Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ
Chương 14: Cổ Trạch
Điều Văn Hoa Bình
23/05/2022
Chút manh mối này có thể viết ra hàng ngàn câu chuyện xưa, đáng tiếc bọn họ không chấp nhận được hậu quả của việc đoán mò, Cố Hề Lịch rất rõ ràng, trước khi đoán ra được một đống chuyện xưa rất có thể đã hại chết mình.
Từ thùng rác tìm ra một tờ giấy đã bị thiêu một nửa: [ Dì Bạch, thiếu gia rất thông minh, con không dám nói dối anh ấy, đại phu nhân cùng……]
Trước mắt xuất hiện nhân vật có: Dì Bạch, Văn Văn, đại phu nhân, Nhị phu nhân cùng thiếu gia. Quan hệ giữa những nhân vật này còn chưa rõ ràng lắm, manh mối rất ít mà các du khách đã bị tra tấn đến mất sức.
Lý Khả cười khổ: “Lần đầu tiên cảm thấy trong Lĩnh Vực có NPC cũng khá tốt, loại trò chơi mật thất như thế này quả thực mệt mỏi.”
Cố Hề Lịch: “NPC……?”
Kiều Nguyên Bân: “Đừng nghe anh ta, NPC trong nhiều Lĩnh Vực cũng không tốt, em sẽ không phân biệt được bọn họ là người hay quỷ, họ đang nói thật hay nói dối.”
Thời gian trôi qua, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối có giá trị nào trong căn phòng này, mọi người đều có bóng ma tâm lý sâu đậm đối với việc đi thăm dò các căn phòng, ngay cả Hoa Mông cũng không lập tức mở cửa ra, ai biết trong phòng bên cạnh có cái gì đang chờ bọn họ.
Lý Khả: “Chúng ta sẽ không chết hết ở chỗ này chứ?”
Cố Hề Lịch: “Giảm bớt năng lượng tiêu cực, tăng thêm chút lòng tin đi.”
Lý Khả: “Tôi nghe nói ở Lĩnh Vực Vong Linh có đoàn chết hết ……”
Cố Hề Lịch: “Chết hết rồi vậy ai đưa tin cho chú?”
Lý Khả: “……”
Không thể không thừa nhận, logic 10 điểm.
Cố Hề Lịch thanh âm thanh thúy: “Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, sợ hãi là vô dụng, khi gặp chuyện không thể cứ luôn nghĩ tới hướng xấu. Hiện tại tình huống này, chú không thể truyền bá cảm xúc tiêu cực, tôi còn phải trông cậy vào những người chơi có kinh nghiệm có thể mang theo tôi sống sót ra ngoài. Tôi còn cha còn mẹ, đang chờ ngày đoàn tụ với gia đình, không muốn chết ở đây. "
Giọng nói vẫn là mềm mại, nhưng trong cách nói chuyện tinh tế kia ai cũng có thể nghe ra được, đây là bị Lý Khả thở ngắn than dài chọc nóng nảy.
Lý Khả vội vàng phân bua: “Chú chỉ là oán giận hai câu.”
Cố Hề Lịch: “Cháu là người mới còn chưa oán giận, chú oán giận cái gì?”
Lý Khả: “……”
Xem ra, khi mới gặp ông ta còn khinh bỉ vị đại tiểu thư này, hiện tại không thể không vả mặt mình…… Lý Khả cũng bắt đầu ngẫm lại bản thân.
Đại khái là cảm thấy trò chuyện với Cố Hề Lịch có thể giảm bớt căng thẳng, Kiều Nguyên Bân cũng câu được câu không tán gẫu cùng Cố Hề Lịch. Cô ta là người thẳng thắn, thấy ai hợp mắt mới phản ứng lại, một người mới khác cố ý muốn gia nhập cuộc trò chuyện, nhưng lại bị Kiều Nguyên Bân nói mấy câu lùi về.
Cố Hề Lịch: “Chị Kiều, chị trải qua mấy Lĩnh Vực rồi?”
Kiều Nguyên Bân: “Cổ trạch này là cái thứ ba.”
Đây là chuyện rất đáng tự hào, tất cả du khách đều bị xe buýt đưa đón xuyên qua vô số Lĩnh Vực Vong Linh, những ai đã trải qua hai Lĩnh Vực Vong Linh đều biết được một ít quy tắc.
Cố Hề Lịch: “Chị Kiều, lúc xe buýt đến trạm chú Lý có nói không xuống xe sẽ bị ép thành thịt vụn, là thật sao?”
Kiều Nguyên Bân: “Điều này ông ta cũng không nói dối, là thật. Nhất định phải xuống xe, thà chết ở Lĩnh Vực Vong Linh còn hơn chết trên xe.”
Cố Hề Lịch đoán Kiều Nguyên Bân đã từng chứng kiến tình huống đó, cô ta đã đã trải qua hai Lĩnh Vực Vong Linh, nhìn thấy qua không ít chuyện. Trong khoảng thời gian ở cổ trạch, sự kiện tử vong máu me cũng đã xảy ra mấy vụ, tuyệt đối sẽ có sức miễn dịch nhất định. Nhưng khi nhắc tới chuyện đó, cô ta vẫn sinh ra cảm giác buồn nôn theo sinh lý, có thể thấy được chuyện bị ép thành thịt vụn, mang đến cho người ta bóng ma tâm lý lớn biết bao nhiêu.
Lý Khả bị Kiều Nguyên Bân châm chọc thẳng thừng cũng chỉ cười ha hả, thể hiện ra tính tình tốt.
Hoa Mông đứng lên: “Đi thôi!”
Hiện có hai cánh cửa, dựa theo quy tắc che giấu trong lĩnh vực, cuối cùng bọn họ cũng phải lục soát một lần, đi vào cánh cửa nào trước thật không quá quan trọng. Tuy nhiên, không có nhiều người đứng lên theo Hoa Mông, anh ta cũng không hề có ý định khuyên bảo.
Lý Khả ba phải vẫn là người đầu tiên lên tiếng: “Trong Lĩnh Vực Vong Linh không có nơi nào là an toàn, các cô cậu nghĩ cứ ở đây thì không có việc gì sao? Không nhanh rời khỏi Lĩnh Vực Vong Linh liền đồng nghĩa với việc chờ chết.”
Cuối cùng tất cả mọi người đều đứng lên, thấy thế nào thì đi theo Hoa Mông vẫn an toàn hơn, anh ta là người duy nhất trong số du khách có thể trực tiếp đánh nhau cùng vong linh, con dao của người giấy sắc bén là vậy, nhưng anh ta vẫn có thể sống sót được.
Nếu những người này không đi theo thì Hoa Mông cũng lười quản, nếu muốn đi cùng, Hoa Mông cũng không nói gì.
Cấu trúc của cổ trạch này không xem xét đến sự thoải mái của người ở, như thể nhà thiết kế không mang đầu óc vào. Sau khi vào cửa là có thể phát hiện đây là căn phòng được phối giữa phòng để quần áo cùng buồng vệ sinh, nhưng lại không bằng cả hai cái đó, diện tích nhỏ đến đáng thương, không hợp với phòng ngủ rộng rãi chút nào, khiến người ta tự hỏi vì sao lúc trước không lấy một chút diện tích của phòng ngủ. Bồn cầu trong phòng vệ sinh nhỏ tới nỗi khiến một người đàn ông hơi béo chút phải nỗ lực co rút thịt trên người lại mới có thể ngồi xuống được.
Cố Hề Lịch vặn vòi nước ở bồn rửa mặt, muốn rửa sạch vết máu bắn lên tay, ngay cả quần áo cũng dính đầy máu của người vừa chết ban nãy. Chuyện này đối với một đại tiểu thư thích sạch sẽ mà nói, hẳn không thể chịu được. Đã có nước, khẳng định phải rửa sạch một phen.
Cánh tay vừa mới bỏ vào nước đã biến nước trong thành máu loãng đỏ tươi. Cố Hề Lịch ngẩng đầu nhìn gương, trong gương phủ đầy hơi nước, lúc tắm trên gương thường sẽ đọng hơi nước thế này, theo bản năng cô muốn lau đi, tay vừa giơ lên một nửa đã dừng lại.
Từ thùng rác tìm ra một tờ giấy đã bị thiêu một nửa: [ Dì Bạch, thiếu gia rất thông minh, con không dám nói dối anh ấy, đại phu nhân cùng……]
Trước mắt xuất hiện nhân vật có: Dì Bạch, Văn Văn, đại phu nhân, Nhị phu nhân cùng thiếu gia. Quan hệ giữa những nhân vật này còn chưa rõ ràng lắm, manh mối rất ít mà các du khách đã bị tra tấn đến mất sức.
Lý Khả cười khổ: “Lần đầu tiên cảm thấy trong Lĩnh Vực có NPC cũng khá tốt, loại trò chơi mật thất như thế này quả thực mệt mỏi.”
Cố Hề Lịch: “NPC……?”
Kiều Nguyên Bân: “Đừng nghe anh ta, NPC trong nhiều Lĩnh Vực cũng không tốt, em sẽ không phân biệt được bọn họ là người hay quỷ, họ đang nói thật hay nói dối.”
Thời gian trôi qua, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối có giá trị nào trong căn phòng này, mọi người đều có bóng ma tâm lý sâu đậm đối với việc đi thăm dò các căn phòng, ngay cả Hoa Mông cũng không lập tức mở cửa ra, ai biết trong phòng bên cạnh có cái gì đang chờ bọn họ.
Lý Khả: “Chúng ta sẽ không chết hết ở chỗ này chứ?”
Cố Hề Lịch: “Giảm bớt năng lượng tiêu cực, tăng thêm chút lòng tin đi.”
Lý Khả: “Tôi nghe nói ở Lĩnh Vực Vong Linh có đoàn chết hết ……”
Cố Hề Lịch: “Chết hết rồi vậy ai đưa tin cho chú?”
Lý Khả: “……”
Không thể không thừa nhận, logic 10 điểm.
Cố Hề Lịch thanh âm thanh thúy: “Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, sợ hãi là vô dụng, khi gặp chuyện không thể cứ luôn nghĩ tới hướng xấu. Hiện tại tình huống này, chú không thể truyền bá cảm xúc tiêu cực, tôi còn phải trông cậy vào những người chơi có kinh nghiệm có thể mang theo tôi sống sót ra ngoài. Tôi còn cha còn mẹ, đang chờ ngày đoàn tụ với gia đình, không muốn chết ở đây. "
Giọng nói vẫn là mềm mại, nhưng trong cách nói chuyện tinh tế kia ai cũng có thể nghe ra được, đây là bị Lý Khả thở ngắn than dài chọc nóng nảy.
Lý Khả vội vàng phân bua: “Chú chỉ là oán giận hai câu.”
Cố Hề Lịch: “Cháu là người mới còn chưa oán giận, chú oán giận cái gì?”
Lý Khả: “……”
Xem ra, khi mới gặp ông ta còn khinh bỉ vị đại tiểu thư này, hiện tại không thể không vả mặt mình…… Lý Khả cũng bắt đầu ngẫm lại bản thân.
Đại khái là cảm thấy trò chuyện với Cố Hề Lịch có thể giảm bớt căng thẳng, Kiều Nguyên Bân cũng câu được câu không tán gẫu cùng Cố Hề Lịch. Cô ta là người thẳng thắn, thấy ai hợp mắt mới phản ứng lại, một người mới khác cố ý muốn gia nhập cuộc trò chuyện, nhưng lại bị Kiều Nguyên Bân nói mấy câu lùi về.
Cố Hề Lịch: “Chị Kiều, chị trải qua mấy Lĩnh Vực rồi?”
Kiều Nguyên Bân: “Cổ trạch này là cái thứ ba.”
Đây là chuyện rất đáng tự hào, tất cả du khách đều bị xe buýt đưa đón xuyên qua vô số Lĩnh Vực Vong Linh, những ai đã trải qua hai Lĩnh Vực Vong Linh đều biết được một ít quy tắc.
Cố Hề Lịch: “Chị Kiều, lúc xe buýt đến trạm chú Lý có nói không xuống xe sẽ bị ép thành thịt vụn, là thật sao?”
Kiều Nguyên Bân: “Điều này ông ta cũng không nói dối, là thật. Nhất định phải xuống xe, thà chết ở Lĩnh Vực Vong Linh còn hơn chết trên xe.”
Cố Hề Lịch đoán Kiều Nguyên Bân đã từng chứng kiến tình huống đó, cô ta đã đã trải qua hai Lĩnh Vực Vong Linh, nhìn thấy qua không ít chuyện. Trong khoảng thời gian ở cổ trạch, sự kiện tử vong máu me cũng đã xảy ra mấy vụ, tuyệt đối sẽ có sức miễn dịch nhất định. Nhưng khi nhắc tới chuyện đó, cô ta vẫn sinh ra cảm giác buồn nôn theo sinh lý, có thể thấy được chuyện bị ép thành thịt vụn, mang đến cho người ta bóng ma tâm lý lớn biết bao nhiêu.
Lý Khả bị Kiều Nguyên Bân châm chọc thẳng thừng cũng chỉ cười ha hả, thể hiện ra tính tình tốt.
Hoa Mông đứng lên: “Đi thôi!”
Hiện có hai cánh cửa, dựa theo quy tắc che giấu trong lĩnh vực, cuối cùng bọn họ cũng phải lục soát một lần, đi vào cánh cửa nào trước thật không quá quan trọng. Tuy nhiên, không có nhiều người đứng lên theo Hoa Mông, anh ta cũng không hề có ý định khuyên bảo.
Lý Khả ba phải vẫn là người đầu tiên lên tiếng: “Trong Lĩnh Vực Vong Linh không có nơi nào là an toàn, các cô cậu nghĩ cứ ở đây thì không có việc gì sao? Không nhanh rời khỏi Lĩnh Vực Vong Linh liền đồng nghĩa với việc chờ chết.”
Cuối cùng tất cả mọi người đều đứng lên, thấy thế nào thì đi theo Hoa Mông vẫn an toàn hơn, anh ta là người duy nhất trong số du khách có thể trực tiếp đánh nhau cùng vong linh, con dao của người giấy sắc bén là vậy, nhưng anh ta vẫn có thể sống sót được.
Nếu những người này không đi theo thì Hoa Mông cũng lười quản, nếu muốn đi cùng, Hoa Mông cũng không nói gì.
Cấu trúc của cổ trạch này không xem xét đến sự thoải mái của người ở, như thể nhà thiết kế không mang đầu óc vào. Sau khi vào cửa là có thể phát hiện đây là căn phòng được phối giữa phòng để quần áo cùng buồng vệ sinh, nhưng lại không bằng cả hai cái đó, diện tích nhỏ đến đáng thương, không hợp với phòng ngủ rộng rãi chút nào, khiến người ta tự hỏi vì sao lúc trước không lấy một chút diện tích của phòng ngủ. Bồn cầu trong phòng vệ sinh nhỏ tới nỗi khiến một người đàn ông hơi béo chút phải nỗ lực co rút thịt trên người lại mới có thể ngồi xuống được.
Cố Hề Lịch vặn vòi nước ở bồn rửa mặt, muốn rửa sạch vết máu bắn lên tay, ngay cả quần áo cũng dính đầy máu của người vừa chết ban nãy. Chuyện này đối với một đại tiểu thư thích sạch sẽ mà nói, hẳn không thể chịu được. Đã có nước, khẳng định phải rửa sạch một phen.
Cánh tay vừa mới bỏ vào nước đã biến nước trong thành máu loãng đỏ tươi. Cố Hề Lịch ngẩng đầu nhìn gương, trong gương phủ đầy hơi nước, lúc tắm trên gương thường sẽ đọng hơi nước thế này, theo bản năng cô muốn lau đi, tay vừa giơ lên một nửa đã dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.