Chương 18
Lê Tinh
25/04/2015
Cửu nhi nghiến răng cắn tóc, nhất là nhìn thấy hai bàn tay dơ bẩn ngu ngốc bé nhỏ của Thất Thất cứ cọ cọ vào hai má của Dực Chi lại càng không thể khống chế cơn tức giận của mình ! Thất sư huynh không phải yêu nhất là cái đẹp và sự sạch sẽ sao ? Vì sao lần này sư huynh lại không tức giận, ngược lại còn nhẹ giọng, dùng lời nói nhẹ nhàng đối với cô ngốc kia là không cần náo loạn, còn ôm chặt nàng ta ?
Sư huynh chưa từng đối qua với nàng như vậy, Cửu nhi cắn chặt răng, vừa ngẩng đầu đã thấy Thất Thất cười tươi hướng nàng vươn hai ngón tay, tuy rằng không hiểu tiểu bạch si này có ý tứ gì , nhưng cửu nhi khẳng định, nhất định nàng ta đang thị uy với mình !
( he he, đọc tới đây, ai dám nói 77 của mình ngốc chứ, 77 phải nói là cáo mới đúng à !)
Ánh mắt cửu nhi trầm xuống, hừ, xem ra nàng không giết chết cái tiểu ngu ngốc kia mới là lạ.
Tới đỉnh núi, lại thêm một đoạn dài chừng ba mươi thước, vượt qua một chiếc cầu dai, rốt cục cũng đến đích — Thiên tuyệt cung, nơi mà Dực Chi đã sống từ nhỏ đến lớn.
Dực Chi trước mang Thất thất đến sương phòng rửa mặt, chải đầu, lại sai người mang chút điểm tâm lại. Đợi sửa sang lại, mới kéo Thất Thất đến đại sảnh bái kiến sư phụ— Thiên tuyệt cung chủ.
Sau khi tới đại sảnh, ngoại trừ tam sư huynh vfa ngũ sư huynh ra ngoài làm việc chưa về, còn lại tất cả các sư huynh, sự đệ khác đều có mặt ở đây.
Sau khi Dực Chi tiến vào, âm thanh ở đại sảnh im bặt, ngồi ở chính vị là một vị tuổi chừng năm mươi, Dực Chi quỳ lạy hành lễ, “ Đồ nhi Dực Ưng bái kiến sư phụ.”
Thất Thất một bên nháy nháy mắt mấy cái, A ! thì ra hắn tên là Dực Ưng.
Lão gia mỉm cười, “ đi đường vất vả, đứng lên đi.”
“ Tạ sư phụ !” Dực Chi đứng lên, lại hướng đến các vị sư huynh đệ chào. Chúng sư huynh đệ nhìn thấy Dực Chi bình an trở về tất nhiên là phi thường vui mừng.
Mọi người từ tin tức Dực Chi gửi về biết thân phận của thất Thất, bởi vậy đối với sự xuất hieenjc ủa nàng cũng không có gì kinh ngạc, chính là khi nàng vừa vào cửa, đánh giá người được xưng là si nhi vài lần cũng chỉ là tướng mạo bình thường liền dời ánh mắt đi chỗ khác.
“ Thất Thất, mau đưa một nửa kinh thư ra, trình cho sư phụ !” Dực Chi cười nhìn Thất Thất nói.
Thất Thất nhìn vị sư phụ đang ngồi trên cao, liếc mắt một cái, lại vuốt tóc, “ Muội không có kinh thư.”
Dực Chi trừng mắt liếc nàng một cái cảnh cáo, thấp giọng nói, “ Thất Thất, nàng có náo loạn ! Mau đưa thư ra.”
“ Muội thật sự không có, không tin huynh tìm đi !”
“ Thất Thất!” Dực Chi lo lắng liếc nhìn sư phụ, đi đến trước người Thất Thất, sờ loạn bên hông nàng, khi bàn tay cahmj được chiếc eo nhỏ của nàng , dừng lại ! Đúng vậy, hắn tại sao lại quên, vừa rồi giúp Thất thất rửa mặt, chải đầu, lại còn thay luôn xiêm y, sợ thân thể nàng không chịu được không khí lạnh trên núi nên đã chuẩn bị cho nàng một bộ áo quần tốt để thay. Trong lúc thay căn bản không có kinh thư. Nghĩ đến đây, trên trán hắn giọt xuống mồ hôi lạnh, lại nhìn thấy sắc mặt của sư phụ đã trầm xuống, bốn phía sư huynh đẹ cũng không ai lên tiếng, nháy mắt không khí trong đại sảnh trở nên phi thường yên tĩnh.
Dực Chi đưa lưng về phía sư phụ, đối với Thất Thất trợn mắt nhưng sự lo lắng trong ánh mắt vẫn không gạt được Thất Thất.
Thất thất bỗng dưng cười, tiếng cười như trẻ con quanh quẩn trong đại sảnh yên tĩnh, lại có chút thanh thúy dễ nghe không nói nên lời, “ Dực Chi, tuy rằng không có kinh thư, nhưng muội đã đem toàn bộ nội dung của kinh thư nhớ ở trong đầu rồi !”
Dực Chi không hề dịu sắc, vội hỏi, “ kinh thư đâu ?”
“ Sách ? tự nhiên là hủy, đã ghi nhớ đầu còn đem theo nó làm gì ?” Tiếng còn chưa lạc, bốn phía đã vang lên tiếng hít thở mạnh của mọi người.
Dực Chi tức giận đến cả người phát run, “ Nàng…người ngu ngốc này.” Bỗng dưng, xoay người, hai đầu gối quỳ xuống, trầm giọng nói, “ sư phụ, đệ tử ngu dốt, không có hoàn thành trách nhiệm, còn để bí cấp bị hủy, đệ tử nguyện gánh vác mọi trách phạt, chính là…chính là Hạ phủ đại tiểu thư, vốn là si nhi, trong đầu không có gì, không rõ lí lẽ thỉnh sư phủ hạ thủ lưu tình, tha chết cho nàng.” ( hic, đến chết vẫn không quên bảo vệ 77, Dực Chi ta yêu chàng quá hic hic )
“ Si nhi ?” Cung chủ hừ lạnh một tiếng, “ Si nhi làm sao có thể dễ dàng ghi nhớ nội dung kinh thư trong đầu ?”
“ Cái gì mà dễ dàng nha? Ta phải học suốt ba ngày mới có thể nhớ kỹ à !” Bỗng nhiên Thất thất ngắt lời nói.
Dực Chi trong lòng tuyệt vọng ai thán ! Tiểu điên tử này, hại chết hắn còn chưa đủ, hiện tại hắn đang nghĩ cố gắng cứu nàng ! Dám cùng sư phu biện giải, ngay cả thập sư đệ được sư phu yêu thương nhất cũng còn chưa dám.
Cung chủ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thất Thất, ngây ngốc đến không sợ gì, hơi hơi cười lạnh nói, “ Si nhỉ ? điên nhi mới đúng là không sai biệt lắm.” Nói xong không quan tâm Thất Thất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dực Chi, “ quy cũ của cung ngươi đã rõ ràng ?”
“ Đệ tử rõ ràng!”
Cung chủ đổi đổi ánh mắt, “ vậy lĩnh phạt đi !”
Dực Chi biểu tình trầm tĩnh nói, “ Đệ tử tuân mệnh.”
“ Chờ một chút, phạt cái gì a ?” Thất Thất đột nhiên hỏi.
Sư huynh chưa từng đối qua với nàng như vậy, Cửu nhi cắn chặt răng, vừa ngẩng đầu đã thấy Thất Thất cười tươi hướng nàng vươn hai ngón tay, tuy rằng không hiểu tiểu bạch si này có ý tứ gì , nhưng cửu nhi khẳng định, nhất định nàng ta đang thị uy với mình !
( he he, đọc tới đây, ai dám nói 77 của mình ngốc chứ, 77 phải nói là cáo mới đúng à !)
Ánh mắt cửu nhi trầm xuống, hừ, xem ra nàng không giết chết cái tiểu ngu ngốc kia mới là lạ.
Tới đỉnh núi, lại thêm một đoạn dài chừng ba mươi thước, vượt qua một chiếc cầu dai, rốt cục cũng đến đích — Thiên tuyệt cung, nơi mà Dực Chi đã sống từ nhỏ đến lớn.
Dực Chi trước mang Thất thất đến sương phòng rửa mặt, chải đầu, lại sai người mang chút điểm tâm lại. Đợi sửa sang lại, mới kéo Thất Thất đến đại sảnh bái kiến sư phụ— Thiên tuyệt cung chủ.
Sau khi tới đại sảnh, ngoại trừ tam sư huynh vfa ngũ sư huynh ra ngoài làm việc chưa về, còn lại tất cả các sư huynh, sự đệ khác đều có mặt ở đây.
Sau khi Dực Chi tiến vào, âm thanh ở đại sảnh im bặt, ngồi ở chính vị là một vị tuổi chừng năm mươi, Dực Chi quỳ lạy hành lễ, “ Đồ nhi Dực Ưng bái kiến sư phụ.”
Thất Thất một bên nháy nháy mắt mấy cái, A ! thì ra hắn tên là Dực Ưng.
Lão gia mỉm cười, “ đi đường vất vả, đứng lên đi.”
“ Tạ sư phụ !” Dực Chi đứng lên, lại hướng đến các vị sư huynh đệ chào. Chúng sư huynh đệ nhìn thấy Dực Chi bình an trở về tất nhiên là phi thường vui mừng.
Mọi người từ tin tức Dực Chi gửi về biết thân phận của thất Thất, bởi vậy đối với sự xuất hieenjc ủa nàng cũng không có gì kinh ngạc, chính là khi nàng vừa vào cửa, đánh giá người được xưng là si nhi vài lần cũng chỉ là tướng mạo bình thường liền dời ánh mắt đi chỗ khác.
“ Thất Thất, mau đưa một nửa kinh thư ra, trình cho sư phụ !” Dực Chi cười nhìn Thất Thất nói.
Thất Thất nhìn vị sư phụ đang ngồi trên cao, liếc mắt một cái, lại vuốt tóc, “ Muội không có kinh thư.”
Dực Chi trừng mắt liếc nàng một cái cảnh cáo, thấp giọng nói, “ Thất Thất, nàng có náo loạn ! Mau đưa thư ra.”
“ Muội thật sự không có, không tin huynh tìm đi !”
“ Thất Thất!” Dực Chi lo lắng liếc nhìn sư phụ, đi đến trước người Thất Thất, sờ loạn bên hông nàng, khi bàn tay cahmj được chiếc eo nhỏ của nàng , dừng lại ! Đúng vậy, hắn tại sao lại quên, vừa rồi giúp Thất thất rửa mặt, chải đầu, lại còn thay luôn xiêm y, sợ thân thể nàng không chịu được không khí lạnh trên núi nên đã chuẩn bị cho nàng một bộ áo quần tốt để thay. Trong lúc thay căn bản không có kinh thư. Nghĩ đến đây, trên trán hắn giọt xuống mồ hôi lạnh, lại nhìn thấy sắc mặt của sư phụ đã trầm xuống, bốn phía sư huynh đẹ cũng không ai lên tiếng, nháy mắt không khí trong đại sảnh trở nên phi thường yên tĩnh.
Dực Chi đưa lưng về phía sư phụ, đối với Thất Thất trợn mắt nhưng sự lo lắng trong ánh mắt vẫn không gạt được Thất Thất.
Thất thất bỗng dưng cười, tiếng cười như trẻ con quanh quẩn trong đại sảnh yên tĩnh, lại có chút thanh thúy dễ nghe không nói nên lời, “ Dực Chi, tuy rằng không có kinh thư, nhưng muội đã đem toàn bộ nội dung của kinh thư nhớ ở trong đầu rồi !”
Dực Chi không hề dịu sắc, vội hỏi, “ kinh thư đâu ?”
“ Sách ? tự nhiên là hủy, đã ghi nhớ đầu còn đem theo nó làm gì ?” Tiếng còn chưa lạc, bốn phía đã vang lên tiếng hít thở mạnh của mọi người.
Dực Chi tức giận đến cả người phát run, “ Nàng…người ngu ngốc này.” Bỗng dưng, xoay người, hai đầu gối quỳ xuống, trầm giọng nói, “ sư phụ, đệ tử ngu dốt, không có hoàn thành trách nhiệm, còn để bí cấp bị hủy, đệ tử nguyện gánh vác mọi trách phạt, chính là…chính là Hạ phủ đại tiểu thư, vốn là si nhi, trong đầu không có gì, không rõ lí lẽ thỉnh sư phủ hạ thủ lưu tình, tha chết cho nàng.” ( hic, đến chết vẫn không quên bảo vệ 77, Dực Chi ta yêu chàng quá hic hic )
“ Si nhi ?” Cung chủ hừ lạnh một tiếng, “ Si nhi làm sao có thể dễ dàng ghi nhớ nội dung kinh thư trong đầu ?”
“ Cái gì mà dễ dàng nha? Ta phải học suốt ba ngày mới có thể nhớ kỹ à !” Bỗng nhiên Thất thất ngắt lời nói.
Dực Chi trong lòng tuyệt vọng ai thán ! Tiểu điên tử này, hại chết hắn còn chưa đủ, hiện tại hắn đang nghĩ cố gắng cứu nàng ! Dám cùng sư phu biện giải, ngay cả thập sư đệ được sư phu yêu thương nhất cũng còn chưa dám.
Cung chủ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thất Thất, ngây ngốc đến không sợ gì, hơi hơi cười lạnh nói, “ Si nhỉ ? điên nhi mới đúng là không sai biệt lắm.” Nói xong không quan tâm Thất Thất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dực Chi, “ quy cũ của cung ngươi đã rõ ràng ?”
“ Đệ tử rõ ràng!”
Cung chủ đổi đổi ánh mắt, “ vậy lĩnh phạt đi !”
Dực Chi biểu tình trầm tĩnh nói, “ Đệ tử tuân mệnh.”
“ Chờ một chút, phạt cái gì a ?” Thất Thất đột nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.