Vô Dụng Tình Thánh

Chương 7

Minh Tinh

12/02/2016

Chết tiệt, cô ấy chạy đi nơi nào chứ? Đã trễ thế này còn không về nhà, thật sự là một người phụ nữ không có trách nhiệm, chẳng lẽ không biết hắn rất đói bụng sao?

Kỳ quái, Tình Quân bình thường đều là tan tầm sẽ trở về nấu cơm cho hắn ăn, nếu có việc cần làm, cũng sẽ gọi điện thoại hỏi ý kiến hắn, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ …… Hắn trong lòng lo lắng. Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng liền lập tức lắc lắc đầu. Không có khả năng, nha đầu kia đơn thuần thiện lương như vậy, ông trời nhất định sẽ không nỡ để nàng gặp chuyện không may.

Ở trong phòng đứng ngồi không yên đi lại chung quanh, Tiêu Khải Phong cách mỗi phút đồng hồ liền mở cửa sổ nhìn xuống xung quanh dưới lầu.

Rốt cục, hắn thật sự là nhịn không được, ngồi vào trên ghế sô pha, lấy điện thoại bấm dãy số điện thoại của cô, sau khi điện thoại được thông, không đợi nghe được âm thanh trả lời đã lập tức mắng to [lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị].

“Giang Tình Quân, tan tầm vì sao không trở về nhà? Cô đi làm gì vậy? Có phải hay không đi quyến rũ đàn ông khác hả? Tôi cho cô ba mươi phút, lập tức xuất hiện ở trước mặt tôi, nói cách khác……..”

Sau một hồi liên tiếp vô tình chất vấn, hắn rốt cục ngừng lời, chờ đợi được nghe âm thanh cầu xin tha thứ mềm nhũn kia, nhưng trong ống nghe lại truyền tới giọng nói quen thuộc của một ông già.

“Bình thường ngươi vẫn đối đãi với Tình Quân như vậy sao?”

Ánh mắt Tiêu Khải Phong bỗng dưng nheo lại thành một khe hở sắc bén, bật người từ trên sô pha đứng lên, cảm xúc kích động lớn tiếng rít gào: “Lão già thối, vì sao lại là ông nhận điện thoại của Tình Quân? Tình Quân đang ở đâu? Tôi cảnh cáo ông, nếu dám làm chuyện bất lợi cho cô ấy, tôi sẽ không tiếc gì mà chiến đấu một trận đến cùng với ông!”

Chết tiệt, hắn đã biết gặp lão già thối này ở trong yến hội sẽ mang đến phiền toái cho mình mà.

“Chớ mạnh miệng nói trước, ngươi tốt nhất trước tiên xem lại sức chính mình, ngươi cảm thấy chính mình có tiền vốn để đối nghịch với ta sao?”

“Ông…….” Tiêu Khải Phong bị tức đến nỗi căng mạch máu. Lão già thối này thực biết đánh vào điểm yếu của hắn, biết hắn hiện nay phá sản mới có thể nói điều này để kích thích hắn.

“Ta thực không hiểu, Tình Quân là nữ hài tử đáng yêu như vậy làm sao có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ chứ?”

“Đó là chuyện của tôi và cô ấy, không cần ông quản, hiện tại chỉ cần nói cho tôi biết cô ấy làm sao là được!”

“Cô ấy ở nhà của ta, ta rất thích cô ấy, dù sao hiện tại ta cũng không có con cái, vì tương lai cần người thân chăm sóc trước lúc lâm chung, ta tính nhận cô ấy làm con gái nuôi, chờ ta chọn được ngày tốt sẽ báo cho ngươi, đến lúc đó hoan nghênh đến xem lễ.”

Đối thoại dừng tại đây, Tiêu Thiên Ngao sạch sẽ gọn gàng cắt đứt điện thoại, hơn nữa còn trực tiếp tắt nguồn di động.

Nhìn về phía cửa góc thư phòng, bắt đầu tính thời gian.

Lão dám đánh cược, nhiều nhất nửa giờ nữa, tiểu hỗn tử kia sẽ chạy tới đây tìm lão đòi người.

Lão cười đắc ý. Tưởng cùng lão đấu sao, hỗn đản kia còn chưa đủ sức đâu!

☆ ☆ ☆ ☆

Hàng lông mi dài chớp động vài cái, kêu lên một tiếng rên rỉ lười biếng, Giang Tình Quân mở hai mắt.

Nàng ngáp một cái từ trên giường ngồi dậy, mờ mịt đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía. Thật là kỳ quái, nàng bị làm sao vậy, làm sao lại có thể đang ngủ chứ?

Hơn nữa…… Nơi này là chỗ nào vậy? Phòng ở thật rộng lớn nha!

Đột nhiên, nàng nghe được “Chi nha” một tiếng vang nhỏ, tiếp theo cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Tiêu Thiên Ngao chậm rãi từ bên ngoài đi vào đến.

“Tình Quân, ngươi tỉnh.” Tiếp theo ông giương giọng nói:“Lão Chung, bảo Chung tẩu đem canh gà hầm lại đây.”

“Ách……” Giang Tình Quân vẻ mặt mờ mịt nhìn ông, không hiểu làm sao ông có thể đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

A, đúng rồi, nàng nghĩ lại! Cha Khải Phong không chỉ là cha Khải Phong, còn là tổng giám đốc của công ty nàng, hôm nay hình như ông nói muốn mang nàng đi uống trà chiều, kết quả nàng lại …… Té xỉu!

Nàng rốt cục nhớ ra rồi, nàng không phải đang ngủ, mà là té xỉu!

Đáng chết! Nàng thầm mắng chính mình một tiếng, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, xếp chân đứng ở trên thảm, liên tục hướng lão cúi đầu.

“Tổng giám đốc, thực xin lỗi, cháu không biết người là cha Khải Phong, ai nha! Không đúng, là cháu không biết người là tổng giám đốc, thực xin lỗi, cháu không nên té xỉu ở trước mặt người, cháu không nên mang phiền toái cho người……”

“Tình Quân thế nào, nhanh chút dừng lại, không cần làm động tác như vậy!” Tiêu Thiên Ngao cơ hồ bị động tác lỗ mãng của nàng hù chết, thật lo lắng tôn tử của mình sẽ bị nàng làm sẩy từ trong bụng

Nàng nghe lời không cúi đầu nữa, thật cẩn thận nhìn lão: “Tổng giám đốc, người sẽ không đuổi việc cháu chứ?”

Hôm nay không có tiếp ông uống xong trà chiều, hơn nữa nàng còn thực mất mặt té xỉu ở trước mặt ông, ông nhất định sẽ không thích viên công như vậy ở trong công ty mình, điều này làm cho nàng không khỏi lo lắng cho công việc của nàng.

Tiêu Thiên Ngao nắm eo thon nhỏ của nàng, mang nàng ngồi lên trên giường, lại ý bảo nàng nằm xuống, còn săn sóc chêm hai cái gối đầu phía sau lưng nàng, làm cho nàng thoải mái dựa vào.

“Về vấn đề này, ta đang muốn nói với ngươi, về sau ngươi không cần đi làm nữa.” Lão không cần mẹ của tôn tử đi làm, lão hoàn toàn nuôi được thật tốt.

“Cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn bị tin tức xấu này làm cho mất hết huyết sắc, Giang Tình Quân hốc mắt phút chốc đỏ lên, giọt lệ trong suốt lập tức rơi xuống.

“Tổng giám đốc, thực xin lỗi, cháu không phải cố ý té xỉu, bình thường cháu công tác đều thực cố gắng thực chú ý, van cầu người không cần đuổi việc cháu, cháu thề về sau cháu sẽ càng thêm cố gắng công tác, nếu người không cho cháu tiếp tục làm việc, cháu cùng Khải Phong sẽ bị đói bụng…… Ô ô…… Khải Phong phá sản đã thực đáng thương, người không thể lại làm cho anh ấy bị đói bụng……”

Làm sao bây giờ? Đều là nàng không tốt, nàng không có công việc, về sau muốn như thế nào nuôi Khải Phong đây?

“Phanh ──”

Cửa phòng bằng gỗ lim khắc hoa bị người thô bạo từ bên ngoài một cước đá văng ra, Tiêu Khải Phong từ bên ngoài xông tới như vào chỗ không người, sau khi tiến vào liền lớn tiếng rít gào.

“Giang Tình Quân, cô đến nơi đây để làm gì? Còn không mau đi theo tôi về nhà?”

“Thiếu gia, thiếu gia, cậu đừng lớn tiếng như vậy nha!” Chung bá ba chân bốn cẳng đi theo phía sau hắn.

Tiêu Khải Phong đối với cha như không nhìn thấy, lập tức vọt tới trước giường cầm cổ tay bạn gái, trên gương mặt tuấn dật có vẻ ức chế không để tức giận: “Cô là ngu ngốc sao, cư nhiên lại cùng người xa lạ về nhà, cô không sợ lão đem cô bán sang Thái Lan sao?”

Chính sau khi nói, hắn thấy được nước mắt trên mặt cô, nhất thời, áp lực lửa giận trong mười năm lập tức hoàn toàn từ trong cơ thể bộc phát đi ra, hắn dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận trừng lên nhìn cha mình.

“Ông nói gì với cô ấy? Ông đã làm cái gì đối với nàng? Tôi nói cho ông biết, Tình Quân là nữ nhân của tôi, đời này cô ấy đều là như vậy, ông đừng mơ tưởng tách chúng tôi ra! Ông không cần phải dùng phương pháp vụng về như vậy để bắt tôi phải phục, Tình Quân không giống với nữ nhân của ông!”

“Thiếu gia, cậu hiểu lầm lão gia……” Chung bá hướng lại đây, ý đồ giải thích với hắn.

Nhưng hắn một phen đã đem Chung bá đẩy ra, sau đó mạnh mẽ đem bạn gái từ trên giường kéo xuống dưới.

“Ngươi dừng tay cho ta!” Tiêu Thiên Ngao nhìn thấy hắn thô lỗ như vậy đối đãi với con dâu tương lai, vội vàng lên tiếng ngăn lại.

Bất quá Tiêu Khải Phong như đá không dừng lại, đẩy người liền đi ra ngoài.

“Ngươi này không thể được, ngươi đối đãi nàng thô lỗ như vậy, đứa nhỏ trong bụng nàng sẽ bị đau!” Lão bị tức giận đến phát run người, may mắn trái tim của lão vẫn là thực khỏe mạnh, nói cách khác nhất định hiểu thành bị phát bệnh đường sinh dục.

Tên tiểu tử hỗn đản này thật sự là làm lão tức chết!

Hai chữ “đứa nhỏ” khi truyền đến trong tai Tiêu Khải Phong, hắn đột nhiên dừng lại cước bộ, xoay thân mình về phía nữ nhân bên người, nghi hoặc hỏi: “Đứa nhỏ? Cái gì đứa nhỏ cơ?”

Giang Tình Quân cũng là vẻ mặt mờ mịt: “Em cũng không biết cái gì đứa nhỏ nha.”

“Thiếu gia, là như vậy, hôm nay thiếu phu nhân té xỉu ở trong công ty, lão gia đưa nàng đi đến bệnh viện, phát hiện ra nàng mang thai, mới đưa nàng mang về nhà để tĩnh dưỡng.” Chung bá rốt cuộc thay lão gia nhà lão giải thích rõ ràng sự việc đã xảy ra. “Hơn nữa thiếu phu nhân còn chưa có ăn cơm chiều đâu, cho dù cậu không đau lòng cho thiếu phu nhân, cũng nên nghĩ tới tiểu thiếu gia nha, còn có nữa, thầy thuốc nói thiếu phu nhân là vì mệt nhọc quá độ mới có thể té xỉu, nhất định phải có người chiếu cố mới được…….”



“Lão Chung, ngươi không cần giải thích với hắn, làm cho hắn đi đi, ta không muốn nhìn, quay đầu kẻ muốn làm hỏng đứa nhỏ đem đi nơi nào hối hận đi!”

Tiêu Thiên Ngao tức giận đến đặt mông ngồi vào một bên rất mất hình tượng. Nuôi con có ích lợi gì chứ! May mắn mấy năm nay tên tiểu tử hỗn đản này không sống ở trong nhà, nói cách khác, lão đại khái sẽ sớm bị chết vì tức thôi.

Tiêu Khải Phong rốt cục ý thức được chuyện nữ nhân bên cạnh có khả năng mang thai là thật, chỉ thấy hắn đầu tiên là ngu si nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội đang mang vẻ muốn làm rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, lại cúi đầu ngắm cái bụng bằng phẳng của nàng, giọng điệu buộc chặt lên tiếng.

“Em mang thai ?”

“Em, em không biết a……” Giang Tình Quân thực cố gắng suy nghĩ. Nàng có mang thai sao? Đây là chuyện gì phát sinh ra vậy? Vì sao nàng cũng không biết?

“Nguyệt sự của em bao lâu rồi không có tới?”

Nàng ngây ngốc trả lời: “Hai tháng rồi, ai nha, anh hỏi người ta vấn đề này làm chi? Rất khó nói nha ……..” Mặt nàng hồng lên liếc liếc mắt mọt cái về phía Tiêu Thiên Ngao cùng Chung bá. Xong đời, chuyện này còn mặt mũi nào gặp người chứ.

Sau năm giây trầm mặc, Tiêu Khải Phong một tay ôm lấy nàng, bước nhanh đi đến bên giường, thật cẩn thận đỡ nàng nằm xuống trên giường, hơn nữa còn săn sóc đắp chăn cho nàng thật tốt.

Sau đó _____ “Em có phải là phụ nữ không hả? Chính mình có hay không mang thai cũng không biết, mỗi ngày đều sôi nổi chạy đi làm việc, Chủ nhật trước còn nhận việc làm thêm, làm tới tận mười hai giờ mới trở về……..”

Càng miễn bàn nàng mỗi ngày đều giúp hắn nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn phòng, thuận tiện còn giúp hắn làm ấm giường, chết tiệt, nữ nhân này định hù chết hắn sao? Hiện tại cư nhiên còn dám té xỉu! May mắn là nàng choáng váng ở trong công ty của lão già thối, hắn thật không dám tưởng tượng vạn nhất nàng lại té xỉu như vậy ở chỗ nào đó thì sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa.

Nàng làm hắn sợ tới mức sớm chết trẻ thôi, xem về sau nàng sẽ gả cho ai!

Giang Tình Quân bị mắng một trận co rúm lại, thì thào biện giải cho mình: “Người ta trước kia cũng chưa từng mang thai, lại không có kinh nghiệm mà……….”

Thật là, làm chi mà dữ như vậy, mang thai thì không thể làm việc sao? Như thế nào nàng không biết? Trong công ty có rất nhiều đồng nghiệp nữ mang thai vẫn đi làm đấy thôi.

“Hỗn tiểu tử ngươi làm chi mắng nàng! Ngươi có biết hay không là không thể dọa phụ nữ có thai? Sẽ động thai khí!” Tiêu Thiên Ngao nhìn thấy con dữ như vậy, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Hắn hung tợn trừng mắt liếc lão ba một cái, ác thanh ác khí nói: “Lão già thối, ông ít quản chuyện của chúng ta đi!”

Vô nghĩa, hắn đương nhiên biết không thể dọa phụ nữ có thai, nhưng là vừa rồi hắn thật sự không thể khống chế được lửa giận của chính mình.

Quay đầu lại, hắn thu lại vẻ tức giận của mình, nhìn nữ nhân mình yêu hồ nghi, khẽ hôn nhẹ một cái trấn an trên trán nàng, ôn nhu nói: “Ngoan, nói cho anh biết, trước khi anh đi vào, lão già thối kia đã nói gì với em, vì sao em lại khóc?”

“Em……” Giang Tình Quân ủy khuất cúi đầu: “Tổng giám đốc nói về sau sẽ không để cho em đi làm.”

Đáp án hoàn toàn không nghĩ tới làm cho Tiêu Khải Phong nhất thời trợn tròn mắt há hốc mồm, hắn không thể tin trừng nàng: “Ý của em là nói…… Bởi vì lão không cần em đi làm, cho nên em liền khóc?”

Nàng dùng sức gật đầu vài cái, vụng trộm kéo kéo quần áo hắn, nhỏ giọng nói: “Khải Phong, anh giúp em nói với tổng giám đốc một chút được không? Nếu em không có việc làm, hai người chúng ta sẽ chết đói.”

Nâng tay vỗ trán mình một chút. Nữ nhân ngu ngốc này! Cho dù hắn đã phá sản cũng có biện pháp dựng lại Đông Sơn (gây lại sự nghiệp), chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ hắn là một nam nhân sau khi phá sản liền cần đến nữ nhân phải nuôi mình sao? Trong thời gian này hắn để nàng nuôi mình chính là đùa giỡn nàng được không!

“Lão gia, canh gà đến đây!!” Lúc này, một người phụ nữ trung niên dáng vẻ buồn bã đang mang một bát canh gà từ bên ngoài đi vào đến, thời điểm bà nhìn thấy Tiêu Khải Phong thì tay run lên, suýt nữa ném bay bát canh gà, may mắn Chung bá ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đón được lấy.

“Lão thái bà, ngươi cẩn thận một chút nha.”

Người phụ nữ ục ịch vội vàng nhằm phía Tiêu Khải Phong, ôm lấy hắn, nước mắt chảy ròng ròng: “Ô ô………. Khải Phong thiếu gia, cậu rốt cục cũng đã về nhà, ta rất nhớ cậu nha, mấy năm nay cậu một người ở bên ngoài nhất định chịu không ít khổ cực đi? Nhìn cậu gầy như vậy……….”

Tùy ý để bà ôm chính mình, Tiêu Khải Phong bất đắc dĩ mở miệng: “Chung tẩu, bà nên đi sắm kính lão đi, cháu làm sao mà gầy, cháu so với trước kia đã béo lên rất nhiều đấy chứ?”

“Ô ô…….. Ta nói gầy chính là gầy, không ăn đồ do Chung tẩu nấu thì cậu nhất định gầy! (bác tự sướng quá nha ^^ ) Ta mặc kệ, cậu trở về sẽ lấy lại được thôi, nếu nói lại đi ta liền đi cùng cậu……..” Nói xong bà đột nhiên buông tay ra: “Thiếu gia, cậu còn chưa có ăn cơm đi? Cậu chờ một chút, ta đi làm vài món cậu thích ăn nhất nhé!”

Công phu trong nháy mắt, bà liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Tiêu Khải Phong im lặng thở dài một hơi. Chung tẩu trước kia là bảo mẫu của hắn, giống như người mẹ thứ hai, đối với hắn còn tốt hơn cả với con của chính mình.

