Chương 17
Lê Tinh
25/04/2015
< E hèm, từ chương này Ta sẽ đổi xưng hô của Dực Chi và Thất Thất nhé ! >
Dực Chi mang theo Thất Thất trở về Vu sơn, không hề đáp ứng cùng nàng lưu lạc giang hồ, thực hiện giấc mơ của vị tiểu thư ngu ngốc nay —-làm ra một phen đại sự nghiệp ! Điều kiện là sau khi đến Vu Sơn, đem kinh thư giao ra,. Thất Thấy gật đầu đồng ý.
Ba người cùng lên đường, trừ bỏ Thất Thất thỉnh thoảng chọc cho Dực Chi tức giận đến bốc khói nhẹ trên đầu, thì cũng coi như là đi đường thuận lợi. Hạ phủ lạc mất đại tiểu thư cũng không có động tĩnh gì, càng không có người đi tìm Thất Thất.
Nửa tháng sau, ba người cuối cùng đến dưới chân núi Vu Sơn, có người sớm đã biết được tin này đã chờ ở đây rất lâu, vừa nhìn thấy bóng dáng của ba người liền như con bướm chạy vội tới, “ Nhị sư huynh, thất sư huynh, các người cuối cùng đã trở lại.” Quay đầu liếc Thất Thất một cái, “ nàng là ai vậy ?”
Nhị sư huynh cười nói, “ cửu sư muội, nàng là Thất Thất – đại tiểu thư của Hạ gia.”
“ Nàng chính là si nhi kia sao ?” Cửu sư muội hỏi.
Thất Thất phối hợp cười si ngốc. Cửu sư muội khinh thường liếc nàng một cái, nhanh chóng tươi cười như hoa chuyển hướng thất sư huywnh, “ Thất sư huynh, chiếc áo kia muội đã làm xong, huynh trở về muội sẽ đưa cho huynh mặc thử.” Vẻ xấu hổ, trong mắt toát ra tình ý, kẻ ngốc cũng nhìn ra được.
Dực Chi mỉm cười, “ Phải không ? Không biết lần này quần áo làm cho huynh là lớn hay là nhỏ đây ?” Hắn vốn tuấn tú vô song, thêm một nụ cười rộ lại càng tỏa hào quang vạn trượng, đẹp đến chói mắt. Thất Thất căn bản không cần so với cưu muội kiều diễm như hoa kia, bởi vì có so cũng không bằng.
“ Thất sư huynh….” Sư muội hai má ửng đỏ, làm nũng một chút.
Một bên Thất Thất quyết miệng, đôi mắt nhỏ tinh chuyển, cuối cùng si ngốc cười, chỉ vào bụng của Cửu sư muội nhìn Dực Chi nói, “ Dực Chi, đưa snhor trong bụng nàng đã mấy tháng ?”
“ Phốc !” Nhị sư huynh đứng một bên suýt nữa cười ra tiếng.
Cửu sư muội giận dữ, “ Cái gì đứa nhỏ ! Người ta còn chưa có thành thân đâu.”
Theo phản xạ, Dực Chi trừng mắt nhìn Thất Thất. Nàng sẽ không yên tĩnh một ngày sao ? mỗi ngày đều gây chuyện, kỹ thật cửu sư muội thân mình có chút đầy đặn nhưng nàng lại hồ ngôn loạn ngữ nói người ta mang thai, người xấu cũng không nên phá hư danh tiết của người khác chứ ! Hắn vội vàng trấn an sư muội : “ Cửu nhi, Thất Thất chỉ là đùa với muội một chút, không nên chấp nàng.”
Cửu nhi vẫn không thuận theo, nàng sao có thể chịu ủy khuất như vậy, muốn ra tay giáo huấn nàng. Thất Thất sợ tới mức trốn sau lưng Dực Chi, cái miệng vẫn không thành thật : “ Nữ nhân mang thai tối kỵ nhất là nóng tính…Uy ! ngươi đừng có nhảy lên nhảy xuống, như vậy sẽ động đến thai khí nha !”
Dực Chi ngăn trước người Thất thất, sợ nàng bị thương, một bên vẫn trách cứ, “ Thất Thất, nàng câm miệng lại.”
Cuối cùng vẫn là nhị sư huynh tiến lên khuyên can cơn tức giận của cưu sư muội. Cửu nhi dậm chân, “Ngu ngốc, mặc kệ ngươi !” nói xong, đi về hướng lên núi.
“ Đi thôi ! “ Dực Chi kéo Thất Thất, nhìn vẻ mặt cười hì hì của nàng, lo lắng bên tai nàng dặn dò, “ Thất Thất, sau khi lên núi đừng có tùy hứng như vậy có nghe không ? không được tùy ý trêu người…nếu không ta sẽ không bên cạnh nàng nữa !”
Nghe câu uy hiếp, nàng không cam lòng mà gật đầu.
Nhị sư huynh đi phía sau cùng, nhẹ lay động chiếc quạt, nhìn thân hình nhỏ nhắn nhưng lại dường như chứa đựng sức sống vô hạn của Thất Thất, hắn không khỏi bật cười, hắn có thể đoán được, Thất Thất đã đến, sẽ đem Vu Sơn nháo đến gà bay chó sủa.
Đường núi của Vu sơn rất khó đi, chỉ đoạn bằng phẳng thôi Thất Thất đã muốn thở hồng hộc, khi đến giữa sườn núi đường lại càng thêm gập ghềnh. Thất Thất vẫn quật cường, nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Cửu nhi, vẫn không muốn để cho Dực Chi đỡ, rõ ràng tay chân hướng lên trên nhưng sức lực đã hạ xuống. Dực Chi nhìn thấy dáng vẻ của nàng có chật vật nhưng tinh thần lại rất tốt, một đường hi hi ha ha ! Liền luôn đi sát bên cạnh nàng, phòng nàng bị va chạm. Sự chăm sóc, quan tâm như vậy ngay cả hắn cũng không phát hiện.
Lại tiến về phía trước, Thất Thất thật sự là đi không được, Dực Chi liền cõng nàng trên lưng, ba người thi triển khinh công vượt qua vách núi, Thất Thất tựa hồ như thật sự rất đã nghiền cảm giác này.
Dực Chi mang theo Thất Thất trở về Vu sơn, không hề đáp ứng cùng nàng lưu lạc giang hồ, thực hiện giấc mơ của vị tiểu thư ngu ngốc nay —-làm ra một phen đại sự nghiệp ! Điều kiện là sau khi đến Vu Sơn, đem kinh thư giao ra,. Thất Thấy gật đầu đồng ý.
Ba người cùng lên đường, trừ bỏ Thất Thất thỉnh thoảng chọc cho Dực Chi tức giận đến bốc khói nhẹ trên đầu, thì cũng coi như là đi đường thuận lợi. Hạ phủ lạc mất đại tiểu thư cũng không có động tĩnh gì, càng không có người đi tìm Thất Thất.
Nửa tháng sau, ba người cuối cùng đến dưới chân núi Vu Sơn, có người sớm đã biết được tin này đã chờ ở đây rất lâu, vừa nhìn thấy bóng dáng của ba người liền như con bướm chạy vội tới, “ Nhị sư huynh, thất sư huynh, các người cuối cùng đã trở lại.” Quay đầu liếc Thất Thất một cái, “ nàng là ai vậy ?”
Nhị sư huynh cười nói, “ cửu sư muội, nàng là Thất Thất – đại tiểu thư của Hạ gia.”
“ Nàng chính là si nhi kia sao ?” Cửu sư muội hỏi.
Thất Thất phối hợp cười si ngốc. Cửu sư muội khinh thường liếc nàng một cái, nhanh chóng tươi cười như hoa chuyển hướng thất sư huywnh, “ Thất sư huynh, chiếc áo kia muội đã làm xong, huynh trở về muội sẽ đưa cho huynh mặc thử.” Vẻ xấu hổ, trong mắt toát ra tình ý, kẻ ngốc cũng nhìn ra được.
Dực Chi mỉm cười, “ Phải không ? Không biết lần này quần áo làm cho huynh là lớn hay là nhỏ đây ?” Hắn vốn tuấn tú vô song, thêm một nụ cười rộ lại càng tỏa hào quang vạn trượng, đẹp đến chói mắt. Thất Thất căn bản không cần so với cưu muội kiều diễm như hoa kia, bởi vì có so cũng không bằng.
“ Thất sư huynh….” Sư muội hai má ửng đỏ, làm nũng một chút.
Một bên Thất Thất quyết miệng, đôi mắt nhỏ tinh chuyển, cuối cùng si ngốc cười, chỉ vào bụng của Cửu sư muội nhìn Dực Chi nói, “ Dực Chi, đưa snhor trong bụng nàng đã mấy tháng ?”
“ Phốc !” Nhị sư huynh đứng một bên suýt nữa cười ra tiếng.
Cửu sư muội giận dữ, “ Cái gì đứa nhỏ ! Người ta còn chưa có thành thân đâu.”
Theo phản xạ, Dực Chi trừng mắt nhìn Thất Thất. Nàng sẽ không yên tĩnh một ngày sao ? mỗi ngày đều gây chuyện, kỹ thật cửu sư muội thân mình có chút đầy đặn nhưng nàng lại hồ ngôn loạn ngữ nói người ta mang thai, người xấu cũng không nên phá hư danh tiết của người khác chứ ! Hắn vội vàng trấn an sư muội : “ Cửu nhi, Thất Thất chỉ là đùa với muội một chút, không nên chấp nàng.”
Cửu nhi vẫn không thuận theo, nàng sao có thể chịu ủy khuất như vậy, muốn ra tay giáo huấn nàng. Thất Thất sợ tới mức trốn sau lưng Dực Chi, cái miệng vẫn không thành thật : “ Nữ nhân mang thai tối kỵ nhất là nóng tính…Uy ! ngươi đừng có nhảy lên nhảy xuống, như vậy sẽ động đến thai khí nha !”
Dực Chi ngăn trước người Thất thất, sợ nàng bị thương, một bên vẫn trách cứ, “ Thất Thất, nàng câm miệng lại.”
Cuối cùng vẫn là nhị sư huynh tiến lên khuyên can cơn tức giận của cưu sư muội. Cửu nhi dậm chân, “Ngu ngốc, mặc kệ ngươi !” nói xong, đi về hướng lên núi.
“ Đi thôi ! “ Dực Chi kéo Thất Thất, nhìn vẻ mặt cười hì hì của nàng, lo lắng bên tai nàng dặn dò, “ Thất Thất, sau khi lên núi đừng có tùy hứng như vậy có nghe không ? không được tùy ý trêu người…nếu không ta sẽ không bên cạnh nàng nữa !”
Nghe câu uy hiếp, nàng không cam lòng mà gật đầu.
Nhị sư huynh đi phía sau cùng, nhẹ lay động chiếc quạt, nhìn thân hình nhỏ nhắn nhưng lại dường như chứa đựng sức sống vô hạn của Thất Thất, hắn không khỏi bật cười, hắn có thể đoán được, Thất Thất đã đến, sẽ đem Vu Sơn nháo đến gà bay chó sủa.
Đường núi của Vu sơn rất khó đi, chỉ đoạn bằng phẳng thôi Thất Thất đã muốn thở hồng hộc, khi đến giữa sườn núi đường lại càng thêm gập ghềnh. Thất Thất vẫn quật cường, nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Cửu nhi, vẫn không muốn để cho Dực Chi đỡ, rõ ràng tay chân hướng lên trên nhưng sức lực đã hạ xuống. Dực Chi nhìn thấy dáng vẻ của nàng có chật vật nhưng tinh thần lại rất tốt, một đường hi hi ha ha ! Liền luôn đi sát bên cạnh nàng, phòng nàng bị va chạm. Sự chăm sóc, quan tâm như vậy ngay cả hắn cũng không phát hiện.
Lại tiến về phía trước, Thất Thất thật sự là đi không được, Dực Chi liền cõng nàng trên lưng, ba người thi triển khinh công vượt qua vách núi, Thất Thất tựa hồ như thật sự rất đã nghiền cảm giác này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.