Vô Hận Ca Ca

Chương 23

Lê Tinh

25/04/2015

Trước kia hắn cũng hôn qua nàng nha, hắn vẫn nhớ rõ rành mạch khuôn mặt nhỏ nhắn hề hề khóc phá. Khi đó, hắn đối với nàng chỉ có thương tiếc, chỉ có đau lòng, chỉ có không nỡ…Mà hôm nay lại hoàn toàn thay đổi ! đến tột cùng là khi nào đã trở nên như vậy chứ ? Dực Chi ngồi trên mái nhà ngơ ngác nhìn đám mây đỏ au phía xa xa, coi như lại thấy hai má của người kia sau khi bị hắn hôn mà trở nên đỏ ửng dị thường ! Thất Thất ! Ai ! Dực Chi thở dài một tiếng, bỗng nhiên từ xa đi đến một bóng người, ánh mắt trầm tư bỗng nhiên sáng bặt, mở miệng nói :

“ Nhị sư huynh !”

Nghe được tiếng gọi, Nhị sư huynh Tạ Vân Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy Dực Chi đang ngồi trên mái nhà. Mỉm cười, thân hình nhảy lên ngồi bên cạnh người Dực Chi, ôn nhu hỏi, “ Làm sao vậy ? vẻ mặt thật có nhiều tâm sự, không phải là vì chuyện Thất Thất đại náo gà vịt chứ ? Có phải Thất Thất lại vừa khóc cho đệ xem nên đệ liền không có cách ?”

“ Sư huynh, đệ….” Dực Chi chưa nói xong, mặt đã đỏ một nửa.

Nhị sư huynh đột nhiên cười, “ Hay là sư đệ của ta cuối cùng đã thông suốt ?”

“ Nhị sư huynh !” Dực Chi xấu hổ kêu lên một tiếng, lại lập tức cúi đầu, “ Đệ …đệ muốn thành thân !” Thanh âm rất nhẹ,

Nhi sư huynh nghe được, lại cố ý cười nói, “ đệ nói cái gì ? ta nghe không rõ, lặp lại làn nữa !”

“ Nhị sư huynh.” Dực Chi đỏ mặt quát to một tiếng.

Nhị sư huynh cười ha ha, dùng chiếc quạt gõ nhẹ lên đầu Dực Chi một chút, “ Không biết đối tượng đệ muốn thành thân là ai đây ? Cửu sư muội ? Cửu nhi thật là thích đệ đã lâu rồi.”



Dực Chi nhíu mày, “ đệ chỉ xem cửu nhi là muội muội, tại sao lại muốn cùng nàng thành thân ?”

“ Nhưng sư phụ lại không nghĩ như vậy a ! Năm trước cung chủ Địa sát cung tiến đến muốn thay đồ đệ hắn cầu hôn, liền bị sư phụ cự tuyệt, nói rằng cửu nhi sớm đã có hôn phối, về phần người đó alf ai, cho dù sư phụ không nói, mọi người cũng biết là đệ a ! Huống hồ, sư muội đối với đệ bộc lộ tình ý, đệ cũng không có phản đối, không phải sao ?”

“ Sư huynh, đệ khi đó không hiểu chuyện ! Nhưng hiện tại đệ chỉ thích Thất Thất, muốn cùng nàng….” Ngữ khí của Dực Chi ngừng một chút, bồng nhiên ngẩng đầu, nhìn mặt nhị sư huynh, vẻ mặt thật nghiêm túc : “Nhị sư huynh, từ nhỏ đến lớn, sư huynh là người hiểu rõ đệ nhất, đệ cũng không nghĩ sẽ giấu diếm huynh chuyện gì ! Đối với cửu nhi, đệ chỉ có tình cảm huynh muội; nhưng đối với Thất Thất lại không như vậy, ngay từ đầu đệ chỉ xem nàng là một si nhi, trừ bỏ cảm thấy phiền chán thì đối với nàng đệ không có cảm tình, thậm chí khi nàng phát hiện ra bí mật của đệ khi vào Hạ phủ, đệ còn muốn giết nàng diệt khẩu, sau lại không biết vì sao lại không thể xuống tay.” Dực Chi cười khổ một chút, ánh mắt trong suốt hàm chứa vô hạn nhu tình nhìn về phía áng mây ở chân trời, thanh âm có vẻ có chút khàn khàn, tiếp tục nói : “ Đệ thường bị nàng làm cho tức giận nổi trận lôi đình, có khi lại hận không thể một kiếm mà giết nàng, nhưng cho dù như thế nào tâm cũng không đành, nàng vừa khóc, đệ liền cảm thấy lòng đau đến vô cùng ! Hận không thể mang ánh trăng trên trời xuống để làm nàng vui vẻ. Nàng có khi làm ra những việc hết sức ngốc làm cho người khác không biết là nên khóc hay nên cười, người khác ở sau lưng mắng nàng si nhi, suy chỉ có một mình đệ lại cảm thấy nàng đáng yêu. Nàng có khi lại thay đổi thành một người thông minh đến giả dối, thường thường nói một ít câu trôi chảy đến khó hiểu, ngâm nga một ít ca khúc quái dị nhưng rất dễ nghe. Nàng dùng bí kiếp để uy hiếp đệ mang nàng rời khỏi Hạ phủ, thật ra trong lòng đệ còn mừng thầm một trận.” Khóe miệng Dực Chi hơi giơ lên, cười nhẹ nhàng, “ Chẳng qua chịu uy hiếp của nàng thì cảm thấy có chút tức giận thôi, về sau liền heo ý của nàng mang nàng rời khỏi Hạ phủ.”

“ Đáng thương đệ so với tên đầu gỗ vẫn là không khác cho mấy.” Nhị sư huynh bỗng nhiên mỉm cười nói một câu.

Dực Chi lại giống Thất Thất vuốt vuốt tóc, cười nói, “Đúng vậy, dọc theo đường đi, bị nàng chọc tức đến chết được., lại luôn lo lắng nàng bị lạnh, bị đói, lo lắng nàng bị tổn thương ! chỉ biết trước mặt sư phụ liều mạng bảo vệ nàng lại không biết thì ra đã đối với tiểu bạch si kia động tình !”

Sư huynh cười nói, “ Đệ a! rốt cục cũng biết được tư vị của cảm kích, ta còn lo lắng cái đầu gỗ của đệ còn chưa hiểu được đâu.”

Dực Chi cười ngượng ngùng, “ Đệ đột nhiên trong lúc đó mới….đệ tại đây ngồi một chút, đem mọi chuyện phát sinh nghĩ lại một lần, liền có thể hiểu được hoàn toàn. Sau khi nói chuyện với huynh lại càng thêm xác định tâm ý của chính minh ! Đệ muốn cưới Thất Thất làm vợ ! Tuy rằng việc làm của nàng có khi alfm cho người ta dở khóc dở cười, nhưng đã phát sinh tình cảm thì không thể thu trở lại được, nhị sư huynh, huynh sẽ giúp đệ sao ?”

Ánh mắt nhị sư huynh ôn nhuận, ngập ý cười, “đương nhiên, thất sư đệ của ta rút cục cũng bắt đầu yêu thương, làm sưu huynh sao lại không thể giúp !”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hận Ca Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook