Chương 18: Chương 17: Nỗi lòng của điền linh nhi
Người Viết Ngôn Tình
03/08/2018
Điền Linh Nhi giật mình, vội xoay người lại, nhìn thấy Trương Tiểu Phàm liền bình tâm trở lại, tức thì thấy trong tym đau xót không kìm chế được nữa lao vào trong lòng Trương Tiểu Phàm, gục mặt vào vai hắn khóc oà lên.
Trương Tiểu Phàm mình mẩy tức thì cứng đơ, toàn thân tựa như hoá đá, không thể nào cử động lại được.
Tiếng nức nở của nàng vang vang bên tai, trên vai cảm thấy hơi ấm phảng phất lan toả từ cơ thể của nàng, dường như cảnh tượng hắn thường thường nhìn thấy trong giấc mơ hôm nay đột nhiên đã trở thành sự thật. Như có một mùi hương tinh tế, phảng phất lan tới.
Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, mắt nhìn xa xa, mặc dầu trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này, nhưng cuối cùng thì hắn lại không dám.
Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng?
Lúc này Điền Linh nhi đã rời khỏi vai của hắn. Trương Tiểu Phàm tâm tư trống rỗng, trong lúc đang lơ mơ, cảm thấy bản thân đã đánh mất đi một điều gì đó.
Trên vai hắn, đã ướt đẫm nước mắt.
Điền Linh Nhi lấy tay lau lau đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy vai của Trương Tiểu Phàm đã ướt đẫm nước mắt của mình, thì mặt đỏ bừng lên, nói: “Xin lỗi, Tiểu Phàm”
Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu đáp:
-Sư tỷ, tỷ có chuyện gì vậy
Điền Linh Nhi vừa định nói, chợt nghe dưới chân có hai tiếng kêu “chí chí”, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Tiểu Hôi. Nàng khẽ cúi người xuống, bế Tiểu Hôi vào lòng.
“Không có gì, Tiểu Phàm, không có gì”. Cô gái này đứng dưới ánh trăng trong đêm tối, xinh đẹp thê lương, mang đến cho Trương Tiểu Phàm một thoáng đau buồn, nói:
-Cha và mẹ chưa từng bao giờ mắng ta cả.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trong đau khổ ấy, Trương Tiểu Phàm trong lòng thấy đau xót tê tái, dường như là bản thân mình đã gây ra cho nàng sự bi thương này vậy. Hắn cố gắng ổn định tâm tư, nhẹ nhàng hỏi
-Sư tỷ, sao vậy? Tại sao sư phụ và sư nương lại mắng tỷ
Điền Linh Nhi ngập ngừng một lát, ngẩng đầu lên nhìn Trương Tiểu Phàm, từ nhỏ đến lớn, ngoài cha mẹ ra thì người tiểu sư đệ này luôn luôn là người thân thiết nhất, lúc này trong lòng nàng, tựa hồ có một suy nghĩ lờ mờ không rõ ràng: Từ khi nào Tiểu Phàm sư đệ bắt đầu dịu dàng đối với ta vậy?
Tuy nhiên, ý niệm này thực chỉ là thoáng qua mà thôi, trong tim nàng lúc này đầy ắp nỗi buồn, cuối cùng bật khóc nói với Trương Tiểu Phàm:
-Là vì Tề Hạo đại ca!
Trương Tiểu Phàm sắc mặt trắng bệch thẫn thờ hóa ra lâu nay cậu đều nghĩ mình có một vị trí trong lòng cô nhưng không ngờ hôm nay cậu mới hiễu rằng trong lòng vị tỷ tỷ mình thầm yêu trộm nhớ đã có một hình bóng khác trong tym, bất giác một cỗ đau nhói làm cậu thật thương tâm, gương mặt không còn sức sống.
-Đệ không biết sao
Điền Linh Nhi khởi đầu câu chuyện, hoàn toàn không có chút phòng bị nào đối với gã tiểu sư đệ, thế nhưng quả thật trong tim Trương Tiểu Phàm đang điên cuồng gào thét:
-Ta biết chứ, ta biết chứ, ta đã sớm biết rồi
Ánh trăng lành lạnh, trải khắp nhân gian.
-Tề hạo sư huynh và ta đều thích nhau, ta nói với họ chuyện đó, ta quả thật, quả thật rất thích huynh ấy.”
Điền Linh Nhi dừng lại một chút, quả thật không hề nhận thấy, sau mỗi một câu nói của nàng, sắc mặt của Trương Tiểu Phàm lại trắng bệch hơn.
-… Thế nhưng cha thực đã lớn tiếng mắng mỏ ta, nói ta không biết phải trái, mẹ thường ngày luôn yêu quí ta cũng thay đổi sắc mặt, đứng về phía cha ta. Tại sao như vậy, Tiểu Phàm?
Trương Tiểu Phàm cúi thấp đầu, để cho Điền Linh Nhi không nhìn thấy mặt của mình, thấp giọng nói:
-Làm thế nào mà sư phụ sư nương lại biết chuyện đó?
Điền Linh Nhi trong lúc tâm tình kích động, chẳng hề phát giác trong lời nói của Trương Tiểu Phàm có lộ vẻ khác thường, khoé miệng nhành ra, chỉ chút nữa lại bật khóc
-Ta vốn dĩ không nghĩ đến chuyện đó, chỉ sau đó mới biết, đó là sư tỷ Văn Mẫn bên Tiểu Trúc Phong ở cùng với ta đã nói với Thuỷ Nguyệt sư thúc, thế rồi Thuỷ Nguyệt sư thúc nói lại với mẹ của ta. Ta với bọn Văn Mẫn sư tỷ vốn rất tốt với nhau, đã kể cho họ nghe rất nhiều, bọn họ nói ra, ta, ta …..
Khoé mắt nàng cay xè, nước mắt cuối cùng lại trào ra
Trương Tiểu Phàm cười đau khổ nói
-Có lẽ sư phụ sư nương họ chỉ muốn tốt cho tỷ thôi, họ là cha mẹ của tỷ mà, không thể nào không đối tốt với tỷ!
Điền Linh Nhi lau khô giọt lệ trên khoé mắt, cuời lớn:
-Họ chẳng hiều gì hết! Họ chỉ biết mỗi danh dự môn phái, chỉ biết Tề Hạo đại ca là đệ tử đắc ý của Long Thủ Phong Thương Tùng sư thúc, chỉ biết nếu ta và Tề Hạo đại ca thích nhau thì môn phái của họ không thể ngẩng đầu lên được trong Thanh Vân Môn, chẳng hề nghĩ gì đến ta cả
Nàng nói với giọng pha chút thương tâm lẫn chút phẫn nộ, thậm chí quả quyết:
-Nếu phải cân nhắc giữa danh dự của họ và hạnh phúc của ta, ta thực sự ngờ rằng họ sẽ cọi trọng bộ mặt họ hơn là coi trọng ta, cô con gái của họ?
Trương Tiểu Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sự thay đổi kỳ lạ đột ngột của sư tỷ.
Đó là một cái nhìn đầy thương tâm!
Bàng hoàng không sự giúp đỡ, cảnh tượng một con chim nhỏ cô đơn mất hết cha mẹ đứng chờ đợi trong mưa gió, trong bi ai có một nỗi kinh hoàng, như một con dao đâm sâu vào trong tâm trí hắn!
Trương Tiểu Phàm gần như ngay lập tức bị đánh gục bởi cái nhìn này, một sự bi thương trước đây chưa từng có trỗi dậy từ trong tim, lúc này nếu có thể để hắn chịu đựng sự thống khổ này vì nàng, hắn sẽ bất chấp tất cả các sự gian khổ nguyện ý ngánh vác hết, thế nhưng hắn chẳng biết phải nói thế nào cho đúng,chỉ có thể khê khẽ nói một câu:
“Sư tỷ!”
-Ta phải ở cùng với huynh ấy
Điền Linh Nhi nói quả quyết, tưởng chừng nàng nói điều này với Trương Tiểu Phàm, thế nhưng không nàng không nói với hắn, mà nói vói chính nội tâm của mình, nói vói vợ chồng Điền Bất Dịch lúc này không có mặt ở đó:
-Con nhất định sẽ phải ở cùng Tề Hạo sư huynh, chúng con đã thề non hẹn biển rồi, dù cha mẹ có phản đối lần nữa, dù cho bể cạn đá mòn, chúng con sẽ ở bên nhau.”
Nàng ngước lên nhìn bầu trời đêm, hướng lên vầng trăng sáng phát thệ. Ánh trăng vằng vạch lạnh lẽo yên lặng tưới trên mình nàng, hình ảnh xinh đẹp của nàng như một đoá hoa bách hợp sầu thảm nở bung trong đêm, khiến người ta phải sững sờ kinh ngạc với vẻ đẹp của nàng mà quên đi mất là đang ở bên cạnh nàng, là hình ảnh của niềm hy vọng đã tan biến. Điền Linh Nhi lại bật khóc, đôi vai gầy đã run lên bần bật không còn giữ bình tĩnh được nữa, cô khócrồi ngã vào lòng Tiểu Phàm trăng hôm nay treo trên cao gió thổi hiu hiu qua đôi vai gầy nhỏ Tiểu Phàm nhẹ nhàng đưa Linh Nhi về phòng không ngờ khi đi đến Hồng Kiều Linh Nhi dứt khoát chạy đi mất làm Tiểu Phàm cũng phải bất ngờ nhưng rồi cậu cũng không đuổi theo vì biết rằng người con gái ấy đi tìm ai mong nhớ đến ai. Cậu về phòng tiếp tục tu luyện vì tâm tình không tốt đột ngột kinh mạch tán loạn một ngụm máu phun ra. Trong lòng cậu nỗi cô độc đang dần trỗi dậy tâm tình ngày càng rối loạn kinh mạch thì mất nhịp đói nhói nhưng làm sao đau bằng nỗi thống trổ trong tâm can đang dằn xé tâm tư của người thiếu niên trẻ, đúng lúc này Tống Đại Nhân đi vào thấy vậy vào đỡ lấy Tiểu Phàm rồi đi gọi Điền Bất Dịch đến. KHi Điền Bất Dịch cùng mọi người đến nơi thấy Tiểu Phàm đã thấm máu mái tóc đã bạt đi một nhúm làm tất cả mọi người đều xửng sốt. Điền Bất Dịch cùng Tô Như vội vã xem xét thương thế của cậu thì thật không ngờ nội lực đang cường hoành phá lục phủ ngũ tạng của cậu, vội vã móc ra một bình đan nhỏ rồi đổ hết vào miệng của Tiểu Phàm sau đó hai người nhìn nhau qua ánh mắt đều biết rằng có cùng suy nghĩ, thì truyền nội lực vào chữa thương cho Tiểu Phàm. Hai giờ sau hai người mới thu công Tiểu Phàm lúc này mới mở mắt ra nhìn mọi người rồi nói:
-Đa tạ sư phụ sư nương đã hao tâm tổn lực vì con.
-Ngươi mau nói cho sư phụ biết có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Phàm im lặng một lúc rồi đáp:
-Chỉ là chuyện vặt thôi mong sư phụ sư nương yên lòng.
Điền Bất Dịch cùng Tô Như nhìn nhau rồi bào bọn đệ tử cùng mình trở về phòng cho Tiểu Phàm nghĩ ngơi ngày mai cậu còn có một cuộc chiến với Lục Tuyết Kỳ nên không dám làm phiền đến cậu nghĩ ngơi, còn Tiểu Phàm bay lên núi đứng trên ngọn trúc ngắm nhìn ánh trăng sáng mà cô đơn lẻ loi thật đợm buồn.
Trương Tiểu Phàm mình mẩy tức thì cứng đơ, toàn thân tựa như hoá đá, không thể nào cử động lại được.
Tiếng nức nở của nàng vang vang bên tai, trên vai cảm thấy hơi ấm phảng phất lan toả từ cơ thể của nàng, dường như cảnh tượng hắn thường thường nhìn thấy trong giấc mơ hôm nay đột nhiên đã trở thành sự thật. Như có một mùi hương tinh tế, phảng phất lan tới.
Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, mắt nhìn xa xa, mặc dầu trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này, nhưng cuối cùng thì hắn lại không dám.
Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng?
Lúc này Điền Linh nhi đã rời khỏi vai của hắn. Trương Tiểu Phàm tâm tư trống rỗng, trong lúc đang lơ mơ, cảm thấy bản thân đã đánh mất đi một điều gì đó.
Trên vai hắn, đã ướt đẫm nước mắt.
Điền Linh Nhi lấy tay lau lau đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy vai của Trương Tiểu Phàm đã ướt đẫm nước mắt của mình, thì mặt đỏ bừng lên, nói: “Xin lỗi, Tiểu Phàm”
Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu đáp:
-Sư tỷ, tỷ có chuyện gì vậy
Điền Linh Nhi vừa định nói, chợt nghe dưới chân có hai tiếng kêu “chí chí”, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Tiểu Hôi. Nàng khẽ cúi người xuống, bế Tiểu Hôi vào lòng.
“Không có gì, Tiểu Phàm, không có gì”. Cô gái này đứng dưới ánh trăng trong đêm tối, xinh đẹp thê lương, mang đến cho Trương Tiểu Phàm một thoáng đau buồn, nói:
-Cha và mẹ chưa từng bao giờ mắng ta cả.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trong đau khổ ấy, Trương Tiểu Phàm trong lòng thấy đau xót tê tái, dường như là bản thân mình đã gây ra cho nàng sự bi thương này vậy. Hắn cố gắng ổn định tâm tư, nhẹ nhàng hỏi
-Sư tỷ, sao vậy? Tại sao sư phụ và sư nương lại mắng tỷ
Điền Linh Nhi ngập ngừng một lát, ngẩng đầu lên nhìn Trương Tiểu Phàm, từ nhỏ đến lớn, ngoài cha mẹ ra thì người tiểu sư đệ này luôn luôn là người thân thiết nhất, lúc này trong lòng nàng, tựa hồ có một suy nghĩ lờ mờ không rõ ràng: Từ khi nào Tiểu Phàm sư đệ bắt đầu dịu dàng đối với ta vậy?
Tuy nhiên, ý niệm này thực chỉ là thoáng qua mà thôi, trong tim nàng lúc này đầy ắp nỗi buồn, cuối cùng bật khóc nói với Trương Tiểu Phàm:
-Là vì Tề Hạo đại ca!
Trương Tiểu Phàm sắc mặt trắng bệch thẫn thờ hóa ra lâu nay cậu đều nghĩ mình có một vị trí trong lòng cô nhưng không ngờ hôm nay cậu mới hiễu rằng trong lòng vị tỷ tỷ mình thầm yêu trộm nhớ đã có một hình bóng khác trong tym, bất giác một cỗ đau nhói làm cậu thật thương tâm, gương mặt không còn sức sống.
-Đệ không biết sao
Điền Linh Nhi khởi đầu câu chuyện, hoàn toàn không có chút phòng bị nào đối với gã tiểu sư đệ, thế nhưng quả thật trong tim Trương Tiểu Phàm đang điên cuồng gào thét:
-Ta biết chứ, ta biết chứ, ta đã sớm biết rồi
Ánh trăng lành lạnh, trải khắp nhân gian.
-Tề hạo sư huynh và ta đều thích nhau, ta nói với họ chuyện đó, ta quả thật, quả thật rất thích huynh ấy.”
Điền Linh Nhi dừng lại một chút, quả thật không hề nhận thấy, sau mỗi một câu nói của nàng, sắc mặt của Trương Tiểu Phàm lại trắng bệch hơn.
-… Thế nhưng cha thực đã lớn tiếng mắng mỏ ta, nói ta không biết phải trái, mẹ thường ngày luôn yêu quí ta cũng thay đổi sắc mặt, đứng về phía cha ta. Tại sao như vậy, Tiểu Phàm?
Trương Tiểu Phàm cúi thấp đầu, để cho Điền Linh Nhi không nhìn thấy mặt của mình, thấp giọng nói:
-Làm thế nào mà sư phụ sư nương lại biết chuyện đó?
Điền Linh Nhi trong lúc tâm tình kích động, chẳng hề phát giác trong lời nói của Trương Tiểu Phàm có lộ vẻ khác thường, khoé miệng nhành ra, chỉ chút nữa lại bật khóc
-Ta vốn dĩ không nghĩ đến chuyện đó, chỉ sau đó mới biết, đó là sư tỷ Văn Mẫn bên Tiểu Trúc Phong ở cùng với ta đã nói với Thuỷ Nguyệt sư thúc, thế rồi Thuỷ Nguyệt sư thúc nói lại với mẹ của ta. Ta với bọn Văn Mẫn sư tỷ vốn rất tốt với nhau, đã kể cho họ nghe rất nhiều, bọn họ nói ra, ta, ta …..
Khoé mắt nàng cay xè, nước mắt cuối cùng lại trào ra
Trương Tiểu Phàm cười đau khổ nói
-Có lẽ sư phụ sư nương họ chỉ muốn tốt cho tỷ thôi, họ là cha mẹ của tỷ mà, không thể nào không đối tốt với tỷ!
Điền Linh Nhi lau khô giọt lệ trên khoé mắt, cuời lớn:
-Họ chẳng hiều gì hết! Họ chỉ biết mỗi danh dự môn phái, chỉ biết Tề Hạo đại ca là đệ tử đắc ý của Long Thủ Phong Thương Tùng sư thúc, chỉ biết nếu ta và Tề Hạo đại ca thích nhau thì môn phái của họ không thể ngẩng đầu lên được trong Thanh Vân Môn, chẳng hề nghĩ gì đến ta cả
Nàng nói với giọng pha chút thương tâm lẫn chút phẫn nộ, thậm chí quả quyết:
-Nếu phải cân nhắc giữa danh dự của họ và hạnh phúc của ta, ta thực sự ngờ rằng họ sẽ cọi trọng bộ mặt họ hơn là coi trọng ta, cô con gái của họ?
Trương Tiểu Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sự thay đổi kỳ lạ đột ngột của sư tỷ.
Đó là một cái nhìn đầy thương tâm!
Bàng hoàng không sự giúp đỡ, cảnh tượng một con chim nhỏ cô đơn mất hết cha mẹ đứng chờ đợi trong mưa gió, trong bi ai có một nỗi kinh hoàng, như một con dao đâm sâu vào trong tâm trí hắn!
Trương Tiểu Phàm gần như ngay lập tức bị đánh gục bởi cái nhìn này, một sự bi thương trước đây chưa từng có trỗi dậy từ trong tim, lúc này nếu có thể để hắn chịu đựng sự thống khổ này vì nàng, hắn sẽ bất chấp tất cả các sự gian khổ nguyện ý ngánh vác hết, thế nhưng hắn chẳng biết phải nói thế nào cho đúng,chỉ có thể khê khẽ nói một câu:
“Sư tỷ!”
-Ta phải ở cùng với huynh ấy
Điền Linh Nhi nói quả quyết, tưởng chừng nàng nói điều này với Trương Tiểu Phàm, thế nhưng không nàng không nói với hắn, mà nói vói chính nội tâm của mình, nói vói vợ chồng Điền Bất Dịch lúc này không có mặt ở đó:
-Con nhất định sẽ phải ở cùng Tề Hạo sư huynh, chúng con đã thề non hẹn biển rồi, dù cha mẹ có phản đối lần nữa, dù cho bể cạn đá mòn, chúng con sẽ ở bên nhau.”
Nàng ngước lên nhìn bầu trời đêm, hướng lên vầng trăng sáng phát thệ. Ánh trăng vằng vạch lạnh lẽo yên lặng tưới trên mình nàng, hình ảnh xinh đẹp của nàng như một đoá hoa bách hợp sầu thảm nở bung trong đêm, khiến người ta phải sững sờ kinh ngạc với vẻ đẹp của nàng mà quên đi mất là đang ở bên cạnh nàng, là hình ảnh của niềm hy vọng đã tan biến. Điền Linh Nhi lại bật khóc, đôi vai gầy đã run lên bần bật không còn giữ bình tĩnh được nữa, cô khócrồi ngã vào lòng Tiểu Phàm trăng hôm nay treo trên cao gió thổi hiu hiu qua đôi vai gầy nhỏ Tiểu Phàm nhẹ nhàng đưa Linh Nhi về phòng không ngờ khi đi đến Hồng Kiều Linh Nhi dứt khoát chạy đi mất làm Tiểu Phàm cũng phải bất ngờ nhưng rồi cậu cũng không đuổi theo vì biết rằng người con gái ấy đi tìm ai mong nhớ đến ai. Cậu về phòng tiếp tục tu luyện vì tâm tình không tốt đột ngột kinh mạch tán loạn một ngụm máu phun ra. Trong lòng cậu nỗi cô độc đang dần trỗi dậy tâm tình ngày càng rối loạn kinh mạch thì mất nhịp đói nhói nhưng làm sao đau bằng nỗi thống trổ trong tâm can đang dằn xé tâm tư của người thiếu niên trẻ, đúng lúc này Tống Đại Nhân đi vào thấy vậy vào đỡ lấy Tiểu Phàm rồi đi gọi Điền Bất Dịch đến. KHi Điền Bất Dịch cùng mọi người đến nơi thấy Tiểu Phàm đã thấm máu mái tóc đã bạt đi một nhúm làm tất cả mọi người đều xửng sốt. Điền Bất Dịch cùng Tô Như vội vã xem xét thương thế của cậu thì thật không ngờ nội lực đang cường hoành phá lục phủ ngũ tạng của cậu, vội vã móc ra một bình đan nhỏ rồi đổ hết vào miệng của Tiểu Phàm sau đó hai người nhìn nhau qua ánh mắt đều biết rằng có cùng suy nghĩ, thì truyền nội lực vào chữa thương cho Tiểu Phàm. Hai giờ sau hai người mới thu công Tiểu Phàm lúc này mới mở mắt ra nhìn mọi người rồi nói:
-Đa tạ sư phụ sư nương đã hao tâm tổn lực vì con.
-Ngươi mau nói cho sư phụ biết có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Phàm im lặng một lúc rồi đáp:
-Chỉ là chuyện vặt thôi mong sư phụ sư nương yên lòng.
Điền Bất Dịch cùng Tô Như nhìn nhau rồi bào bọn đệ tử cùng mình trở về phòng cho Tiểu Phàm nghĩ ngơi ngày mai cậu còn có một cuộc chiến với Lục Tuyết Kỳ nên không dám làm phiền đến cậu nghĩ ngơi, còn Tiểu Phàm bay lên núi đứng trên ngọn trúc ngắm nhìn ánh trăng sáng mà cô đơn lẻ loi thật đợm buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.