Chương 130: Ấm áp
Lâm Gia Thành
03/03/2014
Nhược nhi liếm liếm, ngực càng ngày càng nóng, trên người cũng càng ngày càng nóng, bỗng nhiên duỗi tay ra ôm eo Tôn Nhạc!
Lúc này, hắn hồn nhiên quên mất mình là một người đang bị trọng thương, vừa cử động liền xả đến miệng vết thương, đau đến hắn nhe răng nhếch miệng hô đau không ngớt. Nhược nhi hô đau, tay nhỏ bé của Tôn Nhạc rốt cục được tự do. Tôn Nhạc nghe được tiếng kêu đau của hắn, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, liên tục hỏi: “Nhược nhi, làm sao vậy?”
Nàng vừa hỏi, vừa lại vén chăn lên nhìn về phía bụng hắn.
Vừa nhìn thì thấy miệng vết thương vẫn vô sự như cũ, nhưng một cái gì đó dựng lên cao cao phía dưới bụng lại vô tình rơi vào mắt Tôn Nhạc.(Myu :Ế, cái gì vậy nhỉ? Myu hỏng biết à*chớp chớp*)
Sắc mặt Tôn Nhạc vốn chuyển thành bình thường, lại xoát một cái đỏ hồng. Nàng cuống quít lấy chăn che lại, vội vàng nói: “Ta đi làm chút gì cho đệ ăn.”
Dứt lời, nàng cũng không đợi Nhược nhi trả lời, vội vàng xông ra ngoài. Mấy người đại hán vẫn đứng ở bên ngoài hầu, đột nhiên nhìn đến Tôn Nhạc vội vội vàng vàng mở cửa, lại vội vội vàng vàng vọt thẳng về phía trước, không khỏi nhìn nhau.
Thanh niên thanh tú kia nhìn chằm chằm bóng lưng chật vật khác thường của Tôn Nhạc, vỗ vỗ cằm thì thào lẩm bẩm: “Đại vương đã làm chuyện gì, cư nhiên làm cho Tôn Nhạc trầm ổn lạnh lùng này bối rối đến như vậy?”
Một đại hán áo tang đứng bên cạnh thanh niên thanh tú cười nói:“Chuyện gì a? Còn có thể có chuyện gì?”
Mấy nam nhân nhất thời đều hiểu ngay, lập tức hắc hắc cười không ngừng.
Nhược nhi đưa mắt nhìn Tôn Nhạc trốn mất dạng. Thẳng qua hơn nửa ngày, hắn mới cẩn thận nằm xuống. Vừa nằm xuống, hắn vừa cười híp mắt lẩm bẩm: “Tỷ tỷ thật đúng là dễ thẹn thùng. Hừ hừ, xem ra Cơ Ngũ kia cũng thành thật, biết thủ bổn phận! Bà nội nó, may mà tiểu bạch kiểm kia biết điều. Nếu hắn dám đụng vào tỷ tỷ của ta. Ta tuyệt đối không tha cho hắn!”
Tôn Nhạc đi ra thật xa, mới nhớ mình ngay cả phòng bếp ở đâu cũng không biết. Lập tức liền hỏi một thị nữ chỗ phòng bếp.
Trong phòng bếp tất cả đồ đạc đều đầy đủ, chỉ không có người. Xem ra trước khi nàng đến, đã có người đến dọn dẹp trước.
Mặt Tôn Nhạc lúc này còn nóng bừng, dùng bàn xoa xoa cũng không đỡ. Trong đầu nàng kêu loạn, chạy vòng vòng trong phòng bếp hai ba bận. Tôn Nhạc mới tìm thấy rau xanh cùng thịt để ở đâu.
Loại rau xanh này có lá lớn, hình dạnh như cây đao, thoạt nhìn trong veo như nước. Tôn Nhạc còn chưa từng gặp qua.
Cơm đã sớm nấu xong, luôn luôn nóng hổi trong nồi. Tôn Nhạc chỉ cần nấu chin rau xanh cùng thịt là được.
Lúc thái rau, tay Tôn Nhạc còn có chút run run, thẳng đến khi nàng cắt được một nửa, Tôn Nhạc mới bình tĩnh trở lại.
Nàng vừa bình tĩnh, không khỏi đối với chính mình vừa chán ghét vừa giận, oán hận mà nghĩ: ta đây làm sao vậy? Tại sao vừa rồi ý nghĩ cứ như bị hôn mê, không còn lý trí? Nhược nhi cũng thật là nghịch ngợm, tiểu tử này thực quá phận rồi!
Nàng nghĩ đến đây, hung hăng dùng đao sắt bang bang chém tới mớ đồ ăn. Mới chém hai ba cái, xuất hiện ở trước mắt nàng là một đống lớn vụn đồ ăn bừa bãi lộn xộn.
Tôn Nhạc nhìn đám vụn thức ăn này, thanh tỉnh lại, nàng cười khổ, thì thào nói: “Ai bảo ngươi khi dễ tỷ tỷ ? Hừ, bắt ngươi ăn mấy thứ đồ ăn cho heo này!”
Trong phòng bếp đầy đủ mọi thứ, Tôn Nhạc đem nồi rửa sạch một chút, liền châm củi lửa, phóng mỡ, xào rau xanh.
Trong ánh lửa hừng hực cùng sương khói, động tác Tôn Nhạc dần dần chuyển thành nhẹ nhàng.
Không đến nửa giờ, nàng liền chuẩn bị tốt một phần thịt bò xào, một phần rau xanh, còn thuận tiện nấu một chén canh rau xanh trứng gà.
Sau khi chuẩn bị hết thảy cho tốt, bản thân Tôn Nhạc cũng bị mùi thơm hun đến hít sâu một hơi, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng. Nàng thực đáng thương, từ sau khi Nhược nhi rời đi, vì không muốn khiến người ta chú ý, cũng không có ăn qua đồ xào mình làm.
Nghĩ đến đây, Tôn Nhạc sau khi bỏ chén cho Nhược nhi vào trong hộp cơm, còn thuận tiện bỏ thêm một cái bát cho mình.
Khi Tôn Nhạc xuất hiện trong tiểu lâu lần nữa thì đã là khuôn mặt bình tĩnh. Trong ánh mắt chăm chú của bốn nam nhân, Tôn Nhạc chậm rãi ngừng trước cửa, thong dong đẩy cửa đi vào.
Thanh niên thanh tú vẫn đang ngó chừng đánh giá Tôn Nhạc, thấy nàng lại khôi phục sự trong trẻo nhưng lạnh lùng ngàythường, có điểm u oán đau khổ nhìn theo bóng dáng nàng.
Khi Tôn Nhạc còn chưa tiến vào, Nhược nhi liền mãnh liệt hít hít cái mũi, mong chờ nàng. Khi nàng vừa xuất hiện, hai mắt của hắn sáng lấp lánh nhìn về phía hộp đựng thức ăn.
Hắn liếc nhìn hộp đựng thức ăn, liền ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc mỉm cười cùng hắn hai mắt nhìn nhau, ánh mắt trong suốt mà không gợn sóng. Nhược nhi thở dài một tiếng, vươn tay xoa ngực bản thân, lớn tiếng thì thào nói: “Ai, ta vừa nghe đến tiếng bước chân của tỷ tỷ, ngực này liền bang bang đập mạnh. Thì ra tỷ tỷ của ta cũng là người hay quên, mới vừa rồi còn đối với Nhược nhi rất ôn nhu, bây giờ lại biến thành người mặt lạnh!”
Tôn Nhạc xoát một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Nhược nhi, đặc biệt nhìn thấy Nhược nhi sau khi thấy mình đỏ mặt, bộ dạng đắc ý đáng đánh đòn kia, nàng liền trợn mắt nhìn, trong ánh mắt thêm ba phần tức giận.
Sau khi bỏ thêm ba phần tức giận, thấy Nhược nhi vẫn dương dương tự đắc, từ trong mũi Tôn Nhạc phát ra một tiếng hừ lạnh. Con ngươi nàng đảo một vòng, mang hộp đựng thức ăn bước đến cái bàn gần cửa sổ buông xuống.
Sau đó, Tôn Nhạc thoải mái, cứ thế ngồi xổm xuống sập, sau đó nàng mở hộp đựng thức ăn ra, đem ba bát đồ ăn bên trong nhất nhất bày ra, cũng đem cơm ra, đặt đũa ngay ngắn.
Nhược nhi nhìn nhìn, có điểm không rõ. Hắn thu hồi biểu tình dương dương đắc ý, mãnh liệt nuốt hai ngụm nước miếng, kinh ngạc kêu lên:“Tỷ tỷ, như vậy ta ăn không được đâu.”
Tôn Nhạc nghe vậy khóe miệng khẽ cong: ta là muốn cho ngươi ăn không được!
Nàng không trả lời Nhược nhi, như trước từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó nâng đũa, xới cơm, sau đó lại chậm rãi bắt đầu ăn.
Trong hương thơm ngào ngạt bốn phía, bụng Nhược nhi ùng ục kêu lên.
Hắn cho tới bây giờ, mới hiểu ý tứ của Tôn Nhạc. Lập tức nhịn cười thầm nghĩ: tỷ tỷ thật đúng là ngây thơ! Cư nhiên dùng chiêu này để đối phó ta.
Vừa nghĩ đến đây, hắn lại mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống: bất quá một chiêu này dung với ta cũng có phần hữu dụng.
“Ai ——” Nhược nhi thở một tiếng thật dài, ủy khuất nói: “Trong mấy năm này, ta đối với tỷ tỷ mong nhớ ngày đêm, đối với đồ ăn tỷ tỷ xào cũng ngày mong đêm nhớ. Thật vất vả nghĩ đến hôm nay, ta cuối cùng cũng có thể cùng tỷ tỷ ở chung trong phòng, cũng có thể ngửi được mùi đồ ăn tỷ tỷ làm. Ai, mạng của ta thật sự là quá tốt!”
Hắn ủy khuất nói mình mạng tốt, còn nuốt nước miếng vang dội, tiếng nuốt nước miếng hợp với tiếng bụng hắn kêu ùng ục, thật làm cho người ta dở khóc dở cười.
Tôn Nhạc trong lòng căng thẳng.
Nàng vội vàng hạ quyết tâm sắt đá, chậm rãi nói: “Nhược nhi, đệ muốn ăn cơm cũng được, bất quá đệ phải đáp ứng tỷ tỷ một điều kiện?”
“Điều kiện gì??”
“Đệ không được khi dễ tỷ tỷ nữa!”
Nói đến hai chữ khi dễ, mặt Tôn Nhạc lại đỏ hồng.
Hai mắt Nhược nhi nháy mắt trợn thật lớn, nhìn Tôn Nhạc, đề cao giọng kêu lên: “Ta làm sao có thể không khi dễ tỷ tỷ?” Nhược nhi thập phần đúng lý hợp tình nói: “Tỷ tỷ, tỷ là của ta, tỷ chỉ có thể để cho ta khi dễ thôi. Không được, tỷ phải đổi lại điều kiện!”
Nhạc nghe xong lời nói “đúng lý hợp tình” của Nhược nhi mặt lại đỏ lên, nàng nhất thời nghẹn họng, trong lòng không biết nên tức giận hay vui vẻ.
Nhược nhi nháy mắt, ngẩng đầu lên khó khăn nhìn nàng, đau khổ lắp bắp nói: “Hiện tại rõ ràng là tỷ tỷ đang khi dễ ta, “ hắn hít mũi một cái, tội nghiệp nói: “Tỷ tỷ khi dễ ta bị trọng thương! Khi dễ ta đói bụng!”
Hắn nói thực đáng thương, bụng hắn còn phối hợp ùng ục mấy cái.
Tim Tôn Nhạc lại mềm nhũn.
Nàng cắn môi dưới nghĩ nghĩ: Nhược nhi bị trọng thương, thật vất vả mới thèm ăn, ta, ta quên đi, về sau lại nghĩ biện pháp bỏ tính càn quấy của hắn.
Nghĩ đến đây, nàng để đũa xuống, bưng đồ ăn lên đi tới trước mặt Nhược nhi.
Tôn Nhạc vừa đến gần, Nhược nhị liền từng ngụm từng ngụm nuốt nước miếng khích lệ nàng.
Tôn Nhạc nhìn thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi phì cười, nàng cẩn thận đỡ Nhược nhi ngồi dậy, sau đó buông một khối khăn mặt trước ngực hắn, lại bới thêm một chén cơm nữa, ở trong bát thêm một chút đồ ăn, ngồi vào đầu giường Nhược nhi, vừa kẹp đồ ăn lên đút hắn, vừa khẽ cười nói: “Ăn đi, Nhược nhi ngốc.”
Nhược nhi bị thương ở bụng, tay kỳ thật có thể cử động. Cho nên, lúc Tôn Nhạc làm việc này, hắn mở to mắt, nhìn mỗi một động tác của nàng, nhìn nhìn, tim hắn như say, thầm nghĩ: trong thiên hạ, chỉ có mẫu thân đã mất của ta cùng tỷ tỷ có thể đối đãi ta như vậy.
Vừa nghĩ như thế, hắn liền thành thật phối hợp động tác Tôn Nhạc há mồm, nhai nuốt, sau đó lại há mồm, lại nuốt vào.
Trong thời gian ngắn, trong phòng ngủ chỉ có tiếng nhai nuốt của Nhược nhi tinh tế truyền đến.
Tôn Nhạc cười lẳng lặng đút, Nhược nhi thành thật ăn, hắn ăn vài miếng, sẽ ngẩng đầu hướng Tôn Nhạc ngốc vù vù cười hai cái.
Trong nháy mắt, một chén cơm đầy liền ăn xong rồi, Tôn Nhạc xoay người thêm cơm cho hắn, nhẹ giọng hỏi: “Nhược nhi, thích khách kia sau khi ám sát đệ, có biết là đệ chỉ bị thương hay là nghĩ đệ đã chết? Các người có lập tức chạy đi không? Chỗ này an toàn không?”
Vấn đề này, Tôn Nhạc vẫn muốn hỏi, nhưng cho tới bây giờ nàng mới tìm được cơ hội mở miệng.
Nhược nhi nghe vậy gương mặt nghiêm túc lại, mặt hắn vừa nghiêm túc, toàn bộ trong phòng liền đầy dẫy một cỗ hàn khí, một cỗ sát khí! Cỗ sát khí này, đem ấm áp cùng ngọt ngào vừa rồi tràn ngập trong phòng tiêu tan không còn một mảnh. Tôn Nhạc không tự chủ được rũ mắt xuống, làm cho khóe mắt mình cũng tránh đi gương mặt của Nhược nhi.
Nhược nhi lúc này, nàng chỉ cần nhìn một cái, sẽ cảm thấy hắn thật xa lạ, sẽ khiến nàng không tự chủ được sản sinh một loại kính sợ, sẽ khiến nàng cảm giác được, trước mặt là một đại nam nhân, một đại nam nhân thập phần có tính áp bách! Loại cảm giác này cùng cảm giác vừa rồi hoàn toàn bất đồng, Tôn Nhạc có điểm thích ứng không kịp.
Nhược nhi thản nhiên nói: “Lúc ấy thích khách kia một kiếm đắc thủ, người của ta liền chạy tới. Hắn nóng lòng trốn, cũng không rõ ta có bỏ mình hay không. Bởi vậy, ta lập tức sai người thả ra tin đồn, giả như ta đã chết. Chỗ này là một chỗ an toàn, nếu không xáy ra chuyện thích khách, ta tuyệt đối sẽ không dùng đến .”
Tôn Nhạc hiểu được, nàng gật gật đầu.
Quay đầu, cẩn thận gắp lên một chút thịt đưa đến miệng Nhược nhi, Tôn Nhạc từ từ nói: ” Thế lực Hắc hiệp trải rộng khắp thiên hạ, cực kỳ hùng hậu, Nhược nhi chí tại thiên hạ, cùng bọn họ tranh đấu không phải là hành vi thông minh. Nhược nhi, dưới tay của đệ có người của Mặc gia không? Bảo hắn tiến đến đem chuyện bên trong Mặc gia nói với ta đi.”
Nhược nhi giương mắt nhìn về phía Tôn Nhạc, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, ý tỷ là?”
Tôn Nhạc nhíu lông mày nói: ” Lúc như thế này, biện pháp tốt nhất là hóa giải việc này. đối thủ của Nhược nhi không thể là Mặc hiệp!”
Hai mắt Nhược nhi sáng trong nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, gật đầu nói:“Đúng vậy! Ta cũng nghĩ như thế.”
Lúc này, hắn hồn nhiên quên mất mình là một người đang bị trọng thương, vừa cử động liền xả đến miệng vết thương, đau đến hắn nhe răng nhếch miệng hô đau không ngớt. Nhược nhi hô đau, tay nhỏ bé của Tôn Nhạc rốt cục được tự do. Tôn Nhạc nghe được tiếng kêu đau của hắn, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, liên tục hỏi: “Nhược nhi, làm sao vậy?”
Nàng vừa hỏi, vừa lại vén chăn lên nhìn về phía bụng hắn.
Vừa nhìn thì thấy miệng vết thương vẫn vô sự như cũ, nhưng một cái gì đó dựng lên cao cao phía dưới bụng lại vô tình rơi vào mắt Tôn Nhạc.(Myu :Ế, cái gì vậy nhỉ? Myu hỏng biết à*chớp chớp*)
Sắc mặt Tôn Nhạc vốn chuyển thành bình thường, lại xoát một cái đỏ hồng. Nàng cuống quít lấy chăn che lại, vội vàng nói: “Ta đi làm chút gì cho đệ ăn.”
Dứt lời, nàng cũng không đợi Nhược nhi trả lời, vội vàng xông ra ngoài. Mấy người đại hán vẫn đứng ở bên ngoài hầu, đột nhiên nhìn đến Tôn Nhạc vội vội vàng vàng mở cửa, lại vội vội vàng vàng vọt thẳng về phía trước, không khỏi nhìn nhau.
Thanh niên thanh tú kia nhìn chằm chằm bóng lưng chật vật khác thường của Tôn Nhạc, vỗ vỗ cằm thì thào lẩm bẩm: “Đại vương đã làm chuyện gì, cư nhiên làm cho Tôn Nhạc trầm ổn lạnh lùng này bối rối đến như vậy?”
Một đại hán áo tang đứng bên cạnh thanh niên thanh tú cười nói:“Chuyện gì a? Còn có thể có chuyện gì?”
Mấy nam nhân nhất thời đều hiểu ngay, lập tức hắc hắc cười không ngừng.
Nhược nhi đưa mắt nhìn Tôn Nhạc trốn mất dạng. Thẳng qua hơn nửa ngày, hắn mới cẩn thận nằm xuống. Vừa nằm xuống, hắn vừa cười híp mắt lẩm bẩm: “Tỷ tỷ thật đúng là dễ thẹn thùng. Hừ hừ, xem ra Cơ Ngũ kia cũng thành thật, biết thủ bổn phận! Bà nội nó, may mà tiểu bạch kiểm kia biết điều. Nếu hắn dám đụng vào tỷ tỷ của ta. Ta tuyệt đối không tha cho hắn!”
Tôn Nhạc đi ra thật xa, mới nhớ mình ngay cả phòng bếp ở đâu cũng không biết. Lập tức liền hỏi một thị nữ chỗ phòng bếp.
Trong phòng bếp tất cả đồ đạc đều đầy đủ, chỉ không có người. Xem ra trước khi nàng đến, đã có người đến dọn dẹp trước.
Mặt Tôn Nhạc lúc này còn nóng bừng, dùng bàn xoa xoa cũng không đỡ. Trong đầu nàng kêu loạn, chạy vòng vòng trong phòng bếp hai ba bận. Tôn Nhạc mới tìm thấy rau xanh cùng thịt để ở đâu.
Loại rau xanh này có lá lớn, hình dạnh như cây đao, thoạt nhìn trong veo như nước. Tôn Nhạc còn chưa từng gặp qua.
Cơm đã sớm nấu xong, luôn luôn nóng hổi trong nồi. Tôn Nhạc chỉ cần nấu chin rau xanh cùng thịt là được.
Lúc thái rau, tay Tôn Nhạc còn có chút run run, thẳng đến khi nàng cắt được một nửa, Tôn Nhạc mới bình tĩnh trở lại.
Nàng vừa bình tĩnh, không khỏi đối với chính mình vừa chán ghét vừa giận, oán hận mà nghĩ: ta đây làm sao vậy? Tại sao vừa rồi ý nghĩ cứ như bị hôn mê, không còn lý trí? Nhược nhi cũng thật là nghịch ngợm, tiểu tử này thực quá phận rồi!
Nàng nghĩ đến đây, hung hăng dùng đao sắt bang bang chém tới mớ đồ ăn. Mới chém hai ba cái, xuất hiện ở trước mắt nàng là một đống lớn vụn đồ ăn bừa bãi lộn xộn.
Tôn Nhạc nhìn đám vụn thức ăn này, thanh tỉnh lại, nàng cười khổ, thì thào nói: “Ai bảo ngươi khi dễ tỷ tỷ ? Hừ, bắt ngươi ăn mấy thứ đồ ăn cho heo này!”
Trong phòng bếp đầy đủ mọi thứ, Tôn Nhạc đem nồi rửa sạch một chút, liền châm củi lửa, phóng mỡ, xào rau xanh.
Trong ánh lửa hừng hực cùng sương khói, động tác Tôn Nhạc dần dần chuyển thành nhẹ nhàng.
Không đến nửa giờ, nàng liền chuẩn bị tốt một phần thịt bò xào, một phần rau xanh, còn thuận tiện nấu một chén canh rau xanh trứng gà.
Sau khi chuẩn bị hết thảy cho tốt, bản thân Tôn Nhạc cũng bị mùi thơm hun đến hít sâu một hơi, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng. Nàng thực đáng thương, từ sau khi Nhược nhi rời đi, vì không muốn khiến người ta chú ý, cũng không có ăn qua đồ xào mình làm.
Nghĩ đến đây, Tôn Nhạc sau khi bỏ chén cho Nhược nhi vào trong hộp cơm, còn thuận tiện bỏ thêm một cái bát cho mình.
Khi Tôn Nhạc xuất hiện trong tiểu lâu lần nữa thì đã là khuôn mặt bình tĩnh. Trong ánh mắt chăm chú của bốn nam nhân, Tôn Nhạc chậm rãi ngừng trước cửa, thong dong đẩy cửa đi vào.
Thanh niên thanh tú vẫn đang ngó chừng đánh giá Tôn Nhạc, thấy nàng lại khôi phục sự trong trẻo nhưng lạnh lùng ngàythường, có điểm u oán đau khổ nhìn theo bóng dáng nàng.
Khi Tôn Nhạc còn chưa tiến vào, Nhược nhi liền mãnh liệt hít hít cái mũi, mong chờ nàng. Khi nàng vừa xuất hiện, hai mắt của hắn sáng lấp lánh nhìn về phía hộp đựng thức ăn.
Hắn liếc nhìn hộp đựng thức ăn, liền ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc mỉm cười cùng hắn hai mắt nhìn nhau, ánh mắt trong suốt mà không gợn sóng. Nhược nhi thở dài một tiếng, vươn tay xoa ngực bản thân, lớn tiếng thì thào nói: “Ai, ta vừa nghe đến tiếng bước chân của tỷ tỷ, ngực này liền bang bang đập mạnh. Thì ra tỷ tỷ của ta cũng là người hay quên, mới vừa rồi còn đối với Nhược nhi rất ôn nhu, bây giờ lại biến thành người mặt lạnh!”
Tôn Nhạc xoát một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Nhược nhi, đặc biệt nhìn thấy Nhược nhi sau khi thấy mình đỏ mặt, bộ dạng đắc ý đáng đánh đòn kia, nàng liền trợn mắt nhìn, trong ánh mắt thêm ba phần tức giận.
Sau khi bỏ thêm ba phần tức giận, thấy Nhược nhi vẫn dương dương tự đắc, từ trong mũi Tôn Nhạc phát ra một tiếng hừ lạnh. Con ngươi nàng đảo một vòng, mang hộp đựng thức ăn bước đến cái bàn gần cửa sổ buông xuống.
Sau đó, Tôn Nhạc thoải mái, cứ thế ngồi xổm xuống sập, sau đó nàng mở hộp đựng thức ăn ra, đem ba bát đồ ăn bên trong nhất nhất bày ra, cũng đem cơm ra, đặt đũa ngay ngắn.
Nhược nhi nhìn nhìn, có điểm không rõ. Hắn thu hồi biểu tình dương dương đắc ý, mãnh liệt nuốt hai ngụm nước miếng, kinh ngạc kêu lên:“Tỷ tỷ, như vậy ta ăn không được đâu.”
Tôn Nhạc nghe vậy khóe miệng khẽ cong: ta là muốn cho ngươi ăn không được!
Nàng không trả lời Nhược nhi, như trước từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó nâng đũa, xới cơm, sau đó lại chậm rãi bắt đầu ăn.
Trong hương thơm ngào ngạt bốn phía, bụng Nhược nhi ùng ục kêu lên.
Hắn cho tới bây giờ, mới hiểu ý tứ của Tôn Nhạc. Lập tức nhịn cười thầm nghĩ: tỷ tỷ thật đúng là ngây thơ! Cư nhiên dùng chiêu này để đối phó ta.
Vừa nghĩ đến đây, hắn lại mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống: bất quá một chiêu này dung với ta cũng có phần hữu dụng.
“Ai ——” Nhược nhi thở một tiếng thật dài, ủy khuất nói: “Trong mấy năm này, ta đối với tỷ tỷ mong nhớ ngày đêm, đối với đồ ăn tỷ tỷ xào cũng ngày mong đêm nhớ. Thật vất vả nghĩ đến hôm nay, ta cuối cùng cũng có thể cùng tỷ tỷ ở chung trong phòng, cũng có thể ngửi được mùi đồ ăn tỷ tỷ làm. Ai, mạng của ta thật sự là quá tốt!”
Hắn ủy khuất nói mình mạng tốt, còn nuốt nước miếng vang dội, tiếng nuốt nước miếng hợp với tiếng bụng hắn kêu ùng ục, thật làm cho người ta dở khóc dở cười.
Tôn Nhạc trong lòng căng thẳng.
Nàng vội vàng hạ quyết tâm sắt đá, chậm rãi nói: “Nhược nhi, đệ muốn ăn cơm cũng được, bất quá đệ phải đáp ứng tỷ tỷ một điều kiện?”
“Điều kiện gì??”
“Đệ không được khi dễ tỷ tỷ nữa!”
Nói đến hai chữ khi dễ, mặt Tôn Nhạc lại đỏ hồng.
Hai mắt Nhược nhi nháy mắt trợn thật lớn, nhìn Tôn Nhạc, đề cao giọng kêu lên: “Ta làm sao có thể không khi dễ tỷ tỷ?” Nhược nhi thập phần đúng lý hợp tình nói: “Tỷ tỷ, tỷ là của ta, tỷ chỉ có thể để cho ta khi dễ thôi. Không được, tỷ phải đổi lại điều kiện!”
Nhạc nghe xong lời nói “đúng lý hợp tình” của Nhược nhi mặt lại đỏ lên, nàng nhất thời nghẹn họng, trong lòng không biết nên tức giận hay vui vẻ.
Nhược nhi nháy mắt, ngẩng đầu lên khó khăn nhìn nàng, đau khổ lắp bắp nói: “Hiện tại rõ ràng là tỷ tỷ đang khi dễ ta, “ hắn hít mũi một cái, tội nghiệp nói: “Tỷ tỷ khi dễ ta bị trọng thương! Khi dễ ta đói bụng!”
Hắn nói thực đáng thương, bụng hắn còn phối hợp ùng ục mấy cái.
Tim Tôn Nhạc lại mềm nhũn.
Nàng cắn môi dưới nghĩ nghĩ: Nhược nhi bị trọng thương, thật vất vả mới thèm ăn, ta, ta quên đi, về sau lại nghĩ biện pháp bỏ tính càn quấy của hắn.
Nghĩ đến đây, nàng để đũa xuống, bưng đồ ăn lên đi tới trước mặt Nhược nhi.
Tôn Nhạc vừa đến gần, Nhược nhị liền từng ngụm từng ngụm nuốt nước miếng khích lệ nàng.
Tôn Nhạc nhìn thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi phì cười, nàng cẩn thận đỡ Nhược nhi ngồi dậy, sau đó buông một khối khăn mặt trước ngực hắn, lại bới thêm một chén cơm nữa, ở trong bát thêm một chút đồ ăn, ngồi vào đầu giường Nhược nhi, vừa kẹp đồ ăn lên đút hắn, vừa khẽ cười nói: “Ăn đi, Nhược nhi ngốc.”
