[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 27:

Vãng Sinh Khuyết

20/03/2023

Rõ ràng không hề phát ra âm thanh, mấy người ở đây lại tựa hồ nghe được một tiếng chuông xa xăm kéo dài, mắt thấy được hai cương thi mặc quan phục đời nhà Thanh chậm rãi giơ tay lên, hai tay cứng ngắc.

Lại là một tiếng chuông vang lên, chúng nó chỉnh tề nhảy về phía trước một bước.

“Đi thôi.” Dứt lời, Lâm đại sư dáng vẻ ông cụ non dẫn đầu đi ở phía trước, mở cửa nhà.

Mấy người còn lại nhao nhao đuổi theo, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy cảnh tượng trong hành lang, đều nhịn không được chấn động chớp mắt một cái.

Ba gian phòng khác, cửa phòng mở rộng, từng vệt máu chảy ra từ trong cửa, kéo kéodafi từ đầu cầu thang đến sâu trong tầng lầu không thấy ánh sáng. Không cần nghĩ cũng biết, mấy hộ gia đình này nhất định lành ít dữ nhiều.

Có lẽ, tất cả gia đình trong chung cư đều đã....

Nghĩ đến khả năng này, Hạ Lâu liền không nhịn được nhảy dựng trong lòng, lại nhìn Lục Ngôn Lễ một cái, mặt đối phương bình tĩnh không gợn sóng, tựa hồ không để bất cứ thứ gì trong lòng.

Dẫu cho những người hàng xóm này đã sống cùng hắn lâu như vậy.

Đột nhiên Hạ Lâu có chút chê trách, nếu nói Lục Ngôn Lễ giết bọn họ là bởi vì cảm nhận được ác ý của bọn họ, vậy những hàng xóm này thì sao?

Lúc bọn họ cùng đi thăm hỏi, có thể cảm giác rất rõ quan hệ láng giềng trong tòa nhà này tương đối khá, chắc hẳn bình thường bọn họ đối xử với Lục Ngôn Lễ rất tốt.

Hắn thật sự máu lạnh như vậy sao?

Một đám người dừng ở lầu bốn.

Lúc này, ba cánh cửa còn lại đều mở ra, duy chỉ có một cánh cửa bị đóng.

Hạ Lâu nhìn cánh cửa phòng 404, trầm giọng nói: “Đại sư, chính là nơi này.”

Lâm đại sư nhìn cửa phòng 404, nhíu mày: “Ngươi chắc chắn là nơi này sao?”



Lục Ngôn Lễ đột nhiên lộ ra nụ cười sợ thiên hạ thái bình, lắc đầu: “Không không không, mấy người đều đoán sai rồi.”

“Phòng 404 của tòa nhà này vẫn luôn không có người ở. Kẻ mỗi đêm chặt thịt người chính là Quan Vân Long của phòng 405...”

Dứt lời, hắn đưa tay nắm lấy tay nắm cửa phòng 404, ấn xuống phía dưới, kéo ra phía sau.

Sau cánh cửa kia, rõ ràng là một bức tường trắng như tuyết!

Ước chừng là lâu năm không tu sửa, trên tường có chút vết nứt.

“ m đọc của 404 chứa điềm không lành, ngay từ đầu nhà đầu tư đã không có ý định cho người ở phòng 404, gian phòng này là bổ sung vào.” Lục Ngôn Lễ cười rất vui vẻ.

Trong đầu Hạ Lâu đột nhiên hồi tưởng lại một câu nói của Hoàng Vĩ và Phong Sở Sở.

“Cái gì cũng không thấy, chỉ thấy... một mảnh trắng xóa.”

“Tại sao nhìn trong mắt mèo toàn màu đỏ?”

Trước đó nhìn vào phòng 404 chỉ là vách tường mà thôi.

Mỗi một lần Lục Ngôn Lễ miêu tả đều nói “Tôi sống ở căn hộ trên lầu”, hắn chưa từng nhắc qua số phòng, đương nhiên anh ta cho rằng phòng 404 có vấn đề nên liền xem nhẹ phòng 405 của Quan Vân Long trông chỉ như một người bình thường.

Thì ra rất lâu trước đây đã từng có sơ hở.

Vốn anh ta đã có thể tìm ra.

Lại thấy Lục Ngôn Lễ cười đến phá lệ vui vẻ, ngay cả tâm tình phẫn nộ Hạ Lâu cũng không có, sống lưng thản nhiên dâng lên cơn rùng mình.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Anh ta nhịn không được hỏi ra tiếng.

Lục Ngôn Lễ có chút kinh ngạc lặp lại những lời vừa nãy, sau đó cười híp mắt nói, “Không phải tôi đã sớm nói với anh sao? Tôi muốn sống.”



Người bên ngoài vừa đến, cương thi tất nhiên sẽ bị đánh thức, hắn không muốn chết trong tay quỷ hồn, lại càng không muốn chết trong tay người ngoài. Dù sao những thứ kia đều sẽ thức tỉnh, vì thế hắn lựa chọn đi trước một bước, hiến tế những kẻ bên ngoài ngu xuẩn sẽ cản trở kế hoạch của hắn.

Cương thi ăn no rồi, sẽ không để mắt tới hắn.

Hắn có thể sống thêm một thời gian nữa, kiên trì đến khi chấm dứt.

Hạ Lâu nghe hiểu mơ hồ ý nói bóng gió của Lục Ngôn Lễ, tâm tình phức tạp.

Nói ra thì chuyện này giống như bọn họ tự làm tự chịu, nếu như Lục Ngôn Lễ không cảm giác được sát ý của bọn họ sẽ không động thủ sao?

Nhưng ít nhất Hạ Lâu và chị em họ Lê an an ổn ổn sống đến bây giờ đã nói lên Lục Ngôn Lễ tạm thời không muốn giết bọn họ, hoặc là, bởi vì bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng trong mắt Lục Ngôn Lễ.

Con mồi và thợ săn, thân phận đảo ngược, tâm tình Hạ Lâu phức tạp.

Vài tia điên cuồng trong mắt Lục Ngôn Lễ mới vừa lộ ra hoàn toàn thu lại, hắn nhàn nhạt liếc nhìn ba người một cái, quay đầu hỏi Lâm đại sư: “Ngươi nhìn ra ngọn nguồn ở đâu không?”

Lâm đại sư không nói, không có ý bộc phát ân oán cá nhân ở trước mắt, sau khi nghe Lục Ngôn Lễ hỏi, cậu ta chỉ chậm rãi giơ tay, chuông đồng vàng trong lòng bàn tay lắc một cái.

“Leng keng...”

Lại là tiếng chuông như có như không kéo dài hư ảo, một trong hai cỗ cương thi lập tức chuyển hướng, thân thể cứng ngắc, nhảy lên đáp xuống, lá bùa vàng dán trên trán bị gió lạnh thổi ra âm thanh vi vu khiến người ta lo lắng một giây kế tiếp lá bùa sẽ bị thổi đi mất.

Lo lắng dư thừa, nó vững vàng tiến về phía trước căn phòng 405 đang mở toang.

Cùng lúc đó, ông cụ non Lâm đại sư chậm rãi nhắm mắt lại, mượn ánh mắt của nó nhìn lướt qua cảnh vật trong phòng.

“Nó đã không còn ở đây.”

Trong phòng, ngoại trừ vết máu, trống rỗng một mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook