc. Cũng may trước đây hứng thú với tiểu thuyết võ hiệp nên mới cố ý đi tìm hiểu rồi nhớ được phương thuốc của thuốc Kim Sáng, còn những loại thuốc khác thì hắn xin chịu.
Thật ra nếu được thì hắn muốn chế tạo ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao hơn, tiếc là loại thuốc đó chỉ là thứ được bịa ra.
Còn để chữa trị nội thương thì dùng Ám Thương Phối Dược vậy.
Thật ra lựa chọn hàng đầu của hắn là Vân Nam Bạch Dược, thế nhưng Vân Nam Bạch Dương lại là phương thuốc bảo mật của quốc gia. Kiếp trước Vương Thăng không có quyền lực lớn mạnh đến mức đó nên đành phải lùi một bước, dùng phương thuốc dân gian khác mà mình nhớ được.
Nói là phương thuốc nhưng thật ra chỉ là vài mẹo phối dược liệu giúp tan máu đông, lưu thông mạch máu mà thôi.
Dược liệu chủ yếu bao gồm ba loại đó là củ tam thất, hoa nghệ tây và cây một dược.
Đây đều là những loại rất tốt trong việc chữa trị nội thương.
Lần trước sơn quân bị Vương Thăng đánh bị thương, vết thương dùng xương khung chữa trị nên bị giảm đau. Nhưng nếu dùng ba loại trên, không hẳn là sẽ trị hết nhưng sẽ gần hết.
Lúc trước khi hắn cho Lý Vĩnh Phong thập toàn đại bổ đã để lại không ít thứ khác.
Bây giờ nhớ lại, hình như vẫn còn thiếu vài thứ phải mua.
Nói tóm lại là lúc đối đầu với kẻ thù, nên tỏ ra như thực lực của mình thấp hơn đối phương, nhưng thật ra lại là cao hơn.
Làm vậy vừa giảm bớt chút phiền phức, vừa đánh lừa được kẻ thủ.
Mấy nhân vật chính trong truyện có thể giết ngược đối thủ đa số đều là vì vẻ ngoài trông yếu hơn thực lực thật sự.
Vương Thăng cảm thấy điểm này rất đáng học tập. Đương nhiên, nếu là mấy thói quen xấu thì không nên học.
Tuy vậy, hắn vẫn thấy mừng vì bản thân có thể thăng cấp lên võ giả cấp 2 trong vài tháng như vậy. Điều này chứng tỏ khả năng bảo vệ chính mình của hắn đã tăng lên khá nhiều.
Trong thời thế loạn lạc này, thực lực càng mạnh càng tốt.
Ngoài việc xác nhận được thực lực của mình ra, hắn còn tiến bộ về kỹ năng.
“Bát cực quyền cấp 8 (25%)”
Lúc trước bát cực quyền của hắn mới đến cấp 6.
Còn giờ mới có hai ngày mà đã lên hẳn cấp 8.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, Vương Thăng nghĩ tới một khả năng.
“Thực chiến quả nhiên là một cách tốt để rèn luyện kỹ năng!”
Bát cực quyền là một loại võ thuật truyền thống của Trung Quốc, cách tốt nhất để rèn luyện nó chính là thực chiến.
Nhưng Vương Thăng thật sự không ngờ tới, chỉ là một trận chiến chưa tới ba phút thôi cũng đủ khiến bát cực quyền thăng cấp nhiều như vậy.
“Tiếc là về thôn rồi mới phát hiện.”
Sau khi tạm biệt sơn quân để về nhà, hắn mới phát hiện bát cực quyền đã thăng cấp rất nhiều.
Nếu phát hiện sớm hơn thì hắn đã giữ sơn quân lại để luyện tập, làm đủ cách để đột phá giới hạn.
Nhưng mà cũng không sao, lần sau gặp lại vẫn còn cơ hội.
Sơn quân đang nằm trong một sơn động sâu trong núi rừng, bởi vì được ăn thập toàn đại bổ nên giờ đây cả người hừng hực khí thế, thậm chí còn hơi run rẩy theo bản năng. Nó cảm giác được có người đang nhớ thương mình.
Chẳng lẽ người nọ còn đang mong nhớ tấm da hổ của nó?
Không được, phải nhanh chóng nâng cao thực lực. Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì người nọ không thể làm gì nó nữa.
Nhân loại, ngươi sẽ phải hối hận khi “nối giáo cho giặc”.
Mất đi rồi mới muốn lấy lại!
...
Một người một hổ đều có tâm tư riêng, không ai rảnh tìm đến nhau. Vương Thăng lại khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.
Hắn thay phiên luyện tập tám đoạn cẩm và thuật nội đan, bệnh tình nhanh chóng được cải thiện.
Trong lúc nâng cao kỹ năng, hắn cũng không quên phải trồng dược liệu. Thậm chí bởi vì tiêu hao sức lực quá nhiều mà hắn còn dành nhiều thời gian chăm chút cho dược liệu hơn.
Không chỉ vậy, hắn còn dành thời gian nghiên cứu thuốc chữa bệnh.
Đây là do sơn quân gợi ý cho hắn.
Lúc dùng xuyên khung để giảm đau cho sơn quân hắn đã nghĩ sau này nếu mình bị thương, dù là ngoại thương hay nội thương thì cũng nên có cách chữa trị.
Nếu là ngoại thương thì hắn có nghĩ tới thuốc Kim Sáng tiếng tăm lừng lẫy.
Trong tiểu thuyết thường hay viết về loại thuốc này. Thật ra ngoài đời thật cũng có, chỉ là vì nhiều nguyên nhân nên đã thất truyền.
Vương Thăng nhớ lại phương thuốc được công khai. Phương thuốc này không nói cụ thể phải dùng dược liệu gì nên Vương Thăng đành phải tự nghiên cứu lại.
Nhưng thật ra cũng là nhờ may mắn. Hắn không phải thần, đâu thể nhớ hết tất cả phương thuốc. Cũng may trước đây hứng thú với tiểu thuyết võ hiệp nên mới cố ý đi tìm hiểu rồi nhớ được phương thuốc của thuốc Kim Sáng, còn những loại thuốc khác thì hắn xin chịu.
Thật ra nếu được thì hắn muốn chế tạo ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao hơn, tiếc là loại thuốc đó chỉ là thứ được bịa ra.
Còn để chữa trị nội thương thì dùng Ám Thương Phối Dược vậy.
Thật ra lựa chọn hàng đầu của hắn là Vân Nam Bạch Dược, thế nhưng Vân Nam Bạch Dương lại là phương thuốc bảo mật của quốc gia. Kiếp trước Vương Thăng không có quyền lực lớn mạnh đến mức đó nên đành phải lùi một bước, dùng phương thuốc dân gian khác mà mình nhớ được.
Nói là phương thuốc nhưng thật ra chỉ là vài mẹo phối dược liệu giúp tan máu đông, lưu thông mạch máu mà thôi.
Dược liệu chủ yếu bao gồm ba loại đó là củ tam thất, hoa nghệ tây và cây một dược.
Đây đều là những loại rất tốt trong việc chữa trị nội thương.
Lần trước sơn quân bị Vương Thăng đánh bị thương, vết thương dùng xương khung chữa trị nên bị giảm đau. Nhưng nếu dùng ba loại trên, không hẳn là sẽ trị hết nhưng sẽ gần hết.
Lúc trước khi hắn cho Lý Vĩnh Phong thập toàn đại bổ đã để lại không ít thứ khác.
Bây giờ nhớ lại, hình như vẫn còn thiếu vài thứ phải mua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.