Chương 16
Lê Tinh
25/04/2015
Nhị sư huynh sắc mặt không đổi, đưa ra một trăm lượng. Thất Thất lần này vừa lòng nở nụ cười, trước tiên đem một ngàn năm trăm lượng ngân phiếu cẩn thận cất vào trong người mình, lúc này mới đi đến bên cạnh xa phu, đem bạc đưa cho hắn. Coi như bồi thường cho xe ngựa cùng với sự chấn động của hắn.
Xa phu cũng thất ự bị sợ, sau khi cầm tiền một khắc cũng không nghĩ dừng lại, nhanh chóng bỏ đi.
Nhị sư huynh nhíu mi, Thất đệ thích chưng diện ! mà vị Thất Thất này giống như —- yêu tiền !
“ Nhị sư huynh, chúng ta nhanh đi cứu Dực Chi đi! Nếu không sẽ không kịp !”
Nhi sư huynh tuy rằng gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn có chút hoang mang, “ sao lại sợ không kịp ? Thất Thất không cần phải lo lắng quá mức.” Đi sớm, sư đệ sẽ cảm thấy mất mặt, nếu có thể tha liền tha đi, để cho hắn tự mình giải quyết.
“ Ta đương nhiên gấp a!” Thất Thất gấp đến độ giơ thẳng chân, nhưng lão nhị sư huynh vẫn bất động, dám bất động, nàng cũng có cách a ! Nàng vẫn không thể tự mình xuất mã nha, ngu ngốc mới tự chui đầu vào miệng cọp.
“ Ta cho hắn uống thuốc, sau nửa canh giờ hiệu lực của thuốc mới hết tác dụng, nếu không nhanh đến sẽ không kịp đâu!”
Sớm nhìn ra hắn bị kê đơn, nếu không làm sao dễ dàng bị đám tặc nhân kia bài bố, “ một khi đã như vậy ngươi càng không nên sốt ruột !” Nhị sư huynh cười nói.
“ Ai nha, nguyên nhân của việc này ngươi vẫn là không rõ đâu, chúng ta vẫn nên mau một chút…nguy rồi ! hắn đã trở lại !” Thất Thất than thở, nháy mắt người cũng ủ rũ xuống, mất đi toàn bộ tinh thần.
Lại vừa thấy, xa xa một người đang lẳng lặng đi về phía nàng không phải là Dực Chi sao?
Nhị sư huynh càng thêm khó hiểu, “ sư đệ bình an trở về, chẳng lẽ ngươi không cao hứng sao ?” vừa rồi còn vội vã muốn đi cứu người mà.
Thất Thất thở dài một tiếng, “ ngươi không biết, nếu trước khi thuốc tê hết hiệu lực mà chúng ta đến cứu hắn, hắn sẽ cảm thấy chúng ta không vứt bỏ hắn, hắn sẽ không tức giận, nhưng hiện tại… Ai ! Hắn nhất định đối với ta mà phát hỏa !”
“ ….” Nhị sư huynh á khẩu không trả lời được, nhìn thân hình nho nhỏ của Thất Thất chạy vội đến hướng của Dực Chi.
Sau, Nhị sư huynh chưa từng bỏ ý định lại hỏi Thất Thất, “ nếu ta không xuất hiện thì sao? ngươi phải làm như thế nào ?”
“ Đương nhiên là chờ hắn trở về, để cho hắn phát hỏa một chút, đem cái mạng nhỏ ra gánh chịu một chút thôi !”
“ ….” Nhị sư huynh trợn mắt há mồm, cảm thấy từ nay về sau sư đệ của hắn quả thật sẽ rất đáng thương.
“ Dực Chi ! ngươi đã trở lại, thật tốt quá !” Thất Thất cười hì hì hà hà nhào qua.
Dực Chi đưa ra khuôn mặt lạnh, nghiêng người tránh đi. Thất thất nhào qua rất mạnh, thu người lại không kịp, trước mắt sẽ ngã giống như chó ăn phân….
Theo đó một tiếng thở dài vang lên, Thất Thất muốn ngã được người đỡ được, vội vàng đứng lên, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng hắn, “ Dực Chi….”
Dực Chi sắc mặt xanh mét, nhất là khi nhìn thấy sư huynh đang đứng một bên xem kịch vui, “ Buông ra.”
“ Dực Chi ! ngươi giận ta có phải hay không ? ta là bất đắc dĩ mới làm vậy thôi !” Thất Thất ôm chặt thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, bước tiếp theo là hướng đến người hắn, “ Dực Chi, ngươi là nam, sẽ không bị tổn thương gì, nhưng ta là nữ hàng thật giá thật nha, nếu bị bọn họ đạp hư, chỉ còn có thể có một con đường tự sát thôi !”
Dực Chi mắt lạnh nhìn về Thất Thất giống như con sâu lông đang hướng về phía mình bò lên. Khiển trách nói, “ Ngươi còn biết ngươi là thân nữ nhi sao, ngươi nhìn lại bộ dáng hiện tại của mình xem, ngươi còn không cảm thấy thẹn sao !” Nói xong, thân hình hơi dùng sức liền đem cả người Thất Thất đánh văng ra.
“ Dực Chi…” nháy mắt Thất Thất liền hồng hồng đôi mắt, cái miệng nhỏ lại nấc một tiếng….Điềm báo khó lớn !
Dực Chi vừa thấy không khỏi sợ hãi, lập tức ôm Thất Thất vào trong lòng ôn nhu nói : “Ta không có tức giận, ta không có trách ngươi, đừng khóc nha ! ngươi trăm lần ngàn lần
đừng khóc nha !” Nói xong, lời cuối cùng đã muốn biến thành lời cầu khẩn.
Nhị sư huynh một bên biến thành sửng sốt sửng sốt.
Ánh mắt hồng hồng của Thất Thất bắt đầu chuyển lượng, lập tức cười, Dực Chi rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi ! Hắn lấy ra một chiếc giày thêu cúi người mang vào cho Thất Thất, lúc này mới nhìn sư huynh nói : “ Nhị sư huynh ! sách ta đã lấy được, bất quá, ở trên người nàng !”
A ! không phải gạt ngươi ! thật sự là nhị sư huynh nha! Thất Thất chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ là ngân phiếu của nàng.
“ Phải không ?” Nhị sư huynh cười nói, “ một khi đã như vậy còn mang theo nàng làm gì? mang theo đại tiểu thư của Hạ phủ rêu rao khắp nơi chẳng phải tự mình tìm phiền toái sao !”
“ Nhị sư huynh !” Dực Chi đang nhìn trước người Thất Thất, giương mắt nhìn thấy sư huynh ánh mắt như đang cười, mới biết đang bị trêu đùa ! vẻ mặt xấu hổ cười cười, “nàng…nàng…”
Xa phu cũng thất ự bị sợ, sau khi cầm tiền một khắc cũng không nghĩ dừng lại, nhanh chóng bỏ đi.
Nhị sư huynh nhíu mi, Thất đệ thích chưng diện ! mà vị Thất Thất này giống như —- yêu tiền !
“ Nhị sư huynh, chúng ta nhanh đi cứu Dực Chi đi! Nếu không sẽ không kịp !”
Nhi sư huynh tuy rằng gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn có chút hoang mang, “ sao lại sợ không kịp ? Thất Thất không cần phải lo lắng quá mức.” Đi sớm, sư đệ sẽ cảm thấy mất mặt, nếu có thể tha liền tha đi, để cho hắn tự mình giải quyết.
“ Ta đương nhiên gấp a!” Thất Thất gấp đến độ giơ thẳng chân, nhưng lão nhị sư huynh vẫn bất động, dám bất động, nàng cũng có cách a ! Nàng vẫn không thể tự mình xuất mã nha, ngu ngốc mới tự chui đầu vào miệng cọp.
“ Ta cho hắn uống thuốc, sau nửa canh giờ hiệu lực của thuốc mới hết tác dụng, nếu không nhanh đến sẽ không kịp đâu!”
Sớm nhìn ra hắn bị kê đơn, nếu không làm sao dễ dàng bị đám tặc nhân kia bài bố, “ một khi đã như vậy ngươi càng không nên sốt ruột !” Nhị sư huynh cười nói.
“ Ai nha, nguyên nhân của việc này ngươi vẫn là không rõ đâu, chúng ta vẫn nên mau một chút…nguy rồi ! hắn đã trở lại !” Thất Thất than thở, nháy mắt người cũng ủ rũ xuống, mất đi toàn bộ tinh thần.
Lại vừa thấy, xa xa một người đang lẳng lặng đi về phía nàng không phải là Dực Chi sao?
Nhị sư huynh càng thêm khó hiểu, “ sư đệ bình an trở về, chẳng lẽ ngươi không cao hứng sao ?” vừa rồi còn vội vã muốn đi cứu người mà.
Thất Thất thở dài một tiếng, “ ngươi không biết, nếu trước khi thuốc tê hết hiệu lực mà chúng ta đến cứu hắn, hắn sẽ cảm thấy chúng ta không vứt bỏ hắn, hắn sẽ không tức giận, nhưng hiện tại… Ai ! Hắn nhất định đối với ta mà phát hỏa !”
“ ….” Nhị sư huynh á khẩu không trả lời được, nhìn thân hình nho nhỏ của Thất Thất chạy vội đến hướng của Dực Chi.
Sau, Nhị sư huynh chưa từng bỏ ý định lại hỏi Thất Thất, “ nếu ta không xuất hiện thì sao? ngươi phải làm như thế nào ?”
“ Đương nhiên là chờ hắn trở về, để cho hắn phát hỏa một chút, đem cái mạng nhỏ ra gánh chịu một chút thôi !”
“ ….” Nhị sư huynh trợn mắt há mồm, cảm thấy từ nay về sau sư đệ của hắn quả thật sẽ rất đáng thương.
“ Dực Chi ! ngươi đã trở lại, thật tốt quá !” Thất Thất cười hì hì hà hà nhào qua.
Dực Chi đưa ra khuôn mặt lạnh, nghiêng người tránh đi. Thất thất nhào qua rất mạnh, thu người lại không kịp, trước mắt sẽ ngã giống như chó ăn phân….
Theo đó một tiếng thở dài vang lên, Thất Thất muốn ngã được người đỡ được, vội vàng đứng lên, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng hắn, “ Dực Chi….”
Dực Chi sắc mặt xanh mét, nhất là khi nhìn thấy sư huynh đang đứng một bên xem kịch vui, “ Buông ra.”
“ Dực Chi ! ngươi giận ta có phải hay không ? ta là bất đắc dĩ mới làm vậy thôi !” Thất Thất ôm chặt thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, bước tiếp theo là hướng đến người hắn, “ Dực Chi, ngươi là nam, sẽ không bị tổn thương gì, nhưng ta là nữ hàng thật giá thật nha, nếu bị bọn họ đạp hư, chỉ còn có thể có một con đường tự sát thôi !”
Dực Chi mắt lạnh nhìn về Thất Thất giống như con sâu lông đang hướng về phía mình bò lên. Khiển trách nói, “ Ngươi còn biết ngươi là thân nữ nhi sao, ngươi nhìn lại bộ dáng hiện tại của mình xem, ngươi còn không cảm thấy thẹn sao !” Nói xong, thân hình hơi dùng sức liền đem cả người Thất Thất đánh văng ra.
“ Dực Chi…” nháy mắt Thất Thất liền hồng hồng đôi mắt, cái miệng nhỏ lại nấc một tiếng….Điềm báo khó lớn !
Dực Chi vừa thấy không khỏi sợ hãi, lập tức ôm Thất Thất vào trong lòng ôn nhu nói : “Ta không có tức giận, ta không có trách ngươi, đừng khóc nha ! ngươi trăm lần ngàn lần
đừng khóc nha !” Nói xong, lời cuối cùng đã muốn biến thành lời cầu khẩn.
Nhị sư huynh một bên biến thành sửng sốt sửng sốt.
Ánh mắt hồng hồng của Thất Thất bắt đầu chuyển lượng, lập tức cười, Dực Chi rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi ! Hắn lấy ra một chiếc giày thêu cúi người mang vào cho Thất Thất, lúc này mới nhìn sư huynh nói : “ Nhị sư huynh ! sách ta đã lấy được, bất quá, ở trên người nàng !”
A ! không phải gạt ngươi ! thật sự là nhị sư huynh nha! Thất Thất chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ là ngân phiếu của nàng.
“ Phải không ?” Nhị sư huynh cười nói, “ một khi đã như vậy còn mang theo nàng làm gì? mang theo đại tiểu thư của Hạ phủ rêu rao khắp nơi chẳng phải tự mình tìm phiền toái sao !”
“ Nhị sư huynh !” Dực Chi đang nhìn trước người Thất Thất, giương mắt nhìn thấy sư huynh ánh mắt như đang cười, mới biết đang bị trêu đùa ! vẻ mặt xấu hổ cười cười, “nàng…nàng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.