[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong
Chương 25:
Vãng Sinh Khuyết
20/03/2023
Lê Phương Chỉ nhanh chóng biến mất, chỉ chốc lát sau, cô ta bước ra từ phòng mình, sắc mặt khó coi hệt anh ta, mở bàn tay ra, một chiếc camera mini giống y như đúc nằm trong lòng bàn tay.
“Cộc cộc cộc.”
Ba tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó, cửa “cạch cạch” mở ra.
Lục Ngôn Lễ dẫn theo bốn thân ảnh đi vào, hắn tò mò hỏi hai người đang ngồi trên sô pha: “Mọi người bàn bạc xong chưa?”
Hạ Lâu cười cười: “Bàn xong rồi.”
“Vậy là tốt rồi, tôi lo lắng mình sẽ quấy rầy mọi người, hiện tại giới thiệu cho mọi người một chút.” Lúc Lục Ngôn Lễ đối đãi người xa lạ luôn vô cùng lễ phép, vô cùng khách khí.
“Vị này là Hạ Lâu, vị này là Lê Phương Chỉ.” Lục Ngôn Lễ giới thiệu, “Đây là hai vị đại sư.”
Thiếu niên dẫn đầu mặc trang phục hiện đại, buộc tóc dài, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, ánh mắt trầm tĩnh như người tuổi xế chiều, cậu ta khẽ gật đầu: “Không dám nhận đại sư, có điều tại hạ tất dốc hết toàn lực.”
“Còn hai vị này...” Đối mặt với hai thân ảnh mặc trường bào đen, Lục Ngôn Lễ gặp khó.
Lâm đại sư nói: “Đây là hai vị mà tổ sư gia truyền lại, ta mời đến mong có thể giúp được.”
Dứt lời, Lý sư muội giơ tay vén hai chiếc trường bào màu đen lên, lộ ra hai khuôn mặt trắng xanh có dán phù lục hoa văn đỏ nền vàng của đạo gia.
Càng làm cho người ta chú ý là hai bộ trang phục cương thi, mũ tròn đỉnh nhọn màu đỏ, áo khoác dài màu chàm, sau đầu thắt bím tóc thật dài, rõ ràng là trang phục quan viên triều Thanh!
Mí mắt Hạ Lâu giật giật.
Thứ đồ này vốn chỉ nhìn thấy trong phim, nay lại xuất hiện ngay trước mắt, quả thật có hơi kinh dị.
“Đây, đây là...” Lục Ngôn Lễ giật mình đến mức không nói nên lời.
“Không sai, chính là hai cỗ Phi Cương mà tổ sư gia để lại.” Nói đến tổ sư gia, trong mắt Lâm đại sư tràn ngập tự hào, “Đối phó với Lan Chi Ngọc có lẽ hơi miễn cưỡng, nhưng đối phó với vị ở trên lầu...” Cậu ta đưa tay chỉ chỉ, “Một con là đủ rồi.”
Hạ Lâu lại nói: “Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm.” Lúc nói ra những lời này, tim hắn đang rỉ máu.
“Lâm đại sư, ngày hôm qua chúng tôi có thả máy quay phim ở phía trên, còn tìm hiểu thêm một chút, tương đối tốt.” Dứt lời, anh ta quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn Lễ, “Hiện tại, làm phiền cậu lên lầu bốn mang máy quay phim xuống được không?”
Lục Ngôn Lễ có chút khó xử, lần đầu không nặng không nhẹ từ chối khéo yêu cầu này: “Giữa trưa, mấy đại sư đường xa đến đây, hay là ngồi xuống ăn cơm trước? Ăn cơm xong tôi đi có được không?”
Hạ Lâu khó mà tin tưởng hắn, luôn cảm thấy hắn lại muốn nhân cơ hội làm chuyện gì đó, nhưng mà anh ta ăn của Lục Ngôn Lễ, ở nhà Lục Ngôn Lễ, trước mặt “đại sư” lại ép chủ nhà không ăn cơm mà phải đi lên một chuyến, thật sự anh ta không nói nổi, đành phải đồng ý.
Lục Ngôn Lễ rất tự giác đi vào phòng bếp nấu cơm, Lê Phương Chỉ nhận thấy ánh mắt Hạ Lâu, đi theo canh giữ ở cửa phòng bếp, phòng ngừa đối phương lại bỏ thuốc gì đó, cô ta đứng ở cạnh cửa, tai lắng nghe tiếng nói chuyện từ phòng khách truyền đến.
Mà bọn họ không hề biết đến cảnh tượng ở ngoài cửa.
Gần như tất cả cửa nhà của mọi hộ gia đình đều được gõ vào cùng một lúc.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc......”
“Ai vậy?” Nhà nào cũng có người phàn nàn, sau đó đứng dậy đi xem mắt mèo.
“Là ai vậy?”
“Không biết, nhìn trong mắt mèo thấy một mảng hồng hồng.”
“Vậy thì đừng mở.”
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn cứ tiếp tục, mà động tĩnh thì càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang dội, đến cuối cùng thật giống như có ai đang dùng búa sắt đập mạnh vào cửa, quả thực có thể đập vỡ cửa.
“Bình bình bình! Bình bình bình!”
“Anh mau đi đi! Đừng gõ nữa! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Cút đi! Tôi báo cảnh sát đó!”
“Cửa, cửa bị vỡ rồi...”
“Là thứ gì vậy? Cứu tôi với...”
“A a a a......”
m thanh ầm ĩ không truyền đến phòng 304, giờ phút này trong phòng 304 mọi người vui vẻ trò chuyện, hòa thuận ngồi chờ ăn cơm.
Mà ở bọn họ không biết cả tòa chung cư đã trở thành địa ngục trần gian.
Có một con quái vật cũng đang ăn cơm cùng với bọn họ.
Ăn cơm trưa xong lại là Lục Ngôn Lễ đi rửa chén.
“Cộc cộc cộc.”
Ba tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó, cửa “cạch cạch” mở ra.
Lục Ngôn Lễ dẫn theo bốn thân ảnh đi vào, hắn tò mò hỏi hai người đang ngồi trên sô pha: “Mọi người bàn bạc xong chưa?”
Hạ Lâu cười cười: “Bàn xong rồi.”
“Vậy là tốt rồi, tôi lo lắng mình sẽ quấy rầy mọi người, hiện tại giới thiệu cho mọi người một chút.” Lúc Lục Ngôn Lễ đối đãi người xa lạ luôn vô cùng lễ phép, vô cùng khách khí.
“Vị này là Hạ Lâu, vị này là Lê Phương Chỉ.” Lục Ngôn Lễ giới thiệu, “Đây là hai vị đại sư.”
Thiếu niên dẫn đầu mặc trang phục hiện đại, buộc tóc dài, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, ánh mắt trầm tĩnh như người tuổi xế chiều, cậu ta khẽ gật đầu: “Không dám nhận đại sư, có điều tại hạ tất dốc hết toàn lực.”
“Còn hai vị này...” Đối mặt với hai thân ảnh mặc trường bào đen, Lục Ngôn Lễ gặp khó.
Lâm đại sư nói: “Đây là hai vị mà tổ sư gia truyền lại, ta mời đến mong có thể giúp được.”
Dứt lời, Lý sư muội giơ tay vén hai chiếc trường bào màu đen lên, lộ ra hai khuôn mặt trắng xanh có dán phù lục hoa văn đỏ nền vàng của đạo gia.
Càng làm cho người ta chú ý là hai bộ trang phục cương thi, mũ tròn đỉnh nhọn màu đỏ, áo khoác dài màu chàm, sau đầu thắt bím tóc thật dài, rõ ràng là trang phục quan viên triều Thanh!
Mí mắt Hạ Lâu giật giật.
Thứ đồ này vốn chỉ nhìn thấy trong phim, nay lại xuất hiện ngay trước mắt, quả thật có hơi kinh dị.
“Đây, đây là...” Lục Ngôn Lễ giật mình đến mức không nói nên lời.
“Không sai, chính là hai cỗ Phi Cương mà tổ sư gia để lại.” Nói đến tổ sư gia, trong mắt Lâm đại sư tràn ngập tự hào, “Đối phó với Lan Chi Ngọc có lẽ hơi miễn cưỡng, nhưng đối phó với vị ở trên lầu...” Cậu ta đưa tay chỉ chỉ, “Một con là đủ rồi.”
Hạ Lâu lại nói: “Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm.” Lúc nói ra những lời này, tim hắn đang rỉ máu.
“Lâm đại sư, ngày hôm qua chúng tôi có thả máy quay phim ở phía trên, còn tìm hiểu thêm một chút, tương đối tốt.” Dứt lời, anh ta quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn Lễ, “Hiện tại, làm phiền cậu lên lầu bốn mang máy quay phim xuống được không?”
Lục Ngôn Lễ có chút khó xử, lần đầu không nặng không nhẹ từ chối khéo yêu cầu này: “Giữa trưa, mấy đại sư đường xa đến đây, hay là ngồi xuống ăn cơm trước? Ăn cơm xong tôi đi có được không?”
Hạ Lâu khó mà tin tưởng hắn, luôn cảm thấy hắn lại muốn nhân cơ hội làm chuyện gì đó, nhưng mà anh ta ăn của Lục Ngôn Lễ, ở nhà Lục Ngôn Lễ, trước mặt “đại sư” lại ép chủ nhà không ăn cơm mà phải đi lên một chuyến, thật sự anh ta không nói nổi, đành phải đồng ý.
Lục Ngôn Lễ rất tự giác đi vào phòng bếp nấu cơm, Lê Phương Chỉ nhận thấy ánh mắt Hạ Lâu, đi theo canh giữ ở cửa phòng bếp, phòng ngừa đối phương lại bỏ thuốc gì đó, cô ta đứng ở cạnh cửa, tai lắng nghe tiếng nói chuyện từ phòng khách truyền đến.
Mà bọn họ không hề biết đến cảnh tượng ở ngoài cửa.
Gần như tất cả cửa nhà của mọi hộ gia đình đều được gõ vào cùng một lúc.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc......”
“Ai vậy?” Nhà nào cũng có người phàn nàn, sau đó đứng dậy đi xem mắt mèo.
“Là ai vậy?”
“Không biết, nhìn trong mắt mèo thấy một mảng hồng hồng.”
“Vậy thì đừng mở.”
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn cứ tiếp tục, mà động tĩnh thì càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang dội, đến cuối cùng thật giống như có ai đang dùng búa sắt đập mạnh vào cửa, quả thực có thể đập vỡ cửa.
“Bình bình bình! Bình bình bình!”
“Anh mau đi đi! Đừng gõ nữa! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Cút đi! Tôi báo cảnh sát đó!”
“Cửa, cửa bị vỡ rồi...”
“Là thứ gì vậy? Cứu tôi với...”
“A a a a......”
m thanh ầm ĩ không truyền đến phòng 304, giờ phút này trong phòng 304 mọi người vui vẻ trò chuyện, hòa thuận ngồi chờ ăn cơm.
Mà ở bọn họ không biết cả tòa chung cư đã trở thành địa ngục trần gian.
Có một con quái vật cũng đang ăn cơm cùng với bọn họ.
Ăn cơm trưa xong lại là Lục Ngôn Lễ đi rửa chén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.