Chương 6
Minh Tinh
12/02/2016
Giang Tình Quân lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, thật cẩn thận ngó đầu vào, nhìn nam nhân nằm ngửa chợp mắt ở trên giường nhỏ giọng hỏi: “Khải Phong, anh có muốn ăn bữa đêm không?”
Hắn giống như kẻ ác bá đem theo nàng từ yến hội ở khách sạn kéo về đến nhà, liền nằm luôn lên giường, ngay cả quần áo cũng không buồn thay, cứ nằm như vậy, cũng không nhúc nhích gần một giờ đồng hồ rồi.
Trên giường, Tiêu Khải Phong ngay cả ánh mắt cũng đều không mở, nhắm mắt vươn ngón tay hướng nàng ngoắc ngoắc.
Nàng có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng. Từ khi nhận thức hắn tới nay, hắn chưa từng có trầm mặc như vậy, hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí đến gần bên giường:“Có việc sao?”
Hắn bỗng dưng mở ra hai mắt, tối đen một mảnh đêm trung, ánh mắt của hắn sáng ngời chói mắt, còn phát ra ánh sáng lòe lòe.
Tầm mắt hắn lập tức khóa trên thân thể của nàng, ngay trong nháy mắt này, trong mắt hắn như dã thú đoạt lấy thiên tính.
Động tác của hắn bình thường như săn báo tao nhã, phút chốc từ trên giường nhảy lên, công phu chỉ trong nháy mắt nháy mắt, Giang Tình Quân đã bị hắn đưa lên trên giường, đặt ở dưới thân.
Động tác của hắn mau lẹ làm cho nàng ngay cả một tiếng thét kinh hãi đều không kịp kêu, đã bị hắn dùng môi ngăn chặn.
Nụ hôn nóng cháy mãnh liệt như mưa rền gió dữ tập kích nàng, nàng bị động tác thình lình này của hắn làm cho sợ hãi, phản ứng gì cũng đều không có, chính là ngơ ngác tùy ý hắn tàn sát bừa bãi môi của nàng, mi của nàng, mắt của nàng, gáy của nàng……
Bàn tay hắn rất dễ dàng cởi bỏ nút áo, thoát đi quần áo của nàng, một cái lại một cái, thân mình nàng tuyết trắng không tỳ vết hoàn toàn lộ rõ ở trước mắt hắn.
Hắn nhanh chóng khai trừ quần áo của mình, hoàn toàn không có cho nàng chút thời gian thích ứng, liền vội vàng tách ra hai chân của nàng mà tiến vào.
Nàng nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Trừ bỏ lần đầu tiên, hắn vẫn đều không có làm cho nàng đau quá, nhưng là vì sao lúc này đây lại đau như vậy?
Tuy rằng nàng đau đến nước mắt suýt trào ra, nhưng lại cắn răng nhịn xuống, tùy ý hắn mãnh liệt ở trong cơ thể tiến lên, xé rách thần kinh của nàng.
Nhìn nàng nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn thực trầm mặc, nhưng không có đình chỉ, tùy tiếng thở dốc thêm cự, hắn thế công cũng càng ngày càng mãnh liệt, Giang Tình Quân ẩn nhẫn chịu không được mà phát ra một tiếng thanh thở gấp rên rỉ.
Sau một trận khoái cảm cực hạn mà không khống chế được tiếng gầm lớn, Tiêu Khải Phong thở dốc ngồi phịch ở bên người nàng.
Giang Tình Quân có chút ủy khuất quay người đưa lưng về phía hắn, định cuộn mình đứng dậy, một giọt nước mắt không chịu khống chế thuận theo khóe mắt chảy xuống.
Nàng tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không phải đứa ngốc, hắn vừa mới lỗ mãng làm thương tổn nàng.
Mỗi lần hắn muốn của nàng đều thực ôn nhu, cho dù là lần đầu tiên, hắn cũng rất chú ý không có làm cho nàng đau như vậy.
Nàng không biết hắn vì sao lại xử sự như vậy đối với nàng, nhưng nàng không dám hỏi, chính là cảm thấy rất ủy khuất.
Như là đột nhiên lấy lại tinh thần, Tiêu Khải Phong lấy chăn bao lấy chính mình và nàng, đem thân mình kiều nhỏ của nàng kéo vào trong lồng ngực ấm áp. Nhìn nàng như vậy, hắn thực đau lòng, hắn cư nhiên làm cho tức giận bao trùm lý trí, hắn cư nhiên làm tổn thương nàng!
“Thực xin lỗi, anh chỉ là muốn một chút ấm áp, không phải cố ý.”
Đưa lưng về phía hắn, nàng không nói gì, nhưng thân mình chủ động gần sát hắn.
Tiêu Khải Phong đưa cằm gối ở đỉnh đầu của nàng, thanh âm mạnh mẽ là tràn đầy từ tính, nghe qua làm người ta mơ màng khàn khàn:“Hắn là cha anh!”
Hắn biết chính mình đã động tâm, chưa từng có một nữ nhân nào có thể nhanh như vậy vuốt xuôi tức giận của hắn, khi hắn vừa mới ý thức được nữ nhân này đối chính mình có lực ảnh hưởng như vậy, liền đã biết tình cảm đều đặt tại trên người nàng.
Hắn đã yêu thương nàng, không hơn không kém yêu thương nàng, cho nên, nàng có tư cách biết chuyện của hắn.
Giang Tình Quân thân mình cứng đờ, tuy rằng cũng đã đoán được thân phận của vị lão nhân kia, nhưng vẫn là lắp bắp kinh hãi, nàng chưa từng có nghĩ tới hắn sẽ cùng chính mình giải thích cái gì.
Trên thực tế, sau khi hắn ở nơi này, cũng chưa từng có giải thích cái gì cùng nàng.
Mà nàng cho tới bây giờ cũng không hỏi, cứ như vậy nhận thức sự tồn tại của hắn, thích sự tồn tại của hắn, vẫn đều thật đơn thuần thích hắn, tình cảm của nàng không cần hắn giải thích cái gì.
“Năm ấy khi anh mười bốn tuổi, mẹ anh, bị một kẻ say rượu lái xe container đi ngược chiều đâm chết…….” Đấy là vì sao lúc trước hắn thay nàng ra mặt, cãi lý với người lái xe tắc xi kia, bởi vì trong cuộc đời hắn ghét nhất là người không tuân thủ điều luật giao thông, làm tổn hại sinh mạng của người khác.
Nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Trời ạ, nguyên bản nàng nghĩ đến chính mình là người đáng thương nhất, nguyên lai hắn cũng như vậy đáng thương! Ba mẹ nàng tốt xấu là sau khi nàng trưởng thành mới phát sinh ngoài ý muốn mà qua đời, không nghĩ tới hắn nhỏ như vậy liền mất đi mẹ.
“Từ đó về sau, anh liền cùng cha hai người sống nương tựa lẫn nhau. Mười năm trước, xuất hiện một kẻ bề ngoài giống quá…… Không, không nên nói là giống quá, người đàn bà kia bộ dạng cơ hồ theo mẹ anh giống nhau như đúc, cha anh lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền yêu thượng nàng.”
Tiêu Khải Phong thanh âm tại đây đột nhiên nhiễm sự đau đớn khác thường,“Nhưng người đàn bà kia căn bản chính là cố ý chỉnh dung thành bộ dáng đó để tiếp cận cha anh, nàng chịu sai khiến của một vị cổ đông trong công ty của cha anh, muốn nuốt công ty cùng tiền của cha anh, sau khi tra ra chi tiết của nàng, anh cảnh cáo cha, nhưng hắn lại nói cái gì cũng không chịu tin tưởng anh, cũng cố ý làm cho người đàn bà kia chuyển vào nhà của chúng ta, ở trong phòng ngủ của hắn và mẹ anh.”
“Anh cùng hắn ầm ỹ một trận lại một trận, nhưng một chút tác dụng đều không có, thẳng đến một ngày, nữ nhân kia thừa dịp cha anh đi công tác, bò lên trên giường của anh……”
Nghe đến đó, Giang Tình Quân nhịn không được lại phát ra một tiếng thét kinh hãi. Tại sao có thể như vậy? Như vậy đúng là chuyện tình trong hí kịch biến thành sự thật sống động?!
“Ngày đó nàng cố ý trộm của cha anh một phần văn kiện trọng yếu, trước khi bò lên trên giường anh một khắc, đã gọi điện thoại cho cha, gọi hắn trở về, phần văn kiện kia để tại cửa phòng của anh, nàng sắp xếp thời gian thực khéo, lúc ấy anh chính là đem nàng đẩy ra khỏi người, tất cả việc này hết thảy lọt vào trong mắt cha, liền thành anh đang chuẩn bị cường bạo nàng……”
Như là rốt cục có người cùng hắn chia sẻ tâm sự, hắn ngữ điệu thoải mái hơn:“Anh định giải thích, nhưng hắn cũng không muốn nghe, sau liền đem anh đuổi ra khỏi nhà, cũng tuyên bố cùng anh đoạn tuyệt quan hệ cha con.”
Cũng chính sau khi đó, hắn mới từ một người chán ghét nữ nhân tiếp cận nam nhân, biến thành một kẻ ai đến cũng không cự tuyệt, hoa hoa công tử, hắn nghĩ rằng hắn đã nhìn rõ chân diện mục của nữ nhân trong thiên hạ.
Hắn cảm thấy sở hữu nữ nhân tiếp cận nam nhân đều là vì tiền cùng tính toán, cũng cho rằng thế giới này không hề có chân ái, càng cho rằng không có một nữ nhân đáng giá để hắn trao cảm tình.
Hắn đùa bỡn đủ loại kiểu dáng nữ nhân, hưởng thụ lạc thú trả thù.
Nhưng hắn thật không ngờ là, hắn cư nhiên hội ngộ với một người con gái tên là Giang Tình Quân, nàng đánh vỡ cái nhìn cố hữu của hắn đối với nữ nhân, sự đơn thuần của nàng luôn làm cho hắn trong khi lơ đãng sinh ra ác cảm tội lỗi, hắn đã sớm hối hận hắn là đã mang theo mục đích trả thù tới tiếp cận nàng.
Giang Tình Quân xoay người một chút ôm chăn ngồi dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oán giận:“Khải Phong, nữ nhân phá hư kia tên gọi là gì? Nàng đang ở nơi nào?”
Động tác thình lình xảy ra cùng vấn đề nàng hỏi làm cho Tiêu Khải Phong sửng sốt, hắn chậm rãi cũng ngồi dậy, con ngươi tối đen như xán tinh gắt gao khóa trụ khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của nàng, thanh âm khàn khàn nói:“Vì sao muốn biết điều đó?”
Nàng nắm chặt quyền đầu, ở không trung dùng sức vung,“Em muốn đi tìm nàng! Làm người làm sao có thể như vậy vô sỉ, sẽ tạo báo ứng, nàng nhất định sẽ xuống địa ngục, sau đó nhận hết tra tấn, em muốn đi cảnh cáo nàng không cho phép lại nói xấu anh, còn muốn đối với cha anh nói ra chân tướng sự thật, nàng làm sao có thể dùng thủ đoạn ti bỉ hạ lưu như vậy châm ngòi cho tình cảm cha con anh?!”
Thật sự là tức chết nàng ! Trên thế giới làm sao có thể có nữ nhân ti bỉ vô sỉ hạ lưu xấu xa như vậy?
Nhìn bộ dáng nàng cảm xúc kích động, Tiêu Khải Phong đột nhiên lộ ra tươi cười thoải mái, vươn tay đem nàng kéo vào trong lòng, gắt gao ôm thân mình non mềm mảnh mai của nàng.
Tuy rằng biết rõ đây là ý tưởng ngu xuẩn của nàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy cảm động, nhẹ nhàng hôn thùy tai của nàng, hắn nỉ non ở bên tai nàng:“Nha đầu ngốc, em nghĩ rằng anh sẽ để cho cái kẻ có can đảm hãm hại nữ nhân của anh đến bây giờ còn bình an vô sự sao?”
Sự tình đã sớm giải quyết, cha hắn cũng đã sớm biết chân diện mục của nữ nhân kia mà đem nàng đuổi đi, về phần người nọ hiện tại lưu lạc ở góc nào trên địa cầu, theo chân bọn họ một chút quan hệ cũng đều không có.
Không chỉ như thế, cha cũng cùng vị đại cổ đông có ý đồ mưu đoạt công ty của hắn kia quyết liệt một trận, bảo vệ công ty.
Chính là hắn cùng cha bởi vì sự kiện này đều cứng đầu, cha con hai cái tính tình lại chết tiệt giống nhau vừa thối lại vừa cứng, ai cũng không chịu hướng đối phương cúi đầu trước.
“Ý của anh là……” Động tác của hắn trêu đùa thùy tai nàng làm cho nàng nhất thời phân tâm, nhưng nàng vẫn đang giãy dụa hỏi:“Ý của anh là không phải nữ nhân kia đã muốn đã bị trừng phạt ?”
“Đương nhiên. Chẳng lẽ em cảm thấy anh là đã bị oan uổng cũng không thay chính mình giải oan sao?” Tiêu Khải Phong nhẹ nhàng đẩy ngã nàng, lại dùng thân hình cường tráng kiên cường của chính mình ngăn chặn sự mềm mại của nàng, đem tinh mịn khẽ hôn một chút lại một chút khắc ở khắp nơi trên cơ thể nàng.
Hăn vừa mới rất thô bạo, hiện tại hắn lại tốt tốt yêu nàng một lần như bồi thường.
Nhưng đột nhiên, hắn dừng lại động tác, bàn tay to duỗi ra, theo gáy non mịn của nàng cầm lên một cái liên tử.
Nheo lại đôi mắt đẹp, nhìn kỹ liên tử rủ xuống hoa tai, chính xác nói, kia không phải một cái hoa tai, mà là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn ruby được chế tạo khéo léo tinh tế.
Này nhẫn…… Hảo nhìn quen mắt, hảo nhìn quen mắt, hảo nhìn quen mắt……
“Em làm sao có thể có cái giới chỉ này?”
Nghe được hắn hỏi, Giang Tình Quân đang trong ý loạn tình mê khôi phục một ít thần trí, nàng đoạt lấy bảo bối là chiếc nhẫn trong tay hắn :“Này nhẫn là của tiểu ca ca đưa cho em làm quà sinh nhật, thực trân quý, anh không cần làm hỏng nó.”
“Của em tiểu ca ca?” Hắn híp lại hai tròng mắt một chút cũng không thể nắm lấy.
Nếu trí nhớ của hắn không có trục trặc gì, thì cái giới chỉ này là n năm trước bà nội hắn nhất quyết bắt đeo trên cổ hắn, muốn hắn về sau lớn lên đưa cho lão bà gì đó của hắn, bất quá lúc ấy tuổi còn nhỏ, đối với ngoạn ý này thật là chán ghét, liền chuyển giao đưa cho một tiểu nha đầu bởi vì không ai giúp nàng làm sinh nhật liền khóc hồng cái mũi.
Chẳng lẽ…… Hắn buồn cười tưởng nghĩ. Chẳng lẽ đây là cái gọi là duyên phận sao?
“Vì sao anh trước kia không có gặp qua?” Hắn rất ngạc nhiên. Bọn họ trên giường cũng không phải một lần hai lần, hắn cũng không nhớ rõ ở gáy nàng có nhìn qua thứ này.
“Bởi vì em mỗi lần tắm rửa đều tháo nó xuống, rời giường về sau lại đeo lên thôi.” Nàng không nghi ngờ có hắn ngây ngốc trả lời.
Tiêu Khải Phong đột nhiên xoay người nằm đến trên giường, phát ra tiếng cười lớn không kiêng nể gì.
Nguyên lai từ lúc n năm trước, hắn cũng đã đem tiểu ngu ngốc này định ra đến đây, nguyên lai ở minh minh bên trong, thân thể của nàng sớm đã có chuyên chúc dấu hiệu của hắn.
Mà Giang Tình Quân hoàn toàn không biết hắn vì sao lại cười khủng bố đến như vậy, sợ hãi hướng một bên giường xê dịch ra, tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Nhưng nàng vừa mới xê ra một chút, Tiêu Khải Phong liền vươn đại chưởng duỗi ra đem nàng lãm tiến trong lòng.
Hắn tuyệt đối không cho phép nàng có hành động cách xa mình, cho dù là một chút cũng không thể có.
Ủng nàng, hắn một lần nữa xoay người đè lên nàng, lấy hành động tạo thật nhiều chuyên chúc ấn ký ở trên người nàng.
Không khí kiều diễm truyền đến tâm hồn mê người bất lực rên rỉ, cùng tiếng thở dốc ồ ồ của nam tử đan vào cùng một chỗ, hình thành một bức tranh vẽ làm ngay cả nguyệt nương đều cảm thấy ngượng ngùng.
“Một mũi lên, một mũi xuống, một mũi lên, một mũi xuống, thêm mũi, bỏ mũi……”
Thời gian nghỉ trưa, tại cầu thang tầng trệt của tập đoàn Ích Đạt, có cô gái đang cầm que đan và len sợi đan lát, vừa đan vừa lẩm bẩm.
Bởi vì quá chuyên tâm, nàng không chú ý thấy phía sau bậc thang có một người đang ngồi.
Rốt cuộc một chiếc găng tay màu lam đã thành hình, Giang Tình Quân lộ ra vẻ tươi cười vừa lòng, thật khoái trá lấy ở hộp que đan trong túi lớn bên người ra một cây kim móc, móc hoàn thiện chiếc găng.
Làm xong tất cả các công đoạn, nàng thu hồi vật dụng, lại lấy trong túi lớn ra một chiếc găng tay khác giống chiếc vừa làm xong, nhìn xem lớn nhỏ có vừa với nhau không.
Thời tiết lạnh, đôi găng tay này hôm nay đi làm về nàng sẽ đưa cho Khải Phong đeo, vốn nàng tưởng sẽ làm xong từ ở nhà, nhưng là …… Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên đỏ lên. Đều tại hắn, mỗi ngày ở nhà sau khi ăn no chỉ biết đem nàng đưa lên giường ôm, hại nàng không có thời gian làm việc đứng đắn. (Mèo: Quân tỷ, ra là hàng ngày ngoài đi làm thì tỷ toàn làm việc không đứng đắn thui à, hắc hắc)
“Hiện tại con gái rất ít người biết đan len.”
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm dọa nàng nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện ngồi ở phía sau nàng là người đàn ông nàng từng gặp mặt một lần, Tiêu Thiên Ngao, nàng càng kinh hách mà nhất thời nhảy dựng lên.
Nhưng nàng vừa đứng lên liền trợn tròn hai mắt. Thảm rồi, nàng thấy thân thể mình cảm nhận rõ được sự tồn tại lực hút của Trái Đất, chỉ kịp hít một ngụm khí lạnh, mọi âm thanh đều giữ trong cổ họng không thể phát ra, chỉ có thể chờ cảnh mình biểu diễn kỹ năng đặc biệt trên cầu thang.
“Cẩn thận chút nào!” Tiêu Thiên Ngao nhanh tay lẹ mắt lấy quải trượng trong tay, đưa vào đôi tay nhỏ bé đang vung lung tung của nàng để cho nàng bắt lấy. Nha đầu lỗ mãng này, thật đúng là có thể dọa người đến chảy mồ hôi lạnh mà.
Giang Tình Quân mạo hiểm nắm quải trượng đứng vững, chưa hết kinh hồn thở ra một hơi: “May mắn, may mắn, nếu từ trên này ngã xuống, ta nhất định sẽ biến thành đầu heo nha, Tiêu lão tiên sinh, cảm ơn người a.”
Nàng gọi lão là Tiêu lão tiên sinh, mà không phải là tổng giám đốc hay chủ tịch, nha đầu này có lầm hay không a? Công tác trong công ty của lão đã hơn một năm, cư nhiên lại không biết đến hình dáng của chủ tịch kiêm tổng giám đốc là thế nào?!
Lúc trước ở yến tiệc vô tình gặp được con trai, tuy rằng biết năm đó là chính mình làm sai, cũng biết là chính mình nên xin lỗi con, nhưng lão chính là một người cha, làm sao mà một người cha lại hướng con mình mà nhận lỗi, mong hắn về nhà đây, lão vô luận như thế nào cũng không thể bắt gương mặt già nua của mình làm vậy được.
Ngày đó, nhìn ánh mắt của con nhìn cô gái này làm lão giật mình, hắn ý thức được ý nghĩa của nữ hài tử này đối với con, căn cứ vào tâm tính muốn bảo vệ con, lão liền sai người điều tra hết thảy gia cảnh con người của nàng.
Quan hệ với mọi người của Giang Tình Quân đơn giản đến cực điểm, trừ bỏ ngẫu nhiên cùng bạn bè gọi điện liên lạc vào ngày nghỉ bàn việc, cơ hồ ngay cả điện thoại đều rất ít khi đụng tới.
Hơn nữa nàng luôn sớm chút trở về nhà nấu cơm chiều cho Khải Phong, trừ bỏ mua đồ dùng hàng ngày, rất ít khi ra khỏi cửa, cũng chưa từng có ghi chép nào việc nàng tiêu xài quá độ.
Những phát hiện đó làm cho lão bỏ đi sự không tín nhiệm với nàng, biết nàng đi làm trong công ty của mình, mới có thể tới tìm nàng, muốn từ miệng nàng biết được thêm những chuyện về con.
Ánh mắt tinh nhuệ nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần: “Ngươi làm sao mà biết ta họ Tiêu?” Không phải là không biết hắn sao? Làm sao lại có thể biết lão họ Tiêu?
“Di? Người không phải là cha của Khải Phong sao? Chẳng lẽ cha Khải Phong không phải là họ Tiêu mà là họ khác?” Nàng rất là hao tổn tâm trí đưa tay vuốt tóc mình.
“Ai nói cho ngươi ta là cha hắn?” Xưng hô từ " cha " này làm cho tim lão đập rối loạn một chút.
“Đương nhiên là Khải Phong, nhưng mà……” Nàng đắc ý dương dương tự đắc cười trộm một chút, xoay người nhặt lên đôi găng tay vừa làm rơi lúc nãy, phủi bụi, tự nhiên ngồi cạnh bên Tiêu Thiên Ngao: “Nhưng mà dù anh không nói cho cháu biết cháu cũng đoán được, hai người hình dáng giống nhau như vậy, Tiêu lão tiên sinh, thời tuổi trẻ nhất định người so với Khải Phong còn suất hơn (soái, đại loại là đẹp trai, anh tuấn, phong độ,….. Quân tỷ biết nịnh ghê nha), cháu nói đúng hay không?”
“Ngươi có vẻ một chút cũng không sợ ta.” Lão liếc mắt nhìn nàng.
Giang Tình Quân ngạc nhiên nói:“Vì sao lại sợ?”
“Ngươi không sợ ta bắt ngươi rời xa Khải Phong sao?” Lão thử mở miệng.
Nghe vậy, trong nháy mắt thần thái trên khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ tươi cười dịu dàng: “Không sợ a, dù sao Khải Phong sớm muộn gì cũng sẽ rời xa cháu thôi.” Về điểm này, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.
Tiêu Thiên Ngao nhíu mày: “Ngươi làm sao biết hắn sớm muộn cũng sẽ rời xa ngươi? Hắn nói với ngươi?”
“Không cần anh nói cho cháu biết, là chính cháu đoán được, anh ý là một người đàn ông vĩ đại như vậy, cháu căn bản là không xứng, anh hẳn là phải sánh cùng một cô gái có gia thế, dung mạo và học thức tương xứng mới đúng.”
Đây là chuyện nàng đã rất rõ ràng ngay lần gặp đầu tiên với hắn, cho nên, cho dù tương lai hắn sẽ ra đi, nàng sẽ rất thương tâm, nhưng mà không hề hối hận.
“Nếu ngươi nói yêu hắn, sẽ không có ý nghĩ như vậy, thích một người, sẽ muốn giữ người đó bên cạnh cả đời.”
“Nhưng Khải Phong sẽ không thích bị phụ nữ trói buộc.”
“Ngươi làm sao mà biết?” Tiêu Thiên Ngao kinh ngạc. Nữ hài tử đơn thuần này làm sao có thể hiểu biết về con lão như thế?
Nàng cười cười nhún vai: “Cháu cũng không biết. chính là cháu cảm giác được như vậy.” Tiếp theo, nàng có biểu tình thật cẩn thận, sợ hãi nhìn lão, nhỏ giọng nói: “Tiêu lão tiên sinh, cháu có thể cầu người một việc được không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này…… Khải Phong hiện tại đã thảm như vậy, người cho phép anh ý về nhà đi.”
Tiêu Thiên Ngao trong mắt chợt lóe tia sáng, vội hiện nghiêm khắc: “Hắn ngay cả chuyện bị ta đuổi khỏi nhà cũng nói cho ngươi?”
Giang Tình Quân bị ánh mắt lão dọa sợ tới mức vội vàng cúi đầu: “Cháu biết cháu không có tư cách quản việc nhà của người, nhưng nói thế nào thì anh ý cũng là con của người, hơn nữa …… Sự việc cũng đã qua nhiều năm như vậy, cha con hai người sao có thể vì một nữ nhân hư hỏng mà không nhận nhau chứ? Kỳ thật Khải Phong rất nhớ người, ngày đó từ yến hội trở về nhà, anh ý liền nằm một mình ngẩn người ở trên giường……”
“Ngươi cảm thấy với tính tình của Khải Phong, ta nói hắn về nhà hắn sẽ về nhà sao?” Hiển nhiên nha đầu này còn chút chưa hiểu rõ về con lão.
“Ách……” Nàng khờ ra một chút, sau đó ngây ngô cười ra tiếng: “Đúng vậy, tính tình anh ý thật sự ngạnh, sẽ không nghe lời người khác như vậy.”
Nhìn nàng ngây ngô cười đơn thuần, Tiêu Thiên Ngao bất đắc dĩ lắc đầu. Thật sự là bị làm cho khó hiểu, như thế nào mà trên Thế giới còn có thể có nữ hài tử đơn thuần như vậy, đơn thuần đến…… Liền ngay cả lão đã không còn tin vào bản tính lương thiện của con người cũng không nhịn được mà yêu mến nàng.
“A, lão tiên sinh, không bằng đôi bao tay này tặng cho người đi, thời tiết lạnh, mang nó có thể giữ ấm, sẽ không sinh bệnh.” Nàng đem đôi găng tay vừa đan xong nhét vào trong tay lão.
Cầm đôi găng trong tay có chút lo lắng, loại lo lắng này Tiêu Thiên Ngao chưa bao giờ lộ ra trước mặt người khác ngoài vẻ tươi cười, hắn cúi đầu xem kỹ đôi găng tay đơn giản mộc mạc.
“Cái này không phải ngươi định đưa Khải Phong sao? Tặng cho ta, ngươi không sợ hắn sẽ tức giận?”
“Anh ý sẽ không tức giận, dù sao anh cũng không biết, cùng lắm thì cháu sẽ đan lại đôi khác cho anh ý là được mà.”
“Muốn dùng đôi bao tay để thu mua ta cũng vô dụng, ta sẽ không dễ dàng như vậy khiến cho tiểu tử kia về nhà.” Tiêu Thiên Ngao cố tình nghiêm túc, lại yêu thích không buông tìm cách bắt lấy vật trên tay. Từ sau khi phu nhân của lão qua đời, vốn không có ai đan đồ len sợi cho lão.
Giang Tình Quân khẽ lè lưỡi, phát ra tiếng cười ngượng ngùng ngây ngô: “Không xong, bị người phát hiện rồi, này nên làm cái gì bây giờ đây?”
Lão hiếm khi nổi lên ngoạn tâm hướng nàng nghịch ngợm trừng mắt nhìn: “Nếu ngươi nguyện ý đan một cái khăn quàng cổ để đổi lấy lời nói của ta, có lẽ ta sẽ lo lắng một chút.”
“Thật vậy chăng? Chỉ cần cháu đan chiếc khăn quàng cổ cho người, người sẽ làm cho Khải Phong về nhà sao?” Nàng rất nhanh liền mắc mưu, còn thật sự trầm đôi mắt to trong suốt truy vấn.
“Ta cũng không nói như vậy nha, ta chỉ đáp ứng lo lắng mà thôi.”
“Nga……” Biểu lộ thất vọng mếu máo, đột nhiên nàng dường như nhớ tới cái gì, trong ánh mắt thật to lộ ra một chút nghi hoặc: “Lão tiên sinh, người làm sao có thể đến công ty chúng cháu a? Đến tìm người sao?”
“Đúng vậy, ta đến tìm người.” Đến tìm nàng.
Cầm quải trượng theo cầu thang đứng lên, Giang Tình Quân vội vàng cầm túi bên chân lên, đỡ lão: “Vậy người tìm đến ai nha? Có tìm được không? Nếu không tìm được cháu tìm giúp người.”
Kỳ quái, đầu nàng quay quay, sao lại cảm thấy choáng váng đầu óc chứ? Dạo gần đây thật là đáng đánh đòn, nàng đặc biệt dễ dàng mệt, mỗi ngày cũng không có làm gì nhiều liền mệt thầm nghĩ đi ngủ.
Lần trước Khải Phong muốn làm tình với nàng, kết quả nàng lại ngủ luôn trên giường, làm hắn tức giận cả một ngày cũng không chịu để ý nàng, nàng phải dùng đồ ăn ngon để dỗ hắn thật lâu mới nguôi.
Tiêu Thiên Ngao mang nàng đi xuống bậc thang nói: “Ta muốn tìm người cũng đã tìm được rồi. Nha đầu này, theo giúp ta đi uống trà chiều đi, ta biết một quán trà chiều có trà hoa lài rất ngon còn có cả bánh kem nữa.”
“Ách……. Nhưng là một chút nữa cháu sẽ làm việc, nếu không làm việc mà đi uống trà chiều với người, thứ nhất sẽ bị quản lí mắng, thứ hai sẽ bị trưởng phòng mắng, thứ ba sẽ bị các vị tiền bối mắng, còn có thể bị trừ tiền thưởng tháng này cùng với tiền thưởng tích lũy……” Nàng bị mắng cũng không sao cả, dù sao thông thường đều đã bị mắng, nhưng là trừ tiền là việc lớn khó lường.
Hiện tại nàng chẳng những nuôi chính mình, còn muốn nuôi cả Khải Phong, chi tiêu lập tức tăng lên rất nhiều, nếu không cố gắng kiếm tiền như đã nói, bọn họ chắc chắn sẽ đói bụng.
“Không quan hệ, ta đi thay ngươi xin phép, yên tâm đi, hắn không dám trừ tiền thưởng của ngươi.” Nói xong, đưa nàng đi vào phòng kế hoạch.
Bởi vì còn chưa tới thời gian làm việc, cho nên trong văn phòng cũng không nhiều người, nhưng thật khéo, quản lý phòng kế hoạch lúc này vừa đi ăn cơm trưa bên ngoài trở về, nhìn thấy tổng giám đốc công ty đột nhiên đến, sợ tới mức lắp bắp.
“Tổng, tổng…… Tổng giám đốc, ngài khỏe, xin hỏi ngài đại giá quang lâm có cái gì phân phó sao? Giang Tình Quân, còn không mau mời tổng giám đốc ngồi? Đi pha trà, nhanh đi pha trà!” Khẩn trương quá độ làm quản lý phòng kế hoạch trong nhất thời không biết phải tiếp đón như thế nào mới tốt.
“Tổng …… Tổng giám đốc?” Nàng vẫn ngơ ngác nhìn hắn: “Quản lý, tổng giám đốc ở nơi nào? Anh như thế nào ra nhiều mồ hôi như vậy a? Làm sao vậy? Không thoái mái sao?”
Quản lý thiếu chút nữa bị sự trì độn của nàng làm cho choáng váng, một tay kéo nàng đến một bên thóa mạ: “Ngươi này ngu ngốc, trợn ta ánh mắt của ngươi nhìn cho rõ ràng, vị này chính là tổng giám đốc công ty chúng ta.”
Giang Tình Quân ánh mắt nhất thời trừng lớn, trái tim trong nháy mắt nhảy lên ước chừng đập một trăm tám mươi nhịp/phút. Nàng nghe lầm, nhất định là nghe lầm, cha Khải Phong làm sao có thể là tổng giám đốc tập đoàn Ích Đạt chứ?
Quản lý thay đổi sắc mặt giống như chân chó tươi cười, hướng Tiêu Thiên Ngao cúi đầu khom lưng: “Tổng giám đốc, thực xin lỗi, cấp dưới của ta quá ngu ngốc, bất quá ngài yên tâm, ta sẽ thật tốt dạy dỗ nàng.”
Tiêu Thiên Ngao hé ra nét mặt già nua, trầm giọng nói: “Lưu quản lý, ngươi có thể lấy lại khí lực đi, ta cảm thấy Tình Quân rất tốt, không cần sự dạy dỗ của ngươi.”
“Sao? Cái gì? Tổng giám đốc ngài…… Ngài biết Tình Quân sao?” Quản lí trong nháy mắt có vẻ si ngốc. Đùa giỡn cái gì?
“Đúng, chúng ta có quen biết, chẳng nhưng quen biết mà còn rất quen thuộc. Lưu quản lý, ta hiện tại muốn thay Tình Quân hướng ngươi xin phép nghỉ, không biết ngươi có chuẩn cho phép không?”
Quản lí lập tức gật đầu như con gà con vịt mổ thóc:“Chuẩn, chuẩn, nhất định chuẩn!”
Tiêu Thiên Ngao đem gương mặt tiến gần đến trước mặt thuộc hạ, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Không cho phép trừ tiền lương của nàng, cũng không cho trừ tiền thưởng của nàng, có vấn đề gì không?”
Quản lí lại lắc đầu, giống như ở múa trống bỏi: “Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!”
“Đi. Thế nào Tình Quân, chúng ta đi thôi.” Hướng nàng vươn tay, chờ nàng lại đây đỡ chính mình.
Giang Tình Quân ngây ngốc đi về phía lão, nhưng mới vừa đi được hai bước, thần kinh của nàng thình lình bị choáng váng xâm nhập.
Kế tiếp nàng chỉ cảm thấy đầu óc oanh vang một tiếng, trước mắt liền tối đen, hôn mê bất tỉnh.
“Tình Quân?” Tiêu Thiên Ngao vội vàng ném bỏ quải trượng, động tác nhanh chóng dị thường tiến lên đỡ được thân mình nàng tê liệt ngã xuống, lớn tiếng hướng thuộc hạ ngốc đứng bên quát: “Ngươi còn đứng ngốc làm chi? Còn không mau kêu xe cứu thương!”
“Ách……. Dạ!”
Ông trời, ai có thể nói cho hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người bị bọn họ sai sử làm tạp vụ ở phòng kế hoạch như Giang Tình Quân, cư nhiên lại quen biết tổng giám đốc tối cao của công ty nha?
☆ ☆ ☆ ☆
“Cái gì? Nàng mang thai?” Ngoài cửa phòng cấp cứu, Tiêu Thiên Ngao cảm xúc kích động cầm tay bác sỹ mặc áo trắng: “Lão Trần, ngươi đã chẩn đoán rõ ràng?”
Bác sỹ liên tục gật đầu,“Tiêu lão, ngài ngay cả ta cũng không tin nổi sao?”
“Hảo, ta tin ngươi!” Buông tay nắm cánh tay bác sỹ ra, nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý. Lão phải có tôn tử (cháu)!
Một bên người hầu Chung bá cũng cười toe toét: “Lão gia,chúc mừng người có tôn thiếu gia!”
“Nhưng mà phụ nữ có thai mệt nhọc quá độ cần nghỉ ngơi, tốt nhất về sau cũng phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể làm chuyện mệt nhọc.” Bác sỹ đưa ra đề nghị đúng trọng tâm.
“Lão Chung, con dâu của ta về sau liền giao cho vợ ngươi chăm sóc. Lão Trần, có chuyện gì phải chú ý, làm phiền ngươi cùng lão Chung nói rõ ràng.”
“Nhi…… Con dâu?” Bác sỹ nghe xưng hô như vậy sửng sốt một chút, nhịn không được nghi hoặc hỏi:“Khải Phong thiếu gia kết hôn sao?”
“Nhanh, hắn mau kết hôn, đến lúc đó ngươi nhất định đến uống hai chén!” Hừ hừ, một chủ ý tuyệt diệu lúc này hình thành ở trong óc Tiêu Thiên Ngao.
Xú tiểu tử, hiện tại Tình Quân mang thai, trong tay ta cũng có lợi thế, cũng không tin đợi không được ngươi hướng ta cúi đầu!
Hắn giống như kẻ ác bá đem theo nàng từ yến hội ở khách sạn kéo về đến nhà, liền nằm luôn lên giường, ngay cả quần áo cũng không buồn thay, cứ nằm như vậy, cũng không nhúc nhích gần một giờ đồng hồ rồi.
Trên giường, Tiêu Khải Phong ngay cả ánh mắt cũng đều không mở, nhắm mắt vươn ngón tay hướng nàng ngoắc ngoắc.
Nàng có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng. Từ khi nhận thức hắn tới nay, hắn chưa từng có trầm mặc như vậy, hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí đến gần bên giường:“Có việc sao?”
Hắn bỗng dưng mở ra hai mắt, tối đen một mảnh đêm trung, ánh mắt của hắn sáng ngời chói mắt, còn phát ra ánh sáng lòe lòe.
Tầm mắt hắn lập tức khóa trên thân thể của nàng, ngay trong nháy mắt này, trong mắt hắn như dã thú đoạt lấy thiên tính.
Động tác của hắn bình thường như săn báo tao nhã, phút chốc từ trên giường nhảy lên, công phu chỉ trong nháy mắt nháy mắt, Giang Tình Quân đã bị hắn đưa lên trên giường, đặt ở dưới thân.
Động tác của hắn mau lẹ làm cho nàng ngay cả một tiếng thét kinh hãi đều không kịp kêu, đã bị hắn dùng môi ngăn chặn.
Nụ hôn nóng cháy mãnh liệt như mưa rền gió dữ tập kích nàng, nàng bị động tác thình lình này của hắn làm cho sợ hãi, phản ứng gì cũng đều không có, chính là ngơ ngác tùy ý hắn tàn sát bừa bãi môi của nàng, mi của nàng, mắt của nàng, gáy của nàng……
Bàn tay hắn rất dễ dàng cởi bỏ nút áo, thoát đi quần áo của nàng, một cái lại một cái, thân mình nàng tuyết trắng không tỳ vết hoàn toàn lộ rõ ở trước mắt hắn.
Hắn nhanh chóng khai trừ quần áo của mình, hoàn toàn không có cho nàng chút thời gian thích ứng, liền vội vàng tách ra hai chân của nàng mà tiến vào.
Nàng nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Trừ bỏ lần đầu tiên, hắn vẫn đều không có làm cho nàng đau quá, nhưng là vì sao lúc này đây lại đau như vậy?
Tuy rằng nàng đau đến nước mắt suýt trào ra, nhưng lại cắn răng nhịn xuống, tùy ý hắn mãnh liệt ở trong cơ thể tiến lên, xé rách thần kinh của nàng.
Nhìn nàng nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn thực trầm mặc, nhưng không có đình chỉ, tùy tiếng thở dốc thêm cự, hắn thế công cũng càng ngày càng mãnh liệt, Giang Tình Quân ẩn nhẫn chịu không được mà phát ra một tiếng thanh thở gấp rên rỉ.
Sau một trận khoái cảm cực hạn mà không khống chế được tiếng gầm lớn, Tiêu Khải Phong thở dốc ngồi phịch ở bên người nàng.
Giang Tình Quân có chút ủy khuất quay người đưa lưng về phía hắn, định cuộn mình đứng dậy, một giọt nước mắt không chịu khống chế thuận theo khóe mắt chảy xuống.
Nàng tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không phải đứa ngốc, hắn vừa mới lỗ mãng làm thương tổn nàng.
Mỗi lần hắn muốn của nàng đều thực ôn nhu, cho dù là lần đầu tiên, hắn cũng rất chú ý không có làm cho nàng đau như vậy.
Nàng không biết hắn vì sao lại xử sự như vậy đối với nàng, nhưng nàng không dám hỏi, chính là cảm thấy rất ủy khuất.
Như là đột nhiên lấy lại tinh thần, Tiêu Khải Phong lấy chăn bao lấy chính mình và nàng, đem thân mình kiều nhỏ của nàng kéo vào trong lồng ngực ấm áp. Nhìn nàng như vậy, hắn thực đau lòng, hắn cư nhiên làm cho tức giận bao trùm lý trí, hắn cư nhiên làm tổn thương nàng!
“Thực xin lỗi, anh chỉ là muốn một chút ấm áp, không phải cố ý.”
Đưa lưng về phía hắn, nàng không nói gì, nhưng thân mình chủ động gần sát hắn.
Tiêu Khải Phong đưa cằm gối ở đỉnh đầu của nàng, thanh âm mạnh mẽ là tràn đầy từ tính, nghe qua làm người ta mơ màng khàn khàn:“Hắn là cha anh!”
Hắn biết chính mình đã động tâm, chưa từng có một nữ nhân nào có thể nhanh như vậy vuốt xuôi tức giận của hắn, khi hắn vừa mới ý thức được nữ nhân này đối chính mình có lực ảnh hưởng như vậy, liền đã biết tình cảm đều đặt tại trên người nàng.
Hắn đã yêu thương nàng, không hơn không kém yêu thương nàng, cho nên, nàng có tư cách biết chuyện của hắn.
Giang Tình Quân thân mình cứng đờ, tuy rằng cũng đã đoán được thân phận của vị lão nhân kia, nhưng vẫn là lắp bắp kinh hãi, nàng chưa từng có nghĩ tới hắn sẽ cùng chính mình giải thích cái gì.
Trên thực tế, sau khi hắn ở nơi này, cũng chưa từng có giải thích cái gì cùng nàng.
Mà nàng cho tới bây giờ cũng không hỏi, cứ như vậy nhận thức sự tồn tại của hắn, thích sự tồn tại của hắn, vẫn đều thật đơn thuần thích hắn, tình cảm của nàng không cần hắn giải thích cái gì.
“Năm ấy khi anh mười bốn tuổi, mẹ anh, bị một kẻ say rượu lái xe container đi ngược chiều đâm chết…….” Đấy là vì sao lúc trước hắn thay nàng ra mặt, cãi lý với người lái xe tắc xi kia, bởi vì trong cuộc đời hắn ghét nhất là người không tuân thủ điều luật giao thông, làm tổn hại sinh mạng của người khác.
Nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Trời ạ, nguyên bản nàng nghĩ đến chính mình là người đáng thương nhất, nguyên lai hắn cũng như vậy đáng thương! Ba mẹ nàng tốt xấu là sau khi nàng trưởng thành mới phát sinh ngoài ý muốn mà qua đời, không nghĩ tới hắn nhỏ như vậy liền mất đi mẹ.
“Từ đó về sau, anh liền cùng cha hai người sống nương tựa lẫn nhau. Mười năm trước, xuất hiện một kẻ bề ngoài giống quá…… Không, không nên nói là giống quá, người đàn bà kia bộ dạng cơ hồ theo mẹ anh giống nhau như đúc, cha anh lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền yêu thượng nàng.”
Tiêu Khải Phong thanh âm tại đây đột nhiên nhiễm sự đau đớn khác thường,“Nhưng người đàn bà kia căn bản chính là cố ý chỉnh dung thành bộ dáng đó để tiếp cận cha anh, nàng chịu sai khiến của một vị cổ đông trong công ty của cha anh, muốn nuốt công ty cùng tiền của cha anh, sau khi tra ra chi tiết của nàng, anh cảnh cáo cha, nhưng hắn lại nói cái gì cũng không chịu tin tưởng anh, cũng cố ý làm cho người đàn bà kia chuyển vào nhà của chúng ta, ở trong phòng ngủ của hắn và mẹ anh.”
“Anh cùng hắn ầm ỹ một trận lại một trận, nhưng một chút tác dụng đều không có, thẳng đến một ngày, nữ nhân kia thừa dịp cha anh đi công tác, bò lên trên giường của anh……”
Nghe đến đó, Giang Tình Quân nhịn không được lại phát ra một tiếng thét kinh hãi. Tại sao có thể như vậy? Như vậy đúng là chuyện tình trong hí kịch biến thành sự thật sống động?!
“Ngày đó nàng cố ý trộm của cha anh một phần văn kiện trọng yếu, trước khi bò lên trên giường anh một khắc, đã gọi điện thoại cho cha, gọi hắn trở về, phần văn kiện kia để tại cửa phòng của anh, nàng sắp xếp thời gian thực khéo, lúc ấy anh chính là đem nàng đẩy ra khỏi người, tất cả việc này hết thảy lọt vào trong mắt cha, liền thành anh đang chuẩn bị cường bạo nàng……”
Như là rốt cục có người cùng hắn chia sẻ tâm sự, hắn ngữ điệu thoải mái hơn:“Anh định giải thích, nhưng hắn cũng không muốn nghe, sau liền đem anh đuổi ra khỏi nhà, cũng tuyên bố cùng anh đoạn tuyệt quan hệ cha con.”
Cũng chính sau khi đó, hắn mới từ một người chán ghét nữ nhân tiếp cận nam nhân, biến thành một kẻ ai đến cũng không cự tuyệt, hoa hoa công tử, hắn nghĩ rằng hắn đã nhìn rõ chân diện mục của nữ nhân trong thiên hạ.
Hắn cảm thấy sở hữu nữ nhân tiếp cận nam nhân đều là vì tiền cùng tính toán, cũng cho rằng thế giới này không hề có chân ái, càng cho rằng không có một nữ nhân đáng giá để hắn trao cảm tình.
Hắn đùa bỡn đủ loại kiểu dáng nữ nhân, hưởng thụ lạc thú trả thù.
Nhưng hắn thật không ngờ là, hắn cư nhiên hội ngộ với một người con gái tên là Giang Tình Quân, nàng đánh vỡ cái nhìn cố hữu của hắn đối với nữ nhân, sự đơn thuần của nàng luôn làm cho hắn trong khi lơ đãng sinh ra ác cảm tội lỗi, hắn đã sớm hối hận hắn là đã mang theo mục đích trả thù tới tiếp cận nàng.
Giang Tình Quân xoay người một chút ôm chăn ngồi dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oán giận:“Khải Phong, nữ nhân phá hư kia tên gọi là gì? Nàng đang ở nơi nào?”
Động tác thình lình xảy ra cùng vấn đề nàng hỏi làm cho Tiêu Khải Phong sửng sốt, hắn chậm rãi cũng ngồi dậy, con ngươi tối đen như xán tinh gắt gao khóa trụ khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của nàng, thanh âm khàn khàn nói:“Vì sao muốn biết điều đó?”
Nàng nắm chặt quyền đầu, ở không trung dùng sức vung,“Em muốn đi tìm nàng! Làm người làm sao có thể như vậy vô sỉ, sẽ tạo báo ứng, nàng nhất định sẽ xuống địa ngục, sau đó nhận hết tra tấn, em muốn đi cảnh cáo nàng không cho phép lại nói xấu anh, còn muốn đối với cha anh nói ra chân tướng sự thật, nàng làm sao có thể dùng thủ đoạn ti bỉ hạ lưu như vậy châm ngòi cho tình cảm cha con anh?!”
Thật sự là tức chết nàng ! Trên thế giới làm sao có thể có nữ nhân ti bỉ vô sỉ hạ lưu xấu xa như vậy?
Nhìn bộ dáng nàng cảm xúc kích động, Tiêu Khải Phong đột nhiên lộ ra tươi cười thoải mái, vươn tay đem nàng kéo vào trong lòng, gắt gao ôm thân mình non mềm mảnh mai của nàng.
Tuy rằng biết rõ đây là ý tưởng ngu xuẩn của nàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy cảm động, nhẹ nhàng hôn thùy tai của nàng, hắn nỉ non ở bên tai nàng:“Nha đầu ngốc, em nghĩ rằng anh sẽ để cho cái kẻ có can đảm hãm hại nữ nhân của anh đến bây giờ còn bình an vô sự sao?”
Sự tình đã sớm giải quyết, cha hắn cũng đã sớm biết chân diện mục của nữ nhân kia mà đem nàng đuổi đi, về phần người nọ hiện tại lưu lạc ở góc nào trên địa cầu, theo chân bọn họ một chút quan hệ cũng đều không có.
Không chỉ như thế, cha cũng cùng vị đại cổ đông có ý đồ mưu đoạt công ty của hắn kia quyết liệt một trận, bảo vệ công ty.
Chính là hắn cùng cha bởi vì sự kiện này đều cứng đầu, cha con hai cái tính tình lại chết tiệt giống nhau vừa thối lại vừa cứng, ai cũng không chịu hướng đối phương cúi đầu trước.
“Ý của anh là……” Động tác của hắn trêu đùa thùy tai nàng làm cho nàng nhất thời phân tâm, nhưng nàng vẫn đang giãy dụa hỏi:“Ý của anh là không phải nữ nhân kia đã muốn đã bị trừng phạt ?”
“Đương nhiên. Chẳng lẽ em cảm thấy anh là đã bị oan uổng cũng không thay chính mình giải oan sao?” Tiêu Khải Phong nhẹ nhàng đẩy ngã nàng, lại dùng thân hình cường tráng kiên cường của chính mình ngăn chặn sự mềm mại của nàng, đem tinh mịn khẽ hôn một chút lại một chút khắc ở khắp nơi trên cơ thể nàng.
Hăn vừa mới rất thô bạo, hiện tại hắn lại tốt tốt yêu nàng một lần như bồi thường.
Nhưng đột nhiên, hắn dừng lại động tác, bàn tay to duỗi ra, theo gáy non mịn của nàng cầm lên một cái liên tử.
Nheo lại đôi mắt đẹp, nhìn kỹ liên tử rủ xuống hoa tai, chính xác nói, kia không phải một cái hoa tai, mà là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn ruby được chế tạo khéo léo tinh tế.
Này nhẫn…… Hảo nhìn quen mắt, hảo nhìn quen mắt, hảo nhìn quen mắt……
“Em làm sao có thể có cái giới chỉ này?”
Nghe được hắn hỏi, Giang Tình Quân đang trong ý loạn tình mê khôi phục một ít thần trí, nàng đoạt lấy bảo bối là chiếc nhẫn trong tay hắn :“Này nhẫn là của tiểu ca ca đưa cho em làm quà sinh nhật, thực trân quý, anh không cần làm hỏng nó.”
“Của em tiểu ca ca?” Hắn híp lại hai tròng mắt một chút cũng không thể nắm lấy.
Nếu trí nhớ của hắn không có trục trặc gì, thì cái giới chỉ này là n năm trước bà nội hắn nhất quyết bắt đeo trên cổ hắn, muốn hắn về sau lớn lên đưa cho lão bà gì đó của hắn, bất quá lúc ấy tuổi còn nhỏ, đối với ngoạn ý này thật là chán ghét, liền chuyển giao đưa cho một tiểu nha đầu bởi vì không ai giúp nàng làm sinh nhật liền khóc hồng cái mũi.
Chẳng lẽ…… Hắn buồn cười tưởng nghĩ. Chẳng lẽ đây là cái gọi là duyên phận sao?
“Vì sao anh trước kia không có gặp qua?” Hắn rất ngạc nhiên. Bọn họ trên giường cũng không phải một lần hai lần, hắn cũng không nhớ rõ ở gáy nàng có nhìn qua thứ này.
“Bởi vì em mỗi lần tắm rửa đều tháo nó xuống, rời giường về sau lại đeo lên thôi.” Nàng không nghi ngờ có hắn ngây ngốc trả lời.
Tiêu Khải Phong đột nhiên xoay người nằm đến trên giường, phát ra tiếng cười lớn không kiêng nể gì.
Nguyên lai từ lúc n năm trước, hắn cũng đã đem tiểu ngu ngốc này định ra đến đây, nguyên lai ở minh minh bên trong, thân thể của nàng sớm đã có chuyên chúc dấu hiệu của hắn.
Mà Giang Tình Quân hoàn toàn không biết hắn vì sao lại cười khủng bố đến như vậy, sợ hãi hướng một bên giường xê dịch ra, tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Nhưng nàng vừa mới xê ra một chút, Tiêu Khải Phong liền vươn đại chưởng duỗi ra đem nàng lãm tiến trong lòng.
Hắn tuyệt đối không cho phép nàng có hành động cách xa mình, cho dù là một chút cũng không thể có.
Ủng nàng, hắn một lần nữa xoay người đè lên nàng, lấy hành động tạo thật nhiều chuyên chúc ấn ký ở trên người nàng.
Không khí kiều diễm truyền đến tâm hồn mê người bất lực rên rỉ, cùng tiếng thở dốc ồ ồ của nam tử đan vào cùng một chỗ, hình thành một bức tranh vẽ làm ngay cả nguyệt nương đều cảm thấy ngượng ngùng.
“Một mũi lên, một mũi xuống, một mũi lên, một mũi xuống, thêm mũi, bỏ mũi……”
Thời gian nghỉ trưa, tại cầu thang tầng trệt của tập đoàn Ích Đạt, có cô gái đang cầm que đan và len sợi đan lát, vừa đan vừa lẩm bẩm.
Bởi vì quá chuyên tâm, nàng không chú ý thấy phía sau bậc thang có một người đang ngồi.
Rốt cuộc một chiếc găng tay màu lam đã thành hình, Giang Tình Quân lộ ra vẻ tươi cười vừa lòng, thật khoái trá lấy ở hộp que đan trong túi lớn bên người ra một cây kim móc, móc hoàn thiện chiếc găng.
Làm xong tất cả các công đoạn, nàng thu hồi vật dụng, lại lấy trong túi lớn ra một chiếc găng tay khác giống chiếc vừa làm xong, nhìn xem lớn nhỏ có vừa với nhau không.
Thời tiết lạnh, đôi găng tay này hôm nay đi làm về nàng sẽ đưa cho Khải Phong đeo, vốn nàng tưởng sẽ làm xong từ ở nhà, nhưng là …… Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên đỏ lên. Đều tại hắn, mỗi ngày ở nhà sau khi ăn no chỉ biết đem nàng đưa lên giường ôm, hại nàng không có thời gian làm việc đứng đắn. (Mèo: Quân tỷ, ra là hàng ngày ngoài đi làm thì tỷ toàn làm việc không đứng đắn thui à, hắc hắc)
“Hiện tại con gái rất ít người biết đan len.”
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm dọa nàng nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện ngồi ở phía sau nàng là người đàn ông nàng từng gặp mặt một lần, Tiêu Thiên Ngao, nàng càng kinh hách mà nhất thời nhảy dựng lên.
Nhưng nàng vừa đứng lên liền trợn tròn hai mắt. Thảm rồi, nàng thấy thân thể mình cảm nhận rõ được sự tồn tại lực hút của Trái Đất, chỉ kịp hít một ngụm khí lạnh, mọi âm thanh đều giữ trong cổ họng không thể phát ra, chỉ có thể chờ cảnh mình biểu diễn kỹ năng đặc biệt trên cầu thang.
“Cẩn thận chút nào!” Tiêu Thiên Ngao nhanh tay lẹ mắt lấy quải trượng trong tay, đưa vào đôi tay nhỏ bé đang vung lung tung của nàng để cho nàng bắt lấy. Nha đầu lỗ mãng này, thật đúng là có thể dọa người đến chảy mồ hôi lạnh mà.
Giang Tình Quân mạo hiểm nắm quải trượng đứng vững, chưa hết kinh hồn thở ra một hơi: “May mắn, may mắn, nếu từ trên này ngã xuống, ta nhất định sẽ biến thành đầu heo nha, Tiêu lão tiên sinh, cảm ơn người a.”
Nàng gọi lão là Tiêu lão tiên sinh, mà không phải là tổng giám đốc hay chủ tịch, nha đầu này có lầm hay không a? Công tác trong công ty của lão đã hơn một năm, cư nhiên lại không biết đến hình dáng của chủ tịch kiêm tổng giám đốc là thế nào?!
Lúc trước ở yến tiệc vô tình gặp được con trai, tuy rằng biết năm đó là chính mình làm sai, cũng biết là chính mình nên xin lỗi con, nhưng lão chính là một người cha, làm sao mà một người cha lại hướng con mình mà nhận lỗi, mong hắn về nhà đây, lão vô luận như thế nào cũng không thể bắt gương mặt già nua của mình làm vậy được.
Ngày đó, nhìn ánh mắt của con nhìn cô gái này làm lão giật mình, hắn ý thức được ý nghĩa của nữ hài tử này đối với con, căn cứ vào tâm tính muốn bảo vệ con, lão liền sai người điều tra hết thảy gia cảnh con người của nàng.
Quan hệ với mọi người của Giang Tình Quân đơn giản đến cực điểm, trừ bỏ ngẫu nhiên cùng bạn bè gọi điện liên lạc vào ngày nghỉ bàn việc, cơ hồ ngay cả điện thoại đều rất ít khi đụng tới.
Hơn nữa nàng luôn sớm chút trở về nhà nấu cơm chiều cho Khải Phong, trừ bỏ mua đồ dùng hàng ngày, rất ít khi ra khỏi cửa, cũng chưa từng có ghi chép nào việc nàng tiêu xài quá độ.
Những phát hiện đó làm cho lão bỏ đi sự không tín nhiệm với nàng, biết nàng đi làm trong công ty của mình, mới có thể tới tìm nàng, muốn từ miệng nàng biết được thêm những chuyện về con.
Ánh mắt tinh nhuệ nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần: “Ngươi làm sao mà biết ta họ Tiêu?” Không phải là không biết hắn sao? Làm sao lại có thể biết lão họ Tiêu?
“Di? Người không phải là cha của Khải Phong sao? Chẳng lẽ cha Khải Phong không phải là họ Tiêu mà là họ khác?” Nàng rất là hao tổn tâm trí đưa tay vuốt tóc mình.
“Ai nói cho ngươi ta là cha hắn?” Xưng hô từ " cha " này làm cho tim lão đập rối loạn một chút.
“Đương nhiên là Khải Phong, nhưng mà……” Nàng đắc ý dương dương tự đắc cười trộm một chút, xoay người nhặt lên đôi găng tay vừa làm rơi lúc nãy, phủi bụi, tự nhiên ngồi cạnh bên Tiêu Thiên Ngao: “Nhưng mà dù anh không nói cho cháu biết cháu cũng đoán được, hai người hình dáng giống nhau như vậy, Tiêu lão tiên sinh, thời tuổi trẻ nhất định người so với Khải Phong còn suất hơn (soái, đại loại là đẹp trai, anh tuấn, phong độ,….. Quân tỷ biết nịnh ghê nha), cháu nói đúng hay không?”
“Ngươi có vẻ một chút cũng không sợ ta.” Lão liếc mắt nhìn nàng.
Giang Tình Quân ngạc nhiên nói:“Vì sao lại sợ?”
“Ngươi không sợ ta bắt ngươi rời xa Khải Phong sao?” Lão thử mở miệng.
Nghe vậy, trong nháy mắt thần thái trên khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ tươi cười dịu dàng: “Không sợ a, dù sao Khải Phong sớm muộn gì cũng sẽ rời xa cháu thôi.” Về điểm này, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.
Tiêu Thiên Ngao nhíu mày: “Ngươi làm sao biết hắn sớm muộn cũng sẽ rời xa ngươi? Hắn nói với ngươi?”
“Không cần anh nói cho cháu biết, là chính cháu đoán được, anh ý là một người đàn ông vĩ đại như vậy, cháu căn bản là không xứng, anh hẳn là phải sánh cùng một cô gái có gia thế, dung mạo và học thức tương xứng mới đúng.”
Đây là chuyện nàng đã rất rõ ràng ngay lần gặp đầu tiên với hắn, cho nên, cho dù tương lai hắn sẽ ra đi, nàng sẽ rất thương tâm, nhưng mà không hề hối hận.
“Nếu ngươi nói yêu hắn, sẽ không có ý nghĩ như vậy, thích một người, sẽ muốn giữ người đó bên cạnh cả đời.”
“Nhưng Khải Phong sẽ không thích bị phụ nữ trói buộc.”
“Ngươi làm sao mà biết?” Tiêu Thiên Ngao kinh ngạc. Nữ hài tử đơn thuần này làm sao có thể hiểu biết về con lão như thế?
Nàng cười cười nhún vai: “Cháu cũng không biết. chính là cháu cảm giác được như vậy.” Tiếp theo, nàng có biểu tình thật cẩn thận, sợ hãi nhìn lão, nhỏ giọng nói: “Tiêu lão tiên sinh, cháu có thể cầu người một việc được không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này…… Khải Phong hiện tại đã thảm như vậy, người cho phép anh ý về nhà đi.”
Tiêu Thiên Ngao trong mắt chợt lóe tia sáng, vội hiện nghiêm khắc: “Hắn ngay cả chuyện bị ta đuổi khỏi nhà cũng nói cho ngươi?”
Giang Tình Quân bị ánh mắt lão dọa sợ tới mức vội vàng cúi đầu: “Cháu biết cháu không có tư cách quản việc nhà của người, nhưng nói thế nào thì anh ý cũng là con của người, hơn nữa …… Sự việc cũng đã qua nhiều năm như vậy, cha con hai người sao có thể vì một nữ nhân hư hỏng mà không nhận nhau chứ? Kỳ thật Khải Phong rất nhớ người, ngày đó từ yến hội trở về nhà, anh ý liền nằm một mình ngẩn người ở trên giường……”
“Ngươi cảm thấy với tính tình của Khải Phong, ta nói hắn về nhà hắn sẽ về nhà sao?” Hiển nhiên nha đầu này còn chút chưa hiểu rõ về con lão.
“Ách……” Nàng khờ ra một chút, sau đó ngây ngô cười ra tiếng: “Đúng vậy, tính tình anh ý thật sự ngạnh, sẽ không nghe lời người khác như vậy.”
Nhìn nàng ngây ngô cười đơn thuần, Tiêu Thiên Ngao bất đắc dĩ lắc đầu. Thật sự là bị làm cho khó hiểu, như thế nào mà trên Thế giới còn có thể có nữ hài tử đơn thuần như vậy, đơn thuần đến…… Liền ngay cả lão đã không còn tin vào bản tính lương thiện của con người cũng không nhịn được mà yêu mến nàng.
“A, lão tiên sinh, không bằng đôi bao tay này tặng cho người đi, thời tiết lạnh, mang nó có thể giữ ấm, sẽ không sinh bệnh.” Nàng đem đôi găng tay vừa đan xong nhét vào trong tay lão.
Cầm đôi găng trong tay có chút lo lắng, loại lo lắng này Tiêu Thiên Ngao chưa bao giờ lộ ra trước mặt người khác ngoài vẻ tươi cười, hắn cúi đầu xem kỹ đôi găng tay đơn giản mộc mạc.
“Cái này không phải ngươi định đưa Khải Phong sao? Tặng cho ta, ngươi không sợ hắn sẽ tức giận?”
“Anh ý sẽ không tức giận, dù sao anh cũng không biết, cùng lắm thì cháu sẽ đan lại đôi khác cho anh ý là được mà.”
“Muốn dùng đôi bao tay để thu mua ta cũng vô dụng, ta sẽ không dễ dàng như vậy khiến cho tiểu tử kia về nhà.” Tiêu Thiên Ngao cố tình nghiêm túc, lại yêu thích không buông tìm cách bắt lấy vật trên tay. Từ sau khi phu nhân của lão qua đời, vốn không có ai đan đồ len sợi cho lão.
Giang Tình Quân khẽ lè lưỡi, phát ra tiếng cười ngượng ngùng ngây ngô: “Không xong, bị người phát hiện rồi, này nên làm cái gì bây giờ đây?”
Lão hiếm khi nổi lên ngoạn tâm hướng nàng nghịch ngợm trừng mắt nhìn: “Nếu ngươi nguyện ý đan một cái khăn quàng cổ để đổi lấy lời nói của ta, có lẽ ta sẽ lo lắng một chút.”
“Thật vậy chăng? Chỉ cần cháu đan chiếc khăn quàng cổ cho người, người sẽ làm cho Khải Phong về nhà sao?” Nàng rất nhanh liền mắc mưu, còn thật sự trầm đôi mắt to trong suốt truy vấn.
“Ta cũng không nói như vậy nha, ta chỉ đáp ứng lo lắng mà thôi.”
“Nga……” Biểu lộ thất vọng mếu máo, đột nhiên nàng dường như nhớ tới cái gì, trong ánh mắt thật to lộ ra một chút nghi hoặc: “Lão tiên sinh, người làm sao có thể đến công ty chúng cháu a? Đến tìm người sao?”
“Đúng vậy, ta đến tìm người.” Đến tìm nàng.
Cầm quải trượng theo cầu thang đứng lên, Giang Tình Quân vội vàng cầm túi bên chân lên, đỡ lão: “Vậy người tìm đến ai nha? Có tìm được không? Nếu không tìm được cháu tìm giúp người.”
Kỳ quái, đầu nàng quay quay, sao lại cảm thấy choáng váng đầu óc chứ? Dạo gần đây thật là đáng đánh đòn, nàng đặc biệt dễ dàng mệt, mỗi ngày cũng không có làm gì nhiều liền mệt thầm nghĩ đi ngủ.
Lần trước Khải Phong muốn làm tình với nàng, kết quả nàng lại ngủ luôn trên giường, làm hắn tức giận cả một ngày cũng không chịu để ý nàng, nàng phải dùng đồ ăn ngon để dỗ hắn thật lâu mới nguôi.
Tiêu Thiên Ngao mang nàng đi xuống bậc thang nói: “Ta muốn tìm người cũng đã tìm được rồi. Nha đầu này, theo giúp ta đi uống trà chiều đi, ta biết một quán trà chiều có trà hoa lài rất ngon còn có cả bánh kem nữa.”
“Ách……. Nhưng là một chút nữa cháu sẽ làm việc, nếu không làm việc mà đi uống trà chiều với người, thứ nhất sẽ bị quản lí mắng, thứ hai sẽ bị trưởng phòng mắng, thứ ba sẽ bị các vị tiền bối mắng, còn có thể bị trừ tiền thưởng tháng này cùng với tiền thưởng tích lũy……” Nàng bị mắng cũng không sao cả, dù sao thông thường đều đã bị mắng, nhưng là trừ tiền là việc lớn khó lường.
Hiện tại nàng chẳng những nuôi chính mình, còn muốn nuôi cả Khải Phong, chi tiêu lập tức tăng lên rất nhiều, nếu không cố gắng kiếm tiền như đã nói, bọn họ chắc chắn sẽ đói bụng.
“Không quan hệ, ta đi thay ngươi xin phép, yên tâm đi, hắn không dám trừ tiền thưởng của ngươi.” Nói xong, đưa nàng đi vào phòng kế hoạch.
Bởi vì còn chưa tới thời gian làm việc, cho nên trong văn phòng cũng không nhiều người, nhưng thật khéo, quản lý phòng kế hoạch lúc này vừa đi ăn cơm trưa bên ngoài trở về, nhìn thấy tổng giám đốc công ty đột nhiên đến, sợ tới mức lắp bắp.
“Tổng, tổng…… Tổng giám đốc, ngài khỏe, xin hỏi ngài đại giá quang lâm có cái gì phân phó sao? Giang Tình Quân, còn không mau mời tổng giám đốc ngồi? Đi pha trà, nhanh đi pha trà!” Khẩn trương quá độ làm quản lý phòng kế hoạch trong nhất thời không biết phải tiếp đón như thế nào mới tốt.
“Tổng …… Tổng giám đốc?” Nàng vẫn ngơ ngác nhìn hắn: “Quản lý, tổng giám đốc ở nơi nào? Anh như thế nào ra nhiều mồ hôi như vậy a? Làm sao vậy? Không thoái mái sao?”
Quản lý thiếu chút nữa bị sự trì độn của nàng làm cho choáng váng, một tay kéo nàng đến một bên thóa mạ: “Ngươi này ngu ngốc, trợn ta ánh mắt của ngươi nhìn cho rõ ràng, vị này chính là tổng giám đốc công ty chúng ta.”
Giang Tình Quân ánh mắt nhất thời trừng lớn, trái tim trong nháy mắt nhảy lên ước chừng đập một trăm tám mươi nhịp/phút. Nàng nghe lầm, nhất định là nghe lầm, cha Khải Phong làm sao có thể là tổng giám đốc tập đoàn Ích Đạt chứ?
Quản lý thay đổi sắc mặt giống như chân chó tươi cười, hướng Tiêu Thiên Ngao cúi đầu khom lưng: “Tổng giám đốc, thực xin lỗi, cấp dưới của ta quá ngu ngốc, bất quá ngài yên tâm, ta sẽ thật tốt dạy dỗ nàng.”
Tiêu Thiên Ngao hé ra nét mặt già nua, trầm giọng nói: “Lưu quản lý, ngươi có thể lấy lại khí lực đi, ta cảm thấy Tình Quân rất tốt, không cần sự dạy dỗ của ngươi.”
“Sao? Cái gì? Tổng giám đốc ngài…… Ngài biết Tình Quân sao?” Quản lí trong nháy mắt có vẻ si ngốc. Đùa giỡn cái gì?
“Đúng, chúng ta có quen biết, chẳng nhưng quen biết mà còn rất quen thuộc. Lưu quản lý, ta hiện tại muốn thay Tình Quân hướng ngươi xin phép nghỉ, không biết ngươi có chuẩn cho phép không?”
Quản lí lập tức gật đầu như con gà con vịt mổ thóc:“Chuẩn, chuẩn, nhất định chuẩn!”
Tiêu Thiên Ngao đem gương mặt tiến gần đến trước mặt thuộc hạ, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Không cho phép trừ tiền lương của nàng, cũng không cho trừ tiền thưởng của nàng, có vấn đề gì không?”
Quản lí lại lắc đầu, giống như ở múa trống bỏi: “Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!”
“Đi. Thế nào Tình Quân, chúng ta đi thôi.” Hướng nàng vươn tay, chờ nàng lại đây đỡ chính mình.
Giang Tình Quân ngây ngốc đi về phía lão, nhưng mới vừa đi được hai bước, thần kinh của nàng thình lình bị choáng váng xâm nhập.
Kế tiếp nàng chỉ cảm thấy đầu óc oanh vang một tiếng, trước mắt liền tối đen, hôn mê bất tỉnh.
“Tình Quân?” Tiêu Thiên Ngao vội vàng ném bỏ quải trượng, động tác nhanh chóng dị thường tiến lên đỡ được thân mình nàng tê liệt ngã xuống, lớn tiếng hướng thuộc hạ ngốc đứng bên quát: “Ngươi còn đứng ngốc làm chi? Còn không mau kêu xe cứu thương!”
“Ách……. Dạ!”
Ông trời, ai có thể nói cho hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người bị bọn họ sai sử làm tạp vụ ở phòng kế hoạch như Giang Tình Quân, cư nhiên lại quen biết tổng giám đốc tối cao của công ty nha?
☆ ☆ ☆ ☆
“Cái gì? Nàng mang thai?” Ngoài cửa phòng cấp cứu, Tiêu Thiên Ngao cảm xúc kích động cầm tay bác sỹ mặc áo trắng: “Lão Trần, ngươi đã chẩn đoán rõ ràng?”
Bác sỹ liên tục gật đầu,“Tiêu lão, ngài ngay cả ta cũng không tin nổi sao?”
“Hảo, ta tin ngươi!” Buông tay nắm cánh tay bác sỹ ra, nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý. Lão phải có tôn tử (cháu)!
Một bên người hầu Chung bá cũng cười toe toét: “Lão gia,chúc mừng người có tôn thiếu gia!”
“Nhưng mà phụ nữ có thai mệt nhọc quá độ cần nghỉ ngơi, tốt nhất về sau cũng phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể làm chuyện mệt nhọc.” Bác sỹ đưa ra đề nghị đúng trọng tâm.
“Lão Chung, con dâu của ta về sau liền giao cho vợ ngươi chăm sóc. Lão Trần, có chuyện gì phải chú ý, làm phiền ngươi cùng lão Chung nói rõ ràng.”
“Nhi…… Con dâu?” Bác sỹ nghe xưng hô như vậy sửng sốt một chút, nhịn không được nghi hoặc hỏi:“Khải Phong thiếu gia kết hôn sao?”
“Nhanh, hắn mau kết hôn, đến lúc đó ngươi nhất định đến uống hai chén!” Hừ hừ, một chủ ý tuyệt diệu lúc này hình thành ở trong óc Tiêu Thiên Ngao.
Xú tiểu tử, hiện tại Tình Quân mang thai, trong tay ta cũng có lợi thế, cũng không tin đợi không được ngươi hướng ta cúi đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.