Chung bá đem canh gà đưa đến bên người Giang Tình Quân: “Thiếu phu nhân, cô nhất định là đói bụng đi, đến, uống chút canh gà, lão thái bà của ta kia nói canh gà đối với phụ nữ có thai là tốt nhất.”

Nàng vội vàng hướng ông khoát tay áo,“Lão bá bá, ông nhận sai người rồi, cháu gọi là Giang Tình Quân, không phải là thiếu phu nhân nhà ông.”

“Phốc xích ──” Tiêu Khải Phong bị những lời này làm cho nhịn không được phát ra một tiếng buồn cười. Tiểu ngu ngốc này thật đúng là làm đậu hắn, lời nói ngốc như vậy cũng có thể nói ra, hắn xem như ăn xong nàng.

Chung bá cũng mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân, ta không có nhận sai người, cô chính là thiếu phu nhân nhà chúng ta.”

“Nhưng mà……” Mờ mịt nhìn ông, lại nhìn tới bạn trai, nàng có chút bất lực nhẹ giọng thúc giục: “Khải Phong, anh mau giải thích một chút với lão bá bá nha, em không phải thiếu phu nhân gì nha.”

“Em là lão bà của anh, Chung bá là quản gia nhà chúng ta, ông hiển nhiên gọi em là thiếu phu nhân đi.” Hắn sủng nịch sờ khuôn mặt phấn nộn của nàng một chút, sau đó đón lấy canh gà trong tay Chung bá

Cái miệng anh đào phấn nộn nhỏ chậm rãi mở ra, mở ra, lại mở ra, to đến nỗi đủ để nhét vào một quả trứng đà điểu.

Kỳ quái, nàng như thế nào mê man xong lập tức liền biến thành lão bà của anh?

Nàng cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới chính mình sẽ trở thành lão bà của anh a!

Một muỗng canh gà đưa đến cái miệng đang há to của nàng: “Ngoan, uống chút canh gà trước đi, chờ một chút ăn cái gì rồi chúng ta lại về nhà.”

Tuy rằng hắn rất muốn hiện tại lập tức ôm nàng trở về, nhưng lại lo lắng đến tâm can bảo bối của hắn hiện tại trong bụng đang mang cục cưng của hắn, hắn liền miễn cưỡng chịu đựng chính mình ở lại nơi làm cho hắn chán ghét này, hắn không nỡ để tâm can bảo bối của hắn đói bụng.

“Thiếu gia, cậu không ở lại sao?” Chung bá nghe được hắn tính rời đi, vội vàng hỏi lại.

“Nơi này cũng không phải nhà của cháu, vì sao muốn ở lại?” Sắc mặt hắn thối thối nói.

“Ngươi, ngươi này không nhịn được, nếu ngươi nghĩ đi thì đi một mình ngươi đi, nhưng ngươi đừng mơ tưởng đem Tình Quân mang đi!”

Nghĩ đến dự tình sẽ có chuyển biến Tiêu Thiên Ngao nghe được con lại nói ra lời tuyệt tình như vậy, không khỏi nổi trận lôi đình mắng to.

Dù sao đứa con này của lão đã muốn mất đi mười năm, lão đã có thể học được không cần, nhưng là lão tuyệt đối không cho phép tên tiểu tử hỗn đản này đem mẹ của tôn tử của lão mang đi.

Phải biết rằng, lão hiện tại sở hữu còn thừa sức nghĩ đến kế hoạch bồi dưỡng tôn tử thành tài, lão còn tính sẽ sống đến chín mươi tuổi để chờ bế chắt trai nữa!

Tiêu Khải Phong cũng không chút nào yếu thế,“Lão già thối, ông đừng đã cho ta không biết ông có chủ ý gì, nói cho ông biết, hài tử của ta ta chính mình sẽ nuôi, không cần ông quan tâm tới……”

“Khải Phong, anh làm sao có thể nói chuyện với tổng giám đốc như vậy? Ông là cha của anh nha!” Hai người cãi nhau làm Giang Tình Quân bừng tỉnh khỏi việc tự hỏi mình khi nào thì lại trở thành lão bà của Tiêu Khải Phong

Bởi vì quan hệ hoàn cảnh sinh trưởng, nàng rất khát mong tình thương của cha, hơn nữa, trải qua một phen nói chuyện làm cho nàng nhận ra tổng giám đốc vẫn là yêu Khải Phong, nàng không hy vọng anh bởi vì tính tình cứng rắn mà làm mất đi hạnh phúc.

Gặp con dâu nghiêng về phía mình, Tiêu Thiên Ngao vội vàng kêu gọi: “Tình Quân, nghe ta, không cần gả cho nó, để ta nhận con làm con gái nuôi, cha nuôi nuôi con cả đời!”

“Lão già thối! Ông còn dám nói chuyện loạn ngôn có tin hay không tôi……..” Tiêu Khải Phong dáng vẻ thô bạo vọt tới trước mặt cha, nắm lấy áo ông, giơ tay lên cao.

“Không thể a ­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­——-” Giang Tình Quân bị hành động bạo lực của anh làm sợ tới mức phát tiếng thét chói tai.

Nhưng mà nắm tay anh chính là giơ ở trên cao, cũng không có hạ xuống.

Bởi vì trong nháy mắt lúc ấy, anh phát hiện cha đã già đi, năm tháng đã lưu lại rất nhiều dấu vết ở trên người ông, nếp nhăn, đầu bạc, ngân nhiêm (ai biết cái này có nghĩa là gì thì bảo ta với nha, thanks!) …….. Còn có sự thương tâm trong mắt cha, cùng sự thất vọng chợt lóe rồi biến mất.

Đáng chết! Anh buông mạnh tay quay người lại, không biết vì sao, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí dâng lên trong hốc mắt.

Giang Tình Quân từ trên giường nhảy xuống, một hơi vọt tới trước mặt anh, giơ tay ra tát anh một cái vang dội.

Tiêu Khải Phong bị nàng đánh cho mặt lệch về một bên, anh không thể tin chậm rãi quay đầu trở lại. Bình thường cô ngay cả lớn tiếng quát anh cũng không dám, nay cư nhiên lại có can đảm tát anh? Đùa giỡn gì chứ?

Nhưng cô lúc này, hoàn toàn vứt bỏ lá gan giống như thỏ đế mọi khi, vẻ mặt oán giận trừng anh, hai tay chống hông, bộ dáng như một người đàn bà chanh chua.



“Anh làm sao có thể như vậy đối với ba anh chứ? Anh có biết hay không như vậy là không đúng? Cha đánh con là thiên kinh địa nghĩa, con đánh cha sẽ khiến thiên lôi trừng phạt! Em trước kia còn thực đồng tình với anh khi bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà từ giờ trở đi, em không cần đồng tình anh nữa, anh giống như đứa con sử dụng bạo lực với cha như vậy không cần cũng đáng!”

“Còn có, em quyết định, em muốn cùng anh chia tay, anh không bao giờ là bạn trai em nữa, anh lập tức rời nhà của em chuyển đi ngay! Tổng giám đốc, lúc trước ngài đuổi anh ý ra khỏi nhà là chính xác, cháu về sau sẽ nghe theo người, sẽ không lần nữa xin người tha thứ cho anh ý, làm cho anh ý về nhà!”

“Tình Quân, em ——-” Tiêu Khải Phong trợn mắt há mồm nhìn màn trình diễn biến thân của bạn gái, một câu cũng không nói nên lời. Cô như vậy anh thấy thật xa lạ, cũng làm cho tính tự tôn nam nhân trong anh thấy không quen, cho nên anh có ý đồ muốn làm cho thần trí của cô tỉnh lại, nhưng vừa mở miệng đã bị đánh gãy.

“Anh im lặng cho em! Em không cho anh nói chuyện anh không được nói. Em biết anh bởi vì chuyện tình ủy khuất năm đó, nhưng là ba anh cũng biết là đã hiểu lầm anh, hơn nữa ông còn thực quan tâm anh, nếu không cũng sẽ không lấy danh nghĩa tổng giám đốc tới tìm em để hỏi thăm tin tức của anh, còn có, đây là phòng của anh đúng không?”

Tay nàng chỉ chỉ lên tấm ảnh chụp cảnh anh học bài treo trên tường, lại chỉ tay sang chỗ khác, đó là một chiếc cúp hào quang sáng chói mắt.

“Chính anh nhìn xem, chiếc cúp này được lau rất sạch sẽ, một chút tro bụi đều không có, ba anh cho tới bây giờ đều không có coi như anh không ở nhà, vẫn luôn thật hy vọng anh có thể về nhà, là chính tại tính tình của anh phá hư, trách ai chứ?”

Tiêu Khải Phong ôm chiếc cúp ủy khuất muốn nói: “Anh—–“

Giang Tình Quân lại đánh gãy lời nói của anh, bước đi đến trước mặt anh, vươn ngón tay mảnh khảnh một chút lại một chút chạm vào bộ ngực rắn chắc của anh.

“Anh ngu ngốc vẫn là ngu ngốc nha? Trên Thế giới này sẽ có cha nhận lỗi với con sao? Anh có biết hay không ba dù là đã sai lầm nhưng vẫn là đúng, bởi vì đó là ba anh, làm ba chính là có quyền như vậy! Nếu ngay cả lời như vậy mà anh cũng không hiểu, thì tương lai em sinh đứa nhỏ ra sẽ không cho nó gọi anh là ba, cũng không cho đứa nhỏ nhận anh, làm cho nó xem anh như không khí, anh thử nghĩ xem như vậy có thương tâm hay không, có khổ sở hay không!”

Bị nàng mắng liên tiếp, anh cũng không giữ được bình tĩnh: “Em nói đủ chưa?”

“Không đủ!” Cô nói to: “Em nói cho anh hay, hôm nay anh phải hướng ba anh quỳ gối nhận sai, cầu xin ông tha thứ, sau đó lại nói chuyện về nhà, nếu anh nói không, em nhất định sẽ nói với mọi người chuyện anh bất hiếu!”

“Em nói cái gì?” Anh trừng mắt nàng. Đùa giỡn gì chứ? Cũng không phải anh làm sai, dựa vào cái gì muốn anh quỳ xuống nhận lỗi chứ?

“Em ….. Em …..” Bị giọng cùng ánh mắt của anh dọa tới mức mất hẳn khí thế, lá gan vừa mới bành trướng như trái dưa hấu “phù” một tiếng đã xẹp lép, cô nhất thời run run, lùi về sau hai bước.

Cô đáng thương quay lại nhìn Tiêu Thiên Ngao phát đi ánh mắt cầu cứu. Xong rồi xong rồi, cô vừa mới nói cái gì nha? Thật sự là không hiểu nổi cô vừa rồi làm sao có thể giống như ác mẫu chứ, cái này nhất định làm Khải Phong tức giận, cả đời khí có khi còn có thể đánh cô, ô…… Cô nên làm cái gì bây giờ đây?

Đột nhiên cô co rúm lại, bộ dáng nhát gan làm cho Tiêu Khải Phong đang lửa giận phừng phừng thoáng dập tắt đi một chút, rất muốn mắng cô một chút, nhưng là…… thật sự là không nỡ làm dữ với cô.

Thật là! Anh oán hận đem chiếc cúp đặt về chỗ cũ, xoay người nhanh rời đi, trong không khí truyền đến tiếng hét phẫn nộ luống cuống của anh: “Em đứng ngốc cái gì ở đó? Còn không mau đi theo anh đi ăn cơm!”

Ách?!

Mọi người hai mặt nhìn nhau trong chốc lát. Sự tình cứ như vậy chấm dứt ?

Anh không mắng chửi người, cũng không đánh người, càng không có tức giận đến đạp cửa rời đi, làm sao có thể?

Giang Tình Quân ngây ngốc phát ra một tiếng cười khổ, trộm liếc liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Ngao: “Tổng giám đốc, cái kia…… Cháu vừa mới có phải hay không rất hung ?”

“Không có hay không, ngươi vừa mới nói được tốt lắm, tốt lắm, thật sự……” Lão nhịn không được đối với tiểu nha đầu này có vài phần kính trọng. Thật tốt quá, về sau rốt cục có người khắc chế được tên hỗn đản con lão. “Tình Quân nha, về sau không cần lại gọi ta là tổng giám đốc, hãy gọi ta là ba.”

“Dạ? Vì sao?” Cô hoàn toàn muốn làm rõ ràng địa vị hiện tại của mình ở tại Tiêu gia.

“Bởi vì ngươi cũng sắp phải gả cho Khải Phong, đến lúc đó chính là con dâu của ta, gọi ta là ba là thiên kinh địa nghĩa.”

“Nhưng là ──”

Tiêu Thiên Ngao yêu thương sờ sờ đầu nàng, đánh gãy lời của nàng: “Ngoan, trước đi ăn cơm đã, cơm nước xong chúng ta lại nói chuyện phiếm. Lão Chung, đưa thiếu phu nhân đi nhà ăn, hầu hạ thiếu phu nhân thật tốt.”

“Dạ!” Chung bá tâm trạng vui vẻ tiến lên: “Thiếu phu nhân, xin đi theo ta.”

☆ ☆ ☆ ☆

Nằm ở trên chiếc giường lớn đã mười năm không có nằm lại, Tiêu Khải Phong suy nghĩ miên man.

Cuối cùng anh lựa chọn thỏa hiệp lưu lại, về phần vì sao anh cũng nói không rõ ràng, có lẽ là vì lòng anh rung động thương cha đã già, cũng có lẽ là vì Tình Quân nói rất đúng.

“Khải Phong……”

Lúc anh đang nghĩ tới khuôn mặt già nua của cha, bên tai vang lên âm thanh sợ hãi của nữ nhân.

Quay đầu, dưới ánh sáng mờ nhạt, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, cười yếu ớt hỏi: “Như thế nào? Không quen ngủ ở đây sao? Nếu em không quen, chúng ta lập tức sẽ về nhà.”

“Không phải, em…… Em……” Giang Tình Quân nuốt một ngụm nước miếng, thế này mới lấy thêm dũng khí nói:“Em không phải không quen, em…… Em chỉ là muốn giải thích với anh mà thôi.”

“Giải thích?” Từ ngữ kỳ quái này làm cho hắn không khỏi giương mi. Cô có làm chuyện gì cần xin lỗi anh, cần hướng anh giải thích sao?

Nếu cô muốn giải thích một chút chuyện chiều tối đã thực hung mắng anh, kia hẳn thật là, phải biết rằng, anh lớn như vậy còn không có nữ nhân nào có lá gan như vậy dám mắng anh.

Còn có cái tát kia, nàng cũng nên giải thích với hắn, bị nữ nhân bạt tai, nếu lọt ra ngoài nhất định sẽ bị người cười rụng răng hàm!

Giang Tình Quân né tránh ánh nhìn của anh, thì thào nói: “Thực xin lỗi, em không phải cố ý mang thai.”

Tiêu Khải Phong cơ hồ nghĩ là mình đã nghe nhầm. Nữ nhân này đang nói cái gì? Mang thai con của anh là sự việc làm cho cô cảm thấy có lỗi với anh sao?

“Bất quá anh yên tâm, em sẽ không bức anh phải lấy em, em biết chính mình không xứng với anh, nhưng là……… Nhưng là em hy vọng anh có thể đồng ý cho em sinh đứa nhỏ ra, dù sao nó cũng là một sinh mệnh vô tội, về sau nếu anh có nhớ nó có thể tới thăm, nếu không nghĩ tới, cứ coi như nó không tồn tại cũng được………”

Tiểu Bạch này hồ ngôn loạn ngữ nói loạn thất bát tao cái gì đó? Chẳng lẽ đến bây giờ nàng còn không rõ địa vị của mình ở trong lòng anh hay sao?

Anh xoay người ngăn chặn cô, đôi con ngươi u tối vào lúc này bịt kín mềm nhẹ nhìn nàng: “Cục cưng, em cảm thấy anh vì sao lại làm cho em mang thai?”

Từ lần đầu tiên anh muốn cô, liền cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới vấn đề tránh thai, anh đã sớm nhận định trên Thế giới này chỉ có cô mới có tư cách sinh ra đứa con của anh.

Cho nên, lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí về sau vô số lần, anh đều chưa từng có ý nghĩ tới việc tránh thai.

“Ách……” Giang Tình Quân chỉ ngây ngốc nhìn ánh mắt ôn nhu của anh: “Cái kia…… Không phải là ngoài ý muốn sao?”

Ngoài ý muốn? Cô thật đúng là có trí tưởng tượng! Tiêu Khải Phong bất đắc dĩ thầm than. Quên đi, anh thích nhất sự ngây ngốc này, nếu không đem sự việc nói thẳng với cô, khả năng cả đời này cô cũng sẽ không biết được tâm ý của anh.

Hắn hôn nhẹ cánh môi phấn hồng của cô một chút: “Đứa ngốc, đó là bởi vì anh thích em, anh yêu em, anh muốn lấy em, cho nên em mới có thể có hài tử của anh!”

“Này…… Đây là sự thật chăng?” Cô thề, cô nằm mơ cũng không có khả năng sẽ mơ thấy một đáp án như vậy.

Khải Phong thích cô? Đây là chuyện gì phát sinh? Vì sao cô một chút cũng chưa phát hiện ra?

“Đương nhiên là thật, anh yêu em, tiểu ngu ngốc của anh……” anh hôn môi của nàng, thật sâu hôn trụ, trằn trọc hút lấy mật ngọt ngon lành, nhưng chỉ trong chốc lát liền như bừng tỉnh bình tĩnh rời đi môi của nàng, xoay người nằm thẳng ở trên giường, phát ra một tiếng cười khổ bất đắc dĩ.

Đáng chết, anh thiếu chút nữa đã quên chuyện đứa nhỏ.

Nàng mang thai hai tháng, trong khoảng thời gian này là thời điểm đứa nhỏ yếu ớt nhất, anh cái gì cũng không thể làm, không chỉ như thế, ở ít nhất trong vòng một năm, anh tốt nhất là sống cuộc sống giống như hòa thượng, đối với cục cưng của bọn họ mới là tốt nhất.

Trời nha, tại sao có thể như vậy?

Nguyên bản sự việc làm cho anh hưng phấn nhất, trong lúc này lại đột nhiên giống như một chậu nước lạnh đổ lên đầu, làm xao tỉnh thần trí anh.

Anh có chút hiểu được vì sao cha mẹ chỉ sinh một mình anh, nhất định là lão ba của anh không thể chịu đựng được thời gian dài đến một năm không thể cùng lão mẹ của anh làm chuyện ấy mới có thể như vậy.

Trong đầu hiện lên suy nghĩ ngu xuẩn này, anh nhịn không được phát ra tiếng cười nhẹ, trong lúc nhất thời, đối với phụ thân mọi sự thầm oán cùng muôn vàn cừu thị trong mười năm, tất cả đều tan thành mây khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Dụng Tình Thánh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook