Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 42: Khách Sạn Caesar

Long Nữ Dạ Bạch

18/08/2024

Sự việc này lan rộng, vì thế căn phòng và cả tầng chứa căn phòng này đều không có vị khách nào dám vào ở, toàn bộ hoạt động kinh doanh của khách sạn đều bị ảnh hưởng.

Vì mục đích kinh doanh của khách sạn nên chủ khách sạn quyết định mời người đến ngủ thử. Nếu như có người ở trong căn phòng từng bị cháy một đêm và rời khỏi đó an toàn thì tin đồn khách sạn bị ma ám sẽ được bác bỏ.

Lần này, khách sạn ra giá 5 ngàn, chỉ mất nửa tháng là xong việc, ây da đúng là vừa đẹp!

Tâm trạng tốt của Tô Chân chỉ kéo dài đến tận buổi chiều ngày hôm sau vì tác dụng của phiếu ưu đãi sợ hãi đã hết, mọi thứ cô trải qua trong phó bản hiện lên trong đầu.

Toàn thân Tô Chân lạnh buốt, sắc mặt cô tái nhợt, run lẩy bẩy quấn chăn ngồi trên giường gọi điện cho anh Trương.

Cô bây giờ không còn là cô trước kia nữa, khi hiện tại đã biết trên thế giới này thực sự có ma, làm sao cô còn dám đi ngủ thử ở những nơi bị ma ám nữa chứ?

“A lô.” Thanh âm đắc ý của anh Trương xuất hiện trong điện thoại: “Cô đến khách sạn chưa?”

“Chưa.” Tô Chân run giọng nói: “Tôi tìm anh có chuyện đây, hôm nay tôi không thể tới khách sạn ngủ thử được.”

“Tại sao?” Anh Trương hỏi: “Cô không thoải mái sao?”

“Không, tôi không muốn làm.” Tô Chân: “Tôi muốn rửa tay gác kiếm.”



“Ha ha ha…” Trước tiên, anh Trương cười to ha ha, sau đó nói: “Cô đang đùa tôi đấy à? Nếu cô không làm cái này thì cô có thể làm gì? Không phải cô nói ghét đi làm lắm sao? Không làm cái này thì cô ăn cơm bằng gì?”

“Thực không dám giấu, tôi quen biết một phú bà, ngày hôm qua mới nhận được 500 ngàn. Có điều đây không phải là điểm chính, vấn đề là tôi sợ.” Tô Chân thành thật nói: “Bây giờ tôi rất sợ ma.”

“...” Đoạn vừa rồi chứa quá nhiều thông tin, nhất thời anh Trương không biết nên đánh giá câu nào, anh ta yên lặng một lúc rồi nói: “Cô không phải là người rất kiên định với chủ nghĩa duy vật sao?”

Tô Chân: “Bây giờ tôi không còn như vậy nữa.”

Anh Trương: “Không phải nói người Trung Quốc không sợ hãi sao?”

Tô Chân: “Trưởng thành rồi thấy sợ cũng không muộn.”

“Chậc.” Anh Trương ở đầu điện thoại bên kia châm một điếu thuốc, anh ta thở ra một hơi, sau đó nói với giọng điệu tang thương: “Cô làm như vậy là đang làm khó tôi, nếu như cô nói sớm thì tôi còn có thể nghĩ cách. Thế nhưng tôi đã thông báo với bên kia là chiều nay sẽ có người đi rồi, nếu đột nhiên cô không đi nữa thì không phải khiến tôi mất uy tín với người ta hay sao?”

Tô Chân cảm thấy rất có lỗi nhưng cô cũng không muốn như vậy. Khi cô đồng ý vào ngày hôm qua vào lúc hiệu quả của phiếu ưu đãi sợ hãi chưa hết, làm sao cô biết được hôm nay lại sợ như vậy chứ?

“Anh Trương à.” Tô Chân an ủi: “Tình cờ nói lời không giữ lấy lời lại là vết sẹo của người trưởng thành.”

“Nhưng chủ khách sạn kia không phải là người bình thường.” Anh Trương đau khổ nói: “Nếu như đắc tội với anh ta thì sau này tôi lăn lộn sao đây? Tôi vẫn còn nợ 2 triệu tiền thế chấp đấy.”

Tô Chân rất thông cảm với anh ta, sau đó cô nói: “Nhưng tôi không phải kiểu người sẵn sàng hi sinh bản thân mình vì người khác.”



“Nói cách khác là không thương lượng được đúng không?” Anh Trương hỏi.

“Ừ!” Tô Chân buồn bã gật đầu.

“A.” Anh Trương cười nhẹ, sau đó nói: “Tô Chân, cô đừng ép tôi. Nếu như cô hoàn thành công việc này thì chúng ta chia tay trong êm đẹp còn nếu tôi không lăn lộn được nữa thì tôi sẽ đi treo cổ chết trước cửa nhà cô. Bây giờ cô có còn sợ ma nữa hay không? Cô có sợ ma treo cổ không?”

“...”

“Tô Chân à, coi như tôi cầu xin cô đấy, làm xong đơn này tôi sẽ không làm phiền cô nữa.” Anh Trương uy hiếp cô xong lại khuyên bảo: “Bây giờ cô không cần phải sợ hãi như vậy, cô nghĩ lại mà xem, hai chúng ta đã hợp tác hơn một năm rồi, hơn một năm qua cô đã từng ngủ bao nhiêu chỗ bị ma ám? Cô đã gặp ma bao giờ chưa? Làm sao cô biết lần này có thể nhìn thấy chứ?”

Tô Chân dao động, chuyện này là trách nhiệm của cô, hôm qua cô đã đồng ý với anh Trương. Vì thế nếu như nhất định phải trách ai trong chuyện này, vậy thì phải trách Du Dung Dung và Ngô Vũ, cả hai là đồ ăn hại.

***

Trời bên ngoài rất nóng, ánh mặt trời suýt chút nữa chói mù mắt Tô Chân.

Cô đội mũ che nắng tới cửa khách sạn Caesar, một người đẹp mặc trang phục chuyên nghiệp gợi cảm màu đen và đi giày cao gót bước tới: “Xin hỏi là cô Tô sao?”

“Là tôi.” Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, Tô Chân tự an ủi bản thân, nếu khách sạn này thật sự có ma thì làm sao cô ta có thể duy trì dung mạo hoàn mỹ như thế này được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook