Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 129: Nhược nhi bị thương

Lâm Gia Thành

03/03/2014

Khi Tôn Nhạc nghĩ như thế, đột nhiên, một trận gió nhẹ thổi qua, chớp mắt, trong phòng nàng xuất hiện thêm một người.

Người này một thân hắc y, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt mang phong cách cổ xưa, mày cao ngất, mũi rất cao.

Hắn đột nhiên xuất hiện, Tôn Nhạc không khỏi cả kinh.

Ngay lúc Tôn Nhạc vèo đứng lên, gắt gao trừng mắt nhìn người mới đến. Hắc y nhân hướng nàng chắp tay trước ngực nói: “Tôn Nhạc cô nương, mỗ là người thủ hộ Sở Nhược vương phái đến bên cạnh cô nương.”

Tôn Nhạc mở to mắt, nàng mới vừa rồi còn nghĩ đến người này, thật không ngờ mình vừa nghĩ, hắn liền xuất hiện rồi.

Tôn Nhạc nghĩ đi nghĩ lại,mày hơi nhíu, thấp giọng nói: “Có chuyện quan trọng sao?”

“Đúng vậy. ” Hắc y nhân trầm giọng nói: “Đại vương đã xảy ra chuyện!”

“Cái gì?”

Tôn Nhạc kinh hãi!

Nàng bước lên, vọt tới trước mặt Hắc y nhân vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Mau nói đi.”

“Dạ.”

Hắc y nhân trả lời: “Mới nhận được tin tức. Đại vương bị thích khách gây thương tích, đến nay còn nằm trên giường không dậy nổi.” Tôn Nhạc nghe đến đó, sắc mặt xoát một cái trắng như tuyết.

Hắc y nhân tiếp tục nói: “Đại vương mời Tôn Nhạc cô nương đến chủ trì đại cục!”

Tôn Nhạc lặng yên nhìn chằm chằm người đó.” Thương thế Đại vương nhà ngươi như thế nào?”

Người kia trầm giọng: “Bị đả thương, bất quá cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.”

Thở dài!

Tôn Nhạc thở ra một hơi thật dài.

Nàng nhắm mắt lại, vừa rồi khi Hắc y nhân kia nói đến chuyện Nhược nhi bị thích khách gây thương tích thì tim của nàng đột nhiên ngừng đâp, trước mắt tối sầm!

Thẳng đến hắc y nhân kia nói xong, nàng mới tìm được giọng nói của mình.

Tôn Nhạc gật gật đầu, thanh âm nàng trầm ổn nói: ” Đại vương nhà ngươi bảo ngươi tới tìm ta thì có nhắn lời gì không?”

Hắc y nhân nói : “Đại vương nói, nếu cô nương nói những lời này, ta đây phải trả lời là: tỷ tỷ, có nhớ lời hứa hẹn của Nhược nhi không?”

Ám hiệu chính xác rồi, xem ra không sai.

Tôn Nhạc thấp giọng nói: “Tránh đi một lát.”

“Dạ.”

Thân hình hắc y nhân chợt lóe, liền biến mất trong phòng.

Tôn Nhạc lấy ra một mảnh thẻ tre, ở phía trên viết một câu: Ngũ công tử, Nhược nhi cần tìm gấp, Tôn Nhạc rời đi một thời gian sẽ trở về, chớ lo lắng.

Nàng đem thẻ tre để trong phòng, xoay người đem quần áo hành lý thu thập vào một cái túi, xoay người đi ra cửa phòng.

Nàng vừa đi ra, Hắc y nhân liền vèo một tiếng rơi ở bên cạnh nàng, hắn vươn tay nâng khuỷu tay Tôn Nhạc, trầm giọng nói: “Tôn Nhạc cô nương, thứ lỗi!” Dứt lời, hắn kéo Tôn Nhạc vội vã phóng đi.

Lúc này đúng là ban đêm, thân pháp Hắc y nhân kia lại hơn người, hắn mang theo Tôn Nhạc vọt đi, không khiến cho ai chú ý.

Một lúc lâu sau, Hắc y nhân mang theo Tôn Nhạc quẹo vào trong một tòa đình viện. Đình viện này là do ba tràng tiểu lâu bằng gỗ tạo thành, bên ngoài tường đá dày đặc, trong cây cối thấp thoáng cỏ dại mọc um tùm, lá rụng đầy đất, có vẻ thập phần thanh tĩnh.

Hắc y nhân nhảy vài cái, liền nhảy tới trong một tòa tiểu lâu. Theo hắc y nhân kia đi vào, thỉnh thoảng một cái đầu người vươn ra hướng bọn họ nhìn nhìn, những người này nhìn đến Hắc y nhân cùng Tôn Nhạc bên cạnh hắn thì đều rụt đầu lại liền không hề xuất hiện nữa.



Hắc y nhân mang theo Tôn Nhạc thẳng tắp nhảy vào trong lầu hai tiểu lâu, hai người vừa rơi xuống đất, Tôn Nhạc bỏ tay hắn ra, vội vàng chạy vào trong phòng.

Trong phòng màn tơ tung bay, hơi thuốc bức người. Tôn Nhạc vung ra ba tầng màn tơ, rốt cục thấy được một gian giường lớn, trên giường nằm một người, mà bên giường, đứng bốn hán tử, những hán tử đó Tôn Nhạc đều gặp qua, đúng là hộ vệ bên người Nhược nhi.

Ở cuối giường, một thị tỳ gương mặt thanh tú đang cẩn thận chạy đến rót thuốc.

Những người này bị tiếng bước chân Tôn Nhạc bừng tỉnh, đồng thời quay đầu nhìn nàng.

Tôn Nhạc vọt tới bên giường.

Quả nhiên là Nhược nhi!

Hắn lúc này, màu da đen lộ ra sắc trắng, môi cũng trắng bệch, đang nhắm mắt ngủ say. Trên người hắn đang đắp chăn, Tôn Nhạc nhìn không tới vết thương của hắn.

Tôn Nhạc gắt gao nhìn chằm chằm Nhược nhi, sau khi nhìn chằm chằm, nàng thấy Nhược nhi hô hấp trầm ổn, sắc mặt tuy trắng bệch nhưng cũng không làm cho người ta sợ hãi, không khỏi thở ra một hơi thật dài.

Trong nội tâm nàng bình tĩnh, hai tay chống tại mép giường cũng chầm chậm thu lại, thẳng lưng lên.

Thấy nàng xoay đầu lại, bốn hán tử đồng thời hướng nàng chắp tay trước ngực, thị tỳ còn lại kia nhẹ nhàng khẽ chào.

Tôn Nhạc hướng bọn hắn gật gật đầu, hỏi: ” Thương thế Đại vương như thế nào, đại phu có nói khi nào có thể khỏi hẳn hay không?”

Thanh niên mặt trắng thanh tú từng đùa với Tôn Nhạc cười tiến lên mấy bước, trầm giọng đáp: “Đại vương bị đâm trúng bụng, lúc ấy đổ máu quá nhiều. Hiện tại thương thế đã ổn, đại phu nói, nếu như muốn hoàn toàn khỏi hẳn, cần thời gian hai ba tháng.”

Tôn Nhạc gật gật đầu, nàng rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Thương thế ổn là được.” Nàng ngước mắt nhìn về phía thanh niên thanh tú kia, hỏi:“Thích khách là người phương nào phái tới?”

Thanh niên thanh tú nghiêm nghị đáp: “Mặc gia.”

Mặc gia?

Tôn Nhạc cả kinh, nàng tưởng là thích khách do vương hầu nào phái tới, thế nào lại là Mặc gia, Nhược nhi làm sao xảy ra xung đột cùng đại bản doanh của du hiệp thích khách đó?

Thanh niên thanh tú vừa nhìn thấy biểu tình của nàng, liền biết nàng đang suy nghĩ gì, lập tức cười khổ nói: “Đại vương sau khi đòi vương vị, người trong thiên hạ đều lấy tru diệt đại vương làm mục tiêu. Lần này người đứng đầu Mặc hiệp Chu Cầu cùng Nghĩa Giải, lại lấy tru diệt đại vương để mà phân thắng bại.”

Tôn Nhạc cả kinh.

Nàng mở to mắt nhìn về phía Nhược nhi, cười khổ thầm nghĩ: hèn gì lấy lực lượng phòng vệ hùng hậu như vậy của Nhược nhi cũng bị đâm trúng! Thì ra người của Mặc hiệp cư nhiên đem chuyện giết hắn trở thành đề thi!