Nhược nhi bị thương ở bụng, tay kỳ thật có thể cử động. Cho nên, lúc Tôn Nhạc làm việc này, hắn mở to mắt, nhìn mỗi một động tác của nàng, nhìn nhìn, tim hắn như say, thầm nghĩ: trong thiên hạ, chỉ có mẫu thân đã mất của ta cùng tỷ tỷ có thể đối đãi ta như vậy.
Vừa nghĩ như thế, hắn liền thành thật phối hợp động tác Tôn Nhạc há mồm, nhai nuốt, sau đó lại há mồm, lại nuốt vào.
Trong thời gian ngắn, trong phòng ngủ chỉ có tiếng nhai nuốt của Nhược nhi tinh tế truyền đến.
Tôn Nhạc cười lẳng lặng đút, Nhược nhi thành thật ăn, hắn ăn vài miếng, sẽ ngẩng đầu hướng Tôn Nhạc ngốc vù vù cười hai cái.
Trong nháy mắt, một chén cơm đầy liền ăn xong rồi, Tôn Nhạc xoay người thêm cơm cho hắn, nhẹ giọng hỏi: “Nhược nhi, thích khách kia sau khi ám sát đệ, có biết là đệ chỉ bị thương hay là nghĩ đệ đã chết? Các người có lập tức chạy đi không? Chỗ này an toàn không?”
Vấn đề này, Tôn Nhạc vẫn muốn hỏi, nhưng cho tới bây giờ nàng mới tìm được cơ hội mở miệng.
Nhược nhi nghe vậy gương mặt nghiêm túc lại, mặt hắn vừa nghiêm túc, toàn bộ trong phòng liền đầy dẫy một cỗ hàn khí, một cỗ sát khí! Cỗ sát khí này, đem ấm áp cùng ngọt ngào vừa rồi tràn ngập trong phòng tiêu tan không còn một mảnh. Tôn Nhạc không tự chủ được rũ mắt xuống, làm cho khóe mắt mình cũng tránh đi gương mặt của Nhược nhi.
Nhược nhi lúc này, nàng chỉ cần nhìn một cái, sẽ cảm thấy hắn thật xa lạ, sẽ khiến nàng không tự chủ được sản sinh một loại kính sợ, sẽ khiến nàng cảm giác được, trước mặt là một đại nam nhân, một đại nam nhân thập phần có tính áp bách! Loại cảm giác này cùng cảm giác vừa rồi hoàn toàn bất đồng, Tôn Nhạc có điểm thích ứng không kịp.
Nhược nhi thản nhiên nói: “Lúc ấy thích khách kia một kiếm đắc thủ, người của ta liền chạy tới. Hắn nóng lòng trốn, cũng không rõ ta có bỏ mình hay không. Bởi vậy, ta lập tức sai người thả ra tin đồn, giả như ta đã chết. Chỗ này là một chỗ an toàn, nếu không xáy ra chuyện thích khách, ta tuyệt đối sẽ không dùng đến .”
Tôn Nhạc hiểu được, nàng gật gật đầu.
Quay đầu, cẩn thận gắp lên một chút thịt đưa đến miệng Nhược nhi, Tôn Nhạc từ từ nói: ” Thế lực Hắc hiệp trải rộng khắp thiên hạ, cực kỳ hùng hậu, Nhược nhi chí tại thiên hạ, cùng bọn họ tranh đấu không phải là hành vi thông minh. Nhược nhi, dưới tay của đệ có người của Mặc gia không? Bảo hắn tiến đến đem chuyện bên trong Mặc gia nói với ta đi.”
Nhược nhi giương mắt nhìn về phía Tôn Nhạc, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, ý tỷ là?”
Tôn Nhạc nhíu lông mày nói: ” Lúc như thế này, biện pháp tốt nhất là hóa giải việc này. đối thủ của Nhược nhi không thể là Mặc hiệp!”
Hai mắt Nhược nhi sáng trong nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, gật đầu nói:“Đúng vậy! Ta cũng nghĩ như thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.