[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 26:

Vãng Sinh Khuyết

20/03/2023

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nhẫn nhục chịu khó như thế, bộ dáng rất dễ ức hiếp, cũng khó trách những người khác dễ dàng bị hắn mê hoặc.

Lê Phương Chỉ canh giữ ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của hắn, ánh mắt cô ta tìm tòi nghiên cứu.

Kim giây nhích từng chút một đến đúng mười hai giờ trưa.

Bất chợt tất cả mọi người cảm giác tim đập nhanh không rõ lý do.

Là thứ gì?

Chuyện gì đã xảy ra?

Giờ phút này, nếu bọn họ ra ngoài kiểm tra nhất định sẽ sợ đến trợn mắt há mồm. Ngoại trừ cửa phòng 304, ngay khoảng khắc ấy tất cả cửa phòng đều chỉnh tề mở ra, từng cẳng tay cẳng chân tái nhợt nát bét ma sát trên sàn nhà bóng loáng phát ra tiếng ken két, cùng di chuyển về hướng một cánh cửa nào đó.

Đợi đến cuối cùng không một bộ tay chân nào lọt vào khe cửa, cánh cửa kia “ầm” một tiếng - - - mở ra.

Một luồng khí vô cùng đáng sợ lan tràn.

Nếu có người quan sát được khí tức này, nhìn từ trên cao xuống sẽ phát hiện luồng khí đang nhanh chóng kéo dài về phía thủy cung Lan Chi Ngọc ở trung tâm thành phố, tất cả người đi đường đều cảm giác tim mình đập nhanh lên.

Lâm đại sư giận tái mặt, đi tới bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn, sắc mặt nhất thời càng thêm u ám.

“Hỏng bét, bọn họ đã lên kế hoạch từ trước rồi.”



Lục Ngôn Lễ có chút mờ mịt hỏi: “Kế hoạch trước gì vậy?”

Lê Phương Chỉ rốt cuộc đã chịu hết nổi sắc mặt giả vờ giả vịt của tên này, sải bước tới muốn tát vào mặt hắn một cái. Cô ta đã luyện qua công phu, đàn ông bình thường căn bản không có khả năng né tránh quyền cước của cô ta. Nhưng Lục Ngôn Lễ nhẹ nhàng lui về phía sau, nghiêng mình né tránh, hắn đi tới sau lưng Hạ Lâu, khoác tay lên cổ đối phương như hai anh em tốt.

Đương nhiên, hắn không có bạn tốt.

Lục Ngôn Lễ từ bỏ vẻ mặt ngu xuẩn kia, cơ mặt hắn bắt đầu chuyển động, giương lên một nụ cười ác ý trần trụi, liếc xéo Lê Phương Chỉ: “Tôi khuyên cô bình tĩnh một chút, mọi người cùng ngồi xuống nghĩ cách.”

Sức lực trên cánh tay hắn rất lớn, Hạ Lâu không có chuẩn bị lại đột nhiên bị làm khó dễ, chế trụ bất ngờ khiến anh ta không kịp đề phòng, nhất thời không thoát ra được, chỉ đành để đầu ngón tay đối phương gần như đâm thủng da thịt trên cổ mình.

Góc nhìn của Lê Phương Chỉ trực quan hơn một chút, hắn cũng không siết chặt cổ Hạ Lâu khiến đối phương khó thở, mà đầu ngón tay hắn đang gồng cứng đến mức gần như lún vào trong da, nếu lực mạnh hơn một chút, móng tay nhọn hơn một chút, Lê Phương Chỉ hoài nghi liệu hắn có đâm ra mấy lỗ máu trên cổ Hạ Lâu không.

“Mọi người cùng nhau nghĩ cách?” Dù tính mạng đang nằm trong tay kẻ khác, mặt Hạ Lâu vẫn không biến sắc, “Mọi người ở đâu ra? Không phải cậu giết hết bọn họ rồi sao? Bây giờ cuối cùng cũng chịu ngưng giả vờ rồi sao?”

“Giả vờ?” Lục Ngôn Lễ nghiền ngẫm mà lặp lại từ này, khẽ cười ra tiếng, “Ha ha ha ha ha... Nếu mấy người muốn, đương nhiên tôi có thể tiếp tục duy trì dáng vẻ đó.” Dường như hắn thấy không thú vị nữa, nhẹ buông tay, trực tiếp quật ngã người xuống đất. Hạ Lâu ngồi dậy, sau khi ho khan một lúc bèn nhìn thẳng người đàn ông điên cuồng ngay trước mắt.

“Chỉ tiếc -- tại sao mấy người lại vạch trần trước thời hạn?” Trong mắt hắn lộ ra vẻ tiếc hận thật tâm thật ý.

Lê Phương Chỉ nhịn không được nói: “Tên điên!”

Dù bọn họ có giết người để sống sót nhưng không tùy tiện đến mức nhìn thấy một NPC liền giết chết. So với Lục Ngôn Lễ, Lê Phương Chỉ đột nhiên cảm thấy nhóm bọn họ thật có thể xem như lương thiện.

“Nói tôi là tên điên, chẳng lẽ mấy người bình thường sao?” Lục Ngôn Lễ hơi kinh ngạc, “Đừng quên, lần đầu mấy người nhìn thấy tôi liền tính toán phải lợi dụng thế nào, lỡ như tôi không nghe lời thì phải diệt trừ như thế nào.”

“Thấy sao? Mấy nay tôi có đủ nghe lời chưa? Cung phụng mấy người ăn ngon ngủ ngon, mấy người nói gì nghe nấy, chẳng phải mấy người vẫn muốn giết tôi sao?”



Lê Phương Chỉ còn muốn tranh luận vài câu, lại bị ánh mắt Hạ Lâu ngăn lại, anh ta không hề kích động, cũng không tức giận mà bình tĩnh nói: “Xin lỗi vì biểu hiện lúc trước của bọn tôi, bây giờ cậu có thể nói cho bọn tôi biết tại sao lại giết bọn họ, tại sao đột nhiên chịu hợp tác không?”

Anh ta nghiêm trang đứng lên, Lục Ngôn Lễ ngược lại mất đi thú vui đe dọa người khác, liếc mắt nhìn trên lầu, thần sắc lãnh đạm: “Bởi vì tôi cũng muốn sống sót, anh hiểu chưa?”

Phút chốc hắn nhìn thấy Lan Chi Ngọc, liền hiểu được đại khái, lần này sẽ có người đem cương thi tới. Trong điều kiện không rõ khi nào sẽ đánh thức những thứ đó, hắn thà nắm quyền chủ động trong tay mình.

Tiếp theo hắn hội họp với bọn họ, sau khi hắn biết đám người này không thể rời khỏi căn hộ liền quyết định sớm đào thải đám “ngu xuẩn” này đi. Bằng không bọn họ biến thành cương thi ngay trong căn hộ, chính mình làm sao đối phó?

“Như vậy, nếu mục tiêu của mọi người đều giống nhau, có lẽ chúng ta có thể tạm thời hợp tác?” Hạ Lâu lại ho khan vài tiếng, miễn cưỡng giảm bớt cảm giác khó chịu truyền đến từ cổ họng.

Nghe Hạ Lâu nói, Lê Phương Chỉ cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Đúng vậy, hy vọng chúng ta có thể vui vẻ hợp tác.”

Tình thế hiện tại, so với kẻ mạnh, dù cô ta có liên thủ với Hạ Lâu cũng chưa chắc giết được đối phương, hai vị đại sư mời tới không hề có ý nhúng tay. Huống hồ nhìn qua bộ dạng Lục Ngôn Lễ chính là một tên điên không muốn sống, kẻ địch của bọn họ là hồn ma, là cương thi, không cần thiết phải đánh sống đánh chết với Lục Ngôn Lễ ở đây.

Huống chi, nếu Lục Ngôn Lễ đã muốn giết chết bọn họ thì từ trước đã có thể hạ độc trong đồ ăn, lưu lại ba người bọn họ nghĩa là có thể hợp tác.

Lục Ngôn Lễ: “Được.”

Trời tối hơn một chút, mây đen dày đặc, gió lạnh ẩm thấp vi vu thổi qua.

“Xem ra không thể đợi đến ngày mai.” Lâm sư huynh thản nhiên nói, “Bây giờ chúng ta lên xem một chút đi.”

Cậu ta lấy ra một quả chuông đồng từ trong tay áo, nhẹ nhàng lắc lắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook