Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ
Chương 3: Cổ Trạch
Điều Văn Hoa Bình
22/05/2022
Tuy rằng rất trấn định, nhưng dù sao vẫn là một cô gái nhỏ. Lý Khả không nói gì, kéo dây thừng ra đưa cho những người khác trong phòng xem, cho tới bây giờ, ông ta cảm thấy cái cô người mới này thật sự đặc biệt bớt lo, thậm chí so với lần đầu ông ta tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh còn khiến người ta thích hơn nhiều.
Lý Khả: “Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.”
“A a a ——”
Cố Hề Lịch sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tim đập thình thịch. Tiếng thét chói tai lại một lần nữa phát ra từ cùng một người — tên đàn ông vừa mới bị tập kích kia.
Gã ôm lấy dấu bàn tay đen ở mắt cá chân, trên mặt biểu tình thập phần dữ tợn. Dưới con mắt của mọi người, trên người gã toát ra khói trắng, mùi máu thịt thối nát tràn ngập khắp phòng.
Kịch liệt đau đớn khiến gã mất đi năng lực kêu cứu, cuối cùng ngay cả tiếng rên rỉ cũng mỏng manh gần như không thể nghe thấy. Lúc này không có ai mắng gã, đối với người bên cạnh mà nói chỉ là vài phút, nhưng đối với đương sự lại là sự thống khổ kéo dài. Cuối cùng, gã hóa thành một bãi nước đặc.
Giờ phút này, tất cả mọi người chứng kiến một màn này đều thở phào nhẹ nhõm, cuộc tra tấn tàn khốc kéo dài cuối cùng cũng hạ màn.
Thời gian tiến vào Lĩnh Vực Vong Linhquá ngắn, người đầu tiên tử vong ngay cả tên họ còn chưa rõ, thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của gã chính là một bộ quần áo bị ngâm trong bãi nước đặc trên mặt đất.
Yên tĩnh.
Lý Khả dẫn đầu phục hồi tinh thần lại: “Ôi, thẻ hội viên VIP của kẻ may mắn đã hết hạn rồi.”
Câu bông đùa thế này hoàn toàn không thể hòa hoãn không khí. Hoa Mông trở về khiến nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong phòng càng thêm bành trướng, gã bịt mũi, liếc mắt nhìn bộ quần áo trên mặt đất, đồng tử co rút lại: “Chúng ta phải nhanh rời đi thôi, các người có tìm thấy manh mối gì trong này không?”
Dù là chết đi chăng nữa thì cũng không ai muốn chết theo cách này. Mọi người tích cực phối hợp, đều đưa dây thừng cùng chìa khóa cho Hoa Mông nhìn, gã nhẹ nhàng thở ra: “Thật tốt quá, từ chỗ này đi ra ngoài là một cái hành lang thông thẳng tới thư phòng. Cửa bên ngoài bị khóa. Đây chắc là chìa khóa để mở cửa. "
Ban nãy trong phòng tiếng kêu thảm thiết lớn như vậy, đám người Hoa Mông ở bên ngoài khẳng định có thể nghe thấy, nhưng không ai quay về nhìn một cái. Đám người bên ngoài đại khái xác định đã an toàn mới trở về.
Lý Khả phát hiện Cố Hề Lịch cứng đờ, mỉm cười an ủi: "Đừng sợ, cháu chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch 》, không giống gã, cháu có thể tránh được ba lần tử vong.”
Lý Khả vừa nói, Cố Hề Lịch liền biết ông ta có ý gì. Vào thời điểm ký tên vào《 Kế hoạch 》, hợp đồng có nói, trong lĩnh vực đầu tiên, người mới có được bảo hộ có thể ngăn cản ba lần công kích của vong linh.
Có hai khả năng có thể tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh, một chính là chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch 》, đây là cách tự phát, tổ chức quản lý 《 Kế hoạch Thoát khỏi Trái Đất 》 nằm trong khu an toàn, người sinh hoạt trong khu này đều có thể báo danh. Loại thứ hai chính là trong lúc phát sinh ăn mòn hắc ám, bị cuốn vào kẽ hở, không những không tử vong mà còn may mắn bước lên xe buýt, đi theo xe buýt đến các trạm, bị bắt tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh.
Nếu bạn chưa chuẩn bị tâm lý thì đó đơn giản là một thảm họa, cho chính bạn, và cho cả người đồng hành cùng bạn.
Đối mặt với cái chết, đối với những du khách mà nói là một kiểu tra tấn tâm lý.
Các vong linh thường gọi những người tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh là du khách, đương nhiên đây chỉ là một xưng hô hài hước. Cố Hề Lịch hiểu rất rõ cái xưng hô này, bọn họ không phải tới du ngoạn tham quan, mà là tới để giao thức ăn, thức ăn chính là bọn họ.
Cho đến khi mọi người đều rời khỏi phòng chứa đồ, Cố Hề Lịch vẫn không khởi động bảo hộ trên người. Cùng bị tấn công bởi vong linh, dấu tay hiện vẫn còn lưu tại sau eo Cố Hề Lịch, nhưng cô lại không xảy ra chuyện gì.
Cố Hề Lịch rất rõ ràng, sau khi tiến vào lĩnh vực cô không làm chuyện gì khác người khác. Cô gặp phải vong linh tập kích, một người khác cũng bị tập kích, theo lý mà nói gã vẫn chưa kịp làm gì khiến vong linh tức giận, sau đó hai người đều không làm chuyện dư thừa, hiện tại một người bị tập kích đã tử vong, cô còn sống.
Nhất định là gã đã làm sai cái gì đó, mà cô thì không.
—— là tiếng hét, hay nói đúng hơn là âm thanh có đề-xi-ben cao.
Lúc đi ngang qua hành lang, tầm mắt Cố Hề Lịch vừa tiếp xúc với những bức vẽ quỷ dị trên vách tường đã vội dời đi ngay.
Lý Khả: “Sao thế?”
“Cháu cảm thấy bức vẽ này không đúng, những cặp mắt vặn vẹo đó giống như sống vậy, đang nhìn chằm chằm người xem.”
Lý Khả không phải lần đầu tiên tiến vào lĩnh vực, ông ta cảm thấy những bức vẽ này quỷ dị thì có quỷ dị, màu sắc khiến cho người ta đặc biệt cảm thấy không thoải mái, hơn nữa hiện tại tòa nhà toàn dựa vào ánh nến chiếu sáng, khi đi lại trên hành lang này lạnh cả người. Nhưng ông ta chỉ nghĩ đó là vì để phù hợp với bối cảnh khủng bố trong lĩnh vực, nên không để ý nhiều, lúc này mới phát hiện đám tranh vẽ vặn vẹo kia ẩn tàng những đôi mắt.
Nếu để ý kĩ, những đôi mắt trong tranh vẽ hoặc lớn hoặc nhỏ, không khó phát hiện. Khi đối diện với những cặp mắt kia, Lý Khả lông tơ đều dựng đứng, cảm giác như thể nhất cử nhất động của họ đều đang bị giám thị.
Hoa Mông: “Không phải bức tranh nào cũng cất giấu đôi mắt, bức gần thư phòng kia không có.”
Hiện tại không ai biết những bức tranh này tượng trưng cho điều gì, nhưng không ai cho rằng chúng chỉ là phông nền, cũng không ai nguyện ý tới gần những bức tranh treo dọc hai bên hành lang, chỉ sợ trong tranh bỗng thò tay ra bóp chết bọn họ. Bên trong Lĩnh Vực Vong Linh, dù có xảy ra chuyện gì cũng đều không kỳ quái. Đây là nhà của vong linh, căn bản không phải nơi con người nên tới.
Cuối hành lang là một thư phòng vô cùng lớn, trên cánh cửa gỗ màu đỏ thẵm treo một ổ khóa bằng đồng, Hoa Mông dùng chìa khóa tìm thấy ở phòng chứa đồ thử thử, không mở được ổ. Dây thừng hiển nhiên không phải dùng ở chỗ này.
Có người hỏi: “Không thể phá cửa à?”
Hoa Mông cười khẩy: “Mày giỏi thì phá thử xem?!”
Lý Khả: “Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.”
“A a a ——”
Cố Hề Lịch sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tim đập thình thịch. Tiếng thét chói tai lại một lần nữa phát ra từ cùng một người — tên đàn ông vừa mới bị tập kích kia.
Gã ôm lấy dấu bàn tay đen ở mắt cá chân, trên mặt biểu tình thập phần dữ tợn. Dưới con mắt của mọi người, trên người gã toát ra khói trắng, mùi máu thịt thối nát tràn ngập khắp phòng.
Kịch liệt đau đớn khiến gã mất đi năng lực kêu cứu, cuối cùng ngay cả tiếng rên rỉ cũng mỏng manh gần như không thể nghe thấy. Lúc này không có ai mắng gã, đối với người bên cạnh mà nói chỉ là vài phút, nhưng đối với đương sự lại là sự thống khổ kéo dài. Cuối cùng, gã hóa thành một bãi nước đặc.
Giờ phút này, tất cả mọi người chứng kiến một màn này đều thở phào nhẹ nhõm, cuộc tra tấn tàn khốc kéo dài cuối cùng cũng hạ màn.
Thời gian tiến vào Lĩnh Vực Vong Linhquá ngắn, người đầu tiên tử vong ngay cả tên họ còn chưa rõ, thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của gã chính là một bộ quần áo bị ngâm trong bãi nước đặc trên mặt đất.
Yên tĩnh.
Lý Khả dẫn đầu phục hồi tinh thần lại: “Ôi, thẻ hội viên VIP của kẻ may mắn đã hết hạn rồi.”
Câu bông đùa thế này hoàn toàn không thể hòa hoãn không khí. Hoa Mông trở về khiến nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong phòng càng thêm bành trướng, gã bịt mũi, liếc mắt nhìn bộ quần áo trên mặt đất, đồng tử co rút lại: “Chúng ta phải nhanh rời đi thôi, các người có tìm thấy manh mối gì trong này không?”
Dù là chết đi chăng nữa thì cũng không ai muốn chết theo cách này. Mọi người tích cực phối hợp, đều đưa dây thừng cùng chìa khóa cho Hoa Mông nhìn, gã nhẹ nhàng thở ra: “Thật tốt quá, từ chỗ này đi ra ngoài là một cái hành lang thông thẳng tới thư phòng. Cửa bên ngoài bị khóa. Đây chắc là chìa khóa để mở cửa. "
Ban nãy trong phòng tiếng kêu thảm thiết lớn như vậy, đám người Hoa Mông ở bên ngoài khẳng định có thể nghe thấy, nhưng không ai quay về nhìn một cái. Đám người bên ngoài đại khái xác định đã an toàn mới trở về.
Lý Khả phát hiện Cố Hề Lịch cứng đờ, mỉm cười an ủi: "Đừng sợ, cháu chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch 》, không giống gã, cháu có thể tránh được ba lần tử vong.”
Lý Khả vừa nói, Cố Hề Lịch liền biết ông ta có ý gì. Vào thời điểm ký tên vào《 Kế hoạch 》, hợp đồng có nói, trong lĩnh vực đầu tiên, người mới có được bảo hộ có thể ngăn cản ba lần công kích của vong linh.
Có hai khả năng có thể tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh, một chính là chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch 》, đây là cách tự phát, tổ chức quản lý 《 Kế hoạch Thoát khỏi Trái Đất 》 nằm trong khu an toàn, người sinh hoạt trong khu này đều có thể báo danh. Loại thứ hai chính là trong lúc phát sinh ăn mòn hắc ám, bị cuốn vào kẽ hở, không những không tử vong mà còn may mắn bước lên xe buýt, đi theo xe buýt đến các trạm, bị bắt tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh.
Nếu bạn chưa chuẩn bị tâm lý thì đó đơn giản là một thảm họa, cho chính bạn, và cho cả người đồng hành cùng bạn.
Đối mặt với cái chết, đối với những du khách mà nói là một kiểu tra tấn tâm lý.
Các vong linh thường gọi những người tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh là du khách, đương nhiên đây chỉ là một xưng hô hài hước. Cố Hề Lịch hiểu rất rõ cái xưng hô này, bọn họ không phải tới du ngoạn tham quan, mà là tới để giao thức ăn, thức ăn chính là bọn họ.
Cho đến khi mọi người đều rời khỏi phòng chứa đồ, Cố Hề Lịch vẫn không khởi động bảo hộ trên người. Cùng bị tấn công bởi vong linh, dấu tay hiện vẫn còn lưu tại sau eo Cố Hề Lịch, nhưng cô lại không xảy ra chuyện gì.
Cố Hề Lịch rất rõ ràng, sau khi tiến vào lĩnh vực cô không làm chuyện gì khác người khác. Cô gặp phải vong linh tập kích, một người khác cũng bị tập kích, theo lý mà nói gã vẫn chưa kịp làm gì khiến vong linh tức giận, sau đó hai người đều không làm chuyện dư thừa, hiện tại một người bị tập kích đã tử vong, cô còn sống.
Nhất định là gã đã làm sai cái gì đó, mà cô thì không.
—— là tiếng hét, hay nói đúng hơn là âm thanh có đề-xi-ben cao.
Lúc đi ngang qua hành lang, tầm mắt Cố Hề Lịch vừa tiếp xúc với những bức vẽ quỷ dị trên vách tường đã vội dời đi ngay.
Lý Khả: “Sao thế?”
“Cháu cảm thấy bức vẽ này không đúng, những cặp mắt vặn vẹo đó giống như sống vậy, đang nhìn chằm chằm người xem.”
Lý Khả không phải lần đầu tiên tiến vào lĩnh vực, ông ta cảm thấy những bức vẽ này quỷ dị thì có quỷ dị, màu sắc khiến cho người ta đặc biệt cảm thấy không thoải mái, hơn nữa hiện tại tòa nhà toàn dựa vào ánh nến chiếu sáng, khi đi lại trên hành lang này lạnh cả người. Nhưng ông ta chỉ nghĩ đó là vì để phù hợp với bối cảnh khủng bố trong lĩnh vực, nên không để ý nhiều, lúc này mới phát hiện đám tranh vẽ vặn vẹo kia ẩn tàng những đôi mắt.
Nếu để ý kĩ, những đôi mắt trong tranh vẽ hoặc lớn hoặc nhỏ, không khó phát hiện. Khi đối diện với những cặp mắt kia, Lý Khả lông tơ đều dựng đứng, cảm giác như thể nhất cử nhất động của họ đều đang bị giám thị.
Hoa Mông: “Không phải bức tranh nào cũng cất giấu đôi mắt, bức gần thư phòng kia không có.”
Hiện tại không ai biết những bức tranh này tượng trưng cho điều gì, nhưng không ai cho rằng chúng chỉ là phông nền, cũng không ai nguyện ý tới gần những bức tranh treo dọc hai bên hành lang, chỉ sợ trong tranh bỗng thò tay ra bóp chết bọn họ. Bên trong Lĩnh Vực Vong Linh, dù có xảy ra chuyện gì cũng đều không kỳ quái. Đây là nhà của vong linh, căn bản không phải nơi con người nên tới.
Cuối hành lang là một thư phòng vô cùng lớn, trên cánh cửa gỗ màu đỏ thẵm treo một ổ khóa bằng đồng, Hoa Mông dùng chìa khóa tìm thấy ở phòng chứa đồ thử thử, không mở được ổ. Dây thừng hiển nhiên không phải dùng ở chỗ này.
Có người hỏi: “Không thể phá cửa à?”
Hoa Mông cười khẩy: “Mày giỏi thì phá thử xem?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.