Thanh niên thanh tú nhìn về phía Tôn Nhạc, thấy nàng nghe đại sự như thế khuôn mặt vẫn trầm tĩnh, không khỏi thầm nghĩ:

Người Vương chọn trúng, quả thật là không tầm thường. Chỉ bằng phần trầm ổn này của Tôn Nhạc, đã hơn rất nhiều trượng phu trong thiên hạ.

Tôn Nhạc trầm ngâm.

Thanh niên thanh tú thấy nàng cúi đầu không nói, từ từ nói: “Cô nương nếu có gì phân phó, cứ nói.”

Tôn Nhạc quay đầu lại nhìn về phía Nhược nhi đang nhắm mắt hôn mê, cúi đầu nói: ” Khi nào Đại vương có thể tỉnh? Có thể gặp người?”

Thanh niên thanh tú trả lời: “Một lát nữa sẽ tỉnh lại, có thể gặp người.”

Hắn mới nói tới đây, truyền đến một trận tiếng động đậy.

Mấy người vội vàng quay đầu nhìn lại.

Tôn Nhạc vừa quay đầu lại, liền đối diện với Nhược nhi đang chậm rãi giương mắt nhìn mọi người, hắn trừng mắt nhìn, chớp mắt chống lại Tôn Nhạc.

Nhìn thấy Tôn Nhạc, Nhược nhi nhếch miệng cười, hắn vốn có chút uy nghiêm, lúc này sắc mặt tái nhợt, nụ cười này đặc biệt trẻ con, Tôn Nhạc từ khi gặp lại hắn tới nay, lần đầu tiên ở trên người hắn thấy được bóng dáng Nhược nhi hai ba năm trước. Trong lòng nàng đau nhói, vội vàng đi tới trước nửa bước, Vươn tay nhẹ nhàng mà xoa khuôn mặt của hắn, thấp giọng hỏi: “Đau không?”

Nhược nhi mỉm cười nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng, nhẹ giọng nói :“Không sao.”



Hắn vươn tay, nhẹ nhàng mà đặt trên mu bàn tay Tôn Nhạc. Bàn tay của hắn cầm tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng mà vuốt ve trên mặt mình, Nhược nhi cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, làm cho tỷ lo lắng rồi.”

Tôn Nhạc nói: “Biết Nhược nhi không có việc gì, tỷ tỷ đã không còn lo lắng .”

Bốn mắt nhìn nhau, đều là một mảnh ôn nhu.

Nhược nhi tựa như rất say mê cảm giác giờ phút này, hắn nắm tay nhỏ bé của Tôn Nhạc, không ngừng vuốt ve trên mặt mình, biểu lộ trong lúc đó mang theo một chút quyến luyến cùng an bình.

Đại Vương như vậy, mấy tên thủ hạ khi nào thì gặp qua?

Bọn họ không khỏi nhìn nhau, cuối cùng thanh niên thanh tú kia ra hiệu, dẫn đầu rời đi.

Mấy người đều im hơi lặng tiếng tiêu thất, Nhưng Tôn Nhạc cùng Nhược nhi lại một chút cũng không nhận thấy được.

Hai mắt Nhược nhi nửa khép, hưởng thụ sự ấm áp nơi lòng bàn tay Tôn Nhạc truyền đến. Hắn cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, Nhược nhi vẫn muốn làm chỗ dựa cho tỷ tỷ, nhưng mà Nhược nhi tính toán không cẩn thận, cư nhiên bị bọn người Mặc gia đắc thủ.”

Tôn Nhạc yêu thương xoa mi tâm(điểm giữa hai đầu lông mày)của hắn, lúc này sắc mặt Nhược nhi tái nhợt, trong ánh mắt ẩn có bất lực, thật đúng là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Tôn Nhạc nhìn hắn, thầm nghĩ : cũng chỉ có lúc này, Nhược nhi mới thể hiện ra sự trẻ con tương đương với tuổi hắn.

Nàng đưa tay xoa nắn mi tâm của hắn, cúi đầu nói: “Thì sao? Chỉ cần Nhược nhi lần này không chết được, trong thiên hạ còn ai dám động thủ trên đầu thái tuế*?“(* xúc phạm người có quyền thế lớn)

Nhược nhi nghe vậy ha ha cười.

Nụ cười của hắn động đến miệng vết thương, mới cười năm sáu tiếng liền vội vàng ngậm miệng.

Xem ra miệng vết thương thật sự đau, Nhược nhi nhíu mày.

Tôn Nhạc vội vàng vén chăn lên, nhìn về phía bụng hắn bị vải trắng gắt gao bao lại.

Trên vải trắng thật dày không thấyvết máu, xem ra miệng vết thương còn chưa có vỡ ra, Tôn Nhạc không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhược nhi tuy rằng cau mày, lại có vẻ rất vui vẻ, trên vầng trán hắn không còn vẻ lo lắng, thần thái phấn chấn, “Ha ha, vẫn là tỷ tỷ biết ta! Hừ, lúc này đây bọn họ không có lấy tánh mạng của Sở Nhược ta, ngày sau ta nhất định bắt bọn họ trả lại gấp mười!”

Hắn hào khí vạn phần nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc trong ánh mắt ánh sáng lấp lánh, cười híp mắt nói: “Tỷ tỷ, có tỷ ở đây thật tốt! ~ vừa nghe đến giọng nói của tỷ, ngay cả vết thương cũng khá hơn phân nửa.”

Tôn Nhạc cười nhéo lỗ mũi hắn một phen, “Xem đệ kìa, mới như vậy một hồi lại bắt đầu hoa hoa miệng.”

Nhược nhi cười hắc hắc, hướng về phía Tôn Nhạc làm mặt quỷ, nháy mắt trái nói: “Tỷ tỷ, đây chính là vinh hạnh chỉ thuộc về tỷ nha, Nhược nhi sẽ không ba hoa miệng với nữ nhân khác đâu.” Dừng một chút, hắn vừa cười híp mắt vừa bổ sung một câu, “Nam nhân cũng sẽ không.”

Tôn Nhạc cười lắc lắc đầu, nàng nhìn thấy chỉ trong khoảng nửa khắc này, tinh thần Nhược nhi có vẻ tốt lên, trong lòng cũng vui vẻ không ít.

Nhược nhi vừa thoải mái, không khỏi cắn môi nói: “Tỷ tỷ, Nhược nhi đói bụng rồi.”

“Hảo, ta đi gọi người đưa cơm tới.”

“Không chịu!” Nhược nhi bĩu miệng, buồn buồn nói: “Ta muốn tỷ tự mình làm cơ.”

Tôn Nhạc lại cười nói: “Hảo, tỷ tỷ lập tức đi làm cho đệ ăn.”

Nhược nhi cười híp mắt nhìn Tôn Nhạc, đột nhiên, miệng hắn tiến lại, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vuốt ve vài cái rồi nặng nề mà chụt một ngụm.

Động tác của hắn thập phần đột nhiên, Tôn Nhạc hoảng sợ.

Nhược nhi nghiêng mắt nhìn đến biểu tình giật mình của nàng, máu nghịch ngơm nổi lên, miệng lập tức hơi mở, nhẹ nhàng cắn ngón út của nàng, đồng thời, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng mà liếm liếm trên đầu ngón tay!

Ầm —

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc xoát một cái xấu hổ đến đỏ bừng!

Lần này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cơ hồ là đỏ đến muốn nhỏ ra máu, Tôn Nhạc cúi đầu, ngực bang bang nhảy loạn, ngón tay út của nàng còn bị Nhược nhi ngậm, một cỗ tê ngứa hỗn hợp với bủn rủn từ đầu ngón tay lan khắp toàn thân nàng! Tôn Nhạc đáng thương, là người của hai thế giới vẫn là lần đầu tiên bị nam nhân chiếm cái tiện nghi lớn như vậy. Lập tức vừa sợ lại loạn, vừa thẹn vừa giận, trăm vị hỗn hợp, hai chân như nhũn ra, cả khuôn mặt đều xấu hổ sắp chôn đến ngực, nâng cũng nâng không nổi.

Lúc này, nàng ta bối rối đến quên giãy dụa, quên cả việc rút tay nhỏ bé của mình về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Diệm Xinh Đẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook