Chương 17: Chương 16: Vòng bốn của đại hội
Người Viết Ngôn Tình
03/08/2018
Hôm sau mặt trời nhô lên như thường, người của đại trúc phong đến quãng trường tám lỗi đài chỉ còn 4 Tiểu Phàm hôn nay thì đấu ở đài phía tây đứng trên đài là thường tiễn vẫn đang nhìn dòng người Đại Trúc Phong đi lại bái chào các trưỡng lão rồi cậu vọt lên đài:Đệ Tử Đại Trúc Phong Trương Tiểu Phàm, Mong Thường sư huynh ra hết sức mình.
-Đệ Tử Thông Thiên Phong Thường Tiễn, Mời sư đệ, mong sư đệ xuất thủ toàn tâm.Tiểu Phàm không nhiều lời Xích Diễm rực cháy tỏa ra khí tức hùng hồn từ những người ở Đại Trúc Phong đến những trưỡng lão rồi đệ tử của Thông Thiên Phong ai cũng không ngờ. Lúc này Tiểu Phàm đột nhiên đọc pháp quyết"Cữu Thiên Huyền Sát, Hóa Vi Thần Lôi, Hoàng Hoàng Thiên Uy, Dĩ Kiếm Dẫn Chi"
Trong phút chốc cả bầu trời vốn trong xanh đột nhiên đen kịt, mây kéo đến ùn ùn kèm theo là tiếng sấm vang dội rạch ngang bầu trời, cuồng phong gào thét ầm ầm. Trên thượng đài phía xa các thủ tọa đều đứng lên Đạo Huyền chân Nhân giọng run run nói:
- Đây chẳng phải "Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết". Điền sư đệ quả là có người đệ tử xuất chúng.
Mọi người ai cũng có suy tư riêng, lúc này Thường Tiễn đã mặt mày biến sắt thật không ngờ hôm nay cậu phải đối mặt với một địch thủ cường đại như vậy. Tiểu Phàm ung dung đứng giữa thiên địa mặt không một chút cảm xúc cứ như thời gian đang quay chậm lại người thanh niên trẻ đó anh tuấn mà tiêu sái nhẹ nhàng lại ung dung cứ như phiến thiên địa này chỉ còn mình cậu. Một kiếm này bổ xuống thiên địa rung rẩy Thường Tiễn vừa mới trãi qua trận chiến kịch liệt hôm qua hôm nay vẫn chưa hồi phục hết vậy mà giờ phải đối mặt với Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết thật vất vả, một kiếm bổ xuống Thường Tiễn bị bắn bay xuống đài chấm dức cuộc tỷ thí ở đây, mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng khi mà người thắng là Tiểu Phàm một chiến thắng quá nhẹ nhàng cho cậu ta. Tiểu Phàm nhẹ nhàng đi về phía sư phụ sư nương gương mặt chỉ nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc trong ánh mắt thì lạnh giá như băng.
Trương Tiểu Phàm trải qua ngày hôm ấy trong ánh mắt lạ lùng của người xung quanh, các đệ tử Thanh Vân khi đi qua hắn đều ngó kỹ hơn bình thường, tuồng như hắn là một thứ kỳ trân dị thú gì không bằng. Giữa khi ấy, kết quả thi đấu cũng đã có rồi, Trương Tiểu Phàm may mắn cùng Tề Hạo, Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư xếp vào hàng tứ cường.
Tề Hạo vốn là người có nhiều khả năng đoạt giải quán quân, Lục Tuyết Kỳ mấy ngày nay nhân khí đỉnh thịnh, nhưng Tăng Thư Thư và Trương Tiểu Phàm mà cũng đứng vào nhóm bốn người mạnh nhất thì thật là vượt ra ngoài dự liệu của hầu hết các trưởng lão trong Thanh Vân Môn. Lâu nay, Tăng Thư Thư với thân phận là con trai duy nhất của Tăng Thúc Thường, tuy được công nhận là tuổi trẻ tài cao ở Phong Hồi Phong, nhưng chẳng có danh tiếng mấy trong toàn môn phái, lần này qua ải chém tướng, đạo pháp tinh diệu, làm người ta phải loá mắt mà nhìn theo. Nhưng so ra, Trương Tiểu Phàm đứng trong hàng bốn người là có nổi bật nhất khi mà độtnhiên quật cường đến vậy.
Trên lôi đài, bốn người bọn họ đứng sắp hàng, trước mặt là chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân và thủ toạ Long Thủ Phong Thương Tùng Đạo Nhân. Khuôn mặt Đạo Huyền Chân Nhân vẫn gắn nụ cười, chẳng nhận thấy ông ta có vẻ gì là không hài lòng về sự sút kém ngoài tưởng tượng của đệ tử chi chính trong kỳ đại thí này.
Dưới đài, gần một nghìn người của Thanh Vân Môn đứng vây quanh, ngồi hàng đầu là thủ toạ và trưởng lão của các chi phái. Tô Như nhìn lên đài, khẽ bảo Điền Bất Dịch:
-Tiểu Phàm có vẻ không được khõe nhĩ.
Điền Bất Dịch hừ một tiếng, không nói năng gì. Trước ánh mắt chằm chằm của mọi người, thê tử lão nhìn ra, thì sao lão lại không nhìn ra, bốn người trên đài, Tề Hạo tiêu sái đường hoàng, Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo băng sương, Tăng Thư Thư tươi tắn đĩnh đạc, duy chỉ có Trương Tiểu Phàm không một tiếng nói không còn trên môi những nụ cười lúc trước.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn bốn người, khoé miệng lướt qua nụ cười, rồi xoay mình nói vọng xuống dưới đài:
-Thưa các vị, cho đến ngày hôm nay, Thất Mạch Hội Võ đã chọn ra được bốn đệ tử hàng đầu, thiên tư hơn người, đạo pháp tinh diệu, đúng là anh hoa của Thanh Vân Môn chúng ta, sẽ gánh vác trọng trách phát dương quang đại ngày sau của bản phái..tất cả mọi người đều hoang hô, ai cũng chăm chú về Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm đây là hai người nổi nhất khi mà họ ddeuf là những người cực kỳ trẻ tuổi, một người cầm thiên gia một người cầm Xích DIễm trông thật oai hùng. Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười rồi nói:
-Ta cũng chẳng có gì cần nói nữa, Thương Tùng sư đệ, đệ nói đi!
Thương Tùng Đạo Nhân gật đầu, ngoảnh xuống dưới đài, sang sảng nói:
-Ngày mai tỷ thí, Tề Hạo Long Thủ Phong gặp Tăng Thư Thư Phong Hồi Phong, Lục Tuyết Kỳ Tiểu Trúc Phong gặp Trương Tiểu Phàm Đại Trúc Phong…
Thương Tùng vẫn tiếp tục nói, ánh mắt mọi người đều dồn cả vào ông ta, Trương Tiểu Phàm lúc này mới liếc mắt một cái rồi thôi. Đêm đã về khuya.
Trương Tiểu Phàm trăn trở không tài nào ngủ được, con khỉ Tiểu Hôi ở bên trợn to đôi mắt, chớp chớp nhìn hắn, về phần các sự huynh của hắn tất cả đầu đã ngáy vang, ngay cả Đại Hoàng, lúc này cũng đã nằm sấp trên mặt đất ngủ say.
Ánh trăng loang loáng như nước, rọi vào từ phía của sổ, lung linh trên mặt đất, như sương như tuyết.
Trương Tiểu Phàm khe khẽ bò dậy, Tiểu Hôi lập tức chui tọt vào trong lòng hắn, Trương Tiểu Phảm ôm lấy nó, xoa xoa đầu nó, bước ra bên ngoài.
Hành lang trống trơn, không một tiếng người.
Hắn kín đáo cười khổ, từ sau khi đến Thông Thiên Phong, hắn gần như không có một đêm nào được ngủ yên ổn, nghĩ đến ngày mai phải tỷ thí với Lục Tuyết Kì, trong lòng hắn đột nhiên thấy căng thẳng không sao diễn tả được.
Thế rồi vào lúc này, con khỉ Tiểu Hôi trong lòng hắn bỗng nhiên ngọ nguậy một cách bất an, Trương Tiểu Phàm nhìn nó, chỉ thấy dưới ánh trăng, đôi mắt lanh lợi của Tiểu Hôi đang nhìn thẳng ra khoảng tối ngay phía trước mặt.
Trong bóng tối, dường như có một bóng người lướt qua
Trương Tiểu Phàm giật mình một cái, lập tức bám theo.
Bóng nguời này chạy không quá nhanh, hơn nữa vừa chạy hai vai vừa rung lên không ngừng, hình dáng giồng như là đang khóc nức nở. Trương Tiểu Phàm nhìn từ phía xa, nhận ra đó là Điền Linh Nhi, trong lòng lấy làm kỳ quái, đồng thời nhìn dáng vẻ đang nức nở của sư tỷ, trong tim lại có một thoáng buồn không tên.
Điền Linh Nhi chạy một mạch đến Vân Hải, tới khu vực lôi đài trung tâm, nhìn bốn xung quanh không một bóng người, dường như không chịu đựng được hơn nữa, ngồi bệt xuống đất oà khóc.
Trương Tiểu Phàm chưa từng nhìn thấy sư tỷ đau buồn như vậy bao giờ, trong đầu hốt hoảng, từ từ bước đến bên cạnh nàng ta, khe khẽ gọi:
-Sư tỷ làm sao vậy, sao lại khóc.....
-Đệ Tử Thông Thiên Phong Thường Tiễn, Mời sư đệ, mong sư đệ xuất thủ toàn tâm.Tiểu Phàm không nhiều lời Xích Diễm rực cháy tỏa ra khí tức hùng hồn từ những người ở Đại Trúc Phong đến những trưỡng lão rồi đệ tử của Thông Thiên Phong ai cũng không ngờ. Lúc này Tiểu Phàm đột nhiên đọc pháp quyết"Cữu Thiên Huyền Sát, Hóa Vi Thần Lôi, Hoàng Hoàng Thiên Uy, Dĩ Kiếm Dẫn Chi"
Trong phút chốc cả bầu trời vốn trong xanh đột nhiên đen kịt, mây kéo đến ùn ùn kèm theo là tiếng sấm vang dội rạch ngang bầu trời, cuồng phong gào thét ầm ầm. Trên thượng đài phía xa các thủ tọa đều đứng lên Đạo Huyền chân Nhân giọng run run nói:
- Đây chẳng phải "Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết". Điền sư đệ quả là có người đệ tử xuất chúng.
Mọi người ai cũng có suy tư riêng, lúc này Thường Tiễn đã mặt mày biến sắt thật không ngờ hôm nay cậu phải đối mặt với một địch thủ cường đại như vậy. Tiểu Phàm ung dung đứng giữa thiên địa mặt không một chút cảm xúc cứ như thời gian đang quay chậm lại người thanh niên trẻ đó anh tuấn mà tiêu sái nhẹ nhàng lại ung dung cứ như phiến thiên địa này chỉ còn mình cậu. Một kiếm này bổ xuống thiên địa rung rẩy Thường Tiễn vừa mới trãi qua trận chiến kịch liệt hôm qua hôm nay vẫn chưa hồi phục hết vậy mà giờ phải đối mặt với Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết thật vất vả, một kiếm bổ xuống Thường Tiễn bị bắn bay xuống đài chấm dức cuộc tỷ thí ở đây, mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng khi mà người thắng là Tiểu Phàm một chiến thắng quá nhẹ nhàng cho cậu ta. Tiểu Phàm nhẹ nhàng đi về phía sư phụ sư nương gương mặt chỉ nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc trong ánh mắt thì lạnh giá như băng.
Trương Tiểu Phàm trải qua ngày hôm ấy trong ánh mắt lạ lùng của người xung quanh, các đệ tử Thanh Vân khi đi qua hắn đều ngó kỹ hơn bình thường, tuồng như hắn là một thứ kỳ trân dị thú gì không bằng. Giữa khi ấy, kết quả thi đấu cũng đã có rồi, Trương Tiểu Phàm may mắn cùng Tề Hạo, Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư xếp vào hàng tứ cường.
Tề Hạo vốn là người có nhiều khả năng đoạt giải quán quân, Lục Tuyết Kỳ mấy ngày nay nhân khí đỉnh thịnh, nhưng Tăng Thư Thư và Trương Tiểu Phàm mà cũng đứng vào nhóm bốn người mạnh nhất thì thật là vượt ra ngoài dự liệu của hầu hết các trưởng lão trong Thanh Vân Môn. Lâu nay, Tăng Thư Thư với thân phận là con trai duy nhất của Tăng Thúc Thường, tuy được công nhận là tuổi trẻ tài cao ở Phong Hồi Phong, nhưng chẳng có danh tiếng mấy trong toàn môn phái, lần này qua ải chém tướng, đạo pháp tinh diệu, làm người ta phải loá mắt mà nhìn theo. Nhưng so ra, Trương Tiểu Phàm đứng trong hàng bốn người là có nổi bật nhất khi mà độtnhiên quật cường đến vậy.
Trên lôi đài, bốn người bọn họ đứng sắp hàng, trước mặt là chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân và thủ toạ Long Thủ Phong Thương Tùng Đạo Nhân. Khuôn mặt Đạo Huyền Chân Nhân vẫn gắn nụ cười, chẳng nhận thấy ông ta có vẻ gì là không hài lòng về sự sút kém ngoài tưởng tượng của đệ tử chi chính trong kỳ đại thí này.
Dưới đài, gần một nghìn người của Thanh Vân Môn đứng vây quanh, ngồi hàng đầu là thủ toạ và trưởng lão của các chi phái. Tô Như nhìn lên đài, khẽ bảo Điền Bất Dịch:
-Tiểu Phàm có vẻ không được khõe nhĩ.
Điền Bất Dịch hừ một tiếng, không nói năng gì. Trước ánh mắt chằm chằm của mọi người, thê tử lão nhìn ra, thì sao lão lại không nhìn ra, bốn người trên đài, Tề Hạo tiêu sái đường hoàng, Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo băng sương, Tăng Thư Thư tươi tắn đĩnh đạc, duy chỉ có Trương Tiểu Phàm không một tiếng nói không còn trên môi những nụ cười lúc trước.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn bốn người, khoé miệng lướt qua nụ cười, rồi xoay mình nói vọng xuống dưới đài:
-Thưa các vị, cho đến ngày hôm nay, Thất Mạch Hội Võ đã chọn ra được bốn đệ tử hàng đầu, thiên tư hơn người, đạo pháp tinh diệu, đúng là anh hoa của Thanh Vân Môn chúng ta, sẽ gánh vác trọng trách phát dương quang đại ngày sau của bản phái..tất cả mọi người đều hoang hô, ai cũng chăm chú về Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm đây là hai người nổi nhất khi mà họ ddeuf là những người cực kỳ trẻ tuổi, một người cầm thiên gia một người cầm Xích DIễm trông thật oai hùng. Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười rồi nói:
-Ta cũng chẳng có gì cần nói nữa, Thương Tùng sư đệ, đệ nói đi!
Thương Tùng Đạo Nhân gật đầu, ngoảnh xuống dưới đài, sang sảng nói:
-Ngày mai tỷ thí, Tề Hạo Long Thủ Phong gặp Tăng Thư Thư Phong Hồi Phong, Lục Tuyết Kỳ Tiểu Trúc Phong gặp Trương Tiểu Phàm Đại Trúc Phong…
Thương Tùng vẫn tiếp tục nói, ánh mắt mọi người đều dồn cả vào ông ta, Trương Tiểu Phàm lúc này mới liếc mắt một cái rồi thôi. Đêm đã về khuya.
Trương Tiểu Phàm trăn trở không tài nào ngủ được, con khỉ Tiểu Hôi ở bên trợn to đôi mắt, chớp chớp nhìn hắn, về phần các sự huynh của hắn tất cả đầu đã ngáy vang, ngay cả Đại Hoàng, lúc này cũng đã nằm sấp trên mặt đất ngủ say.
Ánh trăng loang loáng như nước, rọi vào từ phía của sổ, lung linh trên mặt đất, như sương như tuyết.
Trương Tiểu Phàm khe khẽ bò dậy, Tiểu Hôi lập tức chui tọt vào trong lòng hắn, Trương Tiểu Phảm ôm lấy nó, xoa xoa đầu nó, bước ra bên ngoài.
Hành lang trống trơn, không một tiếng người.
Hắn kín đáo cười khổ, từ sau khi đến Thông Thiên Phong, hắn gần như không có một đêm nào được ngủ yên ổn, nghĩ đến ngày mai phải tỷ thí với Lục Tuyết Kì, trong lòng hắn đột nhiên thấy căng thẳng không sao diễn tả được.
Thế rồi vào lúc này, con khỉ Tiểu Hôi trong lòng hắn bỗng nhiên ngọ nguậy một cách bất an, Trương Tiểu Phàm nhìn nó, chỉ thấy dưới ánh trăng, đôi mắt lanh lợi của Tiểu Hôi đang nhìn thẳng ra khoảng tối ngay phía trước mặt.
Trong bóng tối, dường như có một bóng người lướt qua
Trương Tiểu Phàm giật mình một cái, lập tức bám theo.
Bóng nguời này chạy không quá nhanh, hơn nữa vừa chạy hai vai vừa rung lên không ngừng, hình dáng giồng như là đang khóc nức nở. Trương Tiểu Phàm nhìn từ phía xa, nhận ra đó là Điền Linh Nhi, trong lòng lấy làm kỳ quái, đồng thời nhìn dáng vẻ đang nức nở của sư tỷ, trong tim lại có một thoáng buồn không tên.
Điền Linh Nhi chạy một mạch đến Vân Hải, tới khu vực lôi đài trung tâm, nhìn bốn xung quanh không một bóng người, dường như không chịu đựng được hơn nữa, ngồi bệt xuống đất oà khóc.
Trương Tiểu Phàm chưa từng nhìn thấy sư tỷ đau buồn như vậy bao giờ, trong đầu hốt hoảng, từ từ bước đến bên cạnh nàng ta, khe khẽ gọi:
-Sư tỷ làm sao vậy, sao lại khóc.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.