Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ
Chương 2: Cổ Trạch
Điều Văn Hoa Bình
22/05/2022
Nương theo ánh nến mờ ảo Cố Hề Lịch quay đầu lại, đằng sau cô là một cái kệ, trên đó là một cái khung ảnh úp ngược. Cô lia mắt xuống thì chợt nhìn thấy một dấu tay màu đen ở phía sau eo mình, xuất hiện trên chiếc váy xanh có vẻ vô cùng đột ngột. Cố Hề Lịch nhấc khung ảnh lên, bên trong nguyên bản có ảnh chụp, nhưng đã bị ai đó xé đi, chỉ còn lưu lại vài vết keo mờ loang lổ.
Lý Khả: “Tiểu Cố, không có việc gì chứ?”
Cố Hề Lịch: “…… Cháu hình như bị thứ gì đó sờ soạng.”
Đại tiểu thư đang phát run đây mà, Lý Khả thầm cười nhạo trong lòng. Thay vì tới gần cô, ông ta bảo cô xoay người lại, khi nhìn thấy dấu bàn tay màu đen kia, ông ta cũng không có ý đụng vào, ngược lại cách xa cô hơn, miệng trấn an: “Không phải sợ, cháu là bị vong linh tập kích.”
Đây căn bản không phải an ủi, mà là đe dọa.
Dưới ánh nến, sắc mặt Cố Hề Lịch có vẻ phi thường tái nhợt, cô cứng đờ vỗ vỗ dấu tay màu đen trên quần áo như muốnvỗ rớt nó đi, nhưng vô dụng. Ngay lúc cô hoảng sợ bất an, một cánh tay cơ bắp đầy hình xăm đã đẩy cánh cửa khép hờ ở bên trái cô ra, đi thăm dò tình huống bên ngoài, Cố Hề Lịch thừa dịp này nhìn lên kệ, phát hiện bên hông kệ có treo một cái móc, trên cái móc là một chiếc chìa khóa.
“A a a!”
Tiếng hét bất ngờ khiến những du khách trong phòng tê dại cả da đầu, người đàn ông xăm tay cầm giá nến vội vàng quay trở về. Hắn đưa giá nến vào sát gã đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất kịch liệt thở dốc, xác định chung quanh không có gì dị thường, mới thấp giọng hỏi: “Hù chết lão tử rồi, mày la gì mà la?”
Gã đàn ông không ngừng run rẩy, ánh nến làm gã hơi chút tìm về cảm giác an toàn. Thần sắc gã điên cuồng nói: “Có thứ gì đó vừa chộp lấy chân tôi ..."
Xung quanh cái gì cũng không có.
Tên đàn ông xăm tay trông thấy dấu tay màu đen trên mắt cá chân gã, thần sắc khẽ biến: “Câm miệng, la nữa lão tử chơi chết mày.”
Tên đàn ông xăm tay trừng cặp mắt to như chuông đồng một đường đảo qua tất cả những người có mặt trong phòng: “Có chút việc cỏn con đã kêu la ỏm tỏi, đều đã tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh rồi, chẳng lẽ không biết chỗ này có thứ gì sao? Tôi xem nơi này có không ít người mới, khuyên các người một câu đừng kéo chân sau, mạng là của chính mình.”
Mọi người đều tản ra, tránh xa gã đàn ông còn chưa đứng dậy nổi. Cố Hề Lịch nhìn gã một hồi, trên mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống trước mặt gã: "Chào anh!! Tôi tên Cố Hề Lịch, cũng là người mới. Ban nãy tôi cũng bị bị tập kích như anh, nhưng đến giờ vẫn không xảy ra chuyện gì, cho nên anh không phải sợ.”
Cố Hề Lịch để lộ dấu tay ở sau eo cô.
Rốt cuộc có người chịu để ý tới mình, gã cấp bách nói với Cố Hề Lịch: “Tôi là lần đầu tiên tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh, tôi không biết gì hết, tôi không cố ý.”
“Không sao, gặp phải loại chuyện này sợ là bình thường, sẽ không có việc gì.”
Cố Hề Lịch an ủi có tác dụng, cô là người mới, cũng bị tập kích, hơn nữa không xảy ra chuyện gì. Gã đàn ông chậm rãi bình phục lại cảm xúc kích động, dần lấy lại cảm xúc.
Gã cảm kích nói: “Cảm ơn!”
Cố Hề Lịch cười cười với gã, rồi quay về bên cạnh Lý Khả.
Lý Khả mắt nhìn toàn bộ quá trình quá trình giao lưu của hai người: “Tiểu Cố, xen vào việc người khác không sống sót được trong Lĩnh Vực Vong Linh đâu.”
Cố Hề Lịch: “Chú Lý, thiên phú của cháu là lực tương tác, có thể ở thời khắc mấu chốt ổn định cảm xúc đồng đội. Chú xem bộ dáng này của cháu đi, phỏng chừng những chuyện khác đều làm không tốt, nếu ngay cả năng lực thiên phú cũng giấu đi không dùng, cháu còn có tác dụng gì nữa? "
Một kẻ không có giá trị, sẽ không được tôn trọng.
Lý Khả híp mắt, trong mắt lộ ra chút hâm mộ. Sau khi bị vong linh xâm lược, người Trái Đất sẽ xuất hiện một ít biến hóa mang chiều hướng tốt hơn. Người Trái Đất trước năm 22 tuổi có khả năng kích phát năng lực thiên phú. Nhóm người này tỉ lệ không cao, tỷ lệ gần như một phần một nghìn. Trước khi bùng phát sự kiện ăn mòn hắc ám, nếu đã quá 22 tuổi sẽ không thể nào kích phát thiên phú.
Người có được năng lực thiên phú đúng thật có thể gia tăng khả năng sống sót trong Lĩnh Vực Vong Linh, ngay cả khi không phải là năng lực công kích, cũng có thể khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Lý Khả phát hiện ông ta đã xem thường Cố Hề Lịch, không chỉ vì cô có năng lực thiên phú, còn bởi vì cô không phải là một đóa hoa trắng nhỏ đung đưa trước gió. Cô gái nhỏ này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng ở trong đám người mới tuyệt đối được xem như ưu tú, ít nhất lá gan cũng đủ lớn.
Lý Khả: “Năng lực này của cháu có hữu dụng với vong linh không?”
Cố Hề Lịch xấu hổ nói: “Cháu không biết, trước kia cháu chưa từng gặp qua vong linh…… Hơn nữa đây là năng lực bị động, cháu không có biện pháp khống chế.”
Lý Khả gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Cố Hề Lịch hỏi: "Giờ chúng ta phải làm gì?”
Lý Khả: “Tìm xem trong phòng có thể phát hiện manh mối gì không. Đừng chạm bậy bạ vào những thứ cảm thấy không có khả năng, bằng không có thể sẽ chọc giận vong linh.”
Tính cả hai người nhóm Cố Hề Lịch, tổng cộng có mười hai du khách vào cửa, hầu hết đều tìm kiếm manh mối trong phòng, còn lại một số ít theo gã đàn ông cơ bắp xăm tay rời khỏi phòng, đi thăm dò bên ngoài. Gã cơ bắp tên gọi Hoa Mông, những người đi theo sau gã có thể là những tay già đời đã qua cửa nhiều Lĩnh Vực Vong Linh, tài cao gan lớn.
Tên đàn ông cảm xúc hỏng bét ban nãy cũng tiến lại gần kệ, mặc dù hơn nửa ngày gã cũng không tìm thấy thứ gì.
Chiếc chìa khóa Cố Hề Lịch nhìn thấy kia rất nhanh đã bị phát hiện. Căn phòng chứa đầy những vật dụng linh tinh hàng ngày, vật duy nhất có thể xem như khác lạ chính là một sợi dây thừng dính máu nằm bên dưới kệ.
Lý Khả: “Đây có thể là đạo cụ quan trọng.”
Cố Hề Lịch: “Mặt trên có máu, cháu không dám lấy.”
Lý Khả: “Tiểu Cố, không có việc gì chứ?”
Cố Hề Lịch: “…… Cháu hình như bị thứ gì đó sờ soạng.”
Đại tiểu thư đang phát run đây mà, Lý Khả thầm cười nhạo trong lòng. Thay vì tới gần cô, ông ta bảo cô xoay người lại, khi nhìn thấy dấu bàn tay màu đen kia, ông ta cũng không có ý đụng vào, ngược lại cách xa cô hơn, miệng trấn an: “Không phải sợ, cháu là bị vong linh tập kích.”
Đây căn bản không phải an ủi, mà là đe dọa.
Dưới ánh nến, sắc mặt Cố Hề Lịch có vẻ phi thường tái nhợt, cô cứng đờ vỗ vỗ dấu tay màu đen trên quần áo như muốnvỗ rớt nó đi, nhưng vô dụng. Ngay lúc cô hoảng sợ bất an, một cánh tay cơ bắp đầy hình xăm đã đẩy cánh cửa khép hờ ở bên trái cô ra, đi thăm dò tình huống bên ngoài, Cố Hề Lịch thừa dịp này nhìn lên kệ, phát hiện bên hông kệ có treo một cái móc, trên cái móc là một chiếc chìa khóa.
“A a a!”
Tiếng hét bất ngờ khiến những du khách trong phòng tê dại cả da đầu, người đàn ông xăm tay cầm giá nến vội vàng quay trở về. Hắn đưa giá nến vào sát gã đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất kịch liệt thở dốc, xác định chung quanh không có gì dị thường, mới thấp giọng hỏi: “Hù chết lão tử rồi, mày la gì mà la?”
Gã đàn ông không ngừng run rẩy, ánh nến làm gã hơi chút tìm về cảm giác an toàn. Thần sắc gã điên cuồng nói: “Có thứ gì đó vừa chộp lấy chân tôi ..."
Xung quanh cái gì cũng không có.
Tên đàn ông xăm tay trông thấy dấu tay màu đen trên mắt cá chân gã, thần sắc khẽ biến: “Câm miệng, la nữa lão tử chơi chết mày.”
Tên đàn ông xăm tay trừng cặp mắt to như chuông đồng một đường đảo qua tất cả những người có mặt trong phòng: “Có chút việc cỏn con đã kêu la ỏm tỏi, đều đã tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh rồi, chẳng lẽ không biết chỗ này có thứ gì sao? Tôi xem nơi này có không ít người mới, khuyên các người một câu đừng kéo chân sau, mạng là của chính mình.”
Mọi người đều tản ra, tránh xa gã đàn ông còn chưa đứng dậy nổi. Cố Hề Lịch nhìn gã một hồi, trên mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống trước mặt gã: "Chào anh!! Tôi tên Cố Hề Lịch, cũng là người mới. Ban nãy tôi cũng bị bị tập kích như anh, nhưng đến giờ vẫn không xảy ra chuyện gì, cho nên anh không phải sợ.”
Cố Hề Lịch để lộ dấu tay ở sau eo cô.
Rốt cuộc có người chịu để ý tới mình, gã cấp bách nói với Cố Hề Lịch: “Tôi là lần đầu tiên tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh, tôi không biết gì hết, tôi không cố ý.”
“Không sao, gặp phải loại chuyện này sợ là bình thường, sẽ không có việc gì.”
Cố Hề Lịch an ủi có tác dụng, cô là người mới, cũng bị tập kích, hơn nữa không xảy ra chuyện gì. Gã đàn ông chậm rãi bình phục lại cảm xúc kích động, dần lấy lại cảm xúc.
Gã cảm kích nói: “Cảm ơn!”
Cố Hề Lịch cười cười với gã, rồi quay về bên cạnh Lý Khả.
Lý Khả mắt nhìn toàn bộ quá trình quá trình giao lưu của hai người: “Tiểu Cố, xen vào việc người khác không sống sót được trong Lĩnh Vực Vong Linh đâu.”
Cố Hề Lịch: “Chú Lý, thiên phú của cháu là lực tương tác, có thể ở thời khắc mấu chốt ổn định cảm xúc đồng đội. Chú xem bộ dáng này của cháu đi, phỏng chừng những chuyện khác đều làm không tốt, nếu ngay cả năng lực thiên phú cũng giấu đi không dùng, cháu còn có tác dụng gì nữa? "
Một kẻ không có giá trị, sẽ không được tôn trọng.
Lý Khả híp mắt, trong mắt lộ ra chút hâm mộ. Sau khi bị vong linh xâm lược, người Trái Đất sẽ xuất hiện một ít biến hóa mang chiều hướng tốt hơn. Người Trái Đất trước năm 22 tuổi có khả năng kích phát năng lực thiên phú. Nhóm người này tỉ lệ không cao, tỷ lệ gần như một phần một nghìn. Trước khi bùng phát sự kiện ăn mòn hắc ám, nếu đã quá 22 tuổi sẽ không thể nào kích phát thiên phú.
Người có được năng lực thiên phú đúng thật có thể gia tăng khả năng sống sót trong Lĩnh Vực Vong Linh, ngay cả khi không phải là năng lực công kích, cũng có thể khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Lý Khả phát hiện ông ta đã xem thường Cố Hề Lịch, không chỉ vì cô có năng lực thiên phú, còn bởi vì cô không phải là một đóa hoa trắng nhỏ đung đưa trước gió. Cô gái nhỏ này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng ở trong đám người mới tuyệt đối được xem như ưu tú, ít nhất lá gan cũng đủ lớn.
Lý Khả: “Năng lực này của cháu có hữu dụng với vong linh không?”
Cố Hề Lịch xấu hổ nói: “Cháu không biết, trước kia cháu chưa từng gặp qua vong linh…… Hơn nữa đây là năng lực bị động, cháu không có biện pháp khống chế.”
Lý Khả gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Cố Hề Lịch hỏi: "Giờ chúng ta phải làm gì?”
Lý Khả: “Tìm xem trong phòng có thể phát hiện manh mối gì không. Đừng chạm bậy bạ vào những thứ cảm thấy không có khả năng, bằng không có thể sẽ chọc giận vong linh.”
Tính cả hai người nhóm Cố Hề Lịch, tổng cộng có mười hai du khách vào cửa, hầu hết đều tìm kiếm manh mối trong phòng, còn lại một số ít theo gã đàn ông cơ bắp xăm tay rời khỏi phòng, đi thăm dò bên ngoài. Gã cơ bắp tên gọi Hoa Mông, những người đi theo sau gã có thể là những tay già đời đã qua cửa nhiều Lĩnh Vực Vong Linh, tài cao gan lớn.
Tên đàn ông cảm xúc hỏng bét ban nãy cũng tiến lại gần kệ, mặc dù hơn nửa ngày gã cũng không tìm thấy thứ gì.
Chiếc chìa khóa Cố Hề Lịch nhìn thấy kia rất nhanh đã bị phát hiện. Căn phòng chứa đầy những vật dụng linh tinh hàng ngày, vật duy nhất có thể xem như khác lạ chính là một sợi dây thừng dính máu nằm bên dưới kệ.
Lý Khả: “Đây có thể là đạo cụ quan trọng.”
Cố Hề Lịch: “Mặt trên có máu, cháu không dám lấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.